CHUYỆN GẦN...XƯA.
Chuyện gần xưa kể rằng…xứ kia có người tên Lã Bất Thường, sinh hạ được bốn người con trai đặt tên : Mãn, Nghĩa, Tín và Nhân. Khi đã đủ trưởng thành, ông họp các con lại, sau một hồi huấn thị, ông trao mỗi đứa một số tài sản như nhau, bảo phải tự lo, sau 10 năm về họp lại, báo cáo kết quả cho ông biết…
Thời gian thấm thoát trôi và ngày ấy đã đến, trong căn phòng họp của gia đình, chủ tọa Lã Bất Thường ngồi nghe các con báo cáo thành quả…
Đầu tiên là Lã Bất Mãn:
- Thưa cha, con đã dùng số vốn cha cấp, bắt đầu kinh doanh bằng cách thành lập doanh nghiệp, đến nay cũng phát triển to lớn, giải quyết công ăn việc làm cho vài trăm công nhân…tuy nhiên, cũng rất khó khăn, gian khổ do bị hành đủ thứ, nào là thủ tục hành chính rườm rà, xin cái giấy phép phải mất mấy năm, thanh kiểm tra mỗi năm cả chục lần, gây khó dễ đủ thứ, với qui định lãi xuất 20% mà phải trả vô vàn chi phí, điện, nước, phí môi trường, trả lương công nhân, phí “bôi trơn”…nên nhìn thì to lớn vậy chứ nợ nần chồng chất trong đó!
Đến lượt Lã Bất Nghĩa:
- Thưa cha, kinh doanh mà thu lợi cỏn con như anh Mãn biết bao giờ mới giàu, dùng số vốn của cha, con đầu tư kinh doanh vào lĩnh vực nhà hàng, vũ trường, karaoke đèn mờ, xanh, tím, đỏ...thứ này phải nói là… “một vốn, bốn lời”, nên bây giờ cũng khấm khá ạ !
Lã Bất Tín tiếp tục :
- Thưa cha, làm ăn như anh Nghĩa cũng chưa thấm tháp gì, con thì khác, sử dụng số vốn ban đầu cha cấp, con buôn bán gỗ, để làm ăn lớn con “hùn hạp” với kiểm lâm để họ tiếp tay cho lâm tặc phá rừng, rừng càng “tàn” thì con càng giàu ! phải nói là buôn bán món này thì …“một vốn đến bốn mươi lời”, chứ bốn lời là cái đinh gì…
Ngồi nghe các anh báo cáo, Lã Bất Nhân cứ nhếch mép cười ruồi, giờ đến phiên mình, Nhân vênh váo :
- Thưa cha yêu quí, con kinh doanh khác với các anh con, nhưng hiệu quả thì…vô địch, phải nói là… “một vốn phải bốn trăm lời” !
Lã Bất Thường đỏ con mắt bên phải, lé con mắt bên trái, mắt tròn mắt méo, há hốc mõm…
- Mua bán thứ gì mà lãi “kinh khủng khiếp” vậy con?
- Dạ, sử dụng vốn ban đầu của cha, con mua…ghế!
- Mua ghế? , thứ đó thì thợ mộc đóng ra đầy, mua xong bán cho ai mà lời ghê gớm vậy? các quán nhậu bây giờ cũng dẹp gần hết rồi, ghế đâu cần nhiều nữa...nói vậy chắc mấy tay thợ mộc bây giờ giàu dữ ?
- Cha lạc hậu, mua ghế ở đây là con mua…chức!
- À…cha hiểu, cha hiểu… “mua quan bán tước” là nghề của cụ tổ nhà ta, đúng là con có được gene di truyền từ cụ, thật không hổ danh dòng họ!
Nói xong , Lã Bất Thường quá tâm đắc, khoái chí quá bật cười ha hả, cười sặc sụa ...rồi lăn đùng ra chết tốt, đây là cái “chết cười” thứ tư trong lịch sử nhân loại, hình ảnh chết cười của Lã Bất Thường được treo trang trọng ở vị trí thứ tư bên cạnh 3 vị chết cười nổi tiếng thế giới hiện trưng bày tại viện bảo tàng Guggenheim Museum ở New York.
Nếu có dịp du lịch đến đó, quí vị sẽ thấy 4 vị chết cười... đầu tiên là ông Peter 90 tuổi nghèo kiết xác, một lần thử vận may bằng cách mua một tấm vé số duy nhất và may mắn đã trúng giải độc đắc một tỷ Đô-la, cầm tờ vé số, ông cười ngất vì sung sướng và đột tử chết luôn lúc đang cười, vị thứ hai là bà Myha 65 tuổi, tình cờ "bợp" được ông chồng trẻ 24 tuổi người nhà Trời, quá hạnh phúc và sung sướng, bà cười quá to, dẫn đến đột tử chết cười luôn, vị thứ ba là ông Smit 50 tuổi, đang lúc đi dạo cùng người yêu ở công viên, vừa lúc ông nhe miệng cười thì bị sét đánh chết, nguyên nhân: ông Smit vốn là diễn viên điện ảnh, khi ánh chớp của tia sét lóe lên, ông tưởng ánh đèn plash nên cười tạo dáng để chụp hình.
Thường Đoàn - K9 (Tháng 7/2020)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét