Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020
ÁO TRẮNG
Áo trắng hay là mây trắng đây?
Trên sân nhà Thánh lá rơi đầy
Em giấu mùa Thu trong vạt áo
Xa hút đường về bay trắng bay
Câu hát nào băng qua tháng năm
Thềm rêu mấy bậc đủ thăng trầm
Em đi áo trắng ngang mùa Hạ
Nắng xoã trùng dương mỗi bước chân
Cung bậc nào ru xanh bể dâu
Em đi áo trắng bụi ngang đầu
Mang theo một nửa mùa Đông giá
Đốt lửa ân tình sưởi ấm nhau
Tặng em một khoảng trời Xuân biếc
Có tiếng chuông chiều thong thả rơi
Câu kinh còn đọng vầng môi ấy
Cho cả ngàn sau ngọt lịm đời
Huỳnh Văn Mười - K7
Thứ Năm, 30 tháng 7, 2020
VẪN...
Vẫn nôn nao mong về bên biển
Vẫn bồi hồi nghe tiếng sóng xô,
Vẫn mây đùa gió lững lờ
Vẫn bờ cát trắng in hờ dấu chân.
Vẫn lơ mơ thì thầm biển gọi
Vẫn lao xao gió nói lời chào
Vẫn cơn sóng vỗ dạt dào
Vẫn con thuyền nhỏ nghiêng chao chòng chành
Vẫn mênh mông màu xanh biển khát
Vẫn đậm đà vị chát mặn môi,
Vẫn ghềnh đá nằm chơi vơi
Vẫn như tiếng hát trùng khơi vọng về.
Vẫn im lìm lặng nghe sóng vỗ
Vẫn khát khao biển nhớ đợi chờ
Vẫn ngọt ngào biển là thơ
Vẫn lưu luyến đêm thẩn thờ biển ru.
Lê Thị Ngọc Yến - K8
Thứ Tư, 29 tháng 7, 2020
NGƯỠNG THƠ
(Sau khi đọc tập thơ THƠ TÌNH THỜI TÓC BẠC của anh NTPS tặng
thân tặng anh ntps)
Đọc tập "Thơ Tình Thời Tóc Bạc"
Bỗng thấy ngùi thân tuổi đã già
Bỗng đâu thổi tới luồng gió mát
Hoa bướm phơi trần nhớ bạn ta
Tóc bạc dậy thì như rất mới
Sung mãn tình yêu dậy lửa lòng
Thức dậy tàn tro lên những khói
Biết giấu vào đâu dậy nhớ thương
Vẫn thường nghĩ tuổi già sức yếu
Bạn ướm lời ngay chỉ nhỉnh xuân
Thi sĩ hay thơ nhờ nói khéo
Danh mộc lõi trầm những sắc vân
Bạn đến với tình theo con nước
Đắp bãi bồi lắng những Phù Sa
Đâu phải tự nhiên mà có được
Phải dạn dày sương gió đường xa
Thầm cảm ơn nhau cùng tóc bạc
Rối đời thơ canh cánh đời tình
Còn ai thương với hồn xiêu lạc
Những nhà thơ thường lắm tội...tình .
Nguyễn Hữu Thụy - K3
Sg 22.7 .2020
Thứ Ba, 28 tháng 7, 2020
HỎI EM
Còn không cái nét chân quê
Chiều nay rón rén em về chốn xưa?
Em còn nhớ tiếng võng đưa
Chao nghiêng dáng nội bóng dừa cao xanh
Ngày xưa tóc gội hoa chanh
Thơm hương đồng nội cho anh mải nhìn
Bây chừ biết có ai tin
Một chút thôi...cũng là niềm ước ao
Ngày xưa...như cõi hư vô
Vì em đánh mất bao giờ không hay
Bồng bềnh tóc tỏa hương cau
Lúng la mắt biếc tìm đâu bây chừ
Đâu rồi cái thuở đôi mươi
Đường quê gánh lúa em cười trao duyên
Ao làng ngan ngát hương sen
Ô hay! Em cũng đã quên lâu rồi?
Này em...hỏi chút vậy thôi
Thương bao kỷ niệm một thời xa xăm
Mai này em có về thăm
Đường xưa lối cũ tháng năm vẫn chờ...
Mai Mộng Tưởng - K6
Thứ Hai, 27 tháng 7, 2020
TÌNH THƠ
(Cảm tác bài Tuổi 13 của Nguyên Sa)
Em mười bảy nhẹ nhàng hương hoa bưởi
Tắm đêm hè ngào ngạt khởi trinh nguyên
Ta chuếch choáng men mười ba tình ái
Trải mộng du thu tháng mấy chín vừa?
Miền phong vân giũ vầng trăng cổ tích
Đũa thần kì gõ cửa khép trung trinh
Sợ thơ tình bạc trắng áo thư sinh
Gom màu nắng lung linh ngày mắt biếc
Mây tha thiết thôi vàng lơi cánh lá
Vạt sầu pha loan kín gót chân hài
Hàng phượng tím biết còn vương mi mắt
Nâng phím đàn khắc khoải một màu hoa
Ngô Thị Nhân - Chs ĐG
Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020
SỢI NẮNG.
Mặt trời lên cao tít
Chim ríu rít hót chào
Có sợi nắng xôn xao
Đùa trên vai áo Mẹ.
Giọt mồ hôi hư thế...!
Lấm tấm trán Mẹ hiền
Ô! Chị gió ngủ quên
Mây lang thang rong ruổi.
Ông mặt trời sáng chói
Cho nắng dạo quanh vườn
Nắng nhảy múa chập chờn
Bên vườn rau Mẹ xới.
Cứ nhẩn nha chẳng vội
Sợi nắng lại buông lơi
Mặc áo đẫm mồ hôi
Nhớ bắt đền...nắng nhé.
Nhờ gió lay nhè nhẹ
Mây trải rộng trên cao
Bóng mát xuống đây nào
Cho Mẹ già bớt mệt.
Vòng tay ôm da diết
Nắng nhạt thật dịu êm
Mẹ ơi ! Hãy đứng lên
Cùng vào nhà đi Mẹ !!!
Lê Thị Ngọc Yến - K8
Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2020
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN
Ỷ THIÊN ĐÔ LA KÝ
(Trích đoạn)
Xin nói rõ Ỷ Thiên Đô La Ký là một “dị bản” của Ỷ Thiên Đồ Long Ký của tác giả nổi tiếng Kim Dung, Ỷ Thiên Đô La Ký là của tác giả Kim Khâu, cũng nổi nhưng mà nổi…tai tiếng! Vì là “dị bản” cho nên nó không ăn nhập gì với Ỷ Thiên Đồ Long Ký cả, mong bạn đọc thông cảm, cũng giống như Ỷ Thiên Đồ Long Ký, được dịch ra tiếng Đông Lồ là Cô Gái Đồ Long, thì ở đây, Ỷ Thiên Đô La Ký cũng được dịch ra tiếng Đông Lồ là Cô Gái Đô La…
Du Đại Nham Hiểm, đệ tử thứ 3 của Dương Bình Phong thuộc phái Võ Đang, trên bước đường giang hồ hành hiệp, nhờ nịnh bợ, sử dụng tiền để mua chuộc, lập lợi ích nhóm, mua chức…mà cuối cùng có được Đô La Đưa! Trong giới võ lâm đương đại, có lời đồn rằng…Đô La Đưa và Ỷ Thiên Ký là hai báu vật mà ai chiếm đoạt được sẽ làm chủ thiên hạ.
Sau khi tình cờ có được Đô La Đưa, Du Đại Nham Hiểm bị con gái của Ăn Tham Là Chính, giáo chủ của phái Thiên Ăn Ráo tên là Ăn Tới Tới phóng ngân châm đả thương, rồi nhân cơ hội chiếm đoạt luôn Đô La Đưa từ tay Du Đại Nham Hiểm. Ăn Tới Tới cô nương thuê Đô La Đại Cầm, chủ của Long Môn tiêu cực chuyển Du Đại Nham Hiểm về núi Võ Đang, giao cho trưởng môn Trương Bình Phong, không biết làm ăn lớ quớ thế nào, Đô La Đại Cầm lại giao nhầm Du Đại Nham Hiểm vào tay A Tam, A Nhị, A Đại và 3 cao thủ Tây Vực khác, để rồi Du Đại Nham Hiểm được đưa lên núi Công Thương, rồi ngồi vào ghế cao ở đó, tha hồ làm mưa làm gió.
Trong giới Võ lâm ai cũng biết…giữa hai môn phái Võ Đang và Thiếu Lâm là kẻ thù không đội trời chung của nhau, tuy rằng bề ngoài họ sống chung với nhau, làm việc với nhau, do có lợi ích, do cùng tư tưởng, nhưng… việc trao nhầm ghế cho Du Đại Nham Hiểm, bởi sự làm ăn tắc trách của Ăn Tới Tới cô nương, đã khắc sâu thêm mâu thuẩn vốn đã có giữa hai môn phái.
Sự tắc trách có chủ đích của Ăn Tới Tới cô nương, đã đưa Du Đại Nham Hiểm lên làm giáo chủ Công Thương phái, để rồi cuối cùng họ trở thành một cặp đôi hoàn hảo, sở hữu cả hai báu vật…Đô La Đưa và Ỷ Thiên Ký, Ăn Tới Tới trở thành Phó giáo phái giúp việc cho Du Đại Nham Hiểm, họ tung hứng nhau…tha hồ tự tung tự tác, thâu tóm ngân lượng, nhất là đất đai những nơi mà giới giang hồ xầm xì là những khu đất kim cương, bằng cách sử dụng tuyệt kỹ “Sư tử Hống”, lươn lẹo, luồn lách, mục đích cuối cùng là biến đất công thành đất… ông.
Sau thời gian làm giáo chủ phái Công Thương, tài sản của Du Đại Nham Hiểm chưa có gì đáng giá, bởi mức lương có hạn, sau khi về hưu, tức là ở lứa tuổi U trên 60, Du Đại Nham Hiểm mới bắt đầu làm kinh tế, phát triển nông nghiệp, cuốc đất trồng cây, lao động vất vả đến độ thối móng tay, nên chỉ vài năm sau nghỉ hưu, Du Đại Nham Hiểm đã tạo ra một khối tài sản khổng lồ, có nằm mơ cũng không thấy, nếu tính theo tiền lương tích lũy khi còn đương chức, không chi tiêu gì cả, thì phải “cống hiến” cỡ vài ngàn năm!
Lại nói về trưởng môn phái Thiếu Lâm, thừa biết Du Đại Nham Hiểm của phái Võ Đang có “mờ ám” khi còn đương chức, bèn bí mật sai thuộc hạ theo dõi, thu thập chứng cứ, đến khi chín mùi thì cất vó, đưa Du Đại Nham Hiểm vào tròng. Mục đích cuối cùng của phái Thiếu Lâm cũng không gì hơn là tìm cách đoạt lại hai báu vật mà phái Võ Đang đang giữ, đó chính là Đô La Đưa và Ỷ Thiên Ký mà thôi!
Nhưng…Du Đại Nham Hiểm của phái Võ Đang cũng không thuộc dạng vừa, trong thời gian quản thúc tại gia vẫn âm thầm khổ luyện tuyệt kỹ “Sư tử hống” cùng phó giáo phái Ăn Tới Tới cô nương, đạt đến thượng thừa, biến tuyệt kỷ “Sư tử hống” thành “Cáo già Hống”, dàn xếp , bố trí cho Ăn Tới Tới trốn biệt khỏi chốn giang hồ, sau đó Du Đại Nham Hiểm chỉ tự nhận là mình chỉ “thiếu trách nhiệm” mà thôi, còn tất cả sai phậm đổ lên đầu cấp phó Ăn Tới Tới cô nương, trong khi Ăn Tới Tới đã cao chạy xa bay…
Về sau này, cũng nghe giới giang hồ đồn đại rằng Du Đại Nham Hiểm vẫn không thoát được lưới trời lồng lộng, chấp nhận hình phạt “tù tại gia”, nhưng không phải ở nhà mình, mà ở một ngôi “nhà tình nghĩa” nào đó tận vùng xa, nhưng Du cứ một mực xin được ở “biệt thự chuồng bò”, vì Du cho rằng…ở biệt thự chuồng bò vẫn sang chảnh hơn nhà tình nghĩa rất nhiều.
Thường Đoàn – K9
(tháng 7/2020)
Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2020
TIN KHUYẾN HỌC
Sáng hôm nay 24/7/2020 đại diện BGH thầy Thụy, anh Điểu (K2), anh Đức Anh (K8) đã phát học bổng cho em Lương mai Thanh Thản và Trần thị Khánh Quỳnh học giỏi mồ côi, số tiền do anh Đức (K12) tặng mỗi xuất 2 triệu đồng.
RU MÌNH THEO KÝ ỨC
Ta thầm lặng ru mình theo ký ức
Kỷ niệm ngày xưa theo đó quay về
Thuở cơ cực cuối chiều đi nhặt củi
Mót lúa đồng sót lại giữa nương quê
Ta gặp em ngày nước nhà hết giặc
Người con gái dịu hiền mộc mạc vô tư
Mới biết thôi mà sao ta lóng ngóng
Đôi tay trần cứ như thể là…dư
Rồi từ đó tim ta luôn rạo rực
Đó là gì cắt nghĩa mãi không ra
Khi xa nhau là nghe lòng bức rức
Rằng hồn ta như thể đã thăng hoa
Ta ru mình trong ký ức thương yêu
Con đò ngang mỗi ngày bao lượt khách
Chở cả tình yêu thử thách đong đầy
Qua phong trần qua nắng gió trời mây
Rồi từ đó ta yêu em mãi mãi
Như gió vờn hoa nhè nhẹ bên thềm
Ta lại ru mình theo ký ức xa xăm
Mặc ngàn năm núi quyện với mây mềm.
MAI MỘNG TƯỞNG - K6
Thứ Năm, 23 tháng 7, 2020
TỰ BẠCH
Mẹ đặt tên ta từ thuở lọt lòng
Ông vua cuối cùng chín năm thóai vị *
Đánh dấu một thời không còn kỵ húy
Tên kẻ dân thường vẫn biết mộng mơ
Ngấm lời mẹ ru đầm ấm câu thơ
Bên triền dâu xanh nương khoai rẫy bắp
Ta đã lớn lên mỡ màu như đất
Dọc tuyến sông Thu nhiều lở hơn bồi
Bão lụt năm Thìn**lại cuốn ta trôi
Cả tuổi ấu thơ về miền nước lợ
Đứt đoạn câu hò giữa lòng phố chợ
Đêm gối tay nằm thương nhớ mông lung
Đêm gối tay nằm nước mắt rưng rưng
Dỗ giấc mơ xanh dưới tầm đại pháo
Cam phận mồ côi gót chân thôi đỏ
Theo ngọn sóng đời tràn về phương Nam
Phương Nam - phương Nam đi biệt tăm
Thân ngựa thồ nỗi buồn chiến bại
Gió hồi hương tắt ngang đèo ải
Nhớ tên làng đặt thành tên con
Phương Nam - phương Nam trời xanh hơn
Kẻ lưu lạc tạm yên chiếu trọ
Khách thập phương thấm mùi vọng cổ
Men rượu bừng bừng khúc tán ca
Biết ai còn đợi kẻ đi xa
Ba mươi năm biệt mù gốc gác
Vẫn giữ tiếng quê nghe mộc mạc
Như chưa từng đổi họ thay tên
Chút danh hờ khoác áo thơ lên
Xót đắng tình xưa cùng bạn hữu
Chuyện văn chương ngùi ngùi tâm sự
Tự rước vào thân cục nợ đời
Cũng đành ôm giấc mộng lỡ thời
Ở với dân thường không chức tước
Lẫn giữa đắng cay và hạnh phúc
Ai người chơi được rủ nhau chơi .
Nguyễn Hữu Thụy - K3
*Hoàng tử Vĩnh Thụy - vua Bảo Đại tuyên bố thoái vị năm 1945 .
**Lụt năm Thìn 1964 ở Quảng Nam.
Thứ Tư, 22 tháng 7, 2020
PHỐ CŨ TA VỀ
Ta về ghé phố năm xưa
Tường vôi loang lổ tình chưa phai nhòa
Trầm ngâm nhớ lại tuổi hoa
Tung tăng cắp sách luồn qua xóm nghèo
Bây chừ phố phủ rong rêu
Hàng cây đứng lặng vắng teo bóng người
Bỗng dưng vút tiếng ai cười
Trời cao từng mảng mây trôi về nguồn
Ngày xưa bắt bướm chuồn chuồn
Thân trần cháy nắng vô hồn ngây thơ
Nay trong phố cũ ai chờ
Ai mong ngóng đợi ai bơ phờ sầu
Ta về phố cũ tìm nhau
Còn bao kỷ niệm mang màu yêu thương
Ngày xưa chung phố chung trường
Bây chừ mỗi đứa mỗi đường mưu sinh
MAI MỘNG TƯỞNG - K6
Thứ Ba, 21 tháng 7, 2020
TÔI ĐI TÌM...
Tôi đi tìm...giữa cơn giông ngày Hạ
Ánh mặt trời giờ chẳng biết nơi đâu...?
Những đám mây vần vũ lướt qua đầu
Là từng giọt mưa về trên chòm lá.
Tôi đi tìm...giữa dòng người hối hả
Bước chân ai lạc lõng chốn quê người,
Có nỗi buồn như vừa chợt buông lơi
Cho đủ kịp...gởi tâm tình theo gió.
Tôi đi tìm...bàn tay đan nỗi nhớ
Nhặt cánh hoa cuối Hạ sót bên đường
Tiếng ve sầu lỗi nhịp chẳng còn vang
Chiều xuống chậm đường về còn xa ngái.
Tôi đi tìm...tôi...một thời thơ dại
Nắng sân trường trải rộng những ước mơ
Còn gì hơn...đẹp nhất tuổi học trò!?!
Tà áo trắng tinh khôi màu lưu luyến.
Tôi trở về...tìm vần thơ trọn vẹn
Vẫn dòng sông, ôm sóng nước mơ màng
Phía bờ Đông là cả một không gian
Yêu biết mấy...đường xưa...làng xóm cũ.
Đỉnh núi cao trắng trời mây bao phủ
Bờ cát dài chờ sóng biển nhẹ xô,
Chút bần thần lòng bỗng thấy ngẩn ngơ
Mênh mông quá một màu xanh hòa quyện.
Tôi đi tìm...tìm về bên kỷ niệm
Thật ngọt ngào, ngày ấy tuổi hồn nhiên
Vẫn trường yêu cùng bè bạn thân quen
Ươm một chút niềm tin trong cuộc sống.
Xin cảm ơn phố xưa chiều gió lộng
Dòng sông dài lẳng lặng đợi người qua
Một lần về lưu luyến chẳng muốn xa
Chờ lần nữa tìm về ngày đến hẹn...!
Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 20/7/2020.
Thứ Hai, 20 tháng 7, 2020
CÕI TẠM
Bao năm ở trọ cõi ta bà
Cuộc sống bon chen đến khổ mà
Mặn nhạt chua cay đều nếm cả
Vui buồn sướng khổ có ai hay
Giàu nghèo số phận đành như vậy
Địa vị công hầu cũng trắng tay
Đã biết trần gian là cõi tạm
Mà sao khát vọng cứ đong đầy
Nguyễn Sỹ Tâm - K8
Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2020
TÌM BẠN.
Lưu bút còn đây...bạn nơi đâu ...?
Có nghe lòng vướng chút bụi sầu
Nhớ ngày xưa ấy cùng chung lớp,
Chung cả lối về...bước bên nhau.
Chiều nghiêng bóng đổ dài trên cát
Kỷ niệm vui buồn đã in sâu
Xa nhau...lạc mất...đời muôn hướng
Lớp G chờ...bạn nhớ về mau.
Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 16/7/2020.
Liên ơi ! Lớp mình đang chờ tin bạn đó. Được tin...nhớ về nhé
Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2020
BÙI GIÁNG VÀ QUÊ NHÀ
Vĩnh Trinh xưa vẫn trinh nguyên
Chốn quê ở tít trên miền trung du
Bềnh bồng theo nước sông Thu
Đò xuôi một chuyến biệt mù nẻo xa
Bỏ đồng tranh với cỏ hoa
Trên lưng bò cỡi lùa qua bóng chiều
Bỏ nàng Mọi nhỏ thương yêu
Bên bờ lau lách đìu hiu tháng ngày
Chuồn chuồn châu chấu vẫn bay
Mùa sim vẫn chín trên cây đợi người
Và hình như đã lâu rồi
Vẫn nghe tiếng dế bên trời tương tư
Nhớ câu: nhứt tự vi sư
Học trò Vạn Hạnh kể như số ngàn
Được thầy dạy một chữ vàng
Giữa đời thức tỉnh - mơ màng - chiêm bao
Rê tình trên sóng lao đao
Tiếc cho người đẹp ẩn vào trong tranh
Kim Cương - Phùng Khánh - Hà Thanh
Biết ai còn nhớ ảo tình thuở xưa
Biên Hòa - Chợ Quán chào thua
Họa chăng còn lại góc chùa Già Lam
Bắc chân chữ ngũ mà nằm
Nghe trong lời Phật khói trầm hương bay
"Giữ Thơm Quê Mẹ" những ngày
Dịch bao nhiêu sách tiếng Tây tiếng Tàu
Cái điên bứt phá cái đầu
Cho đôi mắt sáng rực màu tài hoa
Sự đời coi cứ như pha
Thênh thang khắp cõi không nhà dạo chơi
Mai xa bỏ hết về trời
Nhớ trong thiên hạ những lời thơ bay .
Nguyễn Hữu Thụy - K3
Trích từ tập thơ Hoa Tim
Đã được "nghệ sĩ đọc thơ tự phong Hồ Mai " đọc trong đêm đám tang bác Bùi tại chùa Vĩnh Nghiêm và nghĩa trang Gò Dưa .
Tranh của hs Vĩnh Trần Thế
Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2020
ĐƯỜNG ĐẾN TRƯỜNG
Bao lâu rồi em chưa về nơi ấy
Con đường đến trường vần vũ những ngày mưa
Chợ Mai xưa ít người qua lại
Chú lính hải quân đi chợ sớm về
Đường lên suối Đá còn gập ghềnh loang lổ
Lối đi về nhà gần cảng Tiên Sa
Xưởng 50 tiếng còi vang mỗi buổi
Em vội vàng chân đạp thật nhanh
Đường đến trường xa tít tắp mù khơi
Là những lúc bụng em cơm chưa tới
Bao kỉ niệm em mang theo ngần ấy
Là hành trang em giữ mãi hôm nay
Con đường đến trường hiện mãi trong tim
Như cứa lòng em mỗi buổi sớm chiều
Giờ bao năm xa cách
Em về lại Sơn Trà không nhớ nỗi lối đi
Đường mở rộng không gồ ghề cao thấp
Nhà cao tầng xoá sạch dấu vết xưa
Thẩn thờ em tiếc từng kỉ niệm
Vất vưởng đâu đây hãy mau chóng quay về.
Nguyễn Thị Kim Tuyến - K21
Thứ Năm, 16 tháng 7, 2020
MẸ TÔI
Đốt đuốc đi tìm khắp bể khơi
Không ai thế Mẹ được trên đời
Hy sinh tất cả vì con cháu
Vốn liếng cho đi chẳng tính lời
Là kho tiếp phẩm đặng khi cần
Bến đậu bình an lúc sẩy chân
Quán trọ yêu thương về lánh nạn
Bờ vai vững chãi dựa tinh thần
Ô sin miễn phí của gia đình
Rũ bỏ riêng tư phận chính mình
Một nắng hai sương đời chẳng ngại
Mong con chiến thắng mọi hành trình
Nhịn đói nhường con những miếng ngon
Đau mình nhức mẩy vẫn cười giòn
Đêm về mệt lả không ai biết
Chỉ thấy thân côi cứ héo mòn.
Hà Nguyễn
Sài Thành: 16-7-20
Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020
TIN KHUYẾN HỌC
Quỹ khuyến học CHS ĐG-HHT vừa nhận được sự ủng hộ của bạn Nguyễn Văn Đức (khóa 12) dành cho 2 em mồ côi cha trong số 10 em nhận quà KH của Quỹ KH đợt vừa qua: Lương Mai Thanh Thản và Trần Thị Khánh Quỳnh, mỗi em 2 triệu đồng.
Chúng tôi chân thành cảm ơn tấm lòng vàng của bạn Nguyễn Văn Đức dành cho các em.
CHÚT LAN MAN...NGÀY MỚI.
Em mon men tìm vườn thơ tình tự
Ghé mắt nhìn chờ ai đó gọi tên...!
Nắng ban mai vừa nhẹ xuống bên thềm
Em tươi tắn bước chân qua lối mộng.
Chào em nhé ! Tim ngập tràn sức sống
Cứ vô tư hong nắng ấm hiền hòa,
Chút hương tình theo gió thoảng bay qua
Là em đó...thênh thang ngày mới đến.
Cả đất trời cùng gió mây hòa quyện
Em xuống thuyền ngắm dòng chảy miên man,
Mái chèo khua theo sóng nước nhịp nhàng
Một ngày mới...bên dòng sông tĩnh mịch.
Biển mênh mông cứ vui đùa thỏa thích
Đường chân trời vẫn xa tít mù khơi,
Gió mơn man đẩy nhẹ áng mây trôi
Từng đợt sóng cứ xô bờ dào dạt.
Đỉnh núi cao thẩn thờ nghe gió hát
Hàng cây già, rũ sạch giọt sương đêm
Nắng vừa lên...mây dè dặt đến tìm
Em viết tiếp vần thơ còn dang dở.
Sân nhà ai...nụ hoa vừa chớm nở
Em bước vào ươm hạt nắng làm duyên,
Ngát hương thơm quên hết mọi ưu phiền
Chào em nhé ! Chút lan man...ngày mới...!
Lê Thị Ngọc Yến - k8
Ngày 10/7/2019.
Thứ Ba, 14 tháng 7, 2020
Ở BIỂN
Biển nắng vẫn xanh
Lưới chài vẫn loáng lóa vảy cá
Những hàng hiên gió rốc làn da đen
Những người đàn bà ngồi lể ốc gạo
Lể vào biển khơi nỗi nhớ mặn nồng
Đàn ông ở biển cơ bắp săn thừng chão
Hơi thở chồm lên sóng bạc ngư trường
Đàn bà ở biển vồng ngực nống cong ngọn gió
Chợ mai chợ chiều dún dẩy gánh quang
Mồ hôi của bãi bờ mặn hơn muối biển
Con nục, con chuồn, con còng, con ghẹ
Xô bồ nhau manh áo chén cơm
Con ốc gạo tí ti xoa dịu lo âu bất trắc
Trôi thời gian trôi nỗi kín thầm
Khi những con tàu mệt nhoài hiện ra từ đường chân trời tím sẫm
Cát bỏng rung lên tiếng chân người
Mạn tàu rung lên bàn tay xa vẫy
Dương liễu toé tung cười
Ánh mắt mềm như con sóng bạc đầu xô
Đêm hôm ấy
Những vỏ ốc gạo vương vải đầy thềm
Bay lên bay lên
Thành ngàn sao trời lấp la lấp lánh.
Nguyễn Đại Bường - K10
VT - 7/2020.
Thứ Hai, 13 tháng 7, 2020
TIẾNG LÒNG ANH
Nhớ một ngày ta kịp nhận ra nhau
Hai trái tim đang cùng chung nhịp đập
Lời yêu thương ta trao nhau tràn ngập
Sâu lắng nồng nàn mà ngỡ như mơ
Anh âm thầm gởi tất cả vào…thơ
Dành tặng riêng em mỗi chiều nhung nhớ
Suy nghĩ về nhau ta từng trăn trở
Những buồn vui của một thuở cơ hàn
Nhớ một ngày anh dự định đi hoang...
Bỗng gặp lại em cuối chiều lộng gió
Ánh mắt nhìn nhau lời yêu chưa ngỏ
Đã vỡ òa trăm nhớ với ngàn thương
Em có thẫn thờ trước nét phong sương
Của chàng trai qua một thời trận mạc
Để bây giờ tóc hai màu đen bạc
Vẫn vẹn nguyên trong ấy một tình yêu
Nhớ một ngày anh rảo bước liêu xiêu
Đường phố đông người nhưng anh cô độc
Lá me rơi đậu hờ trên mái tóc
Cũng chẳng làm anh xao lãng nỗi buồn
Bởi vì anh đang ngóng về miền thương
Chiều tan sở đau đáu về bên ấy...
Em yêu ơi nàng có nghe không vậy
Tiếng lòng anh có thấu tận phương em?
Mai Mộng Tưởng - K6
Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2020
VỀ ĐÂY.
Về đây tóc chớm ngả màu
Tìm trong kỷ niệm, tình đầu ngu ngơ
Ngày tôi tặng em bài thơ
Môi cười chúm chím...mắt ngơ ngác nhìn.
Về đây chỉ có một mình
Mộng xưa dang dở, lặng thinh cúi đầu
Em giờ ở tận nơi đâu...?
Có vương nỗi nhớ, có sầu miên man.
Hay chỉ mình tôi ngỡ ngàng
Thuyền hoa ngày ấy...em sang ngang rồi...!
Tình đầu một thoáng riêng tôi
Về đây có chút ngậm ngùi nhớ nhung.
Lang thang đến trước cổng trường
Mấy mươi năm ấy...tưởng chừng như quên
Về đây giây phút bình yên
Thì thầm xin gọi tên em một lần.
Lê Thị Ngọc Yến - K8
Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2020
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.
CHUYỆN GẦN...XƯA.
Chuyện gần xưa kể rằng…xứ kia có người tên Lã Bất Thường, sinh hạ được bốn người con trai đặt tên : Mãn, Nghĩa, Tín và Nhân. Khi đã đủ trưởng thành, ông họp các con lại, sau một hồi huấn thị, ông trao mỗi đứa một số tài sản như nhau, bảo phải tự lo, sau 10 năm về họp lại, báo cáo kết quả cho ông biết…
Thời gian thấm thoát trôi và ngày ấy đã đến, trong căn phòng họp của gia đình, chủ tọa Lã Bất Thường ngồi nghe các con báo cáo thành quả…
Đầu tiên là Lã Bất Mãn:
- Thưa cha, con đã dùng số vốn cha cấp, bắt đầu kinh doanh bằng cách thành lập doanh nghiệp, đến nay cũng phát triển to lớn, giải quyết công ăn việc làm cho vài trăm công nhân…tuy nhiên, cũng rất khó khăn, gian khổ do bị hành đủ thứ, nào là thủ tục hành chính rườm rà, xin cái giấy phép phải mất mấy năm, thanh kiểm tra mỗi năm cả chục lần, gây khó dễ đủ thứ, với qui định lãi xuất 20% mà phải trả vô vàn chi phí, điện, nước, phí môi trường, trả lương công nhân, phí “bôi trơn”…nên nhìn thì to lớn vậy chứ nợ nần chồng chất trong đó!
Đến lượt Lã Bất Nghĩa:
- Thưa cha, kinh doanh mà thu lợi cỏn con như anh Mãn biết bao giờ mới giàu, dùng số vốn của cha, con đầu tư kinh doanh vào lĩnh vực nhà hàng, vũ trường, karaoke đèn mờ, xanh, tím, đỏ...thứ này phải nói là… “một vốn, bốn lời”, nên bây giờ cũng khấm khá ạ !
Lã Bất Tín tiếp tục :
- Thưa cha, làm ăn như anh Nghĩa cũng chưa thấm tháp gì, con thì khác, sử dụng số vốn ban đầu cha cấp, con buôn bán gỗ, để làm ăn lớn con “hùn hạp” với kiểm lâm để họ tiếp tay cho lâm tặc phá rừng, rừng càng “tàn” thì con càng giàu ! phải nói là buôn bán món này thì …“một vốn đến bốn mươi lời”, chứ bốn lời là cái đinh gì…
Ngồi nghe các anh báo cáo, Lã Bất Nhân cứ nhếch mép cười ruồi, giờ đến phiên mình, Nhân vênh váo :
- Thưa cha yêu quí, con kinh doanh khác với các anh con, nhưng hiệu quả thì…vô địch, phải nói là… “một vốn phải bốn trăm lời” !
Lã Bất Thường đỏ con mắt bên phải, lé con mắt bên trái, mắt tròn mắt méo, há hốc mõm…
- Mua bán thứ gì mà lãi “kinh khủng khiếp” vậy con?
- Dạ, sử dụng vốn ban đầu của cha, con mua…ghế!
- Mua ghế? , thứ đó thì thợ mộc đóng ra đầy, mua xong bán cho ai mà lời ghê gớm vậy? các quán nhậu bây giờ cũng dẹp gần hết rồi, ghế đâu cần nhiều nữa...nói vậy chắc mấy tay thợ mộc bây giờ giàu dữ ?
- Cha lạc hậu, mua ghế ở đây là con mua…chức!
- À…cha hiểu, cha hiểu… “mua quan bán tước” là nghề của cụ tổ nhà ta, đúng là con có được gene di truyền từ cụ, thật không hổ danh dòng họ!
Nói xong , Lã Bất Thường quá tâm đắc, khoái chí quá bật cười ha hả, cười sặc sụa ...rồi lăn đùng ra chết tốt, đây là cái “chết cười” thứ tư trong lịch sử nhân loại, hình ảnh chết cười của Lã Bất Thường được treo trang trọng ở vị trí thứ tư bên cạnh 3 vị chết cười nổi tiếng thế giới hiện trưng bày tại viện bảo tàng Guggenheim Museum ở New York.
Nếu có dịp du lịch đến đó, quí vị sẽ thấy 4 vị chết cười... đầu tiên là ông Peter 90 tuổi nghèo kiết xác, một lần thử vận may bằng cách mua một tấm vé số duy nhất và may mắn đã trúng giải độc đắc một tỷ Đô-la, cầm tờ vé số, ông cười ngất vì sung sướng và đột tử chết luôn lúc đang cười, vị thứ hai là bà Myha 65 tuổi, tình cờ "bợp" được ông chồng trẻ 24 tuổi người nhà Trời, quá hạnh phúc và sung sướng, bà cười quá to, dẫn đến đột tử chết cười luôn, vị thứ ba là ông Smit 50 tuổi, đang lúc đi dạo cùng người yêu ở công viên, vừa lúc ông nhe miệng cười thì bị sét đánh chết, nguyên nhân: ông Smit vốn là diễn viên điện ảnh, khi ánh chớp của tia sét lóe lên, ông tưởng ánh đèn plash nên cười tạo dáng để chụp hình.
Thường Đoàn - K9 (Tháng 7/2020)
Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2020
CHỜ ANH
Áo tím em về trên lối xưa
soi mình phượng vĩ nắng đong đưa
Hương Giang lờ lững xuôi dòng chảy
Tràng Tiền say ngủ dưới cơn trưa ...
Hoa cũng theo em về cùng anh
gởi tình hoa dại với trời xanh
chờ ai trong nắng vàng ngày hạ
gói gió hương xưa dệt mộng lành.
Phan Thị Hoa Xuân - k6
Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020
TỰ BẠCH
Cảm tác từ câu danh ngôn:
“ĐỪNG THỞ DÀI HÃY VƯƠN VAI MÀ SỐNG
BÙN DƯỚI CHÂN NHƯNG NẮNG Ở TRÊN ĐẦU”
ĐỪNG ảo tưởng ...đường đời luôn...bằng phẳng
THỞ với than...rồi cũng chẳng... được chi
DÀI đôi chân... tự cứ bước... mà đi
HÃY cố gắng ...giữa bộn bề... khổ cực
VƯƠN đôi cánh...lấy tinh thần... nghị lực
VAI kề vai...sẽ chạm giấc... mơ vàng
MÀ người đời ...ai cũng muốn... giàu sang
SỐNG hạnh phúc...dẫu đoạn trường... vất vả
BÙN không thể...lấm thân mình... tất cả
DƯỚI lớp trầm...luôn vẫn mở ...lối đi
CHÂN có mòn...lòng bám chắc.. tay ghì
NHƯNG cuộc sống...mọi nẻo về ...chỉ một
NẮNG sẽ toả...hong khô bao... ủ dột
Ở mỗi người...lại thêm nốt... nhạc vui
TRÊN trần gian ...ai cũng nở ...nụ cười
ĐẦU vẫn ngẩng...bước vào đời ...hạnh phúc.
Hà Nguyễn Sài Thành: 9-7-20
PHÚ NINH NGÀY ẤY - BÂY GIỜ
(Thân tặng THẾ HỆ 5X, 6X QN-ĐN & Cộng Đồng Phú Ninh)
Ai về Đất Quảng, Tam kỳ
Có nghe nước chảy rầm rì xa đưa
Kỳ Trà, Kỳ Lãnh ngày xưa
Non xanh nước biếc nắng mưa,… gập ghềnh
Bây giờ nơi ấy PHÚ NINH
Mênh mông hồ nước lung linh nắng vàng
Đường về quê mẹ thêng thang
Du lịch sinh thái rộn ràng khách thăm
Thời gian trôi ba bảy năm (*)
Ngày ấy trai tráng hàng trăm hàng ngàn
Tổ quốc gọi họ lên đàng
Xây hồ đắp đập nên trang sử này
Hồ Phú ninh của hôm nay
Quên sao lớp trẻ dựng xây nên hồ !
Từ Chu Lai đến Nam Ô
Thế hệ 6X đổ xô tìm về
Ngày ấy Đất Quảng nhiêu khê
Hạn hán lũ lụt đủ bề lo toan
Mong cho quê mẹ vẹn toàn
Tay đào tay cuốc hiên ngang lấp dòng
Chặn sông đưa nước về đồng
Tưới vùng cát trắng mênh mông Thăng Bình
Dưới Kỳ nghĩa, trên Phú ninh
Máy cày, máy cuốc rập rềnh khua vang
Xẻ núi đắp đập sẵn sàng
Tua bin thủy điện rộn ràng quay nhanh
Mong cho điện sáng long lanh
Cầu cho bão lụt phải đành lặng yên
Khơi dòng nước tưới ngọt hiền
Về vùng Kỳ Lý, Đông Yên..Kỳ Bình
Mười năm nặng nghĩa vẹn tình (**)
Gian nan xây đắp dòng kênh "Ba Kỳ"
Tuổi xuân ngày ấy qua đi
Thế hệ 6X kẻ đi người về
Xây dựng mái ấm phu thê
Bây giờ tuổi ấy bộn bề cháu con
Tự hào một thuở vàng son
Cho đời dòng nước mãi còn PHÚ NINH
Trần Ngọc Anh - K10 (07/7/2013)
(*) 1976 - 2013 (**) 1976 - 1985
LƯU BÚT NGÀY XANH
Kỷ niệm học trò áo trắng bay
Niềm thương, nỗi nhớ mãi lung lay...
Tiếng ve nức nở từ xa tới
Nhạc phượng u hoài ở tại đây
Lưu bút trao tay lời đã tỏ
Ân tình cất dạ ý vừa bày
Buồn vui lẫn lộn mùa hè đến
Nét chữ thơ ngây sống vạn ngày...
Bình Thuận 08/07/2020
Hồ Tiến Triển - K7
VÔ ĐỀ
Chân tu một ngàn năm
Mới nên duyên chồng vợ
Tu thêm ngàn năm nữa
Mới được học chung trường...
Ngàn năm nửa chặng đường
Mới chỉ là chồng vợ
Đôi khi như cục nợ
Trét khổ lên đời nhau
Tu thêm ngàn năm sau
Ta mới thành bạn học
Chưa vì nhau mà khóc
Chưa vì nhau mà buồn
Thuở chưa biết yêu đương
Nhìn cô mô cũng rứa
Sau ni mới té ngửa
Ai cũng là giai nhân !
Giờ chẳng biết mần răng
Nhìn ai cũng tiếc nuối
Dòm dòm rồi chặc lưỡi
Tu dư một ngàn năm
÷====÷===÷===
Ai về trường cũ Đông Giang
Cho tôi trả lại một ngàn năm tu
Hữu Cảnh - K15
TIN KHUYẾN HỌC
Sáng ngày 7/7/20 Trường THPT Hoàng Hoa Thám đã long trọng tổ chức Lễ bế giảng và phát thưởng kết thúc năm học 2019-2020.
Nhân dịp này, anh Trần Văn Điểu /K2 đại diện Quĩ khuyến học CHS ĐG-HHT đã trao tặng 10 phần quà (1triệu/phần) cho các em học sinh nghèo vượt khó, nỗ lực trong học tập.
Cùng với đó, CHS các khoá lớp cũng đã về trường động viên các em bằng những phần quà thiết thực:
*CHS K30 (96-99)
Tặng thưởng 9 em đạt giải nhất cuộc thi học sinh giỏi lớp 12 cấp thành phố, mỗi suất 1 triệu đồng, 2 em học sinh có hoàn cảnh khó khăn mỗi suất 5 triệu đồng. (Tổng cộng 19 triệu đồng)
*CHS lớp 12/8 - K23 (89-92)
Tặng thưởng 10 em, mỗi em 1 triệu đồng.
(Tổng cộng 10 triệu đồng)
*Cô Nguyễn Thị Quỳnh Hoa CN CLB GV Hưu Trí, đại diện Quĩ Ân tình ĐG-HHT
Tặng thưởng 10 em, mỗi em 1 triệu đồng.
(Tổng cộng 10 triệu đồng)
MÀU MỰC TÍM
Nét mực mồng tơi thắm chẳng phai
Theo vào cuộc sống tháng năm dài
Công Thầy trải rộng đường em bước
Kiến thức Cô ban toả mỗi ngày
Quay về quá khứ tuổi thần tiên
Thỏa chí vui chơi với bạn hiền
Nấu sử sôi kinh cùng ứng thí
Ươm mầm kiến thức vượt truân chuyên
Ngắm lại dòng thơ thủa thiếu thời
Ngây ngô mộc mạc chẳng nên lời
Nhìn đâu cũng thấy màu tim tím
Ước muốn ngày xưa thật tuyệt vời.
Hà Nguyễn
Thứ Tư, 8 tháng 7, 2020
KỲ QUAN MẸ
Kỳ quan đẹp nhất lòng tôi
Là hình dáng Mẹ một đời thương con
Lưng còng gầy gụt héo hon
Chân cao chân thấp bước mòn thời gian
Một đời vất vã gian nan
Một mình một gánh một đàn con thơ
Sợ con lần nữa bơ vơ
Liêu xiêu Mẹ níu vào bờ trần gian
Ngày qua trăng lặn hoa tàn
Trời thương cho Mẹ vững vàng bước chân
Nuôi con ăn mặc ấm thân
Học hành lễ nghĩa đối nhân làm người
Yên bề gia thất Mẹ cười
Thêm con thêm cháu thêm người Mẹ vui
Cả đời tần tảo ngược xuôi
Hôm nay Mẹ đã an vui tuổi già
Con xin chữ hiếu làm quà
Kính dâng lên Mẹ
MẸ LÀ KỲ QUAN!
Dũng Kiều - K18
Thứ Ba, 7 tháng 7, 2020
MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA
Số nghiệt ngã đưa ta vào đơn lẻ
Nên lòng buồn và chán ngán thế nhân
Rời Stockton ta duỗi bước phong trần
Mặc thế sự mong lãng quên ngày tháng.
Ta vẫn biết ở đời là cõi tạm
Nhưng sao lòng cứ vướng mãi ưu tư
Bao nhiêu năm nơi đất khách quê người
Tóc đã điểm sau nhiều đêm thức trắng .
San Diego đó đón ta vòng tay ấm
Bao thân thương trong cay đắng cuộc đời
Rồi gặp người trong nghịch cảnh tha hương
Bao ưu ái cho ta tình viễn xứ...
Lòng tự hỏi đó là duyên hay nợ ?
Khiến tim ta đau buốt giá từng đêm
Ta với em sinh nhầm hai thế hệ
Nên mong gì có được một ngày vui .
Nguyễn Minh Quân - K4 (66-70)
Thứ Hai, 6 tháng 7, 2020
MỘT MÌNH
Một mình giữa chốn cô đơn
Chìm sâu dĩ vãng chập chờn thâu đêm
Một mình một cõi không em
Mà nghe trống vắng buồn thêm vô bờ
Một mình vạn nẻo bơ vơ
Đời ơi sao lại hững hờ mình ta?
Một mình giữa chốn phong ba
Chạnh lòng đến nỗi xót xa nhân tình
Một mình rồi lại một mình
Tim ta thương bóng yêu hình ai kia
Một mình ai sẻ ai chia
Môi em với mắt mi kia có buồn
Một mình với một phòng không
Buồn thêm lai láng hoàng hôn tím chiều
Một mình ở chốn cô liêu
Nghe như gió cũng nhiều điều tâm giao
Một mình lá cũng nôn nao
Reo trong gió những ngọt ngào ru mây
Một mình ta với men say
Đầy vơi bao nỗi đắng cay tình đời
Một mình quạnh quẽ chơi vơi
Mặc hồn ai đó rong chơi quên về
Mai Mộng Tưởng – K6
LÁ THUỘC BÀI
Tháng năm ơi!
Nắng giòn tan cánh phượng
Nón nghiêng che
xao xuyến những con đường
Em hững hờ
buông lơi tà áo trắng
Ta buâng khuâng
tiếng trống vọng sân trường
Tháng năm ơi!
có bao giờ nhặt lại
Bông bàng rơi
sợi nhớ cánh đan dày
Giờ chia tay
vội vàng ai khẽ gọi
Vần thơ xưa
quên khép lá thuộc bài
Mộng hoa niên
nhạt phai nét xuân thì
Chớp hàng mi
cung đàn tấu biệt ly
Bóng người đi
quay quắt tháng năm về
Nét trang đài
e ấp đợi mùa thi
Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)
Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2020
MIỀN KỶ NIỆM
Ta hoài mong được về miền kỷ niệm
Nơi xa xôi ngày tháng của tuổi thơ
Thăm Thầy Cô bạn bè trường xưa nhớ
Năm tháng qua những còn mất cuộc đời.
Ta theo bước nhẹ nhàng về quá khứ
Sợ âm vang lay động tuổi thần tiên
Những tháng ngày mơ mộng thuở hoa niên
Ai còn nhớ thời lấm lem mực tím
Rồi một ngày thuyền tình em đỗ bến
Xác pháo hồng ngập lối đón dâu xinh
Nơi giáo đường em thánh lễ cầu kinh
Ta lặng lẽ tìm về miền kỷ niệm
Em xa rồi một màu buồn lấp kín
Con đường quen không nhớ nỗi ngã về
Nốt nhạc buồn gục trên phím ủ ê
Chiều mưa đổ hay dương cầm dạo khúc .
Dũng Kiều - K18
Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2020
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.
THẦN ĐIÊU ĐẠI BỊP.
Thần Điêu Đại Bịp (viết tắt của từ điêu ngoa và bịp bợm) là tiểu thuyết “võ hiệp kỳ…tiền” của tác giả Kim Khâu, nhân vật chính là Gian Quá và Tiểu Long Nẫng, sở dĩ nàng có tên là Nẫng vì nàng là chuyên gia “nẫng tay trên” mọi thứ, tuy nàng là sư phụ của Gian Quá, lớn hơn Gian Quá ba tuổi, dạy võ công cho Gian Quá nhưng nàng “nẫng” luôn Gian Quá, rồi lấy Gian Quá làm chồng, tiểu thuyết võ hiệp kỳ…tiền này, ngoài chuyện tình cảm yêu đương của Gian Quá với Tiểu Long Nẫng, nội dung đề cập chủ yếu xoay quanh vấn đề quyền lực và tham nhũng của cặp đôi vơ vét nổi tiếng trong giới giang hồ hành hiệp, đó chính là cặp đôi hoàn hảo Gian Quá – Ăn Gian Phong mới thật sự quỷ khốc thần sầu.
Giới võ lâm lao xao mấy ngày qua xung quanh chuyện cặp đôi quyền lực Gian Quá và Ăn Gian Phong đang ở trên đỉnh cao quyền lực, đột nhiên từ bỏ danh vọng lợi lộc một cách khả nghi, cùng làm đơn gởi Lý Bạc Đầu xin từ chức, chuyện từ chức trong giới võ lâm hành hiệp xưa nay hiếm, nay tự nhiên có hai gã hảo hán tự nguyện làm đơn, vậy là họ trở nên nức tiếng trong thiên hạ.
Thấy chuyện hiếm và lạ, Tiểu Long Nẫng nghi ngờ có vấn đề nên bí mật theo dõi Gian Quá, tình cờ cô cô ( cô cô là tên gọi thân mật của Gian Quá dành cho Tiểu Long Nẫng) biết được Chu Bá Không Thông có đơn tố cáo cặp đôi quyền lực này có quá nhiều sai phạm trong công tác bổ nhiệm nhân sự không đúng qui trình, trù dập người không cùng vây cánh, lờ đi không giải quyết đơn tố cáo từ cấp dưới đưa lên, cố ý bao che sai phạm, nâng đỡ người trong cùng môn phái…cả cặp đôi Gian Quá và Ăn Gian Phong sai phạm tày trời trong lĩnh vực tài chính ngân sách, dự án đầu tư, quản lý sử dụng đất đai như…cấp phép xây dựng tràn lan trên đất nông nghiệp, đất quốc phòng, giao đất không qua đấu thầu, vân vân và mây mây….
Bí kíp “Táp của Công” là tuyệt kĩ của “Cáp Mô Công”, được đàn anh Ăn Gian Phong truyền lại cho đàn em Gian Quá, bí kíp này được cả hai anh em thực hành thành thục, điêu luyện qua sự kiện hô biến một dự án làm công viên cây xanh kết hợp với dịch vụ văn hóa thể thao đa năng, thành một quán cà phê cao tầng xây dựng kiên cố, ngoài ra, tuyệt kĩ “Táp Của Công” còn biến thần tốc một khu đất được qui hoạch làm khu công viên trở thành tài sản riêng của công ty TNHH thành phố giáo dục quốc tế. Chưa dừng lại ở đó, Gian Quá còn dùng bí kíp “Di Hồn Đại Táp”, một tuyệt kĩ được khổ luyện công phu trong “Cửu Âm Ăn Thấy Kinh” đã ký hỏa tốc 12 công văn cùng nhiều công văn khác để chỉ đạo cấp dưới “tạo điều kiện” cho FLC do Hoắc Đô…La làm chủ xị, xây dựng dự án quần thể du lịch nghỉ dưỡng và khu đô thị 1200 ha trên biệt đảo Lý Cổ Mộ, bứng luôn một tiền đồn lính thú trấn giữ Cổ Mộ Phái ở đây, làm cho cô cô Tiểu Long Nẫng kêu trời như bộng.
Bộ đôi Ăn Gian Phong và Gian Quá võ công ngày càng thâm hậu, nội lực cao siêu, tiếng tăm lên cao như diều gặp gió, luôn ảo tưởng mình là Dập Cô Cầu Bại, nghĩa là trong giới võ lâm không có đối thủ, cần phải nói sơ qua về Dập Cô Cầu Bại một chút, đó là một quái nhân có võ nghệ “dập các cô” siêu quần, bất bại, nhưng ở ẩn, không bao giờ muốn nổi tiếng trong giới giang hồ, suốt đời chỉ mong được một lần bị “cô” nào đó “dập” cho lão te tua nhưng…chưa có được, giới giang hồ đồn đại rằng …quái kiệt Dập Cô Cầu Bại này rất vui tính và chuyên viết chuyện cười…trừ!
Rất tình cờ, một đàn em của Gian Quá là Lục Vô Song… Sắt, đang bị Toàn Chân Trái và Cái Bang truy sát, Gian Quá ra tay nghĩa hiệp cứu thoát, Lục Vô Song…Sắt tạ ơn bằng cách tiết lộ một bí mật động trời, làm chấn động giới giang hồ, đó là…từ những tố cáo của Chu Bá Không Thông, chuyện đã đến tai Lý Bạc Đầu, và tất cả bọn họ đang bị truy lùng, chuẩn bị cho lên thớt, thế là đang lúc sắp sửa bá chủ võ lâm, Lục Vô Song…Sắt, bàn cách cho Ăn Gian Phong và Gian Quá thoát khỏi tầm truy sát của Lý bạc Đầu.
Tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, bộ đôi hoàn hảo Gian Quá và Ăn Gian Phong ngày đêm chế tác, sửa lại tuyệt kĩ “Di Hồn Đại Táp” thành tuyệt kĩ “Di Hồn Đại Pháp” mà đỉnh cao của nó là cùng nắm tay nhau viết đơn xin từ chức, đơn này đang làm rúng động các môn phái trên giới giang hồ hiện đại.
Lại nghe… đồn, Gian Quá và Ăn Gian Phong sau đó bị trúng “Độc Hoa Tiền” và rơi xuống đáy Tuyệt Mệnh Cốc, nằm kế bên Tuyệt Tình Cốc. Có vẻ như Thần Điêu cũng bó tay không thể nào cứu nổi Gian Quá và đồng bọn Ăn Gian Phong được nữa rồi…
Thường Văn Đoàn - K9 (7/2020)
Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2020
CẢM TÁC QUÊ HƯƠNG.
Những đồi sim xứ Quảng mình
Nhìn xem hình ảnh hữu tình biết bao!
Tháng năm dương lịch nhớ vào
Thăng Bình nơi đến cắm sào ở đây
Trước là thăm vùng đất nầy
Sau dùng sim chín trên cây ngon mời
Quảng Nam danh tiếng nhiều nơi
Bòn bon Đại Lộc, lội bơi Thu Bồn
Từ từ chẳng quản gì nôn
Ghé qua Quế Lộc thả hồn nghỉ ngơi
Núi Chúa cao ngất chân trời
Đá Ngang, Thạch Bích dạo chơi cả ngày
Thăm quan mới biết nơi này
Thượng nguồn sơn thủy, Thiên bày cõi tiên
Đại Bình là xứ tiêu tiền ...
Sầu riêng, mít, ổi... như miền Cửu Long
Đèo Le khúc khuỷu co cong
Phường Rạnh mỹ cảnh bên dòng sông Thu
Hòn Tàu mây phủ mương mù
Gà Tre Nước Mát, nhạc ru núi rừng
Quê hương xin được chúc mừng:
Mồi ngon, rượu mạnh...tưng bừng cả năm
Quay về Ái Nghĩa dâu tằm
Cẩm Lệ thuốc lá tiếng tăm say nằm
Hội An đâu còn xa xăm
Phố cổ nổi tiếng ngàn năm kính mời
Quảng Nam ta đó người ơi!
Đường về Trà Kiệu muôn đời còn ghi
Mỹ Sơn di tích ai bì
Danh lam thắng cảnh níu ghì người qua
Thạch Bàn sáng mãi không nhòa
Công trình thủy lợi được mùa Duy Xuyên
Quảng Nam nguồn cội khai nguyên
Thu Bồn uốn khúc khắp miền quê hương
Ruộng vườn xanh ngắt thêm thương
Lũy tre rủ bóng, cau vươn khung trời
Quảng Nam tình nghĩa tuyệt vời!
Thương người, mến khách... đẹp lời muôn phương.
Bình Thuận ngày 27/06/2020
Hồ Tiến Triển - K7
Thứ Năm, 2 tháng 7, 2020
BƯỚC CHÂN QUEN
Em có về thăm lại chốn quê xưa
Vẫn gốc đa xanh bến đò xóm nhỏ
Vẫn sáo diều cứ chiều chiều gọi gió
Vẫn dòng sông nối nhịp những bờ vui.
Em gắng về khi nỗi nhớ chưa nguôi
Thăm lúa đồng xanh đương thì con gái
Những con đường thân quen ngày xưa ấy
Hai đứa mình rã bước thức thâu đêm.
Em hãy về xin chớ vội lãng quên
Thăm lại trường xưa Cô Thầy còn mất
Bạn bè giờ đây kẻ nam người bắc
Đứa đi không về, kẻ bỏ cuộc chơi
Em cố về cho nỗi nhớ ta vơi
Năm tháng trôi ta vẫn hoài mong đợi
Gió theo mây xa cuối trời vời vợi
Em xa rồi
Ta vẫn đợi
Bước chân quen!
Dũng Kiều - K18
ĐỢI
Đêm dài cỏ thức đợi xanh
Hạt sương vắt vẻo trên nhành đợi tan
Trăng rơi đáy nước đợi vàng
Bờ dương thấp thỏm hai hàng đợi reo
Câu thơ chong mắt đợi Kiều
Vầng mây vít ngọn gió chiều đợi bay
Tháng năm xoã tóc đợi ngày
Tôi giờ tịch mịch đợi say hương thiền.
Huỳnh Văn Mười - K7
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)