Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

MÁY TẮM RỬA TỰ ĐỘNG

  Anh Đỗ Xuân Quang, chs Phan Châu Trinh - thân hữu trang Đông Giang Hoàng Hoa Thám - sưu tầm và giới thiệu đến anh chị : Loại máy tắm rửa tự động

     Mới đây, các nhà khoa học Nhật Bản lại tiếp tục cho ra mắt một loại máy tự động mới, không phải để giặt quần áo hay rửa chén bán, mà là để... tắm.!!
 
 
 Tất cả những gì bạn phải làm chỉ là nằm vào bên trong chiếc máy

Tất cả những gì bạn phải làm chỉ là nằm vào bên trong chiếc máy
     Đất nước Nhật Bản trước nay vẫn luôn nổi tiếng với những phát minh không giống ai và những chiếc máy có phần kỳ quái. Mới đây, các nhà khoa học Nhật Bản lại tiếp tục cho ra mắt một loại máy khá kỳ lạ có tên gọi là “máy tắm rửa tự động”.
     Chiếc máy Avant Santelubain 999 này thoạt nhìn giống như một chiếc bồn tắm được gắn thêm nắp đậy. Khi sử dụng, người dùng chỉ cần nằm vào bên trong chiếc máy, giống như nằm vào máy chụp CT, chiếc máy thông minh sẽ tự động giúp chủ nhân tráng nước, xoa xà bông, kỳ cọ người rồi xả bọt. Sau đó, công cụ thông minh này còn có thể lau người và thoa kem dưỡng da cho người dùng. Ngoài ra, bạn cũng có thể nằm bên trong đó bật chế độ xông hơi hoặc Spa.
     Không chỉ kỳ cọ bên ngoài, chiếc máy này còn có thể giúp chủ nhân làm sạch cả ở bên trong cơ thể. Chức năng thải độc tố trong người của chiếc máy này thật sự khiến cho không chỉ những người lười mà cả người bình thường cũng mong muốn được sở hữu nó.





Chiếc máy còn có chức năng loại bỏ đôc tố bên trong cơ thể
     Khi chiếc máy này vừa lộ diện, dư luận lập tức gán cho người Nhật những biệt hiệu “lười đến một level mới”, “lười đến đỉnh điểm”, “lười không giới hạn”…
     Kỳ thực, vào năm 1970, tại Osaka Expo, công ty Sanyo đã từng giới thiệu một chiếc máy “tắm rửa siêu âm”. Chiếc máy ấy có hình dạng giống hạt đậu, người dùng phải trèo lên một chiếc thang mới chui được vào bên trong. Nếu đem so sánh hai chiếc máy này thì đời sau đã tiến bộ vượt bậc hơn so với đời trước, người lười không cần phải leo trèo mà chỉ việc nằm vào bên trong chiếc máy thôi, những việc còn lại đã có máy móc lo cả rồi.
     Một số quốc gia và khu vực đã đặt mua Avant Santelubain 999. Trong cuộc sống, những người lười đến mức không muốn tự mình tắm rửa có lẽ cũng không quá nhiều và không phải ai cũng có đủ khả năng bỏ ra một khoản tiền lớn để phục vụ cho cái sự “lười” của mình.
     Chiếc máy này hẳn sẽ rất hữu dụng nếu được đem tới những nơi như trại dưỡng lão hoặc bệnh viện, nó có thể sẽ giúp cho sinh hoạt hàng ngày của bệnh nhân hoặc những người già thuận tiện hơn rất nhiều.


Trở Về Kỷ Niệm




Một lần nữa ta về thăm Đà Nẵng
Thành phố ơi sao vẫn đẹp huy hoàng
Nước sông Hàn còn lăn tăn gợn sóng
Những chiếc cầu cao lớn bắt ngang
Một lần nữa ta về thăm quê cũ
Mỹ Khê ơi tha thướt những bóng dừa
Con sóng vẫn cồn cào như nỗi nhớ
Bãi cát vàng in kỷ niệm ngày xưa
Sơn Trà đó đường quanh co khúc khuỷu
Gió lưng đèo thổi lạnh buốt hoàng hôn
Gom hết nắng sưởi lòng em ấm lại
Tiếng chim kêu nghe xao xác trong hồn
Một lần nữa ta về thăm trường cũ
Vén chiều xưa tìm kỷ niệm ngày nào
Sân trường đó loang màu hoa phượng đỏ
Tiếng cười đùa giờ lạc mất nơi nao
Đêm thành phố đôi từng đôi sánh bước
Mượn ánh trăng ta thắp sáng sông Hàn
Xin trả em về những ngày thơ mộng
Để đêm về ta trở bước đi hoang ...
Nguyễn Tấn Lực K6 
 

ANH ĐOÀN XUÂN HIỂN & CHS K2 TẠI ĐÀ NẴNG


  Chúng tôi xin giới thiệu một số hình ảnh chs K2  gặp anh Đoàn Xuân Hiển tại Đà Nẵng.





Nhân dịp nầy anh Đoàn Xuân Hiển K2 ủng hộ cho Quỹ Khuyến học của Thầy Cô & anh chị cựu học sinh số tiền 500.000 đ.( số tiền nầy anh Trần Văn Điểu tạm giữ)

Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Nhân dịp cuối tuần anh Đoàn Thường K9 thư giãn với câu chuyện

 TRẦN GIAN KHÓ HIỂU.

         Tay thần chết “dỡ hơi” mệt phờ về báo cáo với Diêm Vương:

-         Báo cáo anh, hôm qua đang lang thang trên đường, thần bỗng thấy một chiếc xe cấp cứu đang “phi” hết tốc độ…chắc mẫm có ai đó sắp chết nên thần vội vã bám theo…

-         Sao không leo lên xe cấp cứu đi luôn cho…khỏe ?

-         Sợ quá anh ơi, nó phi như điên, đi theo để “bắt hồn” đâu không thấy, có khi mình bị…”hồn bắt”!

-         Thế là có “mối” rồi, chạy kiểu đó có khi ngươi “lượm” bệnh nhân, lượm luôn người đi theo xe nữa thì “vượt chỉ tiêu”!

-         Được thế còn gì bằng, đằng này thần vất vả bám theo nữa ngày trời, định bụng đến cửa bệnh viện nào đó thần ra tay, ai dè…

-         Tình huống bất ngờ ngoài dự đoán à ?

-         Đúng vậy, xe cấp cứu sau khi chạy hết tốc lực đã vội vã dừng đột ngột trước một trường Đại học, mấy người trên xe vội vã lao xuống rồi phóng nhanh vào trường với hồ sơ giấy tờ gì đó, chẳng thấy ai đau ốm bịnh hoạn gì cả…

-         Ồ, thất vọng quá!

-         Thế là thần thiểu não trở về…đành nhận khuyết điểm trước anh do không đạt… chỉ tiêu!

-         Thôi, thôi… tha cho ngươi đó, trần gian bây giờ “khó hiểu” quá!



                                                                       ĐOÀN VĂN THƯỜNG. K.9


                                


                                                                                 
 


Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Mùa Vu Lan, nhớ chuyện đời Mẹ

Nhân Mùa Vu lan, chúng tôi xin giới thiệu bài MÙA VU LAN, NHỚ CHUYỆN ĐỜI CỦA ME một câu chuyện về đời của Mẹ anh Đỗ Xuân Quang CHS Phan Châu Trinh, anh là  thân hữu trang ĐG-HHT:


Mẹ đã biết.
Con không phải là một Phật tử thuần thành và ngoan đạo. Nhưng, mỗi mùa Vu Lan về, con lên Chùa thắp nhang dâng Mẹ. Cơ hồ, mùi nhang thơm, ngun ngút khói hương vàng quyện vào không gian, con nhớ Mẹ quay quắt. Lòng con se thắt  lạ thường. Hai chữ báo hiếu giày vò ký ức con. Tự nhủ thầm : Con đã làm được gì cho Mẹ ? Bổn phận làm con, chưa tròn chữ hiếu thì Mẹ đã ra đi.

Ngày xưa.
Từ khi còn nhỏ con thích bài thơ, và bản nhạc "Bông hồng cài áo".Nhưng, mỗi khi đọc hay nghe bài thơ nầy lòng con âu lo sợ sệt, bị ám ảnh vẩn vơ rồi thậm chí đâm ra suy nghĩ bâng quơ , trong khi Mẹ còn sống. (Trích)
“Và một bông Hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ.
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn”.

Thế rồi, chuyện gì đến, đã đến. Mẹ của chúng con đã ra đi,  đi biền biệt và vĩnh viễn không hẹn ngày trở lại. Chuyến đi nầy của Mẹ, không như những lần Mẹ đã đi trong đời làm người lắm nỗi truân chuyên.Mẹ đi thật rồi, cho dù chúng con đã trở về ! (Trích)“Rủi mai này Mẹ hiền mất đi.
Như đóa hoa không có mặt trời
Như trẻ thơ không có nụ cười”...

Làm sao có được nụ cười, khi  :

“Mẹ hiền đi chuyến chợ xa,
Mùi Mẹ, cánh Hạc bay ra cõi Trời.
Con thành đứa trẻ mồ côi
Lặng chiều nhang khói tìm hơi Mẹ hiền…”
(Thơ ĐHS)Đằng đẵng  thời gian lâu lắm rồi, lâu hơn tuổi đời của con. Con không nhớ bắt đầu từ cơ duyên nào Mẹ gặp Cha. Nhưng, có lẽ khi Nội qua đời lúc Cha  vừa lên năm. Ba năm, mãn tang chồng, Bà Nội tái giá, Hai Cô về nhà chồng cùng ngược dòng sông Vu Gia, đôi bờ quê hương, bên lở bên bồi tận miệt đầu nguồn, làng  An Điềm và Đại Hồng, Đại Lãnh. Để tránh sự khổ cực ở quê nhà, mười hai tuổi đầu, côi cút một mình, không nơi nương tựa Cha thoát ly đi Trong rồi gặp Mẹ,  một cô y công làm việc tại bệnh viện An Khê, Bình Định. Theo lời kể : Mẹ vừa trẻ, vưà đẹp, hai má trắng ngần, trông như hai  quả trứng gà luộc, lột vỏ, đã trải lòng thương Cha, một chàng thanh niên chân đất từ gốc rạ Quảng Nam, đơn thương độc mã, thân lập lấy thân. Cha đã ngược xuôi đó đây : Từ Phan Rang ra Diêu Trì rồi lên tận cao nguyên, miệt đồn điền Trà Biển Hồ, Pleiku suốt thời gian đất nước còn nằm trong tay đô hộ của người Pháp. Cuối cùng, Ngoại chấp thuận lời  Cha cầu hôn , rồi cho phép đưa Mẹ rời làng Dương An về quê chồng trong lúc Mẹ đang mang thai đứa con đầu lòng. Quyết định về lại quê cha đất tổ là ý muốn của Cha. Như định mệnh an bài, Mẹ ngoan ngoãn khăn áo theo chồng không do dự cho trọn chữ “tào khang”. “Đời người con gái, xuất giá tùng phu", nơi xứ lạ quê người. Về lại  nhà, Cha thi thố tài năng. Khởi đầu từ túp lều tranh trên nền đất, không vách chật hẹp mà Cha đã vội vàng dựng lên sau góc vườn nhà ông Nội Chú cho kịp ngày Mẹ khai hoa nỡ nhụy đứa con trai đầu đời, năm 1937. Rồi, đến những công trình nhà máy dẩn thuỷ nhập điền,mà Cha đã ra công hiệp lực với những người thân quen qua chương trình giúp đỡ cho vay vốn từ ngân hàng Quốc Gia Nông Tín Cuộc của chính phủ đương thời mục đích cải tiến ngành nông nghiệp ,đem lại no cơm ấm áo cho làng, cho xã. Kết qủa, nhà nhà  với trâu đôi, lúa bồ, lúa ví sau hai vụ mùa năng suất bội thu thay vì những cánh đồng lúa gieo, mỗi năm một mùa từ bao đời ông bà, Tổ Tiên di truyền lại, chỉ phó thác ơn mưa móc Thiên Địa. Họa hoằn năm nào, may mắn mưa thuận gió hòa dân làng kiếm thúc chắc rồi để dành, để để ăn tiện tặng sao cho giáp hột đến vụ mùa sang năm, hạt ngọc của Trời. Từ đây, nhà Mẹ xây cao, cửa rộng. Mọi người trong thôn trong xóm, ai ai cũng trằm trồ như lời Bác Cữu Xoa để lại : “Căn nhà ngói quà và bầy bò đỏ đồng Ô Gia của chú Hương Quyền” lúc bấy giờ…
Cha bận rộn công việc nông tang, điền địa từ làng Quảng Đợi, làng Khánh Vân đến làng Ô Gia qua những cánh đồng ruộng lúa bạt ngàn.  Mẹ âm thầm ở nhà thủ thường chăm sóc con cái, lo cái ăn, cái mặc. Và,  từ đó nhân số nhà Mẹ lên đôi lên ba, mặc Cha tung hoành ngang dọc, bương chải sớm trưa xây dựng tổ ấm gia đình. Nhà mình bắt đầu ăn nên làm ra hiếm thấy. Bạn bè, họ hàng bên chồng ngày lại càng đông. Những lần giỗ chạp hay hội hè đình đám, một tay của Mẹ lo toan, Cha được nở mày nở mặt, vì Mẹ đã làm quan cho chồng trước thiên hạ. Mẹ đón nhận những khen tặng ngọt ngào như đốt mía mưng lùi tro không bằng  
:” Đàn bà Bình Định sao mà giỏi giang lắm vậy” !.Rồi chiến tranh năm 1945 nóng bỏng, Mẹ gánh nặng vác nhẹ, anh trước, chị sau chạy tản cư vào tận đập Mỹ Sơn, rồi qua làng Duy Hưng hay Duy Nhứt  tìm nơi trú ẩn bao bọc cho hai đứa con đầu của Mẹ. Sau khi hết  bom đạn giặc Tây đi lùng và khủng bố, trở về làng thì ngôi nhà của Mẹ đã cháy ruị tan hoang trên  đống tro tàn, ngun ngút khói bay lạnh lùng. Giặc đã đốt phá, thiêu hũy tất cả, không chừa một tấm tranh, cộng rạ  che mưa, đụt nắng...
Cha lại ra công gầy dựng, Mẹ tiếp tục chăm lo anh chị. Rồi trên đà thăng tiến, nhà mình đã có đến sáu anh chị em. Sáu người con, mười hai tính. Nhưng, chúng con không hề thấy Mẹ giận hờn hay than phiền, tiếng to tiếng nhỏ. Đứa ngoan, đứa hư Mẹ chỉ âm thầm, chiều chuộng, không một lần nặng lời trách móc, muộn phiền.
Tưởng rằng đứa con trai út của Mẹ ra đời như để chào đón những năm hoà bình sau 1954. Nhưng oan nghiệt thay, đứa em của chúng con đã chết đột ngột trong vòng tay ấm êm của Mẹ, nơi quê nghèo, không một lời lý giải. Duy chỉ thấy toàn thân  người em nổi lên những đốm bầm màu tim tím. Người anh cả chúng con chưa kịp tiễn em ra đi lần cuối, thì lệnh lên đường thi hành nghĩa vụ quân dịch cùng đến. Mẹ khóc than, âu sầu não nuột… Ở vào tuổi lên năm lên sáu, con đã chứng kiến Mẹ khóc vật vã bên giường. Mẹ nức nở ôm đứa con bé bỏng trong tay, ấn sát vào lòng như cố chuyền hơi thở ấm áp của Mẹ cho em,cho tim em sống dậy,cho con của Mẹ lần cuối...Chúng con không biết còn đau đớn nào hơn. Cùng trong một ngày,trên đường đưa đứa con út của Mẹ ra nghĩa trang, trước mặt là quan tài của em, sau lưng là đứa con đầu lòng của Mẹ đang từng bước bên bờ tre,nương ruộng rời làng ra đi cuối Hè 1958, đợt quân dịch đầu tiên cho những thanh niên, trai làng sinh năm 1937... Còn cảnh đời nào đau khổ hơn đến với Mẹ!. Nghịch cảnh đã bố thí những oan khiêng chồng chất dập dồn, lòng Mẹ như mũi dao nhọn, cắt đoạn từng cơn ! Con hình dung và nghĩ như thế, có phải không Mẹ ?...
Trở về nhà sau khi chôn cất em. Mất con, vắng người con trai cả, Mẹ ngả người giữa nhà khóc tức tưởi, không nghĩ đến sức khỏe của Mẹ, dường như Mẹ muốn chết thay em, muốn ra đi thay anh...rồi Mẹ héo hon và trầm lặng hơn xưa…Cha đã mất nhiều ngày dỗ dành an ủi, vỗ về Mẹ. Mẹ chỉ có Cha, người bạn đời đồng hành, cùng nhau âm thầm chịu đựng và chấp nhận những trái ngang và ói ăm đang ập đến. 
Gia đình mình bắt đầu đi xuống từ đó. Người con lớn thay Cha lo công ăn việc làm mỗi ngày đã ra đi. Cha ngả bịnh.Cơ ngơi sự nghiệp dần dà được đổi, bán hoặc thế chấp cho người chú, ông bác để lo chạy chữa cho Cha. Bao nhiêu gánh nặng đè lên đôi vai mảnh khảnh của Mẹ hiền. Xưa nay Mẹ ẩn náu sau lưng Cha lo việc hậu trường. Nay, Mẹ ra quân tham trận. Ở miền quê , không tay cấy tay cày. Mẹ chuyển qua hướng dẩn các anh chị trồng cà, gieo bí ở mái hiên trước, bờ ao sau vườn một cách thật tháo vát, chuyên nghiệp. Nhưng, sức lực của Mẹ có hạn nên cà và bí bán ra cũng không kịp đủ để chạy thuốc cho Cha. Thầy lang từ xóm trong làng ngoài bó tay. Và, của cải dành dụm lâu nay cũng lặng lẽ đội nón ra đi và âm thầm bay theo thời gian, không còn một thứ gì giá trị để đổi hoặc bán nữa. Nhưng Mẹ cũng không bỏ cuộc :  Vay kẻ ở làng trên, mượn người xóm dưới để mong chữa lành bịnh cho Cha. Rồi, Mẹ đưa cha qua quận, hay xuống Phố, ra Hàn mà bịnh tình của Cha cũng không thuyên giảm.
Sau cùng, Mẹ nguyện với lòng : Dù mệnh hệ nào xảy ra giữa đường, Mẹ cũng phải đưa Cha đến tận Sài Gòn để chạy chữa và cứu Cha cho bằng được và Mẹ đã làm như vậy. Bà con chú bác còn dặn dò trước khi võng cha lên đường đúng vào ngày giữa Đông 1958 rằng :” Trên đường đi, nơi nào cũng có nhà thương, nhỡ có điều chi, Chị, Thiếm vào ngay đó, nhờ giúp đỡ” !                                                                     


CÁC EM ĐÃ KHÔNG PHỤ LÒNG CÁC CÔ CHÚ




          Em Lê Thị Thu Trang và em Nguyễn Ái Phương là hai trong số những em học sinh trường Hoàng Hoa Thám ( Đông Giang cũ)  nhận được học bổng của anh Đặng Hoàng Hiền CHS Đông Giang K1 ( hiện định cư tại Đức) và chị Trần Thanh Xuân CHS trường Buôn Mê Thuột ( hiện định cư tại Cali, Hoa Kỳ). Học bổng này của các cô chú chính là nguồn động viên rất lớn đối với các em, giúp cho các em có thêm động lực để cố gắng, để nỗ lực vì biết rằng xung quanh mình vẫn còn rất nhiều người luôn theo dõi kết quả học tập của các em. Có được kết quả xứng đáng của ngày hôm nay các em đã không phụ lòng các cô chú đã giúp các em những ngày chập chững bước vào ngưỡng cửa Đại học.

        -  Em  Lê Thị Thu Trang  thi đỗ vào trường Đại Học Y Dược Huế năm 2011, hoàn cảnh khó khăn, một phần gia đình không lo nỗi học phí khá nhiều, một phần lo trang trải tiền ăn, tiền trọ khi ra Huế nhập học, anh Đặng Hoàng Hiền CHS Đông Giang K1 đã giúp em số tiền 600 EURO tương đương 17.070.000 đ.
Em vừa tốt nghiệp loại Khá của trường Đại Học Y Dược- Đại học Huế năm 2015 chuyên ngành Kỹ thuật y học.

