Mưa vẫn rơi giọt buồn tí tách
Một kiếp người...khoảng trống chơi vơi
Tay đan tay, bó gối...ngó trời
Tận sâu thẳm niềm đau tê tái.
Người đàn bà...cô đơn khờ dại
Tủi thân mình lau khô dòng lệ
Đời đắng cay trôi qua lặng lẽ
Để đêm về đếm giọt sầu rơi.
Người đàn bà...một bóng chơi vơi
Suy tư...âm thầm đi tìm lại
Ký ức xa xưa thời con gái
Ngao ngán buồn...ngày ấy đã qua.
Người đàn bà...như hạt sương sa
Thân may rủi nhờ vào số phận
Kiếp hẩm hiu vướng vòng lẩn quẩn
Có thật là...gọi đó tình yêu...?
Người đàn bà...nhận được bao nhiêu?
Đánh mất niềm tin lòng tự nhủ
Gắng gượng đứng lên và hãy nhớ
Cuộc đời này còn lắm điều hay.
Người đàn bà...nếm đủ chua cay
Hãy buông bỏ nhìn về phía trước
Tương lai sáng...chắc là tìm được
Đừng ngại ngần, ta vẫn là ta.
Dẫu khó khăn cố gắng vượt qua
Thân yếu đuối...trái tim mạnh mẽ
Ẩn phía sau...tâm hồn người Mẹ
Là chuỗi ngày nhẫn lại hy sinh!!!
Lê Thị Ngọc Yến - K8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét