Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2020

GỞI NẮNG CHO QUÊ HƯƠNG

 

Đà Nẵng mưa nhiều lạnh lắm không em?
Anh gởi chút nắng Saigòn về em sưởi ấm
Gió phương Nam thổi cong chùng nhánh nhớ
Nước sông Hàn có gợn sóng xôn xao?

Con đường Bạch Đằng hò hẹn hôm nào
Phủ kín đầy mưa một màu trắng xóa
Hàng cây tóc dài gió lùa nghiêng ngả
Chắc em buồn nhiều lắm phải không em?

Màu nắng yêu thương tóc gió bay mềm
Những chiều áo dài tung tăng trên phố
Bây giờ mù trời từng cơn mưa đổ
Cơn lạnh vào hồn môi mắt héo hon

Anh gởi về em chút nắng Sài Gòn
Sưởi trái tim em xin còn ấm mãi
Mưa gió qua đi nắng vàng trở lại
Mình sẽ bên nhau trên những con đường ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2020

GIẤC MƠ CUỘC ĐỜI

 

Tuổi xanh ơi đừng theo mây bay mất
Để trong tôi còn lại những mùa xuân
Có chim hót và hoa vàng trước ngõ
Để tan đi những se thắt u buồn

Mái trường ơi xin đừng làm xa lạ
Cho tôi về tìm lại tháng ngày vui
Cho tim ấm những chiều về giá lạnh
Khi nắng mưa làm khô héo ngậm ngùi

Trời cao xanh ngàn năm mây vẫn trắng
Trùng dương kia vạn kiếp vẫn tươi màu
Tuổi xuân ta thoáng chốc buồn hoang vắng
Phiến đá hằn lên vết sẹo niềm đau

Chỉ còn lại cơn mơ về dỹ vãng
Khi hoàng hôn đã phủ xuống bên đời
Ly rượu đắng đưa hồn vào quên lãng
Sao nỗi sầu nhân thế chẳng nguôi vơi ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

THƯƠNG

 

Đất trời sao nỡ nổi cuồng phong,
Gieo chi tang tóc long đong phận người.
Chiều qua còn đó tiếng cười
Khuya nay anh đã thành người không mong.
Ai ơi nựớc mắt lưng tròng
Tâm nhang một nén chừ mong được gì!
Thôi thì anh hãy ngủ yên
Trăm thương ngàn nhớ, gió ngàn vi vu.

Nguyễn Anh - K5 (28.10.2020)

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2020

EM...!


Giữa cuộc đời bôn ba đầy sóng gió
Em và tôi cũng số kiếp con người
Chẳng khác nhiều, chỉ một chút mà thôi
Nâng tay đỡ...làm sao cho trọn vẹn !?!

Có những lần bâng khuâng tôi tìm đến
Đứng lặng nhìn...bóng lầm lũi cô đơn
Tuổi thơ em chan chứa...ánh mắt buồn
Nỗi cay đắng tìm đâu vòng tay ấm.

Ngày từng ngày cứ trôi qua rất chậm...
Thân cút côi lây lất chốn bụi đời
Tấm hình hài gầy guộc...ngóng xa xôi
Chắc em muốn được có Cha có Mẹ.

Chỉ đơn giản...một ước mơ nhỏ bé
Có người thân che chở chặng đường dài
Một gia đình...cuộc sống ở ngày mai
Không tủi phận thân đói nghèo cơ cực.

Xin ngàn lần cầu mong em có được
Ai mở lòng thương xót...rộng dang tay
Cho em vui những năm tháng cùng ngày
Một mái ấm chở che đời còn lại.

Lê Thị Ngọc Yến - K8



Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN

 

TÌNH THÙ RỰC…NƯỚC

*Xin nói ngay rằng thì là…sao không “thình thù rực lửa” mà phải “rực nước”, độc giả muốn biết xin xem hồi sau sẽ rõ…
Vua Hùng phán:
- Sáng sớm mai, ai đem sính lễ đến trước ta sẽ gã công chúa Mỵ Nương cho…
Vua Hùng đâu có ngờ hậu quả của cái lệnh này khiến triệu triệu năm sau và nhiều năm sau nữa, muôn dân bá tánh đắm chìm trong đau khổ và chết chóc triền miên…

*Hai chàng Sơn Tinh và Thủy tinh đều tài giỏi và chuẩn MAN như nhau, nhưng rất tiếc vua Hùng chỉ có mỗi một Mỵ Nương, phải chi vua Hùng có hai nàng công chúa thì họ đã trở thành anh em cột chèo rồi, mắc mớ chi phải đánh nhau chí tử giành gái đến tận bây giờ…Ngay chuyện dâng sính lễ, nhìn qua là biết ngay vua Hùng thiên vị, chơi kiểu gian lận giống hệt “thông thầu”, “chỉ định thầu”…thế kia, chắc chắn trăm phần trăm thắng thuộc về Sơn Tinh, hỏi sao Thủy Tinh không tức sặc máu cho được! Voi 9 ngà, Gà 9 Cựa, Ngựa 9 hồng mao…toàn sản vật miện núi, Thủy Tinh móc đâu ra? Sao không Tôm 9 ngà, Cua 9 cựa, Cá ngựa 9 hồng mao thử xem ai thắng?

*Bất mãn vì vua Hùng xử ép, Thủy Tinh tức giận ra về, và từ đó hằng năm Thủy Tinh huy động lực lượng, dâng nước lên đánh Sơn Tinh hòng cướp lại Mỵ Nương, làm cho muôn đời nay bá tánh khốn đốn, nhưng… nước cao thì núi càng cao, chưa lần nào Thủy Tinh thắng được Sơn Tinh, chỉ tội cho muôn dân và muôn loài chết chóc, lâm thảm cảnh màn trời chiếu đất. Thấy tội, một hôm Mỵ Nương xuất hiện trên trang facebook, đăng cái status thế này:
- “Để Mỵ nói cho mà nghe”…hai chàng Sơn Tinh cùng Thủy Tinh thôi đánh nhau nữa, Mỵ Nương bây giờ đâu còn là tuyệt phẩm giai nhân như ngày xưa, đã hết hạn sử dụng từ lâu rồi, chỉ chờ thanh lý là đem cân phế liệu, điện cúp, nước cúp sạch sành sanh…hà cớ gì các chàng đánh nhau để muôn dân đau khổ?
Thủy Tinh comment lại rằng:
- Ta đã quyết phải giành cho được nàng bằng bất cứ giá nào, cho dù nàng có già quắp cần câu chăng nữa…

*Biết đánh bằng thực lực thì chỉ từ thua tới thua, nên Thủy Tinh lần này chơi chiêu, một mặt sai thằng cháu trời đánh tên Thủy Điện ra sức tích nước, lớn tích lớn, nhỏ tích nhỏ, thủy điện chồng thủy điện…cứ thế tích nước chờ cơ hội…ra tay! Một mặt bỏ tiền ra hối lộ, mua chuộc thằng cháu hám tiền của Sơn Tinh, tên cúng cơm hắn là Sơn Trạch, làm nội ứng, mục đích là để phá rừng, đặc điểm của thằng này…cứ thấy tiền là tối mắt, việc gì nó cũng làm, mà đã làm là…làm sạch trơn! Sơn Trạch cùng đám thuộc hạ âm thầm ngày đêm ra sức phá rừng, truy cùng diệt tận , gỗ quí gỗ tạp quất sạch, thuộc hạ hắn có thằng xây nhà rường dùng tới 80 m3 gỗ lim quý, ngoài ra còn vô số thằng khác nữa…nếu ai vô nhà thấy gỗ quí xây dựng là khiếp, thử hỏi sao không biến rừng thành đồi trọc? không còn cây, không còn hệ thống rễ giữ nước ngầm, giữ kết cấu đất, nên chi lần nay Thủy Tinh dâng nước lên, phối hợp nhuần nhuyễn với thằng cháu Thủy Điện xả lũ, thằng nội ứng Sơn Trạch phá rừng, tất cả đánh hội đồng lũ chồng lũ, lũ ống, lũ quét, sạt lở đất…kết quả, Sơn Tinh thất trận thảm bại, binh hùng tướng mạnh theo dòng nước cuốn trôi về đại dương mênh mông, sâu thẳm.

*Sơn Tinh thua trận, thiệt hại ghê gớm, nhưng tội nhất vẫn là lương dân vô tội bị vạ lây…mất mát nhân mạng, trôi sạch tài sản, bị cô lập bởi dòng nước, dẫn tới đói rét thê lương. Phe Thủy Tinh thắng trận thì hả hê, nhưng may thay trong đám cháu chắt của Thủy Tinh có một nàng công chúa đẹp người đẹp nết, bản chất lương thiện, giàu lòng nhân ái, tên là Thủy Tiên...thấy muôn dân đói rét, đau khổ do chịu ảnh hưởng bởi cuộc chiến “tình thù rực nước” của ông tổ nhà mình với Sơn Tinh, nàng nhanh chóng đứng ra vận động làm từ thiện, rồi hăng hái lên đường đến tận chiến trường đầy gian lao nguy hiểm để ra tay cứu giúp những mảnh đời bất hạnh, rất kịp thời và hiệu quả. Kết quả khá bất ngờ, ngoài sức tưởng tượng…chỉ một thời gian rất ngắn, Thủy Tiên đã vận động được một tài sản khổng lồ từ các nhà mạnh thường quân, trên 100…kho lương! phân phát đến tận tay người bị nạn!

*Nhưng, lại nhưng…ở đất nước Tây Phi kì lạ lắm, làm từ thiện với số ngân lượng lớn lại gặp rắc rối về vấn đề pháp lý, muôn dân đang lo cho nàng, sợ nàng vướng vào sợi dây rắc rối như một nam công tử họ Phan trước đây! Kể cũng lạ…ở cái xứ Tây Phi này, người dân hầu như không tin vào hệ thống quan lại lớn nhỏ đang điều hành đất nước, hễ cá nhân ai đó có uy tín đứng ra vận động gây quỹ là y như rằng…mạnh thường quân tin tưởng tuyệt đối, sẵn sàng giao phó số ngân lượng lớn để cá nhân đó sử dụng làm từ thiện, trong khi cứu trợ thiên tai phải là các quan phụ mẫu các cấp lo là chính, đứng ra vận động gây quỹ thì chẳng được bao nhiêu?
Cũng đúng thôi…một lần bất tín vạn lần bất tin, tục ngữ Tây Phi nói vậy, trước giờ phanh phui nhiều vụ các quan phụ mẫu xứ Tây Phi ăn tạp quá, gà, vịt, trâu bò, dê, nhím…giúp dân xóa đói giảm nghèo rủ nhau đi lạc vào nhà quan, rồi ăn chặn, ăn bớt tiền cứu trợ lũ lụt để phải ra tòa chịu án, tiền hỗ trợ hộ nghèo, cận nghèo chảy vào người thân các quan bằng cách di chuyển chỗ ở các hộ khá, giàu… của họ đến cạnh hộ nghèo để trở thành hộ cận nghèo mà hưởng, nói tóm lại là đủ chiêu trò lừa lọc, ngay cả bánh lương khô của Ngự Lâm Quân triều đình xuất kho cứu đói đồng bào lũ lụt cũng bị bọn họ chia nhau làm quà ăn cho vui miệng, thế thì có gì là họ không ăn? Đừng trách các nhà mạnh thường quân sao không tin tưởng mà giao kho lương cho các quan điều phối, bởi một lẽ đơn giản là họ không tin, thế thôi! Hãy để cá nhân có uy tín được tin yêu làm từ thiện, các quan nên hỗ trợ họ hoàn thành nhiệm vụ đừng vì cái gì đó mà gây khó khăn làm cho họ nản chí, hậu quả sẽ là người dân đói rét gánh chịu mà thôi, đừng thấy nguồn ngân lượng họ nhiều mà tìm cách quản lý, hoặc chụp mũ cho rằng tiền của bọn Thổ Tinh ngoài vũ trụ gửi về mới nhiều thế, lấy cớ gây rối, chứ vận động trong nước có là bao! thì thật là ấu trĩ, ấu trĩ quá, nếu quả thật tiền của bọn Thổ Tinh gửi cứu trợ nhiều thế thì hóa ra họ có lòng nhân đạo và trước mắt là cứu giúp được rất nhiều thần dân đau khổ và đói rét qua cơn hoạn nạn, cũng đáng trân trọng lắm chứ!

Thường Đoàn – K9 (Tháng10/2020)



Thứ Năm, 22 tháng 10, 2020

THÁNG MƯỜI

 

Vẫn còn Thu đó phải không em...?
Lưa thưa vạt nắng tựa bên thềm,
Có chiếc lá vàng buông theo gió
Tháng Mười dìu dặt bước dịu êm.
Trời loang mây tím...chiều hoang hoải
Khoảng lặng xa trông gởi nỗi niềm
Em có về...tìm khung trời nhớ
Thu muộn màng...Đông chớm...buồn thêm.

Lê Thị Ngọc Yến - K8.

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020

LỜI CỦA GIÓ

 

Tôi đi khắp bốn phương trời
Mang theo đầy ắp những lời yêu thươmg
Thơm nồng tình cảm quê hương
Cùng bao nỗi nhớ vấn vương bạn tình
Và mang bao nụ hôn xinh
Xa người yêu, họ nhờ mình tôi mang
Nào da diết với nồng nàn
Nào hờn, nào giận, nào chan chứa buồn
Đây lời ai trách mưa tuôn
Đây câu người tỏ yêu suông một mình
Ô hay thế thái nhân tình
Tôi thành nhân chứng phân minh cho đời!
Nụ cười vui...nước mắt rơi
Vui buồn ...sướng khổ đầy vơi tháng ngày
Còn tôi...yêu với ai đây
Từng trao tình đến vầng mây...mây lờ!
Giá mà làm được câu thơ
Thì không đến nỗi bây giờ...cô đơn

MAI LỊCH - K6

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2020

GIẤC MỘNG TRƯỜNG XƯA

 

Trở về trường xưa dưới hàng phượng đỏ
Hồn lang thang theo gió gợi giấc mơ
Ghế đá đó sân trường còn nguyên đó
Như trong tôi ước hẹn vẫn chưa mờ

Vai hành trang theo tuổi trời khôn lớn
Bỏ sau lưng những tháng đẹp ngày tươi
Miệt mài trên dặm đường dài gian khó
Nắng mưa thêm héo hắt nụ hoa cười

Tôi lang thang trên lối mòn vắng lặng
Tôi gục đầu trên ghế đá thân thương
Còn đâu đó áo em vờn trong nắng
Nhớ biết bao màu hoa trắng sân trường

Chỉ còn lại đây niềm đau cỏ ướt
Khi ngày vui theo cánh gió phương ngàn
Những mê đắm ngày nao tình sướt mướt
Theo nắng chiều như giấc mộng dần tan ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2020

LỚP MỘT

 

Xin trả tuổi thơ về lớp Một
Như những ngày xưa ai đã từng
Chữ nghĩa luôn thơm mùi giấy mực
Tâm hồn non trẻ những yêu cưng .

LỚP MỘT

Khi con bước vào lớp Một
Ngưỡng cửa cuộc đời cao hơn
Qua thời mầm chồi lá tốt
Sân trường khoe dáng cây non
Âm A bắt đầu thứ tự
Xếp những nấc thang trên đường
Giúp con thành người biết chữ
Viết vào lòng đời yêu thương
Xòe ra bàn tay tập đếm
Đơn sơ phép tính vở lòng
Làm quen với từng khái niệm
Cọng - trừ - nhỏ và lớn hơn
Tương lai đến từ phía trước
Nào riêng cho trẻ thần đồng
(Nào riêng cho hạt giống hồng)
Cùng nhau vui chơi ăn học
Có ngày cá vượt Vũ môn .

Nguyễn Hữu Thụy - K3 (Sài gòn 2000)
Viết cho con gái lớp một Nguyễn Hữu Phiếm Ái 

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2020

MẸ NHƯ ĐÓA TRĂNG RẰM

 

Con lớn lên giữa trời đất gọi mời
Mẹ đã chắp vào vai con đôi cánh
Đường muôn hướng gánh mây trời lành lạnh
Và đôi chân là sông nước cuộc đời.
Vườn sơ sinh tiếng chim khóc à ơi!
Mẹ chắp vào vai con cánh én
Rồi lớn lên vời vợi quá đường trăng
Theo sông nước chảy trôi ngoài vạn bến.
Ngày tuổi nhỏ con lên chùa cung kỉnh
Đứng chắp tay quỳ bên mẹ trang nghiêm
Mẹ hiền từ trong bóng Phật an nhiên!
Đã soi xuống cả đời con ánh sáng.
Tiếng chuông ngân hí hửng tuổi hoa đèn
Đã thôi thúc trống lòng con Bát Nhã
Từ nát nhàu ảo mộng dưới chân đi
Cả mưa nắng rối bời trên mái tóc.
Như chú chim non chuyền qua cành hớn hở
Cây lá gầy hao từng ngón xuân nồng
Chừ khô héo giữa mênh mang trời đất
Gió mười phương mẹ ôm ấp đôi tay.
Ngọn tùng cao sừng sững đó ô hay!
Che bóng mát đời con xanh cỏ dại
Con quỳ gối dưới đêm nay độc thoại
Nghe suối ngầm từ đỉnh núi chuông ngân.
Chút hình sương bóng khói đời con
Xin cảm tạ cả trần gian hương sắc
Cả mặt đất hân hoan lẫn gừng cay muối mặn
Cho đêm nay vằng vằng ánh sao băng.
Giữa mùa thu lòng thơ ngây hoa cúc
Mẹ bao la nôi ru là vầng trăng.

Phạm Thư Cưu - K4

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2020

TIẾNG VỌNG...


Lắng tâm tư nghe tiếng vọng về
Từ miền bão lũ...xót lòng ghê...!
Trắng màu tang tóc vùng đất lở
Thương người còn lại dạ tái tê
Đoạn trường gian khổ...Trời có thấu...?
Miền Trung khắc nghiệt gánh nặng nề
Nước dâng, lũ cuốn còn chi hỡi...!
Mất mát hoang tàn khắp làng quê !?!

Lê Thị Ngọc Yến - K8



Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2020

ĐÊM LŨ

 .

Đêm nghe sóng dội bên cồn
Nỉ non tiếng dế gọi hồn nước dâng
Kiến vàng lũ lượt qua sân
Nước mênh mông nước, mây vần vũ mây

Gió cuồng dặt dẹo nhành cây
Lạnh tanh bát cháo nửa đầy nửa lưng
Mái tranh chằng sợi dây thừng
Nước lên như thể chưa từng được lên

Bọt bèo bâu rát kẽ phên
Hồn nhiên con cún nhảy lên bàn thờ
Tro tàn bếp núc nguội ngơ
Nồi niêu cuốn vạt áo chờ mì tôm

Bốn bề căn gác tối om
Nhúng chân nước bạc đỏ lòm bùn non
Lom khom trên tấm phản mòn
Lầm thầm mẹ khấn cho con, cho đời

Cầu ngày có miếng cầm hơi
Cầu đêm mau sáng, cầu trời tạnh mưa
Kinh hoàng mẹ nhớ năm xưa
Giáp Thìn, Canh Tuất như vừa hôm qua

Lạy trời kiếp nạn thôi xa
Ngày mai, ngày mốt còn ta, sẽ còn.

Huỳnh Văn Mười - K7



Thứ Năm, 15 tháng 10, 2020

LÀ TÔI

 

là tôi ví dụ chút mà
tình cờ người có về qua lối nầy
xin đừng khẽ chạm vào cây
vàng thu nhuốm lá còn lay lắt cành

là tôi giả bộ đành hanh
vo tròn chữ nghĩa đặt bàn cân chơi
câu thơ tung tẩy lên trời
vướng vào mây bỗng thấy đời đa đoan

là tôi vay chút nắng vàng
một chiều làm biếng nhẹ nhàng xiên khoai
ngày đang ngắn, đêm đang dài
một hơi hướm cúc ướp đầy giấc ngoan

là tôi lượm lặt ngày hoang
bữa sau, bữa trước, bữa đang hít hà
đó đây gần xịt thôi mà
Vòng tay thu lại thu và em xinh.

Nguyễn Đại Bường - K10

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2020

THƯƠNG MIỀN TRUNG...!

 

Thương miền Trung ngặt nghèo gian khó
Dịch vừa qua bão nỡ đến liền
Còn đâu cuộc sống bình yên
Nước dâng, lũ quét triền miên bao ngày.

Nhà cửa ngập đắng cay lắm nỗi
Gió liên hồi cây cối ngả nghiêng
Thiên tai sao cứ gọi tên
Miền Trung nắng gió...sức bền...buông xuôi!!!

Cơn lũ về cuốn trôi tất cả
Nước mênh mông trắng xóa một màu
Nghẹn ngào chẳng biết đi đâu...?
Trắng tay, ngơ ngẩn lệ sầu chứa chan.

Thương miền Trung hoang tàn xơ xác
Bão dập dồn cuốn nát ruộng nương
Dân lành vương cảnh tai ương
Kẻ còn, người mất đau thương chất chồng.

Miền Trung đang gánh gồng nỗi khổ
Xin nguyện cầu Phật độ Trời thương
Đừng gặp thêm cảnh thê lương
An vui, no ấm...đời thường...thế gian.

Lê Thị Ngọc Yến - K8




Thứ Ba, 13 tháng 10, 2020

VỀ MIỀN THẢNH THƠI

 

Tuổi sáu mươi - tuổi lui về góc khuất
Nhìn cháu con vùng vẫy giữa trời xanh...
Tuổi sáu mươi lặng lẽ vùng ký ức
Đếm thời gian trên năm ngón bàn tay
Ngẫm nghĩ lại một khoảng trời quá khứ
Nở nụ cười mong rạng rỡ trời đêm...
Ta chợt nhớ khoảng trời xa xưa cũ
Cuộc mưu sinh ngập lặn giữa ta bà
Mong tìm kiếm tương lai hồng con trẻ...
Ngày tháng qua nhanh - thân xác rã rời
Bao tâm nguyện cũng hoàn thành ý nguyện!
Các con giờ cũng tạm gọi thảnh thơi
Mẹ xin được trở về nơi yên tĩnh
Góc khuất đời người - xin được an nhiên...
Các con ơi!!!
...Thế giới ngoài kia xô bồ nhộn nhịp
Hãy khẽ khàng từ tốn bước dần lên
Ai nên khôn mà không dại đôi lần
Không vấp ngã sao nên người tử tế
Không đớn đau sao hiểu kẻ cơ hàn
Có lỡ vận mới xót người cùng khổ
Lắm nhọc nhằn mới quí mẹ kính cha...!
Ta giờ đây nhìn đời trong màu mắt
Màu xanh lam dìu dịu cả tâm hồn
Ta cho đi một trái tim đúng nghĩa
Thấm đẫm ân tình - nồng cháy yêu thương...
Ta oằn người bao tháng năm dầu dãi
Không muộn phiền - đòi hỏi hay hơn thua
Rồi mai đây khi tản ván cờ người
Tự tại an nhiên - lui về bờ giác
Nhẹ cõi lòng - yên ắng một đời an...!

Huỳnh Thị Thiệp - K10

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2020

ANH CÓ VỀ

 

Anh có về thăm lại Quảng Nam
nơi ta ở hai mùa mưa nắng
anh sẽ thấy không còn yên ắng
sống cuộc đời bình lặng ngày qua!

Anh có về thăm lại quê ta
đừng ngơ ngác - quê mùa bão lũ!
mưa vẫn trút từng cơn thác dữ
gió rít gào se sắt niềm đau.

Anh có về ta lại thăm nhau
cuộc sống xưa đâu phút êm đềm
bao tai họa dập dồn kéo đến
dân đã nghèo khốn khổ càng thêm.

Anh có về thăm quê và em
anh sẽ thấy bao điều trăn trở.
khi trường học tường vôi bể đổ
lớp bám bùn, đâu tiếng trẻ thơ?

Bình lặng rồi ... còn nỗi chơ vơ
bao trống vắng người đi kẻ ở
niềm mong ước đành thôi dang dở
gió mưa về xóa sạch giấc mơ!

Anh có về thăm chốn tuổi thơ
tìm đâu thấy quê như ngày cũ
nhà xiêu vẹo xóm thôn ủ rũ
trắng vụ mùa cây lá xác xơ...

Mỗi bận thiên tai về đất mẹ
là gieo bao khốn khổ điêu tàn
ôi thương quá quê mình mùa lũ
xin hãy cùng cầu chữ bình an!

Phan Thị Hoa Xuân - K6



Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN

 

BỘ C…C…

Tại đất nước Tây Phi, xin quí dị chớ hình dung bậy bạ là đất nước ở phía tây Philippine à nghe, không phải đâu nghe, Tây Phi là xứ sở thiên đường, thuộc top ten đất nước hạnh phúc của hành tinh xanh, là biểu tượng của tự do, nó tự do đến độ hở tí là xách dao, mã tấu chém nhau như phim hành động liền, tự do đến độ bọn xã hội đen làm việc chung với police để giải quyết mọi tình huống, nó còn là biểu tượng của sự trong sạch, mẫn cán và liêm khiết của quan chức chính quyền, ở Tây Phi hầu hết quan chức các cấp đều… trong sạch vững mạnh, không có từ …vấy bẩn hoặc nhúng chàm, không có khái niệm tham nhũng, vì ở Tây Phi tình hình tham nhũng rất ổn định, năm sau không bao giờ cao hơn năm trước, và năm trước cũng chẳng bao giờ cao hơn năm nay, điều đó có nghĩa là không có tham nhũng, nói theo sách toán học có in bìa cải lương, tức là tham nhũng = 0! Vì vậy ở đất nước này hệ thống tòa án, viện kiểm soát buồn hiu, vắng như chùa bà Banh, cũng xin lưu ý luôn, không phải chùa bà Đanh, vì chùa bà Đanh ở nước khác…luật sư thất nghiệp nhiều quá chuyển nghề sang mua bán cá, lý do là sở trường cãi cọ thuộc về họ.
Nói về chuyện giàu có thì Tây Phi thuộc các nước giàu nhất hành tinh, nếu các bạn du lịch đến đó, các bạn sẽ nhìn thấy hệ thống cổng chào, cái nào cái nấy đã con mắt, tổ dân phố chào, phường xã chào, cơ quan chào, công ty, nhà máy chào, quận huyện chào, tỉnh thành chào…cái nào cái nấy to bự chà bá, rồi các bạn đem so sánh với nước Mỹ, nước có nền kinh tế số 1 thế giới, với những cái cổng chào tí tẹo đó của họ, thì phải kêu những cái cổng chào ở Tây Phi là ông…cố! chưa hết, Tây Phi còn có hệ thống tượng đài vĩ đại , nếu tượng đài ở các nước giàu có như Mỹ , Nhật, Anh, Pháp…mà đem so sánh,thì phải gọi tượng đài ở Tây Phi là ông…tổ tằng! tượng đài ở đây chỉ thua mỗi kim tự tháp Ai Cập mà thôi, nhưng…thua là thua về độ lớn, nhưng chắc chắn hơn đúp về số lượng.
Ở Tây Phi có một cái bộ, có tên là Bộ C…C…, hơi lạ phải không các bạn, mấy tay chửi tục mà thấy là nghĩ bậy liền, không được, phải “nghiêm chỉnh” mà hiểu từ này, tới đây thì lại lo mấy tay QN chiên da “nói lái” nghĩ bá xàm về từ…nghiêm chỉnh nữa, khổ quá! thật ra cái Bộ này rất rảnh việc, nhàn hạ quá không biết làm gì nên nảy sinh vấn đề chữ nghĩa, luôn đẻ ra chữ nghĩa mới, riết rồi người ta gán luôn cho cái tên là BỘ CHƠI CHỮ, viết tắc là Bộ C…C…! Đấy, tôi đã phân tích kỹ rồi, mấy tay chửi tục bặm trợn cấm có nói…hồ đồ!
Chuyện là thế này…vào một ngày đẹp trời năm xưa, bộ chơi chữ cho gỡ hết những tấm biển có tên TRẠM THU PHÍ đặt trên các cung đường cái quan để thu tiền lệ phí khi xe ngựa, xe dê, các loại xe… lưu thông qua! Đem biển xuống xóa bỏ tên TRẠM THU PHÍ, sơn kẻ lại tên mới thành TRẠM THU GIÁ??? Rồi treo lên, chơi chữ kiểu này làm người dân ở đất nước hạnh phúc vốn hay cười, lại cười toét miệng thêm, kết quả sau đó là đất nước thêm được mấy chục ngàn giáo sư, tiến sĩ, bảo vệ thành công luận án nhờ đề tài về…CÁC KIỂU CƯỜI! đó là chưa kể hàng triệu danh hài nổi danh trên các loại hình sân khấu cũng nhờ ăn theo kiểu chơi chữ của bộ. Riêng chuyện này, chỉ tội nghiệp cho chị em phụ nữ xứ QN, xứ sở được mệnh danh là vua “nói lái” không dám bén mảng qua những cái trạm quái quỷ này…lý do vì sao thì không nói các Bác cũng biết hơn tôi. Đó là chuyện một ngày đẹp trời năm xưa, còn…vào một ngày đẹp trời năm nay, bộ chơi chữ lại đẻ chữ tiếp, chuyện rằng… đang yên đang lành, bỗng nhiên những chiếc xe mang tên BUÝT lặng lẽ đưa đón người đi người về, lại khoác lên mình tên mới, cái tên nghe trớt quớt làm sao…XE KHÁCH ĐƯỜNG PHỐ!!! Có thằng ba trợn hay cãi, hình như nó là dân QN, nó chỉ vào mặt thằng...chiếc xe, nói: mày là thằng xe khách đường phố, mày chỉ chạy trong thành phố thôi nha, tao cấm mày chạy qua thị trấn tao ở, tao cấm mày chạy qua khu vực đồng quê của tỉnh tao luôn, nhưng thôi, tao nể mặt thằng cha của mày, tao cho chạy qua đó, nhưng với điều kiện...khi chạy qua chỗ tao ở, mày che chữ XE KHÁCH ĐƯỜNG PHỐ lại, dán chồng lên chữ XE KHÁCH THỊ TRẤN, còn khi chạy qua đồng quê, mày cũng che lại rồi dán chồng lên XE KHÁCH ĐỒNG QUÊ, rõ chưa?
Thằng xe buýt toát mồ hôi hột, chắp tay vái lia lịa...con lạy mấy cha, để cho con yên, xứ sở lắm danh hài rồi, ngay cả Công Lý cũng đã danh hài, thôi thì đẻ chi lắm danh hài nữa, mà cái bộ chơi chữ này chi lạ rứa, hèn chi người ta gọi tắt là Bộ C...C... cũng phải.

Thường Đoàn – K9 (tháng 10/2020)



Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2020

LỤC BÁT SÀI GÒN

 

Không đâu như đất Sài gòn
Một thời nổi tiếng là hòn Viễn Đông
Trui qua lửa đỏ bụi hồng
Phai tên lạc tuổi từ trong lỗi lầm

Ngọc nay như cục máu bầm
Trên thân thể Mẹ những trầm tích đau
Lún dần dưới đáy biển dâu
Nghe xưa cổ tích - biết đâu bây giờ!

Nhịp đời đứt gãy câu thơ
Nhện giăng giăng những đường tơ võng buồn
Những ai tan nát Sài gòn
Lượm lên nỗi nhớ vẫn còn nghe thơm

Mồ hôi ướt vã linh hồn
Tiểu đêm trở giấc chập chờn đái mơ
Tang Thương Ngẫu Lục* đội mồ
Chuyện xưa tích cũ ứng vào bấy nay

Sài gòn khéo vỗ trắng tay
Biên niên sử lệch đường ngay nẻo về
Liêu xiêu người ngợm bóng đè
Rớt ta đứng lại bên lề thời gian

Cỗi già một dấu chấm than!
Thiêng liêng giọt lệ thấm tan cõi lòng
Thủy chung trời đất ở cùng
Tình người yêu mến tương đồng nếp xưa .

Nguyễn Hữu Thụy - K3
Sài Gòn 2020
* Một tác phẩm của Phạm đình Hổ và Nguyễn Án - nội dung ghi chép tình cờ trong cuộc bể dâu - thời Lê mạt và Nguyễn sơ - cuối tk18 và đầu tk 19 tại vn.



Thứ Năm, 8 tháng 10, 2020

ĐỈNH TRỜI

 

Xẻ mây cho nắng ngân ngàn
Cho sương xuống thấp thấm tầng lá rơi
Cho hồng đôi má em tôi
Địu trăng xuống núi gội bờ thinh không

Xẻ non cho lúa vàng bông
Cho thang biếc bậc líu lời sơn ca
Xẻ mưa lụa mỏng da ngà
Đôi gò bồng đảo lững tà trần ai

Xẻ chiều cho gió bồng Thu
Vo ve tiếng gió điệu khèn du dương
Ngô đồng nảy hạt mầm thương
Đỉnh trời nghiêng dốc binh trườn qua truông

Xẻ đêm Dơi trốn về rừng
Chân trần sơn nữ lưng chừng nương xa
Vầng dương suối xỏa tóc tòa
Lửa rông dìu dịu váy hoa bập bùng.

Ngô Thị Nhân - Chs ĐG






Thứ Tư, 7 tháng 10, 2020

KHUNG TRỜI CŨ


Ta mắc nợ
đôi bàn tay nhỏ bé
Mùa Thu về
vàng nắng rớt trên sân
Dòng sông xưa
Chân bước cũng ngại ngần
Người ở lại
Bên khung trời tím cũ

Ngày cũng nhạt
Như muôn vàn điều ước
Đời hoang vu
Như mảnh trăng gầy.

Nguyễn Thị Điệp - K7

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2020

NGƯỜI ĐÀN BÀ...!


Mưa vẫn rơi giọt buồn tí tách
Một kiếp người...khoảng trống chơi vơi
Tay đan tay, bó gối...ngó trời
Tận sâu thẳm niềm đau tê tái.

Người đàn bà...cô đơn khờ dại
Tủi thân mình lau khô dòng lệ
Đời đắng cay trôi qua lặng lẽ
Để đêm về đếm giọt sầu rơi.

Người đàn bà...một bóng chơi vơi
Suy tư...âm thầm đi tìm lại
Ký ức xa xưa thời con gái
Ngao ngán buồn...ngày ấy đã qua.

Người đàn bà...như hạt sương sa
Thân may rủi nhờ vào số phận
Kiếp hẩm hiu vướng vòng lẩn quẩn
Có thật là...gọi đó tình yêu...?

Người đàn bà...nhận được bao nhiêu?
Đánh mất niềm tin lòng tự nhủ
Gắng gượng đứng lên và hãy nhớ
Cuộc đời này còn lắm điều hay.

Người đàn bà...nếm đủ chua cay
Hãy buông bỏ nhìn về phía trước
Tương lai sáng...chắc là tìm được
Đừng ngại ngần, ta vẫn là ta.

Dẫu khó khăn cố gắng vượt qua
Thân yếu đuối...trái tim mạnh mẽ
Ẩn phía sau...tâm hồn người Mẹ
Là chuỗi ngày nhẫn lại hy sinh!!!

Lê Thị Ngọc Yến - K8



Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN...

 

LỚP HỌC THỜI SMARTPHONE.

Sau khi được thọ giáo đức Vạn Thế Sư Biếu, tức Khống Tử, bốn học trò nổi tiếng của ngài là Manh Tử, Tự Tử, Tặng Sâm và Nhận Hối tỏa về các cơ sở ở địa phương để trồng người… Chuyện không có gì để nói khi việc dạy học diễn ra bình thường như bao đời nay! Ngặt nỗi bốn học trò của Khống Tử làm nhiệm vụ trồng người trong cái thời “thị trường hóa giáo dục” nghĩa là giáo dục cũng theo qui luật thị trường có định hướng…đông.tây.nam.bắc… riêng chuyện cải cách liền tù tì sách giáo khoa cũng làm cho phụ huynh cùng bốn thầy oải củ tỏi, nay bốn thầy làm nhiệm vụ đúng lúc smartphone nối mạng được phép cho học trò dùng thoải mái trong trường, trong lớp, làm cho bốn thầy thêm “bối rối nùi” !
Trên đường đi nhận nhiệm sở, Nhận Hối nói với Manh Tử:
- Cái dụ smartphone đổ bộ vào giáo dục chắc chắn không được phụ huynh đồng thuận, nhưng có lẽ thầy Khống Tử của mình đồng ý là do…bắt tay với nhà sản xuất điện thoại di động!
Tự Tử xen vào:
- Lại quả chắc …đậm!
Tặng Sâm thở dài…
- Ai ăn ốc chứ bốn thằng mình chừ ra sức đổ vỏ đây! Nhưng thôi, nhiệm vụ thì phải ráng hoàn thành vậy…
Ngày đầu tiên, Nhận Hối lên lớp, 40 học sinh với 40 cái smartphone,
lớp học vẫn có chút yên lặng khi thầy hò hét khản giọng và đập cây thước rầm rầm xuống bàn, nhưng chỉ được vài phút là đâu lại vào đấy, thỉnh thoảng có tiếng ò í e, có mấy đứa len lén mở điện thoại chat với bạn hay với ai đó, có đứa liếc xem clip…nói một cách chung chung là chẳng đứa nào tập trung nghe giảng bài để tiếp thu kiến thức, chúng luôn bận bịu với smartphone! Mặc kệ, Nhận Hối cứ giảng bài:
- Hôm nay các em sẽ được học bài đầu tiên của bộ môn: Cơ sở văn hóa Tiên giới, trên tiên giới, ai ai cũng đạo cao chức trọng, ai cũng miễn nhiễm với sự xa hoa, sắc dục…nên được sống hòa mình vui vẻ trong thanh tịnh, đạo hạnh và tương tác thân tình, thân ái với nhau…
Một cánh tay giơ lên có vẻ bá đạo:
- Thưa thầy, những điều thầy dạy đúng là giáo điều, trớt quớt, chẳng ăn nhập gì với thực tế, hoàn toàn sai sự thật…
- Thằng học trò cá biệt kia, căn cứ vào đâu mà ngươi bảo ta xạo, ta già đầu thế này ta không biết sao, còn ngươi thì còn hôi sữa biết gì?
- Thì đây, thưa thầy…
Thằng học trò láo cá chìa ra cái smartphone trước lớp, rồi nói:
- Thầy nói trên tiên giới không xa hoa, sao mỗi vị thần tiên ai nấy đều ở biệt phủ, biệt điện, đi lại bằng siêu xe, có người hầu kẻ hạ, ăn toàn cao lương mỹ vị, đi du hí nước ngoài như cơm bữa, các con đều du học các nước tiên tiến, có vị thần tiên còn chơi luôn cái quốc tịch ngoại oai phong…em tra nát Wikipedia lịch sử tiên giới cũng không thấy tên thường dân nào ngồi nhậu chung với mấy vị tiên ở quán bình dân nào cả, thế mà thầy bảo các vị tiên sống hòa mình…láo toét cả!
Thầy Nhận Hối tái mặt, chưa kịp ứng phó ra sao thì cái smartphon của thầy bỗng rung lên và nhiều tiếng “ting” ting” “ting” chia link được chuyển qua từ tên học trò ngổ ngáo, Nhận Hối mở ra xem thấy một loạt hình ảnh biệt thự, biệt phủ, những hình ảnh ăn chơi xa xỉ, hình ảnh những vị tiên đạo mạo phạm tội, khóc lóc thảm thiết trước vành móng ngựa…
vân vân và mây mây!
Thầy Nhận Hối cứng lưỡi, ngán ngẩm lắc đầu trước thực tế chứng minh thầy sai ngay trên lớp học, bởi đám học trò thời thổ tả smartphone! Nhưng rồi thầy cũng kết thúc tiết học, xong xuống văn phòng ngồi một mình thở dài, móc điện thoại nhắn tin qua Messenger cho Manh Tử, Tự Tử, và Tặng Sâm với nội dung: Có lẽ thầy Khống Tử của chúng ta chưa hình dung hết sự phức tạp khi cho đám trẻ học hành cùng cái điện thoại nối mạng, ông ấy chỉ quan tâm đến sự lại quả của các nhà sản suất smartphone mà thôi!

Thường Đoàn - K9 ( tháng 10/2020)






Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2020

SÂU CON MẮT NHỚ

 

Giữa cõi thực thường vẽ vời thêm mộng
Khiến ta giờ gặp lại dấu yêu xưa
Giọng Huế ngọt ngào co thắt sợi mưa
Đêm báo bão đất trời ảm đạm

Bay bổng lời thơ trong làn hơi ấm
Giọng Huế dìu người "Qua mấy ngõ hoa"
Chừ còn thương O răng dám nói ra
Phớt tỉnh nhìn trời ai mô có biết

Cả dòng sông Hương như đang chảy miết
Lũ rối bời lòng tình Huế quanh co
Phơ phất mùa Ngâu lơ lửng
câu hò
Giọng Huế đò đưa qua từng bến vắng

Tàn hết cơn mưa - mai là dĩ vãng
Còn hạt tình hồng vươn nắng lên xanh
Xa trắng ước mơ theo gió đa tình
Giọng Huế ru hồn sâu con mắt nhớ.

Nguyễn Hữu Thụy - K3
Trích từ HOA TIM nxb trẻ 1997

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2020

NGẪU CẢM LỒNG ĐÈN LON

 

Lồng đèn lon
Lồng đèn lon
Em đi về phía trăng tròn đang lên

Đầu trần, chân đất, tay đèn
Một mình rước cả một miền trẻ thơ
Cái vỏ lon của bụi bờ
Mà hồn vía cả giấc mơ trong ngần

Trên cao có một chị Hằng
Dưới nầy có một thiên thần rong chơi

Đèn nào cũng là đèn thôi
Trăng nào cũng của bầu trời soi chung

Chỉ mình tôi thấy thẹn lòng
Mải làm người lớn nên không thấy gì

Vầng trăng là của đồng nhi
Cho tôi lượm mót cái thì vô ưu
Lượm trong phế thải bụi bờ
Trong veo ánh mắt dẫu mờ ngọn chong

Lồng đèn là lồng đèn lon
Có em, thu sáng vẫn còn thanh tân

Rước đi em, có chị Hằng
Dẫn em vào phá cỗ bàn nguyên sơ.

Nguyễn Đại Bường - K10



Thứ Năm, 1 tháng 10, 2020

THU VIỄN XỨ

 

Ca Li trở gió trời se lạnh
Cây Ngọc Lan hồng đã trổ bông
Vườn sau cây lá thay màu sắc
Thu đến nao lòng kẻ viễn phương.

Bao năm xa cách trời quê Mẹ
Mỗi độ Thu về dạ vấn vương
Từng mùa Thu đến mùa Thu đến
Nhớ buổi tựu trường nhớ thiết tha.

Giờ đây quê cũ xa ngàn dặm
Ký ức quay về kỷ niệm xưa
Cô Thầy bè bạn người còn mất
Một kiếp Vô Thường kiếp nhân sinh.

Nhìn lại đời mình lòng tự hỏi
Bao năm lưu lạc được gì đây?
"Nhân tự Thu hồng lai hữu tín
Sự như Xuân mộng liễu vô ngân"

Nguyễn Minh Quân - K4