Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

LOAN...


Bên kia tôi nghe tiếng cười và reo lên "con khỉ, mày đó hả", tôi cười đáp ừ tao đây "con khỉ". Hai đứa chúng tôi ngày đó vẫn gọi nhau là con khỉ... hơn bốn chục năm sau cũng vẫn như thuở nào.

Tôi khoe với con bạn về ngày họp mặt Đông giang sắp tới và những món ăn tôi chuẩn bị. Nó la lên, làm chi nhiều vậy... gặp nhau là vui rồi, ăn uống gì! Tôi nói đó là phần của tôi thôi... các bạn khác còn mang đến thêm thức ăn nữa. Nó nói nho nhỏ: lúc sau này tao ăn chay rồi... Miếng rau luộc chấm với xì dầu là xong rồi!

Nghe nó nói tôi chưng hửng, con bạn sôi nổi của tôi đây sao... Cái gì mà ăn chay... trường! Tôi chợt hình dung ra con bạn của mình năm nào! Khi nào nó cũng "đi trước" tôi!. Nhớ mùa hè năm lớp 10, tôi được ba má cho đi nghỉ hè mấy tuần, khi về lại Đà nẵng tôi chạy qua nhà nó chơi, người nhà nó bảo đang ở ngoài tiệm!

Tôi cứ đinh ninh là nó ra giúp mẹ nó buôn bán, dạo đó nhà nó có đại bài gạo rồi tiểu bài gạo gì đó… tôi hiểu đại khái là bán theo giá chính thức cho mỗi gia đình... Vì mấy tuần không gặp bạn, tôi nôn nóng chạy ra tiệm nhà nó để thăm con bạn nối khố. Đến nơi thì chả thấy nó đâu, người bán hàng cho gia đình nó quen mặt tôi nên nhanh nhẩu dẫn tôi qua "tiệm mới", tôi lót tót đi theo sau.

Từ đàng xa tôi đã thấy bảng tên tiệm với tên của nó nằm chễm chệ hiên ngang ở đó, đối với một đứa nhỏ 15 hay 16 tuổi mà có một gian hàng lớn có tên mình  thì là một chuyện... không bao giờ nghĩ được đến, mà nếu kể lại cho ai thì chắc người ta nghĩ là mình phịa ra cho vui.

Thấy tôi đến nó mừng rỡ reo lên "con khỉ", nhưng rồi đang bận bán hàng nên bảo tôi ngồi ở ghế chờ. Tôi ngoan ngoãn ngồi nhìn quanh, thỉnh thoãng liếc xem nó làm việc. Đúng là "ngẫn tò te"! Sao mà đứa bạn tôi có thể lanh lợi đến như thế. Nhìn nó dõng dạc nói năng, điều binh khiển tướng thật là hách xì xằng...

Sau khi hoàn tất trách nhiệm của một bà chủ, bạn tôi lấy xe honda ra chở tôi phóng đi ăn hàng. Tôi nhớ ngồi ăn chè mà cứ thắc mắc:

 - Mày có tiệm rồi làm sao đi học!

Nó vừa ăn chè vừa đáp lại tỉnh bơ:

- Học thì học có sao đâu...

- Năm tới bài vở mình nhiều, rồi năm nữa mình thi... không phải chơi đâu. Tôi hù hắn ta.


Làm như con bạn tôi chẳng để ý gì đế chuyện "quan trong" tôi vừa nói. Nó vừa ăn chè, mắt liếc quanh chợ, thỉnh thoảng lại chào hỏi các bạn hàng quen, có khi lại giới thiệu về hàng của nó và mời mọc người ta.

Tôi nhớ con bạn tôi thực tế lắm, nhìn vấn đề gì cũng rõ như ban ngày và sắp xếp rất là chu đáo. Đôi khi tôi cũng lên mặt với hắn ta:

- Mày sao mà thực tế quá!  Sống như một bà già!

Hắn xì một tiếng đáp lại:

- Chứ ai như mày ngơ ngơ... Mai mốt ra đời người ta nuốt sống cho!

Tôi nguýt nó một cái "mai mốt ra đời" là chuyện xa xôi quá, chắc sẽ không bao giờ xảy ra.

Nhớ có lần có bạn mời tôi với nó đi party, cuối tuần thì tôi cũng chả bận gì nên gật đầu ngay, trong khi nó chỉ ỡm ờ "để tao xem".  Người bạn đó vừa quay đi thì nó quay qua lên lớp với tôi liền:

- Làm gì mà ham đi chơi giữ vậy? Người ta vừa hỏi là nhận lời liền.

- Ủa thì mình không bận gì hết thì nói là không bận... trả lời người ta cho rồi!

- Con khỉ, mình phải nói là để coi cái đã... chứ không thì người ta tưởng mình rãnh lắm...

Tôi chỉ biết nguýt háy nó thôi, vì không hiểu được chuyện rườm rà xã giao gì gì đó mà tính dạy khôn tôi (tức lắm!)

Nhưng những chuyện khôn khéo của hắn ta không làm tôi ngạc nhiên bằng khi hắn tuyên bố sắp lấy chồng năm sau đó khi chúng tôi học lớp 11.

Ngày tôi cầm tấm thiệp hồng của hắn ta trên tay mà "sét đánh ngang mày", cứ như người yêu phản bội mình đi lấy chồng!

Đứa con gái nào chắc cũng mơ ngày mình sẽ lên xe hoa, mặc chiếc áo đẹp lộng lẫy, đeo nữ trang sáng ngời (rồi sau cùng mới là) đi bên cạnh hoàng tử đẹp trai. Nhưng mà khi mình 17 tuổi thì đó chỉ là giấc mơ như trong truyện cổ tích... mơ để mà mơ cho vui chứ không bao giờ nghĩ là chuyện có thể xảy ra thật ở đời!

Con bạn tôi đã hùng dũng đi bước tiền phong trước sự ngỡ ngàng và thán phục của bạn bè!

Rồi thời gian trôi qua, tuy ít gặp nhau nhưng tôi biết hắn ta sống hạnh phúc bên chồng con và buôn bán thành công!

Mấy chục năm sau, gặp lại nhau ở Sài Gòn, bạn tôi không thay đổi nhiều, tình cảm giữa hai chúng tôi cũng không thay đổi nhiều. Tôi ở xa về không rành rẽ, bạn tôi lại một phen bảo vệ và hướng dẫn tôi. Tôi nhớ lúc băng qua đường bạn tôi cầm chặt lấy tay tôi dẫn đi qua... tôi ngoan ngoãn đi theo chứ không bực bội như ngày xưa, vì bây giờ tôi biết trân quí tình bạn cũng như sự lo lắng bạn dành cho tôi.





Bây giờ ở lứa tuổi mà khi nói "gần đất xa trời" thì nghe có vẻ khôi hài nhưng không đến nỗi xa sự thật lắm. Tôi và bạn bè đều biết lo cho sức khỏe, cẩn thận về ăn uống. Cũng như vấn đề tinh thần, tâm linh và cách cư xử với nhau. Tôi thấy mình biết cân nhắc hơn, không muốn làm buồn lòng ai và trân trọng tình cảm người khác dành cho mình. Nhưng ăn uống cẩn thận là một chuyện, ăn chay trường… thì chắc vài chục năm nữa (nếu tôi còn sống!) thì may ra…

Tôi cũng theo dõi sinh hoạt của bạn mình, thấy hắn ta cũng như xưa, luôn giúp đỡ người khác, tham gia viếng thăm các trẻ em hay người tàn tật! Tôi cũng thấy nể hắn lắm, biết chia sẻ với những người kém may mắn hơn mình.

Suy nghĩ mông lung tôi hình dung ra cô bé rất trẻ nhưng chững chạc thực tế, làm như bỏ qua một bên những niềm vui nhỏ thay vào là trách niệm là chăm lo cho người khác... Ngày bạn tôi còn nhỏ cũng vậy và bây giờ cũng vậy!

Hôm nay khi hắn nói đã ăn chay mười mấy năm rồi, tôi không ngạc nhiên nhưng tôi thán phục hắn... Coi vậy là đi trước tôi thêm vài bước nữa rồi...

Tuy là trêu nó... giỏi quá, coi chừng thành Phật thì khó cho tao đi chơi với mày... Nhưng cũng thấy hãnh diện cho con bạn.

Chuẩn bị chút ít thức ăn cho buổi họp mặt, tôi nghĩ đến vài món đặc biệt cho bạn tôi! Ừ tôi cũng phải thếch đãi hắn ta chứ... Nếu không có ngon đi chăng nữa thì cũng phải đẹp mắt để tỏ ra tôi quí bạn đó mà.

Sau mấy tuần nôn nao chuẩn bị, ngày họp mặt trường tôi gặp lại bạn tôi… Khi thấy chiếc xe các bạn đến cùng hắn ta… Tôi chạy bay ra…

-          Loan… mày đến rồi hả?

-          Ừ… ”con khỉ” tao đến rồi đây?
Hai đứa ôm chầm lấy nhau kể lể lung tung… không đầu đuôi gì hết, nhưng chúng tôi hiểu mình đang nói với nhau những gì… Cứ lâu lâu lại nói “ Ê… mày còn nhớ không!” câu trả lời là “Sao mà không nhớ được!” kèm theo là chuỗi cười ha ha thấm ý lắm!

Tôi khoe với nó… những gì tôi làm cho buổi tiệc. Nó trầm trồ “Con này, sao bây giờ mày giỏi vậy!”. Tôi cười thích chí:

-          Không phải giỏi mà tao rườm rà… mày không nhớ sao, cái gì cũng phải đẹp mới được… Từ ăn đến mặc đều vậy mà!
Nó nhìn tôi nguýt một cái nói mát mẻ:

-          Nhớ chứ sao không! Không phải rườm rà mà là chảnh!
Rồi nó nói thêm một câu xanh dờn:

-          Hồi đó mày chảnh thấy ớn luôn!
Tôi nghe hắn nói ú ớ muốn cãi lại… Nhưng mà mấy chục năm rồi! Tôi hy vọng “chảnh” mà nó nói không đáng ghét lắm… là làm le là xí xọn chứ không phải là gì khác.

Buổi họp mặt hôm đó thật là vui. Tôi nhớ ai cũng nói với Loan là ngày đó “vua nghịch”, nó chỉ cười hì hì… Riêng tôi thì nhớ con bạn ngày xưa. Thẳng tính, tự tin và luôn luôn lo cho người chung quanh trước mình, rất có trách nhiệm dù là ở tuổi nhỏ…

Mà bây giờ thì hình như cũng vậy, cuộc sống nó ngăn nắp, các con thì giỏi giang,  trông coi công ty Loan đã gầy dựng nên, tuy Loan nói là bây giờ nghĩ ngơi rồi, công việc đã giao cho các con. Nhưng trong giọng nói của Loan, tôi vẫn nghe được uy của hắn ta… Không khác gì ngày xưa là mấy!

 Tuy thời gian gặp nhau ngắn ngủi nhưng hai đứa vẫn ăn ý nhau như thuở nào, xầm xì xong là cười khúch khích! Trước khi về, hắn đưa cho tôi một cái gói lớn, thôi thì đủ thứ… căn dặn nào là trà cho ba tôi uống cho tốt… hạt sen ngon, cẩn thận chỉ cách nấu… Bánh bía đây nhớ ăn… Tôi cảm động cầm lấy thấy thương đứa bạn quá!

Tiệc tàn, mọi người ra về. Tôi chậm rãi dọn dẹp, dòng nhạc tôi vặn nho nhỏ cho buổi tiệc vẫn nhẹ nhàng réo rắt… Tôi sắp lại bình hoa, chiếc bánh còn sau khi đã mời mọi người, không biết tôi có nhớ gửi cho con bạn mình một miếng không… Không hiểu nó có ăn uống gì được không, tôi có làm cho nó mấy chiếc bánh chay hoa hồng… Thấy hình như nó cứ lo chuyện trò vui cười với bạn bè, thầy cô…

Dọn dẹp xong tôi ra ngồi ở chiếc ghế nhìn ra sân, văng vẳng là bản nhạc hòa tấu “gọi nắng lên vai em gầy đường xa áo bay…” Giòng nhạc mà Loan và tôi đã lớn lên nghêu ngao hát… Hôm nay nghe hắn nhắc lại “hai đứa mình trốn đi chơi…” tôi cười sằng sặc, lâu nay những kỷ niệm ngủ quên trong ký ức…

Tôi gác chân lên ghế, tựa lưng vào thành lim dim thả hồn theo tiếng nhạc… Tôi cảm ơn Loan, cảm ơn tuổi thơ và những tháng thơ mộng. Cảm ơn cuộc đời cho tôi có ngày gặp lại thầy cô, bạn bè của ngôi trường nhỏ bên kia sông… êm đềm như cái tên của nó!

Và đứa bạn thân yêu ơi, có những người mình không gặp hằng ngày nhưng ở mãi với mình. Một đứa nghịch ngơm nhưng giỏi giang sáng suốt và có trách nhiệm… Một đứa thì rườm rà hay là “chảnh” đó…  nhưng nhát gan tí xíu… Hai đứa tôi bù trừ cho nhau, có lẽ vậy mà dù bao lâu gặp lại cũng hiểu ý nhau…

Mong là dù lần gặp lại kế tiếp có là bao lâu đi nữa thì Loan và tôi cũng sẽ vậy… cũng sẽ xầm xì to nhỏ, cũng cười vui… cũng tinh nghịch như hai cô bé năm nào… Vậy nghe Loan!!!

Kim - Chi

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Mắc cỡ



“Qua một rừng hoang, gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai. Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi là hoa Trinh Nữ. Hoa Trinh Nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa…” (Nhạc sĩ TTT)

Ừ, kể cũng lạ: Một loài hoa dại thôi cũng len lén đi vào nhạc (vàng), bén rễ âm thầm trong nỗi nhớ để rồi hóa thân thành kỷ niệm bật lên giữa khúc nghêu ngao tùy hứng và nở hoa bất ngờ. Mộc mạc. Đầy đặn. Tròn như trăng rằm màu tím.

Ai là người quê mà chưa một lần đã từng tò mò mó máy run run chạm vào để có được cái cảm giác sở hữu sai khiến một cánh lá phải mắc cỡ e e ấp ấp thẹn thùng khép nép dấu mình? 
Tôi đang nói về hoa Trinh Nữ Mắc Cỡ. Và nói về tuổi thơ tôi. 
… 

Về quê. Trên đường về đâu đâu cũng thấy loài hoa mộc mạc đầy đặn tròn như trăng rằm màu tím kia. Trên bờ, dưới ruộng. Trên đồi, dưới khe. Có điều bây giờ nó không còn là loài hoa dại lẻ loi, e ấp. Trên bờ ruộng, nó cao hơn cả người, cành của nó chồm về luống mạ non như con thú vồ mồi – và ắt hẳn, rễ của luống mạ non kia là mồi ngon cho rễ của nó. Trên đồi cằn cỗi, sức sống của nó mãnh liệt còn hơn mãnh thú. Cành vươn ra, vươn xa bao trùm cả một vùng mã mồ không người chăm sóc. Không biết rễ cây của nó lấy chất dinh dưỡng từ đâu? 
… 

Tôi xa quê từ lúc còn con nít. Và chắc chắn lúc còn con nít tôi chưa hề thấy loài cây trinh nữ khổng lồ này. Hỏi ra mới biết nó xuất hiện về sau. Nghe đâu người ta vâng lời chuyên gia nước bạn trồng loại cây này để giữ bờ đê điều khỏi bị sạt lở. Và nghe đâu khi trời lụt, hạt giống của nó ngự trị, khắp nơi. 
… 

Ám ảnh, trong mơ tôi thấy nó sống bằng bùn đỏ, trên cành đầy ốc bươu vàng, đỉa, rắn lục và lủng lẵng đủ loại trái cây tươm hóa chất. 
Té ra nó có tên là Ma dương. 
Xin lỗi Hoa Trinh Nữ Mắc Cỡ. Xin lỗi tuổi thơ tôi. 

(Vu Gia __khóa 7 ĐG)

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

MỘT NGÀY ĐÔNG GIANG...




Nhớ về Đông Giang là nhớ bãi cát vàng ánh lên dưới nắng hè, khoảng sân rộng mênh mông đó, ở giữa là một dãy nhà vỏn vẹn gồm bốn gian phòng cho bốn lớp học. Trước khi đến dãy lớp học đó là văn phòng, một căn nhà tôn vuông vức nằm ở góc sân sát con đường nhựa nhỏ lồi lõm... Nơi thầy hiệu trưởng làm việc, cũng như các thầy cô ở đó trước giờ hoc.

Bên ngoài văn phòng đó, tôi nhớ chiếc xe vespa của thầy hiệu trưởng, sau này có thêm chiếc xe gobel của thầy Vân. Lâu lâu có đứa học trò nào nghịch ngợm lén lén đến phá xe rồi lấm lét chạy đi..
Nghe thì không có vẻ gì đẹp hay thơ mộng lắm! Nhưng lạ thay với số học sinh nhỏ nhoi (thời đó) đã từng theo học thì lại là một cái gì thân yêu đầy kỷ niệm.

Ngày còn học ở đó tôi chỉ chừng mười mấy tuổi, đi học thì có hai đứa bạn gần nhà cùng đi. Bạn tôi thì tinh nghịch lanh lẹ, tôi thì có lẽ nghịch ngầm cho nên bây giờ gặp lại ai cũng nói là lúc đó không nói gì nhiều...

Sau này tôi cũng liên lạc được với hai đứa bạn này. Thỉnh thoảng cũng có tin tức nhau, nhưng rồi đời sống bạn rộn chúng tôi cũng không có dịp gặp gỡ nhau. Lần này Loan qua Cali thăm ba mẹ mình, nó liên lạc với tôi, nói rất ân cần:

- Lần này làm sao cho tao gặp được thầy Bạn, cô Khanh và bạn bè Đông Giang...

Nghe nó nói tôi thấy cảm động. Trường thì thỉnh thoảng cũng có họp mặt, không phải lần nào tôi cũng tham dự được, tôi vẫn mong có dịp được đón tiếp thầy cô và bạn bè ở thành phố này. Nghĩ vậy tôi hăng hái nói với bạn mình:

- Được rồi, tao cũng thỉnh thoảng liên lạc với thầy cô và bạn ở Đông Giang... Để tao cố gắng thu xếp...

Thế là sau đó, tôi tìm kiếm email, tôi nhớ ra Phú Dũng, một cậu em học sau tôi mấy năm mà tôi đã gặp mấy lần họp mặt trước đây. Cầu cứu cậu em cho chùm email của thầy cô và bạn bè. Gửi một email ra, mong thầy cô bạn bè ủng hộ cho một lần họp mặt tại thành phố tôi đang cư ngụ.

Các cựu học sinh của trường cũng nhiệt tình, sau một vài lần bàn bạc thì chúng tôi đã có ngày họp mặt vào một Chủ nhật trước lễ giáng sinh tại Fresno. Cảm động nhất là sự hồi âm của mọi người... một số bạn ở các thành phố lớn đã liên lạc réo gọi bạn bè tham gia, chẳng hạn như anh Dư, Anh Đào, Thu Nhi...

Riêng các cô bạn thì trực tiếp hoặc gián tiếp tình nguyện mang thức ăn cho buổi tiệc. Anh Đào liên lạc với tôi, cô nàng thật dễ thương khi bàn là:

- Em có nói chuyện với cô Thu Hà... Định là em và các bạn ở đây sẽ chia ra đặt thức ăn hoặc làm hết cho buổi tiệc, ai cũng bận rộn hết, làm vậy cho tiện cho dễ dàng với mọi người đi...

Cô nàng cũng không quên căn dặn tôi:

- Chị đừng nấu nướng gì hết nghe, tụi em sẽ đem hết xuống... vì chị còn lo dọp dẹp nhà cửa...

Tôi bất ngờ trước lo lắng của cô em và mọi người... nhưng cũng nói:

- Để chị làm bánh đi... không sao đâu!

Cô em ừ ừ...

Những ngày kế tiếp là bàn tán về group nào có bao nhiêu người, ở đâu đến... tôi nghe mà nôn nao. Các bạn ở miền Bắc đã đồng ý chở Loan xuống nhà tôi hôm đó,  bạn tôi vui lắm, khen các bạn chu đáo và nhiệt tình... tôi thì mong đến ngày gặp lại bạn và mọi người.

Một tuần sắp đến ngày họp mặt, tôi bắt đầu chuẩn bị các món ăn. Dù là Anh Đào và mọi người đã giúp tôi chung lo. Nhưng tôi vẫn thích làm chút gì đó thếch đãi mọi người... Tôi chuẩn bị món gà rút xương mà mợ tôi luôn chuẩn bị khi nhà có tiệc, ừ truyền thống của nhà tôi là vậy! Xong rồi thì thịt heo quay... dễ ăn, làm gọn sẵn trước được! Ừ rồi còn những chiếc bánh bao hoa hồng không nhân xinh xinh nữa...

Loay hoay mỗi tối làm một tí, tôi thấy vui lắm!

Ngày thứ Bảy, tôi hăng hái kê bàn ghế, cắm hoa, làm bánh... Để nhạc nhỏ nhỏ trong khi làm việc, những bản nhạc thân quen êm ái làm tôi nhớ đến ngôi trường nhỏ, bốn gian của năm nào... Ngày mai tôi sẽ gặp lại các thầy cô bạn bè năm xưa....


Buổi sáng Chủ nhật trôi qua thật nhanh, mười giờ hơn tôi đã xong xuôi mọi việc, vào chuẩn bị dung nhan của mình... Tiếng chuông reng, chiếc xe từ miền Nam đã đến, cựu học sinh lớp lớn đã đưa thầy Bạn và cô Khanh đến. Có cả Kim cùng lớp tôi và Tâm nữa... tôi và Kim vui mừng gặp lại nhau!

Thu Nhi và Đức cùng các bạn từ San José đến, chao ôi là bắt đầu, rựơu chát, thức ăn, đặc biệt món miền gỏi mít trộn do Thu Nhi làm... chúng tôi tíu tít mang ra dĩa... không quên điệu đàng chụp hình chứng tỏ mình làm việc ghê gớm!



Bạn bè đến từ khắp nơi, kêu réo, hẹn hò nhau. Xa nhất có lẽ là Sương từ Chico thành phố giáp ranh ở miền bắc Cali. Nào là Kim Khuê ở Hercules, từ vùng biển Monterey là Kim Lâu. Anh Nhường và Hồng Duyên ở Castro Valey.

Cô Thu Hà, Mộng Điệp, Ngô Phụng, anh Chiến, Thương và Đức, Trương Thanh Thăng, Anh Đào, Kim Lan, Thu Nhi,Thu Sương, Lợi và vợ là Thuỷ từ Thung lũng hoa vàng San Jose.

Thầy Quyền từ Sacramento.

Bên cạnh Loan bạn tôi còn có Kim Thành và Lê Cảnh Lân vừa từ Việt Nam sang định cư.
Không khí thật là nhộn nhịp vui. Chiếc xe sau cùng từ San José đến, Anh Đào cùng các bạn khệ nệ mang thức ăn vào... không thiếu một món gì... Cô em thật là chu đáo.

Tiếng reo vang lên từng hồi khi thầy trò, bạn bè gặp nhau! Nào là trong nhà, nào là ngoài sân, chụp hình từng nhóm... tụ tập kể chuyện xưa...

Không khí thật là vui sôi nổi. Bên trong các chị đã sắp đặt thức ăn đầy đủ trên chiếc bàn dài... bánh bột lọc, bánh bèo, xôi... gỏi thì 2,3 loai... món ăn chơi món ăn thật... linh đình!

Tôi cũng đã cẩn thận làm chiếc bánh kem kỷ niệm ngày họp mặt, một ít trái cây chuẩn bị cho xinh đẹp để các cô các chị ăn cho mát da, đẹp tóc



Dù là bên ngoài có một tấm bảng do các  anh em mang đến "Họp mặt Đông Giang" để chúng tôi chụp hình lưu niêm. Trong nhà tôi cũng hì hục vẽ tấm bảng để treo lên đánh dấu ngày họp măt.

Đêm trước nắn nót hàng chữ trên tấm giấy trắng cũng làm cho tôi nhớ lại những ngày làm bích báo ở Đông Giang mấy chục năm trước.

Những mẫu chuyện sôi nổi của thầy trò tạm ngưng khi chúng tôi kéo nhau vào bên trong để cùng có đôi lời trước khi bắt đầu buổi tiệc, nhân dịp đó ngày họp mặt 55 kỷ niệm trường cũng được bàn đến. Ai nấy đều hân hoan về ngày trọng đại sắp đến đó.

Và rồi chúng tôi đã thưởng thức các món ăn ngon, công trình các chị em làm và thu xếp từ xa đến. Tôi và Loan vừa ăn vừa rù rì kể chuyện xưa... cười vui thích chí.

Trong không khí thân mật ấm cúng đó chúng tôi không còn là những người có tuổi mà là những cô cậu học trò tinh nghịch bên thầy cô khả kính và thân mật!

Rất dễ thương khi chị em chúng tôi tíu tít thay những chiếc áo dài đủ màu đủ sắc kéo nhau nghe chụp hình. Tranh dành chen lấn khi xếp hàng... tôi có cảm tưởng như là đang xếp hàng để vào lớp như năm nào!


Khi chia tay nhau về, lại hẹn hò bịn rịn... Tôi tiễn Loan, dặn dò đủ thứ.

Rồi Cô Khanh, thầy Bạn, cô Thu Hà các bạn đều lo tôi sẽ mệt phải dọn dẹp sau bữa tiêc. Nhưng đâu ai biết là tôi đã vui cỡ nào và hăng say dọn dep...


Thật là kỷ niệm sẽ khó quên. Cảm động lắm, khi từ xa mọi người đã đến đây họp măt. Trời cũng thương cho một ngày nắng ráo đẹp để chúng tôi gặp nhau, để chị em chúng tôi chụp hình điệu đàng...

Cảm ơn như thế nào cho vừa, quí thầy cô, anh chị em. Xin giữ mãi kỷ niệm ngày họp mặt vui cùng tình thân ái Đông Giang nhé!!!


KimChi

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

DONGGIANG- FRESNO CA 2016




Cuộc hội ngộ Đông Giang tại Fresno một ngày rất đẹp - Chủ Nhật 11/12/2016 - Không khí ảm đạm mùa đông nhường cho ngày nắng ráo đón sự nhiệt tình của Thầy Cô và các anh chị em cựu học sinh mừng hội ngộ! Sự nhiệt tình tổ chức buổi họp mặt của chị Kim Chi K5 rất chu đáo và tình cảm với chiếc bánh kem và nhiều món ngon đều tự tay chị làm ai ai cũng khen .. .Thu Nhi, Anh Đào cũng hỗ trợ...Chị Kim Chi tuyên bố lý do, mọi người tự giới thiệu về tên khoá lớp của mình, cô Hà thay mặt Thầy Cô phát biểu rất tình cảm, rồi đến anh Dư nhắc nhớ kính mến đến thầy Hiệu trưởng Lâm Sĩ Hồng, thầy Nguyễn Bang và các Thầy Cô vì sức khỏe đường xa không đến được, buổi họp mặt cũng bàn sơ về cuôc hội ngộ năm tới trong không khí vui vẻ, ấm áp .... Nghĩa bạn tình trường và sự nhiêt tình Thầy Cô và tất cả anh chị em cựu hoc sinh đã tạo nên dấu ấn khó quên với bao nhiêu hình ảnh hôm nay...