Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

MỪNG THỌ THẦY NGUYỄN BANG


 Nhân dịp sinh nhật thầy Nguyễn Bang (1 tháng 1), cũng là đầu năm mới 2016, Thầy Cô & toàn thể cựu học sinh chúng em kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe, vạn an và trường thọ.


HAPPY NEW YEAR 2016


Nhân dịp đầu năm 2016, trang ĐG-HHT kính chúc Quý Thầy Cô, anh chị và toàn gia quyến một năm mới được mạnh khỏe, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.


RỜI RẠC CUỐI NĂM


Kìa, cuối năm còn có người về núi
cong gập thân xác tàn
mơ về bóng ngai vàng cùng cung điện,

Kìa, cuối năm lại có người về biển
nhặt nhạnh chút ăn năn
mơ dệt tiếp áo bào bằng bổng dân lộc nước,

Kìa, cuối đời có bọn người còn đánh cược
bằng sự khiếp nhược cuối cùng
chẳng cần biết cơ đồ mình hung hay kiết, về sau,

Chiều cuối năm
trời đất bổng dưng sầu,
Có chi đâu,
Ngày mai lại bắt đầu ngày mới…


Vugia K7

TỜ LỊCH CUỐI




Còn tờ lịch cuối đó thôi em
Đông qua xuân lại đến bên thềm
Bâng khuâng tiễn biệt khuôn lịch cũ
Rạo rực giao thừa năm mới thêm
Bóc gỡ từng ngày tuổi càng thêm 
Xuân đi xuân lại thật êm đềm
Nôn nao quay gót về quê mẹ
Đất Quảng quê mình vẫn có em
Trần Ai
Trần Ngọc Anh K10
 

THĂM LẠI TRƯỜNG XƯA




Lấy cho anh chiếc ba lô nho nhỏ
Bỏ vào trong mấy bộ đồ đơn sơ
Anh lên đường theo gót một ước mơ
Thăm lại trường xưa một thuở đợi chờ
Từ Bình Thuận anh đi về Đà Nẵng
Qua Sông Hàn anh đến đất Đông Giang
Thăm lại trường xưa gặp thầy gặp bạn
Nhìn lại hàng cây tỏa bóng sân trường
Đông Giang hôm nay mùa thu tuyệt đẹp!
Lá thu không vàng lá lại càng xanh
Chim hót ca vang rộn rã trên cành
Như hăm hở mừng ngày vui đoàn tụ
Nhớ và nhớ những ngày còn đi học
Ngồi bên nhau ăm ắp những tình thương
Lời Thầy,Cô đâu đây còn văng vẳng
Dạy cho em con chữ để vào đời
Em khôn lớn có công Thầy dạy bảo
Và bên Thầy là ánh sáng của Cô
Thầy và Cô là đóa hồng kính trọng
Trọn nhớ suốt đời mãi mãi tri ân
 
Hồ Tiến Triển  K9

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

SẮC XUÂN




(Tiễn năm 2015)
Cứ ngỡ nàng xuân ẩn chốn thơ
Mới hay xuân đến tự bao giờ
Hây hây nắng ấm chồm trên lá
Rực rỡ hoa cười
chổng cánh tơ 

Én liệng bên thềm ai ngóng đợi
Trời xanh dịu vợi nỗi mong chờ
Tàn đông giá lạnh lùi đêm vắng
Lãng mạn nàng xuân chan chứa thơ
30/12/2015
Trần Ai
(Trần Ngọc Anh K10)

Thủ thỉ tứ tuyệt xế chiều


Tặng anh Nguyễn Tấn Lực K6

1.
Chút tình vương vấn mãi không tha
Cà phê thuốc lá lại ấm trà
Thần tiên dạo nọ đâu được thế
À còn món nữa_ thú thy ca
2.
Ghiền buồn mãi bệnh thích trăng_ già
Tam khoanh tuần triệt án ngữ ta
Ô kìa! Quả tạ lăm le chiếu
Phen này ắt hẵn chắc ra ma
Thạch Thảo viên, Tuesday, December 29, 2015
Vũ Đan Huyền K7

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

XÂU CHUỔI MỘT NỖI NIỀM

Trích những bài viết của thân hữu trên tập thơ LẶNG LẼ PHÙ SA của tác giả Nguyễn Văn Gia

 

Có lẽ Nguyễn Văn Gia làm thơ vào thời kỳ tuổi anh không còn trẻ nữa.Tôi không thấy thơ mê gái, thơ tán gái, thơ đau khổ vì gái, thơ hậm hực với gái …dường như tuyệt nhiên không có trong tập thơ này.
“Có một thời tôi như kẻ mộng du”
(Giấc mơ sắc màu)
Đó có phải là thời tuổi trẻ của anh ? Tuổi trẻ của anh không đi theo gái mà đi theo những cơn mộng. Anh mơ một cuộc ra đi, một cuộc lên đường (hoặc xuống đường). Anh mơ những con đường huyền ảo đến nỗi nhiều khi anh cũng không còn biết mình là ai.
“Dắt nhau đi rồi mà chẳng biết về đâu
Săm soi mãi con đường không có thực”
(Hành ca cho những kẻ yêu nhau)
Anh đã làm gì trong cơn mộng du đó ?
“Tay phải tôi cầm mâu
Tay trái tôi cầm thuẩn
Tôi hò reo nhìn hai tay mình giao đấu”
(Giấc mơ sắc màu)
Cuộc giao đấu khốc liệt làm anh mù màu. Cơn đau vì bị mù màu ấy dằn vặt để rồi anh nhận ra:
“Một mình sắm nhiều vai
Xúc xắc kia sáu mặt
Đêm nằm cứ dằn vặt
Mình là mình hay ai.”
(Lẫn lộn)
Khi câu hỏi trầm trọng đó nhảy ra đứng giữa đường đi, chàng tuổi trẻ gan dạ mộng du kia lại nghĩ cách “tân trang đời mình” chứ chưa chịu bỏ cuộc.
“Ta muốn ta đổi mới
Bằng cách đi giật lùi”
(Tân trang đời mình)
Đi giật lùi. Lảo đảo. Chông chênh. Chóng mặt. Nhìn lại mình tóc đã pha sương. Mùa xuân tươi ngon đã tàn phai nên đành lân la vào vài nơi chốn từng là đồng hội , đồng thuyền để hỏi han, tìm kiếm … và chứng kiến :
“Người nghe : một anh điếc
Người nói : một gã câm
Nhưng cả hai đều biết
Đang bàn cái – trống – không.”
(Họp)
Cái trống không hỡi ! Vậy thì “đường nào lên thiên thai” ? Hỡi cái – trống – không , hãy chỉ cho kẻ du tử mộng mị kia con đường về quê vậy. Mệt rồi. Chán rồi. Chàng chỉ muốn về quê. Quê đâu, quê đâu ? Đường nào sá nào ? Bốn bề bê-tông hóa tùm lum, đô thị hóa chóng mặt.
“Ruộng vườn xưa biến mất
Bê-tông bê-tông hề bê-tông
Ta Từ Thúc về trần.”
(Quê nhà)
Thì ra chàng trở thành Từ Thức lạc lõng giữa chốn quê nhà.
“Hôm qua ruộng vườn
Bây giờ là phố
Tên xóm tên làng
Mấy ai còn nhớ
Tiếng võng trưa hè
Còn trong truyện kể
Giếng nước sân đình
Còn trong truyện kể
.…………
Tôi gởi lên trời
Nỗi niềm cố lý.”
(Ký ức)
Nỗi niềm cố lý hay nỗi niềm người thơ cũng vậy.
Làm sao mà gởi lên trời ? Trời là ai ? Gởi theo đường nào ? Lại là con đường nữa ! Cái con đường luôn luôn là vấn nạn lớn nhất mà con người khát vọng đi tìm. Rồi anh lại lân la đến chốn thiền môn, có lẽ để tìm con đường giải thoát, nhưng hỡi ơi :
“Lên chùa tìm chút thảnh thơi
Ai dè
Chùa cũng như… đời ngoài kia
Cũng thứ hạng cũng phân chia
Chỗ này vô nhiễm chỗ kia thị trường”
(Lên chùa)
“Đã đọc qua sách thiền
Hít … thở …tâm bình yên
Bước một bước gặp cướp
Lại nổi khùng nỏi điên.”
(Xin lỗi thiền)
Không tu luyện được anh trở về làm thơ. Có lẽ thơ là con-đường-giải-thoát của con người, không riêng cho anh, không riêng cho một người làm thơ nào. THƠ từng cứu rỗi con người. Nhà thơ Phùng Quán đã viết đâu đó : “Có những phút ngã lòng /Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy”. Có người khổ quá ngâm nga một điệu thơ buồn rồi lòng nhẹ tênh. Có người điên làm thơ mà tinh tấn. Có người vô vọng, muốn tự tử đọc bài thơ “Những Trận Chết – (thơ Đynh Trầm Ca)” đã không chết nữa mà tìm được lối đi. Có người trẻ đọc thơ thấy mình lớn hơn. Có người già đọc thơ thấy long trẻ lại. Và làm thơ, theo tôi, có lẽ là con đường êm ái nhiệm mầu hơn tất cả những con đường khác.
Trong bài viết này tôi không có ý bình luận gì về thơ Nguyễn Văn Gia. Tôi chỉ cảm một nỗi niềm.Một nỗi niềm rải rác trong từng bài thơ nho nhỏ của anh. Tôi thử xâu chuổi lại chơi cho vui. Vậy thôi.

 
Đynh Trầm Ca(*)
Vĩnh Điện, 19/7/2015


(*) Tác giả ca khúc  RU CON TÌNH CŨ

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN




                      10 CÂU NÓI ẤN TƯỢNG NĂM 2015.



1.     “Có ai đánh đâu, họ tự lao đầu vào gậy đó chứ” ( Ô: Nguyễn Khắc Lợi, PGĐ sở VH-TT-DL Hà Nội ) nhận định về cuộc hổn chiến trong lễ hội Thánh Gióng tết 2015 tại Sóc Sơn- ngày 24/2/2015.

2.     “Nữa cầu còn lại vẫn xài tốt” ( Ô: Nguyễn Văn Chỉnh, PGĐ sở GTVT Long An ) nói về cây cầu bắt qua kênh 28 tỉnh lộ 831 xã Vĩnh Bình, huyện Vĩnh Hưng- Long An do nhà nước và nhân dân cùng làm, tổng kinh phí 2,5 tỷ đồng, sau khánh thành 14 ngày, một nữa cây cầu sụm bà chè xuống sông !

3.     “Bây giờ xem phim Tôn Ngộ Không thì tôi hình dung: Có thể trước đây- cách đây hơn 500 năm Tề Thiên Đại Thánh có khi bị đè  ở trong ngọn núi Ngũ Hành ở Ngũ Hành Sơn” ( Ô: Võ Văn Thương, Đại biểu HĐND tp Đà Nẵng nhiệm kỳ 2011-2016, bí thư quận ủy Hải Châu )

4.     “Trong cả nước có rất nhiều tỉnh có quảng trường, tượng đài, Sơn La là chưa có cũng là thiệt thòi cho chúng tôi” ( Ô; Cầm Ngọc Minh, Chủ tịch tỉnh Sơn La )

5.     “Cần gì bắn, cứ làm cái lồng thật đẹp ở nhà cho vợ nuôi để cảm thấy xấu hổ” ( ĐB Lê Nam- Thanh Hóa ) nói về tội tham nhũng !

6.     “Thí sinh lo lắng trong khâu xét tuyển là điều chính đáng. Việc lo lắng sẽ giúp các em trưởng thành hơn” ( Ô: Phạm Vũ Luận, BT bộ GD-ĐT ) nói về sự bát nháo trong kỳ thi và xét tuyền đại học năm 2015 mà ấn tượng nhất là chuyện thuê xe cấp cứu đi nộp hồ sơ tuyển sinh cho kịp giờ.

7.     “Nếu đi trên thủy tinh có thể chảy máu thì học bơi cũng có thể chết đuối vậy” ( Ô: Phan Quốc Việt ) chủ biên sách “ Thực hành kỹ năng sống cho học sinh lớp 1”.

8.     “Ùn ứ chứ không phải ùn tắc giao thông” ( Ô: Bùi Xuân Cường, GĐ sở GTVT tp HCM ) thêm một khái niệm mới  để phân biệt với nạn kẹt xe, nghĩa là xe trên đường vẫn nhúc nhích từ tí được.

9.     “Dự án chục tỷ, sai phạm một tỷ là tốt rồi” ( Ô: Phạm Gia Yên, chánh thanh tra bộ xây dựng Hà Nội ) Xin miễn bình.

10.                        “Tôi nhớ phiên chất vấn tôi, chủ tịch QH có hỏi bao giờ du lịch VN bằng Malaysia và Singapore, tôi bỏ ngỏ cho nhiệm kỳ sau trả lời, tôi không dám trả lời” ( Bộ trưởng VH-TT-DL Hoàng Tuấn Anh ) trả lời chất vấn tại kỳ họp QH chiều ngày 17/11/2015.



                                                                              THƯỜNG ĐOÀN

                                                                                    ( Tổng hợp )

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

TỰ KHÚC


Một nửa đời huyễn mộng
Năm tháng rồi tàn phai
Tóc sầu điểm từng cộng
Bạc phơ một hình hài


Người nơi đâu...còn nhớ
Có chăng...còn vấn vương ?
Ta cội vàng... thu lỡ
Bận tình nhau... thê lương


Nào người ơi có hay ?
Sân nhà...vàng bóng nguyệt
Nghe rừng thu trở rét
Hồn ai treo gió lay


Người chắc gì đã biết
Ta...TỰ KHÚC đọa đày
Ta chắc gì đã hết
Một đời thôi nhớ nhau


Ta phận buồn tóc rũ
Bao năm hong muộn phiền
Một lần thu... chưa đủ
Còn một đời truân chuyên


Ta ngồi khóc phận mình
Bụi lòng vương ngõ đợi
Để thương...chưa trọn đời
Để riêng đau phận người


Người ơi, ta dấu khổ
Sao vẫn nghe... lòng buồn
Người rồi quên...có phải ?
Sao ta...hồn mưa tuôn ?


Phạm Nguyễn 
( Nguyễn Thị Đào K9)

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

NỤ CƯỜI XỨ NẪU




Truyện ngắn của Phan Trang Hy

        NỤ CƯỜI XỨ NẪU

       Yêu người, yêu đời, yêu Thiên Chúa như vẫn thấm vào máu thịt của Nhiên. Cô luôn nghĩ về những vần thơ của Hàn Mặc Tử. Đọc thơ Hàn, Nhiên như tìm lại chút ký ức ngày xưa khi cô học sư phạm ở Quy Nhơn. Giờ tóc cô không còn mượt mà như xưa, chỉ có nỗi nhớ về mái trường thân yêu trên những sợi còn chút đen đọng lại.
       Ngồi trầm ngâm bên ly cà phê, một mình Nhiên đối diện với chút đắng, chút ngọt, chút quyến luyến quá đỗi nên thơ. Cô đối diện với những vần thơ của Hàn. Tập thơ trên tay cô đã cũ, nhưng cô vẫn thấy những dòng thơ vẫn chảy như máu trong người. Tập thơ là vật kỷ niệm của Tân, người bạn học cùng lớp, “người yêu” của cô. Nói là người yêu vì tự đáy lòng Nhiên ngày ấy cứ nhắc như vậy. Không biết có phải là tình yêu không? Chỉ biết rằng, không thấy mặt nhau là cô buồn buồn, là cô chẳng làm được việc gì. Cứ nhớ, cứ mong. Gặp là thấy vui, thấy yên tâm. Và, giờ trước mắt cô, những dòng thơ trong ấy đâu còn như ngày nào.

        *****
        Tân nắm tay Nhiên. Đường lên dốc Mộng Cầm như làm những bước chân họ quấn quýt vào nhau. Họ cười rạng rỡ như nắng ngọt trên từng cây cỏ bên đường. Mệt quá, Nhiên ngồi bên vệ đường. Tân cũng ngồi cạnh. Tay của Nhiên bối rối, bứt vài ngọn cỏ. Tân nắm tay Nhiên chọc: “Xin em đừng làm đau cỏ. Tội nghiệp chúng!”. Nhiên giả đò phụng phịu. Chợt cô nhìn vào mắt Tân. Họ nhìn vào mắt của nhau. Và cây cỏ như ngước nhìn họ, thầm nói với họ: “Ôi, tình yêu tuyệt quá phải không hai người. Tình yêu đẹp làm sao! Chúc hai người hạnh phúc nhé!”.
        Đứng trước mộ Hàn, cả hai chẳng ai nói lời nào. Chỉ có gió, nắng của Quy Hòa. Họ yên lặng bên nhau. Chỉ có sự yên bình nhẹ nhàng và gió cũng nhẹ nhàng làm vài sợi tóc mai của Nhiên thêm duyên dịu hiền phảng phất chút “Hương thơm”(*) của cõi “Đau thương”(*). Và nắng thì đẹp vô ngần như ánh sáng thiên diệu cõi “Thượng thanh khí”(*). Thường thì, những lần đi dã ngoại, thăm thú, họ vui vẻ rất tự nhiên. Thế mà, lần này, đứng trước mộ Hàn Mặc Tử, họ chỉ nắm chặt tay nhau, không dám nói một lời nào, như thể rằng, lời nói chẳng có nghĩa gì trước sự yên bình hiền hòa quá đỗi của cái xứ sở thiện lương này, như thể rằng tiếng nói chẳng thể làm tâm hồn họ cảm ứng với thơ Hàn, như thể rằng tiếng nói của họ làm vỡ không gian – thời yên bình cõi giới thi ca của Hàn Mặc Tử.

        *****
        Lại một mùa Giáng sinh. Giáng sinh về làm Tân lại nhớ cái lần cùng Nhiên dạo phố Quy Nhơn. Trời lạnh, nhưng lòng Tân lại vui vì được cùng Nhiên bên nhau. Khi yêu, ai cũng muốn gần người mình yêu. Và Tân cũng vậy. Tân như thấy cõi lòng yên vui khi cùng Nhiên bên nhau. Họ đang cùng nhau, nắm tay nhau, dạo bước. Trước mắt họ, từng đôi trai gái như Ađam và Eva đang dạo bước cõi địa đàng. Chỉ thấy những ánh mắt ngời sáng tin yêu, chỉ thấy những nụ cười tươi trẻ hạnh phúc. Tân như thấy mình và mọi người đang hưởng hồng ân Thiên Chúa.
        Nhiên nép vào ngực Tân. Tân vòng tay ôm vai Nhiên. Đêm thánh yên bình quá đỗi. Nhiên nói khẽ: “Mình đi uống cà phê đi anh”. “Ừ, hợp ý anh quá”.
        Rồi, họ ghé quán cà phê bên đường ngồi uống cà phê, nghe nhạc Giáng sinh. Những bài hát về Giáng sinh làm tan cái lạnh, làm cho cả thế gian ấm tình mừng vui chào đón Thiên Chúa xuống trần.   

        *****
        Chuyện của Tân và Nhiên đâu chỉ có vậy.
        Tôi là bạn của cả hai, từ thuở học cùng lớp tại Sư phạm Quy Nhơn. Ngày ấy, tôi biết hai đứa yêu nhau. Cả lớp ai cũng ủng hộ mối tình của họ. Chuyện tình thời sinh viên, nếu trân quý tình yêu, theo tôi nghĩ thời nào cũng đẹp, cũng dễ thương. Và mối tình của hai đứa thật đẹp, thật dễ thương, dưới con mắt của tôi. Tôi làm sao quên được, ánh mắt của hai đứa khi lần đầu gặp nhau. Buổi sinh hoạt lớp lần ấy, Tân đã lên hát bài “Hò ba lý” đậm chất dân ca Quảng Nam. Vừa hát vừa cười, hắn ta vừa liếc mắt ngó Nhiên. Nhiên cũng cười, nhưng thẹn. Và như là hẹn nhau từ kiếp nào, tuần sau, hai đứa như công khai tình cảm để mọi người biết.
        Rồi ngày ra trường cũng đến. Biết bao buồn vui. Tôi vội lấy tập vở để bạn bè ghi lại những dòng lưu bút như là kỷ niệm một thời. Tôi không quên những dòng chữ của Tân, nào là nhớ tôi, hắn cũng viết là khi nào hắn cưới vợ là tôi phải làm phụ rể. Còn Nhiên, những dòng chữ của cô ấy là khi nào cô ấy lấy chồng ở Quảng Nam thì tin cho tôi biết. Không giải thích này kia, chắc ai cũng nghĩ là Tân và Nhiên sẽ đến với nhau. Thật ra là họ chẳng đến được với nhau.
       Về lại Quảng Nam, Tân đi dạy tại miền núi. Tôi vẫn biết Tân và Nhiên sẽ tiến tới hôn nhân. Nhưng không may cho Tân. Hắn bị tai nạn, rồi chết. Nhiên cùng tôi ra Quảng Nam tiễn đưa hắn về nước Chúa. Chỉ biết rằng tôi buồn khi mất thằng bạn thân. Và suy bụng tôi, tôi nghĩ Nhiên buồn đến chết mất. Mà không buồn sao được khi người yêu không còn trên thế gian này.

        *****

        Tôi và Nhiên được dạy chung trường như định mệnh. Tôi thường đến an ủi Nhiên khi rảnh. Thời gian rồi cũng xoa dịu vết thương lòng. Và, cả hai chúng tôi thương nhau từ khi nào chẳng rõ. Cũng tại cái tính thiệt tình của người xứ Nẫu khiến hai chúng tôi đã bằng lòng sống với nhau. Tôi và Nhiên thành chồng thành vợ. Ngày cưới, chúng tôi đã làm lễ hôn phối tại nhà thờ Giáo xứ Hòa Ninh. Chúng tôi đã trao đổi lời thề hứa nhận nhau làm vợ làm chồng, và hứa giữ lòng chung thủy với nhau, lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng với nhau suốt đời trước Thiên Chúa.

        *****
        Ngày làm giỗ thứ 30 của Tân, hai chúng tôi đáp xe ra Quảng Nam thăm mộ Tân.
        Ngồi trước mộ, tôi nói trong lòng mình: “Tân ơi, giờ mình đã thế Tân chăm sóc Nhiên. Cậu vui an bình trong Chúa nghe!”. Tôi như thấy ánh mắt của Tân trong di ảnh trên bia mộ cười mãn nguyện.
        Khi về lại Quy Nhơn, Nhiên đã đề nghị tôi đi thăm mộ Hàn Mặc Tử.
        Bên mộ nhà thơ, tôi nghe tiếng lòng của Nhiên. Nhiên đọc những câu thơ của Hàn bên mộ: “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy/Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi
        Nắng nhẹ vương trên mái tóc của Nhiên. Và gió nữa. Gió nhẹ nhàng như đưa những câu thơ của Hàn Mặc Tử làm thơm cả đất trời Quy Hòa.
        Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và tôi cũng thấy cả nụ cười mãn nguyện của Nhiên, nụ cười xứ Nẫu.

        Tháng 12 – 2015
         Phan Trang Hy
 ( Phan Thanh Bình K5)

Chú thích: (*) tên những bài thơ, tập thơ của Hàn Mặc Tử

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

NGÀY VỀ


(Thương tặng lớp G của tôi)

Khơi lớp bụi thời gian đang khuất lấp
Có dấu nào của thuở mới vu vơ…
Ta tìm về bên ni dòng sông lở
Nghe bên kia con nước cũng hao gầy.

Nắng hạ vàng, xanh quá những tàng cây
Lòng tím sắc giữa màu hoa phượng đỏ
Về trường xưa buồn bâng quơ giữa ngọ
Một góc trời – bao thương nhớ đầy vơi.

Ta trở về tìm nhặt cánh hoa rơi
Năm tháng cũ đã cựa mình tỉnh thức
Bao nỗi nhớ vùi sâu trong ký ức
Thoảng tơ chùng gợi nhắc điệu đàn xưa.

Ve sầu gì ngân mãi dưới nắng trưa
Cây lả ngọn buồn chi mà ôm bóng?
Bạn bè ơi!… nửa đời da diết lắm
Ta lại về …góp nhặt những tàn phai.

PHAN MẠNH THU – Lớp G/K9

CHỊ TÔI



Chị tôi lật đật xuống đò
Bỏ quên đọn nắng nằm co bên thềm
Lụa tình dệt bảy nghìn đêm
Buồng cau quá lứa còn thèm chỗ rơi


Chị tôi khăn áo theo người
Vành mi cong với nụ cười trổ bông
Đêm ngồi chuốt nhọn mũi chông
Toan ghim bến lở vào trong sông bồi


Nghĩ càng thương hạt cơm sôi
Thương hương bồ kết đáy nồi bốc ra
Xuân thì mơn mởn người ta
Chị tôi xuân đượm bằng ba trăng tròn


Khuya nghe rụng tiếng bông gòn
Chút thơ ngây biết có còn hay không
Từ hôm chị bước theo chồng
Mẹ ngồi đếm lá sầu đông chuyển mùa


Tháng 12/2015
Huỳnh Văn Mười K7

HỎI…




Ngay những đóa triêu nhan,
Giờ đây cũng không đủ,
Bầu bạn với ta đâu.
(lời Việt: trích trong một bài viết của Nguyễn Nam Trân)
***

HỎI…

Ném câu hỏi giữa đời câm
Lòng tôi đá cuội mà lăn dốc dài

Ngồi nghe nắng vỡ chiều phai
Vốc trên tay
mảnh hình hài
tháng năm

Hỏi trời?
mây?
gió?...
xa xăm
Hỏi trăng?
Khuyết một chỗ nằm
tôi
xưa

Hỏi dòng sông? Bến tuổi thơ
Lạc về đâu,
giữa đôi bờ nhân gian?

Hỏi phù hư? Đóa Triêu Nhan
Sớm hương-sắc
chốc đã tàn phai mau

Dìm câu hỏi dưới cốc sầu
Đêm, nghe im bặt một bầu huyễn như

Thả câu hỏi giữa vô hư  
Mong lời trùng ngộ
vọng từ xa xăm…?

Ném câu hỏi giữa đời câm
Lòng tôi đá cuội mà lăn dốc dài…

(Mộc Miên Thảo 8/6/2015)
Nguyễn Đăng Khoa