.
Đúng là làm vợ một ông Tú tài không phải dễ
Đã bất đắc chí
Trời còn đày mần thi sĩ
Rượu đánh tì tì cảm khái đọc thơ ngông.
Xắn váy quai cồng lặn lội mom sông
Gái đảm thương chồng thương từ chân tóc
Lều chõng ông tám lần thi trượt
Đệ nhất buồn ai cay hơn ai
Tiếng thở dài nén vào trong mòn mỏi canh dài
Đèn khô bấc
Bà khô ngấn lệ
Đường chạy chợ đường công danh cũng thế
Nắng dãi mưa chan muối mặt bụi đường
Ông lôi bà vào dở dở ương ương
Vần bát cú chua lè thế sự
Thơ đã hay cớ sao cày quá dở
Không được bổ làm quan cũng cái duyên may
Giờ thì ông không còn tỉnh cũng không say
Thiệt là ác
Nỡ bỏ bà đi trước
Cái đòn gánh của bà không còn oằn câu tuyệt bút
Cút rượu chiều bà mua về vuột khỏi tay
Giờ thì ông ôm cái bằng Tú tài
Treo ở non Côi
Thả trôi sông Vị
Chỉ còn bài thơ mãi vật lộn với nhân gian
Chỉ còn lại đây chuyến đò chiều chảy ngang
Bà vất bút nghiên lên trời cho ông bầu bạn
Bãi sông quê choàng mây trắng
Che cánh cò heo hút phía hoàng hôn.
Nguyễn Đại Bường – K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét