Thứ Năm, 31 tháng 5, 2018

THÔNG BÁO


Đóng góp in ĐẶC SAN 55 năm ĐÔNG GIANG – HHT




Đóng góp tài chính cho Đặc San xin các bạn gửi vào tài khoản:

* Hải ngoại: * Anh Trương Thanh Thăng
THANG TRUONG, STK: 5149949496, NH Wells Fargo

* Trong nước:
NGÔ THỊ PHƯƠNG LAN
- STK 2004201023071 tại Ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn AGRIBANK chi nhánh Quận Sơn Trà, tp Đà Nẵng.

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2018

DÂN TRÍ VÀ QUAN TRÍ


(Hồi ký)

Đến tận bây chừ tôi vẫn còn nhớ về người thầy đáng kính và các vị đại huynh đồng môn của mình. Quả là hồng phúc khi tôi được vinh dự làm học trò của ông, trong khi cha mẹ tôi chỉ là nông dân lam lũ sáng xuống ruộng trưa lên bờ, nắng đổ mồ hôi để rồi mưa trôi nước mắt. Và tôi, chỉ là thằng giữ bò thuê.

Đúng ra tôi chỉ là thằng học trò không được nằm trong danh sách. Các vị đại huynh kia mới xứng đáng mang danh học trò. Họ là những quý tử của các vị quan lớn trong vùng. Cái khoảng cách quá lớn giữa thằng học trò giữ bò với đám học trò con nhà danh giá kia qua thời gian lại càng giãn ra chứ không hề được thu hẹp lại. Trong giờ chơi, tôi thầm nghĩ thôi thà làm kiếp giữ bò hơn là làm con bò cho bọn nó cưỡi. Tôi bỏ học. May thay, thầy tôi buộc tụi nó phải quỳ và tặng cho mỗi thằng năm roi bằng chính cái roi chăn bò của tôi – cái roi ấy chưa hề đánh vào con bò nào. Khinh bỉ bỏ ngoài tai lời xin lỗi, tôi tiếp tục ăn mày thầy tôi đạo lý thánh hiền.

Tôi nhớ vào năm 1863 – hình như là năm Quý Hợi? – thầy bảo tôi chuẩn bị đi xa cùng với thầy. Quá bất ngờ và quá vinh dự đối với tôi. Ai ngờ thằng giữ bò như tôi lại được theo thầy đi Pháp. Cái đám đại huynh đồng môn kia kể từ lúc ấy không thèm nhìn mặt thầy, cha mẹ họ đã tìm cho họ một ông thầy khác, dĩ nhiên tôi là kẻ bị họ căm ghét nhất.

Thầy bảo: Thầy mang trò theo không phải để hầu hạ thầy. Do chuyến đi này thầy bận quá nhiều công chuyện nên thầy muốn trò giúp thầy: qua bên đó trò hãy quan sát và cho thầy một kết luận về dân trí và dân khí của họ.
Thời gian của Sứ bộ nước ta ở Pháp không nhiều. Sau khi về nước, thầy hỏi:
- Thế nào, theo nhận định của trò, dân trí và dân khí của người Pháp như thế nào? Trò nên nói ngắn gọn.
- Kính thầy, qua sự đón tiếp, qua cung cách cùng khẩu khí của họ; mặc dù họ là kẻ thù của nước mình nhưng con có cảm nhận rằng trình độ dân trí của họ rất cao. Một khi dân trí cao thì dân khí của họ cũng phải tương ứng như thế ạ.
Thầy ôn tồn: Trò không nên đánh giá vội vàng và phiến diện như thế. Chúng ta mới được tiếp xúc với tầng lớp cầm quyền thôi. Đó chưa phải là thể hiện dân trí, dân khí của một quốc gia.
Tôi nhớ khi thầy nói như vậy thì có người đã nghe thấy hết. Đó là Chánh sứ Phan Thanh Giản.
Tôi thấy khuôn mặt của ngài Chánh sứ càng thêm u buồn. Đôi mắt vốn đã u uất lại càng thêm u uất.
Rồi ngài và thầy tôi nhìn nhau. Cả hai cùng thở dài.
Trong chuyến đi ấy, thầy tôi làm phó sứ. Tên ông là Phạm Phú Thứ.

Trên cái cõi dương gian này, có cái thứ mà con người không sờ mó được nhưng buộc họ phải công nhận rằng nó tồn tại và con người lệ thuộc hoàn toàn vào nó. Đó là thời gian.
Rồi trên cái giòng thời gian ấy, đời tôi trải qua lắm chuyện buồn vui. Chuyện vui thì chẳng tày gang. Còn chuyện buồn thì lại lê thê nằm vắt vẻo dài hai ba thế kỷ. Nhưng thời gian thì lại vận hành về phía trước. Không biết thời gian có làm cho con người tiến hóa thêm hay thoái hóa lại?

Vào năm Mậu Tuất, thằng cháu từ xa về, nói: Bác ơi, cháu định tìm hiểu về dân trí và dân khí của người nước mình. Nhưng cháu nghĩ không cần phải đi sâu tìm hiểu, chỉ cần chịu khó vào các trang mạng xã hội thì có thể rút ra kết luận.
Tôi nói: Cháu tiếp đi.
- Này nhé, đối với chủ quyền quốc gia thì chẳng có vị nào, ông bà nghị nào có chính kiến; giáo dục và y tế thì lại xem nhẹ hơn mấy trò đá banh, mấy trò khoe mẽ. Thế thì dân khí ở đâu? Về mặt xã hội thì nào là mua bằng mua chức, vì đồng tiền mà đập phá đền đài, miếu mộ, phá nát cảnh quan, ăn hết gỗ trên rừng, chia chác hết đất trên cạn, ví thu thuế như vặt lông vịt, rằng bán vé số có thu nhập cao, bán trà đá có lợi nhuận siêu khủng, tăng giá xăng giá điện là phù hợp với nguyện vọng của người dân, nuốt cái phí không trôi thì sáng tạo ra trò nuốt giá và hằng vô hà số những câu phát biểu kiểu hò rì hò tét như vậy thì suy ra dân trí của dân mình quả là có vấn đề.

Tôi im lặng. Chợt nhớ đến tiếng thở dài của vị chánh sứ và của thầy tôi ngày nào. Cúi mặt xuống tôi lí nhí :
- Cháu không nên đánh giá vội vàng và phiến diện như thế. Đó là giai tầng quan lại. Chưa phải là dân khí và dân trí của một quốc gia.
Rồi, tôi chợt nhớ đến các vị sư huynh đồng môn của tôi ngày nào. Chắc con cháu họ hầu hết đều đã trở thành quan lại, ông nghị bà nghị.

Lại chợt đến cái roi chăn bò ngày ấy.

Vugia - K7

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2018

EM & MÙA THU, BAO GIỜ TRỞ LẠI


Mùa thu ra đi, còn anh ở lại
Nắng vàng hiu, vàng vọt quả địa cầu
Lá lìa cành, vòng vo cùng cái chết
Trong tận cùng, hiện hữu những niềm đau

Ngày mây mù, tiễn mùa thu biệt
Đừng chia ly, rẻ rúng tội tình
Những chiếc lá, em ơi! những chiếc lá
Đã bay vèo, giã biệt cõi phù sinh!

Mùa thu là, báo thân tiền kiếp
Thích rong chơi, qua những cuộc đời
Nay về chốn vĩnh hằng tịch tịnh
Từ giã vô thường, bỏ lại cuộc chơi

Chiếc lá cuối cùng, lìa xa trần thế
Tội cành khô, trơ trọi trong chiều
Em và mùa thu, bao giờ trở lại?
Anh, nơi này, thơ lạnh biết bao nhiêu!

Nguyễn Đông Giang
NGUỒN NEWVIETART.COM

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2018

Ủng hộ anh Nguyễn Văn Bảy K7


Sáng ngày 24/5/2018, đại diện CHS Đông Giang - Hoàng Hoa Thám đã trao tặng đợt cuối phần quà của quý thầy cô và các anh chị CHS gửi đến anh Nguyễn Văn Bảy K7 Đông Giang tại Bệnh viện y học cổ truyền thành phố Đà nẵng
Tổng số tiền ủng hộ dành cho anh Bảy là 7.300.000 vnd và 200 usd.
Anh Bảy bày tỏ lòng biết ơn và gửi lời cảm ơn chân thành đến quý thầy cô và bạn bè đã có lòng giúp đỡ anh khi hoạn nạn. Hiện nay, anh vẫn còn hoạt động rất khó khăn, vì chân và tay trái chưa phục hồi như cũ.


NGÀY VỀ VỚI BIỂN


Nhạc: Thảo Hồ 
Thơ: Phan Mạnh Thu 
Hòa âm: Đăng Lâm Nguyện
Tiếng hát: Minh Tuyết

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2018

SÔNG QUÊ


Sông quê ơi ! Bên bồi bên lở
Bên đục bên trong năm tháng em đợi chờ
Tuổi thơ ta thả theo dòng nước lũ
Thả những đêm trăng trên bến Mén bãi Rì

Ơi còn đò ra đi không trở lại
Thuở yêu người cũng chối bỏ ta đi
Ta lỡ hẹn chờ người mùa trăng cũ
Để bây giờ sông cạn bến đò xa

Chiều lạnh lùng cánh buồm nhỏ trôi qua
Chỉ còn lại ta với tháng ngày xa vắng
Dòng nước cũ bỏ nguồn đi biền biệt
Hoàng hôn về qua đỉnh núi Cà Tang

Sông quê ơi! Đi mãi không về
Đi qua đời ta những tháng năm thầm lặng
Những bến bờ khát vọng đam mê
Ơi con sông quê một đời trôi chảy mãi.

Đỗ Khương Bình - K16

Trong hình ảnh có thể có: cây, bàn, ngoài trời, nước và thiên nhiên

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

Thơ HUỲNH THỊ THIỆP


CHA ƠI!

Ngày Cha hoá đất quê nhà
Mây xanh bỗng xám la đà khói sương
Ngày Cha về với cội nguồn
Tim đau quặn thắt - vô ngần tiếc thương
Đường xưa lối cũ con về
Sao u uẩn quá não nề lòng con
Vắng Cha ngần ấy năm trời
Nhớ Cha lòng quặn bời bời hương đau!

CÁNH HẠC DÂNG CHA

Đất thơm gạt lệ tiễn Người
Tiêu tương cõi mộng- núi đồi hoang vu...
Cha rời bỏ - chốn vô thường muôn dặm
Xa yêu thương - lặng lẽ đất Cha nằm
Trăng tàn tạ - giữa mù sa cô đọng
Bông trời bay trắng lợp tiễn bước Cha
Con trở về Cha lung linh mờ ảo
Nào thấy Cha chỉ sương khói hình hài
Bão lòng con như huyền thoại đêm hè!
Chiều buông xuống - Hoà Sơn vàng nỗi nhớ
Con như ánh trăng gầy - chếch choáng giữa bão giông
Chiều mồ côi - đồi hoang màu tím ngắt
Cỏ lá lạnh lùng - trời nhẹ hơi sương
Lau lách im lìm - gió chẳng buồn lay
Con thành kính dâng Cha muôn ngàn cánh hạc
Lối con về khép kín vạn ước mơ...

TÌNH CHA!

Ơn mẹ cha muôn đời con ghi tạc
Nghĩa sanh thành như biển rộng trời xanh
Công dưỡng dục núi cao nào sánh kịp
Ân đức dày trọn kiếp chẳng phôi phai...

Cha bôn ba vạn ngả đường xuôi ngược
Dạy chúng con trọn tâm niệm làm người
Rèn ý chí vươn lên trong học tập
Chăm chỉ, cần cù đích đến tương lai...

Sáng tinh mơ cha lẫn vào sương sớm
Dòng ngược xuôi, nuôi lớn những thâm tình
Trời tiết đông không làm cha tê lạnh
Dẫu thân gầy với tấm áo sờn vai...

Cha phía trước bao gian nan ôm trọn
Dành cho con đường rộng lớn thênh thang
Cha phía sau nâng con khi vấp ngã
Tinh tú nào sáng đẹp nhất Tình Cha!!!

Cha thầm lặng đối đầu bao nghịch cảnh
Con hiểm nguy cha gánh nặng muôn phần
Lòng bao dung, chân tâm luôn hướng thiện
Đã bao ngày thôi thúc nhịp chân con....

Mặc gió mưa cha vẫn vững tay chèo
Cho con trẻ đạt ước mơ thẳng tiến.
Là lá chắn chở che con muôn lối
Một đời lành êm ấm cạnh cha yêu!

Ôi hạnh phúc bên tình cha êm ái
Trái tim con in đậm nét son vàng
Đêm bình yên càng nhớ cha da diết
Tìm cha yêu trong ký ức đời con...

Một đời cha cần cù khuya sớm
Tóc già nua theo sương sớm nắng chiều
Cho con trẻ thoát cảnh đời cơ cực
Dù nguy nàn cha vẫn giữ tâm an

....Con vẫn luôn ao ước giấc mơ lành
Được sớm tối bên cha già yêu kính...!
Ai còn cha xin đừng làm cha xót
Xin đừng làm thương tổn trái tim cha...

Huỳnh Thị Thiệp - K10

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang ngồi và cận cảnhTrong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, ngoài trời và thiên nhiên

YÊU NÀNG THƠ


Yêu nàng Thơ con tim ta bối rối
Chút dại khờ, chút lưu luyến bâng khuâng,
Cứ tự nhiên đem câu chữ xếp vần
Vầng trăng sáng...đêm nay sao mờ ảo.

Em đã đến tung tăng chân bước dạo,
Ghé qua vườn chờ đón ánh ban mai
Vẫn nô đùa cùng hoa lá cỏ cây...
Hay một chút nắng mưa vương màu mắt.

Có những buổi hoàng hôn màu tím nhạt
Em lại đi, luyến nhớ cứ dạt dào,
Ta ghép vào niềm tâm sự khát khao
Mối tình đẹp giữa trần gian đắm đuối.

Yêu nàng Thơ...lan man hồn mở lối
Giọt mưa buồn lất phất lạc bên song,
Đêm cô đơn thao thức trải nỗi lòng
Trang giấy trắng...tương tư... Ôi ! Khờ khạo.

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 25/4/2018

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, cỏ, ngoài trời và thiên nhiên

CHÚ TIỂU Ở CHÙA QUÊ


(Cửu phẩm liên hoa vi phụ mẫu
Hoa khai kiến Phật ngộ vô sanh)

Bài chú học hoài không thuộc
Sư phụ dạy quét sân gội rửa lòng trần
Chổi khô lùa chiếc lá vàng
Loè xòe tóc chỏm trôi ngang nắng chiều
Tay đưa, lòng những mong điều
Trông đài sen thấy rất nhiều bi ve
Sân chùa hào hiệp đất quê
Dám xin một lổ tròn xoe lăn vòng
Đài tam bửu vẫn lặng không
Giữ giùm sen hạt từ trong sen hồ.

Nguyễn Đại Bường - K10

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2018

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2018

Thơ PHAN MINH TA


Phong Thử quê mình rất dấu yêu
xa quê khi ấy ...trời nắng chiều
trực thăng lính Mỹ bay và lượn
tui về Vĩnh Điện lòng buồn thiu ..

bỏ lại quê nhà vườn huệ đẹp
môt vườn bồ kết trái sum sê
dưa chuột chuối già khoe mơ mộng
hàng cây keo ..đúng chất là quê !!

bỏ lại khu vườn yêu rất rộng 
chuối cây, chuối chóc ..quỳnh tinh xanh
có cây mai vàng khoe hương sắc
mùa xuân quê ..rực rỡ yên lành

bỏ lại cây đa làng Phong Thử
bao chàng cậu ấm gái trâm anh
qua đây ngồi mát ..yêu đến chết
quỳ gối nguyện cầu chuyện "công danh"

rừng mía màu xanh ngàn chim mía
trưa hè xước mía trộm ngồi nhai ...
cái quê muôn thuở như trăng sáng
bao năm rồi quê chẳng nhạt phai ...

Phan Minh Ta - K8

TIN BUỒN


Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Ngọn Nắng Phai Tàn


Xé nát tâm tư tìm ảo ảnh
Canh tàn lê mỏi bước phiêu linh
Ngậm ngùi hương cũ bay đi mất
Xa xưa còn lại chỉ riêng mình

Đường dài bóng đổ rưng rưng lệ
Nắng mưa giá lạnh trĩu vai gầy
Rót chút tàn phai tìm hơi ấm
Cho cọng ưu phiền theo gió bay

Trên nhánh phù du hồn gãy mục
Chân trời ngọn núi vẫn mờ xa
Giọt đắng bờ môi chừng lắng đọng
Vầng dương hay đêm tối mù lòa

Hát khúc trường ca thương dỹ vãng
Vuốt tàn y nhớ thuở dọc ngang
Phù kiều lỗi hẹn ... ai tri ngộ ?
Đường mây ngọn nắng đã phai tàn ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, mọi người đang đứng, bầu trời, đám mây, đại dương, ngoài trời, thiên nhiên và nước

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2018

MẸ DÒNG SÔNG YÊU THƯƠNG


Gởi đến mẹ tôi cùng tất cả các bà mẹ yêu dấu những lời chúc thân thương- trìu mến nhất!

Con sông quê hiền hoà dòng chảy
Tuổi thơ con chờ Mẹ mỗi chiều buông
Quẳng trên vai đôi gánh cuộc đời
Dòng sông chở Mẹ về ngày hai buổi
Trái ổi xanh - miếng bánh đúc quê nhà
Ôi chan chứa bao tình yêu của Mẹ!
Tuổi thơ con lớn dần theo tình Mẹ
Trắng tóc vai gầy Mẹ một mong manh...
Trên đồng cạn dưới đồng sâu khổ nhọc...
Buôn bán tảo tần muôn dặm đường xa...
Bao khổ ải - gian nan sao kể xiết...
Chớp bể mưa nguồn - lũ lụt triền miên
Mẹ vẫn hiển nhiên giữa dòng sông tuổi nhỏ
Chở đầy phù sa vun đắp ước mơ con
Con bên Mẹ thấm nhuần bao tinh tế!
Từ tốn nhẹ nhàng - tiến bước tương lai...
...Dòng chảy mênh mông bao la tình Mẹ
Gởi sông quê - bao ước vọng đời con
Gởi Mẹ kính yêu - ngàn lời thương nhớ
Vạn dặm - thâm tình vẫn mãi bên con...
Cám ơn Mẹ bao ngọt bùi chia sẻ
Bao yêu thương cho con được thành người!!!

Huỳnh Thị Thiệp - K10

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, bao gồm Thiep Huynh, mọi người đang cười, hoa và thực vật

Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2018

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


CUỘC CHIẾN NGỘ - TỀ

     *Tề Thiên Đại Thánh bị đè 500 năm ở chân núi Ngũ Hành Sơn, thuộc quận Ngũ Hành Sơn, thành phố Đà Nẵng, may nhờ Đường Huyền Trang (Tam Tạng) đi du lịch tour… “không đồng” ngang qua, cứu thoát khỏi bị đá đè, từ đó Tề Thiên theo Tam Tạng đi thỉnh kinh…phí, được Tam Tạng đặt cho pháp danh là Ngộ Không!
     *Nhờ có 72 phép thần thông biến hóa, Ngộ Không biến hóa khôn lường, giúp Tam Tạng vượt qua biết bao nhiêu yêu quái hiểm ác, để hoàn thành xuất sắc sứ mạng “kinh phí”…tức là những thứ “phí” làm cho bá tánh “thất kinh”?!?!
     *Đang vênh váo vì thiên hạ không ai địch nỗi mình, kể cả Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng phải tôn làm Tề Thiên Đại Thánh, cho nên Ngộ Không dương dương tự đắc, coi thiên hạ chẳng ra cái đinh rỉ gì, đang ngồi làm cử tọa trong một cuộc họp rất quan trọng mà ngủ ngon lành, mặc cho Đường Tăng cầm giấy đọc thao thao bất tuyệt trên diễn đàn. Ngộ Không chợt giật mình tỉnh ngủ khi có một bàn tay đập trên vai:
- Chào người anh em, nghe danh Đại Thánh đã lâu, hôm nay mới có dịp hội ngộ…
- Ta là Ngộ Không, còn ngươi? Xin cho biết quý danh?
- Xin tự giới thiệu, ta là…Ngộ Quá! Xem Tây Du Ký thấy Ngộ Không ngài xuất quỷ nhập thần, đằng vân giá vũ, biến hóa khôn lường, hôm nay gặp đây, tại hạ Ngộ Quá muốn được so tài cao thấp một phen để…học hỏi! chư huynh thấy thế nào?
- Được thôi, ta ra tay trước nha…
     *Nói xong, Ngộ Không ngữa bàn tay cho Ngộ Quá xem là không có gì ngoài mấy ngón tay lông lá, Ngộ Không “hô biến”, lập tức xuất hiện cây gậy Như Ý (Thiết bản)! Ngộ Quá cười mỉa:
- Tưởng gì? Hãy xem đây…
     *Nói xong, Ngộ Quá cũng ngữa bàn tay trắng không có gì cho Ngộ
Không xem, xong hô biến một cái, lập tức hiện ra ngôi biệt thự trăm tỷ nằm cạnh bờ sông!
     *Ngộ Không kinh hồn bạt vía, không ngờ Ngộ Quá phép thuật siêu phàm, bèn ra chiêu khác, chỉ cho Ngộ Quá thấy Tam Thái Tử Na Tra đứng xa tít trên đỉnh núi cách đó cả ngàn cây số, Ngộ Không “hô biến”, lập tức dãi lụa Hỗn Thiên Lăng trên vai Tam Thái Tử bay cái vèo đến nằm trên tay Ngộ Không! Lần này Ngộ Quá cười hì hì, chỉ tay về phía những ngôi nhà công sản, những khu đất trung tâm đắc địa…hô biến một cái, lập tức “của công” biến thành “của ông” ngay tắp lự! Ngộ Không toát mồ hôi hột, Ngộ Quá cười khảy:
- Chưa ăn thua, hãy xem tiếp đây…
     *Nói đoạn, Ngộ Quá chỉ tay về phía đông, rồi lại về phía tây…Ngộ Không dõi mắt nhìn theo:
- Có thấy gì đâu, chỉ thấy dân cư cùng với đồng ruộng, bờ biển…
- Thì đúng rồi…
     *Nói xong, Ngộ Quá “hô biến”, lập tức đất đai, đồng ruộng, nhà cửa của dân biến thành của doanh nghiệp và quan chức, rồi sân gôn, rì sọt, nhà hàng khách sạn, dự án, khu công nghiệp…mọc lên như nấm! Ngộ Không lắc đầu le lưỡi, thán phục:
- Ngươi dùng phép thuật có tên là gì mà ghê gớm rứa?
- Không giấu gì Ngộ Không, ngươi có 72 phép thần thông biến hóa, thì ta có tới 73 phép, tức là hơn ngươi một phép biến hóa, phép thứ 73 có tên “quy hoạch phép”!
- Ta nghe nói “ bản đồ quy hoạch phép” của ngươi bị mất rồi mà…
- Mất sao được, nó thể hiện sự biến hóa khôn lường của phép thuật, khi thì nó xuất hiện, khi thì nó…mất, thế mới gọi là biến ảo chứ, ví dụ như khi cần “cướp đất” của lũ tiểu yêu thì nó xuất hiện, còn khi anh đang “đốt lò” củi cháy hừng hực thì “bản đô quy hoạch phép” phải hô biến cho mất đi chứ sờ sờ ra đó làm…củi à?
     *Ngộ Không quỳ lạy Ngộ Quá đúng một trăm lẻ một lạy, kêu Ngộ Quá bằng “sư phò”, rồi dắt Đường tăng chạy mất dép./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2018

Đỉnh Nhớ Hư Vô


Chiều phai con nước đục ngầu
Trơ hoang cổ độ vại cầu chênh chao
Thâm nghiêm then khóa cổng rào
Sơn ca bặt tiếng môi đào biệt âm

Tình chìm biển lạnh lặng câm
Sầu giăng khóe mắt gió thầm lô xô
Trăng rơi gót dẫm mơ hồ
Núi nghiêng đỉnh nhớ hư vô tháng ngày

Mai sau còn có kiếp này
Đường đê lối nhỏ chung tay che đầu
Nhập nhòe loáng thoáng bóng câu
Muôn năm bến đợi chừ đâu hỡi người

Thạch Thảo viên, Sunday, April 29, 2018.
Vũ Đan Huyền.- K7

___o0o___

*/ Thơ họa

Rong Rêu Tình Mộng

Sóng xô thuyền dạt về đâu
Bến bờ gióng giả nhịp cầu nghiêng chao
Vườn xuân tứ phía chắn rào
Trách chi mấy bận má đào vô âm

Sơn khê chừ cũng lạnh câm
Khoảng riêng một bóng góc thầm sóng xô
Tình mơ bỗng chốc tợ hồ
Bèo mây tan hợp hư vô chuổi ngày

Bể dâu dẫm nát đời này
Xin đừng quá vội buông tay cúi đầu
Chập chờn ô cửa bóng câu
Rong rêu tình mộng về đâu đây người

Nguyên Trinh

Trong hình ảnh có thể có: bầu trời, ngoài trời, thiên nhiên, nước và văn bản

TRỐNG LỦNG GƯƠM MÒN


Người dân mang bản đồ trình cho chính quyền khi chính quyền làm mất, mai mốt chính quyền mang niềm tin đến cho người dân khi người dân đốt đuốc tìm kiếm niềm tin.

TRỐNG LỦNG GƯƠM MÒN
Gửi bà con Thủ Thiêm mất đất và các soeur Dòng MTG Thủ Thiêm sắp mất tu viện.

Hề! Đâu rồi những anh hùng xông pha ngoài trận mạc,
Đâu đâu đâu rồi kẻ vì non sông mà tấc dạ héo hon ?


Ngày càng sinh sôi lũ cô hồn,
quân bội bạc đè con dân mà tròng ách
tách bạch thảo khấu định phần,
chia chác bán buôn hiến dâng đất cha, đất tổ…

Ta lại gõ vào trống đồng Đông Sơn giả cổ
Khua gươm gỗ ca bài nước nước non non,
Ca rằng: Đất nước vô hồn,
Chim Lạc chim Hồng thôi không còn vỗ cánh…
Hề!!!

Vugia - K7

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2018

VỪA


Hoa lục bình vừa trôi vừa nở
Chim chiền chiện vừa hót vừa bay
Trời áp thấp vừa mưa vừa nắng
Tôi nhớ ai vừa tỉnh vừa say

Chao ôi cái dùng dằng khép mở
Nỗi thực hư ngúng nguẩy trêu đùa
Vừa mới đó. Có không, được mất
Ngỡ quên đi, nhớ cũng như vừa...

Sao em nỡ xa gần lãng đãng
Trái tim tôi nợ với đêm tàng
Đồng cỏ đi qua mùa khô nắng
Lẽ nào núm níu chút sương tan

Ừ thì hoa lục bình ra biển
Ừ thì chim chiền chiện tìm đôi
Vừa tím ngát với vừa lảnh lót
Không thiên không lệch nhắc vừa tôi...

Nguyễn Đại Bường - K10

NHỚ


Bốn năm chung học kỷ niệm đầy
Một tờ giấy trắng vội trao tay
Bài thơ không đề... chuyền cho bạn
Thế là câu chữ, nghĩ viết ngay.

Ngu ngơ ngày ấy... thuở học trò
Giờ Văn tập tẹ viết vần thơ
Từng hàng nối tiếp... vui là thế...!
Cố giữ nguyên đến tận bây giờ.

Nhớ quá đi thôi chuyện chúng mình
Ngây thơ, khờ khạo nét học sinh
Còn đây... ghi vào miền ký ức
Mộc mạc, đơn sơ đượm thắm tình.

Bài thơ buồn... Hè ấy chia tay
Bốn năm tình bạn... nghĩa tràn đầy
Tụi mình ba đứa cùng bàn học
Nhớ... nhớ nhiều kỷ niệm là đây.

Lê Thị Ngọc Yến – K8

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.

MONG SỐNG LÂU HƠN?

