Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG


Lạc ánh trăng vàng, khuất cõi mơ
Cung đàn Tư Mã bặt bao giờ
Vườn xưa cỏ dại xanh tràn lối
Bến cũ ngàn lau trắng ngập bờ
Ngõ trúc đìu hiu nào kẻ đợi
Thềm rêu lặng lẽ chẳng ai chờ
Ngày về sóng nước Tầm Dương lạnh
Khúc đoạn trường gieo nặng ý thơ.

PHAN MẠNH THU - K9 (02/2017)



GIANG ĐẦU VẤN TƯƠNG TƯ


Bến lạnh Giang đầu một bóng mơ
Người đi xa biệt đến bây giờ
Xanh cao nghĩa lộng vờn khung nhớ
Sóng bạc tình xao động bến bờ
Nguyệt ảnh lung linh hoà lối quạnh
Sương hình loã xoã khép đường chờ
Đêm nay nghe đoạn tương tư hận
Tịch mịch đầu sông rủ ý thơ.

NGUYÊN THƯỜNG (Bài họa)


BƯỚC DẶM TRƯỜNG *


Oan khiên tràng pháo xé niềm mơ
Trống Nhạn Môn Quan đã đáo giờ
Khấp khiểng đường xa sầu kín lối
Chông chênh bến lạ muộn ken bờ
Vườn xưa ngõ trúc hoài trông đợi
Tháp cũ thềm rêu mãi ngóng chờ
Ray rức trời Mông chiều buốt lạnh
Dặm trường cô phụ nặng vần thơ

NGUYỄN SINH 2/2017 (Họa nguyên vận)
(*) Dựa theo tích “Chiêu Quân cống Hồ”


NỖI NHỚ QUÊ!


Đại Bình Trung Phước đẹp như mơ
Tranh thủ về thăm kẻo hết giờ
Khúc khuỷu hàng tre nơi mở bến
Quanh co dòng nước chốn chia bờ
Quê hương nỗi nhớ bao người ngóng
Làng xóm niềm thương bấy kẻ chờ
Lưu lạc lênh đênh ôi não ruột !
Chạnh lòng xúc cảm viết bài thơ

HỒ TIẾN TRIỂN (Bài họa)

images-1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét