CHUYỆN THẰNG SIÊU BỢ
*Ngày xưa hắn có tên là Bợ, nhớ có lần quan lớn ở trển về ghé qua làng, lý trưởng Bất Thường cử hắn với thằng Nịnh ra làng hầu chuyện quan lớn. Đang chuyện trò ngon trớn, bỗng quan hát nhạc Trịnh…”ôm lòng đêm, nhìn vầng trăng mới về”, hình như quan… đau bụng, đột nhiên quan chuyển tông qua ngâm Tống biệt hành của nhà thơ Thâm Tâm “Đưa người, ta không đưa qua sông. Nghe như tiếng sóng ở trong lòng”, thế là quan thả ra một tràng “tiếng sóng”.
*Thấy cơ hội tốt, Bợ hít lấy hít để rồi khen…thơm quá, thơm quá, nghe phản phất mùi hoa ngọc lan, còn thằng Nịnh thì nghiêng tai sát vào nơi phát ra tiếng sóng, lắng nghe rồi khen lấy khen để…Ôi thánh thót, nghe như tiếng đàn guitare, tiếng sáo Trương Chi.
*Nhìn lại, thấy mặt quan lớn quẹo đau như mất sổ gạo thời bao cấp, quan buồn xo như “xin tau cho” diễn viên Hàn Quốc:
- Ta nghe nói thứ đó là uế khi, nó thối mới đúng qui trình, chứ sao lại thơm? thơm là ngược với qui luật tạo hóa, thôi rồi kiểu ni ta bị bệnh lạ, chắc phải sắp xa chơi miền cực nhọc!
*Nhanh như điện, Bợ đưa mũi áp sát mục tiêu, hít một cách nhiệt tình rồi quả quyết…bây giờ thì chuyển qua thối rồi ạ! còn thằng Nịnh thì lập tức thay đổi quyết đinh, khẳng định luôn… thối quá , thối kinh khủng, thối không chịu nỗi!
*Thằng Bợ và thằng Nịnh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và đã được làng cấp bằng khen, hai đứa ngày càng phát triển lên tầm cao mới, bây giờ hắn không còn là Bợ nữa mà là Siêu Bợ, xin điển hình vài việc nổi cộm để thấy biệt tài của Bợ và đồng bọn, ngày 25 tháng 5 năm 4017, có một ông quan đi họp ở một học viện bằng ô tô, gặp hôm trời mưa to, đường ngập nước sâu đến…mắc cá chân, mà xe đậu cách lề đường hơn mét, sợ quan ướt giày, thằng Nịnh phóng ngay đến phòng bảo vệ lôi ra chiếc ghế nhanh chóng để xuống đường cho quan bước khỏi xe khỏi ướt chân, Bợ ta nhanh như chớp khom người đưa lưng ra cõng quan lên lề, thế là quan khô ráo không bị ướt đôi giày xịn Gucci mà đĩnh đạc vào học viện dự họp, Siêu Bợ đã thực thi nhiệm vụ xuất sắc ngoài mong đợi, mới rồi Bợ và đồng nghiệp lại gây tiếng vang bằng một hành động mang đậm tính nhân văn, đậm tính Ga-lăng và cũng đậm tính… nghề nghiệp, gây sốt cộng đồng “văng…mạng”! Hai đứa đã ra sức kéo chiếc bè trên có hai “bà lớn” đi thị sát, cũng trên những con đường ngập nước do mưa…
*Thời đại càng về sau là thời kỳ Siêu Bợ hưng thịnh nhất, phát đạt nhất, hoạt động tích cực, hiệu quả nhất, mới rồi, thằng Xuân tóc đỏ đăng lên phây búc, góp ý xây dựng Nghị Hách hơi nặng lời, đánh hơi thấy được sếp Nghị Hách khó chịu, Siêu Bợ xem đây là cơ hội thể hiện đẳng cấp, bèn tham mưu ra ngay cái quyết định kỷ luật, dựa trên “luật rừng” (là luật trích ra từ một rừng luật) phạt cảnh cáo thằng Xuân tóc đỏ, cộng với 500 quan tiền!
*Sự việc “tưởng rằng đã quên” ai ngờ cái thằng “văng…mạng” phản đối rần rần, “dư…thừa luận” lên tiếng mạnh mẽ quá, và Nghị Hách cũng cảm thấy có cái gì đó quá đáng, sai sai làm sao, bèn thay đổi suy nghĩ, thế là Siêu Bợ “chai cái bản mặt” lập tức thu hồi quyết định xử phạt, tiến hành xin lỗi thằng Xuân tóc đỏ, nhanh còn hơn tia chớp mà không cảm thấy xấu hổ gì, đúng là… kỳ tích!
*Hôm Siêu Bợ về làng có gặp lão Bất Thường, lão Bất có phê phán chuyện Siêu Bợ làm vừa rồi là ấu trĩ, là hạ đẳng, là…nhưng Siêu Bợ chỉ cười trừ:
- Thì cũng giống như chuyện ngày xưa tui với thằng Nịnh tiếp quan lớn về thăm làng ta vậy thôi…thơm rồi lại thúi, thúi rồi lại thơm mấy hồi! thôi…bỏ đi Tám, không nhắc chuyện đó nữa, quê l…lắm (quê làng lắm).
THƯỜNG ĐOÀN - K.9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét