Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2019

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


BA ANH EM NHÀ HỌ TỪ

Ngày xưa ở nước Ngộ Quá có ba anh em nhà họ Từ, người anh cả là Từ Thức, tiếp đến là Từ Ngủ và người em út là Từ Chức. Cả ba anh em xuất thân là con nhà quan, mà cha đã là quan thì các con đương nhiên cũng là đội ngũ kế cận được sắp sẵn ghế làm quan, theo nguyên tắc ...con của lãnh đạo được làm lãnh đạo là hồng phúc của dân tộc, cho dù bản chất có du côn hay học hành lơ tơ mơ đi chăng nữa!
Từ Thức được bổ nhiệm làm quan một thời gian, nhưng bản chất rất văn nghệ, thích thơ văn hơn là chính trường, hơn nữa, chốn quan trường đầy rẫy tham nhũng, dối trá, bên ngoài thì họ gọi nhau cùng chí hướng, nhưng trong bụng thì dao găm, chất độc hóa học, chất phóng xạ...nhóm lợi ích này sẵn sàng diệt nhóm lợi ích khác bằng nhiều thủ đoạn để tranh giành quyền lợi. Từ Thức chán nản, bỏ bê chốn quan trường, thích giao du đây đó, thơ túi rượu bầu, vui cùng thiên nhiên cây cỏ, và thế là Từ Thức đã ngẫu nhiên cứu thoát nàng Giáng Hương, người vô tình làm gãy cành hoa mẫu đơn, bị mấy chú tiểu bất nhân ở một ngôi chùa kinh doanh tín ngưỡng bắt vạ.
Thế là từ đó, Từ Thức đem lòng thầm yêu trộm nhớ nàng Giáng Hương xinh đẹp, chàng quyết định từ quan lên đường tìm người trong mộng, chàng vừa đi vừa hát nhạc Phạm Duy...“ ngày xưa có gã từ quan, lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau”... và như chúng ta đã biết, Từ Thức đã gặp nàng Giáng Hương ở động Thiên Thai, và họ đã hạnh phúc bên nhau.
Lại nói về Từ Ngủ, Ngủ có đặc tính rất dễ thương, đó là ngủ rất dễ, tất nhiên được hưởng đặc quyền đặc lợi là được làm thái tử Đảm, sẽ kế tục sự nghiệp làm quan, nhưng bản chất dễ bảo, dễ sai, cứ ngoan ngoãn gật đầu, ngủ gật khi họp hành... nhưng cứ thế tuần tự nhi tiến, lên chức đều đều đúng qui trình! Đang yên ổn làm quan, trên tinh thần tình hình tham nhũng ổn định, bỗng đâu một ngày Từ Ngủ mất tích bí ẩn, thì ra Từ Ngủ nhận được tin anh mình đang sống chốn bồng lai tiên cảnh, nơi có rất nhiều tiên nữ đẹp mê hồn, thế là quan Ngủ ta quyết tâm từ bỏ chốn hồng trần, cát bụi, dối lừa, vô cảm...tìm đường lên tiên, ở đó sẽ tha hồ... nâng đỡ không trong sáng các nàng, hoặc cùng các nàng trèo qua ô cửa thông hơi phòng trọ... vui ơi là vui!
Sẽ không công bằng lắm khi nói về hai người anh, mà không bàn về người em Từ Chức, tuy là em út nhưng hắn là kẻ gian hùng và lì lợm đệ nhất thiên hạ, không như hai anh mình, khi Từ Chức được cơ cấu vào một chức quan lãnh đạo chủ chốt, hắn sẵn tiền do đời bố hy sinh để lại, bỏ ra mua bằng, mua chức, hình thành nhóm lợi ích, tạo nên nhiều sân sau... mau chóng thăng quan, lập tức nắm ngay chức quan to như đại bác, khi đã có chức, có quyền trong tay, Từ Chức mau chóng thu hồi vốn... làm quan bự một thời gian, của cải ăn mười đời không hết, Chức tìm cách hạ cánh an toàn!
Nhưng, Từ Chức cũng bỏ đi đâu mất, người thạo tin quả quyết rằng Từ Chức cũng tìm đường lên tiên cảnh cùng với hai người anh để vui thú cõi tiên ở động Thiên Thai!
Lại nói về Động Thiên Thai, nơi ba anh em họ Từ đang sống, nơi đây cứ một ngày trôi qua, thời gian đó dưới hạ giới là một năm. Thấm thoát đã mấy năm, Nàng Giáng Hương lúc đầu dễ thương là thế, giờ đâm ra đua đòi ăn diện, Từ Thức chịu đời không thấu nên vợ chồng phát sinh mâu thuẩn, nàng phân bì với chị Hằng Nga bên cung Quảng Hàn rằng: bà ấy mỗi ngày diện một bộ áo dài đắt tiền, một năm vị chi 365 cái, thêm 1/4 cái nữa... Từ Thức can: đừng có bắt chước bà ấy mà tui... mạt! Nàng không thấy hậu quả của tính tiêu xài lãng phí của bả mà thằng Cuội suốt đời mặt quần lủng đít đó sao? Chán vợ, cộng thêm nhớ nhà, nhớ quê... Từ Thức rủ Từ Ngủ tìm cách về lại chốn xưa, mong thấy lại quê nhà.
Thế nhưng... cảnh cũ người xưa đâu còn nữa, hỏi thăm chẳng ai còn biết Từ Thức, Từ Ngủ là ai, các cụ già còn kể chuyện ngày xưa, xưa lắm có chàng Từ Thức... đi lạc vào động thiên thai, nhưng chuyện đó cách đây cả ngàn năm rồi!
Buồn quá, không thể trở lại cõi tiên được nữa, Từ Thức, Từ Ngủ, quyết định hoà nhập trở lại cộng đồng trần gian, do nhớ người đẹp Giáng Hương quá, Từ Thức trở nên lẩn thẩn, lúc nào cũng cho mình là đỉnh cao trí tuệ, nhưng nói năng lại lung tung xằng, kiểu như... bán vé số, bán trà đá có thu nhập... khủng, hay như chạy xe ôm , buôn chổi đót...thừa tiền xây biệt phủ, biệt điện, vân vân và mây mây! Còn Từ Ngủ trở lại chốn quan trường, tiếp tục sự nghiệp ngủ và gật và....bấm !
Riêng Từ Chức không hề nhớ nhà , nhớ quê, nhớ người thân... có lẽ do gene di truyền vô cảm! Từ Chức bám trụ vĩnh viễn chốn thiên thai, vì vậy mà chốn trần gian ở xứ Ngộ Quá này, không hề thấy....Từ Chức ở đâu cả!

THƯỜNG ĐOÀN - K9



Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2019

MỘT CHÚT LÃNG MẠN CỦA MÙA HOA PHƯỢNG VĨ


Thân gởi các bạn cựu học sinh trường Tiểu học An Hải và trường Trung học công lập Đông Giang, Đà Nẵng, trước năm 1975.

Tôi nhớ không rõ, đó là dịp nào. Là lễ phát thưởng cuối năm học 1968 - 1969, hoặc là lễ phát thưởng cuối năm học 1969 - 1970, ở Trường Tiểu học An Hải. Hoặc là lễ phát thưởng cuối năm học 1970 - 1971 ở Trường Trung học công lập Đông Giang, Đà Nẵng.

Có lẽ đó là lễ phát thưởng cuối năm học 1969 - 1970 ở Trường Tiểu học An Hải. Phần phát thưởng phần thưởng Danh dự cho học sinh lớp 5C năm ấy có hai chi tiết đặc biệt:

*Chi tiết 1:
Theo như ban Tổ chức thông báo thì phần thưởng này do ông Đại tá Thị trưởng thành phố Đà Nẵng tặng.

*Chi tiết 2:
Sau phần phát thưởng là một tiết mục văn nghệ xen kẽ, tiết mục này là một bài hát, được trình bày bởi một cô bạn nữ sinh xinh xắn trạc độ tuổi nữ sinh lớp bốn hoặc lớp năm. Cô bạn ấy hát bài "Nỗi buồn hoa phượng".

Tôi vẫn nhớ cô bạn ấy có làn da trắng mịn màng, mái tóc dài bồng bềnh óng mượt phủ qua vai, nét mặt ngây thơ nhưng phảng phất chút gì đó biểu lộ nhiều ước mơ trên con đường học vấn.

Các bạn từng học những năm lớp bốn, năm học 1968 - 1969 và lớp năm, năm học 1969 - 1970, ở trường Tiểu học An Hải, và các bạn từng học lớp sáu, năm học 1970 - 1971, ở trường Trung học công lập Đông Giang, Đà Nẵng, các bạn có còn nhớ gì về buổi lễ phát thưởng năm ấy và có còn nhớ và biết gì về cô bạn nữ sinh hát bài "Nỗi buồn hoa phượng" ấy không?

Bây giờ thì "cô bạn nữ sinh ấy" cũng đã xấp xỉ tuổi 60 và thường thì đã lên chức bà nội, bà ngoại, thậm chí có khi đã lên chức bà cố!

Thật là bất ngờ và thật thi vị nếu thông qua các bạn mà bây giờ tôi được biết về "cô bạn nữ sinh" chưa hề quen năm xưa ấy.

Cũng xin hé lộ một bất ngờ khó giải thích: Người yêu đầu đời nhưng dang dỡ của tôi sau này, có nét mặt và mái tóc giống "cô bạn nữ sinh" năm xưa ấy! Và một bất ngờ khác nữa là mẹ của hai đứa con yêu quí của tôi về sau, cũng có nét mặt và mái tóc giống "cô bạn nữ sinh" thuở xa xưa ấy!

Và, dù thời gian đã trôi qua và sẽ trôi qua mãi mãi, dù nét mặt và vóc dáng của ai rồi cũng có đổi thay theo năm tháng, nhưng với tôi, trong mắt tôi và trong tâm hồn tôi, chắc chắn rằng “cô bạn nữ sinh” với bài ca “Nỗi buồn hoa phượng” thuở xa xưa ấy, vẫn mãi mãi là cô bạn nữ sinh duyên dáng và đáng yêu như ngày nào.

Tất cả cũng bình thường thôi, vì:
Có những cô bé gái nhưng có “sức mạnh” của những Thiên Thần, đã đi vào tâm hồn của những cậu bé trai từ lúc tuổi còn thơ cho đến khi những cậu bé trai ấy trưởng thành, và cho đến cả lúc về già! Nhân vật nữ mà tôi đã nhắc đến chính là cô bé gái đó, cô bé gái đã có một sức mạnh ngang tầm sức mạnh của một Thiên Thần, đã đi qua tâm hồn tôi từ lúc tôi còn là một cậu bé trai lớp 4, lớp 5 cho đến tận bây giờ!
Cuộc đời thật thơ và đẹp làm sao, phải không các bạn?

Thân chào

*** ***

Tái bút:
Nhân dịp này tôi xin gởi tặng các bạn một truyện ngắn viết về lứa tuổi học trò. 
Có gì sai sót mong các bạn vui lòng góp ý.

*** ***
Chút tâm tình gởi những người bạn trẻ.
Những kỷ niệm đầu đời.
Truyện rất ngắn 1

CÁNH HOA PHƯỢNG VĨ

Sân trường vắng lặng.
Chỉ còn một ít học sinh nấn ná ở lại để vừa đọc sách vừa tranh thủ hỏi bài lẫn nhau.
Riêng Thanh ngồi một mình dưới gốc cây phượng vĩ và cặm cụi làm bài tập.
Chợt, một cánh hoa phượng vĩ từ đâu trên cao rơi xuống. Cánh hoa ấy bay là đà rồi nhẹ nhàng rơi ngay xuống cuốn tập vẫn còn đang mở sẵn của Thanh. Sau một lúc lay nhẹ vì gió, cánh hoa từ từ nằm yên, như có một nét gì đó trông thật ngoan ngoãn và dễ thương. Những căng thẳng của trí óc vì bài vở chợt tan biến mất, những khoảnh khắc êm đềm chợt lướt qua trong tâm hồn Thanh. Chỉ vì một cánh hoa! Thật vậy, chỉ vì một cánh hoa vô tình thôi cũng có thể làm cho tinh thần của con người ta như dịu lại. Thanh cẩn thận cầm cánh hoa ấy lên, ngắm nghía nhìn, và mỉm cười một mình vì suy nghĩ vừa lướt qua.
Chợt Thanh có ý nghĩ ngộ nghĩnh, thử ném cánh hoa này lên thật cao và xem nó lại rơi xuống ở đâu!
Thanh vừa giơ tay định ném cánh hoa ấy lên.
- Đừng ném cánh hoa ấy! Đừng ném! Anh Thanh!
Bất ngờ, Thanh nghe tiếng nói trong trẻo của Vân, cô bạn khác lớp nhưng hay học chung ở thư viện với Thanh. Thanh ngoái đầu nhìn lại phía sau, Vân đã đứng sau Thanh tự bao giờ và đang ôm một cuốn tập trước ngực. Vân bước tới, xoay người, cúi nhìn Thanh, mỉm cười, duyên dáng:
- Anh Thanh đừng ném cánh hoa này!
Vân hồn nhiên ngồi xuống bên cạnh Thanh, đưa tay cầm lấy cánh hoa phượng vĩ từ tay Thanh. Vân ngắm nhìn cánh hoa bé bỏng, rồi Vân âu yếm đặt cánh hoa ấy vào lại cuốn tập vẫn còn đang mở sẵn của Thanh. Vân lại ngắm nghía và rồi đỡ lấy cuốn tập từ tay Thanh. Vân nhìn Thanh, nhoẻn miệng cười tươi, lém lỉnh:
- Em vừa nhờ một làn gió đưa cánh hoa nầy đến đây! Anh có biết không?
Thanh lấy làm bất ngờ trước cách nói lém lỉnh và dễ thương của Vân. Đúng là một cô gái thông minh, vui tính. Thanh chợt nghĩ, Vân c̣òn là một học sinh học giỏi nữa. Thật vậy, cuối học kỳ vừa rồi, Vân là một trong số những nữ sinh đạt loại giỏi của trường.
Nói rồi Vân lại chợt bẽn lẽn khi thấy mình vô tình ngồi cạnh một người con trai. Vân vội đứng dậy từ từ lùi ra xa, tay vẫn ôm cuốn tập của Thanh trước ngực . Vẫn bẽn lẽn thẹn thùng, Vân đứng từ xa rụt rè nhoài người về phía trước, trao cuốn tập có ép cánh hoa phượng vĩ lại cho Thanh. Đón nhận cuốn tập từ tay Vân, Thanh bỗng hồi hộp và lúng túng hẳn ra.
Sân trường vắng lặng, Thanh ngại ngùng khi chợt nhận ra giữa nơi đây chỉ còn lại một mình Thanh và Vân và … những tàng phượng vĩ lao xao trong gió như đang thầm thì với nhau về một chuyện gì.
- Cánh hoa này là của em riêng dành để tặng cho anh đó!
Vân chợt nói thêm rồi vụt chạy biến đi, mặc cho Thanh tần ngần đứng đó, bồi hồi xúc động, chưa kịp nói nên lời.

Không ngờ đó lại là lần chia tay cuối cùng của mùa hè năm ấy. Và rồi sau đó Vân đã đi xa. Và Thanh vẫn chưa có dịp để gặp lại cô bạn gái vừa dịu hiền và vừa nhí nhảnh ấy nữa.

Bây giờ, thời gian đã trôi qua. Nhưng cứ mỗi độ hè về khi hoa phượng vĩ nở rộ, mỗi khi nhìn những cánh hoa phượng vĩ bay bay trong gió, Thanh không khỏi bồi hồi nhớ về kỷ niệm, kỷ niệm êm đềm của tuổi học tṛò, của buổi chiều mùa hè năm ấy.

Lê Phước Tân - K8
(Viết theo lời kể của bạn Nguyễn Minh Chánh ĐHBK.1983)





Thứ Tư, 26 tháng 6, 2019

NGỌN NẾN


Trời hết ngày thu mờ
Mưa mùa đang lẩn quẩn
Những sợi mưa mềm óng
Quất bầm trái tim đau

Em là nến trùng khơi
Giữa sóng tròn giông bão
Thân ta chừ quá mỏng
Hồn ta chừ mây bay

Ta đâu là giọt mưa
Thôi em đừng tìm bóng
Ta đâu là con gió
Để em tìm hình hài

Mai ta về phố nhỏ
Thả bước chân nhọc nhằn
Đợi em về thắp lại
Ngọn nến của ngày xưa

Đỗ Khương Bình – K16

Ngọn Nến

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2019

THÁNG SÁU...


Tháng Sáu bước nhẹ nhàng qua đầu ngõ
Em vô tư...chờ ai đón Hạ vàng
Như cô nàng, ngoan ngoãn dịu dàng sang
Cho vừa kịp nghe ve sầu rả rích.

Em có thấy...những bông hoa tinh nghịch
Vờ vô tình vướng nhẹ gót chân ai...
Cánh mỏng manh, gió trải khắp đường dài
Thêm chút nắng chan hòa ngày tháng Sáu.

Em đã về cho nỗi buồn nương náu
Mùa Hạ nào...hoa nhỏ máu biệt ly
Vấn vương lòng như những kẻ tình si...
Mắt đau đáu nhìn về phương trời thẳm.

Tháng Sáu ơi ! Đường vẫn xa ngàn dặm
Gởi chút tình trăn trở lẫn yêu thương
Nhặt cánh hoa rơi...ép vội vào hồn
Cho nỗi nhớ đong đầy chiều nắng nhạt.

Em bâng khuâng...tìm cơn mưa bất chợt
Hạt nghiêng nghiêng đan sợi nhớ, sợi sầu
Nếu vô tình có chạm nhẹ nỗi đau
Vẫn giản đơn...em ngoan hiền tháng Sáu.

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 7/6/2019

62084743_623567591456607_4718591048664743936_n

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2019

GIẤC MƠ HỌC TRÒ

.
em lơ ngơ trên dòng sông dỹ vãng
lỡ trượt chân trôi về tuổi mười lăm
tay sách vở nhỡn nhơ vào lớp học
dáng xinh xinh óng mượt tựa trăng rằm

ơi cái tuổi học trò quá tuyệt
tưởng mất luôn bất chợt lại quay về
mắt nai biếc - biếc xanh xanh màu biếc
tay mút dài - dài thêm nắng ban mai

áo lụa trắng sân trường như mây trắng
phượng hồng lên đôi má phấn pha hồng
trường lớp đó như thiên đường tuổi mộng
thoáng vào hồn những xao xuyến buâng khuâng

em duyên dáng theo mây đùa gió cợt
cho sân trường hoa lá chợt thành thơ
màu mực tím pha thêm màu thương nhớ
tuổi vào yêu nào đâu dễ hững hờ

em rón rén bước chân vào lớp học
bỗng giật mình giấc mơ vụt bay đi
về trường cũ khơi lên màu kỷ niệm
tìm lại hương ngày ấy tuổi xuân thì ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

62592702_2366408686968309_584736531512557568_n

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

VỌNG TRƯỜNG SA BÃO TÁP HỀ

.
.
*/ Thành kính tiễn biệt Tô Thùy Yên.

“Tiếng biển lời rừng nao nức giục
Ta về cho kịp độ xuân sang”
(Tô Thùy Yên _ 20/10/1938 _ 21/5/2019)
***
Mớ mô hồ hổn độn
Chập chờn nhập nhằng thức ngủ
Trong cuồng mê chếnh choáng
Giữa nắng hạ oi nồng
Hạt vũ thủy chợt rơi

Chuyến tàu đêm đột ngột rời ga
Vó ngựa lãng du dừng gót lang bạt
Bên bến lũng tịch liêu
Đồng không mông quạnh

Ơi phá Tam giang lặng buồn
Ơi đảo say miên man sóng vỗ
Bước lữ thứ phiêu bồng về đâu
Cuộc tàn du thủ khách lưu dân vồi vội

Lá phong ba nghiêng rơi
Ốc mượn hồn còng có bơ vơ đứng ngó
Mộ gió ơ hờ
Biển lộng xa khơi
Bờ dương liễu rủ chơi vơi ngóng chờ

Mắt đăm buồn xa xăm
Chở nhớ về trăm năm
Người ra đi thật sao
Cây cỏ lao xao

Bỗng chốc gai ốc phủ dày
Thảng thốt rùng mình
Tự bao giờ vần thơ sạ tình
Thiêm thiếp thắc giấc thiên thu

Trời âm u đen kịt
Mây mù mờ mịt giăng
Ai biết chi chăng
Trăng sao sầu biền biệt

Hồn hề
“Khóc người, ta khóc ta rơi rụng” hề
Vọng Trường Sa bão táp hề
Tống biệt nam nhi trái hề
Khánh tận trang tuấn kiệt hề
Ê chề mộng thy nhân cát bụi hề

Thạch Thảo viên, Thursday, May 23, 2019.
Vũ Đan Huyền - K7

Lời bạt
_ “Khóc người, ta khóc ta rơi rụng”
(Ta Về _ Tô Thùy Yên)

60735463_2668020749935116_4001007059813269504_n

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2019

VIẾNG TRÚC LÂM THIỀN VIỆN Ở ĐÀ LẠT


Đến đây, chẳng lẽ hỏi thiền
Đứng đi mệt nghỉ thì yên ắng ngồi
Ngàn thông so đũa lên trời
Hồi mô chừ có nói lời nào đâu

Có xuống mới biết vực sâu
Có lên mới thấy trên đầu nắng hoa
Cửa thiền đang mở rộng mà
Cả ngàn du khách vào ra thì tùy!

Là tôi rảnh quá hóa si
Nghe lời kinh vọng tưởng thì thầm em
Nụ hoa hàm tiếu bên thềm
Dường như nép lại cho mềm môi nhau

Đà Lạt dốc thấp dốc cao
Có dốc nào dẫn đi vào lòng không
Em nghiêm trang lễ Phật Hoàng
Tôi tìm chỗ vắng ngắm ngàn thông reo.

Nguyễn Đại Bường - K10

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019

NHỚ LÁ MÙNG NĂM


Ai về Quế Lãnh tôi xin với
Nắm lá mùng Năm ruộm núi đồi
Chắc chiu sỏi đá lừng hương ổi
Nắng níu trời trong mát dạ người

Em lên đồi đội trưa đứng bóng
Loà xoà phơi phóng lá xanh tươi
Nong nia tròn đất tròn xoe nón
Tròn cả tiếng chim vút giữa trời

Bập bùng bếp củi thơm tro mới
Nam non quyện khói vẽ màu mây
Bát nước rót ra đằm ánh mắt
Mùng Năm chuyền ấm áp đôi tay

Ơi hời Quế Lãnh mùng Năm trước
Em có chờ tôi qua bến quê
Đồi xưa lá reo lá thơm màu tóc
Dìu dặt phương xa nỗi nhớ về...

Nguyễn Đại Bường - K10

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


TÂY DU KÝ TÂN TRUYỆN

Lại nói về thầy trò Đường Tăng, ngày kia đi qua một đất nước kia, thầy trò vào cửa khẩu xin thị thực nhập cảnh:
-Các ông kia đi đâu đó?
-Mô phật, bần tăng trên đường đi thỉnh kinh, qua quí Quốc xin cho được nhập cảnh, giấy thông hành đây, xin ký cho ạ!
-Đâu có dễ dàng rứa, xứ sở này phải "có chi" mới "ký cho" nghe chưa?
-Mô phật, bần tăng chẳng có gì ngoài thực phẩm chúng sinh cúng dường...
-Ta nghe nói...sư tăng bây giờ giàu lắm mà, thế tiền cúng nhường sao và oan gia trái chủ để đâu hết?
-Mô phật, đó là chuyện mấy vị sư thầy giả làm bậy, chứ tu hành chính đạo ai lại làm thế bao giờ...
-Thôi được, ta tin...nhưng tên của ngươi?
-Đường Tăng!
-Chứ ngươi tăng cỡ bao nhiêu mà mang danh đó? có Phí tăng không?, có Thuế tăng không? Có học phí tăng không? có viện phí tăng không? có giá đất tăng không?có Xăng tăng? Điện tăng? Nước tăng không?
-Thưa không!
-Thế thì đổi tên đi.....
-Dạ được, tên tôi là Đường Tam Tạng vậy!
-Trong đám học trò kia, ai là người giỏi nhất?
-Dạ, tên kia (Đường Tăng chỉ vào Đại Thánh)
-Ấy, con Voọc chà vá chân nâu à?
-Mô phật, đó là học trò số một của bần tăng, tên là Tôn Ngộ Không!
-Ngộ Không? lại đây, ngươi có được bao nhiêu cái ngộ, mà dám đặt tên Ngộ Không? ta nói cho ngươi biết, đất nước này có tên là Ngộ Quá đó!
-Sao hơn được Ngộ Không ta?
-Được rồi, nghe ta hỏi đây: ở đây người ta xây nhiều tượng đài nghìn tỉ, nhưng con nít lại phải chui túi bóng, hoặc đu dây qua sông đi học, ngươi thấy sao?
- Ngộ quá!
- Ở đây người tham ô, làm thất thoát vài nghìn tỉ chỉ bị khiển trách, cảnh cáo, rút kinh nghiệm, còn kẻ ăn cướp vài ổ bánh mì bị phạt tù đến mấy năm, ngươi nghĩ sao?
-A...ngộ quá!
- Ở đây thi vài ba điểm được đậu thủ khoa, ngươi thấy sao?
- A, A, A...ngộ quá, ngộ quá!!!
-Thôi, còn nhiều cái Ngộ lắm... ngươi là Ngộ Không, chẳng là gì, mau mau đổi tên khác đi...
-Thế thì tên của ta là...Tôn Hành Giả!
-Ồ, thế thì so với bọn ta, ngươi chẳng là cái đinh rỉ gì...ngươi giả như thế nào mà mang tên Hành Giả?
-Một lần bọn yêu quái bảo ta gọi tên cho chúng bắt nhốt vào Hồ-lô, ta gọi những...6 tên lận đó.
- Sáu tên Giả?
- Đúng! đó là...Tôn Hành Giả - Giả Hành Tôn - Tôn Giả Hành - Hành Giả Tôn- Hành Tôn Giả - Giả Tôn Hành!
- Tép riu, thế cũng mang danh là Tôn Hành Giả, bây đâu, lệnh cho các đồ đệ của ta ra biểu dương lực lượng cho thầy trò Đường Tam Tạng lé mắt chơi!
Tiếng nhạc cất lên, bốn thầy trò Đường Tăng giật mình khi từ hậu trường một đám người khiêu vũ theo điệu tango, lướt ra trước mặt, rồi từng người tự giới thiệu về mình:
- Dạ...em là Thuốc Tây Giả xin kính chào quan khách!
- Dạ, em là Trí thức Giả đây ạ, do thi đầu vào được 1,5 điểm nhưng ai đó gắp điểm bỏ vô bài thi em thành 29,5 điểm, đậu thủ khoa luôn ạ, em chào các anh!
- Dạ, em là Bằng Cấp Giả đây ạ, các anh muốn loại nào cũng có, bảo đảm lên chức, tăng lương, giữ ghế vô cùng hiệu quả, em chào quí khách, nếu cần liên hệ với em qua số:090XXXXXXX.
-Dạ, em là Thực Phẩm Giả, phục vụ mọi lúc mọi nơi đây ạ.
-Dạ, em là Phân Bón Giả, có mặt trên từng cây số đây ạ.
-Dạ, em l Xăng Dầu Giả, giúp động cơ chạy sướng lắm đây ạ.
Đến đây thì Tôn Hành Giả xây xẩm mặt mày, bởi còn cả một rừng người mang tên Giả sắp giới thiệu, bèn khua tay:
-Thôi thôi, ta...thua!
- Tôi đã nói rồi, Tôn Hành Giả không là tép riu gì...ở đây Người Giả cũng có nữa là, mau thay tên đi con khỉ kia...
- Dạ, các người hãy gọi ta là TỀ THIÊN ĐẠI THÁNH!
- Được rồi...lão Hòa thượng đưa giấy thông hành đây ta ấn ký cho...qua!
Thầy trò Đường Tăng lục tục chuẩn bị lên đường, ai dè lập tức bị chặn lại:
-Đóng phí đã?
-Phí gì?
-Phí...chia tay!
-Bao nhiêu?
-Bằng một bữa ăn sáng thôi!
Đường tăng rút ra tờ 10.000 đ
-Chúng tôi ăn sáng tiêu chuẩn có nhiêu đây, ông viết biên lai cho!
-Ha ha ha...mời lão nộp cho 5 Dollar!
-Bữa ăn sáng 5 Dollar! ồ, ở đất nước này lương công nhân chắc cũng cỡ 3000 đến 5000 Dollar/tháng!

Thường Đoàn - K9

35246609ba4853160a59

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

TẠM BIỆT THÁNG NĂM


Gởi tháng Năm đôi lời từ tạ
Em đi rồi...hương Hạ còn đây...!
Đem màu nắng trải ngọn cây
Đem cơn mưa đổ, giọt phây phất buồn.

Níu tháng Năm tình còn dang dở
Em vẫn đi... để nhớ cho đời...!
Bâng khuâng nhìn cánh phượng rơi
Màu hoa kỷ niệm, một thời đi qua.

Em tháng Năm...nhạt nhòa nỗi nhớ
Tiếng ve sầu nức nở ngân vang
Trả cho tháng Sáu mơ màng
Vẫn ngày Hạ... vẫn lòng man mác buồn.

Em đi rồi...gởi hồn trong chữ
Từng lời thơ ấp ủ yêu thương
Gió vương nhẹ, chút nắng hờn
Tháng Năm in dấu, đượm hương sắc Hè.

Nhớ quay về để nghe ve hát
Lưu bút chờ nét viết nghiêng nghiêng
Phượng buồn dấu chút niềm riêng
Tháng Năm... tạm biệt...đừng quên lối về !!!

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 2/6/2019

61534122_620451608434872_2195896820008222720_n

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2019

ÔNG CHA TA


Ngoài bàn tay của bọn truyền thù, bọn quan quyền cũng ngạo ngược lấp sông phá núi của cha ông. Ôi! Sông Hàn núi Sơn Chà yêu mến…


Ông cha ta có tóc bạc của mây trời,
có nếp nhăn muôn đời của thần khai cơ dựng nước,
có cái quắc mắt nghìn năm của thành hoàng cầm rìu giữ nước,
có dáng thao lược oai hùng của vị hộ quốc cầm gươm.

Ông cha ta từng vung tay bẻ gãy gông cùm,
từng cưỡi voi đạp nát bao đời quân xâm lược,
từng chĩa gươm hướng về nơi sinh ra điều ngang ngược,
cho đám quân tàn biết đường rút khỏi đất linh thiêng…

Ông cha ta có cách nhếch môi cười đại hiền đại sĩ,
có cái cười vang vang hào sảng của bậc cao nhân dũng trí,
có tiếng thét mãnh uy làm lạnh gáy quân thù,
sau chiến thắng lại nhân từ thương sinh linh bị buộc làm sĩ tốt…

Ông cha ta biết mài gươm làm thơ dưới ánh trăng vàng vọt,
để đến ngày khải hoàn ngâm vịnh giữa non sông;
biết dạy cháu con khảy đàn Tiên, đi quyền múa võ Rồng,
biết đặt một điều trên mọi điều: Tổ quốc thiêng liêng là trọng…

Ông cha ta đổ mồ hôi, máu xương cho đất dài biển rộng
để đảo-thác-đồi-sông-núi thành một khối giang san,
vót cây rừng làm bút thẩm mực máu Bạch Đằng giang
vung tay viết lên trời câu: Nước Nam này có chủ !

Kim cảnh báo luôn gác về hướng truyền thù lịch sử
Non sông vẹn muôn đời giữ cho con cháu về sau,
đâu thuộc về vương triều hay nhóm thế lực nào
nên không thể làm của riêng, lại chẳng phải là quà dâng hiến…

Vugia – K7


Thứ Ba, 4 tháng 6, 2019

Chs Đông Giang đi Nam Cali thăm Thầy cô














Mời xem thêm

SỢ CÓ MỘT NGÀY


Con lo sợ ngày về không còn mẹ
Ngõ vắng đìu hiu thiếu bước mẹ đi về
Mảnh vườn hoang gió mưa về lặng lẽ
Bụi chuối hàng cau núp bóng xế hiên nhà

Con lo sợ cái bếp gà bươi
Sợ ngọn đèn từng đêm không đỏ
Còn ai nữa đợi con trông ra ngõ
Nắng tắt rồi hiu hắt bóng hoàng hôn

Con lo sợ ngày về không thấy mẹ
Căn nhà rộng cửa im lìm khép kín
Còn đâu nữa nơi con về nương tựa
Năm mươi tuổi rồi con còn thấy trẻ thơ

Ở bên mẹ con thấy mình bé nhỏ
Như mới lên năm như mới lên mười
Như đôi lần trốn học đút vở bụi tre
Mẹ nhắc nhở: đừng ham chơi con nhé

Con lớn lên từ vòng tay của mẹ
Rời yêu thương mẹ nâng bước con đi
Bụi thời gian gieo trên đầu con tóc bạc
Gieo xuống dáng mẹ gầy chiếc đòn gánh nặng lưng cong

Con lại về chiều nay
Bên bếp lửa bập bùng
Mẹ vẫn nói cười hồn nhiên như đứa trẻ
Con lo sợ rồi đến ngày mất mẹ
Con lại mồ côi thiếu bóng thiên đường.

Đỗ Khương Bình - K16


Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2019

CHIỀU NHỚ MẸ


Chiều về gió mùa trở lạnh
Chợt thương chợt nhớ quê nhà
Mẹ già sống trong hiu quạnh
Trông con mòn mỏi tháng ngày...

Mùa thu lá bay về cội
Mang theo nỗi nhớ đong đầy
Có hay nỗi lòng thật tội
Xa quê...bóng Mẹ hao gầy...!

Nguyễn Sỹ Tâm - K8
(7/10/18)

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2019

THÁNG NĂM...


Kìa tháng Năm...mênh mang màu nắng Hạ
Khúc nhạc buồn ve vẫn hát râm ran
Mùa chia tay sao lưu luyến ngỡ ngàng
Trang lưu bút...viết bài thơ tạm biệt.

Tháng Năm về...nỗi buồn thêm da diết
Con đường nào dẫn đến mái trường xưa,
In dấu chân có hạt nắng đang đùa
Tà áo trắng nhẹ bay trong chiều gió.

Tháng Năm ơi! Còn vần thơ dang dở
Mỗi độ Hè về lắng chút suy tư
Chẳng viết gì thêm, nẻo cũ xa mù
Cơn nắng Hạ...hong nỗi buồn vời vợi.

Tháng Năm...cứ...mân mê tà áo mới
Phượng tươi màu sắc thắm rợp đường đi
Hoa học trò báo hiệu trước mùa thi
Hay ngơ ngẩn...chia tay...lòng bịn rịn.

Tháng Năm ơi! Ngập ngừng đi rồi đến
Thêm tuổi đời, thêm nỗi nhớ lan man
Ai cùng tôi lặng lẽ ngược thời gian
Tìm lại những vui buồn ngày xưa ấy.

Tháng Năm về...bồi hồi như đã thấy
Khung trời buồn...áo trắng...phút biệt ly
Bạn có nghe trong tiếng gió thầm thì
Ôi ! Mùa Hạ...long đong...xuôi niềm nhớ...!!!

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 25/5/2019.