Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

ĐẠI DIỆN ANH CHỊ CHS THĂM & CHUYỂN QUÀ ĐẾN BÁC NGUYỄN ĐIỂM (BÁC CAI TRƯỜNG NGÀY XƯA)


     Sáng Chủ Nhật 31.8 anh Mai Cư CHS K1 cùng các anh chị Phạm Dũng K3, anh Trần Văn Điểu K2, TN K6  và chị Phương Lan K7 đến thăm bác Nguyễn Điểm ( bác cai trường ngày xưa), nhân dịp nầy anh chị có chuyển số tiền mà thầy cô, anh chị CHS đã ủng hộ giúp bác Điểm với số tiền 650 USD & 1.700.000 đ:






TRĂNG HÒA VANG VẪN THẾ




Truyện ngắn của Phan Trang Hy (Phan Thanh Bình K5)


      Gần đến Trung thu, thằng Quân háo hức chi lạ. Nghe cô nói năm ni các học sinh lớp 6 phải làm lồng đèn để chơi. Cô khuyên, đã lên học trung học rồi, nên làm chớ không nên mua. Có thế mới thấy ý nghĩa của cái Tết Trung thu. Chớ mua dù có đẹp nhưng cũng chẳng có kỷ niệm gì sau này. Nghe cô nói vậy, thằng Quân chỉ biết thế, chứ nó chưa thấy ý nghĩa, kỷ niệm gì cả. Nhưng nó nghe lời cô. Nó phải nhờ ba nó hướng dẫn nó làm mới được.
      Mấy năm trước, ba mẹ thương nó nên thường mua lồng đèn bán sẵn. Có khi là lồng đèn xe hơi, con cá, hay thứ gì khác, đều là lồng đèn bằng nhựa có pin… Có thể, một thời hợp mốt đối với trẻ con. Nhưng rồi, vài năm trở lại đây, mốt lồng đèn được sản xuất tại Trung Quốc không còn hợp thời. Xu hướng chọn đồ chơi cho trẻ có khác trước.
      Và qua lời cô, nó biết lồng đèn thắp bằng pin không phải là lồng đèn truyền thống. Và nó cũng từng nghe cô giáo nói có một số lồng đèn do Trung Quốc làm có chứa độc, nên nó sợ. Nhưng gần đến Trung thu rồi, lấy chi chơi đây, nên nó lại hỏi và nhờ ba:
-       Ba ơi! Con không thích lồng đèn nhựa của Trung Quốc. Ba đừng mua nghe. Con thích chơi lồng đèn tự làm. Ba bày con làm nghe.
Nghe Quân yêu cầu, ba nó chép miệng:
-       Tiếc thật! Ba muốn cùng con làm. Nhưng ba bận quá. Con nhờ nội đi. Nội con bày là nhất đó.
Quân năn nỉ ba, nhưng ba vẫn nói bận. Không còn cách nào khác, Quân nói lí nhí:
-       Dạ. Con sẽ nhờ nội bày.
      Mấy bữa nay, thằng Quân chưa dám nhờ nội. Nó đợi chiều, đi học về, nó sẽ nói với nội mới được. Trung thu gần đến rồi mà. Không nhờ nội thì làm sao có lồng đèn chơi.
      Vừa vào nhà, thằng Quân thấy nội đang tưới nước mấy chậu mai, nó bèn chạy lại bên nội, nói:
-      Nội ơi! Gần Trung thu rồi, nội bày con làm lồng đèn nghe!
      Vừa tưới nước, lão cười nói:
-       Cái thằng, bữa ni bắt nội bày làm lồng đèn, lạ ghê, Mà sao con biết nội làm được?
Nghe thằng Quân kể lại là ba nó nói thế, lão Thạc thấy vui vui. Lão cười:
-       Cái thằng cha mi! Được, nếu con thích thì ông cháu ta cùng làm.

CHUNG VUI CÙNG GIA ĐÌNH CHỊ ĐẶNG THỊ VIÊN K6


     Ngày 30.8.2014 nhằm ngày 6 tháng 8 năm Giáp Ngọ, gia đình chị Đặng Thị Viên K6 tổ chức Lễ Thành Hôn & Vu qui cho hai cháu Nguyễn Công Chuẩn kết duyên cùng Đặng Thị Ngọc Nghi tại tư gia, buổi tiệc trà được tổ chức tại Nhà Hàng Phúc Đại Hỷ 342 đường 2/9 Tp Đà Nẵng.
    Chúng tôi xin chúc mừng gia đình chị Đặng Thị Viên và xin chúc cho hai cháu Công Chuẩn & Ngọc Nghi trăm năm hạnh phúc.





Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

CHO NGÀY XA XỨ





Có buồn không ngày mai rời chốn cũ?
Lòng bâng khuâng ta tự hỏi bao lần
Gió giao mùa thu đã đến bên sân
Gợi một chút nỗi niềm từ sâu thẳm.

Ngày mai đây trên đường dài vạn dặm
Để một thời đẹp nhất lại phía sau
Mái trường xưa, chút sương khói ban đầu
Bè bạn cũ, thầy cô cùng sách vở.

Mỹ Khê ơi! Xa rồi ta sẽ nhớ
Hàng dương xanh buồn rũ tóc trên cồn
Gió chiều về nồng vị mặn biển khơi
Cùng tiếng sóng vỗ miên man bờ cát.

Rồi tất cả ngày mai thành quá vãng
Lưu luyến nhiều, cũng đến lúc lìa xa
Rào hoa tím, mái nhà xưa từ tạ
Bốn bức tường mai mốt sẽ xanh rêu.

Có một ngày gió qua thềm lạnh lẽo
Mây ngập trời, xác lá ngậm ngùi rơi
Còn ai nhớ một người đi vời vợi
Mà gởi lòng theo những đám mây xa.

Sáng sớm mai mờ khuất nẻo quê nhà
Khép quá khứ - mùa thu ơi ở lại
Giữ giùm ta cả một thời trẻ dại
Mai đi xa - chẳng biết có ngày về...

PHAN MẠNH THU   K9

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Nhân dịp cuối tuần chúng tôi xin giới thiệu một tiếc mục trong Magic Trio Mesmerizes America - America's Got Talent 2014:


MỤC BUỒN CƯỜI 

Chúng tôi xin điểm một số tin BUỒN CƯỜI trong tuần:
- Nước chảy ngược: Làm việc cho Nhà nước lại trở nên hấp dẫn hơn. “Sáng cắp ô đi, tối cắp về” vừa đỡ vất vả, lại vừa an toàn… và, trong không ít trường hợp, vừa kiếm được nhiều hơn. Thế là xu hướng “phấn đấu để làm quan” lại quay trở lại. Nhà nhà đua nhau thi tuyển, người người đua nhau thi tuyển để làm công chức, viên chức, tuy nhiên trong số không đạt yêu cầu có 6 thí sinh là thủ khoa các trường đại học trong nước và 4 thí sinh có bằng giỏi, xuất sắc ở nước ngoài vì bằng cấp cũng không được ưu tiên trong quá trình thi tuyển; chỉ có tác dụng để xét bậc lương.
- Bộ Giáo dục lại đổi mới thi tốt nghiệp sẽ gây sốc và hoảng cho xã hội, Bộ Giáo dục đổi mới thi tốt nghiệp khi chưa đổi mới chương trình - sách giáo khoa là làm ngược.


Như thường lệ, anh Thường Đoàn thư giãn với PHẢI CHI ĐỪNG GHEN
 
       ( Nhân dịp bắt đầu năm học mới , T.Đ xin gửi đến quí vị tiểu phẩm vui về ngành Giáo dục )

         Đang trên đường trở về nhà qua trước cổng trường tiểu học , đúng vào lúc cô giáo cho các em học sinh ra về sau khi xếp hàng ngay ngắn trước lớp, ồ lạ, các cháu ra về vẫn đi theo hàng lối ngay ngắn chứ không phải ong vỡ tổ như mọi khi, tôi đang tròn mắt ngạc nhiên thì…trời ạ, các cháu đi qua tôi tất cả cúi đầu chào tạo thành một đường cong uốn lượn tuyệt đẹp, tôi bần thần sống lại thời thơ ấu của tôi cách đây gần 50 năm, cái thưở học trường làng mà chúng tôi được dạy bảo rất kỹ những điều sơ đẵng ấy ! Sao các cháu bây giờ lễ phép giống y hệt chúng tôi ngày xưa vậy ? sao các cháu giỏi thế ? mới hôm qua đây thôi, trống tan trường một cái, chúng ùa ra bất chấp giáo viên có cho phép hay không, ra về xô đẩy nhau, chửi thề om sòm, gặp thầy cô trong trường chưa chắc chúng chào nói gì người lạ như tôi, một cuộc cách mạng giáo dục thật sự đúng tinh thần “tiên học lễ hậu học văn”, tôi khen ngành giáo dục nức nở, chỉ một thời gian rất ngắn mà thay đổi đến…không ngờ ! Đang say sưa với niềm vui tràn ngập tâm hồn, chợt tôi nhìn thấy một cậu bé chạy sang một lớp khác chuẩn bị xếp hàng ra về, đến trước một cô bé cậu ấp úng ;
-Cho mình xin lỗi bạn nhé, lúc nảy ra chơi …
Cô bé cười cười…
-Không sao, mình không giận bạn đâu ! chỉ vô tình thôi mà…mình cám ơn bạn nghe !
Tôi không tin vào tai mình nữa, học trò bây giờ cũng biết “xin lỗi” và
“cám ơn” nữa kìa…đâu thua gì chúng tôi ngày xưa .
     Tôi đứng ngây ngất , sững sờ như trời trồng giữa đường để tận hưởng sự thay đổi diệu kỳ, thần thánh của ngành giáo dục, lòng lâng lâng vui sướng, miệng nở một nụ cười…thỏa mãn !
-Ông có dậy không thì bảo, mơ con nhỏ nào mà miệng cười tươi rói thế kia, khai mau, không thì chết với tui ? hử …
-Úi trời ! tiếc quá, tiếc quá…phải chi vợ tui đừng ghen !

                                                                       THƯỜNG ĐOÀN K.9

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

TRÒN MỘT NĂM RA ĐỜI TẬP THƠ VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA.


     Tháng Chín 2014 về là tròn một năm ra đời tập thơ VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA, tập thơ gồm 50 tác giả là thầy cô, anh chị CHS cùng Quí thân hữu được phát hành nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường ĐÔNG GIANG _ HOÀNG HOA THÁM.
      Tháng Chín chúng tôi sẽ lần lượt giới thiệu lại toàn bộ các bài thơ trong tập VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA trên trang ĐG-HHT. Mời Quí thầy cô, anh chị đón xem.

NHỮNG VẦN THƠ NGẪU HỨNG.


Chúng tôi xin trích những vần thơ ngẫu hứng đầy tâm trạng của các anh chị CHS đã comment chia sẻ nhân dịp chúng tôi giới thiệu lại tập thơ VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA.

Mấy mươi năm một vòng đời
Biết bao kỉ niệm một thời khó quên


Huỳnh Ngọc Tân K6

Trường xưa luôn thấy vấn vương
Người xưa cũng thấy dễ thương hơn chừ...


Phan Văn Bình K2

Ta hẹn bạn chín năm tròn nữa
Sẽ cùng ai về lại trường xưa
Dù tóc đã đổi màu
Sức khỏe kém dẻo dai
Nhưng kỉ niệm vẫn còn hoài trong kí ức
Về nơi ấy để thấy tình chân thật
Và thấy mình mãi chẳng lớn khôn.


Hoa Xuân K6

Sáu mươi thì mặc sáu mươi(*)
Ta hãy yêu đời để gặp bạn xưa
Dù cho sớm nắng chiều mưa
Ta còn nhớ lớp thì chưa hệ gì...
Một trăm năm ... cũng cứ đi
Đông Giang còn đó ... tình thì còn kia
Mặc cho hồn khỏi xác lìa!


Hoa Xuân K6   
(*) Năm trường kỷ niệm 60 năm ngày thành lập 

Khốn khổ nước tôi /Tác giả Khalil Gibran


Chúng tôi xin giới thiệu bài thơ Khốn Khổ Nước Tôi, tác giả Khalil Gibran

 



Khốn khổ nước tôi
Tác giả Khalil Gibran
(Nhà thơ LIBAN)
 

” …Khốn khổ nước tôi
Mê tín thì vô hạn
Tôn giáo thì nông cạn… “

Tác giả mấy câu thơ vừa dẫn ở trên là Khalil Gibran, thi sĩ xứ Liban (Lebanon)- ông cũng là người viết câu thơ bất hủ:

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương…

(Wake at dawn with winged heart
and give thanks for another day of loving…)
  
Chưa hết, câu nói trứ danh của Tổng thống Mỹ, J.F. Kennedy: 
“Đừng hỏi nước Mỹ đã làm gì cho bạn mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho nước Mỹ” cũng xuất phát từ ý một bài thơ của Khalil Gibran.
Nhưng có lẽ bài thơ Pity the Nation dưới đây mới kinh khủng về sức tiên tri của nó, không chỉ ở đất nước ông mà nhiều xứ sở khác, trong đó có đất nước chúng ta hiện nay!


Khốn khổ nước tôi
Mê tín thì vô hạn
Tôn giáo thì nông cạn

Khốn khổ nước tôi
Mặc áo mình không dệt
Ăn gạo mình không trồng
Uống rượu mình không làm

Khốn khổ nước tôi
Ca ngợi côn đồ là anh hùng
Gọi kẻ xâm lăng là bạn vàng

Khốn khổ nước tôi
Trong mơ thì ghét cay ghét đắng
Tỉnh dậy lại đầu hàng

Khốn khổ nước tôi
Chỉ dám nói năng khi đưa tang
Chỉ dám khoe khoang di sản hoang tàn
Chỉ dám phản kháng khi đầu sắp lìa khỏi cổ

Khốn khổ nước tôi
Chính khách xảo quyệt như chó sói
Triết gia tung hứng chữ làm xiếc
Nghệ thuật bắt chước chắp và vá

Khốn khổ nước tôi
Kèn loa tưng bừng rước kẻ cai trị mới
Rồi tống cổ chúng bằng la hét phản đối
Rồi lại tưng bừng kèn loa đón kẻ cai trị khác

Khốn khổ nước tôi
Vĩ nhân càng nhiều tuổi càng lú
Thánh nhân chờ mãi chưa ra đời
Khốn khổ nước tôi
Cứ chia năm xẻ bảy chơi
Phe nào cũng xưng mình là nước
 

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

MỘNG




Tham vọng hay chán chường
Đời này là cõi tạm
Thế mà ai cũng muốn
Cuộc sống phải dài thêm.

Tháng năm đêm ngắn lắm
Chỉ giấc mộng dài thôi
Thình lình khi thức giấc
Tôi lại cầm tay tôi.

Hối hả mưa tháng mười
Chưa kịp cười… lại tối
Bàng hoàng cơn ác mộng
Tôi không tìm thấy tôi.

Dậy thì mơ tương lai
Già nua tìm kỷ niệm
Ước mong khi thức dậy
Tôi lại tìm thấy tôi.

Đau khổ thường là người
đêm đêm hay khóc mớ
Và khổ đau nhất là
nằm ngủ không chiêm bao!
 
PHAN THANH MINH K9

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

HÒA BÌNH




Đã đi là hãy đi hết đon đưng
Đng bao gi ngó li



Cho dù bi đ bám chân trn
Mùa hè ti lúc nào không hay



Anh còn nh đoàn xe nhà binh hung hãn
Ch đy trên xe đ viện tr còn sót li
Mà h hàng nhận nhau lúc vào Nam
Mà hàng h li chy ra Bc
Ôi hòa bình ri ư?
Hòa bình thế sao?



Mẹ sẽ kể em nghe những ngày anh núi
Đốn, vác, cày, ba không ngày nào no bụng!

Ri em hãy kể li cho mi ngưi
Ngày chúng ta trốn nhi ở nhng bãi tha ma gn biển
Nhng chuyến tàu đi vi nhng người ăn tht ngưi
Mà bây gi anh đà gp li h trên đt CALI



Hễ đã đi là hãy đi hết đoạn đưng
Đng bao gi ngó li



Mùa thu đến ri sao
Mây trên cao có còn xanh lưng tri
Ngưi chết làm sao tâm sự
Nhng nhiu nhương bao năm qua đi ngưi
Nh khi anh chết em hãy nói thay anh
Em còn  quá trda hng hào mt long lanh



Xin chúc mi người hãy đi hết đon đưng chn la
Đng bao gi ngó li

Thầy Nguyễn Đức Bạn