Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Quê Nhà trong Hoài Niệm Trường Giang


Biền biệt quê hương rất nhiều năm, nỗi nhớ quê nhà luôn trong tiềm thức, nhưng có nhiều lí do để người đi lần lữa không về. Chỉ sợ khi mở toang cánh cửa dày nặng của một thời quá khứ, phía sau là một khoảng trống vô hình sâu hun hút… Đôi khi ngồi nhẩm thời gian không khỏi giật mình thảng thốt:
Lâu quá chưa về thăm cố hương
Nỗi nhớ dài theo tháng năm trường
Sáo chiều ai thổi sao buồn thế
Dằng dặc trong lòng khúc ly quê…

Thế rồi một ngày không hề hẹn trước, tôi đột ngột quay về, dù trong đầu không có chút khái niệm nào về việc sẽ trở về. Quê hương đã đổi thay nhiều quá… lòng cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết… có nhiều thứ quý giá trong cuộc đời đã trôi khỏi tầm tay…nỗi buồn cứ thế nhân lên…và chợt thấy hối tiếc vì đã quay về…

Chiều nay tình cờ tôi được nghe album “Hoài Niệm Trường Giang” của Vũ Đức Sao Biển, tôi ngỡ như gặp lại mùi hương nồng nàn của loài hoa dẻ, mùi hương ấy đưa tôi về lại một ngày xưa… nơi ấy quê nhà. Bất chợt tôi tìm thấy trong đó nỗi niềm của chính mình – một người xa xứ, cùng những tiếc nuối, những hoài niệm về một chặng đường đời dằng dặc đã đi qua.
Tôi đã nghe Hoài Niệm Trường Giang với tâm trạng như thế đó, cảm xúc đầy ắp khi gặp lại dòng sông Thu trôi giữa đôi bờ cát, gặp lại bờ tre xanh đầu làng, cùng với những cánh đồng chiều trắng cò bay. Có thời thơ ấu lang thang trên đồi tìm quả dại, có đôi mắt đẫm lệ của người bạn nhỏ, ngày tiễn tôi rời xa mảnh đất Duy Xuyên…

Nghe Hoài Niệm Trường Giang tôi gặp lại giọng nói quen thuộc của người xứ Quảng, những địa danh xa xôi như: Đông Giang, Tây Giang, Núi Thành, Thăng Bình… cũng trở thành thân thiết, dù chưa một lần tìm đến. Tôi bắt gặp lại những triền dâu xanh ngắt, có màu áo lụa Duy Xuyên vàng mơ qua ngõ trúc. Thấp thoáng bóng dáng một chút sương khói mong manh của thời tuổi trẻ, ngọt ngào thay hò hẹn buổi ban đầu, để lại trong lòng người đi nỗi nhớ khôn nguôi và câu hỏi một đời day dứt:
Ngày mai về lại đồi quê cũ
Ta biết tìm nhau ở chốn nào…
Hoa Mua vẫn tím màu thương nhớ
Còn có ai chờ trên bến xưa!?….

Nghe Hoài Niệm Trường Giang, tôi lại muốn quay về. Về Quế Sơn, Trà My, đi tìm mùi hương quế. Về Nông Sơn, ghé qua thăm mảnh đất Đại Bường bốn mùa cây trái sum suê, rồi ngược dòng sông Thu lên thăm Hòn Kẽm Đá Dừng. Về Duy Xuyên nghe tiếng tằm ăn rỗi, đi tìm màu hoa tím một thời gắn bó tuổi thơ. Về Hội An thưởng thức cao lầu, nhìn nắng vàng rơi trên Hoài phố, trải lòng theo những điệu hò khoan…

Về thăm mảnh đất Tam Kỳ, nơi gánh nặng hai đầu Nam Bắc. Về nhìn những tan tác thương đau, mà đất Quảng đã gánh chịu mỗi khi mùa mưa bão đến, cùng những trận gió Lào rát bỏng thịt da mỗi độ sang hè, có như thế mới biết cảm thông cho tính tằn tiện chắt chiu, như đã thấm sâu vào máu thịt của người dân xứ Quảng…
Về xem Đà Nẵng mỗi ngày càng thêm rực rỡ, một Bà Nà xinh đẹp như mơ, cùng với phố núi Sơn Trà vẫn còn đây đó đôi nét hoang sơ. Mới thấy hết công ơn của các bậc tiền nhân, những người đi khai hoang mở đất buổi đầu, đã làm một cuộc hành trình dài về phía phương Nam.
Giờ đây, quê hương lại thôi thúc trong tôi, mà ngày về… có lẽ hãy còn xa lắm…

Nửa cuộc đời xa biệt đất quê
Khi ngoảnh lại sương phai màu tóc
Quê nhà ơi! Nơi bình yên nhất
Khi chùng chân lại muốn quay về…

PHAN MẠNH THU K9 (12/ 2009)

DSC06481

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét