Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

CHỦ NHẬT CƯỜI MÍM CHI.


BÌNH LOẠN ÂM NHẠC.

“Nhân …cục nghệ thuật biểu diễn tạm thời dừng lưu hành 5 ca khúc trước 1975: Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Rừng xưa (Lam Phương), Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh-Minh Kỳ), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương) và Con đường xưa em đi (Châu Kỳ-Hồ Đình Phương).”
* Anh là anh, mà chú là chú, sao lại gọi anh bằng chú? (đừng gọi anh bằng chú), cái gì phải ra cái nấy chứ, cứ lẫn lộn lung tung thế bố ai chịu được. Người ta đang trẻ măng non, gọi bằng chú hóa ra già chát à? thế thì “làm ăn” quái gì được! chú còn có nghĩa là em, chú em, đang tán tỉnh ngon trớn, tưởng…em “chịu đèn”, tự nhiên em gọi người ta bằng chú, hóa ra xem người ta nhỏ hơn, vào hàng em út à? cũng cụt hứng luôn. Thôi thì “nghỉ chơi” với “Đừng gọi anh bằng chú”, cho nó vui cái đời, nhé!
* Người về đâu hởi người về đâu?
Có nhớ chăng một chiều bên suối mơ ?
Suối đâu nữa mà suối, cạn khô rang rồi, rừng tàn trọc lóc bình vôi, bởi lâm tặc được sự che chở của kiểm lâm phá nát tanh bành, cộng thêm đội ngũ đào đãi vàng ngày đêm cày xới, thải Xyanua đầy sông suối, tóm lại, suối giờ đã mơ hết nổi, còn rừng nay đã khác với “rừng xưa”, khác xa lắm, nên có hát “rừng xưa” thì cũng chẳng ai hình dung ra nó như thế nào, thôi thì đừng nhắc đến rừng xưa vẫn hay hơn, thế nhé!
* Xuân đến rồi đây nào ai biết không ? (Cánh thiệp đầu xuân). Câu hát nghe trớt quớt làm sao, ai trong chúng ta không biết lúc tết đến xuân về, có mà bị tâm thần phân liệt, đã vô duyên thế, lại còn nhắc chuyện trao thiệp cưới đầu xuân “tay trong tay nhớ lúc trao thiệp đầu xuân”…vụ này trước tết người ta đã xây xẩm mặt mày, thiệp cưới tới tấp bay về, in tiền còn không kịp để nhét phong bì mừng cưới, nay mới đầu xuân lại trao thiệp cưới nữa, có nước…”mạt chứ khá chi nổi”, hát bài này nghe “ám ảnh” quá, thôi đừng hát vẫn tốt hơn.
* Riêng bài hát (Chuyện buồn ngày xuân) mới đọc tựa bài hát thôi, đã nghe chẳng sướng tí nào, ngày xuân muôn hoa đua nở, ai cũng mặt mày rạng rở, người ta vui xuân nhậu nhẹt tưng từng, lễ hội tranh cướp có văn hóa bươu đầu sức trán vui ơi là vui, thế mà đi kể chuyện buồn vào ngày xuân, thật không đúng lúc tí nào, chẳng khác chi đang nhậu bị vợ gọi về…sửa ống nước. Nhớ nhé, ngày xuân không được nói chuyện buồn…xúi quẩy! nghỉ chơi bài hát đó là vừa…chẳng oan sai tí tẹo nào đâu.
* Cuối cùng, (Con đường xưa em đi) có tội tình chi mà không cho em đi nữa? có lẽ thế này…con đường xưa nó thơ mộng quá, có lối mòn quanh co, có lũy tre xanh xanh nghiêng bóng mát…em đi qua, tôi trông theo mà bủn rủn chân tay…để rồi “anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe…”. Còn con đường hôm nay nó khác xa quá, nó hiện đại quá …nó tráng nhựa, tráng bê tông láng o, nó….cong mềm mại chạy qua mặt tiền nhà ông quan, nó có lề đường để người ta “chiến đấu với nhau”, nó được làm trước sửa sau để công nhân có việc làm, nó biến thành con sông thơ mộng mỗi khi mưa lớn, triều cường… con đường hôm nay nó vừa thơ mộng, vừa hiện đại, vừa…tiện lợi, thế thì hà cớ gì phải hát mãi “con đường xưa em đi”, nghe nó sến thấy bà cố luôn, thôi nghỉ chơi là vừa…. Hết bình loạn./.

THƯỜNG ĐOÀN. K9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét