QUÂN SƯ… GIA CÁT LƯỢM
Lưu Bị Gậy trị vì xứ Kinh Hãi, từ sau ngày kết nghĩa Vườn Điều, ba anh em uống máu ăn thề cho đến nay, Quan Vâng Lời và Trương Phỉ Phê vẫn một lòng một dạ trung thành thờ chúa Lưu Bị Gậy, nhưng… người có công giúp cho Bị Gậy giữ vững cơ đồ lại là nhân vật khác, người nổi tai tiếng trong giới giang hồ ai cũng biết, đó là quân sư quạt điện… Gia Cát Lượm!
Kinh Hãi là một xứ sở rừng vàng biển bạc, tài nguyên bao la, thứ gì cũng không thiếu, người Kinh Hãi cần cù, nhẫn nại, siêng năng…nhưng, dưới sự lãnh đạo tài tình của Lưu Bị Gậy và cố vấn Gia Cát Lượm, xứ Kinh Hãi cứ mãi lẹt đẹt, không chịu phát triển, không chịu …lớn.
Cảm thấy nhục nhã và xấu hổ với các lân bang kế bên mình, chúng nó chẳng là cái đinh rải đường gì so với mình mà chúng vượt mặt chẳng nể mũi, Bị Gậy truyền cho Quan Vâng Lời, Trương Phỉ Phê cùng Gia Cát Lượm tiến hành điều tra làm rõ nguyên nhân.
Sau thời gian tiến hành thực địa, ngâm cứu, thuộc hạ của Lưu Bị Gậy có báo cáo bằng văn bản, có thể tóm tắt như sau:
- Quan Vâng Lời: Xứ Kinh Hãi của chúng ta tuy người dân cần cù, siêng năng, nhưng vật chất làm ra không đủ cho quan chức phá, cái đám quan lại thì mười người hết chín người rưỡi ăn tàn phá hại, phá tàn canh…khổ qua! Suốt ngày cứ lo vơ vét, mánh mung tư túi, đất nước không nghèo mới là chuyện lạ.
- Trương Phỉ Phê: Quan chức của xứ sở Kinh Hãi chúng ta có học hàm, học vị rất cao, bằng cấp chất đầy nhà, số lượng giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ đứng đầu khu vực, tuy nhiên…chất lượng bằng cấp thì rất…kèm nhèm, hên xui, đa số chỉ để làm kiểng trưng bày, vậy thử hỏi làm sao đất nước phát triển cho được?
- Gia Cát Lượm: Quan xứ Kinh Hãi thừa tiền, thừa quyền, nhưng rất thiếu lòng tự trọng, làm sai không bao giờ nhận sai, tìm mọi cách đỗ thừa hoàn cảnh, đẩy trách trách nhiệm cho tập thể rồi xù, hầu như không có khái niệm từ chức, càng sai càng cố giữ ghế, nghe đồn…các quan vô cùng tham lam, chạy chọt kiếm cái chức được rồi là chăm băm lo vơ vét cho bản thân, cho gia đình, dòng họ…
Lưu Bị Gậy thở dài ngao ngán:
- Tình trạng xứ Kinh Hãi xập xệ như thế này là do…ta, năm này qua năm khác cứ nhắm mắt nghe báo cáo…láo của tụi bây, lúc nào năm sau cao hơn năm trước! Thôi thì biết làm thế nào được, giờ thì ngân sách cạn kiệt, nợ công chất chồng…Này, Gia Cát Lượm tiên sinh, ngươi là một quân sư giỏi có 102 như mì…chua cay, ngươi mau tìm cách hiến kế cho Kinh Hãi vượt qua cơn bĩ cực này xem sao?
Cát Lượm vểnh râu cười rất chi ngạo nghễ:
- Chúa công khéo lo, thiếu gì cách để ta moi tiền…phải nghĩ ra chứ, tôi hiến vài kế thế này…thứ nhất sau mùa đại dịch, thiên hạ đổ ra đường… ngựa xe như nước, áo quần như nêm, ta ra ngay cái quyết định kiểm tra không cần lỗi tất cả ngựa xe trên đường cái quan cũng như…đực quan, tha hồ thu tiền phạt, riêng chuyện bảo hiểm dân sự, lâu ni người dân không hề mua, bởi có mua cũng như không mua… nếu xảy ra chuyện hai con ngựa tông nhau sức đầu mẻ trán, đố ai lấy được đồng bạc nào từ các công ty bảo hiểm, nhưng sau quyết định này dân lại đổ xô đi mua bảo hiểm đối phó, chứ chẳng mong được hưởng quyền lợi gì, thế là các công ty bảo hiểm hốt, tất nhiên ta cũng được hưởng phần % cộng thêm lại quả! Ôi dào, lại nghỉ thêm các chiêu khác nữa chứ…tỉ như qui định xử phạt khi chạy xe ngựa quên gạt chân chống nè, phải bật đèn xe ngựa kể cả ban ngày nè …qui định đã ra rồi thì tha hồ phạt, cứ thế thu tiền!
Lưu Bị Gậy gật gật cái đầu như những quan đại thần khi dự hội nghị bô lão:
- Ta chịu ngươi, nếu còn chiêu nào nữa, tiên sinh nói luôn…
- Dạ còn nhiều…tỉ như tính chuyện kiểm tra khí thải xe ngựa… thu bộn tiền, rác thải tính ký thu tiền…cũng kiếm bộn tiền, đọc báo điện tử trả phí…cũng bộn tiền!
Lưu Bị Gậy cười ha hả, vuốt mấy sợi râu bạc:
- Thật không hổ danh là Quân sư quạt điện, tên của ngươi là Gia Cát Lượm quả không sai, hể “hở ra là lượm liền”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét