Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

GỞI BẠN HX


Biết ai qua bạn nhắn đôi lời
Mùa vụ cập kề chẳng phải chơi.
Lúa má dăm ang tranh thủ gặt
Ruộng vườn mấy mảnh gắng đua bơi.
Đã mang lấy nghiệp đành cam khổ
Phải gắng lo tròn đặng thảnh thơi.
Đồng,Thuận không xa mà cách biệt
Cảm nhau tâm sự một đôi lời.
Trần Thanh Hưng K8 (Mạnh thu BT)

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

MÊNH MÔNG NỖI NHỚ



Mong manh
như làn khói
Chẳng cầm được
trên tay
Mênh mông
như nỗi nhớ
Chẳng biết
giấu vào đâu
Lênh đênh
đi nỗi nhớ
Là hết
đau lòng nhau.


Nguyễn Văn Gia

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

CHIỀU U UẨN GIANG ĐẦU


Chiều trầm mặc núi nghiêng sầu vạn cổ
Động lay hờ bằng lặng lá buông rơi
Âm giai rã chuông chùa hồi triêu mộ
Con nước nào chở nhớ nhịp đầy vơi
Chiều u uẩn giang đầu hồn xa vắng
Trơ núi đồi hoang phế gió lao xao
Con hoẳng nhỏ bơ thờ im câm lặng
Núi rừng xa bước mỏi lạc Vì Sao
Chiều cô tịch vẩn vơ con nước cạn
Sỏi đá chừ huyển hóa chốn tình thơ
Ôi mông quạnh cô thôn hồn khô hạn
Nghe liêu trai trầm tích thuở ngày mơ
Chiều tháp nhớ sắc tim màu tím lịm
Cánh rong chìm lơ lững tiếng bi ai
Cầu thệ thủy chập chờn vùi cõi mộng
Gót về đâu đâu hỡi hỡi ngày mai
Thạch Thảo viên, Sunday, August 28, 2016
Vũ Đan Huyền
___o0o___
*/ Họa thơ Nguyễn Tấn Lực
Ai ?
Ai giăng sợi tơ buồn lên tháp cổ
Cho buổi chiều rã rích tiếng mưa rơi
Cho sỏi đá tưởng nằm yên xứ mộ
Chợt xô về đau nỗi nhớ chơi vơi
Ai lay động núi rừng sâu hoang vắng
Cho cây cành bỗng trở giấc xôn xao
Cho dã thú ẩn mình trong yên lặng
Chợt mơ màng bên suối ngắm trăng sao
Ai khơi dậy suối nguồn xưa khô cạn
Cho tuôn trào thác lũ hóa thành thơ
Cho hoa lá nở trong mùa nắng hạn
Cho bướm vàng ngơ ngẩn giữa trời mơ
Ai cúi mặt cho hoàng hôn chết lịm
Cho đêm dài hiu hắt nhớ nhung ai
Cho khúc nhạc lạc loài cơn huyễn mộng
Chợt mơ hồ một tia nắng ban mai…
Nguyễn Tấn Lực
 
Trong hình ảnh có thể có: văn bản và nước

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


NGHỀ…NGUY HIỂM.

Thấm thoát mà đã hết thời hạn 2 năm Đỗ Văn Thừa sống dưới địa ngục, Thừa được Thượng Đế triệu tập lên Trời nhận lệnh đầu thai kiếp khác:
–  Thời hạn đọa đày của ngươi đã hết, nay xét thấy ngươi có nhân thân tốt, lý lịch chuẩn, ngươi sẽ được ưu đãi lựa chọn nghề nghiệp và nơi ở khi đầu thai trở lại trần gian.
–  Bẩm Ngọc Hoàng, Kiếp trước con làm nghề “nguy hiểm” đã quen tay, nay đầu thai kiếp này, con cũng chỉ xin được làm nghề “nguy hiểm”, chứ không thích làm bất cứ nghề nào khác.
–  Thế kiếp trước ngươi làm nghề gì ?
–  Bẩm Ngài, con chuyên cưa bơm đạn để lấy thuốc nổ đem bán !
Thượng Đế toát mồ hôi hột, mặt mày tái ngắt, phản xạ tự nhiên với tay cầm lấy cái remote điều khiển cho hai tên đứng hầu, quạt lấy quạt để cho khô mồ hôi, định thần lại, ngài phán:
–  Thôi được, thể theo nguyện vọng của ngươi, ta cho phép người đầu thai xuống làm công dân Syria, tha hồ cưa phá bom mìn…
–  Nhưng con thích ở Việt Nam thôi, quen rồi…
–  Nhưng ở Việt Nam đất nước hòa bình, chiến tranh đã lùi xa, quá xa, nên bom đạn còn sót lại trong chiến tranh cũng không còn nữa, ta e rằng ngươi sẽ…thất nghiệp dài dài.
–  Không cưa bom đạn được, vậy thì Thượng Đế xem thử có nghề gì nguy hiểm hơn cưa bom, dành cho con.
Suy nghĩ một lúc, Ngài phán:
–  Được rồi, có ! ngươi sẽ được đầu thai xuống Việt Nam, làm nghề…ĐÁNH MÁY.
Thế là Đỗ Văn Thừa được đầu thai theo ý muốn, do làm nghề “đánh máy” nên người ta gọi chết danh hắn là “THẰNG ĐÁNH MÁY”. 
Và đó chính là sự tích ra đời của nghề “nguy hiểm” nhất hiện nay, nó lý giải vì sao bây giờ hể xảy ra sai phạm nghiêm trọng ở bất cứ lĩnh vực nào, người ta cũng đều đổ lên đầu THẰNG ĐÁNH MÁY./
THƯỜNG ĐOÀN- K.9

THẦY ĐI


Kính tạ hương linh Thầy _ Giáo sư Trần Ngọc Thành.
___o0o___

Thầy ra đi đất hoang mang nắng hạ
hay trời chiều bảng lảng gió sầu đông
Có thật không
Tiếng thì thầm nho nhỏ rót bâng quơ
Thầy đi đó_ ờ Thầy đi thật đó
Em xoe tròn mắt ngó
ngó trời ngó đất
Cớ chi đời tất bật
còn chi đâu mật ngọt thơm lừng
Lời rao giảng bỗng dưng bụi bảng cay xè
Lồng lộng suối khe nghe sa mù cổ tích
Mùa chốn ấy có vào thu
có gió ru và lốc lũ ơi thầy
Em cõi nầy vẫn cứ thấy mây
thấy triền cát trắng bóng cây sân trường
thấy Thầy quyền quyện khói tơ sương
Hạt nào chợt thoáng sa vương
Như chừng muối mặn khói hương xa mờ
Trời ơi em lại làm thơ
Câu thơ chở nhớ đậu nhờ mắt mi
Thầy ơi tội chút phân ly
Bảng đen ai viết thầy đi em về
Thạch Thảo viên, tháng ngày hoang phế.
Vũ Đan Huyền

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

Thơ PHAN MINH TA


mùa thu chừ trở lại
tôi nhớ mùa thu xưa 
ngày đầu anh lên lớp
chiều cuối thu trời mưa ...
phượng hồng kia lặn mất
chú ve chừ đi hoang ...
tôi gã khờ lục tỉnh
cầm chiếc lá thu vàng ...
mùa hè ..rồi mùa thu
thu xưa, ngày mộng mị
ta làm kẻ đa tình ...
rập rình như tên trộm
mùa thu chừ trở lại
chiếc lá vàng cứ bay
bàn tay nào chờ đợi ...
bàn tay nào goodbye ...
PHAN MINH TA - K8
****************
Hôm nay ,mình quá mệt ...
dòng đời cứ mãi trôi
Mẹ cha chừ bên nớ
tui.., ơ hờ... buồn thôi
nhớ Người đi bao năm
cái mùa xuân vĩnh biệt
vườn bông huệ ngày xưa
vườn cà xanh cũng mất ...
hôm nay, mình quá mệt
vườn cỏ hoang " lên đời "
tui về thăm nhà mẹ ...
cái buồn choàng hết hai vai ...
PHAN MINH TA - K8

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

CHỈ LÀ MÂY TRẮNG BAY


“Bạch vân thiên tải không du du”
(Thôi Hiệu)

Ta chẳng từ đâu tới
Nên chẳng về nơi đâu
Tội núi xanh đứng đợi
Chỉ e ngươi bạc đầu
Không quá khứ, vị lai
Lang thang bay giữa trời
Ta chỉ là mây trắng
Rong chơi trong cuộc đời
Không thời gian, không gian
Ta ngao du bốn bể
Làm gì có quê hương
Mà tính chuyện đi, về
Ta chẳng từ đâu tới
Nên chẳng về nơi đâu
Tội núi xanh đứng đợi
Chỉ e ngươi bạc đầu !
Nguyễn Văn Gia

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

NỖI CÔ ĐƠN VÔ CÙNG



Rồi tôi lại tìm về
Dòng sông quê hương một thời tắm mát
Những hàng cây bóng dài xanh ngát
Lặng lẽ gục đầu trong nắng ban mai

Năm tháng nào còn đó chưa phai
Ngày tôi đi hàng cây đưa tiễn
Từ biệt làng quê nồng hương vị biển
Bước chân đi tưởng sẽ chẳng quay về

Hàng thùy dương rợp bóng - Mỹ Khê
Lâu lắm rồi dấu chân còn trên cát ?
Ngồi bên nhau thì thầm nghe biển hát
Dưới chân mình đùa cợt sóng xôn xao

Tôi trở về chốn cũ hôm nao
Bên sông Hàn tìm bóng hình xa vắng
Vẫn còn đây trời xanh mây trắng
Giờ em đâu - lưu lạc mấy phương trời

Tiếng chuông giáo đường còn đó chơi vơi
Người thương ơi em về đâu biền biệt
Vầng trăng xưa bây giờ thành trăng khuyết
Giữa mù khơi làm sao biết đâu tìm

Cây phượng hồng nay đã vắng tiếng chim
Nhớ những chiều ngắm em về tan học
Lá thư xanh biết bao lần anh đọc
Sao vẫn thương hoài từng nét chữ ngây thơ

Bóng dáng ngày xưa chưa thể phai mờ
Tôi vẫn tìm em nhìn từng góc phố
Trời thật buồn những chiều hoang xứ mộ
Nỗi cô đơn giăng kín tận vô cùng ...

Nguyễn Tấn Lực k6

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Thơ PHAN MINH TA




chiều thứ Bảy ni về nhà nhớ mẹ
mẹ đã đi, không trở lại nhà
bụi tre khô không người thăm hỏi
vườn xưa quạnh vắng bước chân qua ...
chiều thứ Bảy, hương nhà xưa sót lại
quỳnh anh vàng ...còn có 1 vài bông
quỳ hoang dại buồn hiu ..không trở lại
mẹ vắng nhà cây cỏ cũng " ngông ngông ..."
chiều thứ Bảy ...dấu chân người xa vắng
mái hiên sầu ...xệ xuống muốn bay đi
tường vôi lạnh không nhạt nhòa kỷ niệm ..
Mẹ không về, tôi giữ mãi cái tình ni !!

****************************************
ngày kia... anh về Long Khánh
em còn chờ ở sân ga ...??
đất đỏ tô hồng đôi má
ngóng em đôi mắt nhạt nhòa ...
rứa là em xù mấy bận ..??
ta chừ không biết ghé đâu
mơ hồ nhớ em thuở ấy
nhớ em cho tới bạc đầu ...
ngày kia anh về Long Khánh
còi tàu nghe thét trong ta
ta đi một mình trong chợ
tìm em ..như kẻ không nhà.. ! !

PHAN MINH TA K8

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Giọt thương nhớ Mẹ!

.
.
Giã chốn cơ cầu hồn Mẹ siêu thăng
Hồng trần nương náu dạ con não nề
Mồ côi đơn lẻ ai thấu chi chăng 
Sao trăng buốt cóng sầu giăng tư bề
___o0o___
Mẹ về chốn ấy xa xăm
Riêng con ở lại đăm đăm dội buồn
Tuổi trời Mẹ lỏng tay buông
Thả bay cơ cực theo nguồn nước trôi
Ầu ơ đêm trắng tao nôi
Con nằm bên ráo Mẹ ngồi không yên
Chim non vưng vững cánh chuyền
Giã con ở lại cõi thiêng Mẹ về
Mẹ ơi mưa gió dậm dề
Giọt thương giọt nhớ thê lê giọt sầu
Mẹ ơi ơn nặng nghĩa sâu
Mẹ ơi tang trắng vấn đầu tội con
Thạch Thảo viên, hoàng hôn mộ Mẹ..
Vũ Đan Huyền

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


BẤT NGỜ.
–  Cô giáo kiểm tra học sinh khi học tiết ngoại khóa về “an toàn giao thông”:
–  Em cho cô biết, khi tham gia giao thông trên đường, tín hiệu đèn xanh để làm gì?
–  Thưa cô, được đi ạ!
–  Tốt, thế còn đèn đỏ?
–  Thưa cô, bắt buộc dừng xe trước vạch trắng ạ!
–  Giỏi! Thế còn đèn vàng?
–  Thưa cô…dùng để “bẫy” cho CSGT thổi phạt ạ!
–  ?!?!
HỢP LÝ.
Hai ông “nhiều chuyện” tán:
–  Này ông, tui thấy vượt đèn vàng cũng bị phạt như vượt đèn đỏ, thế thì bỏ quách đèn vàng, tín hiệu giao thông chỉ còn 2 là đèn xanh, đèn đỏ thôi cho tiện!
–  Ừ hỉ! Nếu thế thì tui đề nghị bỏ luôn đèn xanh, chỉ còn mỗi đèn đỏ thôi càng tiện hơn, cứ thấy đèn đỏ là dừng, còn không thì cứ chạy !
–  Cũng có lý !
THƯỜNG ĐOÀN. K.9

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2016

MẸ HIỀN ƠI! - MẸ


Mình đã cài bông trắng từ lâu lắm.
Nhân MÙA VU LAN này, xin chân thành gởi tặng những ai còn có MẸ ...


MẸ HIỀN ƠI

"Người ta khóc nhưng chắc gì đã khổ
Mẹ tuy cười nhưng lệ đổ trong tim"
Lỡ một mai mất mẹ biết đâu tìm
Con của mẹ suốt đời không lớn nổi
Thành kính chút lòng con dâng Ngày Hội
Mẹ hiền ơi con ơn mẹ trọn đời!

MẸ

Gánh hàng hoa một đời mẹ gánh
Cuộc đời con, mẹ sớt nửa đời
Phong trần một kiếp hoa rơi
Kĩu cà dáng mẹ chơi vơi tháng ngày.

PHAN THỊ HOA XUÂN K6

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016

HOA QUÊ

Hoa mua nở rộ bên đồi
Cành sim khoe sắc đây rồi quê tôi
Lũy tre hớn hở lên ngôi
Trên sông một chiếc thuyền trôi lững lờ
Con đò muôn thuở đợi chờ...
Dưới thuyền trên bến nên thơ quê mình
Phường Rạnh lưu luyến bình minh
Khe Le, Núi Chúa gợi tình quê hương
Xóm làng sáng nhớ chiều thương
Ruộng đồng thấp thoáng cây vườn xanh tươi
Chợ quê rộn rã nói cười
Môn, khoai, dứa, chuối... gọi mời dẻo dai
Đường quê không ngắn không dài
Quanh co, khúc khuỷu chờ ai đi về
Đại Bình Quế Lộc đẹp ghê!
Dùi Chiên, Tí Sé mãi mê ngập lòng
Gò Trại xứ sở Lòng Bong
Mít Nài Cây Khế ở trong Đồng Lầy
Tháng năm non mít đầy cây
Cá chuồn miền biển về đây hẹn hò
Mì Quảng hương vị thơm tho
Vừa ngon lại rẻ ăn no nhớ hoài
Đêm về nghiêng bóng trăng soi
Đèo Le chờ sáng tiếng còi xe qua
Chợ Thơm đông đúc bốn mùa
Cầu Vôi tí xíu sang qua dễ dàng
Bến Ý cảnh đẹp mơ màng
Nông Sơn thung lũng lòng càng mến yêu
Chiều chiều Chim Vịt kêu chiều
Nhớ quê nhớ cả bao điều tuổi thơ
Hồ Tiến Triển K7
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

CÒN NỬA NỤ CƯỜI


Một mai cánh mỏi bên trời
Con chim bé nhỏ hót lời biệt ly
Đắng hồn giọt lệ sầu bi
Vầng trăng cổ tích thiên di dặm ngàn

Lối xưa tím ngắt màu hoang
Chất chồng kỷ niệm ngỡ ngàng lửa reo
Thời gian chiếc bóng bay vèo
Màu xanh ngày cũ tan theo nắng chiều

Rượu tàn đêm bước liêu xiêu
Buồn cơn hồng thủy ngọn triều dâng cao
Dang tay chạm những vì sao
Bỗng đâu bão tố bay vào hồn đau

Xanh xưa giờ đã thay màu
Có gì hò hẹn mai sau hỡi người
Giữ trong lòng chút màu tươi
Mai sau còn nửa nụ cười thế gian ...

Nguyễn Tấn Lực K6

EM CÓ VỀ

.
.*/ Tặng Liên Trinh_ Người bên mộ Mẹ mùa Vu Lan
Em có về ghé lại bến xưa không
Trơ cây rì bãi vắng mỏi im trông
Trắng bờ lau thời gian cô đặc quánh
Sóng tràng giang nhịp vỗ tội dòng sông
Em có về tay vuốt đọt dâu xanh
Mềm ngón thon óng mượt tháng ngày lành
Đời dâu bể ngậm ngùi cơn gió thoảng
Bờ môi thơm trăm nhớ chạy vờn quanh
Em có về hong mát cánh đồng hoang
Ký ức nào dấu đọng tím vết loang
Đồi heo hút bồng bềnh chừng say ngã
Lặng nhìn thôi đáy mắt thoáng bàng hoàng
Em có về khua động tháng ngày qua
Tháng bảy dài ươm chín giấc mơ sa
Vùng tâm thức liêu trai bừng đóm sáng
Đứng hoài trông khuất hút nhạt bóng ngà
Em có về thắp sáng ánh Vu Lan
Cùng núi đồi tê cóng núi mây ngàn
Thương thương Mẹ vết lòng vương cào cấu
Tịch dương mờ bịn rịn chuyến đò ngang
Em có về bước lạc giữa mùa Ngâu
Cỏ rưng buồn nắng úa mộng chìm sâu
Rừng thắc thỏm trập trùng bao lận đận
Rạng mai này cánh mỏng dạt về đâu
Thạch Thảo viên, Monday, August 15, 2016.
Vũ Đan Huyền
___o0o___
*/ Lời bạt
_ Rì, Lau là giống cây mọc hoang dọc mép sông, triền suối.
_ Ngày Thất tịch mồng bảy tháng bảy âm lịch, ngày tình nhân chia xa, điển tích Ngưu Lang và Chức Nữ.
_ Ngày Vu Lan rằm tháng bảy âm lịch, ngày báo hiếu, điển tích Mục Kiền Liên_ cũng là mùa giải oan cô hồn uổng tử.
 

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

THÁNG BẢY VÀ NỖI NHỚ.


THƠ MÙA VU LAN 2016
(Thân tặng những ai không còn mẹ)

                     Tháng bảy lại về,
                     Nắng vàng lên nỗi nhớ.
                     Bên đồi khô,
                     Trơ trọi những lá, cành.
                     Nơi mẹ nằm,
                     Mưa lặng lẽ vây quanh !
                     Giông chiều lên nhanh, chiều lên nhanh…
                     Mây giăng tím ngắt.
                     Mưa tím ngắt !
                     Sỏi đá co mình. cỏ lác đứng đìu hiu.
                     Bóng chiều lên trên mộ mẹ hoang liêu, 
                     Quay quắt chiều,
                     Quay quắt nhớ,
                     Mẹ yên nằm…   
                    Năm…
                   Tháng…
                     Lặng trôi !
                     Nắng vàng lên, mưa tím xuống lưng đồi.
                     Đồi vắng quá, chiều nay đồi vắng quá !
                     Ngơ ngác buồn, cỏ, đá, đứng trơ vơ.
                     Tháng bảy về, bên mộ mẹ , lơ ngơ!
                     Chiều xuống, sương khói mờ, dần xuống…
                     Tháng bảy…
                     Bên đồi…
                     Ngồi,
                     Nhớ mẹ ./.

                                                            THƯỜNG ĐOÀN

LÒNG MẸ


Chiều nay trời đổ mưa dông.
Con ngồi bên cửa ngóng trông mẹ về
Mẹ ơi mưa đổ tứ bề.
Mưa từ lòng mẹ mưa về lòng con.
Chí bền lòng mẹ sắc son
Quanh năm vất vả cho con đủ đầy
Con còn nhỏ dại thơ ngây
Mẹ còn khổ cực biết ngày nào thôi
Con đau lòng mẹ bồi hồi
Ngược xuôi mẹ chạy kiếm người thuốc thang.
Con đi lòng mẹ bàng hoàng
Đêm đêm không ngủ mơ màng nhớ con
Xa con lòng mẹ mỏi mòn
Chiều chiều tựa cửa ngóng trông con về.
Mẹ ơi ơn mẹ ai bì
Sánh cùng trời biển con ghi đáp đền.

TRẦN THANH HƯNG - K8 (Mạnh thu 78)

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2016

ƯỚC MƠ



THƠ MÙA VU LAN 2016
(Thân tặng những ai còn mẹ)


Mẹ biết không ? con cài hoa hồng đỏ !
Mỗi Vu-lan về, con thấy mình …
Nhỏ…
Nhỏ xíu,
Cạnh mẹ yêu !
Nhìn mẹ hao gầy, con thương mẹ biết bao nhiêu ?
Tóc đã bạc hơn nhiều,
Vết chân chim cũng nhiều..hơn trước !
Tay run rẩy và chân hết còn vững bước,
Nhưng,
Biết làm sao được ?
Ước gì ?
Ghì chặt …
Thời gian !
Cho lơ đãng quên…trôi,
Để chuối Ba hương xanh mãi trên đồi !
Cho con mãi ngon lành, nồi xôi nếp một.
Cho đường mía lau mát lòng con dịu ngọt.
Để không bao giờ mai một dáng mẹ yêu !
Thế mẹ nhé, con mơ ước chẳng chi nhiều,
In ít thôi, chỉ bao nhiêu đó,
Đến Vu lan là con cài hoa hồng đỏ !
Mỗi Vu lan về con cứ nhỏ…nhỏ…nhỏ…mãi mẹ nghe ./.

THƯỜNG ĐOÀN


SẦU TUỔI ĐÁ


Khi em về trên nhánh sông xưa 
Anh vẫn còn đứng đấy
Tay mân mê thả từng con hạc giấy
Theo dòng nước về cho trăng sáng bình yên

Con bướm nhỏ ưu phiền
Chết giữa rừng sim tím
Có hàng cây bùi ngùi đưa tiễn
Chiếc lá rơi buồn trong cơn xoáy cuồng điên

Anh sẽ cố quên đi
Tháng năm mang đầy thương tích
Đốt cháy trái tim xanh màu ngọc bích
Vùi chôn sâu vào huyệt lạnh hoang tàn

Rồi cay đắng cũng tan theo ngày tháng
Chiều lên cao cánh hạc cũng xa rồi
Dòng nước mắt đã cạn nguồn thôi chảy
Nỗi đau thành sỏi đá chơ vơ…

Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Nhân dịp cuối tuần, anh Đoàn Văn Thường k9 thư giãn với:


                                       NHẦM HAY LỘN ?
 
-         Ông  có nghe gì không?
-         Chuyện gì ?
-         Chuyện mổ chân trái mà Bác sỹ mổ lộn sang chân phải !
-         Có nghe ! Nhưng đừng nói “mổ lộn”, chỉ “mổ nhầm” thôi !
-         Sao vậy ? Lộn hay nhầm cũng như nhau mà…
-         Nhưng nói “mổ lộn”, nếu ông là người Huế thì sao ?
-         ?!?!

                                          KẾ HAY !

-         Ông nè, vàng trong dân thì còn rất nhiều, có cách gì huy động được để phát triển kinh tế nhỉ ?
-         Dễ thôi !
-         Dễ là dễ thế nào ?
-         Thì cứ thông tin… có nghiên cứu mới nhất thấy rằng ai để vàng trong nhà sẽ bị nhiễm vàng, giống hệt nhiễm chì, nhiễm thủy ngân vậy, tóm lại là nhiễm kim loại nặng, dẫn đến bệnh hiểm nghèo!
-         ?!?!

                                          CHIÊU ĐỘC.

-         Này, tui với bạn cùng bị gọi lên bảng, cùng sai như nhau, nhưng sao tui bị cô chì chiết, chửi như tát nước vô mặt, còn bạn thì cô góp ý rất nhẹ nhàng vậy, có bí quyết gì không ?
-         Bí quyết gì đâu, do tui đi học thêm toán ở nhà cô, còn bạn thì không !
-         À…..

                                                                                  THƯỜNG VĂN
                                                                                   (ĐOÀN THƯỜNG K9)

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016

MƯA THÁNG TÁM


Tháng tám – mưa rơi đầy trước sân
Ngày vàng hiu hắt, gió bâng khuâng
Xác bông hoa tím vương đầy ngõ
Để bước người qua cũng ngại ngần.
Tháng tám – đầy vơi nỗi nhớ nhung
Mùa phai sắc lá, nắng buông chùng
Mây chiều phiêu dạt về đâu mãi
Vời vợi thuyền đi khuất mấy trùng.
Tháng tám – hỏi còn ai nhớ mong
Ai xót người đi bước long đong!?.
Mưa ngâu ướt đẫm trên thềm lạnh
Chiếc lá buồn phơi dưới chấn song.
Tháng tám – thu vàng qua mái hiên
Thêm tuổi – đầy thêm nỗi ưu phiền
Gió vẫn âm thầm qua khe cửa
Cánh vạc gầy trong giấc cô miên.
Tháng tám – sợi tơ tình đem hong
Nắng có còn đâu mà hoài mong
Bao giờ khép lại hương mùa cũ
Để tháng tám về… bớt mênh mông.
Phan Mạnh Thu K9 

MẸ


(Vu Lan 2016)
.
Nước trong xanh xuôi sông về biển cả 
Tình mẹ ngọt ngào thương cả đời con
Tiếng hát thiêng liêng vang vọng đầu non
Là tình mẹ sáng ngời luôn bất diệt!
Mẹ thương con một tình yêu tha thiết!
Ấm áp, hiền hòa, nhân hậu, bao dung
Một tình yêu chan chứa đến tận cùng
Như mật ngọt cho con được khôn lớn
Mẹ âu yếm trông con vui đùa giỡn
Trải nhọc nhằn không quản ngại gian nan
Mẹ dìu con đi trên những con đàng
Mà lòng mẹ nghĩ rằng tươi đẹp nhất
Mẹ là bài thơ đời luôn thành thật
Mỗi vần thơ sáng rỡ một rừng hoa
Xanh, đỏ , tím , vàng…khoe sắc chan hòa
Giành cho con Mẹ tình yêu vĩ đại…
Mẹ là bông hoa hồng tươi đẹp mãi…!
Mùa Vu Lan về nhắc nhở đời con
Sống làm sao cho đạo hiếu vuông tròn
Để lòng mẹ an vui miền cực lạc
.
Hồ Tiến Triển K 7

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Vân vê đôi chữ làm quà



Ơi người quán vắng môi say
Dư hương hờn dỗi đắng cay cầm nhầm
Lời còn chưa nói vội câm
Cóng tê tình nhớ vết đâm ngọt mềm
Đêm về ngày trắng thay đêm
Giật mình thảng thốt nhá nhem phận mình
Ờ thì gió có làm thinh
Mây sầu lũng vắng cội tình thăng hoa
Vân vê đôi chữ làm quà
Tỉnh say say tỉnh rón qua kiếp trần
Trăng quầng chốn cũ bâng nhân
Ngó tìm tứ chiếng dấu chân lạc loài
Lao lư thầm trộm thương hoài
Hồn vương cố xứ thân ngoài dặm khơi
Tiếng chim chiêm chiếp buông rơi
Thềm hiên sương lạnh nhớ ơi ngập tràn
Thạch Thảo viên, Sunday, August 07, 2016
Vũ Đan Huyền K7

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

THÁNG BẢY - LỜI RU



Ước gì nằm lại trong nôi
Để nghe tiếng mẹ à ơi ru mình
Mẹ ru...ru chính cuộc tình
Trăm năm như muối, như gừng mặn cay
Mẹ ru con ngủ chiều nay
Cho con say giấc mẹ say với đời
Buồn vui trong mẹ đầy vơi
Thương thân mai mảnh lặn bơi giữa dòng
Một mai bóng xế đổ thềm
Lời ru còn đó mẹ quên lối về
Gió đồng hương cỏ tình quê
Vườn xưa lối cũ tứ bề lặng thinh
Mẹ ơi con lại một mình
Co ro như thể lúc mình còn thơ
Nằm nôi nghe mẹ ầu ơ
Bần, sang, thế thái như tơ rối lòng
Tháng năm đá cũng thể mòn
Bao la tình mẹ biển non nào bằng
Khuyết tròn chi đó là trăng
Ánh dương mờ tỏ là ghen ấy mà
Lời ru con lớn từng ngày
" Sữa nuôi phần xác" là đây phần hồn
Cái cò, cái vạc sớm hôm
Gánh gồng, lặn lội cho tròn ngãi nhân

Ngọc Tân K6

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Nhân dịp cuối tuần, anh Đoàn Thường thư giãn với câu chuyện:



                         QUÁI VẬT THỜI…HẬU SỬ !



            Đang nhâm nhi hoa quả, hai tên “khỉ vệ” vào báo cáo:

-         Bẩm Hầu Vương Đại Ca, có sứ giả của Long Vương Đông Hải xin yết kiến.

-         Cho vào….

-         Đại thánh vạn tuế, vạn vạn tuế !

-         Có thật là sứ giả của Long Vương Đông Hải đó không ? Nhìn tụi bây sao giống mấy tên tiểu yêu quá, nghi lắm, thời buổi này thứ gì cũng giả được hết, kể cả…người !

        Chạm tự ái, sứ giả của Long Vương trình quốc thư có dấu triện đỏ chót của Long Vương Đông Hải, xong vặn vẹo:

-         Đúng! Cẩn thận không thừa, ngay cả Đại Thánh cũng bị giả nữa là…

-         Ta là Tề Thiên Đại Thánh từng đại náo thiên cung mà giả ư ?

-         Không giả sao đại vương còn có tên…Tôn Hành Giả ?

-         Á đù đưa ! Mấy thằng này khá, thôi được, đưa quốc thư đây !

   Sau khi liếc qua quốc thư, Tôn Ngộ Không có vẻ suy tư, rồi nhanh chóng quyết định luôn:

-         Ta sẽ đi gặp lão ấy ngay bây giờ !

………………………

-         Chào Đại Thánh, đến thủy cung sao không báo để bổn đệ đưa mấy em chân dài ra cổng đón tiếp mà vào thẳng đây chi vậy ?

-          Thôi khỏi ! Thấy đại ca có thư mời khẩn cấp ta đến luôn, bỏ hết mấy thứ thủ tục rườm rà đó để tiết kiệm ngân sách.

-         Thế thì ta vào đề ngay luôn, sở dĩ ta cho mời Đại thánh đến đây, là vì Đông Hải ta đang gặp hiểm họa, chỉ có Đại thánh mới may ra giúp ta được mà thôi.

-         Thẳng vấn đề, không dài dòng như… báo cáo, tốn thời gian người đọc, người nghe, tốn giấy mực…

-         Số là mới đây thần dân ta ở ven bờ phía tây cá chết nhiều quá, thổ địa nơi đó báo cáo rằng có nhìn thấy xác trắng bờ cả mấy trăm cây số, vùng nước ấy bây giờ hầu như vùng biển chết, ta đồ rằng ở đó có yêu quái xuất hiện, ta tức tốc lệnh cho các quan võ nghệ cao cường, biến hóa cao siêu, đi xác minh, lập biên bản truy tìm nguyên nhân về báo cáo, nhưng…quần thần của ta đã có đi mà chẳng thấy có.. về, có lẽ tất cả họ đã bị yêu quái ăn thịt cả rồi…( vừa nói Long Vương vừa…quệt nước mắt).

-         Sao đại ca không đi xem thử con yêu nào lộng hành mà cho nó biết lễ độ ?

-         Tôi mà đi được thì nhờ Đại Thánh làm quái gì ? Tui sợ mình tài hèn sức mọn không làm nên cơm cháo gì, có khi lại “da cá bọc thây” thì hết đường về…chỉ có Đại Thánh từng đại náo thiên cung, mình đồng da sắt, 72 phép thần thông biến hóa thì may ra mới trị nổi con yêu quái này thôi.

         Chạm vào dây…tự mãn, Đại Thánh rút gậy như ý giắt trên mép tai múa một vòng tròn, làm cho mặt nước trên biển đông xoáy thành một vòi rồng có đường kính cả trăm ki-lô-mét, tạo ra cơn bão gió giật cấp 17-18, và một trận động đất lên đến 9,1 độ richter. Chờ cho mọi thứ lắng xuống, Đại Thánh tuyên bố…ta sẽ giúp đệ, tiêu diệt con yêu quái này chỉ trong vòng 3 nốt nhạc, đệ chờ đấy, vài phút sau xong việc trở về ta sẽ cùng đệ uống Hennessy mừng chiến thắng. Lập tức Ngộ Không cân đẩu vân biến mất trong nháy mắt, nửa giờ sau Đại Thánh mới quay về, dáng vẻ buồn buồn chứ không khí phách như lúc ra đi, thấy lạ, Long Vương e dè hỏi thăm:

-         Đại Thánh đã diệt xong con yêu quái rồi chứ ?

-         Diệt quái gì được, nó không phải yêu quái, nó là một con quái vật khổng lồ,  từ trên cao nhìn xuống ta thấy đầu nó rất to nằm trên bờ, thân và đuôi nằm dưới biển, ta ước tính nó dài khoảng hơn…1400m. Nó ăn gì mà nhai ầm ầm suốt  ngày đêm, thở ra khí độc ngút trời, cây cối chung quanh nó sống không nổi nói gì đến con người, những thứ nó không tiêu hóa được ngày đêm nó thải ra biển ở phần đuôi, nơi có tới 3 cái…hậu môn, quan sát chung quanh cái đuôi nó, ta đâu thấy có bóng dáng thần dân nào của ngươi sống sót trên diện rộng hằng trăm ki-lô-mét, thật là kinh hải ! Ta biết ngay là các quan cận thần tài giỏi của đệ chết là do nhiễm độc từ 3 cái hậu môn này của quái vật, chứ chẳng bị yêu quái nào ăn thịt đâu, vung thiết bản định cho nó một gậy thì từ  trên cao có tiếng

     Ngọc Hoàng vọng xuống…

-         Này Đại Thánh, không được manh động, thần dân của Long Vương Đông Hải chết là do Thủy triều đỏ, chứ không phải nó đâu, coi chừng oan cho người ta…

-         Ta thu ngay gậy như ý lại, lượn thêm vài vòng quan sát thật kỹ, thấy conquái vật này có vẻ gian tà, nếu để nó tồn tại, nó có thể hủy diệt tất cả, ta quyết định không nghe lời Ngọc Hoàng, mà cho nó một gậy…lúc thiết bản vừa giáng xuống, bất ngờ nó tung ra bửu bối chống đỡ!

-         Nó có bửu bối gì mà lợi hại thế đại ca ? Đông Hải Long Vương hồi họp.

-         Bửu bối của nó là ĐÁNH KẺ CHẠY ĐI, CHỨ KHÔNG AI ĐÁNH NGƯỜI

CHẠY LẠI !

-         Thế đại ca phải làm gì ?

-         Ta…bó tay.com luôn chứ biết làm gì được nữa ! Thôi, ta không giúp gì được cho đệ nữa rồi, bye đệ nhé, thông cảm cho Đại Thánh ta, thần thông biến hóa cũng bó phép trước con QUÁI VẬT THỜI…HẬU SỬ này, ta đi đây, về với Hoa quả sơn, lo chuẩn bị đối phó sự cố bùn đỏ là vừa…Đệ đợi 70 năm nữa, í lộn…700 năm nữa xem thử có gì thay đổi không nhé, chào đệ.

        Nói xong, Đại Thánh đằng vân biến mất, mặc cho Long Vương Đông Hải ngửa mặt lên trời khóc 3 tiếng, úp mặt xuống đất khóc 3 tiếng, kêu la thảm thiết, than rằng:

-         Với con “quái vật thời…hậu sử” này, ngay cả Tề Thiên Đại Thánh mà cũng

bó tay thì Long Vương Đông Hải này bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hu hu..



                                                                                    THƯỜNG ĐOÀN K.9