Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018

NGƯỜI ƠI CÓ THẤU


19 Người ơi có thấu - Đặng Xuân Vinh

ĐÂU DỄ QUÊN


Có dễ đâu quên một thời tuổi nhỏ
Gò lưng đạp xe những ngày ngược gió
Nắng cháy trưa hè khô mồ hôi giọt
Về học đầu trần da sạm tóc hoe

Con đường thân quen trong mùa giông bão
Mắt mờ mặt rát nặng hạt mưa rào
Gặp lũ dâng cao sông Hàn chảy xiết
Chiếc phà ngang chật gầm rú nghiêng chao

Nghỉ tiết đôi lần về nhà bạn rủ
Nồi cơm khoai độn chẳng đủ chia phần
Rộn rã tiếng cười gốc ổi ngoài sân
Trời lạnh tím môi ngồi gần cho ấm

Ngẫm càng thấm thía tình nghĩa bạn xưa
Khi một ngựa đau cả tàu nhịn cỏ
Nhắc chuyện đã qua ngỡ là cổ tích
Nhớ bạn chân tình lại kể mình nghe…

Đoàn Quân (Đoàn Xuân Hiển - K2)

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


(Điêu Ngoa 2)
LÀM ĐƯỜNG CÁI QUAN


Đổng Trác hỏi Điêu Ngoa:
- Ta giao cho nàng làm con đường cái quan to lớn, hiện đại, tổng chi phí lên đến 34 ngàn tỉ lạng bạc của ngân khố, mà sao khánh thành chưa được tháng để gà lên làm ổ đẻ tùm lum, vũng nước trâu nằm đầy, mặt đường nham nhở như mặt bánh đa nướng, đường thiết kế là để cho ngựa phi nước đại, thế này có mà phi nước...tiểu! ta nói thiệt chứ nàng đục khoét quá lắm đó...
- Chúa công nói vậy oan cho thiếp lắm lắm, thiếp có đục khoét nhiêu đâu, chỉ chạm khoét sơ sơ thôi!
- Ta nhìn thấy cái clip mấy đứa con nít dùng tay bóc nhựa đường lên dễ như chơi, dễ hơn bà bán xôi bóc xôi cháy dưới đít nồi, ta nghỉ nên làm đất sét nó cứng hơn đó!
- Chúa công thấy vậy nhưng không phải vậy, nhựa đường thiếp thi công là nhựa xịn nhập từ "Xin-ta-cho", chẳng qua mấy đứa con nít đó nội công thâm hậu, con cháu của Thánh Gióng nên có sức mạnh phi thường, chúng thi triển ngón "nhứt chỉ xuyên nhựa đường" nên chúa công thấy vậy.
- Cho là vậy đi, nàng giải thích ta xem vì sao đường mới tinh mà mặt đường nham nhở, bong tróc, ổ gà, mu rùa, sống trâu...đầy ra như thế?
- Tất cả tại ông...Trời! đường nào mà chịu nổi tính khí thất thường của lão ta, khi nắng khi mưa, ai mà chịu thấu, chúa công không nhớ khi xưa thiếp đóng tàu sắt cho ngư dân đi biển, tàu đánh bắt đâu vài tháng thì bị rỉ hết, hư hỏng hết là do nước biển...mặn đó sao?
- Mưa nắng làm hư đường? thế thì chỉ có cách là làm đường phải làm thêm mái che ?
- Đúng vậy, chúa công có sáng kiến hay, duyệt luôn cho thiếp vài chục ngàn tỉ lạng bạc nữa để thiếp làm mái che đi!
- Tiền thuế của dân mà thiếp xem như võ hến! trước mắt để ta tìm cách gỡ rối cho nàng, chứ 34.000 tỉ ngân lượng mà làm kiểu đó chưa hết 1/3, nàng "chạm khắc" quả là cao tay ấn!
- Chúa công thông cảm đi, đâu chỉ mình thiếp ăn bạo đâu, còn phải chạy chọt anh Hai, chú Ba, cô Tư, bác Năm, dượng Sáu...nữa chứ!
- Đúng là nàng Điêu Ngoa á hậu 25 ngàn của ta, mau chuẩn bị lí do làm cho đường cái quan siêu cao cấp nhanh xuống cấp để giải trình dư luận...đó là các lí do: tại ông Trời, tại mấy ông cưỡi ngựa quá tải, tại ngựa đái xuống đường...nhớ thêm đề xuất làm mái che để bảo vệ, biết đâu, nàng...ẳm luôn dự án siêu tưởng đó thì tha hồ mà...ngoa.


Thường Đoàn - K9

Trong hình ảnh có thể có: ô tô và ngoài trờiTrong hình ảnh có thể có: ngoài trời

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2018

SẼ LẠI VỀ...!


Mười lăm tháng chín trường xưa mở cửa
Đón người về từ khắp nẻo muôn phương
Học sinh cũ -mới chật lối trước trường
Chào thân ái! đủ đầy trong khoảnh khắc

Mình tìm bạn sao ở ngay trước mặt !?
Bạn tìm mình lại đứng cạnh bên nhau !?
Vì thời gian tác giả của niềm đau
Và xa cách là nguyên nhân quên lãng

Qua cơn mê tâm tình liền bừng sáng
Thuộc nhớ từng lời... giai thoại học sinh
Đông giang ơi! mãi mãi chuyện chúng mình
Ngày xưa ấy học hành chung trường lớp

Hôm nay về, tình riêng, chung hòa hợp
Kết nối yêu thương niềm vui phơi phới
Trò cũ, thầy xưa, thêm nhiều bạn mới
Thật tự hào, lưu luyến lắm Đông giang

Hội ngộ ơi! Tha thiết chốn thiên đàng
Năm lăm năm xây cuộc tình trọn vẹn
Khi chia tay muôn lòng chung ước hẹn
Sẽ lại về... trong hạnh ngộ kỳ sau.

Ngày 30/09/2018
Hồ Tiến Triển  - K7

Trong hình ảnh có thể có: 11 người, bao gồm Nhuong Tang, Dieu Hoai và Hồ Đặng Hà Triển, mọi người đang cười, mọi người đang đứng

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2018

XA LẠ


Tình cờ gặp lại nhau
Bên quán đời hối hả
Em bây giờ xa lạ
Phấn son che tuổi già

Đôi môi xưa thật thà
Treo trên vành nón lá
Chia nhau ly trà đá
Thả hồn theo ngày qua

Tay trong tay lần bước
Dắt dìu nhau xuống đời
Tình yêu như sương khói
Gõ buồn trái tim đau

Thời gian không trở lại
Tóc xưa đã phai màu
Mắt nhìn nhau không nói
Để hờn bờ môi cay

Em bây chừ xa lạ
Về với cõi người ta
Trăm năm đời xa lạ
Chợt gặp rồi lại xa

Ngủ ngon tình thơ ơi !
Trái tim yêu thiệt thà
Bờ mi ngoan khép lại
Sau lưng ngày đã già

Đỗ Khương Bình - K16



Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2018

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN...


(ĐIÊU NGOA...1)
QUYẾT TÂM XÂY HÍ VIỆN CUNG ĐÌNH

Điêu Ngoa triệu tập cuộc họp bất thường nơi lãnh cung lấy ý kiến về việc xây hí viện cung đình theo nguyện vọng cùa người dân, tất nhiên là cái cung đình bù nhìn nào cũng vậy, họ luôn nhất trí cao 100%, bởi đố thằng cu, cái hĩm nào dám không nhất trí thử coi, trước khi lấy ý kiến, họ đã mớm mồi chim cu cả rồi, thậm chí còn ngầm ý đe nẹt, ghi vào sổ thù vặt, nếu mi dám ... cho nên tôi và chúng ta không lạ gì ba cái chuyện nhất trí 100% hà rầm, xem như đó là chuyện thường ngày ở,,,triều đình vậy.
Tưởng mọi chuyện xuôi chèo mát mái, bởi danh chính ngôn thuận là công trình hí viện đó hợp lòng dân, là nguyện vọng của nhân dân, là mơ ước bao đời của nhân dân, té ra nói vậy mà không phải vậy...đó chỉ là mơ ước của số ít người nhắm tới cái %, cái chia chát lợi ích nhóm mà thôi, chứ thật ra họ chẳng thiết tha gì chuyện thưởng thức nhac cung đình bác học cả, mà thật ra... có nghe cũng chẳng khác vịt xiêm nghe xáo măng hoặc giả cầy cả !
Đổng Trác thắc mắc:
-Mấy ngày ni, dân trong thành phản ứng, chửi rủa cái chủ trương "to lớn và tốt đẹp" của ái khanh quá xá...chứ có ai ủng hộ đâu mà khanh nói là hợp lòng dân, là vì dân?
- Chúa công hơi đâu mà nghe cái đám quần chúng thiếu hiểu biết ấy làm gì, chỉ giới quý sờ tộc ủng hộ là đủ.
- Ý là một vài ông bà xướng ca vô loài ủng hộ là đủ sao? Ta còn nghe họ hát nhạc Trịnh nữa đó!
- Hát bài gì?
- Bài "hát trên những xác người" ! Nghe đâu hí viện mà khanh định xây nằm trên phần đất nhiều uẩn khuất, nhiều đau thương tang tóc, mà dân ở đó gánh chịu gần hai mươi năm qua...
- Chuyện nhỏ như cây cỏ, chuyện oan ức kéo dài làm một số người tự tử, một số hóa điên, một số sống không bằng chết...đó là chuyện của họ, đồng tiền cũng có mặt trái của nó, không có mặt trái làm sao ta có...đồng tiền!
- Dân thì phản ứng hà rầm, còn chủ trương thì dựa vào sự đồng lòng, nhất trí của dân mà làm tới...đúng là nói một đàng làm một nẻo, hoàn toàn trái ngược, ta nghỉ hí viện mà xây trên đất có nhiều oan hồn đó, xây xong chắc...đắp chiếu như cái hí viện ngoài kia tốn 1000 đấu bạc bỏ chó ị, còn ở đây chắc để ma nó xem, thật phí 1,500 đấu bạc quá !
- Chúa công ơi, ông bà ta nói..."xây cất" mà! quan trọng là có xây mới có cái cất vô ngân hàng nước...ngoài! còn chuyện xây xong có sử dụng hay không lại là chuyện khác...
- Đúng là mồm mép của Điêu Ngoa, khác xa với chị Điêu Thuyền cùa khanh lắm...thôi thì tùy khanh, miễn sao đừng để cái đám quần chúng ném dép vô mặt thì mất thể diện bề trên lắm.
- Chúa công nói làm thiếp nhớ...thiếp chỉ bị ném giày thôi !
- Giày với dép vô mặt thì có gì khác nhau chứ ?
- Chúa công lú quá à...giày đắt tiền hơn dép, nên phải giá trị hơn chứ!
- Lại....tiền, tiền, tiền....

Thường Đoàn - K9

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

KHÔNG ĐỀ


Tặng lớp 9A, 9B (1972-1992)

Hai mươi năm có một ngày
Đã qua, rồi lại vòng tay học trò
Yêu thương đã chín mùa nho
Xin dang tay hái gửi cho từng người
Hai mươi năm có rã rời
Đứa còn, đứa mất hoang chơi đâu rồi
Lần tay tìm lại xa xôi
Dấu chân in cát, tuổi đời hư hao
Hai mươi năm đó dường bao
Bảy ngàn ngày ấy có tao có mầy
Tuổi đời che lại áng mây
Giờ cơn gió thoảng qua tay một lần
Hái buồn, một chút bâng khuâng
Cho tôi, cho bạn…một lần hôm nay

Nguyễn Ngọc Anh - K6
(Đặc san 55 năm)

NẮNG LỤA


(Đặc san 55 năm)

Tình cờ ta gặp em
Áo trắng chiều tan trường
Hây hây cười nắng lụa
Ơi! Sao mà dễ thương!

Xưa ta yêu người ấy
Cũng áo trắng thơ ngây
Cũng môi cười nắng lụa
Cho tình ta đắm say

Ta bên bờ kỷ niệm
Em khuất nẻo xa mờ
Đời bao lâu rồi nhỉ?
Mơ vào thực bao giờ?

Xa rồi môi nắng lụa
Xa áo trắng thơ ngây
Ta chắt chiu nỗi nhớ
Phương trời em có hay?!

Mai Tự Tạo - K3

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2018

TRƯỜNG XƯA


Ngày xưa trường mình không có phượng
Nên hè về không có tiếng ve than
Chỉ thấy trước sau là bãi cát vàng
Nên mơ mộng chỉ là mây và gió

Lưu bút cho nhau khó khăn lời ngỏ
Mầy và tau giữ lấy những ngày nầy
Mắt nhìn nhau tay không dám cầm tay
Nhưng tim đã nhuộm một màu rất nhớ

Chuỗi ngày sau vùi vào trong sách vở
Quên quay về nơi từ giã ra đi
Mỗi một người như thể cánh thiên di
Biền biệt cuối trời mong gì gặp nữa

Ai có biết thời gian là bể chứa
Những buồn vui lấp mãi vẫn không đầy
Từ những ngày được gọi là thơ ngây
Nay nhìn lại mái đầu kia đã bạc

Phượng vỹ, ve sầu ngày xưa phiêu bạt
Nhớ quay về kẻo hè hết thu sang
Giữ lá xanh, không thể để lá vàng
Thêm làn gió mát trời xanh ngày ấy.

Huỳnh Ngọc Tân - K6

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2018

CƠN MƯA MÙA HẠ


Còn lại gì … khi anh về trường cũ
Cây phượng hồng ủ rũ đứng lặng im
Chầm chậm bước mà hồn đi đâu mất
Chỉ mơ hồ nghe thánh thót tiếng chim

Trường lớp đó sao muôn trùng xa cách
Thèm được ngồi trên lớp cũ ngày xưa
Cô bạn nhỏ dáng mai hiền thương quá
Mắt nai còn ươn ướt những chiều mưa?

Ơi ký ức của một thời diễm tuyệt
Thoáng chập chờn cơ hồ một cơn mê
Chôn kỷ niệm dưới mấy tầng nhật nguyệt
Sao chẳng yên cứ ngất ngưởng lao về

Anh bất giác nhìn hoa cười muốn khóc
Có em đâu san sẻ bớt nỗi buồn
Bên thềm cũ rêu hoang chừng đã mọc
Từng cơn mưa như giòng lệ trào tuôn …

Nguyễn Tấn Lực – K6

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


ĐIÊU NGOA LIỆT TRUYỆN

Điêu Thuyền ỏng ẹo:
-Thưa chúa công, thần thiếp có một người em gái, đẹp hơn thiếp, lại có đủ tài...cầm kỳ thi họa, ý thiếp muốn cho em nó vào cung nâng khăn sửa túi chúa công, thay cho thần thiếp nay tuổi đã cao, điện nước rủ nhau cúp hết, chúa công thấy thế nào?
Điêu Thuyền đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi, mà nghe nói em gái đẹp hơn nữa, Đổng Trác lấy tay áo chùi nước miếng, thì thào:
- Nàng ấy tên gì?
- Bẩm chúa công, em nó tên Điêu Ngoa!
- Vậy thì nàng thu xếp cho ẻm vào cung, nhanh lên kẻo ta ...bịnh!.
Điêu Thuyền lui ra, về lại hậu cung, nói nhỏ với em gái:
- Này Điêu Ngoa, chúa công của chị là một lão già lú lẫn, nhưng tham quyền cố vị lắm, em phải biết để mà chìu chuộng lão, đừng để thất sủng là hỏng việc lớn của chị em mình
- Em biết em phải làm gì, chị yên tâm....
Tập đầu tiên của Điêu Ngoa liệt truyện xin ra mắt, muốn biết cuộc đời và sự nghiệp của Điêu Ngoa ra sao, xin mời độc giả theo dõi các tập tiếp theo sẽ...giận.

Thường Đoàn - K9


Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

CHIẾC NÔI ĐÔNG GIANG


Khi ta đi ta là người trẻ
Khi ta về mái tóc pha sương
Ngày ta đi Sông Hàn gợn sóng
Những bến phà đò ngược đò xuôi
Vắt qua sông chỉ một chiếc cầu
Ngày trở lại nhiều con rồng ngủ
Mỹ Khê xưa thầm lặng hồn thơ
Nay trở lại rộn ràng đường biển
Khách lãng du say đắm đến, đi
Đời đẹp quá Đông Giang ngày mới
Năm mươi năm vẫn trẻ như xưa
Đón đàn con muôn hướng trở về
Cho mùa xuân nụ cười hội tụ
Cho hương đời vang mãi yêu thương
Ai là người cũ, kẻ tha hương
Hãy nhớ chiếc nôi tình sâu lắng
Đông Giang mình san sẻ tình… ơi !

Từ Ngọc Kim Luông - K7
(Đặc san 55 năm)

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2018

MỸ SƠN HOÀI CẢM


Thu Bồn nước chảy lững lờ
Lặng nghe tiếng vọng bên bờ...Mỹ Sơn
Đền thiêng văng vẳng oán hờn*
Vàng son một thuở hoang đơn ánh chiều...
Rồi ..đời cũng chỉ bấy nhiêu
Vui buồn suy thịnh lắm điều ..cũng như...

Phan Văn Bình – K2
* "Trên đường về "-CL Viên.
(Đặc san 55 năm)

Kết quả hình ảnh cho mỹ sơn

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

CÒN ĐÓ CHÚNG MÌNH.


Đông Giang còn đó chúng mình
Sao mà thắm nghĩa, đượm tình thế ni...
Qua rồi áo trắng mùa thi
Chia tay bịn rịn mỗi khi Hạ về.
Còn đây nỗi nhớ ngô nghê
Tìm trong ký ức...lắng nghe tiếng lòng
Ngôi trường nằm ở phía đông
Sông Hàn thơ mộng xuôi dòng về đâu.
Có thương, có nhớ đến nhau
Đông Giang chừ đã theo màu thời gian
Bâng khuâng cầm cuốn Đặc San
Niềm vui cứ mãi dâng tràn...Trường yêu!!!
Trải tâm tư viết đôi điều
Cái tình ấm áp rất nhiều nơi đây
Từng trang, từng trang đong đầy
Ơn Thầy, tình bạn khó phai trong lòng.
Làm sao quên tên ngôi trường
Cát vàng, nắng gió miền Trung hiền hòa
Những người con ở miền xa
Về đây tìm lại mái nhà mến yêu.
Cứ gom kỷ niệm chắt chiu
Sáu mươi năm ấy...lại kêu nhau về
Học sinh đồng phục nhớ nghe
ĐG - HHT...Ô tề! Rất dễ thương...!!!

Ngọc Yến. Ngày 7/10/2018.

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2018

MỘT HÔM


Một hôm chào ruộng về thành
Màu phèn chua ấy móng chân còn hườm
Nầy em son phấn tinh tươm
Bắt tay cho phố sá nườm nượp vui

Một hôm quên mất tuổi đời
Về nhà hỏi mẹ cái thời nằm nôi
Chỉ ra chái bếp mẹ cười
Cái tai cối đá mòn phơi nắng chiều

Một hôm giở lại trang Kiều
Cõi người ta bỗng quá nhiều trăm năm
Lược gương vuốt mái hoa râm
Trắng soi bữa trước nhầm tâm với tài

Một hôm pha ấm trà mai
Liu riu ngọn lửa rù rài mà sôi
Rót ra hương vị đất trời
Rồi im lặng ngấm nỗi đời một hôm...

Nguyễn Đại Bường - K10

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

TỪ ĐÓ


chuông tan trường anh ra khỏi lớp
mấy năm sau không nghe tiếng reo vào
là anh đã bỏ trường đi mãi
chỉ về trường trong những giấc chiêm bao

trường anh quay lưng về phía biển
anh tìm ra biển, biển quay lưng
bạn anh thân xác vùi sóng nước
phút sau cùng không kịp gọi cố hương

còn anh vác thân mình lên núi
lá vàng rơi không đếm đủ niềm riêng
cả khu rừng chỉ còn con tu hú
không kêu mà hú một ngôi trường

sách vở khép nghĩa là mình đang khép
đưa cuốc lên rạch một không gian
thả cuốc xuống găm đời qua đất
có đất trời mới hiểu nỗi anh mang

anh muốn quên anh lúc bỏ trường
tay chân thành những nhánh cây khô
thời của sắn khoai lên đầu bảng
củi mục đành trôi với sông hồ

năm năm trước anh về hỏi hàng cây trước lớp
trường và anh ai thương nhớ trong lòng
trường vẫn muôn đời đứng im như thế
còn anh lay động phía bên trong

và anh cũng bỏ luôn thơ
ba lăm năm sau ngủ dậy bất giờ
ở cuối đường hầm xa tít đó
có chút gì le lói như thơ

em có thấy cánh chim về nơi ấy
thả tiếng kêu xuống dọc sân trường
tình anh với ngôn từ chưa trọn
đành hóa chim hót những yêu thương.

SG 28.12.2017
Phan Thanh Cương - K8
(Đặc san 55 năm)

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2018

SƠN TRÀ YÊU DẤU


Khi ăn những hạt lựu ốc bươu
Thương nhiều lắm canh riêu mẹ nấu
Nồi ốc sả các con nghiến ngấu
Thủa mẹ áo nâu bươn chải mỗi ngày

Sao có thể quên thời thơ ấu
Tíu tít đàn em chõ bánh mật nâu
Mùa hè nồi chè đậu chia nhau
Những ngày đông mắt cay khói bếp...

Lần quay về thăm lại chốn xưa
Như lạc lối đến nơi lạ lẫm
Không còn thấy bờ ao gốc sữa
Chỉ gặp quanh đây người bạn già nua

Phố xá thênh thang, nhà cao cửa rộng
Bỗng chạnh lòng con hẻm thủa nao
Dáng ai thân quen hằng ngày đi học
Người lánh đâu bóng để lại đây...

Dù chẳng là nơi chôn nhau cắt rốn
Tuổi thơ trôi qua đã chọn quê hương
Đời thăng trầm theo những bước đường
Nương bốn phương vẫn một quê đau đáu...

Đoàn Quân – K2