Thứ Ba, 29 tháng 8, 2017

Xin Hẹn Mai Sau



Kỷ niệm đây, còn em nơi đâu ?
Mấy duyên tơ tóc bấy nhiêu sầu
Yêu đương hò hẹn trong tiền kiếp
Mây nước chia lìa cho xót đau

Lối cũ trường xưa em ở đâu?
Nhớ nhau buồn bạc trắng mái đầu
Phượng rơi tơi tả như màu máu
Còn giấc mơ nào ta yêu nhau

Lối nhỏ còn đây em nhớ không ?
Ngày xưa chung bước mộng tơ hồng
Pháo hoa rượu thắm đêm huyền diệu
Hạnh phúc dâng đầy ngập biển đông

Còn nhớ gì nhau không hỡ em ?
Rưng rưng kỷ niệm xót môi mềm
Chờ nhau kiếp khác tinh cầu lạ
Chỉ một tình yêu anh với em.

Nguyễn Tấn Lực – K6

Cánh Rụng Bằng Lăng


Cánh rụng bằng lăng tím giấc mơ
Trùng vây hư ảo ngẩn ngơ khờ
Thân côi phố vắng nồng hương gió
Phận lữ đồi hoang quyện tứ thơ
Mái tóc thầm thương phai lổ chổ
Bờ môi trộm nhớ nhạt lờ mờ
Sè tay vói mộng miền luân lạc
Hóng mỏi tình chìm bóng vất vơ

Thạch Thảo viên, Sunday, June 4, 2017.
Vũ Đan Huyền. K7

_ Họa thơ
Sinh Nhật Tình Mơ

Tình mơ tròn tuổi ngát hương mơ
Khai nhụy tầm yêu đến dại khờ
Nắng hạ thêm nồng men rượu ái
Mưa xuân cho thấm mối duyên thơ
Bao lần gió lốc thuyền nghiêng ngả
Mấy bận mây giăng bến mịt mờ
Đoan ngọ vờn bay ngày kỷ niệm
Sao chừ bến hẹn bỏ chơ vơ

(Nt)


Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

Thơ LÝ HOÀNG


Ngẩn ngơ qua bến sông buồn
Ta về phố cũ chiều buông xuống dần
Nhớ em lòng thấy bâng khuâng
Nghe như tình đã khuất dần vào đêm
Ước gì giờ cạnh bên em
Nhìn caffe giọt hôn em mặn nồng
Sáng mai anh lại qua sông
Cùng em xuống phố gió bồng tóc mai
Hương xưa còn giấc mơ dài .
Nhạc buồn trỗi khúc phôi phai nhạt nhòa
Có khi nào nhìn mưa sa
Lòng em thổn thức thật là nhớ anh?

LÝ HOÀNG – K8

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


NGU CHI CHẾT

    *Bành Trướng (con của Bành Tổ) sống đến hôm nay là được tám trăm ba mươi bảy năm, tám tháng mười sáu ngày, ba giờ, hai mươi bảy phút, năm mươi mốt giây. Hắn già khú khụ nhưng còn ham hố lắm, do di truyền cái gen của Bành Tổ nên sống dai như đĩa, nghe nói hắn hay tới lui đường dây bán vốn tự có của hoa hậu, người mẫu, diễn viên, để hỏi mua mỗi lần từ 700 đô đến 2500 đô… 
    *Theo qui định của họ nhà Bành, vì sống quá dai, nên hể người nào sống quá 800 năm thì tự động thăng để dòng họ đón một em bé chào đời thay thế, nhưng lần này Bành Trướng sống quá 800 năm rồi, gia tộc họp tới họp lui, ép hắn thăng, nhưng hắn cương quyết không thăng với lý do:
- Sở dĩ ta không thăng được là vì ta thương cho số phận đứa trẻ sẽ được sinh ra để thay thế ta, các người nghĩ coi, mới sinh ra đỏ hỏn, vừa cất tiếng oe oe là gánh ngay trên đầu ba chục triệu tiền nợ, thôi thì ta già rồi, để ta tiếp tục gánh nợ cho nó vẫn tốt hơn…đó là chưa kể, ta mà thăng một cái, tụi bây phải chạy ra UB phường làm cái giấy báo tử, phải lót tay mất hai tăm ngàn nữa, nếu lơ ngơ không biết điều, họ không cấp giấy sẽ không tổ chức tang lễ đúng ngày hoàng đạo, bị rơi vào ngày hắc đạo là họ Bành húp cháo chứ ở đó mà sống lâu. Tau nhất quyết không thăng.
    *Gia tộc họ Bành xét thấy có lý nên không ép hắn nữa, thế là Bành Trướng tiếp tục sống nhăn răng, ăn chơi mát trời ông địa, nhưng vì sống quá lâu, nên cơ thể tích lũy quá nhiều chất độc, từ chỗ ăn cá có ướp ure, ăn thịt có chất tăng trọng, có hóa chất biến thịt thối thành thịt thơm, ăn măng, cải muối có chất vàng ô, ăn chả có hàn the, ăn phở có formol, ăn hoa quả có dư lượng thuốc trừ sâu quá cỡ thợ mộc, có thuốc bảo quản để vài tháng không hư, cho tới uống cà phê được chế tạo từ 15 loại hóa chất vv và vv. Cho đến một ngày Bành Trướng bị bệnh ung thư, lần này thì gia tộc họ Bành khỏi phải ép, chắc chắn hắn cũng thăng, nhưng…lại nhưng, người ta vẫn thấy Bành Trường sống vui vẻ, lạc quan yêu đời như không có chuyện gì xảy ra, đếch cần “đi nước ngoài chữa bệnh”, hắn vẫn đi mua hàng mấy em chân dài tới nách, mỗi lần vài ngàn đô đều đều, hắn vẫn vô phi trường đánh golf , vẫn mua cả khu rừng xây biệt phủ ở chơi… có người thấy lạ hỏi, hắn tự tin trả lời:
- Sống lâu như Bành Trướng ta, kinh nghiệm đầy mình, ngu chi chết, ta đi kiểm tra sức khỏe định kỳ ở các bệnh viện nổi tiếng, nên đã phát hiện sớm bệnh ung thư, mà phát hiện sớm thì điều trị dễ không, thuốc điều trị ung thư đã được bộ trưởng Hoa Đà, bật đèn xanh cho Thầy Lang nhập về chất đầy kho, thuốc ngoại nhập chất lượng cao đàng hoàng tử tế, lo gì bị bệnh ung thư, quan trọng là phát hiện sớm hay muộn thôi, là lá la…
    *Nói vậy nhưng không phải vậy, mặc dù bệnh ung thư của Bành Trướng phát hiện sớm, điều trị tích cực ngay từ đầu, nhưng hắn không ngờ Thầy Lang làm ăn dối trá, vô nhân đạo, nhập toàn thuốc trị ung thư…giả, nên Bành Trướng uống thuốc được thời gian ngắn, không hết bệnh mà chết ngay đơ như cây cơ. 
    *Nghe đồn, oan hồn của Bành Trướng, hiệp đồng tác chiến cùng các oan hồn uống thuốc ung thư giả khác, căm hận lũ bất nhân, làm ăn vô đạo đức, hút máu đồng loại để làm giàu cho bản thân này ghê gớm lắm, nên kéo âm binh đến vây chặt các căn biệt thự của Hoa Đà, cũng như biệt thự của mấy tay Thầy Lang kia, quyết kéo theo chúng xuống âm ty cho hả dạ.
    *Khi phóng viên báo lá…mơ lông đến phỏng vấn Hoa Đà xem thử lời …đồn đoán trên thực hư thế nào, Hoa Đà hỗn hào trả lời:
- Đồn bà….sồn sồn! ông qua bên Lào mà nghe họ Đồn ! ./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9



Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

THÍ CÁI THÂN ...


Thôi chừ đành thí cái thân
nếu đem đi bán ..mấy phần, mấy xu...
tà tà... cứ đợi ngàn thu
cỡi mây ..bắt hạc ...sa mù biệt ly

Thôi chừ cứ sá thân ni
y là cát bụi ..mần chi lụy đời
tà tà ngồi gõ thơ chơi
để mai đất lấp, tiêu thời gõ thơ

Thôi chừ gõ chữ vu vơ
"ngắm nàng say sóng" bên bờ hồng hoang
trái tim dẫu níu.. muộn màng
thôi thì cũng good!! lỡ làng chút yêu...

Thôi chừ, em gót tự kiêu
cho ta đứng đợi.. đi liều trong mưa
tìm em trong buổi chợ xưa
trái tim khốn khổ mang nhiều niềm đau.

PHAN MINH TA - K8


Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

Lặng Thinh


Mến tặng chị Đặng Lệ Khánh @ a2a
chút chớm thu rất dịu dàng của buổi sáng Sacramento!

~~oo))((oo~~

Chị ơi lâu quá lặng thinh
Em gom ít chữ nhắc mình thu sang
Sáng nay rải rác lá vàng
Ra hiên đứng ngắm cội lan thẹn thùa

Trên trời vẫn áng mây thưa
Hàng cây ngậm nắng gió lùa tóc em
Lung linh hoa mộc bên thềm
Ấp e cười nụ lắt lay nỗi niềm

À ơi dòng tuổi chao nghiêng
Đong đưa chiếc lá chạm miền nhân gian
Nhớ mùa thu trước thênh thang
Rồi mùa thu nữa khép trang bồng bềnh

Nắng lên vàng lụa mông mênh
Lá xanh thay sắc bóng hình thời gian
Ba đường sáu cõi thu tàn
Gá thân cuộc lữ bình an chốn về

Sacramento,12/10/2012

Uyên Nguyên (Nguyễn Thị Yến)
trang uyên nguyên
art2all.net

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Tuần ni quá bận, mời chư huynh đệ thư giãn tạm với mấy mẩu truyện “cực ngắn”, cho vui cái…đời.

KHỎE NHƯ TRÔN TRẺ
    Trôn người lớn mà lỡ “làm bậy” ra môi trường một cái, lập tức bị mọi người phản đối, la ó dữ dội, thậm chí vác gậy đuổi đánh trối chết, ngược lại…trôn trẻ vô tư “làm bậy” ra môi trường thì người ta cũng xem là chuyện đương nhiên, bình thường, chỉ cần “xin lỗi” một tiếng là xong, thậm chí không xin lỗi cũng chả sao, chẳng ai thèm trách…trôn trẻ mà !
    Không phải vô cớ mà dân gian có câu… “miệng quan trôn trẻ”./.


LƯỠI VÀ RĂNG

    Tính năng của răng rất cứng, yêu cầu độ chính xác cao, do đó “làm trật”, “làm sai” là bị…gãy liền, trong khi đó, lưỡi mềm… “nói sai”, “làm sai” thì “nói lại”, “làm lại” vô tư nên lưỡi cả đời chẳng làm sao cả!
    Ngày nay ở chốn vỉa hè, khi bàn về các quan ra văn bản sai, làm sai, xin lỗi rồi làm lại, nói lại, người ta lưu hành câu: quân tử nhất ngôn là quân tử dại, quân tử nói đi nói lại là quân tử khôn! nghiệm thấy đúng ./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

QUÊ XA




Lắm khi nỗi nhớ thành căn bệnh
Căn bệnh trầm kha chết mõi mòn
Mười năm tha thiết mơ cố quốc
Mảnh đất chôn nhau lại có hồn

Có khi là dòng sông bến nước
Sáng rổ cá tôm em đội qua phà
Mùi mắm cái quê em Tân Thái
Bỗng ngậm ngùi thoang thoảng hương xa

Nước sông Hàn dưỡng nuôi Đà Nẵng
Thắm thiết ngọn hoa An Hải Sơn Chà
Nước sông ấm chảy vào tim phổi
Róc rách ân tình sông núi thiết tha

Mười năm qua em còn bán rượu?
Còn nhớ người ngất ngưởng bên ai?
Đừng trách chi nhau đời trăm ngã
Gắng giữ dùm ta tiếng thở dài

Mười năm nơi chốn giang sơn lạ
Tủi phận tu mi thẹn với lòng
Đã hẹn có ngày quay trở lại
Đâu biết mịt mù xa núi sông

Mười năm chưa đủ quên quê cũ
Sao chẳng về thăm lại một lần
Trăng khuyết đêm tàn ngày tháng tận
Giữa đất trời xa lạ bâng khuâng

Mười năm chưa đủ thành quá khứ
Hồn đã rêu phong tự bao giờ
Sông lở cát bồi bao nhiêu bận
Hỏi lòng đâu đã bạc màu xưa!

Mười năm chỉ loay hoay một giấc
Quê xa – xa lắc – trắng mây nhìn
Cố thổ - ta về - trong tay Mẹ
Máu nào chẳng chảy lại về tim

Mười năm ngâm lại bài thơ cũ
Vừa đủ nghe vừa đủ ngậm ngùi
Đủ rách dạ nát lòng phiêu bạt
Mười năm! buồn lắm! phận lưu vong .

Nguyễn Đông Giang (Milpitas 2001)
NGUỒN NEWVIETART.COM


Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN



CÁCH CHỨC THẰNG CUỘI

     Đáo lệ, cứ 100 năm một lần, Hằng Nga tổ chức một cuộc thi nói dối (nói láo) tại cung Quảng Hàn, để tìm người vô địch thiên hạ nói dối làm chủ xị ở gốc đa. Thế mà hằng tỉ năm nay, đã trải bao mùa thi thố, vẫn chưa có ai đủ tài nói dối xuất sắc qua mặt được thằng Cuội, và thế cho đến nay, Cuội ta vẫn “độc quyền” làm chủ gốc đa, chưa hề bị thế lực nào đánh đổ.

     Hôm nay, cuộc thi bắt đầu…như thường lệ, đương kim vô địch Cuội là người đầu tiên thi trước…vẫn câu chuyện cũ rích bao triệu năm rồi của Cuội:

- Hồi nhỏ, tui ở đợ cho gia đình chú thím tôi, vốn tính ham chơi, nhác làm siêng nhậu, bà thím nuôi được con heo, đến hồi gần xuất chuồng, tui lén cùng các chiến hữu mần thịt nhậu, giữ lại cái đuôi, nhậu xong về nhà, tui đem cái đuôi cắm xuống đất rồi giả bộ làm ra vẻ hết sức nắm giữ cái đuôi, bà thím hỏi, tui bảo con heo chui xuống đất, con nắm được cái đuôi giữ lại, rồi bảo thím giữ hộ để con chạy kêu thêm người đến lôi lên, bà thím tưởng thiệt vừa nắm cái đuôi là ra sức kéo, cái đuôi tụt khỏi mặt đất thế là tui bù lu, bù loa bảo tại thím kéo mạnh làm đứt đuôi, nên con heo chui xuống đất mất rồi… Lớn lên, lấy vợ tui vẫn chứng nào tật nấy, vẫn nhác làm, siêng nhậu, ham chơi…để có tiền tui phải nghĩ ra cách lừa thiên hạ… tui lên rừng nhổ đại một cái cây, đem về trồng trước hiên chăm bón thật kỹ, rào xung quanh đến 5 lớp, rồi sau đó hợp đồng với bọn bán hàng đa cấp (xin nói rõ đa-cấp ở đây nghĩa là “hàng được cung cấp từ cây đa, chứ không phải mấy ông bà bán hàng đa cấp “thực phẩm chức năng” bậy bạ hô giá trên trời) đi phao tin rằng tui có cây thuốc quý, chữa được bá bệnh từ hắc lào, ghẻ ngứa, lậu, giang mai, cho đến tiểu đường, mỡ máu, viêm gan, HIV và cả ung thư nữa…Thế là mọi người rần rần tìm đến nhà tui mua lá về chữa bệnh, vợ tui cứ thế thu tiền, mỗi lá đổi lấy 100 đô! Do lo sợ ban đêm người ta đến hái trộm, vợ tui không dám rời gốc cây nửa bước…một hôm tui bận việc vắng nhà, không có người thay thế để vợ đi “giải quyết nỗi sầu”, nên bả mới “hành sự” tại chỗ, ngay gốc cây… không hiểu cái cây thấy gì mà nó run lên bần bật, đến khi tui về thì nó sắp bật rễ, hoảng quá tui ôm chầm gốc cây cố níu lại, nhưng nó vẫn bật gốc bay lên mang theo cả tôi đến cung trăng này đến tận bây giờ…

     Chị Hằng vỗ tay theo kiểu xã giao cho có lệ rồi dõng dạc:

- Chuyện đơn giản chỉ có thế mà thằng Cuội cứ vô địch hoài triệu triệu năm nay mới lạ, bây giờ có ai nói dối hay hơn cuội hãy ra thi tài đi nào…

- Dạ, có có…(một người có dáng dấp nông dân bước lên sân khấu), tui…là một quan chức, đã về hưu, khi còn quan trường tui sống rất chi là thanh liêm không hề tơ hào của công, tham nhũng của dân một xu nào…nhưng khi về hưu tui ra sức làm nông, làm đến độ thối cái móng tay đây này ( khoe cái móng tay ra cho phóng viên quay cận cảnh) cho nên chừ tui có được dăm cái biệt thự, chục lô đất, vàng vài đấu, tiền đô vài bồ, tiền ta chục thúng, mủng…

     Hằng Nga cười khảy hỏi vặn:

- Hình như ngươi là…Thủ Thiệm phải không?

- Ồ không, không phải Thủ Thiệm mà là ông…cố của Thủ Thiệm!

     Bỗng có một bóng ma lướt qua sân khấu, giật lấy mic-crô:

- Ta là Thủ Thiệm đây, cũng may là mi bảo mi là ông cố của ta nên ta nể đó, chứ mạo danh ta là ta bẻ cổ mi rồi…



- Rất xuất sắc, bây giờ ai thi tiếp đây? (Chị Hằng vừa tỉnh hồn sau khi hồn ma Thủ Thiệm vừa biến mất)


- Dạ, chúng tôi xin giới thiệu: chúng tôi là “cặp đôi bất hảo” chúng tôi cùng làm quan, và đương chức…vì đương chức nên chúng tôi liêm khiết gấp chục lần ông hồi nãy…

     Chị Hằng cắt ngang: 
- Ở đây đang thi nói dối chứ không phải thi “cặp đôi hoàn hảo” xin hai ông nhớ cho…

- Dạ vâng, thì chúng tôi thi nói dối chứ sao…chúng tôi làm quan rất lo cho dân, cho nước đến quên ăn, quên ngủ, không hề tư lợi cắc bạc, xu lủng nào…nhưng để sống tàm tạm được, chúng tôi đứa thì ngoài giờ về chạy xe ôm, đứa đi hái lá chít làm chổi đót bán, nên giờ đứa nào cũng xây được biệt phủ to đùng, tiền muôn bạc vạn ngay đến Thạch Sùng phải kêu bằng,,,sư phụ!

     Hằng Nga cười ngất, nước mắt chảy thành sông trăng ( sông này thấy có xuất hiện trong thơ Hàn Mạc Tử):

- Khá lắm, khá lắm…còn ai thi thố nữa không nào?

     Một người nhảy tót lên sân khấu, ăn mặt kiểu con nhà võ…

- Có ta đây, xin giới thiệu tôi là Võ sư…Hoàng Tuấn Kẹt (vì có người thách đấu mà bị kẹt mãi nên không gặp được mới đổi tên, chứ không phải ta trốn như đồn đoán của giới võ lâm trên mạng).

- Khoan đã, khoan đã…hình như ngươi là chưởng môn của phái…(Hằng Nga hỏi gặng)

- Vâng, ta là chưởng môn Nam Bá Đạo, chuyên đào tạo các đệ tử trở thành diễn viên…

- Diễn viên điện ảnh? (Hằng Nga thắc mắc)

- Ồ không, diễn viên điện…giựt(giật) !

     Chị Hằng “ngạc nhiên chưa” hỏi:

- Lò luyện võ mà đào tạo diễn viên…giỏi thật, giỏi thật, ta cho thằng Cuội theo học và kêu ngươi bằng sư phụ. Còn ai thi nữa không?

     Một người ăn mặt có vẻ bí ẩn, trịnh trọng bước lên sân khấu…

- Có tui đây!

      Chị Hằng gỡ cặp kính xuống, dụi dụi mắt:

- Ngươi là điệp viên không không thấy?

- Em Hằng nhầm rồi…ta là điệp viên “không sợ nghe thấy” đây, bây giờ ta xin được trình bày phần thi của mình…để xin được giấy phép nhận chìm 1 triệu m3 bùn xuống biển, tui đã lập lên dự án hoành tráng, để tạo sức nặng và tầm cỡ, tui đã làm láo bằng cách đưa tên một số nhà khoa học hàng đầu vào danh sách các nhà khoa học nghiên cứu, đánh giá và thẩm định dự án rất chi là bài bản…mặc dầu mấy ổng không hề tham gia… Thế mà cũng trút được cục nợ xuống biển một cách ngon lành như trái cam sành, trước khi lòi chành, rồi thành việc đã đành, nhưng…không sao, hậu quả để dành… cho chú đánh máy lo!

     Hằng Nga há mồm kinh ngạc:

- Thời đại của công nghệ thông tin, mà ngụy tạo, dối trá như thế cũng mần được? 
- Sao không? nói dối đã trở thành đường lối, ai nói dối tầm cỡ vô đối thì được coi là có bửu bối, tha hồ phách lối, tài sản vô khối, cứ thế tiếp nối…

- Thôi thôi, ta hiểu, ta hiểu…Còn ai nữa không?

- Báo cáo…hết ! (giọng của người dẫn chương trình eo éo như quan thái giám, chuyên đi dọ thám, nghe lén cung nữ bà tám, ở mấy nơi hôi hám trong cung cất lên)

     Hằng Nga xin hội ý 15phút, trước khi công bố kết quả cuộc thi, trong khi chờ đợi, người dẫn chương trình cho khán phòng xem văn nghệ với tiết mục đơn ca, bài hát TÌNH HỜ, do chính thằng Cuội biểu diễn… “anh đang lừa dối em, mà sao em không biết, những lời nói tình duyên với tôi không cần thiết…” (nghe nhừa nhựa, giọng đực rựa, trên mạng hay kêu bằng…bựa !) chán ngấy.

     Sau hội ý, Hằng Nga công bố kết quả như sau:

- Cuộc thi nói dối năm nay đã thành công tốt đẹp, thể hiện tinh thần lần sau cao hơn lần trước  *giải nhất thuộc về thí sinh “điệp viên không sợ nghe thấy” *giải nhì thuộc về “ông cố của Thủ Thiệm” *đồng giải ba cho 2 ông “cặp đôi bất hảo” *giải khuyến khích cho chưởng môn Nam Bá Đạo, chuyên đào tạo “diễn viên điện giật” *Thằng Cuội lần này đứng chót bẹt. 
Tôi…chủ tịch cung trăng, xin tuyên bố…tất cả các ông bà từ giải nhất tới giải khuyến khích được bổ nhiệm chức “trấn giữ gốc đa” thay cho thằng Cuội, xin nhắc lại sự bổ nhiệm này hoàn toàn đúng qui trình! Riêng cuội, trình độ nói dối bây giờ chưa xứng đáng làm học trò mấy ông kia nên bị cách chức, rời nhiệm sở gốc đa, đến nhận công tác ở vị trí cao hơn, đó là chức… Thầy dùi, luôn ở cạnh tui, ngày đêm tới lui, để cho tôi …dzui! xin nhắc lại…việc bổ nhiệm này cũng đúng…qui trình, chứ không phải bổ nhiệm…chui! Xin chào tất cả mọi người, hẹn gặp lại lần thi sau, 100 năm nữa, chào tạm biệt./. 

THƯỜNG ĐOÀN – K.9


Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Sóng Ơi


Ai lùa con sóng của tôi
Đi đâu hay quẩn luân hồi biển sông
Mây bay muôn thuở bềnh bồng
Tiếng chim tắt lịm lặng trông gió ngàn

Dặm trường mê mãi lang bang
Bờ đau sóng vỗ điệu đàng dáng xưa
Nhịp đời miên viễn đong đưa
Xuân tàn thu đến có chừa ai đâu

Ô kìa ơ chiếc thuyền nâu
Trăm năm bến đợi giăng sầu sóng ơi
Cho mưa về với đất trời
Và sông về suối trả đời về không

Thạch Thảo viên, Saturday, May 20, 2017.
Vũ Đan Huyền. k7

KHÚC TƯỞNG NIỆM NGÀY XƯA


Chiều lang thang tôi trở về trường cũ
Như cánh chim về tổ lúc hoàng hôn
Thoang thoáng hiện khung trời xưa dỹ vãng
Và buồn ơi dâng khoảng trắng linh hồn

Màu thời gian tan dần như bóng nắng
Vào không gian nhòa hương sắc hình hài
Màu xanh biếc bây giờ thành xa vắng
Dù trong tôi niềm nhớ vẫn chưa phai

Bước trên lối cũ xưa buồn man mác
Áo trắng em ngày ấy đẹp khung trời
Tiếng cười nói xa xưa còn âm vọng
Giữa màu hoàng hôn nhạt sắc chơi vơi

Ép cánh phượng hồng rơi mình tưởng niệm
Rưng rưng buồn giữa chiều vắng bơ vơ
Viên phấn trắng bảng đen chừng im tiếng
Những ngày vui đã mất tự bao giờ ...

Nguyễn Tấn Lực – K6

TÔI VÀ BẠN


Tôi và bạn cùng quê Quế Lộc
Đã ra đi xa dòng tộc, xóm làng...
Bước chân phiêu dạt lang thang
Hôm nay tuổi đã lên hàng cao niên

Lòng vẫn nhớ về miền thung lũng
Đất quê ta chỗ sũng...nơi cao...
Đèo Le dẫn lối đi vào
Đây đồng, kia núi nơi nào đẹp hơn!

Cầu Bến Ý bướm vờn huyền ảo
Đập Nà Da nước thảo dịu hiền
Chảy quanh sau xóm trước hiên
Ghé qua Lò Thổi đến miền lúa xanh

Nơi quê cũ bức tranh tuyệt hảo!
Nghĩa tình làng thơm thảo không quên
Thiên nhiên tạo tác quê nên
Lời thơ quấn quýt trên nền tâm tư

Tình bằng hữu tâm thư gởi xứ
Miền Cà Tang trang sử đã ghi
Giữa làng thiên tượng uy nghi
Cho lòng nhớ mãi những gì nơi đây

Tôi và bạn mỗi khi thức dậy
Là thấy quê động đậy gọi mời
Quê là thế đấy ai ơi!
Ngàn năm lưu luyến vạn đời thủy chung.

Hồ Tiến Triển K7






Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

NHỚ VỀ



Mấy mươi năm mới có ngày hội ngộ.
Thật vui mừng, tay nắm chặt bàn tay
Ngỡ như mơ... giấc ngủ giữa ban ngày
Bao kỷ niệm chợt về trong trí nhớ.

Thuở học trò hồn nhiên thơ ngây đó
Bước ngập ngừng qua cánh cổng Đông Giang
Rồi gặp nhau chia lớp... đứng thẳng hàng
Mình lớp cuối Sáu G là tên gọi.

Buổi ban đầu... gặp nhau còn bối rối.
Hỏi tên nhau, tất cả trở nên quen
Bốn năm dài gắn kết một tình thân
Tình bè bạn vô tư bên sách vở.

Không thể tránh... những giận hờn vô cớ.
Để bây giờ gặp lại... nhắc nhau nghe
Dòng thời gian cuộc sống quá bộn bề
Xin dành lại... phút giây... lời tâm sự...

Lê Thị Ngọc Yến G/K8

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Tuần ni vua shahriyar bị ..."bắt cóc", nên chị em nhà Scheherazade không biết kể cho ai nghe, nên cô em Dinarzade nảy ra sáng kiến...thôi thì em kể chị nghe vài mẫu ngắn để THƯ GIÃN CUỐI TUẦN... 


CHUYỆN LÃO BẤT THƯỜNG

    Chuyện là thế này…nhan sắc vợ tui nếu đi thi không được hoa hậu thì cũng nắm chắc trong tay cái á hậu 1, hoặc á hậu 2. Thế mà một hôm vợ bóng gió với tôi rằng… em muốn nâng cấp nhan sắc bằng con đường dao kéo! Tôi tất nhiên không đồng ý với hằng tá lý do, trong đó quan trọng nhất là vấn đề sức khỏe và kinh tế! nên lạnh lùng tuyên bố:
- Chồng sẽ theo dõi sát sao
    Rồi một hôm vợ tìm đến cô Phi Vân, người đã qua phẫu thuật thẩm mỹ
để được tham mưu và tư vấn miễn phí, tui chỉ phản ứng ngắn gọn:
- Chồng rất lấy làm tiếcquan ngại sâu sắc …
    Tiến thêm một bước, bả tìm đến cơ sở thẩm mỹ để tìm hiểu thủ tục và
cách tiến hành một ca giải phẫu thẩm mỹ, biết được, tui lên tiếng:
- Chồng mạnh mẽ phản đối hành động này…,
    Dĩ nhiên, chỉ nói mà tui chẳng dám làm gì cụ thể để ngăn vợ, thế rồi
một ngày kia vợ trở về nhà với một con người khác, sau khi đã bí mật tiến hành giải phẫu thẩm mỹ, tui chưa dám nói là nhan sắc của vợ sau phẫu thuật dao kéo nó đẹp hơn trước hay trở thành: “Á đau !” xếp sau … “Á hậu” ! Nhưng rồi chỉ biết thở dài mà tuyên bố rằng:
-Chồng cực lực phản đối và đề nghị vợ không tái diễn các hành động tương tự, mọi việc làm không được phép của chồng đều vô gia trị.
- Chia sẻ chuyện này lên Phây (facebook), 99,9% bạn bè có cùng một comment: ĐỒ…SỢ DỢ (VỢ)!


TÍNH KỸ

   Ông Bất Thường có bốn thằng con, thằng lớn nhất đang học lớp 11, thằng nhỏ nhất đang học lớp 3, một hôm gia đình đang ăn cơm đông đủ, ông gợi ý xem thử khi lớn lên chúng chọn nghề gì.
- Bây giờ các con có thể cho bố biết khi lớn lên mỗi đứa thích nghề gì nào?
- Con sẽ đi buôn chổi đót. (thằng Cả mau miệng)
- Ừ, nghề hót đấy, giàu khủng lắm, duyệt! còn thằng Hai nào?
- Con sẽ chạy xe ôm ban đêm…
- Ồ, rất hợp thời, xây biệt phủ là chuyện nhỏ, duyệt luôn! thằng Ba thì sao?
- Dạ, con nuôi heo, nuôi gà…
- Quá tuyệt vời, nghề đang hót, hái ra tỉ tỉ tiền…duyệt hai tay! Còn thằng Tư?
- Dạ, con sẽ cố gắng học giỏi, để sau này trở thành luật sư !
    Ông Bất Thường có vẻ không hài lòng:
- Sao không chọn các nghề “giàu nhanh, giàu khủng” như các anh con, mà
phải là luật sư?
- Dạ ! con tính kỹ rồi, con không làm luật sư thì lấy ai “cãi chày, cãi cối” cho các anh con!
- ?!?!

THƯỜNG ĐOÀN ( K.9 )

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Thơ PHAN MINH TA


CHỦ NHẬT tranh thủ gõ thơ
để trong giấc ngủ ta mơ thấy nường
thấy em …là một quí nương
ru ta vào mộng: “thiên đường bão giông ..”

níu nhau..rồi hứng tay không
cái tình khờ dại tuổi hồng khuất xa
em đi ..bỏ lại trăng ngà
ngày xưa mình đợi ..phường ba.. chợ Đầm

chừ anh như kẻ : “đầu hâm ..”
văn chương cà chớn ..mống mầm liêu trai
ngày xưa em cột dây hài
để tim ta trợt ..té dài tuổi xanh

mấy năm ..tháng tốt ngày lành
em sang ngang gánh theo chồng chiều thu
ta về làng nhỏ say mù
ôm hình bóng cũ, nhớ.. yu ..héo vàng …

PHAN MINH TA – K8

Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

Thơ LÝ HOÀNG



Đà nẵng ơi ta trở về
Hôn lên mảnh đất tình quê đậm đà
Nỗi lòng của kẻ đi xa
Con đường phố cũ vẫn là quê hương
Ta đi trên vạn nẻo đường
Quê hương vẫn cứ vấn vương cả đời
Xa quê lòng nhớ đầy vơi
Đêm buồn đất khách nửa đời trở trăn
Sông Hàn sóng vỗ lăn tăn
Nghe hồn sâu nặng trở trăn một đời
Ta đi tìm lại nhiều nơi
Mà ngày xưa ấy một thời để yêu
Hồn ta rơi rụng giữa chiều
Nghe lòng thổn thức, tình yêu xa rồi
Dấu xưa còn mãi trong tôi
Giờ về trở lại đơn côi một mình
Lá chiều mặc gió rung rinh
Sông Hàn giờ có một mình tôi đi
Ngày xưa đẫm ước bờ mi
Sao em đành phụ nỡ đi theo chồng
Xa xứ lòng bao ước mong
Trở về tìm lại bóng hồng năm xưa
Đêm nay đi giữa trời mưa
Nghe hồn ta đã mộng vừa vỡ tan .

LÝ HOÀNG – K8

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

TIN BUỒN


Được tin thầy Từ Lương Mỹ cựu giáo viên trường Đông Giang vừa qua đời lúc 22 g40 ngày 31 tháng 7 năm 2016 (nhằm ngày 28 tháng 6 năm Bính Thân) tại nhà riêng số 25 đường Phan Bá Phiến, phường Thọ Quang, quận Sơn Trà, Đà Nẵng. Hưởng thọ 74 tuổi. 

Lễ nhập quan: Lúc 17g00 ngày 1.8.2016 Lễ viếng 19g30 ngày 1.8 nhằm ngày 29 tháng 6 năm Bính Thân Lễ động quan vào lúc 6g30 ngày 4 tháng 8 năm 2016 (nhằm ngày 2 tháng Bảy năm Bính Thân) An táng cùng ngày tại Nghĩa trang Gò Cà, Hòa Khương Đà Nẵng. 

Thầy Cô và các cựu học sinh xin thành kính nghiêng mình chia buồn cùng toàn thể tang quyến trước mất mát vô cùng lớn lao này. Nguyện cầu hương linh Thầy thanh thản về cõi vĩnh hằng trong muôn vàn thương nhớ của gia đình và thân quyến.

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

XUÂN VỀ, ANH NHỚ BÔNG BÍ NỤ


Xuân về, trời đất như trẻ lại
Ngày mới xôn xao, nắng ấm bồi hồi
Hoa cỏ bên đường, chào em mớm hỏi
Em cười hiền, cong kín đôi vành môi

Nhìn em cười, lòng anh vui như thể
Trong mắt em xanh, một dạo quê nhà
Mùa xuân là em, cả trời đất nước
Anh gọi trong lòng, xa quá là xa

Xuân trở về, anh nhớ bông bí nụ
Luộc chấm mắm tôm, Mẹ cứ khen hoài
Mẹ dặn đầu năm, đừng ăn khoai sắn
Kẻo suốt năm dài, cực khổ trần ai

Lời Mẹ dặn, anh mang theo lưu lạc
Từng ý, từng lời, thấm thía đời anh
Nay ở quê người, thèm khoai nhớ sắn
Nhớ cả chiến tranh, phá nát quê mình!

Ở quê mình, người nghèo không có tết
Nằm ước mơ bánh tét, áo quần xinh
Hòa bình có rồi, quanh năm đói rách
Tết của người ta, đâu phải của mình

Nhớ Việt Nam, xuân quê nhà ruột thịt
Anh, Tết tha hương, vẫn Tết …ngùi ngùi
Bông bí nở vàng, nhớ lời Mẹ dặn
Ôi! xa rồi! xa mất những mùa vui .

Nguyễn Đông Giang
NGUỒN NEWVIETART.COM