Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2019

MỘT CHÚT LÃNG MẠN CỦA MÙA HOA PHƯỢNG VĨ


Thân gởi các bạn cựu học sinh trường Tiểu học An Hải và trường Trung học công lập Đông Giang, Đà Nẵng, trước năm 1975.

Tôi nhớ không rõ, đó là dịp nào. Là lễ phát thưởng cuối năm học 1968 - 1969, hoặc là lễ phát thưởng cuối năm học 1969 - 1970, ở Trường Tiểu học An Hải. Hoặc là lễ phát thưởng cuối năm học 1970 - 1971 ở Trường Trung học công lập Đông Giang, Đà Nẵng.

Có lẽ đó là lễ phát thưởng cuối năm học 1969 - 1970 ở Trường Tiểu học An Hải. Phần phát thưởng phần thưởng Danh dự cho học sinh lớp 5C năm ấy có hai chi tiết đặc biệt:

*Chi tiết 1:
Theo như ban Tổ chức thông báo thì phần thưởng này do ông Đại tá Thị trưởng thành phố Đà Nẵng tặng.

*Chi tiết 2:
Sau phần phát thưởng là một tiết mục văn nghệ xen kẽ, tiết mục này là một bài hát, được trình bày bởi một cô bạn nữ sinh xinh xắn trạc độ tuổi nữ sinh lớp bốn hoặc lớp năm. Cô bạn ấy hát bài "Nỗi buồn hoa phượng".

Tôi vẫn nhớ cô bạn ấy có làn da trắng mịn màng, mái tóc dài bồng bềnh óng mượt phủ qua vai, nét mặt ngây thơ nhưng phảng phất chút gì đó biểu lộ nhiều ước mơ trên con đường học vấn.

Các bạn từng học những năm lớp bốn, năm học 1968 - 1969 và lớp năm, năm học 1969 - 1970, ở trường Tiểu học An Hải, và các bạn từng học lớp sáu, năm học 1970 - 1971, ở trường Trung học công lập Đông Giang, Đà Nẵng, các bạn có còn nhớ gì về buổi lễ phát thưởng năm ấy và có còn nhớ và biết gì về cô bạn nữ sinh hát bài "Nỗi buồn hoa phượng" ấy không?

Bây giờ thì "cô bạn nữ sinh ấy" cũng đã xấp xỉ tuổi 60 và thường thì đã lên chức bà nội, bà ngoại, thậm chí có khi đã lên chức bà cố!

Thật là bất ngờ và thật thi vị nếu thông qua các bạn mà bây giờ tôi được biết về "cô bạn nữ sinh" chưa hề quen năm xưa ấy.

Cũng xin hé lộ một bất ngờ khó giải thích: Người yêu đầu đời nhưng dang dỡ của tôi sau này, có nét mặt và mái tóc giống "cô bạn nữ sinh" năm xưa ấy! Và một bất ngờ khác nữa là mẹ của hai đứa con yêu quí của tôi về sau, cũng có nét mặt và mái tóc giống "cô bạn nữ sinh" thuở xa xưa ấy!

Và, dù thời gian đã trôi qua và sẽ trôi qua mãi mãi, dù nét mặt và vóc dáng của ai rồi cũng có đổi thay theo năm tháng, nhưng với tôi, trong mắt tôi và trong tâm hồn tôi, chắc chắn rằng “cô bạn nữ sinh” với bài ca “Nỗi buồn hoa phượng” thuở xa xưa ấy, vẫn mãi mãi là cô bạn nữ sinh duyên dáng và đáng yêu như ngày nào.

Tất cả cũng bình thường thôi, vì:
Có những cô bé gái nhưng có “sức mạnh” của những Thiên Thần, đã đi vào tâm hồn của những cậu bé trai từ lúc tuổi còn thơ cho đến khi những cậu bé trai ấy trưởng thành, và cho đến cả lúc về già! Nhân vật nữ mà tôi đã nhắc đến chính là cô bé gái đó, cô bé gái đã có một sức mạnh ngang tầm sức mạnh của một Thiên Thần, đã đi qua tâm hồn tôi từ lúc tôi còn là một cậu bé trai lớp 4, lớp 5 cho đến tận bây giờ!
Cuộc đời thật thơ và đẹp làm sao, phải không các bạn?

Thân chào

*** ***

Tái bút:
Nhân dịp này tôi xin gởi tặng các bạn một truyện ngắn viết về lứa tuổi học trò. 
Có gì sai sót mong các bạn vui lòng góp ý.

*** ***
Chút tâm tình gởi những người bạn trẻ.
Những kỷ niệm đầu đời.
Truyện rất ngắn 1

CÁNH HOA PHƯỢNG VĨ

Sân trường vắng lặng.
Chỉ còn một ít học sinh nấn ná ở lại để vừa đọc sách vừa tranh thủ hỏi bài lẫn nhau.
Riêng Thanh ngồi một mình dưới gốc cây phượng vĩ và cặm cụi làm bài tập.
Chợt, một cánh hoa phượng vĩ từ đâu trên cao rơi xuống. Cánh hoa ấy bay là đà rồi nhẹ nhàng rơi ngay xuống cuốn tập vẫn còn đang mở sẵn của Thanh. Sau một lúc lay nhẹ vì gió, cánh hoa từ từ nằm yên, như có một nét gì đó trông thật ngoan ngoãn và dễ thương. Những căng thẳng của trí óc vì bài vở chợt tan biến mất, những khoảnh khắc êm đềm chợt lướt qua trong tâm hồn Thanh. Chỉ vì một cánh hoa! Thật vậy, chỉ vì một cánh hoa vô tình thôi cũng có thể làm cho tinh thần của con người ta như dịu lại. Thanh cẩn thận cầm cánh hoa ấy lên, ngắm nghía nhìn, và mỉm cười một mình vì suy nghĩ vừa lướt qua.
Chợt Thanh có ý nghĩ ngộ nghĩnh, thử ném cánh hoa này lên thật cao và xem nó lại rơi xuống ở đâu!
Thanh vừa giơ tay định ném cánh hoa ấy lên.
- Đừng ném cánh hoa ấy! Đừng ném! Anh Thanh!
Bất ngờ, Thanh nghe tiếng nói trong trẻo của Vân, cô bạn khác lớp nhưng hay học chung ở thư viện với Thanh. Thanh ngoái đầu nhìn lại phía sau, Vân đã đứng sau Thanh tự bao giờ và đang ôm một cuốn tập trước ngực. Vân bước tới, xoay người, cúi nhìn Thanh, mỉm cười, duyên dáng:
- Anh Thanh đừng ném cánh hoa này!
Vân hồn nhiên ngồi xuống bên cạnh Thanh, đưa tay cầm lấy cánh hoa phượng vĩ từ tay Thanh. Vân ngắm nhìn cánh hoa bé bỏng, rồi Vân âu yếm đặt cánh hoa ấy vào lại cuốn tập vẫn còn đang mở sẵn của Thanh. Vân lại ngắm nghía và rồi đỡ lấy cuốn tập từ tay Thanh. Vân nhìn Thanh, nhoẻn miệng cười tươi, lém lỉnh:
- Em vừa nhờ một làn gió đưa cánh hoa nầy đến đây! Anh có biết không?
Thanh lấy làm bất ngờ trước cách nói lém lỉnh và dễ thương của Vân. Đúng là một cô gái thông minh, vui tính. Thanh chợt nghĩ, Vân c̣òn là một học sinh học giỏi nữa. Thật vậy, cuối học kỳ vừa rồi, Vân là một trong số những nữ sinh đạt loại giỏi của trường.
Nói rồi Vân lại chợt bẽn lẽn khi thấy mình vô tình ngồi cạnh một người con trai. Vân vội đứng dậy từ từ lùi ra xa, tay vẫn ôm cuốn tập của Thanh trước ngực . Vẫn bẽn lẽn thẹn thùng, Vân đứng từ xa rụt rè nhoài người về phía trước, trao cuốn tập có ép cánh hoa phượng vĩ lại cho Thanh. Đón nhận cuốn tập từ tay Vân, Thanh bỗng hồi hộp và lúng túng hẳn ra.
Sân trường vắng lặng, Thanh ngại ngùng khi chợt nhận ra giữa nơi đây chỉ còn lại một mình Thanh và Vân và … những tàng phượng vĩ lao xao trong gió như đang thầm thì với nhau về một chuyện gì.
- Cánh hoa này là của em riêng dành để tặng cho anh đó!
Vân chợt nói thêm rồi vụt chạy biến đi, mặc cho Thanh tần ngần đứng đó, bồi hồi xúc động, chưa kịp nói nên lời.

Không ngờ đó lại là lần chia tay cuối cùng của mùa hè năm ấy. Và rồi sau đó Vân đã đi xa. Và Thanh vẫn chưa có dịp để gặp lại cô bạn gái vừa dịu hiền và vừa nhí nhảnh ấy nữa.

Bây giờ, thời gian đã trôi qua. Nhưng cứ mỗi độ hè về khi hoa phượng vĩ nở rộ, mỗi khi nhìn những cánh hoa phượng vĩ bay bay trong gió, Thanh không khỏi bồi hồi nhớ về kỷ niệm, kỷ niệm êm đềm của tuổi học tṛò, của buổi chiều mùa hè năm ấy.

Lê Phước Tân - K8
(Viết theo lời kể của bạn Nguyễn Minh Chánh ĐHBK.1983)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét