Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

KÝ ỨC MÙA HÈ



Hôm nay ve dậy gọi hè
Bao năm chờ đợi đất che giấu mình
Tháng tư vội vã tỏ tình
Mấy chú ve nhỏ rập rình ngoài sân
Rủ nhau tề tựu đến gần
Bên cây phương vĩ bạn thân xóm riềng
Tháng năm tỏ mối tình riêng
Giành cho tuổi ngọc ở miền thương yêu
Đang vui đèn sách sớm chiều
Phượng, ve phối cảnh nói điều chia tay
Thầy cô ấp úng tỏ bày
Mùa hè đã đến chia tay giã từ!
Một năm lưu luyến tâm tư
Chung trường chung lớp đẹp như ánh hồng
Bây giờ tạm biệt dòng sông
Bao nhiêu kỷ niệm tươi bông ngọt ngào
Sân trường huyên náo xôn xao!
Tụm năm tụ bảy lưu chào nhớ nhau
Thầy cô đi trước, trò sau...
Cổng trường khép lại hẹn nhau tựu trường
Ôi thương âu yếm vấn vương!
Trải lòng tâm sự cát tường tuổi thơ

Hồ Tiến Triển k7

THƯƠNG MẸ



(Bài thơ viết tặng anh chị em ruột thịt của mình)

Lén nhìn mẹ phía sau lưng
Tim con thót lại theo từng bước chân
Dáng đi mẹ yếu...yếu dần
(Sao không lo mẹ-lo phần chi con?)
Thân gầy mẹ lại héo hon
Da nhăn, mắt kém, xương giòn, lưng cong.
Lấy gì rộng lớn mà đong
Sâu xa tình mẹ - tấm lòng bao dung
Một thời ngập giữa lao lung
Bước cao, bước thấp, bước chùng, bước căng
Phạc phờ kiếm gạo nuôi ăn
Mong con khôn lớn - khó khăn nhường nào!
Lời ru vẫn mãi ngọt ngào
Canh khuya thức giấc ra vào võng đưa
Thân gầy lạnh buốt cơn mưa
Thân gầy bỏng rát nắng trưa...trưa hè.

Đêm nghe vọng tiếng tắc kè
Bao nhiêu nỗi nhớ như đè qua tim
Chuyện xưa giờ chẳng phải tìm
Chợt nghe chín rụng như sim đầu mùa
Nhớ thời mò ốc bắt cua
Nhớ thời trẻ nhỏ ăn thua đủ trò
Nhớ thời chui, lủi, trốn, bò...
Kèn là chiếc lá thổi...tò tí te
Nhớ thời lội suối, qua khe
Cơm theo đến lớp - lè kè bên hông
Mỗi chiều mẹ cứ xa trông
Ôm con cho thỏa nỗi lòng nhớ thương...

Bây giờ tóc mẹ pha sương
Phải chi có thể con nhường tóc xanh
Cho con dành hết mong manh
Chỉ mong sao mẹ yên lành mẹ ơi!

Đỗ Xuân Khẩn K6 (29/11/2014)


Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

Thơ LÝ HOÀNG



Lang thang trên phố bước đường chiều
Lắng nghe hương gió giữa đường yêu
Lá rơi chiều tím vàng nhung nhớ
Hò hẹn một chiều nói tiếng yêu
Chiếc áo phong trần bóng đổ xiêu
Trời đông mây xám hồn phiêu phiêu
Cafe một góc bên phố vắng
Giọt buồn rơi rụng giữa đường yêu.

LÝ HOÀNG – K8

Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

KÝ ỨC RẠ



Gốc rạ bén xanh ngày con nước rút
Hạt phù sa ôm chân cỏ ven bờ
Mây giấu tóc gốc rơm buồn rũ mục
Gió buông lời quanh ngọn nến bơ vơ


Thềm rêu cũ dấu chân ngày con trẻ
Mướp cong queo dáng mẹ nhói hoa vàng
Mẹ líu quíu lửa rơm cười nhễ nhại
Khói nghẹn ngào cay xé mắt thời gian

Ta nặng nợ cùng quê, cùng con đất
Giếng khơi trong ai thả nhớ nghìn trùng
Soi bóng thấy dư thừa râu tóc trắng
Ngoảnh mặt vào câm lặng nước rung rung

Gối đã mỏi trong màu chiều nắng vãn
Gió ngày xưa lạnh ngắt đến bây chừ
Xin gởi chút nghĩa ân vào gốc rạ
Ta cúi đầu xuống trăm ngã ưu tư.

HUỲNH VĂN MƯỜI K7

Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Chùm thơ nhớ nhà


Nẻo Về Có Không


Xuân sang nở cánh đào mai
Thơ hoa trổ nhánh nghiên mài giọt thương
Nhà hỡi xa lắc quê hương
Nhớ ơi nửa mảnh trăng sương gọi thầm

Giao thừa đốt nén hương trầm
Lắng nghe tiếng pháo lâm râm nguyện cầu
Đón xuân ý hợp tâm đầu
Đài sen khói tỏa nôn nao hẹn về

Ngày xuân ươm hạt tình quê
Nửa nghiêng suối ngọc nửa nghe bồng bềnh
Nguội lòng hốt mộng nhiêu khê
Đầu sương ngọn cỏ nẻo về có không

Elk Grove – Xuân Tân Mão, 2011

Nhớ
Đặng Lệ Khánh

Nhớ như quỳnh giữa đêm thâu
Tỏa hương dăm phút gối sầu đấy thôi
Đêm rồi qua, buồn rồi vơi
Trên tàn cau cũ mặt trời vừa nghiêng

Hỏi Trăng
Võ Hiệu

Trăng treo trên ngọn cau già
Tròn ôm nỗi nhớ lệ nhòa mắt sâu
Chạnh lòng tỉnh giấc canh thâu
Hỏi trăng trăng có ôm sầu cùng ai?

Mong
Ngô Hữu Hùng

Cũng nhờ hai chữ “nhớ nhà”
Góp duyên cho bạn trải ra với người
Lâu nay xa cách mù khơi
Từ nay nối kết xa rồi chuyện xưa
Góp vui khúc nhạc bài thơ
Nụ hồng khởi sắc mong chờ mây tan

Nhớ Nhà
Đặng Lệ Khánh

Chợt nghe hai chữ “nhớ nhà”
Tâm đang khép kín, mở ra cùng người
Nhà ư? biền biệt trùng khơi
Nhớ ư? hun hút xưa vời vợi xưa
Khói giao thừa thuở còn thơ
Vẫn thoang thoảng đến bây giờ chưa tan

uyên nguyên (Nguyễn Thị Yến)
art2all.net

Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

TÌNH MONG MANH!



Một giọt sương long lanh
ở trên cành lá cải
Có điều hơi lo ngại
Nó sẽ tan biến nhanh

Một cuộc tình mong manh
Khó mà giữ tồn tại
Dù ta người vững chãi
Đạn vẫn nổ bên tai

Ta ước nguyện lâu dài
Nên con tim chờ đợi
Nghịch cảnh rớt rụng rơi
Hoa tình đã có chủ

Số liệu này đã đủ
Cho cuộc tình trắng tay
Thu xếp hành lý ngay
Lui về điểm xuất phát

Coi như lần đi lạc
Mất cả chài lẫn chì
Ta mơ ước điều gì ?
Một tình yêu chân thật

Một chuyện tình khuất tất
Thôi hãy đừng vấn vương
Đời vốn dĩ vô thường
Xin làm người vô ngã

Hồ Tiến Triển K7

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang đứng và ngoài trời

Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

TRĂNG LẶN


Cuối cùng trăng cũng lặn
Sau một đêm dạo chơi
Hàn huyên cùng với gió
Mặc sương chiều rơi rơi
Trăng lặn sau lưng núi
Trốn bình minh đang lên
Tiếng chim rừng ven suối
Hót bài ca không tên
Đêm mai trăng lại về
Cho đôi má em hồng
Nấp vào anh bẽn lẽn
Trăng có hờn ghen không?
Cả mùa trăng dịu mát
Mây với gió chung tình
Điệu đàng bao tiếng hát
Như kể chuyện chúng mình
Xin đừng làm trăng vỡ
Trong giếng nước ao làng
Tiếng ai buồn nức nở
Trăng buồn trăng lang thang
Xanh xao chiều trăng lặn
Gió bất ngờ vút lên
Ta tình sâu nghĩa nặng
Ngọt ngào đêm mông mênh

MAI MỘNG TƯỞNG K6

Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.



CHUYỆN TÔN HÀNH…GIẢ.

* Đường Tăng nghe lời xúi dại của Lão Trư, bèn lạnh lùng đuổi Tôn Hành Giả (Tề Thiên Đại Thánh) không cho theo hầu đi Tây thiên thỉnh kinh nữa, Ngộ Không buồn bực quay về Hoa Quả Sơn. Vừa về đến nơi thấy đám hầu nhân nhốn nháo, nhất là đám voọc chà vá chân nâu con nào con nấy buồn hiu như mất sổ gạo thời bao cấp hào hùng, đang bồng bế nhau chạy…giặc.
* Như không có chuyện gì xảy ra, đại thánh vẫn bình chân như vại, lên xe xuống ngựa thong dong, oai phong bệ vệ, thể hiện đẳng cấp lãnh đạo trong sáng đám hầu nhân của mình ở Hoa Quả Sơn.
* Đám hầu nhân bắt đầu nhận ra sự vô lý: tinh thông 72 phép thần thông biến hóa, đằng vân giá vũ, mắt nhìn xa vạn dặm mà sao đại thánh quay về lại không thấy Hoa Quả Sơn bị một nhóm tiểu yêu vặt sạch, băm nát một khoảnh rừng ở vị trí tuyệt đẹp như vậy ? Chắc có gì mờ ám đây? Đám hầu nhân truyền thông lên tiếng, dư luận xầm xì, ồn ào…lúc này cực chẳng đã Ngộ Không mới tháp tùng một đám tùy tùng đi kiểm tra thực tế, chỉ chỉ chỏ chỏ cho ra vẻ…ta đây chừ mới biết, rồi qui trách nhiệm, rồi giao lại cho Hầu Đại nhân cai quản Hoa quả Sơn khắc phục hậu quả nặng nề bằng cách…phạt tiền thật to cỡ…một bữa nhậu của các quan hầu nhân bề trên, đình chỉ để hoàn tất các thủ tục rồi cho bọn tiểu yêu tiếp tục… băm nát rừng vàng để xây dựng hang động.
* Nhưng tất cả hành động của Tôn Hành Giả không thể qua mắt được thần dân, họ thừa biết Đại thánh diễn kịch, mà phải công nhận Đại thánh là một diễn viên đang thể hiện vai diễn một cách điêu luyện không thua gì Tom Cruise của điện ảnh Hollywood. Đám tiểu yêu phá núi bạc rừng trọc lóc, đổ bê tông dựng sắt tua tủa làm nền móng cho mấy chục hang động đồ sộ mà các hầu nhân chức năng từ trên xuống dưới không hề hay biết, chỉ có một người câu cá ôn dịch nào đó nhìn thấy mà thôi? nói thiệt chứ có một hầu nhân đen mô đó bị… lé con mắt bên phải, đui con mắt bên trái nhìn lên Hoa Quả Sơn là thấy liền chứ đâu phải cây kim sợ chỉ chi mà không thấy? to lớn đồ sộ thế mà không thấy, thử làm cái chòi vịt không phép xem có lãnh chưởng liền không? Đám hầu nhân bắt đầu…xầm xì, to nhỏ với nhau rằng, thì, là…đám tiểu yêu đó xây dựng không phép, phá hoại tanh bành rừng cấm Hoa Quả Sơn của Đại Thánh, nếu không được bộ sậu của Đại thánh chống lưng bật xi-nhan, thì có mà ăn gan trời mới dám đại phá…Hoa Quả Sơn công khai như thế? mà đám hầu nhân dân này cũng lắm chuyện… mắc mớ chi liên hệ chuyện đại thánh làm diễn viên đóng phim với chuyện các tập đoàn, các doanh nghiệp tặng ngựa chiến cho bộ sậu của đại thánh trước đây! Lãng nhách, chẳng ăn nhập gì với nhau cả, có đứa hầu nhân còn độc mồm độc miệng bà tám với nhau rằng: hèn chi ban bệ của Đại thánh quyết tâm làm cho bèn được cái thủy lộ ngầm băng qua sông, bất chấp dư luận phản đối là có liên quan đến mấy chục cái hang động đang được bọn tiểu yên phá núi xây dựng trên Hoa Quả Sơn. Tào lao, nghi ngờ tầm bậy, nói như thế là không có cơ sở, giống như thở trong chân không vậy, ý của các hầu nhân nhiều chuyện là có liên quan ở chỗ … làm được cái thủy lộ ngầm thì bên kia các hang động trên Hoa quả Sơn sẽ thuận tiện đi lại, lúc đó giá các hang động ở vị trí đẹp sẽ đẩy lên mây, các tiểu yêu tha hồ hốt ngân lượng chứ gì? nói thế là trật, nói tầm bậy, giữa chúng không hề liên quan với nhau gì ráo trọi.
* Không biết chuyện này thật, giả thế nào chứ nhìn thấy tiểu yêu tàn phá Hoa Quả Sơn thấy đau lòng quá, biết bao nhiêu cây quí bị chặt bỏ, động vật hoang dã thu hẹp không gian sống, bầy khỉ ngơ ngác, động vật sách đỏ voọc chà vá chân nâu có nguy cơ ghi vào sách đen, lại càng đau lòng hơn khi Tề thiên Đại Thánh cai quản Hoa Quả Sơn đóng kịch, làm ngơ.

* Thái tử Na Tra chạnh lòng, tìm đến Hoa Quả Sơn gặp Tề Thiên Đại Thánh chất vấn, Đại Thánh rằng, thì, mà, là…
- Biết làm sao bây giờ, đành phải làm diễn viên để qua truông vậy, vung thiết bản lên cũng được, nhưng… rốt cuộc đâu cũng vào đấy, động đến bọn tiểu yêu kia thế nào cũng có Thái Thượng tinh quân, Thiên lôi thiên tướng trên trời xuống nhận con mình trốn xuống hạ giới làm loạn, thậm chí cả Phật tổ Như Lai cũng nhận là con vật cưng của mình lưu lạc…rồi đem về thì xôi hỏng bỏng không, có khi mất cả chị lẫn…lưới cũng nên, thôi thì …làm diễn viên hài là thượng sách vậy. Hơn nữa ta còn có tên là Tôn Hành…Giả mà, nếu ta không giả thì ta là Tôn Hành…Thật rồi. thông cảm nhé, chồ tộm biệt./.

T/giả: La Quán…Gà. (Thường Đoàn ghi dùm)

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

TẠM BIỆT



tạm biệt người em trong giấc mơ
tôi đi mưa đổ xuống đôi bờ
vầng trăng cô lẻ treo đầu núi
rọi xuống đêm dài bao tiếng thơ

tạm biệt mùa thu trên áo em
tôi đi nhặt hết lá thu mềm
gom về trải xuống con đường mộng
để đón em về vui với em

tạm biệt mắt em màu biển khơi
tôi đi nghe sóng vỗ bên đời
lang thang bước mỏi trong chiều vắng
để thấy xanh màu nhớ chơi vơi

tạm biệt mùa thu trong mắt em
lá thu tan tác rụng bên thềm
nghe như mộng ước đang chìm lắng
cõi hồn hiu quạnh giữa đêm đêm

Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

THÔI EM ƠI.. !!



rứa là hết, em không yêu thêm nữa
tuổi hương xuân vỡ mộng tan tành
nụ tầm xuân vùi trong cổ mộ
còn chăng em ..vàng úa tay hanh

rứa là hết ngày ái ân tắt lịm
làn son môi ..rơi tụt xuống tinh cầu
thuở mộng mị ...chút yêu nào nhú mộng
đã chia lìa ..chôn dưới đất sâu

thôi em ơi ..!! còn chi hò hẹn
sương yêu đương lóng lánh rụng đầu ghềnh
ta trở lại đồi non tìm hơi ấm
hương em xưa ..và lệ ứa tuôn trào

vĩnh biệt thôi ..tuổi yêu thời "máu lửa"...
treo trên non ..rớt hạt ở trên nguồn
dòng Vugia một chiều đông nước cuốn
cái tình ta trôi dạt bến Hàm luông ..(*)

PHAN MINH TA - K8

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

Thơ LÝ HOÀNG


Ngược đường gió bụi chiều nay
Hoàng hôn buông xuống, mây bay cuối trời
Cuộc đời lắm những đầy vơi
Chiều đông hiu quạnh, lá rơi cuối đường
Một mai giông tố mù sương
Cuối con đường dốc, nhường đường em qua
Chiều đông đứng giữa sơn hà
Chí trai một thuở, can qua nửa đời
Mắt nhìn xa thẳm chiều rơi
Đèn lên khắp phố, sáng ngời đường đêm
Đông về rồi, sẽ lạnh thêm
Gió đông phủ kín, màn đêm xuống dần
Còn chăng hai chữ tình chân
Tàn phai năm tháng, khuất dần vào đêm....!

LÝ HOÀNG – K8

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Thời Hai Mươi



Khi nhớ về một thời trai trẻ
Tôi thường nhớ về thuở mới hai mươi
Vì bây giờ nhìn những đóa hoa sắc thắm màu tươi
Nhưng tâm hồn mình đã khác

Có ai đó không thấy buồn man mác
Khi thời gian cánh gió mây bay
Những ngày vui lặng lẽ qua mau
Chỉ còn lại tuổi sầu chất ngất

Ai cũng thế tiếc nhớ những gì đã mất
Khi áo phong trần bạc thếch màu vui
Còn lại chăng nỗi nhớ ngậm ngùi
Để lại cô đơn và tâm hồn se thắt

Thuở hai mươi xanh trong màu mắt
Giờ đã bay xa theo gió cuối ngàn
Nhớ để buồn để đau xót miên man
Sao lạ quá ... lòng mình vẫn nhớ ...

Nguyễn Tấn Lực K6

Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Lá chiếc chập chùng vào thu


Em chừ nẻo trước nẻo sau
Có nghe con sóng bạc đầu gọi đau
Cỏ hoa trầm lặng phai màu
Bờ môi hờ hững bước mau lạnh lùng
Ngày trôi tít tắp vô cùng
Phận người lá chiếc chập chùng vào thu
Mây nào mỏi cánh phiêu du
Để nghe gió hú âm u gọi tình
Ừ thì cây rũ lặng thinh
Cò co ro đứng dấu hình hài đâu
Đêm sâu còn đọng nỗi sầu
Ướt dầm sương muối ướt câu thơ nào
Vai thơm thôn dã ngọt ngào
Dậy hương lúa nếp cớ sao chẳng về
Nhớ tràn tím lạnh hoang khê
Tím giăng sườn núi tím tê tái hồn

Thạch Thảo viên, Tuesday, September 20, 2016
Vũ Đan Huyền K7

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

CHÍ PHÈO LẠI CHỬI


THƯ GIÃN CUỐI TUẦN

Hắn vừa đi vừa chửi, vừa ăn cũng vừa chửi và cả khi ngủ hắn cũng chửi được, giỏi thật. Lần này qua ngõ nhà tui, nhìn cái bản mặt tui một cái, hắn xỏ xiên chửi bâng quơ:
– Mấy tay nhà báo…đời, mẹ kiếp, rổi hơi không có việc chi làm, rảnh rổi sinh nông nổi, sao không nấu cám lợn phụ vợ mà đi viết lung tung, cứ hôm kia bà cán bộ này lộ tài sản khủng, hôm nay ông cán bộ kia lộ tài sản khủng…đưa lên mặt báo! Ông mày nói cho chúng mày biết liệu mà có viết hư cấu, viết vu khống, đụng chạm đến các “đầy tớ” cả đời trong sáng như tấm gương cường lực, cống hiến hết mình vì dân vì nước, mà không màng tí ti nào chút lợi danh nào, ông mày vả cho rụng hết răng, không còn để húp cháo cho biết thế nào là lễ độ. Nhớ cho đấy, các vị đầy tớ của dân là những người trong sạch, họ chỉ biết sống với đồng lương chân chính, và chỉ biết có phục vụ, phục vụ hết mình cho dân mà thôi, họ luôn phấn đấu và rèn luyện để trở thành gương mẫu, đi đầu, họ luôn luôn học tập đạo đức trong sáng, như vậy thử hỏi làm sao họ có tài sản khủng được, lương họ bao nhiêu, nuôi vợ con còn không đủ lấy chi mua dăm ba khu biệt thự, năm mười lô đất, đầu tư tỉ này tỉ kia…có mà nói càn càn…nói vậy là …hổn như “em đem quân đánh anh”! tôi yêu các vị đầy tớ của ta lắm, xin các vị cho tôi được hôn hít các vị ngàn lần vì sự liêm khiết của các vị, tui là phó thường dân nên tui chỉ dám xin …hôn hít thôi, chứ còn dân thì quí mến các vị vô bờ bến, có thể họ sẽ xin…mát-xa các vị để tỏ tấm lòng biết ơn những con người chính trực, chí công vô tư. Còn ai bảo các vị đầy tớ có tài sản khủng này kia là thằng…náo (láo), ăn không nói có, ngậm máu phun người! cần phải lấy đất sét nhét vào mồm hoặc cho Chí Phèo vả cho phù mỏ!

Chửi hết tập 1, khát nước, Chí tu một hơi hết lon bia cầm trên tay mà có lẽ Chí ăn vạ ở đâu đó có được. Hết lon bia, hắn lăn kền ra vỉa hè …ngủ! Lần này hắn vừa ngủ vừa chửi:
– Tao chửi cha cái thằng nhạc sỹ tầm phào, giải thích tầm bậy triết lí “đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại”, giải thích như thế là sai bét, nghe ông mày giải thích đây này…đánh kẻ chạy đi là đúng rồi, hắn yếu hơn mình nên mới bỏ chạy, ta cứ thế rượt đánh, còn kẻ chạy lại ta không dám đánh là do…hoặc là nó mạnh hơn mình, hoặc là do nó…liều mạng, ta phải tránh , hiểu chưa ? người ta thì chủ trương xếp lại quá khứ còn ông thì bươi ra, ông không tung hô thì kệ thây ông, mắc mớ gì cái đám quần chúng người ta thần tượng ai thì kệ họ, họ thần tượng nhạc sỹ thiên tài là quyền của họ, hay ông là vô danh tiểu tốt nên miệt thị một thiên tài để tạo Scandal, để được nổi tiếng bẩn? tui hay hát …”tôi yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời”…ông bảo tui ôm chân giặc, không lẽ ông bắt tui hát ngược lại à? khùng vừa chứ ? Ông còn trích dẫn lung tung giống thằng khùng câu nói của Phạm Quỳnh thành Nguyễn Văn Vĩnh, vừa thôi chứ cha…bài hát “Mùa thu chết” hay muốn chết như thế, được Phạm Duy phổ nhạc từ thơ của một nhà thơ Pháp nổi tiếng thì có liên quan gì đến ta, đến chính chị, chính em gì đâu mà ông chụp mũ bào rằng bài hát đó là đỉnh cao của sự “chống…gậy” của tác giả? xàm quá đi mất! kiểu này bài hát nào có dính dáng đến mùa thu thì…liệu cái thần hồn! Tóm lại ông mày không chửi nữa, mệt quá rồi….chửi cái thằng cha này chẳng khác chi vạch đầu gối ra chửi, có khi lại xúc phạm cái thằng ở giữa đầu gối cũng tội ./.

THƯỜNG ĐOÀN-K.9

VIẾT TẶNG TUỔI MÌNH


Ừ thì ngấp nghé 60
Mà răng tưởng bở như hồi còn thơ
Thò tay véo cái dại khờ
Rồi thoa thuýt dỗ nỗi phờ phạc khôn.
Đầu non mưa hãy còn tuôn
Lá trôi sông vẹo có suôn không hè!
Ừ thôi, giã phố về quê
Vì trăm năm nợ đất lề rứa răng.
Vịn nhi nhĩ thuận mà rằng
Còn con mắt ngó vừng trăng tròn nầy
Mới nghe hơi rượu đà say
Huống chi em cứ như ngày mới lên
Chớm 60 nhớ hay quên
Mắc chi bấm đốt luyên thuyên nỗi đời
Trên tường tờ lịch cả cười:
Thằng cha nớ chắc là người đa đoan.

Nguyễn Đại Bường K10

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA



Trường xưa ơi ta đã về đây
Xin cúi hôn lên mảnh đất gầy
Nhớ xưa hai buổi ngày đến lớp
Giờ tìm đâu thấy bạn, cô thầy!

Ta đã về đây với nắng xuân
Trường xưa sao vẫn lặng im buồn
Chỉ con chim nhỏ vui chào đón
Miệng cười sao lệ mãi trào tuôn!

Lớp học năm nào vẫn còn đây
Mà lời thầy giảng đã xa bay
Tiếng gió rì rào qua cửa lớp
Tưởng nhớ thầy xưa lệ thấm đầy.

Đây bàn ghế cũ vẫn chơ vơ
Đây bảng đen xưa chữ đã mờ
Bụi phấn năm nào vương lên áo
Còn tưởng lời thầy giảng ngày thơ!.

Vẫn hành lang cũ nhịp bước đưa
Nhưng tìm đâu nữa dấu chân xưa
Còn đâu tiếng guốc khua ngày cũ
Và đâu tiếng trống buổi trường trưa?

Tôi về lặng lẽ chỉ mình thôi
Nghe lòng tê tái nỗi đơn côi
Âm thầm trở gót chiều phai nắng
Chạnh lòng thương kỉ niệm đầy vơi!


PHAN THỊ HOA XUÂN - K6
(cảm xúc từ "Về thăm trường cũ")

EM ĐI RỒI...




EM BỎ TUI ĐI ...


Một ngày em bỏ tui đi
qua biển Cửa Đợi tình ni nát tình
thế rồi tui mất em xinh
về quê ngồi "khóc " phận mình ra chi ..?

Mười năm ..ôm mộng tình si
mơ em Cửa Đại xuân thì thuở xưa
về Chùa Cầu ..đón đợi mưa
mắt em màu lục ..tình xưa phai nồng ...

Mười năm tay bắt gió đông
Thanh Hà làng mẹ, mẹ trông ngóng chờ
em qua Mỹ ..cũng bất ngờ ...
cái em bán mắm ...chừ nờ bên Tây ...

Một mình tui ở lại đây
ngắm biển Cửa Đợi ..nhớ gầy dáng xưa
thôi rồi ..ngày tháng đón đưa
em đi bỏ lại nắng thừa, hương xanh ...

PHAN MINH TA - K8

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

NẰM VÕNG ĐUNG ĐƯA


Nằm võng đung đưa tôi chợt thấy
Trên trời cao mây trắng chênh chao
Tiếng chim hót rất chòng chành dễ vỡ
Lá đu cành không gió cũng lao xao

Nằm võng đung đưa tôi chợt nghĩ
Mắc chi mình vắt vẻo giữa không trung
Tâm còn động hay quanh mình vần vũ
Dường như không có lẽ vô thường

Nằm võng đung đưa tôi chợt thấu
Biết làm sao đắp đổi thiếu và thừa
Sợi dây buộc hai đầu ngưng quán tính
Biết lấy gì xô nhẹ để đung đưa.

NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG – K10

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

ÂM BA GIAO THỦY



Nhịp khua tưởng vọng đò xưa
Con đò khuất dấu bến đưa lạnh lùng
Trăm năm một cõi vô cùng
Âm ba giao thủy bập bùng bão dông

Đâu còn chi buổi đò đông
Người ơi Giao Thủy ngóng trông não lòng
Lở bồi sóng lũ đục trong
Câu thơ mắc cạn giữa giòng nước xuôi

Bể dâu sâu thẳm ngậm ngùi
Bông lau trắng dã khóc cười thế nhân
Mịt mờ bến cũ bâng nhân
Đăm chiêu hướng lạc chỉ ngần ấy thôi

Thạch Thảo viên, Friday, October 14, 2016
Vũ Đan Huyền k7

Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

HỐ


Đã được cấp phép nhưng bây giờ lại có lệnh tạm dừng phổ biến (bởi hố chăng?) – những bản nhạc được các nhạc sĩ sáng tác trước năm 1975 – xét một cách không tổng quát thì cái lệnh này nói lên điều gì?
1- Dù không cho phép phổ biến thì tự thân nó đã tồn tại bởi giá trị riêng của nó đối với một bộ phận không nhỏ quần chúng và sự yêu thích ấy mặc nhiên đã là sự phổ biến hoàn toàn không phụ thuộc vào ý chí của bất cứ một ai rồi.
2- Cụm từ “tạm dừng phổ biến“ xem ra ngố nghếch ngay trong ngữ nghĩa của nó. Cái gọi là duy ý chí tùy hứng kia liệu có cản trở được sự phổ biến hay làm cho nó được chú ý để được phổ biến rộng rãi hơn?
3- Phải có lý do để phát lệnh chứ? Sao không thấy bất cứ lời giải thích nào?
Xin các vị chịu khó bật TV lên và ghé mắt vào các màn tấu hài của các hề sĩ, các MC…xem nó khôi hài, lố bịch và vô văn hóa như thế nào, tại sao các vị không ra lệnh cấm phổ biến? À, mà quên, chính các vị đã kiểm duyệt và cho nó được lên sóng, xin lỗi.
Chỉ là hành động đào sâu thêm hố chia cách trước bảy lăm và sau bảy lăm của những người có quyền đặt ra lề luật cho hoạt động văn hóa và nghệ thuật.

Vugia K7

MÙA XUÂN XA ...


tôi đứng ngoài tôi gõ
trái tim nàng có nghe
ngày xưa tui gõ riết ...
em cúi đầu te te ...

rứa là một mùa đông
còn không mùa nắng hạ
chiều thu vàng lá bay
mãi là mùa xuân lạ ...

tôi ôm tình đơn côi
qua những miền xa vắng
nhớ về em trong nắng
nhớ về nàng trong mưa

tình em mãi là chưa ...
chưa một lần hò hẹn
chưa lời trao dài ngắn ..
em mãi là mùa xuân xa ...

PHAN MINH TA - K8

Thơ LÝ HOÀNG


Hoa sim rụng tím lưng đồi
Và tôi yêu cả làn môi tím hồng
Ngọc ngà kỷ niệm đồi thông
Dáng ai tha thướt, tình hồng hôm nao
Bây chừ tình nặng non cao
Nhớ thương cũng sẽ đi vào lãng quên
Thuở xưa mỗi khi chiều lên
Đôi ta sánh bước, tình quên lối về
Yêu người một thuở đam mê
Với bao kỷ niệm, đường về năm xưa
Yêu em biết mấy cho vừa
Đường xa khuất nẻo, em chưa trở về
Thời gian cứ mãi lê thê
Bao giờ gặp lại, ngày về của em
Để cùng sánh bước đi xem
Hoa cau rụng giữa, trời đêm trăng vàng
Một mai em có sang ngang
Bỏ anh ở lại tim càng nhói đau
Dẫu cho cả ngàn năm sau
Tình anh như thuở ban đầu yêu em .

LÝ HOÀNG – K8

CHỦ NHẬT CƯỜI MÍM CHI.


BÌNH LOẠN ÂM NHẠC.

“Nhân …cục nghệ thuật biểu diễn tạm thời dừng lưu hành 5 ca khúc trước 1975: Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Rừng xưa (Lam Phương), Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh-Minh Kỳ), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương) và Con đường xưa em đi (Châu Kỳ-Hồ Đình Phương).”
* Anh là anh, mà chú là chú, sao lại gọi anh bằng chú? (đừng gọi anh bằng chú), cái gì phải ra cái nấy chứ, cứ lẫn lộn lung tung thế bố ai chịu được. Người ta đang trẻ măng non, gọi bằng chú hóa ra già chát à? thế thì “làm ăn” quái gì được! chú còn có nghĩa là em, chú em, đang tán tỉnh ngon trớn, tưởng…em “chịu đèn”, tự nhiên em gọi người ta bằng chú, hóa ra xem người ta nhỏ hơn, vào hàng em út à? cũng cụt hứng luôn. Thôi thì “nghỉ chơi” với “Đừng gọi anh bằng chú”, cho nó vui cái đời, nhé!
* Người về đâu hởi người về đâu?
Có nhớ chăng một chiều bên suối mơ ?
Suối đâu nữa mà suối, cạn khô rang rồi, rừng tàn trọc lóc bình vôi, bởi lâm tặc được sự che chở của kiểm lâm phá nát tanh bành, cộng thêm đội ngũ đào đãi vàng ngày đêm cày xới, thải Xyanua đầy sông suối, tóm lại, suối giờ đã mơ hết nổi, còn rừng nay đã khác với “rừng xưa”, khác xa lắm, nên có hát “rừng xưa” thì cũng chẳng ai hình dung ra nó như thế nào, thôi thì đừng nhắc đến rừng xưa vẫn hay hơn, thế nhé!
* Xuân đến rồi đây nào ai biết không ? (Cánh thiệp đầu xuân). Câu hát nghe trớt quớt làm sao, ai trong chúng ta không biết lúc tết đến xuân về, có mà bị tâm thần phân liệt, đã vô duyên thế, lại còn nhắc chuyện trao thiệp cưới đầu xuân “tay trong tay nhớ lúc trao thiệp đầu xuân”…vụ này trước tết người ta đã xây xẩm mặt mày, thiệp cưới tới tấp bay về, in tiền còn không kịp để nhét phong bì mừng cưới, nay mới đầu xuân lại trao thiệp cưới nữa, có nước…”mạt chứ khá chi nổi”, hát bài này nghe “ám ảnh” quá, thôi đừng hát vẫn tốt hơn.
* Riêng bài hát (Chuyện buồn ngày xuân) mới đọc tựa bài hát thôi, đã nghe chẳng sướng tí nào, ngày xuân muôn hoa đua nở, ai cũng mặt mày rạng rở, người ta vui xuân nhậu nhẹt tưng từng, lễ hội tranh cướp có văn hóa bươu đầu sức trán vui ơi là vui, thế mà đi kể chuyện buồn vào ngày xuân, thật không đúng lúc tí nào, chẳng khác chi đang nhậu bị vợ gọi về…sửa ống nước. Nhớ nhé, ngày xuân không được nói chuyện buồn…xúi quẩy! nghỉ chơi bài hát đó là vừa…chẳng oan sai tí tẹo nào đâu.
* Cuối cùng, (Con đường xưa em đi) có tội tình chi mà không cho em đi nữa? có lẽ thế này…con đường xưa nó thơ mộng quá, có lối mòn quanh co, có lũy tre xanh xanh nghiêng bóng mát…em đi qua, tôi trông theo mà bủn rủn chân tay…để rồi “anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe…”. Còn con đường hôm nay nó khác xa quá, nó hiện đại quá …nó tráng nhựa, tráng bê tông láng o, nó….cong mềm mại chạy qua mặt tiền nhà ông quan, nó có lề đường để người ta “chiến đấu với nhau”, nó được làm trước sửa sau để công nhân có việc làm, nó biến thành con sông thơ mộng mỗi khi mưa lớn, triều cường… con đường hôm nay nó vừa thơ mộng, vừa hiện đại, vừa…tiện lợi, thế thì hà cớ gì phải hát mãi “con đường xưa em đi”, nghe nó sến thấy bà cố luôn, thôi nghỉ chơi là vừa…. Hết bình loạn./.

THƯỜNG ĐOÀN. K9

Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

LỜI CỦA ĐẤT


Đất cho ta
Thảm cỏ xanh
Để cho ai đó dỗ dành gối ôm
Đất cho ta
Ngọn gió Nồm
Thổi vào bờ cát biển chồm sóng vang
Đất của ta
Núi rừng vàng
Cây xanh trùng điệp
Ngút ngàn tầng mây
Đất nồng nàn
Tình yêu cây
Hoa Ban nở trắng
Phủ đầy vùng cao
Đất cho hương lúa ngạt ngào
Đất nuôi
Khôn lớn biết bao con người
Đất có hồn
Đất biết vui
Biết hờn, biết giận
Khi người đãi bôi,…
Người quên hết chuyện đắp bồi
Lấy đi của đất
Chẳng thôi xéo giày
Nay người ủi
Mai người cày
Phá rừng xẻ núi
Chẳng hay đất gào
Đất giờ chỉ biết thì thào :
Đất là sinh thể phải nào vô tri ?

(22.34 ngày 10/3/2016)
TRẦN NGỌC ANH - K10

Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

Điệu Đàng


(ngày 8-3 ... một chút cho đời thêm vui)

Cái điệu đàng thì đâu có tuổi
Phụ nữ mà ... phải điệu mới vui
Lên quần áo rồi ... ẹo tới ẹo lui
Ngắm trước nghía sau em nào cũng đẹp

Làm chồng mà! trái tim không được hẹp
Chỉ có vợ mình đẹp nhất ... mới hay
Người đẹp vì lụa nắm chắc trong tay
Nhìn là mê ... làm sao không thương được

Chưng diện vào trông còn non còn mướt
Bà ngoại rồi mà ... cứ tưởng mới ba mươi!?
Gương mặt hiền lành với nụ cười tươi
Nên suốt cuộc đời anh không yêu sao nỗi

Em không tin sao mà dường như bối rối
Anh thích cái điệu đàng giống mẹ ngày xưa
Dù cho cuộc đời lắm nắng nhiều mưa
Anh vẫn thích cái điệu đàng làm thêm hương cuộc sống.

Nguyễn Tấn Lực K6


Trong hình ảnh có thể có: 1 người, sợi và cận cảnhTrong hình ảnh có thể có: hoa, thực vật và thiên nhiên

Thứ Tư, 8 tháng 3, 2017

LẠNH ĐỈNH PHÙ VÂN



(Tặng các bạn K7 ghé Thạch Thảo chiều nay)

Hư sinh tròn kiếp phiêu du
Đồi sim chín trái vào thu mấy lần
Gió gầy lạnh đỉnh phù vân
Điệp trùng mây trắng trắng ngần vô biên

Nhuốm lòng eo óc niềm riêng
Oằn khô còm cõi vọng thiên cổ về
Vệt trần lem luốc u mê
Trầm luân hụp lặn chán chê tím bầm

Người ơi buốt nhớ từ tâm
Vườn hoang sỏi đá sương đầm đìa gieo
Tơ trời bữa ấy buông treo
Tiếng chim lẻ lạc lá reo góc trời

Bóng hờn kim cổ ơi Hời
Tháp nghiêng chênh đứng rối bời hồn đau
Nhịp mờ vân cẩu thoi mau
Đào nguyên dấu ái nếp nhàu thoáng qua

Thạch Thảo viên, Sunday, October 02, 2016
Vũ Đan Huyền. K7

ANH LẠI TÌM VỀ


Anh lại tìm về trên những lối xưa
Cây lá vẫn xanh hoa hồng vẫn nở
Vẫn tiếng chim ca thanh bình buổi sáng
Mặt trời lên ấm áp sớm mai hồng

Anh lại tìm về lớp cũ trường xưa
Áo lụa thướt tha ngày em đi học
Tay trắng ngọc ngà đan lên suối tóc
Cánh phượng hồng hay môi thắm - thương sao!

Anh lại tìm về trên kỷ niệm xưa
Như vẫn còn đây em cười trong nắng
Giữa thu vàng mênh mông xa vắng
Chiếc lá xa cành ướt đẫm thu mưa

Anh lại tìm về lối cũ đường xưa
Sánh bước bên em tàn đêm phố vắng
Tình yêu ban đầu như màu tuyết trắng
Chỉ một lần rồi nhớ mãi khôn nguôi…

Nguyễn Tấn Lực - K7

CHỐN CŨ ….


Hôm qua anh về chốn cũ
chợ Búng chiều nay vắng một người (*)
em đã sang sông miền hoa lệ
bỏ lại đường xưa hai đứa “rủ rê” …

trường cũ, em ôm sách tập
tôi đứng ngu ngơ ..chờ bước em về
vườn măng cụt ..ngon ngọt quá
rứa là ta lại “rủ rê”…

nơi chốn cũ chừ là phố thị
em không còn vào lớp chân son
chợ Búng chờ em không tới
tôi nghe nhớ lắm một thời …

chốn cũ đậm tình thơ dại
ra trường chỉ có hai ta …
quyết định cầm tay em buồn muốn khóc
thôi em ơi ..ta quyết phen này !!

vậy là mình về chợ Búng
cái trường thôn nho nhỏ nghèo xơ
em bỏ nhà giàu phố hội
hai đứa xưa… cùng ngồi ngắm đôi bờ …

một mình anh về chợ Búng
trường chừ quy hoạch sân golf
lớp xưa con Mận ..con Xoài đã lớn
chừ là cô giáo “mi- nhon “…

gặp anh.. Mận, Xoài lệ ứa
cô Bê trôi dạt nơi nào …?
sao cô không về chốn cũ
một đời Xoài Mận …rất nhớ buâng khuâng …

Rứa là một chiều chốn cũ
một mình ngồi ngắm cái đen
thương em một thời hai đứa …
cái đen, cái sữa rứa răng …

PHAN MINH TA – K8

(*)chợ Búng Lái Thiêu …

Thơ LÝ HOÀNG


Thuyền sang sông lữ khách đi
Bỏ lại sau lưng một thuở xuân thì
Tàn phai mấy độ xuân đi
Còn chăng kỷ niệm, đường đi lối về
Chiều một mình vượt đường mê
Hôn em thuở ấy, trăng thề sáng trong
Một thời qua những đợi mong
Vàng trong gió cát, biển hoang chiều tà
Đường đi dài, quãng đường xa
Nửa đời còn lại, mù sa lối về .

LÝ HOÀNG – K8

Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

MỘT MÌNH


(Tặng Bạch Tuyết)

Hoa bay mây rụng bên thềm.
Lá vàng che lối chiều nay em về
Một mình ngồi tựa mái hiên
Nhìn trăng rớt xuống bên đời hoang vu.
Người xưa giờ ở nơi đâu
Tóc mây nay đã phai màu tuyết sương
Tâm tư một mớ đong đầy
Ngoài trời hiu hăt, trong lòng đầy vơi.
Sương đêm ướt đẫm cỏ mềm
Nỗi lòng cô phụ miên man tháng ngày
Hiu hiu gió thổi qua mành
Giật mình thì đã trăng về nơi nao.

Phan Thị Như Mai - K7ĐG

Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

TRUYỀN THUYẾT VỀ NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ 8/3.



GIÃN CUỐI TUẦN.

Mỗi năm đến ngày 8/3, cánh mày râu luôn tất bật với chuyện tặng hoa và quà cho phái đẹp, thế nhưng vì sao có ngày này thì hầu như ai cũng … mù tịt. Và đây là một số truyền thuyết…
– Rất xa xưa, ở một làng nhỏ thuộc xứ sở Bun-ga-ri, người ta trồng rất nhiều hoa hồng, đến mùa hoa nhiều quá, không biết làm gì cho hết, thường là đổ bỏ rất lãng phí, các tay nông dân bèn họp lại tìm kế để tiêu thụ cho hết lượng hoa hồng, có một tay ba trợn đưa ra sáng kiến: sao không chọn một ngày dành để tôn vinh phụ nữ, để cho các đấng mày râu tặng hoa hồng cho họ ? Hôm đó trúng vào mùa thu hoạch và họ thử chọn luôn ngày đó tức ngày 8/3, và kết quả không ngờ… từ đó về sau, không chỉ cái làng nhỏ bé đó mà cả thế giới, nghề trồng hoa hồng giàu lên nhờ hoa hồng bán chạy như tôm tươi trong ngày 8/3 hàng năm.
Lại có truyền thuyết rằng… Ở xứ sở kia, các quan thường có truyền thống quan dưới tặng quà cáp cho quan trên mỗi dịp tết đến xuân về, nhà vua thấy đây là chuyện hết sức tiêu cực, có liên quan đến chạy chức chạy quyền, mưu cầu áp-phe, lợi ích nhóm…bèn ra lệnh cấm tiệt, thế nhưng các quan bèn họp kín với nhau, với chiêu bài tôn vinh chị em, bèn chọn ra một ngày gọi là ngày phụ nữ, để các đấng mày râu có dịp tặng hoa, quà cho họ, mục đích là núp dưới chiêu bài này, các quan vẫn nhận quà cáp của nhau bình thường thông qua các quan bà nhằm vô hiệu hóa lệnh vua, ngày được chọn là ngày sau tết và vô tình trúng vào ngày 8/3.

Có một truyền thuyết hết sức cà chớn cho rằng… thế giới cũng muốn có một ngày để tôn vinh phụ nữ, bởi sự cống hiến vĩ đại của họ đối với nhân loại, nhưng vấn đề là chọn ngày nào ? có ý kiến cho rằng: chị em là chúa “bà tám”, tám mọi lúc mọi nơi, tám sáng trưa chiều tối, tám liên tu bất tận khi rà trúng đài… cho nên chọn ngày 8 là hợp lý, vấn đề còn lại là chọn tháng nào ? người ta bèn nghiên cứu xem thử chị em “tám” chuyện gì ? kết quả nghiên cứu cho thấy: 42% họ tám “ba hoa chích chòe”, 13% tám “ ba xí ba tú”, 27% tám chuyện “ba lăng nhăng”, và 18% tám “ba láp ba xàm”, cho nên chọn tháng 3. Và vì thế nqày quốc tế phụ nữ 8/3 ra đời từ đó. Truyền thuyết này có vẻ bá láp nhưng nghiệm thấy…đúng đúng!

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

BỜ LAU VẮNG


Lắm nhớ ơi người quặn hồn ta 
Hàng dâm bụt thấp rặng tre già
U hoài vọng ngóng bờ lau vắng
Thao thiết vời trông bóng tháp xa
Sóng bủa sông Thu mây u uẩn 
Chim vầy núi Chúa gió la tha
Dấu xưa biển biệt sao tê nhớ
Cố xứ tình nồng mãi trong ta

Thạch Thảo viên, Tuesday, November 01, 2016
Vũ Đan Huyền K7
  ___o0o___

  _ Họa thơ

Nhớ quê xứ Quảng

Bao giờ về lại Quảng Nam ta 
Thăm mái nhà xưa bóng Mẹ già
Tắm nước sông Thu khơi ký ức
Dừng chân Tháp cổ vọng thời xa S
ông Hoài phố Hội bao lưu luyến 
Hòn Kẻm Đá Dừng mấy thiết tha
Lỡ bước ra đi lòng quặn thắt
Bao mùa lá rụng chỉ mình ta

Liên Trinh 
 
Họa Thơ

Nông Sơn Yêu Dấu 

Nông Sơn yêu dấu ở bên ta
Từ lúc sinh ra đến tuổi già 
Núi Chúa Hòn Dung kề sát cận 
Hòn Thang Thạch Bích cách ngăn xa 
Sáng nhìn sông, nước xinh xao xuyến 
Chiều ngắm vườn, đồi đẹp thướt tha 
Đủng đỉnh đàn trâu về xóm nhỏ 
Hữu tình phong cảnh chốn quê ta

Hồ Tiến Triển k7

RỚT GUỐC ...


em về đi chợ Bến Thành .
mình đây đứng đợi nắng hanh ráng chiều
rứa mà không thấy dấu yêu ...
nên ta thất chí ..quyết liều chạy rông ...
từ bùng binh chạy tới Cầu Bông
quanh qua Cầu Kiệu gặp Hồng Long An
nàng đi thuở lúa chín vàng
nàng về tay dắt hai chàng Mỹ đen ...
OK, em như má Hằng
một thời hoa mộng tung tăng giảng đường
rồi thì ..em phải ly hương
theo anh "đế quốc " thiên đường tự do ..
chừ em thăm chợ ..vòng vo ...
ta ngồi bệt đất ..so đo cái tình
rứa là ta kẻ " lưu linh "...
chạy rơi rớt guốc bùng binh Bến Thành ..

PHAN MINH TA - K8

Thơ LÝ HOÀNG


Thuyền sang sông lữ khách đi
Bỏ lại sau lưng một thuở xuân thì
Tàn phai mấy độ xuân đi
Còn chăng kỷ niệm, đường đi lối về
Chiều một mình vượt đường mê
Hôn em thuở ấy, trăng thề sáng trong
Một thời qua những đợi mong
Vàng trong gió cát, biển hoang chiều tà
Đường đi dài, quãng đường xa
Nửa đời còn lại, mù sa lối về .

LÝ HOÀNG – K8

ANH LẠI TÌM VỀ


Anh lại tìm về trên những lối xưa
Cây lá vẫn xanh hoa hồng vẫn nỡ
Vẫn tiếng chim ca thanh bình buổi sáng
Mặt trời lên ấm áp sớm mai hồng
Anh lại tìm về lớp cũ trường xưa
Áo lụa thướt tha ngày em đi học
Tay trắng ngọc ngà đan lên suối tóc
Cánh phượng hồng hay môi thắm - thương sao !
Anh lại tìm về trên kỷ niệm xưa
Như vẫn còn đây em cười trong nắng
Giữa thu vàng mênh mông xa vắng
Chiếc lá xa cành ướt đẫm thu mưa
Anh lại tìm về lối cũ đường xưa
Sánh bước bên em tàn đêm phố vắng
Tình yêu ban đầu như màu tuyết trắng
Chỉ một lần rồi nhớ mãi khôn nguôi…

Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

Thơ LÝ HOÀNG



Đi qua con phố chiều nay
Đường xưa qua bước hao gầy chiều Xuân
Trăm năm mấy chặn tình buồn
Chiều hoang cỏ úa mưa tuôn tháng ngày
Trên triền dốc đổ chiều nay
Chập chùng sóng vỗ men cay tình đời
Đi qua ngày tháng đầy vơi
Hanh hao chiếc bóng lá rơi hôn hoàng
Bây chừ tình đã sang ngang
Tình qua ngõ vắng thiên đàng còn đâu
Bước qua cung bậc cơ cầu
Mới hay đời đã nhộm màu đổi thay
Môi người mắt lệ đắng cay
Buồn theo cơn gió heo may nữa chiều
Đường đông lòng vẫn buồn hiu
Liêu xiêu chiếc bóng buổi chiều mùa Xuân
Đường về bóng ngã tay buông
Dường như bỏ lại mùa Xuân bên đường!

LÝ HOÀNG K8

EM VỀ


Em về cạn chén ly bôi
trang thơ bỏ lại trên đồi cỏ hoang
em về hương sắc phai tàn
buồn lên con mắt nhuộm vàng lá ngô
em về, ruộng lúa xôn xao …
trăng nghiêng thiếu phụ biển gào bởi em
em về ngồi khóc bên thềm
tình xưa đã chết, êm đềm phủ rêu ..

Phan Minh Ta K8