Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2020

VỀ MIỀN DỸ VÃNG…

 

Rồi một ngày ... khi trở về trường cũ
Tìm bãi cát vàng một thuở nguyên sinh
Ngày xa xưa nóng bỏng dưới chân mình
Cát bụi mù trời ngập tràn ánh nắng

Ngày xưa đó là vùng quạnh vắng
Nơi nương thân người - trong buổi loạn ly
Rời bỏ làng quê cất bước ra đi
Vai gánh gồng trên thân gầy áo vải

Xin cảm ơn đất lành An Hải
Đùm bọc bao người thân phận xót xa
Mọc lên đơn sơ với những mái nhà
Giúp người quên đi cuộc đời dâu bể

Tuổi thơ tôi lớn lên những ngày như thế
Bỏ lớp bao năm lại cất bước đến trường
Lem luốc mặt mày cát bụi còn vương
Vẫn cứ vô tư đùa trên lớp học

Thời gian qua đi ...mình vào trung học
Đông Giang mái trường thương mến biết bao
Rét mướt mùa đông gió nóng hạ Lào
Và cũng là nơi biết bao điều để nhớ

Thời gian qua nhanh lòng mình cứ ngỡ
Mưa nắng đời người như mới hôm qua
Khi bình minh đi chiều nhuộm nắng tà
Ta lại lang thang nhớ về dỹ vãng ...

Nguyễn Tấn Lực - K6



Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2020

NHỚ MÙA NOEL TRƯỚC

 

Tôi về An Hải chiều nay
Lá thu biền biệt lối gầy chốn xưa
Lập đông gió bấc rắc mưa
Gác chuông Gia Phước đong đưa tiếng lòng
Về đây hoài những ước mong
Tuổi thơ ngày ấy như đong đầy tình
Vui sao thuở ấy Giáng sinh
Cờ hoa lấp loáng, thánh kinh vang lừng
Trẻ con vui hát tưng bừng
Quà Noel chuyển phát từng thiếu nhi
Thời gian lặng lẽ trôi đi
Năm mươi năm ấy khắc ghi giáo đường
Gia Phước giáo xứ nhập phương
Ô Gia - Trung Phước hợp phường giáo dân
Bình minh thánh thót chuông ngân
Rộn ràng lễ chúa bước chân tín đồ
Tâm linh cùng đấng Kitô
Thế gian là chốn hư vô cõi đời
Đạo là hướng thiện người ơi
Kinh là sách dạy thảnh thơi nỗi lòng…
Mùa Giáng sinh đến trong mong
Đèn sao lấp lánh cội thông tươi màu
Dòng người tấp nập cùng nhau
Đức Bà chính điện xôn xao hát mừng.

Trần Ngọc Anh - K10



CÁNH DIỀU XUÂN

 

Sáng nay bé chở nắng về
Vàng mê sợi nhớ lừng khừng trên vai
chơi vơi bụi bấc đan cài
Mơ xuân giũ tuyết trắng đài họa mi

Bé ơi! đông ở chốn thì
Đêm lì cánh dế ngủ say giấc vùi
Thơ tràn giọt đắng bùi ngùi
Nghe ngàn vội vã ngược xuôi phố chiều

Bé về thơm cánh môi miều
Trắng tà áo lụa vườn kiều lao xao
Ngọt ngào sương mướt mùa yêu
Mẹ ươm Tiểu phụng* cánh diều xuân bay

Ngô Thị Nhân
*tên một loài hoa

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2020

CÁT BỤI PHÙ DU

 

(Vô cùng thương tiếc bạn Vũ Đan Huyền K7 vừa từ giã cõi trần)

Vẫn biết thế - kiếp người là cát bụi
Sao vẫn buồn sao vẫn cứ xót xa
Thạch Thảo Viên chợt phủ đầy hương khói
Từng cơn mưa như giòng lệ ướt nhòa

Bên linh cửu khói hương buồn hiu hắt
Nén đau thương xin cắm nhánh hoa vàng
Giọt nước mắt những bờ môi ngắt lạnh
Trời đất buồn phủ kín một màu tang

Chim đỗ quyên đêm trường kêu thê thiết
Núi rừng xanh đầy mây xám giăng giăng
Bầy nai nhỏ gục đầu bên suối vắng
Đêm u sầu đổ lệ một vầng trăng

Thạch Thảo Viên chợt phủ đầy băng giá
Biết đâu tìm hơi ấm một vần thơ
Cành hoa trắng bỗng gục đầu chết lặng
Trời xanh trong phút chốc phủ sương mờ

Xin trả lại cho cuộc đời yêu mến
Dù kiếp người như bèo dạt mây trôi
Cõi vĩnh hằng xin hãy về yên nghỉ
Bạn hiền ơi giờ đã cách xa rồi ...

Nguyễn Tấn Lực - K6



Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN…

 

TÂN MÔN PHÁI

*Hôm nay chúng ta trở lại với tiểu thuyết VÕ HIỆP KỲ TIỀN của tác giả Kim Khâu, tiếp tục tìm hiểu chiêu thức CHẤMMÚT@.COM, một trong vô số các chiêu thức của DI HỒN ĐẠI TÁP, nằm trong tuyệt kỹ CỬU ÂM ĂN THẤY KINH của THẦN ĐIÊU ĐẠI BỊP.
*Trong giới giang hồ ai cũng nể phục cặp đôi quyền lực và tham nhũng quỷ khốc thần sầu là GIAN QUÁ và ĂN GIAN PHONG, nhưng chuyện đó để hồi sau sẽ tính, còn hôm nay chúng ta lại nói về đạo đức xã hội của cặp đôi tai tiếng CÔNG TÔN CHỈ…CHỎ và nàng TIỂU LONG NẪNG.
Công Tôn Chỉ…Chỏ thì giới giang hồ rành sáu câu, hắn làm trưởng trường, trong cái thời đạo đức và giáo dục rơi không phanh xuống đáy Tuyệt Tình Cốc này, có công góp một phần của hắn, được sự đồng tình của trưởng trường Công Tôn Chỉ… Chỏ, phá trường Lý Mạc Thu…Tiền (tên thật của Lý Mạc Sầu) và cô giáo chủ xị Kha Trấn Áp, cả bọn đem nữ sinh Trình Anh ra “đấu tố” dưới buổi chào cờ đầu tuần, quá uất ức, Trình Anh, cháu gái của Lập Lục Đỉnh phải vào nhà vệ sinh uống thuốc tự tử.
*Sau khi sự việc xảy ra, giới giang hồ đồn đại rùm beng, cho dù có giải thích, giải trình thế nào đi nữa, thì lý do lý trấu của trưởng trường Công Tôn Chỉ…Chỏ cũng không thể thuyết phục được giới võ lâm bàn phím, theo những nguồn tin spam từ gia đình Lập Lục Đỉnh, đồn đại rằng…sở dĩ Trình Anh bị “đì” sói trán, là do không chấp hành chủ trương học thêm, dạy thêm của nhà trường, mà chủ công là của thầy trưởng trường Công Tôn Chỉ…Chỏ. Nghe đồn Trình Anh có bệnh hen suyễn, sức khỏe yếu, gia đình Lập Lục Đỉnh chỉ cho Trình Anh học mỗi một môn, trong số 4 môn mà nhà tường yêu cầu phải học thêm và thế là bộ ba trưởng trường Công Tôn Chỉ…Chỏ, phá trường Lý Mạc Thu …Tiền và cô giáo chủ xị Kha Trấn Áp, áp dụng ngay kinh nghiệm xương máu rút ra từ TRUYỆN KIỀU của cụ DU, rằng, thì, là… “làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền”!
Rất may là nữ sinh Trình Anh chỉ uống thuốc hen suyễn quá liều nên cứu chữa kịp thời không ảnh hưởng đến tính mạng, chúc mừng gia đình Lập Lục Đỉnh tai qua nạn khỏi, nhưng sự việc đã để lại một cái nhìn “không biết phải nói thế nào” của toàn xã hội cho một cái nghề từ lâu đã mang tiếng là “cao quý”!
*Lại nói về TIỂU LONG NẪNG, nàng lúc này cũng là nữ sinh viên, tài sắc vẹn toàn, nàng đi thi sắc đẹp và đoạt ngay giải nhất một cuộc thi có tên HOA HẬU…ĐẬU! từ một người bình thường, một bước lên tận ngôi cao, kẻ đưa người rước linh đình, hơn cả ngày xưa trạng nguyên vinh quy bái tổ, mấy tay vô địch Olympya đứng xa mà dòm, mấy tay đoạt giải toán, lý, tin… quốc tế tới xế mới bằng, lúc này Dương Quá phải đội nàng lên đầu mới mong được “trường sinh bất lão”!
*Có thể nói về chuyện Trình Anh tự tử ở trên, thì nữ sinh bị nhà trường ăn hiếp, còn về chuyện Tiểu Long Nẫng ở dưới thì ngược lại nữ sinh ăn hiếp nhà trường, hình ảnh ấn tượng mà giới võ lâm trong thiên hạ lé con mắt bên phải, mù luôn con mắt bên trái là lúc Tiểu Long Nẫng được nhà trường, nơi đang theo học đón rước như đón rước bậc mẫu nghi thiên hạ. Nàng đội vương miện ngồi chễm chệ trên ghế bành ở vị trí trang trọng bậc nhất, các thầy cô dạy nàng phải ngồi hàng dưới nhìn lên, ngay cả vị trưởng trường, người quyền lực nhất trường mà nàng đang theo học cũng phải khúm núm “báo cáo” trước nàng, với tư thế hơi bị “khó đỡ”, giới giang hồ đồn đại rằng: Sở dĩ thầy trưởng trường hai tay có vẻ khúm núm ở vị trí gây hiểu nhầm là do thầy lúng túng trước cái đẹp, nhưng theo lão Dập Cô Cầu Bại lúc ấy có ngang qua nhìn thấy thì lại khác, lão nói thầy phải che cái gì đó nó không chịu nằm yên trước cái đẹp , thế mà giới võ lâm nghe qua cười om sòm sòm!
*Sau sự kiện này, giới giang hồ rỉ tai nhau về một môn phái mới thành lập, môn phái này cũng lấy chữ đầu là Cái, nghe qua, phái Cái Bang giãy đành đạch, vì sợ giới võ lâm hiểu nhầm làm mất uy tín của Bang Chủ, sau một hồi truy xét, Bang Chủ Cái Bang được Quách Tĩnh Bơ, rỉ tai rằng: môn phái mới thành lập có tên… môn phái CÁI PHAO CÂU! Môn phái mới này có câu slogan độc nhất vô nhị thiên hạ, đó là:
“Học giỏi tới đâu cũng không bằng phao câu hoa hậu”. (Hết)

Thường Đoàn – K9 (THÁNG 12/2020)

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2020

CHIA CỜ

 

Mây trời lơ lửng ải Vân Quan
Đến bến Ô Châu lộng nắng Hàn
Cuộc tạm chia cờ quanh núi đụn
Hải lưu rẽ sóng gợn triều tan
Tháp xưa sương nhuộm thành đô đế
Phố mới cầu quay nhịp mấy làn?
Trăng Hạc rượu đào thương ngóng bậu
Thi nhân cạn chén tứ thơ tràn?

Ngô Thị Nhân



Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN...

 .

TÀI ĐOÁN BỆNH

*Thằng Tèo theo học một vị danh y nổi tiếng hành nghề bốc thuốc, một lần Tèo theo thầy đến nhà chữa cho một bệnh nhân, mới vừa cầm tay bắt mạch…thầy giả bộ nộ khí xung thiên:
- Đã bảo là cấm, không được ăn hối lộ, mà ăn hối lộ như thế này thì thôi, đi tìm thầy khác mà chữa, tôi không chữa cho đâu!
Người nhà khóc lóc năn nỉ, xin thầy bớt giận mà bỏ qua cho, kể lể với thầy rằng: Đã lỡ bỏ tiền mua chức rồi, giờ phải thu hồi, hơn nữa thời thế nó tạo ra…thế, cả cái guồng máy nó vận hành như thế, thì mình cứ thế cuốn theo, nếu đi ngược lại, muốn làm người “trong sạch, liêm chính” cũng không được, không hợp thế thời, sẽ bị “đào thải” khỏi guồng máy liền…mong thầy thông cảm, thời thế, thế thời, thời phải thế…cắn cỏ ngậm vành xin thầy ra tay cứu chữa, tốn kém bao nhiêu cũng được, tiền bạc là chuyện nhỏ như cọng cỏ…
Trên đường trở về, Thằng Tèo phục thầy sát đất, bèn hỏi:
- Làm thế nào mà với vừa bắt mạch, thầy biết ngay là bệnh nhân ăn…hối lộ?
- Thì…có gì khó đâu, mới bước chân vào, tớ đảo mắt quan sát…thấy vỏ thùng quà vứt ngổn ngang trong nhà, phong bì xé miệng xả tùm lum… điều đó chứng tỏ ổng là quan, nên phong bì và quà cáp hối lộ nhiều đến thế, lại thấy cái bụng ổng to như cái trống, nên chắc chắn ổng là quan to.

*Thời gian sau, có người đến mời thầy chữa bệnh, gặp hôm thầy bận ăn cỗ không đi được, thầy cử thằng Tèo đi thay, lần này Tèo mừng húm, hí hửng xách tay nải lên đường ngay, không mấy dịp được thể hiện tài chữa bệnh của mình, để xứng đáng là học trò của danh y nổi tiếng…Đến nhà bệnh nhân, mới vừa cầm tay bắt mạch, thằng Tèo bắt chước thầy quát mắng ầm ĩ:
- Đã bảo là không được ăn hối lộ mà không nghe, thôi thì đi tìm thầy khác mà chữa, tôi không chữa đâu !
Cả nhà ngạc nhiên chưa? mắt chữ O, mồm chữ Ô, phản ứng:
- Cái gì? Ai ăn hối lộ? căn cứ vào đâu thầy bảo người bệnh ăn hối lộ?
- Thì…bắt mạch là thầy biết liền!
Biết là thầy…dỏm, dốt, hồi trước thi đại học bị "gắp điểm bỏ vô bài thi", sau này tốt nghiệp đại học Tiền Đô, nên cả nhà xúm lại đánh thầy một trận thâm tím mặt mày rồi đuổi ra khỏi nhà.
Mang mặt máu về nhà gặp danh y, Tèo kể lại sự việc, thầy hỏi:
- Chứ con thấy cái gì mà con quả quyết bệnh nhân ăn hối lộ?
Thằng Tèo thật thà:
- Thì cũng như thầy, mới bước chân vào nhà con đã đảo mắt tìm quanh, con để ý thấy trên giường bệnh nhân có thùng quà mở tanh banh, có phong bì xé miệng, lại thấy cái bụng bệnh nhân to như cái trống…
Thầy cười cười mỉm…
- Con sai rồi, thùng quà trên giường người bệnh là do người thân ở nước ngoài gửi về, bị hải quan rạch thùng lấy mất mấy hộp nhân sâm, điện thoại…bệnh nhân tức quá mở ra xem cho biết, còn cái phong bì xé miệng kia là thư mời đi nhận quà, bụng bệnh nhân to như cái trống là do bị bệnh xơ gan cổ trướng, chứ quan to quan nhỏ gì ở đây!
Thằng Tèo khóc mếu xẹo:
- Sao sư phụ biết mà không nói trước cho con?
- Nói trước thì làm sao mà thử tài mày được, he he…
Thằng Tèo quì gối, hắn lạy thầy như tế sao./.

Thường Đoàn – K9

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2020

NẮNG CHIỀU.

 

Nắng đồi hoang nhìn con sông buồn
Lặng câm lời xót xa
Lênh đênh phận người
Lặng lẽ nắng qua
Bờ xa như tiếng chim xưa
Về một giấc mơ sỏi đá
Như ngày dài khuất bóng
Còn xào xạc những mùa lá xưa!
Kỉ niệm như từng viên đá
Những đôi mắt thẳm sâu vời vợi
Những bài thơ chưa kịp viết
Soi bóng đời mình
Nắng tắt đồi hoang
Không còn ai!
Lời buồn
như tiếng Kinh chiều...

6.12.2020
Điệp Nguyễn - K7



Thứ Hai, 7 tháng 12, 2020

BÊN ĐỜI CÒN LẠI


Lững thững đi giữa đời chiêm bao
Với ngày chong mắt nhớ đâu đâu
Với đêm thảng thốt như ai gọi
Tiếng vọng tình xưa lạc ngã nào

Trắc trở hai đầu bến gió xa
Nên chi đành tiếc ngọc thương hoa
Và hoa cũng đã tan màu khói
Ngọc biết tìm đâu những ngọc ngà

Cũng chỉ là tơ tưởng không không
Du hồn người sáo thổi sang sông
Xa thấu lòng phơi bờ bến cũ
Bóng ái tình trăng nước mênh mông

Không gian im nghe mùa tan rơi
Giấc hư mơ lãng đãng hết thời
Khúc hát chiều lên xanh huyền hoặc
Mỗi ngày thấm thoát mộng phai phôi

Trong mông lung trời cao biển xa
Còn lại bên đời gợn giấc hoa
Mong cho nhau bàn tay thơm thảo
Người biết yêu bên người thiết tha.

Nguyễn Hữu Thụy - K3
S.gòn không ngày tháng

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


LÀNG NÓI ĐẠI NGÀY ẤY (TẬP 2)

Bên cạnh Làng Vũ Đại, có một cái làng mới thành lập sau này có tên làng Nói Đại, Làng Vũ Đại ngày ấy nổi tiếng với nhân vật Chí Phèo, chuyên rạch mặt ăn vạ kiếm tiền bú rượu, tuy hắn côn đồ hung hãn là vậy, nhưng khi gặp người đẹp Thị Nở, người cho hắn ăn bát cháo hành giải rượu, thì hắn đâm ra mê nàng tít thò lò, rồi hắn trở thành cún con trong tay nàng, sẵn sàng chết vì nàng vô điều kiện, mà nàng thì có xinh đẹp gì cho cam, đâu được như hoa hậu về làng đón rước long trọng hơn thời phong thấp, í lộn…phong kiến, hơn cả thi đỗ trạng nguyên vinh qui bái tổ? thế mới biết anh hùng khó qua ải mỹ nhân là vậy, nhưng có một bí mật không ai có thể ngờ được, mà mãi về sau này Thị Nở mới tiết lộ…đó là: sau khi cho Chí Phèo ăn xong bát cháo hành, nàng bồi tiếp một ly rượu “ba kích” nữa… thì ra là vậy!

Nhờ cháo hành, rượu “ba kích”, những thứ mà Chí Phèo tin dùng đã giúp cho cặp đôi hoàn cảnh Chí Phèo- Thị Nở hạnh phúc trăm năm, sản sinh con đàn cháu đống, khi đàn con cháu quá đông, chúng nó dần dần khai phá đất đai, tách ra thành lập làng mới, là con cháu Chí Phèo, di truyền gene côn đồ hung hãn vốn có, chúng lại thêm tài ba xạo, hứa nhăng hứa cuội, giỏi lừa mị, và đặc biệt là tài nói, chỉ nói suông không làm hoặc nói nhiều làm ít, hoặc là nói cho sướng cái lỗ…miệng, đó là đặc sản của đám con cháu Chí Phèo lập làng sau này, và…làng ấy có tên là làng Nói Đại, bên cạnh làng Vũ Đại như đã nói ở trên.

Làng Nói Đại có người làm quan to, tên là Chí Phổi, nghe đồn làm tới quan tam phẩm triều đình, coi quản bộ học. Phổi là người tài giỏi (cái này thì chưa chắc lắm vì thời của Ngài, đồ giả quá nhiều nên không thể phân biệt đâu là giả, đâu là thật được) nhưng Ngài cũng có cái khiếm khuyết hơi bị nhỏ là nói không được tròn vành rõ chữ cho lắm! Cũng thông cảm thôi, vì thời ấy có rất nhiều đề tài nghiên cứu làm luận án tiến sĩ rất tào lao bí đao như… Hành vi nịnh trong tiếng Lào, luận án thiết kế bìa tạp chí than trời, í lộn…thời trang áo tắm, luận án hướng dẫn cách chiên trứng không bị cháy khét, luận án nghiên cứu ngôn ngữ các huấn luyện viên chửi bới trên sân cỏ…và…mà tuyệt nhiên không có luận án nào với đề tài mấu chốt là hướng dẫn cách nói cho người bị… ngọng!

Do là người của làng Nói Đại đi lên trong sự nghiệp trồng người, có phải vì thế hay không mà đôi lúc Ngài nói đại cho xong, nên bị cộng đồng giễu cợt thấy cũng… tội tội, như hồi dự lễ khai giảng đầu năm học hồi nẵm, Ngài huấn thị rằng: bắt đầu từ nay ngành chúng ta tập trung “dạy ngợm” ??? có người hay cãi, cãi bừa rằng: hóa ra Bộ Học ta trước giờ chủ trương chỉ dạy cho….động vật có vú !?!? hay như mới đây, để bảo vệ cho sự sai sót tùm lum của bộ sách giáo khoa Cánh Bướm, Ngài cũng phun châu nhả ngọc rằng thì nà… ngay như kinh điển mà còn hiệu đính huống hồ “sách vá khâu”! lại lộn nữa… “sách giáo khoa”?!?! Thôi thì bá tánh cũng nên thông cảm vậy, Ngài là người con ưu tú của làng Nói Đại mà, chỉ mong rằng cái vụ giả giả gì đó của trường Đại học Tiền Đô, đang ì bánh xèo cả thiên hạ, Ngài “nói đại” một phát nghe thử chơi, hỉ?

Thường Đoàn – K9 (Tháng 12/2020)



MỘT THUỞ YÊU NGƯỜI


Sân trường áo trắng em bay
Gót sen nhẹ bước lung lay nắng vàng
Rèm mi đen nhánh hai hàng
Ngẩn ngơ cánh bướm rộn ràng tiếng ve

Em tròn mười sáu rồi nghe!
Mộng hồn vừa điểm nắng hè tươi nhanh
Cái nhìn cứ chạy loanh quanh
Từ chân đến tóc hóa thành tiên nga

Xinh gì xinh thế người ta
Nhìn thôi chết sững như là chết trân
Dù thật xa cũng rất gần
Mươi phân như thể mười phần chắc luôn

Khi nắng vui chợt mưa buồn
Là sông thương nhớ là nguồn chờ mong
Tình chi cứ chạy lòng vòng
Lúc ngoài trời rộng lúc trong sân trường

Đẹp gì lóng lánh như sương
Lỡ mà nhìn cái ... là vương vấn hoài
Tim anh em xẻ ra coi
Ngăn trong yêu lắm ... ngăn ngoài lắm yêu

Nhớ chi từ sớm tới chiều
Hết trưa đến tối thêm nhiều kỳ ghê
Thương gì dài cứ lê thê
Đường xa chiếc bóng đi về mông mênh

Nụ cười em lúc bỏ quên
Đem về ôm ngủ sướng rên mấy ngày
Dù em nào biết nào hay
Miếng thương miếng nhớ cứ dày dày thêm

Tóc bay là tóc bay mềm
Vầng trăng khúc nhạc đêm đêm bay vào
Mắt buồn ngút tận ngàn sao
Nhớ ai biển động sóng gào âm vang

Tình từ tím đã hoen vàng
Bao la sông rộng miên man núi đồi
Cô đơn se thắt bờ môi
Nghĩa là anh đã ... yêu rồi đó nghen ...!

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2020

VỀ THĂM VÕ QUANG NAM

 

(Tưởng nhớ Võ Quang Nam, nhân vật trong văn bản Đời chiến binh)

Đường về thăm mộ Quang Nam
Bây chừ xa lắc biết làm sao đây
Khóc ai nước mắt vơi đầy
Tâm nhang một nén theo mây gió ngàn
Về trên bia mộ nghĩa trang
Nơi ai nằm đó muôn vàn nhớ thương
Chút tình chút nghĩa vấn vương
Gởi người xưa ấy dặm trường có nhau

Nguyễn Anh - K5