       -   Em Nguyễn Ái Phương: Mồ côi cha, năm 2012 em vừa thi đỗ vào lớp 10 trường Hoàng Hoa Thám ( Đông Giang cũ) cũng là lúc em mất đi người mẹ tảo tần nuôi em ăn học, không bà con ruột thịt, nương nhờ những người hàng xóm tốt bụng để tiếp tục đến lớp, đến trường, qua tin trên trang ĐG-HHT ,anh Đặng Hoàng Hiền và chị Nguyễn Thanh Xuân giúp đỡ cho em một số tiền. Do em còn non trẻ nên Quỹ KH của thầy cô và cựu học sinh lập cho em sổ tiết kiệm và đến ngày bế giảng năm học lớp 12, 2015 đại diện Quỹ KH đã trao sổ tiết kiệm nầy cho em, số tiền tính đến tháng 5 năm 2015 là:  17.646.000 đ
  Kỳ thi tốt nghiệp vừa qua em Ái Phương đạt 21.5 điểm và chính thưc đỗ vào trường Đại Học Kinh Tế - Đại Học Đà Nẵng 2015, ngành Quản trị nhân lực .

      Chúng tôi hy vọng các em Lê Thị Thu Trang và em Nguyễn Ái Phương sau nầy ra đời đi làm khi có điều kiện sẽ tiếp tục giúp đỡ lại cho các lớp đàn em cùng trường và có hoàn cảnh khó khăn.
 .

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

HÌNH NHƯ…



                      Hình như trong khói sương mờ,
                      Ai như bóng Mẹ phất phơ gọi đò.
                      Giông chiều một trận mưa to,
                      Hình như dáng Mẹ co ro đồng chiều.
                      Hình như dáng Mẹ liêu xiêu,
                      Trĩu đôi gánh nặng, chợ chiều vắng, thưa.
                      Hình như trong cõi…nắng mưa,
                      Mẹ ta lầm lũi sớm trưa thân cò!
                      Một đời Mẹ chỉ biết…cho!
                      Hết nguồn nhựa sống qua đò Mẹ…xa.

                                                              27/08/2015
                                                         THƯỜNG ĐOÀN K.9


Kỷ lục thế giới của một yogi


  Thầy Nguyễn Bang giới thiệu đến Quý Thầy Cô, anh chị Kỷ lục thế giới của một yogi 


MẸ YÊU


Con gục khóc trong vòng tay của mẹ
Có nghĩa là hạnh phúc lắm mẹ biết không ?
Tóc mẹ như mây trắng xóa bềnh bồng
Và tóc con cũng đâu còn xanh nữa

Già yếu rồi mẹ vẫn chăm con từng bữa
Xin cám ơn trời ban diễm phúc cho con
Năm tháng nắng mưa sức lực hao mòn
Thương mẹ ốm đau mỗi khi trời trở gió

Mẹ là bóng mát che chở đời con đó
Là kỳ quan hơn tất cả kỳ quan
Kính thưa mẹ dù núi mòn sông cạn
Thì công ơn của mẹ vẫn muôn đời ...

Nguyễn Thị Bảo Hà  K12

 

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

BÔNG HỒNG MÙA VU LAN

Tặng bạn và những ai còn Mẹ

Tôi thật nhiều hạnh phúc
Vì vẫn còn mẹ hiền
Sớm chiều lo cơm nước
Chăm tôi - đời như tiên ...

 
Vu Lan mùa báo hiếu
Nhớ ơn mẹ đời đời
Hoa hồng cài trước ngực
Là ơn mẹ mẹ ơi!

Đời con còn ấm áp
Nhờ bóng mát mẹ già
Mẹ muôn đời vất vả
Hy sinh chỉ vì con

Làm sao con giữ mãi
Mẹ hiền ở bên mình
Xin thời gian ngừng lại
Để đời mãi bình minh ...


Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

HAI BÀI THƠ MÙA VU LAN


Nhân Mùa Vu Lan chúng tôi xin giới thiệu hai bài thơ về MẸ của chị Nguyễn Ngọc Linh Đa :

Kính tặng cho những ai không còn Mẹ một cành hoa hồng trắng nhân mùa Vu Lan báo hiếu
Hoa Hồng xin tặng cho những ai còn Mẹ ( Linh Đa)




VU LAN VÀ MẸ
.
Mờ lối sương giăng Bóng mẹ về
Gánh oằn vai, Mẹ bước lê thê
Gió ơi xuôi ngược làm chi thế?
Để Mẹ tôi về kịp chuyến xe

Xuôi ngược...ngược xuôi đời tất tả
Nuôi con dạ chẳng tính ngày qua
Cả đời chạy chợ cho tròn bữa
Hạnh phúc riêng mình mẹ bỏ xa

Nửa đường nhìn lại trời giông bão
Ái ố...bi sầu cảnh xót trao
Mình Mẹ đi về quen lối nhỏ
Mây sầu gió dắt mẹ chao dao

Mẹ ơi! Mùa báo hiếu Vu lan
Cầu nguyện mẹ hiền sống vạn an
Trên ngực nụ hồng lời hãnh diện
Vu Lan hoa thắm tận mây ngàn....


MẸ
.
Mẹ về với chuyến hàng rong
Dưới trời mẹ gánh long đong sớm chiều
Thân cò lặn lội phiêu diêu
Phận may chẳng đến một điều an vui
Nắng mưa, lưng cõng ngậm ngùi
Một mình gánh nặng cả đời "năm" con
Phần mẹ một kiếp đa đoan
Duyên con dẫm lại lối mòn Mẹ qua
Nắng vàng vương rải đường xa
Nặng lòng gót tím xót xa ơ hờ
Gió chiều ru nhẹ câu thơ
Con xin mẹ một giấc mơ an bằng

LINH ĐA

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

DU LỊCH PHƯƠNG NAM CỦA LỚP G – K9

. .
. . . 00 01 08 11c 13a 14a 18a 19 23 24

VU LAN NHỚ MẸ.



                         Cánh hồng trắng khép mình bên tán lá,
                         Vu-lan về nhớ quá mẹ tôi ơi!
                         Người đã xa mờ mịt cuối chân trời,
                         Gói theo trọn cả cuộc đời…khốn khó!
                         Con thèm lắm một hoa hồng màu đỏ,
                         Như những ngày con còn nhỏ, mẹ ơi.
                         Tay cài hoa mà sóng mắt rạng ngời…
                         Hãnh diện lắm, vì cuộc đời còn mẹ !
                         Tuổi năm mươi vẫn cứ là…con trẻ,
                         Mỗi khi về ngồi cạnh mẹ đó thôi !
                         Bỏ đàn con, mẹ lặng lẽ đi rồi…
                         Về nơi ấy, chốn xa xôi, hoang lạnh…
                         Hay mẹ lo, cha một mình… cô quạnh ?
                         Mẹ vội về nằm bên cạnh, với cha !
                         Có khó gì đâu khi cài một bông hoa ?
                         Mà mãi mãi cũng chỉ là màu trắng ?
                         Ai từng trãi, qua trăm nghìn cay đắng !
                         Mới hiểu lòng, mẹ lo lắng vì con...
                         Mới nhận ra, vì sao mẹ mỏi mòn ?
                         Biết vì sao, mẹ héo hon thân xác ?
                         Mẹ xa rồi là nổi đau, mất mát,
                         Đỏ một cánh hồng, thèm khát, có được đâu ?
                         Ai còn mẹ, hãy nhìn vào mắt mẹ, thật sâu !
                         Đến bên mẹ, ôm thật lâu…tha thiết,
                         “Báu vật” đó, kẻo ngàn sau nuối tiếc./.

                                                                       Tháng 8/2015
                                                                  THƯỜNG ĐOÀN .K.9

VU LAN NHỚ MẸ



Thương chút nắng quê nhà
Nhuộm vàng buổi chợ tan
Bóng ai như dáng mẹ
Mờ mờ theo cố hương.

Nguyễn Văn Gia


Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

MẸ

   Nhân Mùa Vu Lan, chúng tôi xin giới thiệu đến Quí Thầy Cô, anh chị bài thơ MẸ của Luân Hoán

đọc thơ văn về Mẹ
lâng lâng hương ngậm ngùi
lòng thơm ngát hạnh phúc
từ người tràn sang tôi
dẫu cảm biết thật giả
lấp lánh từng nụ tình
xin đa tạ tất cả
ngợi ca Mẹ hiển vinh
riêng tôi có nhiều Mẹ
hiện thực ở trong đời
dĩ nhiên từng có được 
nhiều lần dựa hưởng hơi
và tất cả bà Mẹ
của tôi còn sống lành
cho dù hồn lẫn xác
đang ở tận trời xanh
Mẹ tôi chưa chết được
vì tôi sống mỗi ngày
bằng tâm lành của Mẹ
với thương nhớ vơi đầy
hành thiện, không dám chắc
làm ác, chưa khi nào
tôi giữ được ngần ấy
đương nhiên Mẹ hồng hào
ngày Lễ Mẹ Bắc Mỹ
ngày Vu Lan Việt Nam
tôi không dâng hoa bánh
chỉ dâng lòng bình an
tôi không hề mơ ước
chẳng ba hoa giỡn chơi
Mẹ tôi chỉ khuất bóng
trong ngày tôi lìa đời
càng kính yêu, nhớ Mẹ
tôi nguyện mỗi ngày vui
gắng kéo dài cuộc sống
Mẹ thường trực trong tôi
Luân Hoán

Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười - Thơ Trần Trung Đạo


  Nhân Mùa Vu Lan chúng tôi xin giới thiệu bài thơ ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI - Thơ anh Trần Trung Đạo, CHS trường Trần Quí Cáp Hội An, do chính tác giả diễn ngâm:

MƯA NGÂU


Đông yên
( Lương Thanh Liêm)
 
Dòng sông ấy không sâu
Vẫn đôi bờ ngăn cách
Mỗi năm chỉ một lần
Hai người yêu gặp mặt


Tháng bảy làm mưa ngâu
Xây cầu vồng Ô Thước
Chức Nữ và Ngưu Lang
Hòa vào nhau làm một


Anh với em bây giờ
Mỗi ngày đều giáp mặt
Mà sao xa vợi vời
Bàn tay không nắm được


Dòng sông ấy lửng lờ
Chẳng bên bồi bên lở
Cứ như không.
Hửng hờ
Mặc ai người mòn mỏi


Anh thức trắng nhiều đêm
Chờ cơn mưa ngâu đến
Gió vẫn dạo ngoài hiên
Đẩy mây về cuối nẻo


Thà ta đừng yêu nhau
Đâu cần cầu Ô Thước
Đâu phải đợi mưa ngâu
Cho đầu thêm tóc bạc.


Sài gòn 21.8.2015

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

NGOẠI ƠI!



Ngày con về lại vườn xưa
Trời quê trở gió, cũng vừa mùa ngâu
Ngoại đà khuất bóng từ lâu
Con về nghe nặng mối sầu xa xăm…

Con về nhớ những tháng năm
Một thời thơ ấu đã thầm lặng qua
Trái thơm ngọt lịm vườn nhà
Với mùi hương quế giờ xa lắm rồi
Nhớ hoa dẻ thoảng đầu hồi
Cùng con lưu lạc có trời hương quê…

Ông đi kháng chiến không về
Chất chồng vai ngoại trăm bề lo toan
Quê mình bom đạn tan hoang
Lòng đau ngày ngoại bỏ làng tha phương
Bao năm dằng dặc nhớ thương
Mong tàn cuộc chiến quê hương ngoại về.

Nhưng khi ngày ấy cận kề
Trái tim mệt mỏi… ngoại về trăm năm
Thị thành nơi chốn ngoại nằm
Đìu hiu nhang khói người thăm thưa dần
Chẳng yên cả đến mộ phần
Phải dời lui tới mấy lần truân chuyên…

Ngoại đi… mấy chục năm liền
Cuối cùng rồi cũng ngủ yên quê nhà
Con về tưởng vọng người xa
Nghe chiều lạnh tiếng chim qua ven đồi.

Sang thu… Mua tím tàn rồi
Heo may đã nhuộm sắc trời quê hương.
Lưng đèo những cụm mây vương
Khói giăng lũng thấp dọc đường xe qua
Mang theo nỗi nhớ về xa
Hành trang đầy bóng quê nhà ngoại ơi!…

PHAN MẠNH THU – K9