Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

BỐN MÙA


Hạ có buồn, Hạ buông nhiều sợi nắng
Thu có buồn, Thu nhuốm lá vàng tươi
Đông có buồn, Đông rả rích mưa rơi
Xuân có buồn, Xuân gieo màu sắc nhớ

Mỗi lần Hạ về là bao trăn trở
Phượng thêm hồng nhưng ve lại không vui
Kẻ hân hoan, kẻ lại thấy bùi ngùi
Có biết ngày mai mong gì gặp lại

Khi Thu sang mới hay là mãi mãi
Người đi xa quên cả lá sắp vàng
Ai cũng mong cố kéo lại thời gian
Nhưng lá rụng có bao giờ xanh nữa

Mùa Đông đến gợi thêm bao chan chứa
Lòng thêm buồn là bước giữa đường khuya
Xin trời đừng trở gió với lắm mưa
Để nhè nhẹ đi vào trong nỗi nhớ

Xuân có về may ra còn hớn hở
Đón chờ Xuân trong hoài vọng bao lần
Nhờ Xuân tươi làm sống tuổi thiên thần
Hồn trai trẻ mãi sống hoài muôn thuở

Ngọc Tân K6


Rưng Rưng Kỷ Niệm


Về trường bước nhỏ lang thang
Ve râm cuối hạ giọng khàn nỉ non
Tím màu nhung nhớ héo hon
Chập chùng kỷ niệm theo con lốc về…
Một thời chất ngất si mê
Gió rung tà áo tóc thề bay bay
Yêu em từ đó ... em hay ?
Đêm đêm thương nhớ ... ngày ngày nhớ thương
Vu vơ mình hát bên đường
Áo em lộng gió mười phương trắng ngần
Hè về phượng thắm đầy sân
Mắt nhìn như nói ... lúc gần lúc xa
Nhặt cành hoa lối em qua
Rưng rưng kỷ niệm vỡ òa trong tim…
Nguyễn Tấn Lực K6


Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

TA KHÁC GÌ SÔNG




vườn tình ta tan hoang tác hoác
khi các em lần lượt lấy chồng
chiều buồn chân ra cồn vọc cát
sông thở dài... 
ta khác gì sông!...

các em tranh nhau tìm bến đậu
bỏ mặc sông ra biển một mình
ngoảnh lại chẳng còn ai yêu dấu
nhìn quanh trời nước quá mông mênh!...

trót dại đa tình sông nặng nợ
tan vào lòng biển vẫn còn mơ
gom hết những mảnh tim vụn vỡ
đầu thai con sóng ngược vô bờ!...

mai sau về ngủ sâu lòng đất
nhớ các em ta hóa cây tre
và mỗi em sẽ là một đốt
chiều chiều ta hát mấy em nghe!...                                            

Nguyễn Đăng Trình

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

RA MẮT TIỂU THUYẾT " NGƯỜI HAY LÀ NHỮNG CƠN MƠ MẠO DANH"


   Ra mắt tiểu thuyết "Người hay là những cơn mơ mạo danh"

 Sáng 25/7/2015 tại quán cà phê Cố Quận, 127 Nguyễn Công Trứ, quận Sơn Trà, thành phố Đà Nẵng, buổi ra mắt tiểu thuyết NGƯỜI HAY LÀ NHỮNG CƠN MƠ MẠO DANH (do NXB Hội Nhà văn, 2015) của Nhà văn Phan Trang Hy - Phan Thanh Bình chs Đông Giang K5-.  

Xin trân trọng giới thiệu đến Thầy Cô, anh chị cùng bạn đọc.



Cuốn tiểu thuyết dày 180 trang, chia làm 12 chương.
Tác giả lấy bối cảnh câu chuyện đời thường diễn ra ở Trung Trung Bộ thời hiện đại. Nhưng ông khéo pha trộn vào đó những sắc màu kỳ ảo theo tinh thần lấy cái hư ảo để nói cái thực tại. Cốt truyện hấp dẫn, ngôn từ hiện đại, nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật rất sinh động…

Tranh bìa do Đinh Cường vẽ

Buổi ra mắt được các bằng hữu, đồng nghiệp, bạn văn đến chung vui, chúc mừng






DẤU HỎI


DẤU HỎI

Đến Trời
Cũng thất thường
Đáng lẽ mưa
Lại nắng
Thì người ơi
Chớ hỏi
Tại sao lại nhớ thương .


NGỌN NẾN CHIỀU

Cuối đời
Mới hay mình dại
Đuổi theo
Ba thứ tầm phào
Đầu bạc
Như ngọn nến chiều
Không thể soi đường
Quay lại .



Nguyễn Văn Gia

“Học bổng” trong sự nghiệp


     Vừa qua chúng tôi có nhận được một bài viết của chị Thanh Nguyễn (Chief Opportuni Connector - Anphabe.com) : " Học bổng"  trong sự nghiệp, chúng tôi xin giới thiệu đến các anh chị cựu học sinh, đặc biệt các bạn còn đang làm việc:

     Mỗi chúng ta thường chỉ ở một trong hai trạng thái đối lập: Hứng khởi hoặc Trì trệ. Khi hứng khởi, mọi năng lượng được phát huy, khó khăn chỉ làm công việc thêm thú vị. Ngược lại, khi không hứng khởi, dù mọi thứ thuận lợi ta vẫn có những dấu hiệu chán nản, làm việc gì cũng không hết mình. Bí quyết nuôi dưỡng “sự hứng khởi” của tôi khá đơn giản: Hãy luôn giữ tâm thế của thời sinh viên, háo hức tới lớp mỗi ngày, học hỏi kiến thức, gặp gỡ bạn bè, làm nhiều điều mình yêu thích và tuyệt vời hơn là “nhận học bổng” mỗi tháng.
Duy trì “bộ óc sinh viên” trong bạn
     Bởi vì khi ấy, mọi thứ đều mới mẻ và ẩn chứa cơ hội học hỏi. Dù giỏi đến đâu, dù kinh nghiệm thế nào, chừng nào chúng ta thấy “hết cái để học” thì đó là dấu hiệu của trì trệ, chán nản và tụt hậu.
     Hãy luôn cởi mở để thấy những cơ hội cải tiến công việc, những khía cạnh khác nhau từ những góc nhìn khác nhau. Trừ phi, bạn đã làm hết sức và đã quá quen thuộc với môi trường cũ thì có lẽ cũng nên đi tìm những “môi trường học tập” mới.
Nhận “học bổng”
     Tôi từng nghe một người bạn tâm sự là anh thích xem tiền lương là “học bổng”, vì cách nghĩ đó khiến anh trân trọng những đồng tiền nhận được cũng như nhà tuyển dụng của mình hơn nhiều. Chưa kể, công ty còn “tài trợ” cho anh học tập với một môi trường nhiều trải nghiệm và cọ xát để phát triển bản thân. Một cách nghĩ rất hay. Cũng số tiền đó, cũng công việc đó, nhưng khi bạn “quý” nó hơn, bạn sẽ có đông lực cống hiến hết mình hơn, và cứ thế, những “món học bổng mới” lại lần lượt đến với bạn.
     Ngược lại, nếu chỉ coi lương là cách “nhà tuyển dụng phải trả công cho mình” thì cách nghĩ đó rất dễ khiến chúng ta so đo với câu hỏi “cống hiến bao nhiêu cho đủ?”. Và chính thái độ đó sẽ hạn chế con đường phát triển và thành công của chính chúng ta
     Giá trị của bạn không phụ thuộc vào nghề nghiệp bạn chọn hay công việc bạn làm mà nó được định hình bằng thái độ của bạn với công việc như thế nào. Mỗi người sẽ có một đáp án cho bài toán nhưng hãy nhớ: muốn thành công hãy cống hiến và dấn thân cho công việc, cho nơi bạn làm việc.
     Chúc bạn luôn giữ tâm thế của một “sinh viên sáng giá” và săn học bổng thành công!
THANH NGUYỄN
Chief Opportunity Connector – Anphabe.com


Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Giây Phút Bình Yên


Sớm mai hồng - giây phút bình yên
Khói thuốc cà phê cho lòng thanh thản
Thánh thót tiếng chim buổi sáng
Mơn man tâm hồn cơn gió dịu êm
Qua lớp sương mù dày đặc bóng đêm
Ta về miền biển xanh xanh ngát
Có con sóng rì rào ca hát
Lời ru hiền man mát hồn ta
Buổi sáng bình yên thơm ngát hương hoa
Nhớ ngọn núi quê hương giăng đầy mây trắng
Thời trẻ thơ ngày nào xa vắng
Chợt xô về réo gọi xôn xao
Con đường làng quê đi học hôm nào
Hàng hoa dại vẫy chào ta thương mến
Dù thời gian chất chồng lên nỗi nhớ
Phương trời nào ta cũng chẳng quên đâu
Giọt cà phê tan trong giọt sầu
Chùng phiến tâm tư thương thời tuổi nhỏ
Dường như vẫn nằm yên đâu đó
Dù tâm hồn rêu hoang mọc xanh xao ...

Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

HỦ HỈ VỚI THƠ





vừa khi chúng mình thôi học
ham chi em vội lấy chồng
đàn tôi não nùng trách móc
từng chiều vàng nhánh sầu đông

thư viết rồi nhưng ngại gửi...
sẫm màu kỷ niệm tình đau
cánh chim cuối trời xa ngái
hoàng hôn úa vạt nắng nhàu

tiếng mưa đêm buồn đứt ruột
lạc loài chiếc vạc kêu sương
bàn tay hao gầy nhựa thuốc
bơ vơ mười ngón hoang đường

sông quê bốn mùa gió lộng
bến xưa nghiêng rẻo trăng gầy
hóa đá bên triền sóng động
bể dâu năm tháng vơi đầy

từ khi chúng mình xa biệt
tôi treo tôi võng tình sầu
rủ thơ đêm đêm nằm tiếc
chiều chiều hủ hỉ ru nhau...

nguyễn đăng trình

KHÔNG CÓ GÌ ĐỨNG YÊN


Núi cứ khoe đá cứng
Nước chảy mãi cũng mòn
Gió cứ giật sườn non
Núi cao chắc chi còn
Bốn mùa luôn thay đổi
Vạn vật mới sinh sôi
Đất trời kia bất biến
Còn gì là tinh khôi
Đêm ơi đã quá dài
Mặt trời phải thức dậy
Những chương buồn khép lại
Chậm rồi - Sang trang thôi .

Nguyễn Văn Gia 


THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


  Anh Đoàn Thường K9 thư giãn với câu chuyện: TÌNH HUỐNG BẤT NGỜ.


        Sau hai mươi năm bị đày xuống địa ngục, ngày mãn hạn đã đến và một vong hồn đã được Diêm Vương cho gọi lên văn phòng :
- Thời gian trả nợ kiếp trước của ngươi đã hết, bây giờ ngươi sẽ được đầu thai trở lại trần gian, phía trước ngươi là một chiếc hộp và ngươi sẽ “bốc thăm may mắn” để chọn ngẫu nhiên một đất nước nào đó đầu thai.
       Vong hồn tiến lên chiếc hộp đưa tay vào bốc thăm hú họa, xong đưa chiếc thăm cho vị phán quan đứng bên giám sát rồi trở về vị trí cũ chờ kết quả…sau khi mở thăm, vị phán quan trịnh trọng tuyên bố :
- Nơi mà ngươi sẽ được đầu thai để sống suốt đời là một đất nước mà ở đó : con nít đi mẫu giáo, nhà trẻ hay bị bạo hành đánh đập dã man, có khi bỏ mạng, môi trường giáo dục thì đầy rẫy bạo lực học đường, đánh hội đồng quay clip thấy phát khiếp, thầy đánh trò, trò đánh thầy bát nháo, sinh viên ra trường thất nghiệp tràn lan, nợ công thì chồng chất, xã hội thì bất ổn, đạo đức thì xuống cấp, ngày nào cũng có cướp, giết, hiếp đủ thứ, tình yêu thì ích kỹ, bạo lực dã man, yêu không được thì giết, có khi sát hại cả gia đình người yêu, ăn uống thì toàn  đưa chất độc vào người, tai nạn giao thông thì như cơm bữa, làm số người thiệt mạng hàng ngày nhiều hơn chiến tranh
       Phán quan đang thông báo nữa chừng, nhìn xuống thấy vong hồn ngã lăng ra bất tỉnh, vội chạy xuống đỡ dậy, cạo gió một hồi, đến khi tỉnh hẳn vong hồn thều thào:
- Bẩm lạy Diêm Vương, xin ngài thương xót, cho con xin không đầu thai nữa, mà đăng ký ở lại địa ngục này mãi mãi./.

                                                                     THƯỜNG ĐOÀN  K9

                                                                

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

TÌNH YÊU THỜI THỔ TẢ _GARCIA MARQUEZ


Câu chuyện  một gia đình  6 người chết trong một cuộc thảm sát vì tình ở Bình Phước đầu tháng 7/2015 vừa qua làm đã làm rúng động nhân tâm cả nước. Bấy giờ người ta mới sững sờ, thảng thốt hỏi nhau: điều gì  khiến một chàng trai trẻ mới hai mươi bốn tuổi  trở nên tàn độc, vô nhân tính với những người từng là người hắn hết lòng thương yêu như vậy, tình yêu chăng, mà tình yêu thì có tội gì???


+ + + + +


  Câu chuyện bi thảm trên làm tôi nhớ đến một tiểu thuyết khá nổi tiếng của nhà văn người Colombia , đại diện tiêu biểu của nền văn học Mỹ Latinh. Ông là  Gabriel José García Marquez, tác giả tiểu thuyết “Tình yêu thời thổ tả.”
  
   Gabriel José García Marquez sinh ngày 6/3/1927, mất ngày 17/4/2014,  từng được trao giải Nobel văn học năm 1982. Nói đến García Marquez người ta hay nhắc đến tiểu thuyết đậm chất hiện thực huyền ảo “Trăm năm cô đơn ’’, thế nhưng “ Tình yêu thời thổ tả ”cũng có thể được xem là  thành công rực rỡ của García Marquez ở một phương diện khác. Câu chuyện tình yêu trong “Tình yêu thời thổ tả  ” được Tạp chí New York Times đánh giá là một trong những thiên tình sử đẹp nhất mọi thời đại, là “Tuyên ngôn cho sự bất diệt của trái tim ”.Scott Stein-dorff, người mua bán quyền làm phim tác phẩm này nói : “Cùng với Romeo và Juliet của đại văn hào người Anh Shakespeare, đây là câu chuyện tình lớn nhất cho tới nay được kể ra. Nó đã khiến cho hầu hết các bậc mày râu chúng ta thấy mình thực sự bất hạnh bởi không được tận hưởng vẻ đẹp lãng mạn của tình yêu đó”. Cần nói thêm, câu chuyện tình yêu trong đời thực của cha và mẹ  García Marquez chính là nguồn cảm hứng cho nhà văn viết nên tác phẩm này.

   Trước hết, xin nói về nhan đề truyện lạ lùng, độc đáo: “Tình yêu thời thổ tả .” Có thể có mối quan hệ gì  giữa tình yêu, vốn là một khái niệm long lanh,  vời vợi như những vì sao xanh trên trời với một chứng bệnh rất đời thường khá phiền phức và thô thiển của con người? Có đấy ! Câu chuyện tình trong tiểu thuyết này mở đầu với bối cảnh  của vùng cảng biển  Caribê vào những năm 1880, khi mà đất nước Colombia còn là một xứ sở thuộc địa của đế quốc Tây Ban Nha. Vào thời ấy , đại dịch thổ tả đang hoành hành  trên khắp nơi sau 7 lần bùng phát, bắt đầu từ Ấn Độ, lan rộng đến nước Nga qua các đường vận tải, tiếp theo là Châu Âu và Bắc Mỹ theo những chuyến di dân. Kết thúc câu chuyện  ,để được  bình yên bên nhau, đôi tình nhân sau hơn 50 năm xa  cách phải sống trên một chiếc tàu thủy. Chiếc tàu thủy ấy có treo một lá cờ vàng, dấu hiệu trên tàu có người đang mắc bệnh thổ tả, vì vậy phải cách ly hoàn toàn với thế giới của con người. Hình ảnh chiếc tàu thủy với lá cờ vàng trên vùng cửa sông Macgơđalêna ngầu bùn mênh mông như ở tận bên kia thế giới vô hình trung đã trở thành biểu tượng đẹp của tình yêu, hơn thế nữa, cũng có thể xem là hình ảnh đẹp đẽ lãng mạn duy nhất còn lưu dấu  lại trong văn chương, trong kí ức nhân loại sau những thảm họa kinh hoàng của 7 lần đại dịch tả  cướp đi sinh mạng hàng chục triệu con người . 

   Hai nhân vật chính trong tiểu thuyết “Tình yêu thời thổ tả ‘’ của García Marquez là Phlorentino Arixa và Phecmina Đaxa. Mối tình trái ngang của họ là một trường hợp khá điển hình trong đời sống thực . Phlorentino Arixa là đứa con ngoài giá thú, sống với mẹ  là người  bán hàng vặt ngụ trong  ngôi nhà thuê của một  xóm nghèo.Trong khi đó, Phecmina Đaxa  mẹ chết lúc còn nhỏ,  cha là một nhà buôn giàu có mới phất lên. Nói hai gia đình không môn đăng hộ đối thì không chính xác, nhưng rõ ràng giữa hai người trẻ tuổi đã có sẵn một hố sâu ngăn cách, một sự chênh lệch khó lòng xóa bỏ giữa giàu và nghèo. Phlorentino Arixa bấy giờ mới mười tám tuổi, một điện báo viên bình thường, người gầy gò xanh xao, cặp kính cận dày, nom lúc nào cũng có vẻ cô đơn. Một ngày, Phlorentino Arixa đến nhà Phecmina Đaxa để trao cho cha cô một bức điện báo, khi đi ngang ngoài cửa sổ, tình cờ thấy Phecmina Đaxa  mười ba tuổi , đang ngồi học bài, cô đã ngước nhìn lên,  và cái nhìn ngẫu nhiên ấy là khởi thủy của một tấn bi kịch tình yêu mà hơn một nửa thế kỷ sau vẫn chưa kết thúc!

   Hai tuần sau đó Phlorentino Arixa sống mà tâm tưởng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Phecmina Đaxa  . Anh viết một bức thư dày hơn sáu mươi tờ giấy viết kín hai mặt và tìm mọi cách trao bức thư cho cô bé thiên thần của mình. Cũng  từ khi gửi thư, nỗi khắc khoải mong đợi  đã khiến anh ốm nặng: bụng quặn đau, nôn mửa, mạch chìm đi, hơi thở khò khè, mồ hôi vàng như mồ hôi người bệnh sắp chết. Bà mẹ Phlorentino Arixa phát hoảng vội mời thầy thuốc, hóa ra, mặc dù triệu chứng rất giống, Phlorentino Arixa không bị mắc bệnh thổ tả, anh chỉ khốn khổ vì mắc bệnh tương tư!
  
   Về phần Phecmina Đaxa, cô thiếu nữ xinh đẹp có dáng đi kiêu hãnh của một loài “hoẵng cái”, ban đầu là sự ngạc nhiên, tò mò, và rồi không biết tự bao giờ sự tò mò ấy biến thành nỗi khát khao mong đợi những lần gặp mặt, những lá thư mà ngày nào họ cũng viết cho nhau.Tình yêu trong lòng người thiếu nữ, ban đầu chỉ là một đốm lửa,  dần dần đã trở thành một đám cháy.

   Nhưng hiển nhiên là Lorenxo Đaxa, ông bố của Phecmina Đaxa, không bao giờ có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không cân xứng như vậy. Vốn chỉ là một kẻ buôn lừa, không biết đọc cũng không biết viết, chỉ có quyết tâm làm giàu và ông đã làm việc cật lực đến mức không một con lừa nào của ông sánh kịp.Từ khi vợ chết, Lorenxo Đaxa chỉ có một mục đích phấn đấu duy nhất là để cô con gái thành một bà lớn. Và sự xuất hiện của chàng trai trẻ Phlorentino Arixa đã thành một trở lực cho tất cả những dự định đó.Với một khẩu súng lục trong tay, Lorenxo Đaxa nói chuyện với Phlorentino Arixa. Cuộc nói chuyện bất thành, biết không thể lay chuyển được ý chí của chàng trai, ngay trong tuần lễ đó, ông bố đem người con gái đi xa thật xa.

    Phecmina Đaxa  đã mười tám tuổi, ngày càng trở nên xinh đẹp và kiêu hãnh hơn xưa. Thời gian  làm cho mọi chuyện trở nên mờ nhạt và cô gái nhận ra chuyện tình yêu với Phlorentino Arixa ngày xưa chỉ là một chuyện hoang đường. Khoảng thời gian ấy, bệnh tả đang lan tràn, chỉ trong mười một tuần lễ mà gây ra nạn chết người chưa từng có trong lịch sử nước nhà. Người chết ngã sóng sượt trên những vũng bùn ở chợ, nghĩa địa đầy ứ người và các nhà thờ cũng không còn chỗ để chôn cất tử thi. Phecmina Đaxa  có vẻ như đang có những triệu chứng của bệnh tả. Điều đó khiến bố cô rất lo lắng và lập tức ông cho mời bác sĩ đến khám bệnh cho Phecmina Đaxa  .
  
    Bác sĩ Huvênan Ucbinô, hai mươi tám tuổi, trở về tổ quốc sau một thời gian dài học tập ở Pari, là niềm ngưỡng mộ của tất cả các cô gái trong thành phố. Kết quả chẩn đoán của ông là Phecmina Đaxa  chỉ  bị rối loạn tiêu hóa,  điều trị tại gia trong ba ngày là khỏi. Nhưng bác sĩ Huvênan Ucbinô sau đó còn trở lại ngôi  nhà của Phecmina Đaxa  nhiều lần .Bác sĩ sĩ Huvênan Ucbinô từng là người hùng chiến đấu rất kiên cường với đại dịch tả nhưng lại hoàn toàn gục ngã trước sắc đẹp và sự kiêu hãnh của Phecmina Đaxa; và ông bố  Phecmina Đaxa thực sự không có mong muốn gì hơn là một chàng rể học thức, giỏi giang, con nhà dòng dõi và giàu có như vậy .

   Khi Phlorentino Arixa biết chuyện Phecmina Đaxa  sẽ kết hôn cùng bác sĩ Huvênan Ucbinô, anh phát ốm  không tài nào dậy nổi.  Anh không ăn, không nói và trắng đêm khóc sướt mướt.Bà mẹ rất sợ hãi đã hết lời yên ủi con mình, và rồi bà tìm mọi cách khẩn cầu một người bà con cho anh làm việc trong một hãng tàu thủy, mục đích là rời xa thật xa khỏi thành phố cần được lãng quên này.

  Năm mươi mốt năm chín tháng bốn ngày sau đó, mà mỗi ngày đều như được vạch một vạch để đánh dấu, Phlorentino Arixa đã trở thành ông chủ Hãng tàu thủy Caribê  giàu có. Thời gian ấy,  ông cũng đã trải qua 622 mối tình, mà mỗi mối tình đều được ghi chép tỉ mỉ vào một cuốn sổ. Mặc dù vậy, không một ngày nào, không một mối tình nào có thể làm cho Phlorentino Arixa nguôi quên được Phecmina Đaxa. Cả cuộc đời đã qua và còn lại của ông dường như chỉ hướng tới một mục đích cuối cùng, một mục đích duy nhất là chờ đợi ngày Phecmina Đaxa  trở lại với ông .Ông đã chờ đợi cái ngày ấy với  một khát vọng tình yêu mà không một trở lực nào của cõi đời hoặc cõi thần có thể  bẻ gãy được.
  
   Những thách thức,  trở lực mà Phlorentino Arixa phải đương đầu để đạt đến khát vọng tình yêu của mình quả thực rất ghê gớm, bởi cuộc hôn nhân của bác sĩ Huvênan Ucbinô và Phecmina Đaxa  trong mắt người đời chừng như rất lâu bền và viên mãn. Bác sĩ Huvênan Ucbinô không chỉ là một công dân sáng giá của thành phố mà còn là một ông chồng mẫu mực trong gia đình. Phecmina Đaxa quý phái , trang nhã  đúng kiểu một phụ nữ tầng lớp thượng lưu, bà  thường xuyên xuất hiện các hoạt động từ thiện và giao lưu văn hóa xã hội. Không ai ở bên ngoài có thể chê trách điều gì về cuộc sống của đôi vợ chồng này. Hai người vừa mới tổ chức lễ kỉ niệm Đám cưới vàng vào năm ngoái và Phecmina Đaxa  khi ấy đã ngoài bảy mươi. Tuổi già làm họ càng gắn bó với nhau đến mức người này sống không thể thiếu  người kia.Từ lâu, đã không còn ai đặt tay lên ngực chỗ trái tim mình mà tự hỏi: cuộc hôn nhân của họ có được bắt đầu từ tình yêu không ? Và từ lâu , cả hai đã đều muốn quên đi câu trả lời .
  

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

Giây Phút Bình Yên




Sớm mai hồng - giây phút bình yên
Khói thuốc cà phê cho lòng thanh thản
Thánh thót tiếng chim buổi sáng
Mơn man tâm hồn cơn gió dịu êm
Qua lớp sương mù dày đặc bóng đêm
Ta về miền biển xanh xanh ngát
Có con sóng rì rào ca hát
Lời ru hiền man mát hồn ta
Buổi sáng bình yên thơm ngát hương hoa
Nhớ ngọn núi quê hương giăng đầy mây trắng
Thời trẻ thơ ngày nào xa vắng
Chợt xô về réo gọi xôn xao
Con đường làng quê đi học hôm nào
Hàng hoa dại vẫy chào ta thương mến
Dù thời gian chất chồng lên nỗi nhớ
Phương trời nào ta cũng chẳng quên đâu
Giọt cà phê tan trong giọt sầu
Chùng phiến tâm tư thương thời tuổi nhỏ
Dường như vẫn nằm yên đâu đó
Dù tâm hồn rêu hoang mọc xanh xao ...
Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

CẢM TẠ


  
    Chúng tôi rất cảm động và tri ân thầy Hiệu trưởng Lâm Sĩ Hồng, quý cựu giáo sư và cựu học sinh trường Trung học Đông Giang Đà nẵng đã thăm viếng, điện thoại, phân ưu với gia đình chúng tôi và cầu nguyện sớm vãng sanh nơi cõi Phật cho hương linh người quá cố :

Ông TRẦN NỘ

                          Pháp danh  NGUYÊN CHÁNH


   Dù sự ly biệt đã để lại một sự mất mát lớn lao và nỗi buồn trống trải, xa vắng với gia đình chúng tôi, nhưng sự ra đi thanh thản nhẹ nhàng của chồng, cha, ông chúng tôi cùng đã phần nào mang lại cho chúng tôi niềm an ủi.

Trong lúc tang gia bối rối khó tránh điều sơ suất, mong quý vị và các em cựu học sinh thông cảm.

                     Thay mặt tang quyến, xin chân thành cảm tạ
Bà quả phụ Hà Thị Trà, pháp danh Diệu Hòa.

BÀI THƠ THÁNG 7


may biết mấy chúng con còn bên mẹ 
một niềm vui hơn hết mọi niềm vui 
nghìn điều dễ duy một điều không dễ 
mai mốt kia giữ mẹ lại trên đời
trăm lần sợ có một lần sợ nhất 
mẹ ngủ luôn không thức dậy bao giờ 
trăm lần xa sẽ một lần xa thật 
đôi tay gầy mẹ buông thõng xuôi lơ
tỉ người con đều tỉ người bất hiếu 
bởi mẹ đâu mong cơm đỡ nước đần 
(cả cởi trần phơi lưng cho muỗi đốt 
hay giấu cam bàn tiệc lén về dâng)
miệng bồ tát mà lòng phường rắn độc 
cắn mổ nhau quên tuốt luốt cội nguồn 
đứa thì giàu mấy đời xài chẳng hết 
thằng thì dè từng bữa đói giơ xương
đau đớn thay quân khôn nhà dại chợ 
hơn thua nhau đôi chút nhảy cà tưng 
với anh em nặng nghìn cân nắm đấm 
ra ngoài đời lại quì gối khom lưng 
cậy làm anh gom về mình hết trọi 
còn mâm cao cổ lớn đãi người dưng
nếu có mong mẹ chỉ mong con mẹ 
tựa nương nhau như dây bí dây bầu 
thằng em ốm có thằng anh ốm thế 
đứa nhỏ đau thì đứa lớn giành đau
giờ mới hay chúng con khờ biết mấy 
khi cả gan dám phong mẹ anh hùng 
đâu biết thế là ngu là xúc phạm 
đem ân tình trời biển đúc huân chương 
làm được gì cho con làm tất cả 
mẹ chẳng cần nhận lấy một danh xưng
hãy tưởng tượng một hôm không còn mẹ 
(mà cái ngày đau ấy chắc gì xa) 
quây quần lại cháo rau cùng chia sẻ 
để mẹ già thanh thản bước theo cha...

nguyễn đăng trình

Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Sưu tầm chuyện vui trên facebook:

+ Facebook: Kiet Doan

VÔ PHÚC
Nhận đủ tiền chung chi của bà già, tay CSGT giọng giả lả :
- Sao ko để con cháu chở, bà chạy xe làm chi cho cực ?
- Tui vô phước lắm chú ơi. Chúng nó kiếm tiền dễ dàng nên suốt ngày mắc nhậu nhẹt gái gú ...
- Chúng nó làm gì vậy ?
- Làm Cảnh sát giao thông ...
.... Tím mặt .


+ Facebook: Nguyễn Hoàng-Thanh Tâm


Chuyện kể rằng, sau 30/4/1975 các trại tù cải tạo đông nghẹt người. Trong một buổi lên lớp học tập "đạo đức cách mạng" cán bộ lớn tiếng "Các anh tưởng Mỹ của các anh ngon à? Đáp phi thuyền lên mặt trăng ư? Tôi báo cho các anh biết các đồng chí Liên Xô vừa đổ bộ thành công lên mặt trời rồi đấy." Phía dưới nào là tướng tá, bác sĩ, kỹ sư tủm tỉm cười, một bàn tay giơ lên "à... thưa cán bộ, mặt trời nóng bỏng thế kia làm sao đáp phi thuyền lên đó được ạ?" Cán bộ trả lời ngay "Này, đừng có mà thách đố trí khôn của đảng và nhà nước nhé. Mặt trời nóng thì nóng ban ngày. Các đồng chí Liên Xô đáp phi thuyền lên đó vào ban đêm. Hiểu chửa?"

+ Facebook: Trương Soi

Những ổ khóa được nhiều cặp đôi khóa vào thành cầu, ném chìa khóa xuống dòng sông Hàn thơ mộng cầu nguyện cho tình yêu bền vững một cách lãng mạn. 
- Đôi bạn trẻ vừa trao nhau nụ hôn nồng thắm và selfie hình ảnh lãng mạn này để quăng face.
- Sau khi ném chiếc chìa khóa xuống dòng sông vừa rời khỏi chiếc cầu tình yêu ra bãi xe họ đã cãi nhau chí chóe vì chàng đã ném nhầm chìa khóa của xe máy xuống dòng sông.




Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2015

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU


Vô cùng xúc động nhận được hung tin thân Phụ của Anh Trần Phú Dũng

Cụ Ông: TRẦN NỘ Pháp Danh Nguyên Chánh
Vừa mãn phần tại San Diego ngày 11 tháng 7 năm 2015

HƯỞNG THỌ 92 TUỔI.
Chúng tôi nhóm cựu Học Sinh Trung Học Đông Giang- Hoàng Hoa Thám và Thầy Cô miền Bắc California.

Xin Thành Thật Chia buồn nỗi mất mát to lớn này đến Anh Trần Phú Dũng và Tang Quyến.
Nguyện Cầu hương linh người quá cố sớm tiêu diêu về miền cực lạc.

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU



Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

Chùm thơ Nguyễn Văn Gia 30



NHƯ GIỌT SƯƠNG MAI

Đâu rồi trăng khuya
Bên giếng cũ
Lấy gì soi lại giấc mơ phai
Dấu chân thuở đó
Giờ rêu phủ
Lặng lẽ bên đường
Giọt sương mai .


TÔN NỮ

Em
Eo thon ngực nở
Ta
Khuyết mấy trăng tròn
Dẫu
Nhìn nhau bỡ ngỡ
Cũng
Chỉ là Sâm - Thương .


NHỚ QUÊ

Nhớ những mùa trăng
Nhớ con đường
Không ly hương lại nhớ quê hương
Tiếng chim vườn cũ 
Không về nữa
Chỉ vẳng bên tai
Tiếng loa phường .


LÁ TRÚC CHE NGANG

Em - Cháu ngoại họ Hoàng
Thôn Vỹ Dạ
Cũng mơ màng 
Lá trúc mặt che ngang
Đời vắng biệt rồi
Những Hàn Mặc Tử
Nên sợi buồn
Thả xuống bến sông trăng .


NHỚ BẠN PHƯƠNG XA

Quê người một bóng lẻ loi
Một vầng trăng lạnh
Buồn soi dấu giày
Lối xưa rêu phủ còn đây
Người xưa giờ đã
Chân mây cuối trời .*


Nguyễn Văn Gia

*(chữ N.D)

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

TIN BUỒN



PHÂN ƯU

Cụ Ông Trần Nộ – Pháp danh Nguyễn Chánh  -Thân sinh anh Trần Phú Dũng chs K8, chị Trần Thị Ngọc Bích chs K8, anh Trần Thanh Liêm chs K11, chị Trần Thị Cẩm Khuê chs K14 Đông Giang – Đã từ trần vào lúc 9:35 tối thứ Bảy, ngày 11 tháng 7, năm 2015 (nhằm ngày 26 tháng 5, năm Ất Mùi) tại tư gia ở San Diego, California. USA. Hưởng thọ 92 tuổi.

Lễ viếng: Từ 17:00 – 20:00 ngày 15/7 và 9:00 – 13:00 ngày 16/6  Tại nhà quàn Featheringill Mortuary Cali Home Funeral Services 6322 El Cajon Blvd. San Diego, CA 92115

Lễ Di quan và an táng: 13:00- 14:00 ngày 16 tháng 7 năm 2015 tại nghĩa trang Mt. Hope Cemtery 3751 Market st, San Diego CA.92102 .

Thầy Lâm Sỹ Hồng -nguyên Hiệu trưởng- cùng toàn thể Cựu Giáo sư & cựu học
sinh Trung học Đông Giang Đà Nẵng xin chia buồn cùng em Trần Phú Dũng và
gia đình về nỗi đau mất mát to lớn này.
              Cầu mong hương linh Cụ Ông được sớm về nơi cửa Phật .
 

BÀI HỌA CỦA VŨ ĐÔNG THÁM


Bài xướng:
KHE NƯỚC IA GRAI


Đây rừng rậm rạp vách cheo leo
Lún phún xanh rêu đá khó trèo
Xối xả nước trào tung trắng xoá
Ầm ì thác đổ đá vui reo!
Dừng chân ngắm cảnh mơ leo đá
Cất bước du tiên mộng vượt đèo
Trai tráng anh hùng chi ngại khó
Lộn lèo cũng đáng gắng công leo!


Hương Đài Phạm
 .
Bài họa:
KHE GIẢ GÁI (IA GRAI)


Rừng kia vách nọ dẫu cheo leo,
Lở phận làm trai gắng phải trèo,
Đá kia chưa đẻo mà như đẻo,
Suối nọ nào reo lại ngở reo,
Cỏ cây phù động bên khe núi,
Non nước hoan giao cạnh góc đèo,
Khá khen Ông Tạo sao hay thế,
Cảnh ấy sinh tình cứ muốn leo!


Vũ Đông Thám k7
 

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

TRÁCH


Anh chấp nhận những gì mình đáng trách
Gác yêu thương hãy hờn dỗi đi em
Anh lưu lại dẫu kín ngàn trang sách
Để sau này suy ngẫm đến muôn đêm
Em hãy trách như chưa từng biết trách
Mặc con tim yêu nghẹn tiếng bên đời
Anh xem đó như là điều thử thách
Trong cõi tình ai sẽ sớm buông xuôi
Anh lắng nghe bao lời em hờn dỗi
Mà trong lòng lắng đọng nỗi niềm riêng
Tình yêu ta xin đừng đem đánh đổi…
Bởi lâu rồi nó đã hóa thiêng liêng
Em cứ trách những gì em muốn trách
Lời yêu thương cùng nước mắt quyện tình
Anh gói ghém trọn khối tình trong sạch
Mang theo về miền kỷ niệm lung linh.


Mai Mộng Tưởng K6

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

ĐẤT - NGƯỜI.


Thuở hồng hoang đất chỉ là cục đất
Của trời cho như không khí, cỏ cây
Đất thân quen, là đất của mọi nhà.
Hơi thở đất con người nghe mồn một.


Thời phong kiến, đất của ông địa chủ,
Của những vì thiên tử ngự trên cao.
Đất vừa xa nhưng đất lại rất gần,
Con người thở theo từng hơi đất thở.


Thời ưu việt, đất sở hữu toàn dân,
Và giao lại cho những ông đầy tớ,
Chỗ này giá cao, chỗ kia giá thấp!
Ông chủ giật mình, đất hóa hoang vu!


Địa chủ ngày xưa thu tô theo vụ
Đầy tớ bây chừ: tỉ lệ phần trăm!
Dự án mọc ra, phần trăm tăng vọt
Bà chủ bị nghiền dưới bánh xích xe!


Rồi một ngày chủ tớ lại ra đi,
Về với đất như ra đi từ đất,
Không tính phần trăm, tính bằng ba tấc,
Đất lại vĩnh hằng như thuở rất hồng hoang!


Vũ Đông Thám K7