    *Lên mạng đọc báo, tự nhiên cảm thấy thương thương…úi trời, một vị quan to trong ngành bảo vệ luật pháp, bảo vệ an ninh trật tự cho muôn dân lại chết ngay tại phòng làm việc? sao Trời lại không có mắt vậy ta? ai lại để một trong hằng hà sa số các vị quan thanh liêm, mẫn cán, phục vụ hết mình cho nhân dân, chỉ biết vì dân phục vụ, phục vụ đến quên ăn, quên ngủ lại phải chết như thế bao giờ, ôi thôi người dân đen chúng tôi vô cùng thương tiếc, vô cùng đau lòng xót dạ khi đâu đó có một hoặc vài vị quan bị…chết! đau lòng cũng phải thôi, con dân chúng tôi mất đi một vị quan phụ mẫu đáng kính, lao tâm lao lực phục vụ xã hội, sống với đồng lương chân chất mà không hề tơ tưởng đến tư lợi, không hề xơ múi một hào của công của như của nhân dân, các vị là vốn quí, là tài sản vô giá của quốc gia, là trí tuệ đỉnh cao của đất nước, nói xa hơn một chút là của…nhân loại ! ôi, tiếc quá, tiếc quá ! tôi xin được đại diên cho dân đen và dân hơi ngăm ngăm đen, năn nỉ các vị quan to to đừng có chết nữa, các vị đừng có chết theo cái kiểu phục vụ quên mình như thế nữa, các vị chết rồi biết lấy ai lo cho dân, cho nước đây...hu hu ! Nói thiệt đó, chỉ riêng cái chuyện chết của các vị thôi đã làm cho dân đen chúng tui đau…cái điền luôn chứ chưa nói tới chuyện khóc lóc tiếc thương, chỗ này thì bảo quan đột tử, có lẽ bị nhồi máu cơ… “lo”, do làm việc quá căng thẳng, nơi kia thì bảo quan “tự treo cổ”, xin nói hiểu là… “tự” treo cổ, để phân biệt có trường hợp người ta “treo cổ dùm”! theo tui đoán chắc quan cống hiến quá nhiệt tình, phục vụ quá hết mình nên bị ức chế, dẫn tới trầm cảm nên tự giải thoát để được thong dong miền cực lạc chăng? Nhưng thôi, bận tâm mà làm gì, đường nào quan phụ mẫu cũng die rồi, treo cổ hay đột quị cũng thế thôi, bây giờ dân đen chúng ta tập trung chuyên môn vào chuyện khóc thương, tiếc thương, phúng điếu, truy điệu…và cầu nguyện cho linh hồn các vị quan lơn lớn lỡ chết được siêu thoát, được tiêu diêu về tây phương cực lạc, à mà theo quan niệm tâm linh, muốn nhanh siêu thoát thì hỏa tán chứ đừng có địa táng, mà hỏa táng thì phải đốt, mà đốt thì phải cho vào …lò, lại nghe đồn, đốt lò bằng củi lại nhanh siêu thoát hơn đốt bằng…điện?
     *Dân đen xứ tui, cảm phục và vô cùng thương mến các quan từ lớn đến nhở nhở, từ nhở nhở bến be bé, từ bé bé đến quan tí tẹo. Tất cả họ trên dưới một lòng, ai cũng liêm khiết, trong sạch cả, tui đảm bảo 100% họ đáng kính, trong sạch từ trong ra ngoài, từ dưới lên trên, bởi tất cả họ ai cũng được học tập và làm theo tấm gương cực kỳ trong sáng hết. Họ quên mình vì dân phục vụ, họ chí công vô tư, họ thương dân như con, quí dân như…cháu, họ chăm lo hết mực cho đời sống người dân nghèo, nên ai cũng có cơm ăn, áo mặt, nhà ở, học hành không tốn một xu, đau ốm không tốn một cắc, không lấy của dân một cây kim sợi chỉ, thế đấy, rứa mà có kẻ ác mồm, ghẻ miệng, bảo cướp đất của dân, mẹ cha cái lũ vu khống, đặt điều, nói xấu quan nha. Chính vì các quan tốt như vậy nên dân đen chúng tui tự hào là được sống trên một đất nước hạnh phúc, đáng sống, ai ai cũng mong muốn các quan từ lớn đến nhỏ được sống lâu, sống mãi mãi để cống hiến cho dân được nhờ, chính nhờ hồng phước ấy nên các quan sống rất thọ, ngay cả Bành Tổ cũng thua, vừa rồi có quan mới tại chức có 277 năm chứ mấy, để kiếm đủ lương làm cái nhà cho vợ con che nắng che mưa, còn, còn vô số các quan nữa, có người tại vị cỡ 5đến 7 trăm năm, có quan cả ngàn năm, vài ngàn năm… hiện vẫn còn công tác mà chưa có cơ hội kể ra cho bàn dân thiên hạ biết, để thấy được hồng ân mà dân cầu nguyện, giúp quan hưởng phước sống lâu hơn ông Bành.
     *Bởi vậy nên các quan đừng có chết, các quan mà chết là dân đen chúng tôi vô cùng thương tiếc, thành kính phân ưu, kêu gào thảm thiết, khóc hết nước mắt, tội nghiệp, hu hu./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2018

TỊNH VIÊN Sơn Trà


Lại lạc tiếng chim về vườn cũ
Tre trúc xôn xao lá vẫy tay chào
Ngày nắng sớm cánh hoa lan khoe sắc
Sương ngủ quên trên mắt lá mơ màng

Tịnh Viên ơi! Một hồn quê nho nhỏ
Cành trúc ngọn tre níu bước người
Một góc rừng chim nhỏ hót bình yên
Đã lạc dấu chân người một thuở nọ

Hớp ngụm nước suối trong thấm vào lòng cây cỏ
Ong bướm rộn ràng thả từng cánh hoa rơi
Mùa thu về lạc bước giữa muôn nơi
Bóng người về theo tiếng chuông ngày xa vắng

Đỗ Khương Bình - K16

a