Thứ Ba, 30 tháng 6, 2020

MỘT THOÁNG TRƯỜNG SA


Từ lâu rồi chẳng đến được đảo xa
Sóng cứ vỗ mạn tàu trách móc
Cô gái văn công hình như sắp khóc
Biết lính đảo gan lỳ thương quá là thương
Từ lâu rồi chưa chìm đắm trong sương
Nghe gió hát boong tàu ru nhè nhẹ
Cô gái văn công cất lời hát khẽ
Ngợi ca tình biển đảo của quê hương
Hôm chia tay lòng bịn rịn vấn vương
Anh lính trẻ mơ về ngày gặp lại
Câu chúc an bình trao tình thân ái
Thay cho lời gởi gắm của đảo xa
Vẫn nặng lòng với một thoáng Trường Sa
Cô gái trẻ có gởi tình ở lại?
Trường Sa ơi hãy còn là mãi mãi
Trong trái tim và nỗi nhớ đất liền.

Mai Mộng Tưởng - K6



Thứ Hai, 29 tháng 6, 2020

MỘT CHÚT HƯƠNG


Em về tóc rũ bờ vai
Bóng xiêu xiêu đổ áo phai phai buồn
Tiễn nhau bằng một nụ hôn
Cách chia vời vợi nửa hồn cho nhau
Tình ta đỏ chín mê sầu
Từ trong hoang vắng nhớ màu mắt nai
Ngỡ rằng tình mới chia hai
Ngỡ rằng tình đã lên ngai miên trường
Gửi cho em một chút hương
Để cùng ta nhớ thiên đường xa xôi.

Huỳnh Quang Trí - K6

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2020

THƯ GIÃN CUỐITUẦN


PHÙ MỎ CHƠI XỎ PHÙ TANG.

Phù Du, người xứ Phù Tang được nhà vua cử đi sứ sang xứ Phù Mỏ, (xin nói thêm cho rõ: Phù Tang còn gọi là xứ Mặt Trời Mọc, Phù Mỏ còn được gọi là xứ Mặt Trời Lặn, do người xứ Mặt Trời Lặn chỉ được quyền ăn , nhậu…không được quyền …nói, h nói là coi chừng bị quánh cho Sưng Mỏ, cho nên mới có tên gọi là xứ Phù Mỏ) mới vừa đáp máy bay xuống phi trường, Phù Du được các quan chức quận Phù Thủng sai dàn chân dài đón tận chân cầu thang, Phù Du được đưa về một khu rì-sọt 5 sao chiêu đãi yến tiệc linh đình, mỹ tửu đan xen cùng mỹ nữ lai láng, rượu vào chân dài ra, í lộn…lời ra, Quận chủ xứ Phù Thủng tên là Phù Phiếm thật tình thổ lộ:
- Xứ Phù Mỏ của chúng tôi rừng vàng biển bạc, sơn hào hải vị không thiếu thứ gì, tài nguyên được thiên nhiên ưu đãi, mỏ gì cũng có, con người thì lại cần cù, thông minh, chịu khó…nhưng không hiểu sao cứ lẹt đẹt như con…vẹt, không chịu phát triển , thua cả xứ Lồ, chứ đừng mơ gì phát triển như xứ Phù Tang, là sao vậy?
Phù Du cả cười:
- Xứ Phù Tang của ta không được thiên nhiên ưu đãi đủ thứ như xứ Phù Mỏ các ngươi, lại hay bị thiên nhiên trút giận bằng sóng thần, động đất… tuy vậy, người Phù Tang làm việc hết sức nghiêm túc, trách nhiệm, có thể nói một người Phù Tang làm việc năng suất gần bằng 15 người xứ Phù Mỏ, đã thế xứ Phù Mỏ 1 người làm 9 người phá, ai có tí chức tí quyền cứ lo vơ vét cho mình, cho dòng họ, cho đầy túi tham vô đáy, vậy làm sao đất nước phát triển cho được!
Mạc Phá Tàn, một quan cấp phó của Phù Phiếm hỏi xã giao:
- Xứ ta quan chức cực giỏi, trình độ rất cao, học hàm, học vị xả láng như lá mùa thu, giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, đốt không hết, bằng cấp có người nhiều đến độ tính…ký, thế mà Phù Mỏ chẳng hóa rồng được là vì sao?
Phù Du cười tít mắt:
- Trình độ cao chỉ là số lượng, còn chất lượng… không làm con bù-lon ra hồn, bằng cấp thì nhá nhem, chủ yếu để làm kiểng giải quyết khâu oai, đã thế, khi làm quan thì đánh mất lòng tự trọng, làm sai thì… bởi, tại, vì…, làm đúng được tí thì nổ to cỡ bom hạt nhân, sai phạm thì cố chối tội, quyết tâm bám ghế đến cùng, không hề biết từ chức là gì, quá lắm ra trước công đường gặp Bao Cong thì khóc nức nở như trẻ lên ba, xin lỗi nhà vua để được tha nhẹ tội, chứ không hề xin lỗi nhân dân đến một phần tư của …nửa lời. Như vậy mà mơ hóa rồng ư? có mà rồng…lộn cổ, bổ nhào! Mới đây, ta còn nghe đồn chuyện “ăn dày”, “ăn vặt” nữa…
Phù Phiếm nghe nhột lổ tai:
- Ý ngài Phù Du nói chuyện ăn chận, ăn bớt và chia chác tiền hỗ trợ chúng sinh bị ôn dịch ở xứ Phù Mỏ ta chứ gì?
- Đâu cần phải thế, cái xứ Phù Mỏ của các người ăn không chừa thứ gì, đâu chỉ có gói cứu trợ mới thấy con nhà quan giành ăn với con nhà nghèo, trước đây dê, bò, nhím…giúp dân xóa đói giảm nghèo còn “đi lạc” vào quan nữa là, hàng cứu trợ của các nhà hảo tâm cho dân khố rách còn bị ăn chặn, ăn bớt…hạt muối cho dân nghèo cũng bị hòa vào tô canh… yến của nhà quan! Hỏi sao nước không nghèo?
Bị Phù Du chê bai, Phù Phiếm giận lắm, tìm cách trả đũa:
- Nghe đồn người Phù Tang đạo đức chuẩn mực, coi trọng chữ tín, rất lễ phép và lịch sự…thế tại sao sang xứ Phù Mỏ lại bày trò đưa hối lộ để trốn thuế, Phù Du ông giỏi giải thích đi?
Phù Du, vuốt cằm ra chiều suy nghĩ, rồi từ tốn:
- Các người không đọc sách thánh hiền, thế có biết chuyện cây quýt trồng ở đất Sở thì quả ngọt, cũng cây quýt đó đem trồng ở đất Tề thì cho quả chua? Thôi thế này để ta nói cho dễ hiểu, câu này có ngay trên đất Phù Mỏ của các ngài… “Gần mực thì bia, gần đèn thì thuốc”! đúng không?
- “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”! biết thì thưa thốt, không biết thì dựa lan can mà nghe, dẫn chứng bá láp!
- À…đúng rồi, đúng rồi! gần mực thì đen…người Phù Tang vốn hành xử văn minh, nhưng do ở gần người Phù Mỏ nên mới hư hỏng vậy đấy!
Nghe đến đây, Quận chủ Phù Thủng mặt mày tái lét, nói cà…lăm:
- Ăn hối lộ có hơn 5 tỷ VND, chỉ.. chỉ.. chỉ.. là.. là.. ăn.. ăn.. ăn…vặt.. vặt.. thôi.. thôi.. thôi.. mà.. mà…
Phù Du nghiêm mặt:
- Trời đất ơi, tham nhũng cỡ 5 tỷ coi như “ăn vặt”, còn gì đất nước hở trời? ta nghe giới giang hồ đồn đại rằng: nâng khống cái máy gì đó từ hơn 2 tỷ lên trên 7 tỷ, cũng tham nhũng cỡ đó tiền, thì được gọi là “ăn dày” đó! Hiểu chưa? Mấy tay người Phù Tang bày trò đút lót, sắp tới đây sẽ bị pháp luật xứ Phù Tang trị tội thật nặng làm gương, ta muốn biết mấy tay Phù Mỏ “ăn vặt sơ sơ”, pháp luật xứ Phù Mỏ các ngươi xử lý thế nào?
- Chỉ…giơ cao đánh khẽ là chính, hình phạt nghiêm khắc nhất, đáng sợ nhất là…"rút kinh nghiệm"!
Phù Du, trề cái môi cá trê, ngao ngán, lắc đầu:
- Hèn gì xứ Phù Mỏ các người không khá lên nổi, thua cả xứ Lồ là đúng, không còn gì để bàn cãi./.

Thường Văn Đoàn - K9 (THÁNG 6/2020)


Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2020

CHIỀU VÀNG XÔN XAO


Từng qua mấy nẻo suy tư
Lao đao với những chuyện như bình thường
Mong ai san sẻ yêu thương
Theo ta quét dọn bụi bùn thế gian
Là em – Là giọt nắng vàng
Nên tình óng ánh chiều vàng xôn xao
Đong đầy đêm thiếu trăng sao
Nên chiều tím đến cồn cào bằng lăng
Đời ta bao nỗi nhọc nhằn
Thương nhau đến độ bần thần em ơi
Chiều quê một thoáng sương rơi
Nghe em thủ thỉ bao lời yêu thương
Đành rằng có lúc tơ vương...
Nhưng tình anh thắm nẻo đường ta qua
Nồng nàn năm tháng thăng hoa
Ta yêu mặc bóng trăng tà ghen tuông.

Mai Mộng Tưởng - K6

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020

VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA


Thơ: Nguyễn Tấn Lực
Nhạc: Đỗ Xuân Khẩn
Ca sĩ: Công Trứ


TẾT ĐOAN NGỌ


Tết đoan ngọ không về làng quê nhỏ
Nhớ bến đò bến Mén sân banh
Ngày qua đi theo sương khói mỏng manh
Mây tóc bạc thả đời trôi viễn xứ

Nhớ bến Rì những đêm trăng sáng
Thả hồn lên sỏi đá cỏ cây
Từng cuộc tình dắt nhau về bến mộng
Đời buồn vui sông nước chảy lững lờ

Tết đoan ngọ không về làng quê nhỏ
Bóng mẹ buồn gió thoảng ngoài hiên
Nhà lại vắng tiếng nói cười giòn giã
Ngõ lặng yên thiếu bước con về.

Đỗ Khương Bình - K16



Thứ Năm, 25 tháng 6, 2020

KHÚC GIAO MÙA


Gió giao mùa...đong đưa ngàn nỗi nhớ,
Thuở học trò hai đứa thật ngu ngơ
Cùng bồi hồi lưu luyến chép vần thơ
Trang giấy trắng hương thơm mùi mực mới.

Rồi cuộc đời... mỗi người mình một lối
Chuyện thuở nào cứ ngỡ mới hôm qua...
Cơn mưa về, nỗi nhớ bỗng diết da
Lòng xao xuyến thương một thời áo trắng.

Phút giao mùa...quay về miền dĩ vãng
Con đường xưa, em giờ ở nơi nào...?
Gió Đông về vương chút nắng hanh hao
Mùa Xuân đến, đất trời thay áo mới.

Em có nghe... nỗi cô đơn khắc khoải
Lạc mất nhau rồi, tình chỉ thế thôi...!
Niềm ưu tư thầm lặng cả một đời
Khúc giao mùa... chạm tay vào nỗi nhớ.

Ngày tháng trôi qua, bài thơ bỏ ngỏ...?
Đi tìm lại mình... cái tuổi mộng mơ,
Quá nửa đời người vẫn mãi mong chờ
Nắng sân trường. Em về đây em nhé...!!!

Lê Thị Ngọc Yến - k8
21/1/2018.


Thứ Tư, 24 tháng 6, 2020

MÙA XƯA


Ngày dở mưa, dở nắng
Người chợt đến chợt đi
Đôi mắt buồn lặng lẽ
Nào hay tâm tư gì!
Buông đôi bàn tay nhỏ
Nghe bờ vai thầm thì
Nỗi nhớ đầy lối Hạ
Rồi Người cũng ra đi
Phía trời mênh mông quá!
Nghe nhớ thương một mình
Rồi chợt mưa, chợt nắng
Bên hiên đời lặng thinh .

23.6.2020
Nguyễn Điệp - K7
Tranh: Nguyên Vi


Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

TRƯỜNG XƯA


Nhớ trường cũ tôi tìm về lối nhỏ
Đứng lặng nhìn trước cổng ngõ nguyên xưa
Đông Giang ơi, yêu thương mấy cho vừa
Bao năm tháng xa rời tôi vẫn nhớ.

Bãi cát vàng sau lưng trường một thuở
Nơi nô đùa, đá bóng của chúng tôi
Cũng là nơi tôi lười học trốn đi chơi
Thầy “Ban” bắt được xách lỗ tại đau muốn khóc.

Hàng bạc hà tôi trồng khi còn học
Trước sân trường năm đó nay còn đâu
Nào phải siêng năng mà bị phạt “mới đau”
Rồi thầy bảo “nhìn thấy cây mà nhớ lỗi”

Để bây chừ tự lòng mình bối rối.
Vì nghĩ rằng thầy ghét bỏ chính tôi
Có ngờ đâu muốn tôi được nên người
Việc trách mắng là điều không tránh khỏi.

Tôi đứng đây thầm mong thầy thứ lỗi
Sự hiểu lầm thời thơ dại, ngu ngơ
Nhớ ngày xưa tôi ghi vội mấy vần thơ
Về trường cũ, về một thời tôi đi học.

Lê thanh Tâm – K10


Thứ Hai, 22 tháng 6, 2020

CÒN ĐÂY NỖI NHỚ...


Đến rồi đi đã bao mùa Hạ
Tóc bây chừ chớm ngả màu sương
Vẫn còn lưu luyến vấn vương
Vẫn còn nhớ mãi ngôi trường mến yêu.

Râm ran tiếng ve kêu não nuột
Giữ cho mình một chút niềm riêng
Nhớ tà áo trắng trinh nguyên
Tay ôm cặp, nón che nghiêng hững hờ.

Con đường chiều ai chờ ai đợi
Bước ngập ngừng sợ lối đi qua
Tự nhiên...lén nhìn người ta
Ngu ngơ, e ngại...đường xa thêm dài.

Tuổi học trò thơ ngây là thế...!
Nắng nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờ vai
Hè về lưu bút trao tay
Còn đây kỷ niệm...đong đầy yêu thương.

Vòng tay nối...tình trường nghĩa bạn
Ơn Thầy Cô khắc tận đáy lòng
Đông Giang(HHT) là ngôi nhà chung
Cách xa ngàn dặm...chỉ mong...quay về !!!

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 21/6/2020.


Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


TIẾU NGỘ GIAN HÀO

“TIẾU NGỘ GIAN HÀO” là tác phẩm kiếm hiệp “kinh khiếp điển”  nói về những chuyện rất “ngộ”, trong giới “gian hào”, tức là giới…gian lận chuyện tiền bạc (hào) của giới võ lâm đương đại. Nhân vật chính của tác phẩm này là Lệnh Hồi Xu, mà giới giang hồ đàm tiếu là tay gian hùng, luôn tìm đủ mọi cách để thu hồi tiền (xu) vào túi mình nhanh và nhiều nhất, có lẽ vì thế mà ai cũng biết Lệnh Hồi Xu là đệ tử ruột của chưởng môn phái Hoa Sơn Lột Mất Quần (tên cúng cơm là Nhạc Bất Quần).

Đang lúc các môn phái trong giới giang hồ tranh hùng trước đại hội thống nhất võ lâm, các môn phái đấu đá nhau kịch kiệt, mạnh ai nấy xưng hùng, xưng bá, nhưng …theo giới giang hồ đồn đại, rằng có một pho kiếm phổ chép tay có tên “Tịch Tà Kiếm Chác” rất thần kỳ, ai mà làm chủ bí kíp này sẽ bá chủ võ lâm. Cũng vì bí kíp “Tịch Tà Kiếm Chác” lợi hại như vậy nên môn phái nào cũng muốn chiếm đoạt lấy để người của mình được luyện, có thể kể ra một số các nhân vật tai tiếng… tăm như: Tả Lãnh Tiền - trưởng môn phái Tung Sơn, Lột Mất Quần - trưởng môn phái Hoa Sơn, Dư Thương Hải Tặc - trưởng môn phái Thanh Thành, Trương Tam Phong Chức - trưởng môn phái Võ Đang, cùng các môn phái khác như Nga My, Côn Đồ Luân, Nhật Nguyệt Thần Ma Giáo, Đông Phương Hốt Đại vân vân và vân vân.

Cuộc chiến truy tìm bí kíp “Tịch Tà Kiếm Chác” của các môn phái đang đến giai đoạn cao trào, thì xảy ra đại dịch nguy hiểm chết người đáng sợ nhất từ cổ chí kim, do một loại virus có tên Cô Hồn 19 gây ra, cuộc chiến tạm thời lắng dịu, tất cả tập trung chống dịch, thực hiện giãn cách, hạn chế đi lại, ra đường khi cần thiết, mọi người ai cũng phải bịt mồm bằng khẩu trang, rửa tay bằng xà phòng, xoa tay bằng cồn… dẫn đến tình trạng khan hiếm khẩu trang và cồn do có người tích trữ thái quá, có người lo cồn đến nổi mua gom rất nhiều, đến độ lọ chai không đủ chứa, phải dùng lu đựng cồn!

Có lẽ nhờ phòng chống quyết liệt nên dịch bệnh tạm thời khống chế được trong giới giang hồ, mặc dù nó đang gieo rắc chết chóc kinh hoàng khắp nơi trên thế giới, có thể thở phào nhẹ nhỏm khi giới giang hồ bước vào giai đoạn hậu Cô Hồn 19, do ảnh hưởng bởi dịch bệnh, nên kinh tế thiệt hại, doanh nghiệp phá sản, người dân mất việc làm, cuộc sống muôn dân điêu đứng, và thế là gói cứu trợ gần 2,7 tỷ đô-la được tung ra giải cứu, lúc này, các môn phái võ lâm tạm thời quên đấu đá tranh hùng, mà tập trung chuyên môn lo luyện “Tịch Tà Kiếm Chác”.

Giai đoạn này, có chuyện cần kíp nên Lệnh Hồi Xu trực chỉ xuống thành Hành Dân, nơi trước đây gọi là thành Hành Dương, cứu Nghi Lâm Nạn cô nương khỏi tay Điền Bá Đạo Quang, do việc nâng khống thiết bị máy móc phục vụ xét nghiệm virus Cô Hồn 19 lên gấp nhiều lần để ăn chia, ăn dơ kiểu như ăn chia dịch phẩm bệnh nhân, ăn kiểu ăn xương máu lúc cộng đồng khốn quẫn, việc bị bại l, Lệnh Hồì Xu với bí kíp Độc Cô Cửu Đớp do Phong Phanh Dương truyền lại, bèn bàn với liên minh Ngũ Nhạc Kiếm Táp thực hiện chiêu Khôi hài kế, ngầm bảo Nghi Lâm Nạn cô nương hạ giá thành sản phẩm xuống sát đáy một cách bất ngờ, rồi dàn dựng cho Tả lãnh Tiền chê ỏng, chê ẹo không mua đòi trả lại, coi như… huề trất!

Rồi Lệnh Hồi Xu theo sư phụ Lột Mất Quần đến thành Lạc Dương Bộ (sở dĩ thành này có tên như vậy là do trước đây có truyền thuyết Dê giúp hộ nghèo xóa đói nhưng lại đi lạc vào nhà cán bộ, nên gọi là Dương Lạc Bộ), nơi đây Lệnh Hồi Xu cứu thoát Nhậm Ngã Nhào, và được Nhậm Ngã Nhào truyền cho bí kíp Hấp Tiền Đại Pháp, nhờ đó Nhậm Ngã Nhào lại có cơ hội cứu thoát con gái của mình là Ngậm Tiền Doanh Nghiệp, tục gọi là Nhậm Doanh Doanh, và Nhậm Ngã Nhào có ý g Ngậm Tiền Doanh Nghiệp cho Lệnh Hồi Xu, nhưng lệnh Hồi Xu từ chối, có lẽ vì dính vào chuyện rắc rối này mà Lệnh Hồi Xu mất điểm với sư phụ Lột Mất Quần, bị sư phụ từ chối g con gái là Nhạc Chơi Sang, (tên thường gọi Nhạc Linh San) và trục xuất Lệnh Hồi Xu khỏi môn phái Hoa sơn. Nhưng dù sao bí kíp Hấp Tiền Đại Pháp chàng đã luyện thành công, đó mới là vấn đề cốt lõi để chàng áp dụng lúc này, lúc gói cứu trợ 2,7 tỷ đô-la đang phát huy tác dụng!

Ở thành Lạc Dương Bộ, Lệnh Hồi Xu truyền bí kíp Hấp Tiền Đại Pháp cho Lâm Bình Chi Khống, Hướng Vấn Liên Thiên, Khả Nghi Thanh…tiến hành thi triển tối đa bí kíp Hấp Tiền Đại Pháp như…vận động người dân thuộc diện hộ nghèo, cận nghèo làm đơn xin…không thèm nhận tiền cứu trợ, hướng dẫn giúp đỡ người thân, người nhà của các quan chức, có nhà khá giả ở nhà lầu, có xe hơi…di chuyển chỗ ở đến cạnh sát bên nhà nghèo, để trở thành “hộ cận nghèo” mà nhận tiền cứu trợ, cũng nghe đồn, (chỉ đồn thôi chứ không có cơ sở)…riêng Lâm Bình Chi Khống còn có chiêu bắt dân ký trước, sau đó thông báo không đủ tiêu chuẩn hưởng tiền, để sử dụng chiêu ký khống… nói tóm lại, bí kíp Hấp Tiền Đại Pháp thành công rực rỡ.

Cuối cùng, Lệnh Hồi Xu kết hôn cùng Ngậm Tiền Doanh nghiệp (Nhậm Doanh Doanh), từ bỏ giang hồ và hạ cánh an toàn, sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời, sau khi vơ vét được khối tài sản khổng lồ nhờ các bí kíp luyện được từ các môn phái trong giới võ lâm, đặc biệt là bí kíp
“Tịch Tà Kiếm Chác” và “Hấp Tiền Đại Pháp”./.

Thường Đoàn - K9 (tháng 6/2020)


Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2020

ĐÀ NẴNG DÁNG XƯA


Bao năm qua nay về lại quê nhà
Sau những tháng ngày dài nơi xứ lạ
Tóc đã điểm theo thời gian qua lướt
Thân thể mòn với phấn bụi thời gian.

Phố cũ xưa bây giờ thay đổi hẳn
Từng con đường từng cao ốc lạ tên
Chân lê bước qua từng con hẻm nhỏ
Nhìn sông Hàn ta nhớ dáng em xưa.

Ngang trường cũ thấy lòng buồn ray rứt
Thầy Cô và bằng hữu biệt nơi đâu?
Đông Giang với những ngày xưa thân ái
Nay chỉ còn trong ký ức mà thôi.

Nhìn mái trường thu vào trong ánh mắt
Bước chân đi lòng nhớ thuở xa xưa
Những vô tư hồn nhiên nhiều mơ mộng
Của một thời trong áo trắng thơ ngây.

An Thị đó những chuỗi ngày thơ ấu
Rồi An Hòa khi mới chớm vào yêu
Tình đơn phương ta ấp ủ trong lòng
Vui biết mấy với những chiều tan lớp.

Bao kỷ niệm vui buồn trong quá khứ
Chợt hiện về khi đã ngủ trong tim
Đà Nẵng ơi ta như là lữ khách
Đến để đi tìm lại thoáng hương xưa...

Nguyễn Minh Quân - K4


Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

PHỐ BIỂN.


Sơn Trà phố biển
Lưu luyến ngày về
Con đường dọc bãi Mỹ Khê
Nhìn lên đỉnh núi, mây che lưng chừng.

Ngập ngừng xa lạ
Biển cả mênh mông
Cuối trời tia nắng hừng Đông
Nhấp nhô sóng lượn, giữa lòng biển khơi.

Mặn môi nỗi nhớ
Lộng gió trùng dương
Chân in bờ cát vấn vương
Nắng chen nhịp bước, lạnh lùng sóng xô.

Ngẩn ngơ trước biển
Gió quyện mây bay
Lắc lư thuyền bỗng như say
Dập dềnh theo sóng, sóng dầy cuộn dâng.

Lang thang bờ cát
Biển khát dạt dào
Như đang cùng gió đùa trao
Trong làn nước, sóng rì rào mơn man.

Mây ngàn vời vợi
Biển đợi người về
Có ai vương chút tình quê...!?!
Về thăm phố biển, lắng nghe biển chào.

Khát khao mê mải
Hoang hoải chiều Thu
Hỏi sao sóng mãi vô tư...?
Cho ngàn năm, biển mãi ru cuộc tình.

Lê Thị Ngọc Yến - K8
8/2018.


Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

MIỀN XA XÔI


Con tìm lại dòng sông năm tháng cũ
Có còn không đất bên lở bên bồi
Lúa có lên xanh một thời con gái
Để nhớ ngày khoai sắn bỗng lên ngôi

Ôi mảnh đất đêm đêm rền xe nước
Gió nồm trôi đọt mạ hóng sương khuya
Ngày tháng ba thóc phơi chưa tròn nắng
Chiều gió giông mẹ rũ rượi nong nia

Nước phèn đóng bàn tay đen chua chát
Dảnh mạ non xanh ngợp ngụa đất sình
Giọt mồ hôi chan mặn mòi con mắm
Lúa trụi trần sởn gai ốc ba sinh

Quần vải thô cụt cùn hơn mái rạ
Áo mỏng manh thăn thắt gió cơ hàn
Cha cúi xuống tấm lưng mòn hơn nửa
Gánh một đời oằn nặng tiếng ho khan

Nghe rin rít cột kèo đêm trở gió
Bờ phên thưa co rúm khói ngày đông
Mẹ chẻ đời mình như sợi lạt
Buộc xuống đàn con một nuộc long đong

Hạt cơm dẻo từ xương cha máu mẹ
Mãi trồi lên, hụp xuống một đời con
Đêm khói bếp lên thương ngày giáp hạt
Góc bụi bờ cuống rạ trỗi xanh khôn

Huỳnh Văn Mười K7

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

VÔ ĐỀ


Có bao giờ em nhớ góc trường xưa
Nhớ những giọt mưa bay ngang làn tóc
Đêm thu đó hai đứa ngồi lạnh cóng
Ta ước gì lúc ấy được ôm em...

Ta ước gì ngày ấy ta ôm em
Vuốt hạt mưa còn vương trên mái tóc
Ta sẽ hôn ừ hôn lên đôi mắt
Chỉ một lần liều lĩnh một lần thôi

Chỉ một lần không dám một lần thôi
Trăm năm sau vẫn ngồi trong nuối tiếc
Hôm ấy mưa mưa chi mà mưa miết
Phải chăng trời khóc tiễn một tình yêu...

16-06-2020
Hữu Cảnh - khóa 15


HẠ NHỚ.


Tháng Sáu ngậm ngùi...cánh Phượng rơi
Dở trang lưu bút nhớ thật rồi...!
Đơn sơ nét chữ lời từ tạ
Đâu biết rồi...mỗi đứa một nơi ?
Sân trường, áo trắng...miền Hạ nhớ
Mà đường về bỗng quá xa xôi
Miền Trung mảnh đất đầy nắng gió
Ơn Thầy, tình bạn...nhớ khôn nguôi.

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 17/6/2020.


HỔNG DÁM ĐÂU!


Nhớ quá người ơi tuổi bắc cầu
Thương hùa thương hủy buổi quen nhau
Ngẩn ngơ hai đứa ngồi chung lớp
Anh hủa nhà em,…"hổng dám đâu"!

Năm tháng dần trôi lạ hoá thân
Mười dãy bàn trong lớp cũng gần
Lớp trưởng xếp chia mình gần nhất
Hủa bài, quay cóp miết càng thân

Rồi tuổi lớn dần dáng làm duyên
Yêu sao đôi má lúm đồng tiền
Anh khen xinh đẹp em trừng mắt:
“Hổng dám đâu à, chớ nói điên…”

Nhớ bữa chào xuân, hội trại xuân
Ba lô anh cõng lắm đồ cần
Vui sao hai đứa cùng chung trại
Em gởi củi, nồi,…muốn còng lưng

Nhớ miết cái bài thơ mến thương
Yêu thầm không nói, viết báo tường
Em ban văn thể nên kiểm duyệt
Bài thơ thương cảm hoá tai ương,…

Rứa rồi thời thế lại đổi thay
Chiến cuộc hung hăng cướp mất ngày:
Đợi nói tiếng yêu từ dạo ấy
“Hổng dám đâu…” rồi, mãi chia tay ?

Trần Ngọc Anh - K10
(Hình minh họa từ Internet)


CÓ PHẢI NGÀY MAI EM SẼ QUA ĐÂY


Em lẩn đâu giữa sáu chục triệu người *
Tóc ngắn hay dài xôn xao hương gió
Da ngăm đen hay trắng màu hoa nhớ
Suốt một thời trôi nổi ước mơ anh

Có phải bây giờ em ở trong tranh
Chưa bước ra e vướng tình hệ lụy
Mặc anh chờ đến cuối cùng thế kỷ
Vẽ hình em theo trí tưởng màu hồng

Có phải vì chưa dứt số long đong
Ta ngơ ngác mỗi phương đời mỗi đứa
Thật nguyên vẹn nhưng chỉ là phân nửa
Của nhớ thương chưa biết gởi về đâu

Có phải mai này em sẽ qua đây
Bờ cỏ mượt lối vườn hồng để ngõ
Tình trăm năm mới gặp giờ hoàng đạo
Đất hóa lành - chim đậu xuống trên vai

Dù bất ngờ em có thật là ai
Anh vẫn hẹn cùng một lần như thế
Tình yêu đẹp như ước mơ thầm kể
Trong thơ anh luôn hiền dịu hương đời

 Nguyễn Hữu Thụy K3 - Sàigòn 1986*
Trích từ tập thơ HOA TIM


Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

TÌM VỀ


Thời áo trắng
Hàng cây nghiêng lá
Buổi tan trường
Gót nhỏ thướt tha
Dáng nghiêng hoa nắng
Rải chan hòa
Ngày thật đẹp
Như thiên thần huyền thoại
Xin cầu nguyện
Cho con người dừng lại
Áo trắng ngoan hiền
Sẽ mãi nét trinh nguyên
Những đôi mắt
Không vướng bụi ưu phiền
Hoa sẽ nở
Trong nụ cười miên viễn ...
Những buổi chiều
Còn giăng mây tím
Áo trắng về
Theo gió quyện tung bay
Thuở học trò
Là vẻ đẹp đắm say
Hoa tuổi ngọc nở đầy trên lối nhỏ
Và nỗi nhớ
Nỗi nhớ không màu!

Điệp Nguyễn K7


Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

THỜI HỌC SINH YÊU DẤU.


Mình đang đi cuộc đời chưa chấm hết
Nghe tiếng Ve đã bao kiếp luân hồi
Tiếng Ve nào cũng thương mái trường thôi
Gợi nhớ lại một thời qua tuổi ngọc

Đường phía trước có lối ngang, nẻo dọc
Đời học sinh một hướng ngắm bình minh
Chan chứa, thơ ngây, sâu đậm, chân tình...
Chào thân ái kết vòng hoa chung thủy

Nhớ tuổi ngọc là nhớ tình tri kỷ
Thầy cô, bạn bè, phấn bảng... yêu thương
Cho ngày mai khi xa ghế nhà trường
Tâm ước nguyện là tương lai tốt đẹp

Ôm nhung nhớ nâng niu từng sợi thép
Cùng đắp xây tòa kỷ niệm lâu dài
Để khi mình tóc bạc với tương lai
Ghi dấu ấn của tuổi thời thơ trẻ

Cây phượng vĩ theo đời xanh tươi khỏe
Đợi hè về khoe sắc thắm tình yêu
Một tâm tư khi nắng hạ sang chiều
Thương dĩ vãng thời học sinh yêu dấu.

Bình Thuận ngày 13/06/2020
Hồ Tiến Triển - k7


Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


QUÂN SƯ… GIA CÁT LƯỢM


Lưu Bị Gậy trị vì xứ Kinh Hãi, từ sau ngày kết nghĩa Vườn Điều, ba anh em uống máu ăn thề cho đến nay, Quan Vâng Lời và Trương Phỉ Phê vẫn một lòng một dạ trung thành thờ chúa Lưu Bị Gậy, nhưng… người có công giúp cho Bị Gậy giữ vững cơ đồ lại là nhân vật khác, người nổi tai tiếng trong giới giang hồ ai cũng biết, đó là quân sư quạt điện… Gia Cát Lượm!

Kinh Hãi là một xứ sở rừng vàng biển bạc, tài nguyên bao la, thứ gì cũng không thiếu, người Kinh Hãi cần cù, nhẫn nại, siêng năng…nhưng, dưới sự lãnh đạo tài tình của Lưu Bị Gậy và cố vấn Gia Cát Lượm, xứ Kinh Hãi cứ mãi lẹt đẹt, không chịu phát triển, không chịu …lớn.

Cảm thấy nhục nhã và xấu hổ với các lân bang kế bên mình, chúng nó chẳng là cái đinh rải đường gì so với mình mà chúng vượt mặt chẳng nể mũi, Bị Gậy truyền cho Quan Vâng Lời, Trương Phỉ Phê cùng Gia Cát Lượm tiến hành điều tra làm rõ nguyên nhân.

Sau thời gian tiến hành thực địa, ngâm cứu, thuộc hạ của Lưu Bị Gậy có báo cáo bằng văn bản, có thể tóm tắt như sau:

- Quan Vâng Lời: Xứ Kinh Hãi của chúng ta tuy người dân cần cù, siêng năng, nhưng vật chất làm ra không đủ cho quan chức phá, cái đám quan lại thì mười người hết chín người rưỡi ăn tàn phá hại, phá tàn canh…khổ qua! Suốt ngày cứ lo vơ vét, mánh mung tư túi, đất nước không nghèo mới là chuyện lạ.

- Trương Phỉ Phê: Quan chức của xứ sở Kinh Hãi chúng ta có học hàm, học vị rất cao, bằng cấp chất đầy nhà, số lượng giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ đứng đầu khu vực, tuy nhiên…chất lượng bằng cấp thì rất…kèm nhèm, hên xui, đa số chỉ để làm kiểng trưng bày, vậy thử hỏi làm sao đất nước phát triển cho được?

- Gia Cát Lượm: Quan xứ Kinh Hãi thừa tiền, thừa quyền, nhưng rất thiếu lòng tự trọng, làm sai không bao giờ nhận sai, tìm mọi cách đỗ thừa hoàn cảnh, đẩy trách trách nhiệm cho tập thể rồi xù, hầu như không có khái niệm từ chức, càng sai càng cố giữ ghế, nghe đồn…các quan vô cùng tham lam, chạy chọt kiếm cái chức được rồi là chăm băm lo vơ vét cho bản thân, cho gia đình, dòng họ…

Lưu Bị Gậy thở dài ngao ngán:

- Tình trạng xứ Kinh Hãi xập xệ như thế này là do…ta, năm này qua năm khác cứ nhắm mắt nghe báo cáo…láo của tụi bây, lúc nào năm sau cao hơn năm trước! Thôi thì biết làm thế nào được, giờ thì ngân sách cạn kiệt, nợ công chất chồng…Này, Gia Cát Lượm tiên sinh, ngươi là một quân sư giỏi có 102 như mì…chua cay, ngươi mau tìm cách hiến kế cho Kinh Hãi vượt qua cơn bĩ cực này xem sao?

Cát Lượm vểnh râu cười rất chi ngạo nghễ:

- Chúa công khéo lo, thiếu gì cách để ta moi tiền…phải nghĩ ra chứ, tôi hiến vài kế thế này…thứ nhất sau mùa đại dịch, thiên hạ đổ ra đường… ngựa xe như nước, áo quần như nêm, ta ra ngay cái quyết định kiểm tra không cần lỗi tất cả ngựa xe trên đường cái quan cũng như…đực quan, tha hồ thu tiền phạt, riêng chuyện bảo hiểm dân sự, lâu ni người dân không hề mua, bởi có mua cũng như không mua… nếu xảy ra chuyện hai con ngựa tông nhau sức đầu mẻ trán, đố ai lấy được đồng bạc nào từ các công ty bảo hiểm, nhưng sau quyết định này dân lại đổ xô đi mua bảo hiểm đối phó, chứ chẳng mong được hưởng quyền lợi gì, thế là các công ty bảo hiểm hốt, tất nhiên ta cũng được hưởng phần % cộng thêm lại quả! Ôi dào, lại nghỉ thêm các chiêu khác nữa chứ…tỉ như qui định xử phạt khi chạy xe ngựa quên gạt chân chống nè, phải bật đèn xe ngựa kể cả ban ngày nè …qui định đã ra rồi thì tha hồ phạt, cứ thế thu tiền!

Lưu Bị Gậy gật gật cái đầu như những quan đại thần khi dự hội nghị bô lão:

- Ta chịu ngươi, nếu còn chiêu nào nữa, tiên sinh nói luôn…

- Dạ còn nhiều…tỉ như tính chuyện kiểm tra khí thải xe ngựa… thu bộn tiền, rác thải tính ký thu tiền…cũng kiếm bộn tiền, đọc báo điện tử trả phí…cũng bộn tiền!

Lưu Bị Gậy cười ha hả, vuốt mấy sợi râu bạc:

- Thật không hổ danh là Quân sư quạt điện, tên của ngươi là Gia Cát Lượm quả không sai, hể “hở ra là lượm liền”!


Thường Đoàn - K9 (tháng 6/20)



Chùm thơ MAI MỘNG TƯỞNG


CHỨA CHAN ÂN TÌNH

Phải chăng
Sắp đặt do trời
Nên chi
Ta đến cuối đời quen em
Vần thơ
Lặng lẽ xuyên đêm
Ru em trọn giấc
Dịu êm
Say nồng
Xin trời
Đừng thổi gió đông
Cho nàng ấm áp
Mà trông thơ tình
Ta đâu lẻ bóng một mình
Trong tim đã có
Bóng hình em yêu
Bên nhau
Sớm sớm
Chiều chiều
Ta từng chia sẻ
Bao điều gian nan
Mai nầy
Ta có đi hoang
Không quên kỷ niệm
Chứa chan ân tình


GỌI SÓNG XÔ BỜ
                                                   

Đêm biển lặng
Thuyền buông câu giăng lưới
Gió thì thầm
Chờ đợi bóng trăng xa
Bạn thuyền vui
Chúc nhau ly rượu đắng
Rồi ngọt ngào luyến láy
Khúc dân ca
Ai lặng lẽ
Thầm thương bờ cát trắng
Khao khát tình
Đắm đuối
Thuở hồng hoang
Khi biển lặng
Chỉ lăn tăn mặt nước
Chưa kịp xô bờ
Sóng đã nhanh tan
Và bờ cát
Cũng muôn năm thèm khát
Sóng biển vỗ về
Mơn trớn vuốt ve
Chỉ có gió
Mới không ngừng chứng giám
Sóng dập dềnh bờ bãi
Gióng tai nghe
Và như thế
Dẫu ngàn năm sóng vỗ
Bờ vẹn nguyên chung thủy ngóng trông thôi
Mùa dông tố
Sóng bạc đầu thương nhớ
Bạn thuyền buồn
Nhấp rượu chẳng mềm môi.

MAI MỘNG TƯỞNG - K6

SỢI.


Gởi miền Trung sợi buồn vương sợi nhớ
Sợi thẩn thờ, khắc khoải ngóng từ xa
Sợi yêu thương cẩn thận gói làm quà
Sợi lưu luyến đợi chờ tình viễn xứ.

Sợi suy tư viết vần thơ tâm sự
Sợi ngậm ngùi đếm dòng chảy thời gian,
Sợi cô đơn ray rức đến ngỡ ngàng
Sợi vương vấn bồi hồi ươm nỗi nhớ.

Sợi vu vơ đan vòng tay rộng mở
Sợi thân tình kéo ta lại gần nhau,
Sợi thời gian dẫu có nhuốm bụi sầu
Xin giữ lại... sợi tơ...tình kết nối.

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 9/6/2020.



Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2020

VÔ ĐỀ


Em có nhớ con đường ngày đến lớp
Hai đứa mình đi dưới một rừng dương
Thuở ấy nghèo chẳng dám ngỏ lời thương
Cứ mặc cảm mình sẽ làm em khổ
Hai bờ vai hai chúng ta gầy nhỏ
Yêu nhau rồi nghèo khó sẽ thành đôi
Đừng trách nghe em cái thuở non người
Nghĩ sâu nhất giờ bỗng thành ngốc nhất
Không yêu đương cả hai ta đều mất
Một đời người ngơ ngác ngóng trông nhau...

Hữu Cảnh - K15 (12-06-2020)

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

KÝ ỨC TRƯỜNG XƯA


Về nghe biển hát bờ đông ấy
Đứng ngắm trường xưa buổi thiếu thời
Bóng nắng thuở chờ cơn gió cát
Đồi vàng nhớ Hạ nóng bừng hơi
Đông Giang vọng trống trường thu trước
An hải còn đây chốn biển trời
Bao lớp người qua nhoà bụi phấn
Muôn người chung ước vượt trùng khơi

Trần Ngọc Anh - K10


Thứ Tư, 10 tháng 6, 2020

MƯA HẠ.


Trời giăng kín mây mù
Gọi cơn mưa ngày Hạ
Gió về lay cành lá
Từng giọt buồn miên man.

Ai đếm được thời gian
Trên ngón tay gầy guộc
Tìm về miền ký ức
Cơn mưa nào đi qua.

Hè ngày ấy đã xa
Nét duyên thời con gái
Nón che nghiêng ái ngại
Nhẹ bước trên đường về.

Mưa vương mái tóc thề
Trường tan mùa Hạ nhớ
Mưa vờn quanh ngõ nhỏ
Đan sợi buồn vu vơ

Áo trắng tuổi học trò
Ngẩn ngơ Hè từ biệt
Để một niềm nuối tiếc
Xuôi theo dòng thời gian.

Có nỗi buồn vương mang
Thả vào cơn mưa Hạ
Thêm nỗi niềm trăn trở
Gởi trong dòng suy tư.

Mưa bụi trắng mịt mù
Chênh chao hồn lạc lõng
Khoảng trời như nới rộng
Mắt nhìn về xa xăm.

Lê Thị Ngọc Yến -k8
Ngày 4/6/2020.

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020

QUÊ HƯƠNG.


Quê hương có nắng ban mai
Có con sông nhỏ chảy dài triền đê
Bà ru cháu giấc trưa Hè
Hàng cau, dòng suối, lũy tre đình làng.

Quê hương có ánh trăng vàng
Đêm treo đỉnh núi, gió ngàn lao xao
Lời Mẹ tha thiết ngọt ngào
Giọng Cha ấm áp thanh cao hiền hòa.

Quê hương là bản trường ca
Non xanh nước biếc, mây sa lưng trời
Làng quê, ruộng lúa nương đồi
Đâu đây thấp thoáng một thời tuổi thơ.

Quê hương đẹp những ước mơ
Non sông trải rộng, bến bờ yêu thương
Bước đi trên vạn nẻo đường
Nắng mưa, sóng gió bão giông giữa đời.

Quê hương vẫn đẹp tình người
Tình quê tình nước sáng ngời sử xanh
Qua bao nhiêu cuộc đấu tranh
Tự hào dáng đứng hùng anh quê mình.

Lê Thị Ngọc Yến - K8



Thứ Hai, 8 tháng 6, 2020

THÁNG SÁU


Em chừ đâu tháng sáu đã về rồi
Ve sầu khóc cháy lòng phượng đỏ
Sân trường vắng mỗi người mỗi ngõ
Biết tìm đâu năm tháng tuổi học trò?

Em có còn nhặt cánh phương rơi
Gởi mùa hè vào lòng trang sách cũ
Áo ai bay trắng hồn giấy mới
Chiều tan trường thả từng bước bên nhau

Tháng sáu về thả từng cánh phượng rơi
Thả những giấc mơ đời lên từng trang sách vở
Thuở ngây thơ đi vào tỗrong nỗi nhớ
Em xa rồi của ngày tháng mộng mơ

Bạn bè xưa có người vào lòng đất
Thầy cô xưa có người đi mãi không về
Xin nhặt cánh phượng buồn sân trường cũ
Gởi lại một thời áo trắng mực xanh.

Đỗ Khương Bình - K16


Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2020

QUAN...THỦY TINH!


Vua Hán Vũ Đế, tục gọi là vua Ham Bám Ghế rất tham quyền cố vị, già khú đế cũng bằng mọi cách bám lấy ngôi…đế, mặc dù lọm khọm, xí quách thoái hóa, đi đứng liêu xiêu, trí nhớ sa sút.
Dưới trướng Hán Vũ Đế, là một lũ quan lại lộng hành nhiều vô kể, ăn chơi sa đọa, tham lam vô độ, ăn chẳng chừa…thứ gì, có thể điểm sơ sơ một ít nhân vật nổi như phao thi mùa gian lận, tỉ như…cha con Đỗng Tổ Trác, Lã Bố Láo, hotgirl Điêu Ghe Bầu, Trương Oan Khiên, Vương Khôi Hài, Công Tôn Hạ Mình, Công Tôn Ngáo Đá, Lý Quảng Thu Lợi, Lý Lăng Xăng, Tư Mã Huyên Thiên…
Trong thời gian vua Hán Vũ Đế trị vì, vận nước khô queo như hạn hán , như nước nhiễm mặn ở hạ nguồn sông Mê Không Nổi, đám quan lại to ăn theo to, nhỏ ăn theo nhỏ, chỗ thì ăn như tằm ăn lên, chỗ thì ăn sạch bách như giặc châu chấu tràn qua một cánh đồng! Mà phải công nhận đám quan lại thời ấy có cấu tạo dạ dày hết sức đặc biệt, nó ăn được mọi thứ, tiêu hóa được mọi thứ cho dù cứng đến đâu, công trình, máy móc, nhà cửa, đất đai, xe cộ…kim loại có màu vàng hoặc các màu khác, xơi luôn cả đồ hàng, những đồng tiền cứu trợ còm cõi dành cho những người khố rách áo ôm tội nghiệp.
Không phải là Hán Vũ Đế không biết đám quan lại dưới trướng của mình tác oai tác quái, dù sao thì Ngài cũng từng được coi là bậc minh quân, Hán Vũ Đế sai Tư Mã Huyên Thiên xây một cái lò bằng… tôn chịu nhiệt, tương tự lò Bát Quái để đốt sâu, sâu ở đây là những quan tham nhũng đã bị lộ, nhưng than ôi, sâu thì nhiều nhung nhúc, làm sao mà đốt cho hết, may thay, quan chưa bị lộ quá nhiều, mà chưa bị lộ thì không phải là sâu, mà là… Bướm, là… Ngài, màu sắc sặc sỡ, rạng ngời, đầy vinh quang tự hào, đầy mẫu mực, chỉ khi lộ rồi họ mới thoát xác thành sâu, số này thường là rủi ro, hoặc ăn quá bạo bị bội thực, hoặc bị gãy cán dù…tuy rằng sâu ít nhưng cái lò tôn của quan Tư Đồ Lô đốt không kịp, giả sử mà có phép thần thông của Tôn Ngộ Không bắt hết đám sâu đem đốt, thì không chừng bể cái lò của vua Hán Vũ Đế cũng nên.
Lại nói về chuyện cái lò đốt sâu do quan Tư Đồ Lô điều hành, người ta thấy chủ yếu là đốt sâu phe địch, còn phe ta thì rất ít, đa số sâu phe ta cho chìm xuồng gần bờ để chúng bơi vào cho gần, rồi tiếp tục sự nghiệp phá hoại mùa màng, còn sâu phe ta không che được thì đốt cho có, tầm cỡ như Lã Bố Láo, Vương Khôi Hài… chỉ cho cháy sem sém thôi, bởi xét cho cùng, theo như lời Tư Mã Huyên Thiên thì…các quan ấy, tuy làm to nhưng… yếu đuối, mỏng manh lắm, rất dễ bị bọn xấu làm cho hư hỏng!
Nói thế không chừng, gặp các tay dở dở ương ương như…Tào Lao, Trương Phỉ Báng nó cãi chày cãi cối rằng thì là…đã làm quan, có người tới quan nhất, nhị, tam phẩm thì tầm cỡ bản lĩnh… vững vàng biết dường nào, học tập đạo đức biết bao nhiêu, sao lại dễ bị làm hư hỏng được? trong khi con họ cỡ mười hai, mười ba tuổi mà cha mẹ lỡ mắng…mày bị bạn xấu rủ rê làm hư hỏng, thử coi chúng có “sửng cồ” lên không…con lớn rồi, con tự quyết, ai làm hư hỏng được con? Thế đấy, ngụy biện ngu xuẩn kiểu đó không khéo con nít nó cười cho thúi mũi, thôi thì gã Tào Lao, gã Trương Phỉ Báng cũng đừng nổi nóng mà chửi rủa người ta là phường ngoa ngôn, xảo ngữ, đáng khinh bỉ mọi thời đại mà làm gì, thực tế là vậy đó, quan lại dưới trướng Hán Vũ Đế rất chi là mỏng manh, yếu đuối, nếu các vị có nổi nóng thì nên uống một chai Corona ướp lạnh, xong ngâm mấy câu thơ sau của nhà thơ Tô Đông Lạnh cho hạ hỏa…
Quan ta đó, mong manh dễ vỡ
Từ dưới lên đủ cỡ nhỏ to
Cho nên dân rất là lo…
Sợ bọn cà chớn làm cho quan…ừ ! (í lộn)…quan hừ (hư)!*

Thường Đoàn - K9 (Tháng 6/20)
* cấm đọc dính vô thành...í "lộn" quan "hừ"!


Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2020

Thơ TRẦN NGỌC ANH


Gió nổi xô cây nghiêng hẳn
Chỏng chơ Phượng vỹ tội đồ?
Tiếng ve gọi hè xa vắng
Đâu thời đi học ngày thơ

Biết bao mùa tan trường nhớ
Chia tay lưu bút học trò
Mân mê ép từng cánh Phượng
Tạo hình cánh Bướm tặng cho,…

Chín mươi ngày sân trường vắng
Lung linh Phượng đỏ chuyện trò
Rắc tung lá vàng cánh mỏng
Gốc xưa hằn chữ nhỏ to

Biết bao nỗi buồn bỏ ngỏ
Phượng hồng lưu tuổi học trò
Chẳng chăm sao đành đốn bỏ
Ôi hàng Phượng thắm thành tro !?

Trần Ngọc Anh - K10



Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2020

ĐỂ TANG CHO PHƯỢNG


Thương đây hè mới vừa sang
Bỗng nghe tin dữ để tang phượng hồng
(Một cây em ngả sân trường)
Buồn chưa qua hết lại chồng nỗi đau

Xẻ thân chặt ngọn cưa đầu
Phanh thây tứ mã nát nhàu phượng ơi !
Tiếng ve thống thiết kêu trời
Lạc bầy lạc điệu lạc nơi tìm về

Câu văn tả cảnh lạc đề
Còn đâu phượng đỏ gọi hè với ai
Cầm như động đất thiên tai
Mấy thằng giết phượng ra oai quá đà

Nàng thơ - cõi mộng - thềm hoa
Chết chung dưới mộ lòng ta ngỡ ngàng
Phượng giờ chịu nỗi nghiệt oan
Qua trường giở nón niệm tang nơi này

Mười năm Quản Trọng* trồng cây
Giờ thì phải đốn bởi tay trồng người
Thọ nhân - thọ mộc - nhớ đời
Giữa ngày thọ tử - thôi rồi ...Phượng ơi !

Nguyễn Hữu Thụy K3 -Sg hè 3.6.2020

*Nhứt niên chi kế mạc như thụ cốc
Thập niên chi kế mạc như thụ mộc
Bách niên chi kế mạc như thụ nhân 



Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020

TÌNH HỌC TRÒ.


Tuổi học trò...ngây ngô khờ khạo
Tình lặng câm, một dạo tìm nhau
Dõi xem người ấy ở đâu...?
Trường tan lặng lẽ theo sau...ngó chừng.

Tình học trò...ngại ngùng chẳng ngỏ
Nhờ bạn thân làm bộ ghép đôi
Lơ ngơ chờ ghẹo rồi cười
Làm cho ai đó ửng đôi má hồng.

Hôm nào gặp trong lòng vui thế
Chung chuyến xe khe khẽ liếc nhìn,
Giá như ngày ấy làm quen
Thì đâu có phải chông chênh mối tình.

Trắng mái đầu...một mình chợt nhớ
Người xưa ơi ! Giờ ở nơi nào ?
Tình câm một chút xuyến xao
Có gặp lại...vẫy tay chào nhé em.

Chỉ thế thôi cứ xem là bạn
Tình học trò...gió thoảng mây trôi
Có duyên gặp lại trong đời
Gia đình hạnh phúc, cùng vui chúc mừng...!!!

Lê Thị Ngọc Yến - k8
Ngày 21/5/2019.


Thứ Tư, 3 tháng 6, 2020

TÌNH MONG MANH


Một giọt sương long lanh
Nằm trên cành lá cải
Có điều hơi lo ngại
Nó sẽ tan biến nhanh

Một cuộc tình mong manh
Khó mà giữ tồn tại
Dù ta người vững chãi
Tình buồn vẫn nhạc phai

Ta ước nguyện lâu dài
Nên con tim chờ đợi
Nghịch cảnh rớt, rụng, rơi
Hoa tình đã có chủ

Số liệu nầy đã đủ
Cho cuộc tình trắng tay
Thu xếp hành lý ngay
Quay về nơi xuất phát

Coi như lần đi lạc
Mất cả chài lẫn chì
Ta mơ ước điều gì?
Một tình yêu chân thật

Một chuyện tình khuất tất
Thôi hãy đừng vấn vương
Đời vốn dĩ vô thường
Xin làm người vô ngã

Tánh linh 28/05/2020
Hồ Tiến Triển - K7

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2020

GIẤU GÌ!


Người giấu vội
vó Rùng* gỡ mùa câu
Bình minh lên buồm nâu bồng ráng đỏ
Biển Mỹ Khê* hoa nắng lặn triều mau
Tôm cá vào, rẽ sóng bọt chia ngôi

Em giấu vội
điều chi, sau mắt biếc
Bờ mi cong tha thiết có dành ta
Chùm phượng tím xác lay chiều ly biệt
Ánh trăng nào dìu dịu một màu hoa

Giấu làn hương
chông chênh thời thiếu nữ
Áo lửng tà sứt chỉ buộc mây xa
Nâng phím đàn, gã khờ dạo tình ca
Nước Hàn giang* đẹp mãi những chuyến phà

Ngô Thị Nhân (ChsĐG)

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

NHUẬN


Đất trời thêm tháng cho dài tuổi
Dung dẻ phượng hồng thêm lửa hoa
Ve gọi bạn tình thêm rền rã
Tôi ngồi thêm nha nhẩn với mây xa

Tháng Tư đắm đuối niềm âm lịch
Sen non bồi hổi đoá bùn thơm
Hiên cũ chạy dài thêm quãng nắng
Ngày dài ra em bận bịu lam làm

Tháng Tư nhuận để mình qua phố
Anh thêm một tháng để yêu người
Cơn mưa đầu mùa dun dủi lạ
Giọt lạnh nào cũng hắt phía anh thôi

Đêm về sáng, một mình anh mở cửa
Giấc em ngoan thiêm thiếp với sao trời
Yên bình quá hoa râm thêm ngày cũ
Nỗi thầm anh khẽ nhuận thoáng hôn môi.

Nguyễn Đại bường - K10