Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

Khi Đã Già ...


Khi đã già thì cái gì cũng khác
Nói thật nhiều mà ăn chẳng bao nhiêu
Chuyện ngày xưa thời xa lơ xa lắc
Nói say mê ... nói từ sáng tới chiều

Khi đã già hay trở trời trái gió
Nhiều khi vui cũng đôi lúc thật rầu
Thời trai trẻ nằm im lìm một xó
Suy nghĩ hoài về những chuyện gì đâu

Khi đã già ngẫm kiếp người là thế
Tất cả rồi cũng sẽ phải qua đi
Sống bon chen với bạc tiền danh vọng
Khi chết đi mang theo được những gì

Khi đã già ta rong chơi đây đó
Vui với cỏ cây gần với thiên nhiên
Là cát bụi sẽ trở về cát bụi
Chén rượu cay quên hết những ưu phiền ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2019

TIN KHUYẾN HỌC


Sáng thứ 2, ngày 25/3/2019, đại diện Quỹ Khuyến học CHS Đông Giang-Hoàng Hoa Thám đã đến trao 3 phần quà trị giá 3 triệu đồng cho các em đoạt giải trong cuộc thi KHKT toàn quốc các tỉnh phía nam năm 2019. Anh Đặng Hoàng Hiền, CHS khóa 1 Đông Giang cũng gửi tặng mỗi em 1 phần quà là 1 phiếu dự tiệc tại Furama Resort (do thầy Bách trao)
Rất mong học sinh Hoàng Hoa Thám đạt được nhiều thành tích hơn nữa.


Thứ Hai, 25 tháng 3, 2019

SƠN TRÀ TỊNH VIÊN


@ Kính tặng Thầy Thích Thế Tường

Về đây nâng một chén trà
Lặng nghe cây lá mượt mà trổ bông
Núi xanh ửng sắc cầu vồng
Nối lòng trúc biếc hoà trong hương trà

Về đây trời biển bao la
Gương soi bóng núi chén trà nhẹ tênh
Rừng xanh trúc biếc êm đềm
Mây ngàn hạc nội bồng bềnh trên tay

Chén trà nâng giữa nước mây
Suối reo lòng nắng rót đầy mùa xuân
Tiếng chim giọng suối thiên thanh
Hoà trong điệu thở vô ngần tháng năm

Tiếng chuông thềm cũ đêm rằm
Sơn Trà núi biếc thong dong ta về
Chén trà nghe thoảng cơn mơ 
Trúc xanh rừng trúc bài thơ cội nguồn.

Nhật Uyển Thư Cưu - K4



Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2019

Thơ PHAN MINH TA


tôi chờ đợi sau mươi mùa giông bão
chừ em về hương sắc có còn chi
những màu mắt mùa thu kiếp trước
xa rồi em, thuở mộng xuân thì

Ta cứ đợi, con trăng vàng vằng vặc
dung nhan xưa có rõ nét ở chân trời
ta nhớ muội ..cái ngày thu kiếp trước
tay của nàng còn hơi ấm chưa vơi ...

một ngày thu, cái ngày thu định mệnh !!
mắt môi người "quyến rũ" trái tim khô
cứ vậy thôi! vòng tay em mở rộng
như sóng xanh của biển thét gào ...

ta mãi đợi ..cánh bay chừ cứ chậm (*)
kẻ tào lao ngó miết lên trời
kẻ "lập dị" cũng vừa thực dụng
cố giữ tim mình: coi chừng rớt, bể ... rơi ..!!!

Phan Minh Ta - K8

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2019

NIỀM VUI


Niềm vui cứ mãi đong đầy
Tình bạn đẹp nhất, phút giây tương phùng
Cái ôm quá đỗi thân thương
Vài câu thăm hỏi...giản đơn... mà gần.

Đi qua mấy chục mùa Xuân
Thêm bao kỷ niệm những lần bên nhau,
Thời gian xin đừng qua mau
Để tô thêm chút sắc màu yêu thương.

Ghi từng khoảnh khắc đời thường
Ly cà phê sáng như vương nỗi niềm
Miền Trung nắng gió nào quên
Sài Gòn nhộn nhịp, gọi tên bạn hiền.

Có ai lên đến Tây Nguyên
Núi đồi, thác nước...thiên nhiên tuyệt vời
Ở đâu cũng rộn niềm vui
Ở đâu cũng có nụ cười Đông Giang.

Đều là những học trò ngoan
Kính Thầy, mến bạn ngập tràn niềm tin
Đẹp thay những tấm chân tình
Tóc pha màu khói... thấy mình còn may.

Lê Thị Ngọc Yến - K8 (19/3/2019)



Thứ Ba, 19 tháng 3, 2019

NẾU CÒN NGÀY MAI…


Em ở lại sân ga
Đèn khuya vàng hiu hắt
Chị xuôi tàu về xa
Nghe lòng buồn quặn thắt.

Ba mươi năm dằng dặc
Gặp nhau nói vài câu
Chị hối hả lên tàu
Nhìn em chưa kịp rõ.

Thời gian nhanh như gió
Vút qua… hết một đời
Ngoảnh trông về lối cũ
Nắng vãn rồi bên sông.

Chị sắp qua mùa đông
Lá vàng rồi rụng hết
Ngày nào đôi mi khép
Là một đời hư không…

Gió lạnh thổi từ sông
Tàu sắp qua ga lẻ
Hẹn mai này em nhé!
Nếu chị còn…ngày mai…

Phan Mạnh Thu - K9

2534326764_fd448245b1_b
(Ảnh trên internet)

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2019

MẸ ƠI!


Con chưa về để mẹ đợi mong
Như dòng suối bỏ nguồn đi mãi
Con trôi theo giữa dòng đời cơm áo
Bóng mẹ buồn hiu hắt ngọn đèn khuya

Con chưa về ngọn gió mùa đi lạc
Thả trăng khuya nằm hờn tủi sân nhà
Mây người giấu vườn hoang năm cũ
Mai con về nghe mẹ kể chuyện ngày xưa

Mai con về thả hồn lên cây cỏ
Ôm trăng khuya nhớ những giấc mộng tàn
Ngày đông sầu mưa tầm tả đi hoang
Mẹ lần bữa sau những ngày chiến tranh đói khó

Con khờ dại co ro trong chăn ấm
Vui tuổi thơ trong giấc ngủ mơ màng
Con đâu biết những gì con có được
Là cả một đời mẹ đã chắt chiu

Con chưa về để mẹ đợi mong
Chiếc bóng nhỏ giữa làng quê bé nhỏ
Nắng mưa trở trời sợ ngọn gió chướng
Con sợ một ngày mẹ cũng bỏ con đi.

Đỗ Khương Bình - K16

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2019

MIỀN HẠ NHỚ


(Đặc san 55 năm)

Miền Hạ Nhớ cất vào trang lưu bút
Mỗi độ hè gợi nhớ Hạ nồng xưa
Tháng Sáu ơi thương biết mấy cho vừa
Cành phượng đỏ còn đây... trong dĩ vãng.

Tuổi xuân đi, tuổi đời theo năm tháng
Hạ bao mùa rưng rức lại về đây
Nắng ngày xưa trên áo trắng vai gầy
Em còn nhớ trong sân trường ngày tháng cũ.

Chưa chia tay lòng buồn như phượng rũ
Biết có còn gặp lại ở ngày mai..
Hướng tương lai trỗi nhịp bước đường dài
Người bỏ lại sau lưng Miền Hạ Nhớ.

Bước chân đi nặng lòng đầy trăn trở
Tuổi học trò chôn chặt đáy tâm can.
Cuộc bể dâu thay đổi lắm phũ phàng
Miền Hạ Nhớ chôn sâu trong ký ức.

Tháng năm qua, hè về nghe rạo rực
Gợi nhớ nhiều kỷ niệm cũ trường xưa.
Những thầy, cô đã gặp lại và chưa
Bao đứa bạn, những người nay khuất núi.

Ba mươi mấy năm, tuổi chồng thêm tuổi
Cả cuộc đời chân mỏi lắm nơi qua
Còn bao lâu lúc bóng ngả chiều tà
Xin một chuyến về thăm Miền Hạ Nhớ.

Phạm Lợi - K8

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2019

CHS Đông Giang Bắc Cali hội ngộ Thầy Cô giáo cũ.


Nhân dịp thầy Nguyễn Đức Bạn, cô Lê Hồng Khanh ở Nam Cali, thầy Nguyễn Quyền ở Sacramento đến San José viếng và đưa tiễn cô Trần Thị Thu Hà về nơi an nghỉ. Anh chị chs ĐG Bắc Cali đã tổ chức tiếp đón quí Thầy Cô tại nhà chị Phạm Thu Nhi.










NHỮNG BUỔI CHIỀU


(Đặc san 55 năm)

Từng chiều ngồi bên sông
Nhìn đàn chim mới về
Chợt thấy ai qua
Lòng bỗng nhớ mênh mông
Từng buổi chiều trôi qua
Con sóng dội vào bờ
Vào xương , da chiếc lá vàng
Từng ngày dài mênh mang
Ai đã mang đi rồi ngày tháng trong ta!
Ai đã mang xa rồi từng cánh chim bay
Để hoang vu từng chiều, cho lá, cho cây .
Để rêu xanh một đời, dài những cơn mưa .

Điệp Nguyễn ( Nguyên Chúc Ngữ )
Lớp 10A2 – Khóa 7

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2019

ĂN NĂN


Ta lại về theo ngọn gió mùa thu
Chiều trung du núi đồi quạnh quẽ
Mùa thu cũ ra đi lặng lẽ
Lá vàng khô còn rơi lại sau hè

Em cũng đi theo cánh chim thuở nọ
Bỏ trăng buồn hiu hắt đầu non
Bỏ con đò nêu bến hoàng hôn
Thương tay sóng níu chân ngày đói lả

Nợ phiêu phương giấu những bước chân hờn
Người đã khóc cho ai giữa hồn sương trắng
Ta đi về xin bước đời trầm lặng
Còn giọt sầu rớt mãi xuống ăn năn

Đỗ Khương Bình - K16

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2019

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN...


NGU QUÁ THỂ!

Qua ngày 8/3 mình mới dám mở miệng rằng...mình có một cô bồ, lâu rồi mình cứ dối vợ, và cứ thế chạy sô, suy cho cùng, mình sống trong môi trường dối trá, dối từ dưới lên trên, dối từ trên xuống dưới, thì tự nhiên mình cũng lừa dối theo, nên có bồ cũng là chuyện thường tình. Mình nhớ có học thuyết cao cả nào đó bảo: con chim mà cứ bảo là con gà, nói mãi nói hoài người ta cũng quen thành ra gọi chim thành gà luôn! thế đấy, tôi chỉ ví dụ thôi, chứ ông nào bắt chước mà chỉ con...chim mình nuôi mà bảo đó là con gà thì ngày 8/3 cười cho thúi mũi.
Cô bồ mình thì nghe đồn học vấn cao lắm, cỡ tiến sĩ gì đó, cũng đúng thôi, có trình độ cao mới làm Bồ được chứ, nhưng thực ra cô bồ tui ngu quá thể, cho nên tui đang nghi ngờ những tấm bằng của cô là "học giả bằng thật" không chừng, thứ ấy ở đất nước Thiên đàng nhiều như lá mùa thu, họ dùng nó làm phương tiện giữ ghế và lên lương, chứ thực ra chẳng có một công trình nào cho ra hồn.
Ngày bắt đầu "mèo mở" với nhau, cô ấy gắn ngoài cửa phòng (gọi là BOT của cô) ấy tấm biển "trạm thu phí", tui đồng ý ngay...vì dù sao cô ấy cũng bỏ "vốn tự có" ra kinh doanh, tui lui tới "mần ăn" thì trả phí để khấu trừ hao mòn là đúng rồi, không phải bàn cãi, bỗng một ngày tui tới, ngạc nhiên chưa nhìn lên cửa BOT thấy chình ình cái biển "trạm thu giá", tui mắc cười quá nhưng cũng chạy đi mua chục ký giá đỗ, đem vào mong lọt qua bOT mà vô...phòng! nhưng không ngờ tui bị cô bồ mắng xối xả vào mặt rằng...đồ mặt đần, thu giá là cũng thu tiền như thu phí vậy, nhưng tùy theo giá cả thị trường.
Tui ớ người ra, lại nộp tiền lệ phí như cũ nhưng có cao hơn chút đỉnh để được vào phòng, nhưng hôm đó nhớ tấm biển "trạm thu giá" lại mắc cười, cho nên chẳng mần ăn chi được, may sao sau đó cô bồ lại thay tấm biển trạm thu phí lại như cũ, có lẽ từ "thu giá" có vẽ bác học quá, hay do nói lái nghe dị quá, nên "mèo vẫn hoàn mèo"! và tui lại tiếp tục mần ăn.
Một ngày, cô bồ tui lại cắm thêm một cái BOT nữa rồi bắt tui nộp phí, dĩ nhiên tui không đồng ý, vì cái BOT đó tui có sử dụng đâu, hễ cứ vào là tui chăm băm mần ăn ở cái BOT này, không hề đụng tới cái BOT kia, tại sao bắt tui đóng...phí? Phản ứng quá lòi ra chuyện "BOT ...bẩn", đúng là cô bồ tui vừa ngu vừa tham nên bể chuyện tùm lum!
Tưởng ngu tới đó là đủ rồi, ai dè một ngày cô bồ tui hỏi:
- giấy khai sinh của anh đâu?
- Để làm gì?
- Theo qui định của "luật bồ nhí"...đàn ông phải đủ 50 tuổi mới có quyền có...bồ!
- À ra thế, nhưng ở tuổi này rồi, khai sinh thất lạc, mất hết rồi, móc đâu ra...
- Mất hả? mất phải thi lại, á quên, trường hợp của anh phải "đẻ lại" để làm giấy khai sinh! có giấy khai sinh anh mới được đến đây với tui, rõ chửa?
- Làm sao mà "đẻ lại" được hở Trời?
- Thì anh về bảo mẹ anh đẻ!
- Nhưng mình mẹ tôi làm sao đẻ được?
- Thế cha anh đâu?
- Ổng chết lâu rồi....
- Thì anh bảo ổng sống lại để đẻ anh, xong rồi ổng chết làm chi làm.
Tui bó tay! đúng là cô bồ tui ngu quá thể!

Thường Đoàn - K9

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2019

MIÊN CA NGÂM KHÚC


*/ Chiều cuối năm nhớ Mẹ.

Cuộc phù du dở say dở tỉnh
Bến hoàng tuyền lỉnh kỉnh đa mang
Hương xưa vườn cũ địa đàng
Bỗng đâu xa ngái bẽ bàng dẽ giun

Gió hiên thềm tay run bóng hắt
Tuổi còng lưng đáy mắt mưa giăng
Thậm thình chày nhịp đêm trăng
Giếng làng vẵng tiếng giấu nhăn nếp cười

Cánh phù dung hồng tươi hé nụ
Chiêm bao tàn nợ rũ thiên thu
Nhặt khoan tiềm thức võng ru
Mồ côi tròi trọi âm u một đời

Khúc miên ca câm lời đồng vọng
Sóngbạc đầu chiếc bóng u ơ
Nam Kha tròn trịa cơn mơ
Lang bang cuộc lữ ngu ngơ dại khờ

Chốn hồng hoang bụi mờ phủ lối
Lỗi chuyến đò tóc rối tơ vương
Hắt hiu chỉ giấc vô thường
Vàng bay cánh hạc canh trường quẩn quanh

Thạch Thảo viên, Saturday, January 26, 2019.
Vũ Đan Huyền.

___o0o___

*/ Lời bạt
_ Thậm Thình: tiếng chày giã gạo.
Theo tích Thậm Thình là tên một địa danh thuộc ngoại thành Việt Trì, tương truyền đây là nơi vua Hùng dựng lều giã gạo.
_ Dẽ giun: Chim mảnh khảnh, chân cao, cổ dài thường ăn giun hay sống dọc bìa nước.
Loại cở lớn là Dẽ gà, nhỏ hơn là Dẽ giun.

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2019

BẠN ĐÔNG GIANG


Bạn hiền chừ lạc phương nao,
Đi lên mấy kẻ hanh hao với đời...
Bao người xa tít chân trời
Muốn về chốn cũ rã rời tâm can...

Bể dâu thay đổi lệ tràn...
Tháng năm biền biệt lỡ làng cung tơ.
Quê hương, bạn cũ ...ngẩn ngơ...
Đêm đêm vọng tiếng ầu ơ bên nhà...

Bạn học hạ lạc phương xa
Thầy, cô...người mất,người già lắm thay.
Nhớ thương kỷ niệm tháng ngày
Chung trường, một lớp vui thay học trò.

Tuổi đời chất ngất sầu lo
Đường dài vạn nẻo được cho mấy lần.
Khúc quanh còn có duyên phần
Những mong tái ngộ tình thân có ngày.

Phạm Lợi - K8

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2019

THƯ GIÃN CÁI... CUỐI TUẦN

HỘI NGHỊ BÀN...LỪA

Đúng ngày rằm tháng 7, hội bàn lừa họp tổng kết trên thiên đình, tất nhiên ông Trời được mời dự, Thiên Lôi bảo vệ trật tự và Nam Tào cùng Bắc Đẩu làm thư ký. Người nghe lén xin được tường thuật lại một đoạn hội thoại nghe chơi để cười cho vui cuối tuần xả stress.
CẨU HUYNH vừa khạc nhổ vừa phát biểu:
-Anh mày nổi tiếng lắm chiêu, chiêu mới này anh mày đang áp dụng nè... đó là chiêu "bẫy nợ"! cứ gà cho bọn nước nghèo như Mộc tinh, Kim tinh, Thổ tinh, Hải Vương tinh... vay tiền xả láng để phát triển này nọ, đổi lại, ta được quyền khai thác những tài nguyên béo bở của họ, cứ thế, tài nguyên của các nước nghèo ngày càng cạn kiệt, nghèo lại hoàn nghèo thì tiền đâu mà trả nợ một khi lãi mẹ đẻ lãi con? cuối cùng thì mất đất về tay anh mày thôi...
CẨU ĐỆ vừa xả rác vừa phát biểu:
-Em đây nể mặt anh lắm, nhưng chiêu em thì khác, cũng học tập anh chiêu "bẫy nợ", nhưng không đủ năng lực và trình độ như anh, nên chỉ bẫy dân nghèo thôi!
- Dân nghèo chỉ có cái khố, lấy gì bẫy?
- Nhưng họ có nhiều đất, như thằng Cuội sở hữu cả mặt trăng, thằng Bờm ở cái nhà tranh nhưng khu vườn rất rộng, Trần Minh khố chuối là nông dân đất nông nghiệp xả láng...
-À, thế chú mày bẫy ra làm sao?
- Dễ thôi, quyền lực trong tay em, em ép buộc họ phải bán nhà đất cho em với giá rẻ mạc, không bán thì em cho bọn sai nha, côn đồ đến đập phá, bắt bọn họ trả tiền công cho đám côn đồ đó, em mua xả láng đất của họ, nhưng bán lại một ít đủ cho họ làm nhà ở, nhưng giá phải cao hơn đủ cho họ phải thiếu nợ, thế là em cho họ thiếu nợ...sau năm mười năm em tính tiền nợ lên gấp năm bảy lần, thậm chí cả chục lần...thế là họ "sụp bẫy", đất của họ từ từ về tay em thôi!
- Khá khen chú mầy...
Hai đứa cô hồn hỉ hả, vui sướng trên nỗi đau của đồng loại, bỗng một giọng nói rổn rảng rảng vang lên:
-Mấy đứa bây thất nhân ác đức, coi chừng quả báo, ăn đất của họ cho nhiều vào, đến một lúc nào đó họ ăn thịt lại chúng mày...
- Thằng kia, mày là ai?
- Tau ấy à? tau cũng dòng họ lừa như chúng mày, nhưng tau không lừa để cướp đất như chúng mầy, tau chỉ lừa dối lịch sử thôi!
- Tưởng gì, lừa lấy đất như tụi tao cùng lắm bị người ta xẻo thịt nhúng giấm cuốn bánh tráng, chứ lừa dối lịch sử là phải tội..tru di tam tộc đó nha, nhưng mà này, tụi tau muốn biết quí danh của mày?
- Dễ thôi...tên tau là CẨU LƯ HƯƠNG!

Thường Đoàn - K9


Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2019

Ký Ức Thuở Học Trò


ngày xưa đó mình ngồi chung một lớp
tuổi thơ xanh xanh biếc lá sân trường
bãi cát vàng còn dấu chân kỷ niệm
lâu lắm rồi sao vẫn thấy nhớ thương

lớp học bé mình đâu nào đã lớn
mái trường xanh nóng bức nắng hạ vàng
giờ ra chơi chạy ù ra bãi cát
gió bụi mù lem luốc tuổi thơ tôi

hàng dương liễu chúng mình nhìn gợi nhớ
bỏ làng quê trường lớp cỏ hoa đầy
đêm ngùi nhớ tiếng cười từng đứa một
tuổi thơ nào theo gió lẫn trong mây

chút hơi ấm ngày xưa còn sót lại
để mình cười tình tự với trăng sao
nhớ thương lắm nhưng giờ xa biền biệt
làm sao ôn lại kỷ niệm năm nào …

nguyễn tấn lực - k6