Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

TIN BUỒN


Được tin Cụ Bà Nguyễn Thị Lưỡng (Thân mẫu chị Lê Kim Khuê K9, Lê Kim Lâu & Lê Thanh My chs ĐG) vừa mãn phần sáng Chủ Nhật ngày 26 tháng 2 năm 2017 nhằm ngày Mồng Một tháng Hai năm Đinh Dậu tại tư gia 57 Lương Thế Vinh, quận Sơn Trà, Đà Nẵng. Thượng thọ 95 tuổi
Thầy Cô và chs ĐG xin chia buồn cùng chị Kim Khuê, chị Kim Lâu & Thanh My cùng tang quyến. Cầu mong hương linh Cụ Bà sớm siêu thoát.


Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017

Thơ LÝ HOÀNG


Tóc bay trong nắng Xuân về
Môi em hồng thắm lối về chiều nay
Hương tình tóc gió thôi bay
Theo từng giọt nắng tháng ngày có em
Chiều Xuân mai nở bên thềm
Cúc vàng hé nhụy lòng em rộn ràng
Yêu anh tình thắm đeo mang
Với người tình nhỏ hoa vàng mùa Xuân
Nhớ anh nghe khúc tình buồn
Em cầu nguyện mãi được luôn bên người
Yêu anh hơn cả vàng mười
Mong cho tình thắm mãi người tình chung
Mai này ảnh đã lên khung
Thiệp hồng hai đứa cùng chung lối về
Thắm tình vẹn nghĩa phu thê
Em là chiếc bóng đường về bên anh .


LÝ HOÀNG K8

CHUYỆN THẰNG CHÍ PHỔI .




CHỦ NHẬT CƯỜI...MẾU !

Nói đến Chí Phổi, chắc như đinh đóng cột hắn là con chính chủ của Chí Phèo mà không cần phải xét nghiệm ADN. Nhìn khuôn mặt, lối đi cho tới cách chửi, nó là bản sao hoàn chỉnh của Chí Phèo, nhưng ...không biết có phải con hơn cha là nhà có phúc hay không, mà hắn hơn hẳn cha hắn ở chỗ hắn luôn làm điều ngược lại với những gì mà hắn học được từ nhà trường cũng như... xã hội.
Hồi còn học lớp hai trường làng, có lần hắn và lũ bạn con nít đang chơi chạy nhảy trên sân trường, bất ngờ thấy bà hiệu trưởng và bà hiệu phó cưỡi con ngựa chạy vô văn phòng, con ngựa chạy nhanh vấp phải thằng cu Tỉn, khiến cu Tỉn gãy một cái chân. Không hiểu sao khoảng tháng sau, Chí Phổi cùng tất cả học trò trong cái trường làng ấy mỗi đứa nhận được một cái phiếu thăm dò...cụ thể là trong ngày tháng đó con có thấy có con ngựa cưỡi 2 bà chạy trong sân trường không ? hoặc như con có thấy Cu Tỉn bị con ngựa "ủi" trong sân trường không? còn nhiều câu thăm dò nữa...nhưng với 2 câu này thôi thì Chí Phổi cùng một số bạn nhao nhao...dạ có có, con có thấy...
Bỗng nhiên thầy chủ nhiệm nghiêm nét mặt:
- Không được nói vậy, đây là lệnh của hiệu trưởng phải quán triệt, ngay cả thầy cũng thấy là có nhưng phải nói theo "chỉ đạo", các con đồng loạt ghi vào phiếu là...không thấy có con ngựa nào chạy trong sân trường, không thấy Cu Tỉn bị ngựa ủi, còn câu ...theo con thì tại sao Cu Tỉn gãy chân ? các con cùng ghi là...Do xương Cu Tỉn bị xốp, không chịu uống sữa giàu can-xi, vitamin D, nên đi bộ vấp ngã...gãy xương !?
Chí Phổi phản ứng:
- Nhưng thưa thầy, rõ ràng tụi con thấy con ngựa cưỡi hai bà chạy trong sân trường ủi thằng Cu Tỉn ngã chỏng vó mà...
Thầy trừng mắt:
- Có thấy cũng nói là không thấy, có biết cũng nói là không biết, có nghe cũng nói là không nghe...rõ chưa ? Nghĩa là...không biết, không nghe, không thấy!
Chí Phổi rụt rè:
- Có nghĩa là ...chúng con phải làm ngược lại, nói ngược lại ?
- Đúng vậy ! (Thầy khẳng định như đinh đóng cột)
Có lẽ Chí Phổi từ nhỏ được giáo dục như vầy cho nên bây giờ hắn ngang tàng, xấc xược hơn cha hắn nhiều, hắn luôn làm điều ngược lại... Hồi hắn học cấp 2, một hôm cô giảng bài về tình bạn, phải biết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau, thế là sau giờ học đó, Chí Phổi đạo diễn một màn đánh hội đồng con bé Đào cùng lớp, với lý do nó "nhìn đểu" con Lê, hắn phân công con Tủn dụ con Đào đến chỗ vắng, con Lê, con Mận, con Mít xông vô đánh tới tấp, rồi hắn phân công thằng Tèo quay Clip tung lên Fb.
Lớn lên, Chí Phổi làm trưởng thôn, có mấy doanh nghiệp đến biếu tặng thôn những chiếc siêu xe trên vài tỷ để tiện việc đi lại phục vụ nhân dân trong thôn, việc này đến tai bố hắn là Chí Phèo, Chí Phèo nghiêm giọng:
- Ta thấy vụ này có gì mờ ám đây, tại sao không tặng cho tao, cho
thị Nở mà phải tặng cho thôn ?
- Con khẳng định với bố là họ tặng hoàn toàn trong sáng, không có động cơ vụ lợi gì ở đây...
- Bố chắc chắn với con là...trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì đâu, mẹ mày Thị Nở chỉ tặng tao bát cháo hành loãng nhách, thế mà tao phải "lao động cật lực", "lao động khổ sai" trong cái lò gạch bao nhiêu năm trời, mới tạo ra được mày, nói dại lúc ấy bã tặng tao nửa chiếc xe như mày bây giờ chắc tao ký giấy bán Trời luôn, chứ đừng nói bán cái lò gạch !
- Con nói vậy, tin không tùy...bố !
Chí Phèo làm thinh, hắn cũng chợt nhớ ra rằng...Chí Phổi từ nhỏ đã được giáo dục là phải làm ...ngược lại rồi mà, cãi với hắn cũng vô ích. Chí Phèo chợt rùng mình nghĩ xa...nếu lỡ một ngày nào đó, người ta dạy "bài học yêu nước" để chống ngoại xâm, thì thế hệ Chí Phổi xử sự thế nào nhỉ ?


Đoàn Văn Thường K9


Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

Tang Bồng Trĩu Gánh


Long đong kiếp lữ mỏi chân đi
Lận đận buồn vui có nghĩa gì
Đất mẹ hoài thai miền thục địa
Quê cha táng xác lúc đương quy
Dăm câu chữ nghĩa loay hoay nhớ
Một khối thơ tình lớ ngớ ghi
Biển sóng ầm vang hồn quặn thắt
Tang bồng trĩu gánh nợ nần chi

Thạch Thảo viên, Saturday, February 4, 2017
Vũ Đan Huyền K7
______________

_ Lời bạt

*/ Thục địa, Đương quy là tên 2 vị thuốc Đông y.
_ Ở đây chữ "thục" dùng với nghĩa như "hiền thục, yểu điệu thục nữ".
"thục địa" là vùng đất hiền hòa, yên bình, màu mỡ.
_ "đương" = đang. "quy" = về.
"đương quy" = đang lúc về.
*/ "tang bồng" ''tang" = cây dâu, "bồng" = cỏ bồng. Điển tich "tang bồng hồ thỉ" = cây cung bằng thân cây dâu, mũi tên bằng ngọn cỏ bông.
Uy Viễn có viết
"Tang bồng hồ thỉ nam nhi trái
Cái công danh là cái nợ nần"

_______o0o________

_ Tự họa

Hồn Hoang Gió Lộng

Trỗi nhớ hao gầy cóng gót đi
Trơ cành trụi lá nhớ nhung gì
Lần chần thức sớm trời nghiêng dậy
Loáng thoáng tàn chiều núi ngã quy
Gối lạnh chăn mơ chìm thổn thức
Thơ nồng tình mộng nổi hằn ghi
Hồn hoang gió lộng sầu da diết
Trống vắng ơi người có thấy chi

Thạch Thảo viên, Saturday, February 4, 2017
Vũ Đan Huyền

_______o0o________

_ Họa thơ

Chúc Tết
(Bài họa: Hồn Hoang Gió Lộng)

Một năm thành bại cũng qua đi
Tống cựu nghinh tân chẳng có gì
Đam bạc vần thơ gieo tết đến
Nồng nàn chung rượu nhắn xuân quy
Cầu mong trăm họ bình an nhé
Nguyện ước muôn nhà hạnh phúc ghi
Đón tết nào quên câu hiếu sự
Gia đình đầm ấm chẳng màng chi

Vũ Thanh Tùng.
_______o0o_______

_ Thơ họa

Xa Cách Bạn Hiền.
(Họa bài: Tang Bồng Trĩu Gánh)

Ngọn gió thời gian chóng thổi đi
Bên nhau thuở ấy vấn vương gì
Dấu xưa cùng lớp còn lưu nhớ
Chốn cũ chung trường mãi tụ qui
Kẻ ở đầu non tình trọn giữ
Người xa cuối bể nghĩa đầy ghi
Qua rồi kỷ niệm thời thơ ấu
Xa cách bạn hiền có sướng chi

Hồ Tiến Triển K7

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

TRỞ VỀ "TÂY ĐÔNG" BẮC


Rồi một hôm anh trở về Tây Bắc
tìm chốn xưa, từ buổi nọ xa người
cô gái Mường Peng em chỉ mỉm cười ..
em hãy tin …một ngày ta trở lại

làm sao quên
cái thời "vụng dại" ...
Na sản, suối đá một chiều xuân
bên khóm hoa mua ..buồn
em gởi chiếc khăn
mấy chục năm..
vẫn còn thơm tay ấm ...

tôi trở về đây, chiều nắng nhẹ
em đâu rồi? cô gái mường Peng
em Mường Lay, em Mường Peng..
tôi về đây, mang lời ấy ngày xưa ...
bao mùa Thu ...cái thời hoa mộng..

nụ son môi vẫn còn tê điếng ...
thuở trời xanh, trăng rớt sau hè !!
em Mường Peng, con gái Mường Lay ..
đôi vòng tay ôm ..một thời xao xuyến quá !!
ta xa xôi ..có nàng góa phụ ..
mấy mùa xuân, nàng vẫn mơ hoài ...

em Mường Lay một thời mây trắng
mây trắng bay, đẹp quá núi rừng xanh
chừ về đây, tóc tuổi tuyết sương ...
nghe tiếng reo buồn con suối nhỏ

nhớ không em, những ngày khăn khó
súng lưng gùi ...mặt trận vùng cao
tràng liên thanh xé đêm thét gào ...
có một ai vừa về với núi ...

tạm biệt dấu yêu ...
nàng Mường Peng quá muộn ...
trong tim mình khắc đá tuổi “ba mươi”..
còn trong ta thương nhớ ngậm ngùi ...
trái tim em như trăng rằm đêm mùa Hạ.

PHAN MINH TA K8




Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

THĂM LẠI BIỂN XƯA


Ta
về thăm lại
chốn xưa
nắng chiều đã nhạt
người chưa vơi tình
trời
mây
nước
cũng lặng thinh
gieo lòng chi
kẻ lữ hành cô đơn?
giơ tay
ta níu hoàng hôn
ngày đi quá vội
bồn chồn dạ đau.
đâu rồi
biển hát chiều nao
và ...
đâu tiếng sóng
dạt dào đại dương?

PHAN THỊ HOA XUÂN K6


LỆ XUÂN!


Trước thềm xuân chợt đã thấy dòng nước mắt
Từ mắt mẹ hiền đến những đứa con yêu
Tôi còn nhớ hôm ấy vào một buổi chiều
Vợ tôi kể lại hãy tin đây là thực tế

Tiền đến với người khốn khổ thường chậm trễ
Và đôi khi cũng ngoảnh mặt từ lâu rồi
Để hôm nay mẹ đang đứng bỗng quỵ ngồi
Ôm con vào lòng sụt sùi nước mắt

Chợ xuân người ta mua đủ đầy hàng đắt
Cả hoa tươi đẹp nhất cẩm chướng, hoa ly
Nhắm mắt đi thôi mẹ đâu giám so bì
Mở mắt ra mẹ mua ngay bình thuốc tẩy

Con yêu ơi!. Lòng mẹ quặn đau đang trồi dậy
Đợi đêm về ngâm vào quần áo cũ rong rêu
Chờ xuân sang con mẹ có áo mới đẹp nhiều
Vui cùng bạn, cùng xuân nhưng không cùng hoàn cảnh

Xúc cảm nầy, lần nữa dẫn mẹ vào hiu quạnh
Bùi ngùi tâm can khôn tả xiết nỗi niềm đau
Thiếu thốn nhiều rồi sao còn mãi ở gần nhau?
Ôi!.Mùa xuân đến làm thêm đau nỗi bất hạnh

Mẹ mong ngày nào đó cái nghèo rồi sẽ tạnh
Như cơn mưa đâu có mưa mãi và mưa hoài
Gia đình mình sẽ có dịp đứng trước gương soi
Được tươi tỉnh qua cơn khó khăn nghèo tàn tạ

Hồ Tiến Triển K7


Quờ Níu Vói


Bỗng chợp mình thảng thốt
Nghe như chừng buốt nhói
Sao dòng thơ ai vẽ
Cứ lãng đảng đi về

Hồn cốt đẫm mê hoang
Giang tay quờ níu vói
Soi bóng mảng hồn côi
Thoáng phiêu bồng không thôi

Xuôi trôi dòng sông trôi
Lặng con nước ơ hờ
Bến bờ ôi đứng lặng
Chòng chành sợi tao nôi

Lại đường vòng cong cong
Ai chừ hong tóc rối
Cho ta về nguyên thủy
Vớt vội nhánh rong chìm

Thạch Thảo viên, Wednesday February 15th, 2017
Vũ Đan Huyền K7


Một Thời Hoa Mộng


Áo em bay giữa trời xuân lộng gió
Mùa thắm tươi trên những đóa mai vàng
Nhẹ bước hồng em vui chơi đây đó
Khúc giao mùa giòng nhạc mãi âm vang

Dưới sân trường mùa xuân về ngập nắng
Như đóa hoa em hé nụ môi cười
Những cánh bướm vu vơ buồn xa vắng
Mây dỗi hờn mây cũng kém màu tươi

Sách vở như ngủ vùi trong cặp nhỏ
Phấn trắng bảng đen nằm đó ngu ngơ
Theo ngọn gió hồn bay ngoài khung cửa
Tuổi vào yêu nào đâu dễ hững hờ

Anh bên em cùng hái hoa bắt bướm
Hương trinh nguyên len nhè nhẹ vào hồn
Trao cho em cánh hoa lòng anh đó
Để gió chiều mê đắm nụ môi hôn ...

Nguyễn Tấn Lực K6

CHUYỆN THẰNG XUÂN TÓC ĐỎ



CHỦ NHẬT CƯỜI…

Hắn là Xuân tóc đỏ, hắn rất tự hào là thằng lắm tài, ngoài cái tài lượm banh hầu các quan đánh tennis rồi trở thành tay vợt có hạng dám so tài và đánh thắng luôn cả các quan tây…hắn cũng rất có tài khi “lượm” được mẹ Phó Đoan, nhưng ít ai biết hắn có một tài rất độc đáo, rất đặc biệt , có lẽ nhờ tài này mà con đường thăng quan tiến chức của hắn lên nhanh như diều gặp gió, Bây giờ Xuân tóc đỏ ngồi chểm chệ trên ghế cao, nó lại dùng chính cái tài này để cứu nguy không biết bao đàn em mà hắn để mắt tới…
– Thầy Phán làm chuyện bậy bạ, gạ tình đưa thân chủ của mình vào khách sạn, chuyện tày đình là thế mà thằng Xuân tóc đỏ bảo rằng…thầy Phán vào đó để “tư vấn” cho thân chủ chứ có gì mà ồn ào !
– Nghị Hách làm mấy con đường giá trị trên ngàn tỷ, làm trước hư sau, chúng sinh la làng ỏm tỏi, thế nhưng Xuân tóc đỏ vô tư phán rằng… “hư nhanh là do Trời”, ai biểu ông Trời làm cho nắng nóng.
– Trùm Sò quản lý mấy cái thủy điên (cái này lỗi do thằng đánh náy, chứ đúng ra là Thủy điện), khi lũ về sợ vỡ đê bèn cao hứng xã đại, làm cho dân hạ lưu điêu đứng, chết chóc, thiệt hại tài sản biết bao nhiêu, rứa mà Xuân tóc đỏ nói trớt quớt… Việc “xã lũ là đúng qui trình, còn bà con chết là vì…tắt thở”.
– Lão Hạc làm sếp một cơ quan, lão tranh thủ bổ nhiệm con trai vào vị trí chủ chốt để chuẩn bị thế chân mình, khi kiểm tra mới loài ra chuyện cơ quan toàn người nhà của Lão, xã hội lên tiếng, phê phán, chuyện đến tai Xuan tóc đỏ, hắn tỉnh bơ…Lâu nay “chuyện tuyển dụng toàn người nhà là hết sức bình thường, xảy ra nhan nhãn chứ đâu phải riêng nhà Lão Hạc”… ?
– Thầy đội Min Toa, Min Đơ trong lúc làm nhiệm vụ đã thượng cẳng tay, hạ cẳng chân làm thầy Thông (cũng đang làm nhiệm vụ) chảy máu mũi, hình ảnh rất phản cảm, xã hội chê trách, chuyện đến tai Xuân tóc đỏ, hắn cười trừ… anh Min Toa, Min Đơ chỉ “gạt tay, giơ cao chân” chứ có hành hung ai đâu!
– Chí Phèo làm cây cầu bắt qua sông để tiện đường đến cái lò gạch, mới làm xong cầu sập luôn vào lúc khánh thành, Xuân tóc đỏ bên vực… “cầu sập là do biến động bất ngờ của dòng chảy cùng với độ lún khó lường của dòng sông”.
– Chị Dậu điều hành cái gia đình mà càng ngày càng tụt hậu, trong khi các gia đình khác người ta văn minh, hiện đại, rỏ ràng là… “tụt hậu”, thế nhưng Xuân tóc đỏ lại ra sức bảo vệ chị Dậu, cho rằng… “phát triển chậm nhưng mà chắc”.
Không còn bàn cãi gì nữa, rõ ràng là trình độ “Uyển ngữ” của Xuân tóc đỏ đã đến mức thượng thừa, vô địch thiên hạ, vô địch cả giới võ lâm. Nó đã cứu được rất nhiều bàn thua trông thấy cho đàn em, và cả đàn anh nữa. Một hôm, Thị Mịch không biết từ đâu ra,, tìm đến Xuân tóc đỏ chìa ra cái “que thử thai” với hai vạch màu đỏ bắt đền…
Người viết bài này vô cùng phấn khích, thử xem thằng Xuân tóc đỏ lẻo mép cú ni có mà chạy đường trời. Và thật không ngờ, Xuân tóc đỏ vẫn thản nhiên … chỉ là “Rút chậm một nhịp so với thời đại” mà thôi, chứ có gì to tát đâu, thôi “tự giải quyết” lấy vậy.
Chào thua Xuân tóc đỏ! xảo quyệt kiểu ni hèn chi mà muôn đời người ta cứ gọi hắn là thằng (thằng Xuân tóc đỏ), không bao giờ gọi là ông cả./.

ĐOÀN VĂN THƯỜNG K9

KHI CÁC ANH NGÃ XUỐNG


Khi các anh ngã xuống,
Các anh nào có biết,
Sẽ có ngày… Ải Nam Quan nằm tận bên Tàu!

Để cho câu truyền ngôn lịch sử:
“Đất nước ta liền một dải,
Từ Nam Quan đến Mủi Cà Mau…”
Đành lùi vào dĩ vãng!

***
Khi các anh ngã xuống,
Các anh đâu có hay,
Những tấm bia tưởng niệm,
Đổi bằng máu các anh,
Bị phá đi loang lỗ,

Để những tên xâm lược,
Thành những gã bạn vàng!

***
Khi các anh ngã xuống,
Cho đất nước đứng lên,
Bao câu hỏi,
theo các anh về nơi chín suối
Bao câu hỏi,
theo đất nước đến mãi bây giờ,

Các anh, những anh hùng chưa được gọi đúng tên,
Những nghĩa sỹ chưa kịp đặt lên bàn thờ lịch sử,
Hãy nghỉ yên,
Những người con của Mẹ,
Hãy nghỉ yên,
Những hào kiệt phương nam…

Vũ Đông Thám K7


Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG


Lạc ánh trăng vàng, khuất cõi mơ
Cung đàn Tư Mã bặt bao giờ
Vườn xưa cỏ dại xanh tràn lối
Bến cũ ngàn lau trắng ngập bờ
Ngõ trúc đìu hiu nào kẻ đợi
Thềm rêu lặng lẽ chẳng ai chờ
Ngày về sóng nước Tầm Dương lạnh
Khúc đoạn trường gieo nặng ý thơ.

PHAN MẠNH THU - K9 (02/2017)



GIANG ĐẦU VẤN TƯƠNG TƯ


Bến lạnh Giang đầu một bóng mơ
Người đi xa biệt đến bây giờ
Xanh cao nghĩa lộng vờn khung nhớ
Sóng bạc tình xao động bến bờ
Nguyệt ảnh lung linh hoà lối quạnh
Sương hình loã xoã khép đường chờ
Đêm nay nghe đoạn tương tư hận
Tịch mịch đầu sông rủ ý thơ.

NGUYÊN THƯỜNG (Bài họa)


BƯỚC DẶM TRƯỜNG *


Oan khiên tràng pháo xé niềm mơ
Trống Nhạn Môn Quan đã đáo giờ
Khấp khiểng đường xa sầu kín lối
Chông chênh bến lạ muộn ken bờ
Vườn xưa ngõ trúc hoài trông đợi
Tháp cũ thềm rêu mãi ngóng chờ
Ray rức trời Mông chiều buốt lạnh
Dặm trường cô phụ nặng vần thơ

NGUYỄN SINH 2/2017 (Họa nguyên vận)
(*) Dựa theo tích “Chiêu Quân cống Hồ”


NỖI NHỚ QUÊ!


Đại Bình Trung Phước đẹp như mơ
Tranh thủ về thăm kẻo hết giờ
Khúc khuỷu hàng tre nơi mở bến
Quanh co dòng nước chốn chia bờ
Quê hương nỗi nhớ bao người ngóng
Làng xóm niềm thương bấy kẻ chờ
Lưu lạc lênh đênh ôi não ruột !
Chạnh lòng xúc cảm viết bài thơ

HỒ TIẾN TRIỂN (Bài họa)

images-1

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

ĐÓA HỒNG


Tặng em một nụ hoa hồng
Nở trên tay đoá hồng bông dịu dàng
Từ em trầm ngát quan san
Nghìn trùng xa cách cung đàn hoà ngân
Từ xa xôi tới nôi gần
Em ru tôi suốt phù vân cõi người
À ơi ru điệu ru mưa !
Bàn tay chạm đoá mây vừa trổ bông.

Nhật Uyển (Phạm Văn Tuấn K4)
15-02-2017


T.R.Ă.N.G.


Thơ tháng giêng tặng các ạnh, chị, bạn hữu thân thiết !

Tôi múc gầu nước lên từ cái giếng sâu bên bờ biển mặn
Gầu nước ngọt ngào khoan thư, gầu nước xanh xưa tĩnh tại
Tôi múc gầu nước lên từ tảng sáng tinh mơ đến tận tối mịt đêm dài đèn khuya gió tạt
Bây chừ em mới hiện hình bước ra như thể
Là vầng trăng thấp thoáng bay đến tận vì sao xa
Thả xuống lòng tôi một gầu nước lạ !

Nhật Uyển (Phạm Văn Tuấn K4)
11-02-2017

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người

Valentine 2017


cành hoa xuân trao em
valentine mới đến
để mãi mãi muôn đời thương mến
như ngày đầu mình đến bên nhau
tình yêu mình vẫn chẳng đổi thay
như đoá hoa sắc hương ngây ngất

anh nâng niu như là báu vật
cho tình yêu còn mãi trên ngôi
từ sắc thắm đôi môi
nụ cười hồng tươi trong nắng sớm
ngày gặp em nụ hoa vừa chớm
đã thắm nồng trong trái tim anh

tình chúng mình mãi mãi ngát xanh
như đồng lúa miên man
như biển chiều tha thiết
đóa hoa cho em Ngày Tình Yêu
em ơi có biết…
xin duyên tình mình
xanh đến tận ngàn sau ...

Nguyễn Tấn Lực K6

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng, giày và ngoài trời
Trong hình ảnh có thể có: hoa, thực vật, thiên nhiên và ngoài trời
Trong hình ảnh có thể có: 1 người, kính râm và cận cảnh

Thơ NGUYỄN VĂN GIA


<3Thân tặng những mối tình dang dở nhân ngày tình nhân

GIỌT SƯƠNG MAI

Đâu rồi trăng khuya
Bên giếng cũ
Lấy gì soi lại giấc mơ phai
Dấu chân thuở đó
Giờ rêu phủ
Lặng lẽ bên đường
Giọt sương mai .


NHỚ NGƯỜI PHƯƠNG XA

Quê người một bóng lẻ loi
Một vầng trăng lạnh
Buồn soi dấu hài
Lối xưa rêu phủ còn đây
Người xưa giờ đã
Chân mây cuối trời.

MONG MANH SỢI KHÓI

Mong manh
như sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu đi nỗi nhớ
Thế mà
ai cũng hay
Lòng
hương bưởi
hương cau
Gởi tình
theo ngọn gió
Lênh đênh hoài đi nhé
Yêu chi
cực lòng nhau
Chông chênh
là nỗi nhớ
Tình như
giọt sương mai
Ai về
qua chốn cũ
Khơi chút tàn tro bay
Tình như là
sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu trong túi áo
Rứa mà
ai cũng hay.

Nguyễn Văn Gia

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Valentine Say Giấc Đương Thì



Chúng mình mãi yêu anh nhé
Cho vườn hoang hé nở vạn cánh nụ hồng
Mắt lóng lanh chỗi dậy giọt sương mai
Cho Valentine rừng rú trổ bông

Cội bằng lăng bỗng chừng hiển thánh
Ghì chặt môi hôn
Cành cây nhánh lá cũng la đà
Sát ngực cuồng say
Áp má lồng tay
Quán vắng ven sông lâu đài ngọc bích
Cổ tích hoài mơ tràn trề nhựa ứa

Dìu nhau đi
Mùa Valentine say giấc đương thì
Nhà xưa lối cũ rộn rã vần thy
Em nói gì
Bờ môi úa nhàu bừng tỉnh hồi sinh
Ờ bình minh muôn ngàn tơ lụa nắng

Đưa nhau về
Đồi Valentine thiên đường mộng mỵ
Chốn Đào nguyên kiếp lữ thiên di
Mê cung tình ái
Đỉnh Vu sơn thác loạn niềm mơ
Tay sờ soạn phím dương cầm âm vang chăn gối

Dắt nhau chừ
Valentine nồng nàn hương cỏ
Nắm cườm tay nhỏ
Thơm mi dỗi hờn
Cuộn siết hồn nhau
Chồi ướm men say
Nhớ hoài mãi đó

Thạch Thảo viên, Tuesday, February 14, 2017.
Vũ Đan Huyền K7



Trong hình ảnh có thể có: ngoài trời và thiên nhiên

Quê Nhà trong Hoài Niệm Trường Giang


Biền biệt quê hương rất nhiều năm, nỗi nhớ quê nhà luôn trong tiềm thức, nhưng có nhiều lí do để người đi lần lữa không về. Chỉ sợ khi mở toang cánh cửa dày nặng của một thời quá khứ, phía sau là một khoảng trống vô hình sâu hun hút… Đôi khi ngồi nhẩm thời gian không khỏi giật mình thảng thốt:
Lâu quá chưa về thăm cố hương
Nỗi nhớ dài theo tháng năm trường
Sáo chiều ai thổi sao buồn thế
Dằng dặc trong lòng khúc ly quê…

Thế rồi một ngày không hề hẹn trước, tôi đột ngột quay về, dù trong đầu không có chút khái niệm nào về việc sẽ trở về. Quê hương đã đổi thay nhiều quá… lòng cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết… có nhiều thứ quý giá trong cuộc đời đã trôi khỏi tầm tay…nỗi buồn cứ thế nhân lên…và chợt thấy hối tiếc vì đã quay về…

Chiều nay tình cờ tôi được nghe album “Hoài Niệm Trường Giang” của Vũ Đức Sao Biển, tôi ngỡ như gặp lại mùi hương nồng nàn của loài hoa dẻ, mùi hương ấy đưa tôi về lại một ngày xưa… nơi ấy quê nhà. Bất chợt tôi tìm thấy trong đó nỗi niềm của chính mình – một người xa xứ, cùng những tiếc nuối, những hoài niệm về một chặng đường đời dằng dặc đã đi qua.
Tôi đã nghe Hoài Niệm Trường Giang với tâm trạng như thế đó, cảm xúc đầy ắp khi gặp lại dòng sông Thu trôi giữa đôi bờ cát, gặp lại bờ tre xanh đầu làng, cùng với những cánh đồng chiều trắng cò bay. Có thời thơ ấu lang thang trên đồi tìm quả dại, có đôi mắt đẫm lệ của người bạn nhỏ, ngày tiễn tôi rời xa mảnh đất Duy Xuyên…

Nghe Hoài Niệm Trường Giang tôi gặp lại giọng nói quen thuộc của người xứ Quảng, những địa danh xa xôi như: Đông Giang, Tây Giang, Núi Thành, Thăng Bình… cũng trở thành thân thiết, dù chưa một lần tìm đến. Tôi bắt gặp lại những triền dâu xanh ngắt, có màu áo lụa Duy Xuyên vàng mơ qua ngõ trúc. Thấp thoáng bóng dáng một chút sương khói mong manh của thời tuổi trẻ, ngọt ngào thay hò hẹn buổi ban đầu, để lại trong lòng người đi nỗi nhớ khôn nguôi và câu hỏi một đời day dứt:
Ngày mai về lại đồi quê cũ
Ta biết tìm nhau ở chốn nào…
Hoa Mua vẫn tím màu thương nhớ
Còn có ai chờ trên bến xưa!?….

Nghe Hoài Niệm Trường Giang, tôi lại muốn quay về. Về Quế Sơn, Trà My, đi tìm mùi hương quế. Về Nông Sơn, ghé qua thăm mảnh đất Đại Bường bốn mùa cây trái sum suê, rồi ngược dòng sông Thu lên thăm Hòn Kẽm Đá Dừng. Về Duy Xuyên nghe tiếng tằm ăn rỗi, đi tìm màu hoa tím một thời gắn bó tuổi thơ. Về Hội An thưởng thức cao lầu, nhìn nắng vàng rơi trên Hoài phố, trải lòng theo những điệu hò khoan…

Về thăm mảnh đất Tam Kỳ, nơi gánh nặng hai đầu Nam Bắc. Về nhìn những tan tác thương đau, mà đất Quảng đã gánh chịu mỗi khi mùa mưa bão đến, cùng những trận gió Lào rát bỏng thịt da mỗi độ sang hè, có như thế mới biết cảm thông cho tính tằn tiện chắt chiu, như đã thấm sâu vào máu thịt của người dân xứ Quảng…
Về xem Đà Nẵng mỗi ngày càng thêm rực rỡ, một Bà Nà xinh đẹp như mơ, cùng với phố núi Sơn Trà vẫn còn đây đó đôi nét hoang sơ. Mới thấy hết công ơn của các bậc tiền nhân, những người đi khai hoang mở đất buổi đầu, đã làm một cuộc hành trình dài về phía phương Nam.
Giờ đây, quê hương lại thôi thúc trong tôi, mà ngày về… có lẽ hãy còn xa lắm…

Nửa cuộc đời xa biệt đất quê
Khi ngoảnh lại sương phai màu tóc
Quê nhà ơi! Nơi bình yên nhất
Khi chùng chân lại muốn quay về…

PHAN MẠNH THU K9 (12/ 2009)

DSC06481

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

TÀN XUÂN


Gom hết nắng tàn xuân vui cho trọn
Vội vàng lên xuân còn lại chút nầy
Rượu mềm môi cho lòng mình ấm lại
Cho vui buồn tan biến với cơn say

Cạn ly nầy ta rót thêm ly nữa
Rượu với đời là tri kỷ tri âm
Hoa sẽ tàn và mùa xuân cũng mất
Đêm đi hoang từng giọt nhớ âm thầm

Nguyễn Tấn Lực K6

TÌNH BẠN


Thuyền tình lướt sóng giữa dòng sông
Sợi nhớ sợi thương quyện nắng hồng
Lưu nghĩa trao huynh lời đẹp thắm
Giữ tình tặng đệ chữ xinh nồng
Thề non bền vững ta ghi có
Hẹn biển phôi phai bạn nói không
Kết nối tình xưa vui hội ngộ
Thắm thiết chan hòa thỏa chờ trông

Hồ Tiến Triển K7


RỒI MỘT NGÀY


rồi 1 ngày tình yêu sẽ chết
trái đất tan như "giấc mộng đêm hè"
em cũng mất...tui không còn nữa
ta không còn nghe tiếng ve xưa

rồi 1 ngày bình minh không trở lại
bóng hoàng hôn tắt mãi trên đồi
chim thôi hót khi mùa thu lá rụng
trời cao nguyên
trăng không sáng ở biên hà ...

đã tan chảy vào sát-na huyền diệu
thế giới buồn ..1 lũ âm binh ...
thần Hy lạp say cuồng trên núi đá
còn cô hồn và "biệt thự" của thần linh

PHAN MINH TA K8


Xuân Ơi Đâu Tiếng


Nắng rơi sót rụng hiên thềm
Xuân ơi đâu tiếng ngọt mềm mẹ ru
Cuộc trần chợp thoáng phù du
Dáng gầy tựa cửa thiên thu thở dài

Nhẹ đưa phân phất hương mai
Lặng thầm rưng nhớ tóc phai nhạt màu
Lưng còng bóng đổ vì đâu
Gậy mòn chết lặng cả câu thơ buồn

Mẹ ơi sấm động mây nguồn
Mắt nhòa bia mộ lệ tuôn bao giờ
Xanh miền tuổi dại ngày thơ
Lưng đồi sim tím trời mơ mẹ tề

Chim chi chiêm chiếp hoang khê
Hoàng hôn dần phủ lạnh về núi nghiêng
Tít mù xa cõi vô biên
Mẹ ơi tê cóng bên triền cô liêu

Thạch Thảo viên, Chiều mồng 3 tết. Monday, January 30, 2017
Vũ Đan Huyền K7

Trong hình ảnh có thể có: đại dương, bầu trời, đám mây, ngoài trời, nước và thiên nhiên

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

Dỹ Vãng


Về trở lại ngày xa xưa yêu dấu
Áo mây trời phủ kín những hoàng hôn
Chiều trên chuyến xe về miền dỹ vãng
Chất buồn ơi dâng khoảng trắng linh hồn

Trên lối cũ một cành hoa tím nhỏ
Của ngày xưa còn sót lại âm thầm
Tiếng cười nói vui đùa vang đâu đó
Đã muôn trùng sao vọng mãi thanh âm

Hàng cây gầy xõa tóc dài đổ lệ
Bóng dáng xưa đã khuất phía chân đồi
Em yêu dấu nét hoang sầu cỏ mọc
Úa mây trời héo hắt xuống đôi môi

Tôi vẫn chiếc áo nâu màu viễn xứ
Vai guộc gầy đổ xuống những tháng năm
Em mưa nắng rã rời nhân dáng ngọc
Biết tìm đâu vầng sáng ánh trăng rằm .

Nguyễn Tấn Lực K6

Trắng Đêm Mơ


Ừ thế mà thôi mãi lơ phơ
Mộng tàn tay trắng trắng đêm mơ
Rong rêu cô lữ bờ nước lũ
Thất thểu tình gầy níu tứ thơ

Người ơi hoang phế lều bều trôi
Nụ hôn cuồng vội trốn đâu rồi
Bằng lăng quán vắng nghiêng nghiêng ngó
Gióng giả giăng sầu mãi không thôi

Gió chuyển giao mùa lá ơ thờ
Thao thiết trời xa lặng trơ vơ
Mấy bận về thôi chừ biền biệt
Đêm dài thượng cổ gối hững hờ

Mây che suối cạn lạnh núi đôi
Tròi trọi đồi hoang trống bóng ngồi
Lần mò dĩ vãng chìm cô tịch
Cỏ phai gót nhớ nhớ liên hồi

Thạch Thảo viên, Thursday, February 9, 2017
Vũ Đan Huyền K7

________o0o________

_ Cảm tứ thơ

LỤC TUẦN

Lục thập tuổi trời bay phất phơ
Nghênh ngang trà rượu dưới trăng mơ
Bạn bè tếu táo tùm lum chuyện
Chén rượu la đà ... chút thơ chơi

Lục thập tuổi trời ... chợp mắt trôi
Bôn ba đến lúc mỏi chân rồi
Thanh gươm mảnh giáp giờ khép lại
Xin trả cho đời ... một tiếng ... thôi


Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

TIN BUỒN



TUYỂN NHÂN SỰ NĂM GÀ.


THƯ GIÃN CUỐI NĂM
(Bài cộng tác báo TUỔI TRẺ CƯỜI xuân 2017)
Đầu năm mới, Sếp tổng công ty triệu tay trưởng phòng tổ chức lên văn phòng:
  • Cơ quan ta đang khuyết chức danh chánh văn phòng, cậu mau tuyển cho tôi một chánh văn phòng mới.
  • Báo cáo sếp, cơ quan ta có anh Nguyễn Đức Tài là người có năng lực, có trình độ, bằng cấp cao, được mọi người yêu mến…
  • Cậu ta tuổi gì vậy?
  • Dạ tuổi dậu, cầm tinh con gà ạ!
  • Thế thì không được rồi, cơ quan ta thiếu minh bạch thế này mà nó thì bươi như…gà, lộ hết, có nước chết! Thế có ai tuổi mẹo, cầm tinh con mèo không?
  • Dạ có, cũng cậu Tài, Ngô Bất Tài, cậu này năng lực yếu, trình độ thấp, ít hòa đồng với anh em lắm ạ!
  • Không sao! trình độ thấp thì ta cử đi học tại chức, chuyên môn yếu thì ta bồi dưỡng thêm, ít hòa đồng thì ta mời hắn nhậu nhẹt nhiều lên sẽ hòa đồng ngay. Cậu này được đấy, tuổi con mèo kín đáo lắm, ỉa mà còn biết giấu cứt nữa là…cơ quan ta cần những người như thế lắm !
  • Đúng là sếp trông xa hiểu rộng, tụi em có mắt cũng như mù thật ! bái phục.
THƯỜNG ĐOÀN –K.9

TÀI ĐOÁN BỆNH.

THƯ GIÃN CUỐI NĂM.
(Chuyện sưu tầm)
           Có anh nọ theo vị danh y học nghề bốc thuốc chữa bệnh, một hôm hai thầy trò đến nhà một bệnh nhân. Vừa mới bắt mạch thầy đã lớn tiếng la rầy người bệnh:
  • Thế này thì quá đi mất, đã dặn không được ăn quít, thế mà không nghe,
thôi liệu đi tìm thầy khác mà chữa.
           Nghe vậy cả nhà thú nhận ngay là có mua quít cho người bệnh ăn, rồi năn nỉ xin thầy thương tình chữa bệnh cho.
           Anh học trò rất phục thầy, trên đường về trò hỏi:
  • Làm sao mà mới vừa bắt mạch thầy biết ngay người bệnh ăn quít ? Xin thầy
 dạy bí quyết để con mai sau còn kiếm ăn.
            Thầy đáp:
  • Khó chi việc đó, lúc mới vào tao đảo mắt một vòng, thấy có vỏ quít tươi
vứt dưới gầm giường, rõ ràng người bệnh ăn quít chứ còn ai vào nữa.
           Thời gian lâu sau, trò có dịp được thầy cử đi thăm một con bệnh, vừa cầm tay bắt mạch anh ta quát ầm cả lên:
  • Thế này thì quá đi mất, đã bảo là không được ăn thịt gà mà sao lại ăn,
không chịu nghe lời, thôi thì đi tìm thầy khác mà chữa.
              Nghe vậy, cả nhà người ốm chạy ra và thề là không hề cho người bệnh ăn thịt gà, nhưng anh ta quả quyết là có, bắt mạch biết chính xác như vậy, cuối cùng cả nhà biết là ông thầy dốt, bèn tống cổ ra khỏi nhà.
              Về đem chuyện không hiệu nghiệm đó  kể lại thầy, thầy hỏi:
  • Thế con trông thấy cái gì mà dám quyết đoán người bệnh ăn thịt gà ?
  • Thưa thầy, con thấy trên giường người bệnh có cái chổi lông gà ạ !
  • ?!?!
                                                                                      THƯỜNG  ĐOÀN  – K.9

SỰ RA ĐỜI CỦA CA DAO, TỤC NGỮ MỚI VỀ GÀ


THƯ GIÃN CUỐI NĂM
(Bài cộng tác TUỔI TRẺ CƯỜI xuân)
      • Ông phó bảo: ống ngầm xả thải dưới đáy biển của Formosa là được phép, có trong thiết kế, còn ông trưởng bảo: xả thải ngầm là vi phạm luật bảo vệ môi trường Việt nam… từ đó hình thành nên câu: ÔNG NÓI GÀ, BÀ NÓI VỊT
      • Lỡ ký cho thuê đất 70 năm, giờ gây hậu quả môi trường nghiêm trọng, lại bị phát hiện việc cho thuê đất dài hạn vượt quá thẩm quyền, vì vậy hình thành nên câu: BÚT SA GÀ CHẾ
      • Lộ clip sex với nhân viên cơ quan dưới quyền, thế là có được câu: MÈO MẢ GÀ ĐỒNG
      • Thi nhau xây tượng đài hoành tráng, xây trung tâm hành chính hoành tráng, từ đó ra đời câu: CON GÀ TỨC NHAU TIẾNG GÁY.
      • Ngày càng có nhiều hành động “gạt tay trúng má” và “giơ cao chân”, đã hình thành nên câu:
                                     KHÔN NGOAN ĐỐI ĐÁP NGƯỜI NGOÀI,
                                     GÀ CÙNG MỘT MẸ CHỚ HOÀI ĐÁ NHAU.
THƯỜNG ĐOÀN – K.9

CHUYỆN GÀ SÁNG MỒNG MỘT

    THƯ GIÃN CUỐI NĂM
        Mới tinh mơ sáng mồng một, đàn gà vội vã rời chuồng gáy vang, gã trống hàng xóm tranh thủ vượt rào sang cà khịa mấy chị mái tơ, anh gà trống xông ra bảo vệ gái làng quất phành phạch mấy phát, anh kia nhảy phắt lên hàng rào, chu mỏ:
  • Đừng có “chó cy gn nhà, gà cy gn chung”mà làm tàng !
         Bỗng đâu một anh trống khác cùng đàn lại xông vào đá với anh “bảo vệ gái làng” kia, hai anh quần nhau giữa sân, anh gà hàng xóm xỉa xói:
  • Ấy dà, “gà mt chung bôi mt đá nhau”.
         Nói xong nhảy về, chị gà mái đứng xem lên giọng kẻ cả:
  • Các anh không biết là… “khôn ngoan đi đáp ngưi ngoài, gà cùng mt m ch hoài đá nhau” sao mà làm vậy ?
          Hai anh trống dừng cuộc ẩu đả, một anh xỏ xiên chị gà mái:
  • Đồ “đ như gà”, suốt ngày như “gà què ăn qun ci xay”, biết gì mà lên giọng, có ngon thì “gà đtrng vàng” đi..
  • Ừ, bộ mấy anh tưởng mấy anh ngon hả ? chẳng qua là “con gà tt mã vì lông” thôi, chứ các anh chẳng được tích sự gì, cả ngày đánh nhau giành gái, học hành thì “ng gà ng gt” nên chi viết “ch như gà bươi”, kêu lên bảng thì như “gà mc tóc”, “gà nut dây thun”. Đây nói cho mà biết, gà mái tụi tui chẳng qua là “phưng hoàng đu nhánh cheo leo, sa cơ tht thế phi theo đàn gà” thôi, ngó vậy chứ “mt tin gà, ba tin thóc” đấy nhé, phải “tin trao ra, gà bt ly” chứ không thể “ ông nói gà, bà nói vt” với tụi tui được đâu, không có tụi tui là các anh “gà trng nuôi con” ngay, lúc đó mới biết thế nào là “hóc xương gà, sa cành khế” nghe chưa.
          Đang cãi nhau õm tỏi, bỗng chủ nhà xuất hiện:
  • Này này…cái lũ gà kia có im không thì bảo, tụi bây có biết “con gà cc tác lá chanh” là gì không ? không thấy cây chanh trước nhà ra lá non xanh mơn mởn đó sao mà cãi nhau? ô kìa, ai nấy “mt tái như gà ct tiết” hết vậy !
           Chẳng hiểu sao đàn gà im phăng phắc, tản ra mỗi đứa một nơi, leo lên cây đứng im thin thít, tuyệt nhiên chẳng thấy đứa gà nào leo lên cây chanh./.
                                                                                     THƯỜNG ĐOÀN – K.9