Thứ Ba, 4 tháng 6, 2019
SỢ CÓ MỘT NGÀY
Con lo sợ ngày về không còn mẹ
Ngõ vắng đìu hiu thiếu bước mẹ đi về
Mảnh vườn hoang gió mưa về lặng lẽ
Bụi chuối hàng cau núp bóng xế hiên nhà
Con lo sợ cái bếp gà bươi
Sợ ngọn đèn từng đêm không đỏ
Còn ai nữa đợi con trông ra ngõ
Nắng tắt rồi hiu hắt bóng hoàng hôn
Con lo sợ ngày về không thấy mẹ
Căn nhà rộng cửa im lìm khép kín
Còn đâu nữa nơi con về nương tựa
Năm mươi tuổi rồi con còn thấy trẻ thơ
Ở bên mẹ con thấy mình bé nhỏ
Như mới lên năm như mới lên mười
Như đôi lần trốn học đút vở bụi tre
Mẹ nhắc nhở: đừng ham chơi con nhé
Con lớn lên từ vòng tay của mẹ
Rời yêu thương mẹ nâng bước con đi
Bụi thời gian gieo trên đầu con tóc bạc
Gieo xuống dáng mẹ gầy chiếc đòn gánh nặng lưng cong
Con lại về chiều nay
Bên bếp lửa bập bùng
Mẹ vẫn nói cười hồn nhiên như đứa trẻ
Con lo sợ rồi đến ngày mất mẹ
Con lại mồ côi thiếu bóng thiên đường.
Đỗ Khương Bình - K16
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét