Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2022

VỚI CÂY KHẾ VƯỜN NHÀ

 .

Ta trồng cây khế trên sân thượng
Lại nhớ bài thơ phổ nhạc hồng
Đang mùa khế chín chưa kịp rụng
Đâu biết chịu đời sắp gió giông

Cổ tích đến nay còn lưu lại
Từ bé thơ theo đến tuổi già
Lịch sử thay ngôi bao thời đại
Trong vườn cây khế vẫn ra hoa

Tội thay cây khế trong thơ đó
Đã hóa quê hương giọng ngọt ngào
Đâu hay phơi nhiễm sang màu đỏ
Là miếng mồi ngon treo trên cao

Đã hóa thành mùi tanh cá thịt
Bao mùa hương nhụy rữa bay xa
Chim không về nữa...và con nít
Không dám trèo lên sợ nhát ma

Ta thương đứa cháu vừa tập hát
Ca khúc thiếu nhi với hoạt hình
Chưa đủ trí khôn - nhìn nhận khác
Lại phải nghe theo đến tội tình

Thương cả những người chưa đủ lớn
Lớn thành người bị trói gốc cây
Bị qui cái tội còn nhớ ...lộn
Chùm táo phương xa với khế này

Ta trồng cây khế trên sân thượng
Nhắc nhở cho ta biết nhận nhìn
Đã hết thời hát hò định hướng
Đa cậy thần dẫn dụ lòng tin

Thơ ca dán nhãn lên cây khế
Chưa đủ buồn sao mà trương danh
Ươm trong hơi ấm bàn tay Mẹ
Gieo xuống đời sau những hạt lành .

Nguyễn Hữu Thụy – K3

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2022

HẦU CHUYỆN BÀ TÚ XƯƠNG

 .

Đúng là làm vợ một ông Tú tài không phải dễ
Đã bất đắc chí
Trời còn đày mần thi sĩ
Rượu đánh tì tì cảm khái đọc thơ ngông.

Xắn váy quai cồng lặn lội mom sông
Gái đảm thương chồng thương từ chân tóc
Lều chõng ông tám lần thi trượt
Đệ nhất buồn ai cay hơn ai

Tiếng thở dài nén vào trong mòn mỏi canh dài
Đèn khô bấc
Bà khô ngấn lệ
Đường chạy chợ đường công danh cũng thế
Nắng dãi mưa chan muối mặt bụi đường

Ông lôi bà vào dở dở ương ương
Vần bát cú chua lè thế sự
Thơ đã hay cớ sao cày quá dở
Không được bổ làm quan cũng cái duyên may

Giờ thì ông không còn tỉnh cũng không say
Thiệt là ác
Nỡ bỏ bà đi trước
Cái đòn gánh của bà không còn oằn câu tuyệt bút
Cút rượu chiều bà mua về vuột khỏi tay

Giờ thì ông ôm cái bằng Tú tài
Treo ở non Côi
Thả trôi sông Vị
Chỉ còn bài thơ mãi vật lộn với nhân gian

Chỉ còn lại đây chuyến đò chiều chảy ngang
Bà vất bút nghiên lên trời cho ông bầu bạn
Bãi sông quê choàng mây trắng
Che cánh cò heo hút phía hoàng hôn.

Nguyễn Đại Bường – K10

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2022

MEN NỒNG

 .

Một mảnh trăng vàng nhuộm đáy sông
Thu ba đôi khóe ngẩn ngơ lòng
Xôn xao bóng nước ngờ như cánh
Dăm nàng tiên nữ khỏa đêm trong

Hài cong yếm dãi bày yến tiệc
Quân vương rót tửu thắm men nồng
Trút bỏ trầm luân so phiếm Hạc
Cung đàn réo rắt gợn đông phong

Ngô Thị Nhân - Chs ĐG



Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2022

Thơ DƯƠNG PHÙ SA

 .

(Kính tặng Cô Cao Thanh Dung, Cô giáo chủ nhiệm lớp em ngày ấy)

Vậy là chắc Cô sẽ không về được
Để em được ngồi gần và kể cô nghe...
Như cây phượng kia chỉ đợi mỗi mùa hè,
Để được nở những chùm bông đỏ cháy.

Cô ở quá xa nên chắc Cô không thấy
Đứa học trò này vẫn ngóng đợi Cô luôn
Để kể Cô nghe những trăn trở vui buồn
Những lầm lỗi mà ngày xưa nó lỡ.

Nó tiếc lắm vì những lần gặp gỡ
Vốn rụt rè nên chẳng nói được chi
Cũng phải thôi, xưa em chẳng là gì
Và giờ cũng chẳng khác xưa nhiều lắm.

Ấy vậy đó, mà sao em vẫn ngóng
Cô sẽ trở về la mắng một vài câu
Rồi được Cô xoa nhẹ ở mái đầu
Rồi nói khẽ: Dũng ơi! đừng uống rượu.

Ngày lễ đến với nỗi niềm lặng lẽ
Em ở quê nhà mong Cô mãi an yên
Và nếu được, mai mốt Cô về nhé
Vì mỗi lúc bên Cô, em dịu bớt ưu phiền.

Dương Phù Sa – K19

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2022

GIEO CHỮ NƠI VÙNG CAO

 .

Buổi chiều đông ngọn gió buốt se lòng...
Em Cô giáo chưa chồng lên xứ lạ
Nhận trường mới bước chân Cô vội vã
Hàng cây nghiêng từng chiếc lá reo mừng...

Mây rạng dần ..trên đỉnh núi bâng khuâng
Miền hẻo lánh Cô không cần do dự
Quyết đêm đến Bản làng từng con chữ...
Miệng cười vui... tâm sự giấu riêng mình.

Cô trẻ người đôn hậu nét đoan trinh
Rời gia đình nơi phồn hoa phố thị...
Miền sơn cước xây lâu đài ý chí
Xem tình yêu là chiếc lá trên cành

Là ngọn cỏ trong lành sương mỗi sáng...
Cô gác lại bài thơ tình lãng mạn
Thầm hẹn sau...Anh ráng đợi Cô về
Việc trồng người.. đặc biệt chốn Sơn Khê...

Ngành giáo dục phải chọn về khó nhọc...
Em Cô giáo... bụi phấn chườm mái tóc
Anh giáo viên...dạy bổ túc trường nghề...
Nhiệm vụ hoàn thành... hẹn gặp phố, quê...
Nhận hoa chúc ... mừng lễ ngày nhà giáo...

Nguyễn  Công - K20

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2022

TRÁI TIM TÔI Ở LẠI ĐÈO MƯA BỤI

 .

Đón mưa bụi giữa đèo Le bấc nổi
Tháng Chạp về treo trên nóc Hòn Tàu
Thoa thuýt với hai bờ cây lá đổ
Mà ấm lòng một thoáng mắt trao nhau

Sao em lại nghiêng đất trời chi vậy
Để loanh quanh con dốc cũng bơ thờ
Bối rối lắm dòng suối êm ngúng nguẩy
Chảy ngang thời trai trẻ của tôi mơ

Tháng Chạp đã và lòng tôi cũng đã
Vẽ đường cong hun hút núi đồi em
Mùa phải lòng nhau nên khói đá
Che mặt người bảng lảng lạ mà quen

Chừng như cả rét đông về dạm hỏi
Để lập xuân sính lễ nõn mơn cành
Tôi trang điểm sợi tóc màu lau úa
Bằng bụi mưa không ướt áo em xinh

Thầm khẽ gọi rêu xanh thơm kín phủ
Che vội đi thảng thốt đá vô tình
Trái tim tôi ở lại đèo mưa bụi
Chờ em về xuân nắng đón Giêng lên!

Nguyễn Đại Bường – K10

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2022

MỘ GIÓ

 .

Ta đi chưa được - ngày đã muộn
Lì đòn hứng chịu ngọn roi mây
Lịch sử di căn niềm thương tổn
Xuyên thấu tâm can khó giải bày

Ta về tay trắng quê hương trắng
Tứ cố vô thân bỏ cửa nhà
Nghi cả chính mình còn sống đặng
Tha cho tội chết - sống không tha

Ta ở làm thằng dân mạt hạng
Rể cây luồn dưới mạch đất sâu
Hữu cơ là nỗi buồn tiêu tán
Nuôi dưỡng tâm hồn xanh lá dâu

Giải mã ván cờ khi tàn cuộc
Phỉnh lừa thiên hạ giải Nobel...
Hòa bình có muốn không tin được
Câu trắng vờn qua một bóng đen

Ta ở đường cùng trong hẻm cụt
Lành tiếng chim gần - tiếng chuột xa
Cống rãnh ngoài kia trồi nước đục
Rủ cờ treo kèn trống đám ma

Ly rượu tẩy trần rưới xuống đất
Mộ gió đời ta xanh cỏ hoang
Giữ lại thanh danh chịu thương tật
Khảo cổ soi tên biết đá - vàng

Câm lặng nỗi lòng chuông tháp lạnh
Bóng ngã thời gian phế tích đen
Thương cảm "Thằng Gù" trong bất hạnh
Lãng mạn một thời ai nhớ - quên.

Nguyễn Hữu Thụy – K3

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2022

THẢNG THỐT MÙA XUÂN

 .

Nhánh mai già trước hiên đang thay lá
Giữa chập chờn nắng lên
Lung liêng sương bụi
Có đôi chim cu cườm từ đâu bay về cọ mỏ
Một điệu valse trong lùm cây khẳng khiu
Gọi một mùa sinh sôi thầm lặng

Tôi lặng nhìn đất trời giao thoa
Lập loè nách lá
Những chồi nõn từ đất mỡ mầu đang nghén
Từ dòng nhựa mượt mềm nguyên khai
Từ xuân dương hơi ấm
Chỉ có đôi chim tinh khí phồn sinh
Không còn tôi nữa.

Vui buồn tôi gửi vào đâu
Thời gian ấp iu chừng ngưng đọng
Dòng chảy tử sinh oằn ngọn tóc
Cả đôi chim và mùa xuân rỡ chín
Mình tôi đang trôi
Đang trôi...

Gì thì gì chim sẽ bay đi
Ngẫu nhiên đâu đó cành khác
Tính trời cho kia
Chẳng thể nào khác được

Bay đi chim ạ
Rao giảng xuân lành hơi thở hồn nhiên
Để lại tôi một mình thảng thốt
Tự nhủ thầm như gã ngốc
Đàn chim non có trở về cội mai già
Vào mùa xuân sau nữa không?

Nguyễn Đại Bường - K10

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2022

BIỂN TRONG MẮT EM

 .

Đứng trước biển em nhìn gì xa thế
Cánh buồm chao hay con sóng bạc mờ
Khoảng không nào sâu thẳm những hư vô
Và định hướng nơi nào trong khát vọng?

Đứng trước biển chỉ thấy lòng trống trải
Nghe cô đơn nhặt được mấy vụng về
Hay em thấy nhẹ lòng khi sóng cuốn
Hồn lênh đênh bao vụn vỡ tan chìm

Đứng trước biển bình minh như chiều tím
Bởi tim anh bị chặn một lối về
Nên em cười sau góc khuất tái tê
Một băng giá cứ nhìn thân trôi lạc

Đứng trước biển em thấy gì trong mắt?
Mà nghe sầu từng cơn gió ngang qua
Những tiếng sóng vỗ vào đời bất động
Cho buồn dâng mỗi tối phố lên đèn

Biển như người có lúc rất cô đơn...
Cũng ấm áp cũng có giờ vui nhộn
Anh không biết em buồn trong khoảng lặng
Mà ôm hôn vạt nắng phía Đông về.
....
Biển bên đời, biển có lúc tái tê...

Nguyễn Công – K20



Thứ Hai, 7 tháng 11, 2022

TRỞ VỀ MỸ KHÊ

 .

Tôi lại về Mỹ Khê
Vùng biển trời quen quen là lạ
Ai đem hoàng hôn giấu sau ngàn lá
Cho biển thay màu tím ngắt mênh mông

Chiều dần trôi tôi vẫn ngóng trông
Trông em đến cùng vui đùa trên cát
Cơn gió chiều nao tóc bay thơm ngát
Tôi hát bài tình ca thuở mười tám em tròn

Từ Sơn Trà đỉnh núi chon von
Tôi tìm em nhìn về bãi Rạng
Ngũ Hành Sơn bừng lên ngời sáng
Nhớ ngày đầu nói tiếng yêu em

Em xinh tươi với cánh môi mềm
Tình tôi bao nhiêu trao em tất cả
Gió động ngàn xanh rừng xao xác lá
Chiếc lá thu bay vào nỗi nhớ vô cùng...

Nguyễn Tấn Lực - K6



Thứ Năm, 3 tháng 11, 2022

CUỐI CHIỀU

 .

Chiều hôm ấy chút nắng vàng đã hết
Em âm thầm nhìn tận phía xa xôi!
Nghe tiếng sóng xôn xao ngày tháng cũ
Em có còn vẫy gọi nữa hay thôi!

Chiều đã muộn ngày đi trên lối nhớ
Kỉ niệm nào còn xào xạc dưới lá khô
Ngày vắng vẻ những câu thơ dang dở
Dấu chân ai lạc lõng tới phương nào?

Đàn nhạn trắng bay về trong sương muộn
Thật êm đềm chỉ một chút heo may
Nỗi nhớ gầy hao như vầng trăng khuyết
Vạt nắng loang dần ướt lạnh bàn tay!

Nguyễn Thị Điệp - K7



Thứ Ba, 1 tháng 11, 2022

TRONG CUỘC VẪY VÙNG

 .

Lũ cuốn tràn bờ tôm cá vượt
Chậm ta mắc cạn lỗ chân trâu
Đàn kiến bò quanh chờ nước rốt
Người chờ tay thớt với tay dao

Với những đêm sương từng giọt nhỏ
Ta còn hơi thở ngáp heo may
Cây nghiêng bóng xuống che cành đỡ
Rồi cũng qua ngày đoạn tháng đây

Ơn Chúa ơn Trời cao độ lượng
Ơn lành lưu lại khuyết hư danh
Hữu hạn đời người xin bảo trọng
Giữ lại cho ta cái mạng trành

Vớt vát câu thơ làm vốn liếng
Bay theo tro bụi với mai này
Biết có ai xa ngoài bốn biển
Nghe yêu thương lọt thỏm trùng vây

Đếm tuổi già đi ngày già tới
Thánh Kinh - Phật Pháp...niệm tâm thành
Theo đạo làm Người cùng ở với
Thiện lương hóa giải tà âm binh

Cơ trời chưa lậu ngày định số
Mỗi l
 chân trâu một dấu hồng

Chịu trận vẫy vùng quay lật trở
Thơ chảy vô ngần mạch nước trong.

Nguyễn Hữu Thụy – K3