Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

QUÊ HƯƠNG!


Quê hương sau mùa nước lũ
Cá đồng phơi trắng đường đê
Lá bàng xoay vần ngõ vắng
Vị bàng chan chát tình quê...

Quê hương những đêm trăng sáng
Thương bờ vai Mẹ nhọc nhằn
Sẩy sàng từng hạt lúa thơm
Mong con ngày mai no ấm...

Quê hương những ngày vào hội
Đường làng vang tiếng cồng chiêng
Câu hò đượm tình xứ Quảng
Tưng bừng nhã nhạc được mùa...

Quê hương ngày con thơ ấu
Cha nắm tay con đến trường
Con cùng các bạn.. Ê....A
Môi Cha nở nụ cười lành...

Quê hương nơi con khôn lớn
Thương Mẹ dãi dầu nắng mưa
Thương Cha đầu trần chân đất
Cho con khôn lớn thành người...

Quê hương ngày con ra đi
Khắc ghi lời vàng Cha Mẹ
Một đời hạnh thiện sẻ chia
Thảo thơm kính dâng về Người...

Quê hương ngày con trở về
Nắm bàn tay Mẹ yêu thương
Ôm bờ vai Cha sạm nắng
Vỡ oà hạnh phúc trong con...!!!

Huỳnh Thị Thiệp - K10
14/10/2017

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

TIẾNG GÀ GIỮA TRƯA


Con dốc vô ngã
Từng bước cheo leo
Đường thiền yên ả
Tiếng gà giữa trưa

Vài giọt nắng thưa
Kết tơ thành chữ
Bản thể gọi về
Thơ vàng chín ửng

Em có thấy áng mây trời lơ lửng
Núi đồi thinh lặng hoa lá ngẩn ngơ
Sợi nắng hanh còn treo trên không vắng
Bức tranh rừng chấm phá tiếng gà trưa

Văng vẳng canh gà vọng tiếng chuông đưa
Chạm vào sâu giữa dòng sông đang chảy
Bâng khuâng thoảng mùi hương hoa sứ dại
Nép vào đâu đó có có không không

Chân lặng lẽ từng bước giữa mênh mông
Đi chỉ đi lá hoa thấy chỉ thấy
Đá núi chập chùng Perris bản môn
Tâm vô ngôn nghe chỉ nghe hơi gió

Rồi cánh chim cũng quay về ẩn bóng
Gót bèo xuôi con nước chảy ra khơi
Bờ cỏ mượt lung linh đời huyễn ảo
Bến sắc không neo giữa tiếng gà trưa.

Thiền Viện Tánh Không – Perris, 16/10/2012
Nguyễn Thị Yến

trang uyên nguyên
art2all.net


Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


CHUYỆN THẰNG SIÊU BỢ

    *Ngày xưa hắn có tên là Bợ, nhớ có lần quan lớn ở trển về ghé qua làng, lý trưởng Bất Thường cử hắn với thằng Nịnh ra làng hầu chuyện quan lớn. Đang chuyện trò ngon trớn, bỗng quan hát nhạc Trịnh…”ôm lòng đêm, nhìn vầng trăng mới về”, hình như quan… đau bụng, đột nhiên quan chuyển tông qua ngâm Tống biệt hành của nhà thơ Thâm Tâm “Đưa người, ta không đưa qua sông. Nghe như tiếng sóng ở trong lòng”, thế là quan thả ra một tràng “tiếng sóng”.
    *Thấy cơ hội tốt, Bợ hít lấy hít để rồi khen…thơm quá, thơm quá, nghe phản phất mùi hoa ngọc lan, còn thằng Nịnh thì nghiêng tai sát vào nơi phát ra tiếng sóng, lắng nghe rồi khen lấy khen để…Ôi thánh thót, nghe như tiếng đàn guitare, tiếng sáo Trương Chi.
     *Nhìn lại, thấy mặt quan lớn quẹo đau như mất sổ gạo thời bao cấp, quan buồn xo như “xin tau cho” diễn viên Hàn Quốc:
- Ta nghe nói thứ đó là uế khi, nó thối mới đúng qui trình, chứ sao lại thơm? thơm là ngược với qui luật tạo hóa, thôi rồi kiểu ni ta bị bệnh lạ, chắc phải sắp xa chơi miền cực nhọc!
    *Nhanh như điện, Bợ đưa mũi áp sát mục tiêu, hít một cách nhiệt tình rồi quả quyết…bây giờ thì chuyển qua thối rồi ạ! còn thằng Nịnh thì lập tức thay đổi quyết đinh, khẳng định luôn… thối quá , thối kinh khủng, thối không chịu nỗi!
    *Thằng Bợ và thằng Nịnh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và đã được làng cấp bằng khen, hai đứa ngày càng phát triển lên tầm cao mới, bây giờ hắn không còn là Bợ nữa mà là Siêu Bợ, xin điển hình vài việc nổi cộm để thấy biệt tài của Bợ và đồng bọn, ngày 25 tháng 5 năm 4017, có một ông quan đi họp ở một học viện bằng ô tô, gặp hôm trời mưa to, đường ngập nước sâu đến…mắc cá chân, mà xe đậu cách lề đường hơn mét, sợ quan ướt giày, thằng Nịnh phóng ngay đến phòng bảo vệ lôi ra chiếc ghế nhanh chóng để xuống đường cho quan bước khỏi xe khỏi ướt chân, Bợ ta nhanh như chớp khom người đưa lưng ra cõng quan lên lề, thế là quan khô ráo không bị ướt đôi giày xịn Gucci mà đĩnh đạc vào học viện dự họp, Siêu Bợ đã thực thi nhiệm vụ xuất sắc ngoài mong đợi, mới rồi Bợ và đồng nghiệp lại gây tiếng vang bằng một hành động mang đậm tính nhân văn, đậm tính Ga-lăng và cũng đậm tính… nghề nghiệp, gây sốt cộng đồng “văng…mạng”! Hai đứa đã ra sức kéo chiếc bè trên có hai “bà lớn” đi thị sát, cũng trên những con đường ngập nước do mưa…
    *Thời đại càng về sau là thời kỳ Siêu Bợ hưng thịnh nhất, phát đạt nhất, hoạt động tích cực, hiệu quả nhất, mới rồi, thằng Xuân tóc đỏ đăng lên phây búc, góp ý xây dựng Nghị Hách hơi nặng lời, đánh hơi thấy được sếp Nghị Hách khó chịu, Siêu Bợ xem đây là cơ hội thể hiện đẳng cấp, bèn tham mưu ra ngay cái quyết định kỷ luật, dựa trên “luật rừng” (là luật trích ra từ một rừng luật) phạt cảnh cáo thằng Xuân tóc đỏ, cộng với 500 quan tiền!
    *Sự việc “tưởng rằng đã quên” ai ngờ cái thằng “văng…mạng” phản đối rần rần, “dư…thừa luận” lên tiếng mạnh mẽ quá, và Nghị Hách cũng cảm thấy có cái gì đó quá đáng, sai sai làm sao, bèn thay đổi suy nghĩ, thế là Siêu Bợ “chai cái bản mặt” lập tức thu hồi quyết định xử phạt, tiến hành xin lỗi thằng Xuân tóc đỏ, nhanh còn hơn tia chớp mà không cảm thấy xấu hổ gì, đúng là… kỳ tích!
    *Hôm Siêu Bợ về làng có gặp lão Bất Thường, lão Bất có phê phán chuyện Siêu Bợ làm vừa rồi là ấu trĩ, là hạ đẳng, là…nhưng Siêu Bợ chỉ cười trừ:
- Thì cũng giống như chuyện ngày xưa tui với thằng Nịnh tiếp quan lớn về thăm làng ta vậy thôi…thơm rồi lại thúi, thúi rồi lại thơm mấy hồi! thôi…bỏ đi Tám, không nhắc chuyện đó nữa, quê l…lắm (quê làng lắm).

THƯỜNG ĐOÀN - K.9

LỤC BÁT TUỔI


Phấn son lên má lên môi
Đem quần áo ủi cho đời bớt nhăn
Em chia thân thể ba phần
Cái mong thóp lại cái cần nở thêm
Hát ca cho giọng đá mềm
Nghiêng chân uốn éo xem mình trong gương
Ngước buồn tóc mấy sợi sương
Cúi sầu chìm nổi bao đường gân tay
Sang đêm là bởi hết ngày
Giận đôi mắt kiếng nói thay mình già


PHAN THANH CƯƠNG – K8
SG 21.10.2017

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

THU HOÀI CỐ XỨ


* gởi em ở VN - nđg

Ở đây thu đến, buồn như đã
Chỉ nắng vàng thôi, hiu hắt lòng
Em ở đâu, Sài gòn, Đà nẵng?
Thiếu người tâm sự, có buồn không?

Cũng đây thu lạnh, buồn quá đỗi
Nước Mỹ mênh mang, nắng vàng đường
Còn đâu nữa  “nai vàng ngơ ngác”
Rừng xưa, nai cũ… nghĩ mà thương!

Chiều thu, em thường ru con ngủ
Giọng em Nam bộ, à ơi hời
Em hát ru con, hay em khóc?
Mà buồn não nuột, quá em ơi!

Ở đây lá rụng, mùa thu đã
Dù chết hay chưa, lá cũng vàng
Ra đi đâu biết ngày trở lại
Thu hoài cố xứ, dạ mang mang

Bây giờ Việt Nam, mùa thu chết
Em tiễn dùm ta, những lá vàng
Những chiếc lá nằm yên trong mộ
Cũng trở mình, theo vận … ly tan

Mùa thu ơi! ta đời viễn xứ
Chút nắng vàng hiu, đủ lạnh lòng
Em ở đâu, sau ngày ly loạn?
Nằm nghe dâu biển, có buồn không?

San jose ,oct 2010
NGUYỄN ĐÔNG GIANG

NGUỒN NEWVIETART.COM 

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

Nhớ Một Mùa Thu


Chiều thu về trên lối cũ
Ngơ ngác tìm bóng hình ai
Chỉ thấy trời xanh mây trắng
Bóng tôi nghiêng xuống đổ dài

Chiều thu mình tôi thơ thẩn
Trên đường hò hẹn ngày xưa
Ngày nào cùng em trên phố
Trong lòng chợt đổ cơn mưa

Chiều thu còn trong dỹ vãng
Áo em trắng đẹp khung trời
Thì thầm lời yêu mới ngỏ
Bây giờ nhớ quá em ơi !

Chiều thu mình tôi ngơ ngác
Trong khung trời cũ tìm em
Con đường mờ xa hun hút
Buồn dâng ngập trái tim mềm ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, đang đứng và ngoài trời

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.



VỤ KIỆN HY HỮU



     *Ngày hôm nay, Ngọc Hoàng làm chủ tọa xét xử một vụ án mà nguyên đơn là mẹ vịt bầu, một vụ án hy hữu từ xưa đến nay…

Ngọc Hoàng (NH): - Nguyên đơn nêu rõ họ tên, nguyên quá, gia cảnh?
Vịt Mái Bầu (VMB): - Cạp, cạp , cạp…tôi tên Nguyễn Thị Mái Bầu, cạp, cạp…trú tại vùng đầm lầy Tháp Mười Một, cạp. cạp… hiện sống chung với một đám chồng, không rõ mấy anh, có gần 50 đứa con…
- Ngươi lên đây kiện tụng vấn đề gì?
- Thưa Ngọc Hoàng, con kiện cái dụ “ đẻ và ấp trứng” của con…
- Kiện chi kiện, ngươi là vịt trời, đẻ và biết ấp trứng là oke rồi, chứ còn họ hàng nhà ngươi, lũ vịt nhà, chỉ biết có đẻ và…đẻ thôi, chẳng biết ấp trứng là gì, máy ấp ráo trọi, nên chi người ta có món “hô-vi-lô” ngon và bổ đó! Người còn diễm phúc chán, kiện cái nỗi gì?
- Ngài để con nói đã, chưa chi Ngài nhảy bổ vô họng con, con kiện là kiện mấy ông kia kìa, từ xưa đến nay con là người đang nắm giữ kỷ lục, một lần ấp trứng nở đến mười mấy con, cá biệt có lúc gần đến…20 con !
- Ăn thua chi, có lò ấp mỗi lần cho ra mấy trăm con chứ lị!
- Sao ngài đù thế, đó là máy ấp trứng nhân tạo, còn cái …lò của tui ấp là tự nhiên, sao lại đem cái tự nhiên so với cái nhân tạo, có làm trời được thì làm, còn không đề nghị từ chức để người khác làm…Trời!
- Đó nữa, xúc phạm lãnh đạo…căn cứ mục 317b, điều 762, chương 105 luật “Trời ơi” kỷ luật Vịt mái Bầu bằng hình thức cảnh cáo, phạt tiền 5 triệu đồng!
- Nhưng cái tui nói là sự thật…
- “Thuốc đắng dã tật, sự thật mất…tiền” ! Rõ chưa?
- Lại ngu nữa…sự thật mất lòng!
- Xưa rồi Diễm, câu đó là của ngày xưa, ngày nay là thời đại của giả dối, sống bằng giả dối, ai sống bằng sự thật…mất tiền, mất quyền, mất chức…rõ chưa mẹ mái bầu! Lôi thôi quá, cụ thể là ngươi kiện ai?
- Tui kiện cái ông Giáo Văn Sư!
- Cho bị cáo Giáo Văn Sư ra vành móng ngựa. Này tên Giáo Văn Sư, trước tòa bây giờ ngươi là bị cáo, nguyên đơn là chị Nguyễn Thị Mái Bầu…ngươi nên nhớ trước tòa ta hỏi gì khai nấy, cấm khai ra những điều “nhạy cảm” rõ chưa? bởi vì khai ra sẽ làm “mất điện” đột ngột, làm ảnh hưởng đến phiên tòa, đồng thời làm “mất thời gian” tranh tụng tại tòa, rõ chưa?
- Ủa, sao lạ vậy trời…
- Mắc mớ chi kêu tên tao?
- Dạ bẩm, quên! ngài là trời mà, mà trời thì muốn làm gì thì làm…tui hiểu!
- Đúng! Đúng là Giáo Văn Sư có khác! mụ Vịt Mái Bầu, ngươi kiện tên này về chuyện gì?
- Quạc, quạc, quạc…thấy cái bản mặt hắn là tự nhiên tui ghét hà, tui kiện hắn vì cái tội hắn đoạt lấy “kỷ lục” từ tay của tui, hic…
- Cụ thể là thế nào?
- Hic, hic… Cụ thể à? cụ thể thì cụ thể…cái lò của tui từ xưa đến nay mỗi lần ấp là nở mười mấy con vịt con, thế là đã đạt kỷ lục rồi, thế mà hôm nay, cái lò của thằng chả ấy nó ấp một lần nở ra đến 40 tiến sĩ, hỏi sao tui không kiện?
- Giáo Văn Sư, nhân chứng vật chứng rõ ràng, ngươi có nhận tội không?
- Tôi tội gì? Thời đại này mọi thứ đều đúng qui trình, đúng kế hoạch hết, tui có ấp ra 40 hay 50 tiến sĩ một lần cũng là chuyện bình thường, theo đúng kế hoạch và đúng qui trình cả, vỡ đê còn có “kế hoạch” nữa là….
- Thiệt tình ta khó xử quá, thôi ta xử vầy…Vịt Mái Bầu và Giáo Văn Sư coi như « huề làng », phần việc ai nấy làm, cứ tiếp tục “ấp”, Vịt Mái Bầu cũng đừng vì mấy cái kỷ lục tào lao nhất thế giới mà kiện tụng vớ vẩn, cứ để cho ông ấy ấp, một lần nở 40 tiến sĩ, hay 100 tiến sĩ cũng chả ảnh hưởng gì tầm nhìn thế giới, vấn đề là ở chỗ có làm được cái “bù-long” hay không mà thôi./.


THƯỜNG ĐOÀN - K9


Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

LÊN, XUỐNG

Cầu cho những oan hồn chết vì lũ…( )

Khi tín đồ xuống núi,
chạng vạng chiều,
sư trụ trì men vách đá liêu xiêu,
cô độc lên chùa
tiếng mõ khua hòa tiếng niệm kinh lung linh màn vô ngã…

Lúc tín hữu vừa xuôi tay từ tạ,
hiền hòa lời kinh bay lên,
tiếng chuông rụng xuống thềm
run ngân lành lạnh run ngân,
mờ mờ giới ranh thiên đường địa ngục…

Chúa Phật nhìn xuống đời,
Ngoài kia,
tượng đài cứ ma trơi ngước nhìn lên vô cảm,
...
Người chết nước bập bềnh nổi lên cùng xác phàm úp xuống…
...

Vugia - K7

BẠN VỀ...


Cách thật xa... nửa vòng trái đất...!
Bạn trở về thăm lại Quê hương
Có phút giây... lắng đọng nhớ thương
Tìm bè bạn vui ngày hội ngộ.

Từ năm ấy... người đi, kẻ ở
Giữa cuộc đời tưởng mất nhau luôn
Mấy chục năm chưa gặp một lần
Có nghe nhớ, nghe lòng khắc khoải.

Bạn trở về... vòng tay ưu ái
Vẫn còn đây vài nét thân quen
Của một thời áo trắng... nhớ tên
Ngày gặp mặt niềm vui rộn rã.

Về miền Trung giờ đây mới lạ...
Bạn thấy không? Tiếng nói nụ cười
Dẫu đổi thay... đẹp mãi tình người
Tình bè bạn một đời ghi nhớ.

Ngày bạn đi... về phương xa đó
Xin gởi lời Cầu Chúc Bình An
Hãy mang theo tình cảm chứa chan
Của đám bạn... ngày xưa chung học.

Ngọc Yến - K8
Ngày 18/10/2017
Trong hình ảnh có thể có: 13 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồi, bàn, trong nhà và món ăn
Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồi, cây và ngoài trời

Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017

Dặm Băng Cõi Về


Thực hư lộn lạo lần quần
Lãng du lạc bước hồng trần chút thôi
Buồn vui bổi hổi bồi hồi
Hằng Nga chú Cuội ta ngồi ngắm trăng
Rồi ra có biết chi chăng
Đê mê mãi miết dặm băng cõi về
Đơn côi thầm buốt tái tê
Bạc đầu sóng vỗ u mê dại khờ

Thạch Thảo viên, Thursday, September 28, 2017.
Vũ Đan Huyền - K7

Trong hình ảnh có thể có: đêm, bầu trời, văn bản và ngoài trời

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


LÀNG NÓI ĐẠI NGÀY ẤY 

    *Bên cạnh làng VŨ ĐẠI có một cái làng nhỏ, chỉ bằng một cái thôn của Vũ Đại thôi, tuy nhỏ nhưng nó là cái Làng, chứ không phải Thôn, cũng có thể gọi nó là “Thôn làng” để phân biệt với làng Vũ Đại, làng này có tên “chính chủ” là làng NÓI ĐẠI!
    *Làng Vũ Đại có trưởng làng Chí Phèo cùng với người tình nổi tiếng của hắn là Thị Nở, Chí Phèo nổi tiếng côn đồ hung hãn, làng Nói Đại cũng có thằng trưởng làng tên là Chí Phổi, cùng với con bồ nhí hot girl của hắn tên là Thị Teo, Chí Phổi rất hèn với Chí Phèo, nhưng lại ác với Thị Teo, hở tí là hắn bợp tai, đá đít, vùi hoa dập liễu hot girl Thị Teo không thương tiếc.
    *Gần mực thì…bia, gần đèn thì…thuốc, vì ở gần nên ít nhiều Chí Phổi cũng lây cái tính côn đồ của Chí Phèo, tuy ở các mức độ có khác nhau …Ngoài bìa làng Nói Đại có cái hồ lớn, giữa hồ tự nhiên cát trồi lên tạo thành những cồn cát nhỏ xíu mà thuật ngữ chuyên môn gọi là “cồn ló”, Chí Phèo ngang nhiên đến xây nhà ở chơi, Chí Phổi la làng, Phèo bảo những cái “cồn ló” đó là của tao từ thời nguyên thủy, người của tao đã đến đó trước, rồi hắn côn đồ tuyên bố luôn: tất cả bầu trời trên cái hồ đó cũng của hắn, Chí Phổi làm thinh không dám nói gì, chọc giận hắn có khi hắn tuyên bố luôn mặt trăng cũng của hắn do chị Hằng ở đó là dân của hắn, hoặc nó tuyên bố trên trái đất này ở đâu mà Tề Thiên Đại Thánh từng đằng vân đi qua thì là lãnh thổ của hắn …thì luật quốc tế cũng chào thua!
    *Làng Vũ Đại nổi tiếng côn đồ, nhưng làng Nói Đại thì nổi tiếng hồ đồ, có lần Chí Phổi nổi nóng quýnh con của Thị Teo mặt mày sưng húp, đến khi Thị Teo phản ứng thì Chí Phổi tỉnh queo…không có gì đâu em ơi, anh chỉ lỡ gạt tay trúng má nó tí tẹo thôi mà, làng Nói Đại có lưu hành câu nói bất hủ…hóa :“con vua thì được làm…quan”, cho nên chuyện tuyển dụng những người trong dòng họ cùng làm quan cho xôm tụ là chuyện bình thường, ngay cả việc thăng chức thần tốc cho con cháu hoặc bồ nhí cũng được cho là “đúng qui trình”, mấy cha trời ơi trong làng Nói Đại sau khi dày công nghiên cứu chuyện thăng chức thần tốc cho bồ nhí hot girl, rồi cuối cùng đi dến kết luận rằng…việc thăng chức này là hoàn toàn “đúng qui …đầu trình”! thậm chí chuyện bổ nhiệm thần tốc như cha bổ nhiệm con trẻ tuổi vào vị trí chủ chốt được xem là…phước đức của làng vậy.
     *Chí Phổi đương chức trưởng làng, lợi dụng chức vụ hốt của thiên hạ tiền muôn bạc tỷ, xây cung điện nguy nga như vua chúa, bị mấy tay trưởng thôn trưởng bản quay phim chụp ảnh lên sóng tờ- hờ (truyền hình), Chí Phổi cười ruồi giải trình rằng thì là… tài sản tích lũy từ hồi chưa lên chức, bằng nghề buôn lá chít, bện chổi đót bán, nuôi gà, nuôi heo…chừ vay thêm vài chục tỷ từ ngân hàng…địa phủ nữa, thử hỏi xây gì không được? Khi về hưu, hạ cánh an toàn, tài sản lộ ra nhiều như mấy ông hoàng Ả-rập, cả làng “ngạc nhiên chưa” thì Chí Phổi cười mím chi giải trình nọ tê rằng…tài sản đó có được từ lúc tui về hưu rồi bắt đầu làm nông cật lực, đến độ thối cái móng tay mới có chứ dễ gì.
     *Đấy, chuyện của làng Nói Đại là vậy đấy, Chí Phổi thường ít làm mà nói thì bất hủ…lậu lắm, ví như Phổi nói: tăng thuế giá trị gia tăng lên không bao giờ ảnh hưởng đến người nghèo, Phổi còn bảo: nhập và sử dụng thuốc điều trị ung thư giả là bình thường, Phổi khoe: nhờ mưa to, triều cường ngập cả thôn nên không có cướp giật, vân vân và vân vân.
    *Chuyện LÀNG NÓI ĐẠI NGÀY ẤY thì rất nhiều, nhiều vô kể, bà con muốn nghe Chí Phổi nói gì xin xem tiếp hồi sau sẽ rõ./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

Thơ LÝ HOÀNG


Nắng vàng hanh chiều góc phố
Cafe nhỏ giọt chiều nỗi nhớ hanh hao
Lá vàng rơi rụng lao xao
Một thời em đã đi vào lãng quên
Chiều nay trong nắng vàng lên
Nghe như đời đã vắng em lâu rồi
Chuyện tình chỉ bấy nhiêu thôi
Đường em đã chọn qua rồi tháng năm
Đường yêu trước mắt mù tăm
Cho ai tìm lại tháng năm qua rồi
Cuộc tình bỗng hóa mồ côi
Đường xưa in bóng bên đồi quạnh hiu
Nửa chừng xuân với nắng chiều
Cafe gió thổi hiu hiu tình buồn
Miên man trong khúc tình buông
Trở về đời thực chiều buồn vắng em .

LÝ HOÀNG – K8

Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

Thơ PHAN MINH TA


rồi có hôm em về bên chợ Búng
vườn Lái Thiêu chờ đợi gót hài
em xinh quá như huê chùm huệ trắng
tui vụng về.... níu lại chút tình phai
hơn mười năm phải không nàng Kim Thoại ..??
hương sắc xưa.. quấn quít một khung trời
em diễm lệ một thời ..ta tan mộng
níu chi người.. ?? vướng lệ mắt ai ..?? 

Phan Minh Ta - K8

Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2017

HẠ VỀ


Gió mơn man lay nhẹ hàng cây
Ai đem mùa Hạ trải thật dài
Con đường cát trắng lòng xao xuyến
Tan học về tay lại trong tay.

Ép vào trang vở cánh Phượng rơi
Nhìn màu hoa thắm chợt ngậm ngùi
Sân trường chiều nay vương đầy nắng
Lưu bút trao ai... viết vài lời.

Bao nhiêu kỷ niệm chợt quay về
Ve sầu gọi Hạ cứ tỉ tê
Như bản trường ca mùa ly biệt
Khúc nhạc buồn muôn thuở mùa Hè

Thuở học trò đẹp tựa như mơ
Cho anh gom góp viết vần thơ
Tặng em ngày ấy khi tan học
Chúm chím môi cười dạ ngẩn ngơ.

Ngọc Yến - K8

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN

.

BAO CONG SỢ ÁN

(Vụ này lỗi do thằng đánh máy chứ viết đúng ra là BAO CÔNG XỬ ÁN)


*“Huề…xù” !(lại lỗi thằng đánh máy, đúng ra là… “Quê…u”, ai xem phim Bao Công xử án đều biết)!
*Bao Cong bước ra công đường, Công Quỹ Sạch ôm một đống hồ sơ ngồi vào vị trí, Triển Hộ Tống dẫn phạm nhân ra vành móng lừa . Hôm nay phủ Không Cho Khai xử một vụ tham nhũng lớn. (lưu ý: phủ Không Cho Khai được xây dựng sau này, thay thế cho phủ Khai Phong trước đây, và vành móng lừa được thay cho vành móng ngựa)
*Bao Cong đảo mắt một lượt trước công đường, rồi bất ngờ gõ mạnh cái điện thoại cục gạch xuống bàn cái bốp:
- Trước công đường, ngươi khai rõ họ tên, chức vụ?
- Bẩm Đại nhân…tôi tên là Chu Thị Thu Coa, chức vụ trước đây: Tổng Thái Giám tập đoàn đầu tư xây dựng cung điện triều đình, cựu đại biểu Hội đồng bô lão.
- Tội danh lừa đảo của ngươi đã đầy đủ bằng chứng, ngươi còn gì để nói nữa không?
- Dạ bẩm đại nhân, trong bản cáo trạng có một số tình tiết không đúng, xin đại nhân đèn trời soi xét .
- Ở đây không có đèn trời, chỉ có đèn điện thôi…Khu đất chưa điều chỉnh qui hoạch, chưa cấp phép xây dựng mà đã động thổ ầm ầm, huy động vốn ào ào, trong khi dân nghèo trong hóc bà Tó đổ xe bò gạch nâng cấp cái nền nhà bị ngập úng do triều cường là lập tức có 4 ông lính lệ đứng 4 góc xe bò gạch, lập biên bản ngay! Ngươi có thần chú gì vậy, hả?
- Tại mấy thèng dân đó không không có tiền, còn tui nhiều tiền nên tui vừa làm vừa xin, làm tới đâu xin phép tới đó…
- Ngươi nói ngươi không lừa đảo, thế tại sao ngươi bán nhà trên giấy?
- Ô hay ! Họ tự giác đem tiền đến mua, chứ tui có lấy tiền trong túi họ đâu?
- Đừng lẻo mép, ngươi lợi dụng cái mác…đại biểu hội đồng bô lão để lập dự án đểu, bán nhà trên giấy, lừa đảo chiếm đoạt gần 350 tỉ ngân lượng. Tội trạng đã rõ, Chu Thị Thu Coa, ngươi được nói lời cuối cùng…
- Ẩm…ẩm..ẩm…ại…ại…ại…nhân.
- Nói đàng hoàng, không có cà lăm!
- Dạ, nói đàng hoàng…Tôi xin tâm phục khẩu phục, nhận tội, tôi làm gì tôi xin chịu trách nhiệm, xin đại nhân trả tự do cho nhóm lãnh đạo và nhân viên tập đoàn xây dựng cung điện của tui.
- Không được, bọn nó là đồng…bọn, đồng lõa với ngươi, đều có tội, chúng nó vi phạm đến đâu xử đến đó, sai gì xử nấy, người sai xử người, đất sai xử…đất, tiền sai xử…tiền…Thái Giám sai xử Thám…í lộn, Thái Giám!
- Bẩm đại nhân, nhưng mà để có được cái mác đó tui phải bỏ ra một triệu rưỡi lạng bạc để “chạy” vào Hội đồng bô lão…
-Á…á…ấy…ấy…ậy…ậy…
- Bẩm đại nhân, sao tự nhiên đại nhân bị cà lăm vậy?
- Ta cũng chẳng biết nữa, hồi nãy ngươi cà lăm, bây giờ đến lượt ta nói …ngọng, phủ Không Cho Khai hôm nay có vấn đề... nhưng ta lưu ý với ngươi là “cái đó” đã tách ra vụ án khác điều tra, không liên quan đến vụ án này, nêu ra mất thời gian…
- Bẩm đại nhân, tôi xin nói một câu thôi ạ.
*Đúng lúc đó Thiên lôi tạo lên một luồng sét, làm phủ Không Cho Khai mất điện khoảng 35 giây, đến khi có điện lại:
- Tôi xin khai khoản chi một triệu rưỡi lạng bạc để…
- Ngươi về chỗ…
- Để “chạy” vào Hội đồng bô lão…
- Ngươi về chỗ…
*Dụ này hơi bị lạ, trước công đường, trước kia Bao Công xử án, tìm đủ mọi cách để bị cáo khai ra càng nhiều càng tốt, còn nay Bao Cong xử án lại không cho phạm nhân khai…Thấy lạ, Công Quĩ Sạch ghé vào tai Bao Cong hỏi nhỏ:
- Sao lạ vậy đại nhân?
- Bao Cong cười bí hiểm…
- Triều đình ta từ trên xuống dưới trong sạch như pha lê, cho nó khai ra để lộ hết ra chuyện… muốn ra làm quan từ lớn đến nhỏ đều phải “chạy” à ? để nó khai lòi ra quan nhất phẩm, nhị phẩm, tam tứ phẩm à? nhột lắm…
*Đúng lúc đó, có tiếng lính hô… “Huề…xù”, phủ Không Cho Khai kết thúc phiên xét xử./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

BỎ ĐẤT


* Mến tặng những tấm lòng VN tha hương


Xa nước bao năm, còn nhớ nhà
Tim còn nồng ấm, bài Quốc ca
Còn sống lưu vong, ta còn hát
Nghìn trùng sông núi gọi. Thiết tha

Bỏ đất ra đi … đầu đã bạc
Đêm mơ, ta về lại quê nhà
Giơ tay ôm trọn, trời đất cũ
Nỗi lòng Tây tạng. Nỗi lòng ta!

Bỏ quê! nghĩ đến buồn nát dạ
Ừ thôi! quê mất, còn đâu nhà
Em về làm vợ, anh bộ đội
Ta không buồn, sao lại xót xa!

Bỏ đất xa quê, đời sông chợ
Mất trắng em, chưa mất chỗ về
Nơi ra đời, oe oe tiếng khóc
Hồn ta ở đó, hởi! cố quê

Ba mấy năm trời, mây qua cửa
Ta tưởng đâu quên, chuyện nhớ nhà
Ta tưởng thời gian, nhòa tất cả
Sao nhòa cố thổ, trong tim ta

Quê xa, những người muôn năm cũ
Sống chết, hồn treo ở bên trời?
Bên nầy buồn vui, nào ai biết
Giọng khàn đêm gọi. Cố hương ơi!

Cali 041207
Nguyễn Đông Giang
NGUỒN NEWVIETART.COM

Thứ Hai, 2 tháng 10, 2017

NGHẼN LỐI TÌNH YÊU


Em đã khép cửa chôn chặt trái tim
Tình yêu của ta đã nghẽn lối vào
Thôi đành gởi buồn về miền trống vắng
Nhớ thương ơi mấy nữa hết cồn cào?
Em âm thầm thổn thức với trăng sao
Chiếc điện thoại cũng không còn tin nhắn
Thao thức cùng ta qua từng đêm trắng
Tình yêu đơn phương quên cả lối về!
Ta như kẻ gieo tình vào hoang mạc
Bỏng rát bàn chân nóng rực con tim
Hy vọng mong manh nỗi buồn đặc quánh
Nhưng ta ơi đừng mỏi bước đi tìm…
Em khép lòng mình chặt mãi thế sao
Để ta như mây cuối chiều đợi gió
Cùng nhau trôi về phương trời ráng đỏ
Rồi bước vào đêm ngóng ánh sao trời
Ta vẫn tin có một ngày gió lộng
Con đường yêu hết nghẽn lối đi về
Trời rất đẹp mời ta vào cõi mộng
Đầy ắp yêu thương trao gởi bộn bề…

Mai Mộng Tưởng - K6