Gốc rạ bén xanh ngày con nước rút
Hạt phù sa ôm chân cỏ ven bờ
Mây giấu tóc gốc rơm buồn rũ mục
Gió buông lời quanh ngọn nến bơ vơ
Thềm rêu cũ dấu chân ngày con trẻ
Mướp cong queo dáng mẹ nhói hoa vàng
Mẹ líu quíu lửa rơm cười nhễ nhại
Khói nghẹn ngào cay xé mắt thời gian
Ta nặng nợ cùng quê, cùng con đất
Giếng khơi trong ai thả nhớ nghìn trùng
Soi bóng thấy dư thừa râu tóc trắng
Ngoảnh mặt vào câm lặng nước rung rung
Gối đã mỏi trong màu chiều nắng vãn
Gió ngày xưa lạnh ngắt đến bây chừ
Xin gởi chút nghĩa ân vào gốc rạ
Ta cúi đầu xuống trăm ngã ưu tư.
HUỲNH VĂN MƯỜI K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét