Thứ Hai, 30 tháng 9, 2019

BỮA


Bữa nọ dật dờ ngồi đếm lá
Bàn tay óng ruộm nắng chiều đan
Một, hai, ba, bốn...vàng thu cứ
Mê mải trốn tìm theo gió hoang

Bữa nay oải quá không thèm đếm
Vốc cả xạc xào đem ướp hương
Lỏn lẻn hàng cây im bóng đợi
Biết làm sao níu để rồi buông

Bữa sau còn có thu qua ngõ
Xin hãy theo về đêm tĩnh yên
Cơn mơ trải giấc dài năm tháng
Có tiếng reo xa vạt lá mềm.

Nguyễn Đại Bường - K10

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2019

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN...


SỎI VÀ CUỘI.

Lâu lắm rồi từ ngày ông anh rời trái đất lên sống trên cung trăng, thằng Sỏi thương nhớ người anh trai côi cút đang sống “độc cô cầu cạnh” cùng chị Hằng trên ấy, còn Thằng Cuội cũng vậy, nó thèm được một lần về lại trái đất, nơi chôn nhau cắt rốn để thăm người em ruột của mình...nhưng trình độ khoa học của người mặt trăng còn hạn chế, nên với Cuội, giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ thôi! Nhưng rồi một ngày lại đến, nhờ khoa học phát triển như vũ bão nên người trái đất đã bước ra ngoài vũ trụ, và thế là người em có điều kiện làm chuyến du hành lên trển thăm anh.
Mấy ngàn năm mới gặp nhau, anh em nhà Cuội mừng mừng tủi tủi, ôm nhau khóc còn hơn kinh doanh thuốc ung thư giả ra toà, nghe khóc lóc thảm thiết, chị Hằng xuất hiện, thằng Sỏi lần đầu tiên trong đời trông thấy Hằng Nga, nàng đẹp trời long đất lở, hắn im bặt không khóc nữa, lấy khăn tay lau nước... miếng, lộn lộn... nước mắt! hắn nhìn nàng đăm đăm, sau khi chào hỏi xã giao và ôm hôn thắm thiết, hắn quay sang Cuội:
- Nhờ nói dối mà anh bây giờ sở hữu cả mặt trăng, còn làm chủ cả một nhan sắc giai nhân tuyệt thế, ôi diễm phúc vô ngần... nói dối muôn năm, muôn năm, muôn năm!
- Tau đã nói với chú mày rồi, chúng ta lấy sự dối trá làm kim chỉ nam cho hành động, phải biết hùng dũng mà nói dối, hiên ngang mà nói dối, nói dối không e thẹn, sợ sệt... nói dối cho đến khi nào mà “nói thật” trở nên “chuyện lạ”, còn nói dối là “ bình thường” , lúc đó mới thành “chánh quả”! Phải nói dối để tồn tại, hiểu chưa?
- Dạ, em cũng biết trình độ nói dối trời gầm của anh rồi, của thiên hạ mà anh vơ hết vào nói của mình mà cũng nói được không biết...dị, độn rơm vô bụng trâu mà bảo với chủ trâu ăn cỏ non no cành bụng cũng không biết dị!
- Nhờ vậy, anh mày mới có ngày hôm nay, có ai lấy tiên làm vợ, có ai có “sổ đỏ” cả mặt trăng như anh mày không? thế mày học tập anh mày được những gì?
- Anh là Cuội, còn em là Sỏi, em cũng đâu có thua gì, học tập anh, em cũng nói dối lem lẻm, nói dối không biết ngượng mồm ấy chứ! Ví dụ như đi buôn chổi chà, đi kéo thuê xe bò ban đêm xây biệt phủ, biệt điện còn dư tiền gửi ngân hàng nước ngoài, làm ăn thì lỗ sặc gạch mà lúc nào báo cáo cũng thành công tốt đẹp, cũng lời to... làm đường cái quan thì rút tới rỗng ruột, khánh thành xong là nát như tương bần thì đổ lỗi tại ông Trời, tăng xăng dầu điện nước, tăng đủ thứ thuế, phí thì bảo không ảnh hưởng đến người nghèo, và mọi người đều hưởng lợi, bán trà đá, vé số thì siêu lợi nhuận, ra “lệnh” sai thì tại thằng đánh máy, vân vân và dạ dạ...
- Dối như vậy làm sao hơn được anh mày, mà nãy giờ quên hỏi... mày lên đây bằng gì?
- Dạ, em đi nhờ “chuyên cơ”!
- Ối trời! Thiệt hay giỡn rứa mi?
- Thiệt, không những đi nhờ một mình tui, mà đi nhờ lên đây gần... chục đứa!
- Đi nhờ chuyên cơ! Trời đất thánh thần ơi, Sỏi ơi lại ngồi đây cho anh Cuội mày vái trăm cái rồi tôn làm sư phụ, rứa mà tao cứ tưởng mày nói dối thua tao.

Thường Đoàn - K9





Thứ Năm, 26 tháng 9, 2019

CHỞ NHỚ VỀ NGUỒN


Thiên thai băng lối địa đàng
Đất trời đoan ngọ mơ màng bờ môi
Sơn ca bãi trống ven đồi
Buông xuôi mong ngóng cuốn trôi theo dòng

Đê mòn thiên thẹo vẹo cong
Đồng trơ trọi nắng long đong cánh chuồn
Người đi chở nhớ về nguồn
Phôi phai nội cỏ canh buồn lặng đưa

Ngày về hạ đẫm cơn mưa
Hương hoa ngày cũ lối xưa chập chùng
Quyện nhau tận cõi vô cùng
Hồn nhiên diễm tuyệt điệp trùng bến yêu

Hoài mơ văng vẳng sáo diều
Cô thôn bặt tiếng bóng chiều oái ăm
Mù khơi sóng vỗ xa xăm
Âm ba với vọng đăm đăm dội sầu

Chênh vênh thắp nhớ rừng sâu
Ma trơi huyễn tượng vại cầu nước chao
Rối bời tâm thức nao nao
Thiên thu bến đổ ngõ đào nguyên xa

Chừ đâu dấu ái mặn mà
Chừ đâu đâu hỡi nuột nà dáng ai
Lênh lang bóng nước liêu trai
Lần mò dĩ vãng dặm dài cổng xiêu

Thạch Thảo viên, Saturday, June 15, 2019.
Vũ Đan Huyền - K7



Thứ Tư, 25 tháng 9, 2019

VỚI TRỜI MÂY ĐÃ BƠ VƠ


Tháng ngày thôi đã đi hoang
Dấu xưa rồi cũng theo ngàn cánh bay
Hanh hao rụng xuống vai gầy
Cho đêm vào nhớ cho ngày vào mong

Thời gian cánh gió qua song
Nhặt cành xưa cũ về hong nắng chiều
Dặm dài chân bước liêu xiêu
Một vùng sương khói tiêu điều xác xơ

Với trời mây đã bơ vơ
Với ta ngày tháng hững hờ trên môi
Cành xưa vắng tiếng chim rồi
Ngày xanh rụng xuống thành đôi trái sầu

Tìm đâu giờ biết tìm đâu ?
Hồn nơi đỉnh dốc địa đầu cheo leo
Giật mình nghe tiếng suối reo
Cô đơn thác lũ cuốn theo gió về .

Nguyễn Tấn Lực - K6


Thứ Ba, 24 tháng 9, 2019

GỬI TƯ CHÍNH


Hóa ra, ta tên thất phu già,
kèm nhèm nhìn quốc gia
chẳng biết gà hay là cuốc…

Lẽ nào một nghìn năm sau bắc thuộc
lũ bạch tuộc tàu
đã âm thầm thay máu cha ông ?

Đâu, đâu rồi cánh chim Lạc chim Hồng,
Đâu rồi thời bay vút lên câu thề «sát thát»?
đất nước bây chừ chỉ rặt toàn phường hèn mạt thôi sao?

Chim Lạc thành chim sâu
Chim Hồng thành tu hú
giả tiếng họa mi ru ngủ cây rừng …

Tôi, thất phu già rưng rưng
không ngừng thầm thì câu thất phu hữu trách,
(bày tỏ chút lòng thành với nước cùng non…)

Vugia - K7

QUÊ HƯƠNG TÔI!


(ai cũng có nơi để nhớ về)

Quê hương tôi sông gối rừng Trà tự
Ải Vân quan mây sớm phủ giăng đèo
Trăng vỗ về lãng du thuyền độc mộc
Miền thùy dương biển hát lộng sương reo

Bờ Nam Quan gieo sóng nước Cà Mau
Rừng Trường Sơn áng tà say núi Chúa
Con nước ngược gánh hai đầu tổ quốc
Bão giông nào in dấu ngựa hoành phi

Quê hương đó thì thầm đêm mẹ kể
Đất khô cằn, khoa bảng Ngũ phụng ghi
Dòng hương Tiên* Hiền hòa mơ núi Ngũ
Má em hồng ngào ngạt lụa Hàn châu

Bến Xuân Thiều đình phiến bích Huyền Trân
Phận quần thoa vai khánh tiết giang san
Làn Bạch Đằng vang lừng oai Hàm Tử
Đẹp ngàn năm non nước ngự thiên hà

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)
*tên con sông nước ngược



Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019

CÁI LU


Tự nhiên ngồi nhớ cái lu
Mùa đông hứng nước, mùa thu đựng đường
Mùa xuân để mẹ ủ tương
Mùa hạ để chị giú buồng chuối xanh

Kể ra công việc tành tành
Xê qua xít lại từ sân đến hè
Phận mình là cục đất quê
Tay người nhào nặn vỗ về thành tên

Em về gội tóc bên thềm
Múc trong veo ánh trăng mềm mượt thơm
Cái lu dường cũng dỗi hờn
Thấy dòng trăng chảy nhẹ tơn thu mùa

Những ngày sáng nắng chiều mưa
Những đêm rét mướt, những trưa oi nồng
Cái lu thầm lặng đo đong
Giọt tranh gieo nặng long tong cõi đời

Cái lu như thể phận người
Rỗng rang lòng chứa đầy vơi, bộn bề
Mảnh sành quăng ở bụi tre
Có khi lượm lại vào kê chân bàn.

Nguyễn Đại Bường - K10


Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2019

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


TẮT ĐÈN NGOẠI TRUYỆN

.....Ngày xưa chị Dậu bán con,
Ngày nay chị Dậu lon ton bán chồng!

Vụ này tui xem phim Việt giờ vàng BÁN CHỒNG trên VTV bị ảnh hưởng. Nhưng thời đại đầy “tự hào” hiện nay, thực tế có người cần bán chồng thiệt do hoàn cảnh, thì... mọi chuyện đâu có dễ như trên phim! Đầu tiên chị Dậu phải lên UB phường trình đơn xin bán chồng, cán bộ mẫn cán ở đó sẽ vặn vẹo đủ thứ, nào là...trình hoá đơn biên nhận đã nộp đủ các loại quỹ nghĩa vụ và thuế trong năm! chưa thì mơ đi, có rồi thì... có “bằng vợ chồng” chưa? Chưa hả? thế thì phải đi thi để được cấp “ bằng vợ chồng” rồi mới được mua bán chồng, hiểu chưa!
Chị Dậu thất thểu ra về, bàn với anh Dậu mở “tài liệu” của nhau ra miệt mài học, rồi làm đơn xin thi để lấy “bằng vợ chồng”, đơn lại ra phường, cán bộ mẫn cán lại xem đơn rồi hỏi... hôn thú đâu? chị Dậu mướt mồ hôi hột thều thào đọc thơ...
Nhà tranh vách đất vẹo xiêu,
Trời làm lụt bão mất tiêu giấy tờ!
Thôi thì cán bộ thông cảm bỏ cho qua, xét cho vc em để được thi lấy bằng...
Cán bộ mẫn cán lắc đầu... mất hôn thú phải tổ chức đám cưới lại để được cấp giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, cũng như mất bằng lái xe phải thi lại, hiểu chưa?
Vc chị Dậu lại thất thểu ra về, mặc dầu đã sống với nhau mười mấy năm, đã có 2 mặt con, vc chị Dậu cũng phải bấm bụng tổ chứ đám cưới, vì cần cái hôn thú để đủ thủ tục bán chồng!
Xét thấy đã đủ thủ tục để được xác nhận đơn xin bán chồng, chị Dậu lại ra UB phường, tưởng lần này xuôi thuyền mát mái, ai dè vị cán bộ mẫn cán với cái nhìn lạnh tanh, hất hàm... nhà đã sắm cái “ lu nghệ thuật” thể tích O,5 m3 để chứa nước mưa chống ngập chưa? Dạ chưa...thế thì về thực hiện nhanh nhanh rồi ra đây ký đơn cho....
Vc chị Dậu vội vã về mua lu, vừa đem về nhà thì trời mưa tầm tả, mọi nhà lu thì đầy nước mà đường phố ngập vẫn ngập... chị Dậu chửi thề, còn anh Dậu nói tiếng... Đan Mạch!
Sau cơn mưa trời lại sáng, đường hết ngập, bỗng đâu có đoàn kiểm tra thực hiện lệnh chị Kim Tiêm đi kiểm tra y tế ở các khu dân cư, đang mùa sốt xuất huyết bùng phát, họ phát hiện trong lu nhà chị Dậu có lăng quăng, thế là ghi biên bản nộp phạt! Căn cứ qui định của trường “ đại học Sức khỏe”, quyết định buộc gia đình chị Dậu phải...”úp cái lu” lại.
Ngửa cái lu rồi lại úp cái lu, chị Dậu không biết đường nào mà lần, cuối cùng chị nghe theo anh Dậu, vc cùng khóc tiếng Hàn.
Vậy đấy, đâu phải bán chồng là bán, không dễ vậy đâu... nếu dễ thì thằng tui cũng bị vợ bán rồi, những ai đọc bài này cũng chung số phận... nhờ cái sự “đỉnh cao trí tuệ” của các bậc mua bằng “cao siêu cấp”, mà các ông chồng cứ vô tư uống bia, không sợ vợ đem bán qua bán lại trên thị trường định hướng... mặc dù cái khả năng làm chồng dở ẹt, không sinh nỗi đứa con thứ 2, góp phần làm cho đất nước chao đảo!?

Thường Đoàn - K9(CN- 22/9/2019)



Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2019

THÁNG CHÍN ƠI!


Tháng Chín ơi ! Ta nghe lòng khắc khoải
Một năm rồi...ngày trở lại trường xưa...!
Hôm ấy về, trời cũng đổ cơn mưa
Giọt lất phất...nhạt nhòa ô cửa kính.

Cầu nối liền đôi bờ mưa giăng kín
Có ai về tìm lại nét thân thương
Năm năm lăm ngày thành lập mái trường
Vui náo nức bên Thầy Cô bè bạn.

Tà áo trắng...tóc điểm màu mây trắng...!
Giữa sân trường tay kết nối vòng tay
Giữ trong tim hình ảnh phút giây này
Yêu biết mấy Đông Giang ngày hội ngộ.

Để bây giờ...một mình ôm nỗi nhớ
Nợ ân tình trường cũ với Thầy Cô
Bạn bè thương ưu ái đến bất ngờ
Xin cảm ơn...ngày trở về tháng Chín.

Vẫn cứ mong thêm một lần đến hẹn
Khoát trên mình tà áo trắng học sinh
Tuổi thơ về...chầm chậm khúc tự tình
Thu man mác...khoảng trời xa...hoài niệm.

Lê Thị Ngọc Yến K8
Ngày 17/9/2019.


Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2019

LÁ THUỘC BÀI


Tháng năm ơi! Nắng giòn tan cánh phượng
Nón nghiêng che xao xuyến những con đường
Em hững hờ buông lơi tà áo biếc
Ta buâng khuâng tiếng trống vọng sân trường

Tháng năm ơi có bao giờ nhặt lại
Bông bàng rơi sợi nhớ cánh đan dày
Giờ chia tay vội vàng ai khẽ gọi
Vần thơ xưa quên khép lá thuộc bài

Mộng hoa niên nhạt phai nét xuân thì
Chớp hàng mi cung đàn tấu biệt ly
Bóng người đi quay quắt tháng năm về
Nét trang đài e ấp ngỡ mùa thi

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)



Thứ Tư, 18 tháng 9, 2019

MƯA RƠI…


Chiều đông qua con phố
Chợt nhớ giọt mưa rơi
Ngày nào em đứng đợi
Giọt lệ tình chơi vơi...

Cơn mưa rơi ngày ấy
Làm ướt hết một đời
Làm lòng anh thắt lại
Khi mây giăng ngang trời

Mưa ôm choàng nỗi nhớ
Mưa khao khát bờ môi
Mưa âm thầm chờ đợi
Ngày em về bên tôi

Có bao giờ em nhớ
Những ngày mình mặn nồng
Duyên tình trao đêm mộng
Còn đọng trên môi hồng

Có bao giờ em hỏi
Tại sao ta nhớ nhau
Tại sao xa vời vợi
Hạt mưa vẫn cứ rơi

Người ơi ...giọt mưa rơi
Chiều nay về ngang phố
Một mình ta đứng đợi
Giọt mưa...giọt tình tôi...!

Nguyễn Sỹ Tâm - K8



Thứ Ba, 17 tháng 9, 2019

DẠ KHÚC


Ta về gởi lại bên thềm
Nụ hôn rớt vội giữa đêm trăng rằm
Mà sao tình quá mỏng manh
Sợ khi nắng sớm tan nhành sương mai
Giấu cho nhau ngày tháng dài
Về trên cánh mộng gót hài bâng quơ
Ta về bên ấy ngẩn ngơ
Để đêm nghiêng ngã hững hờ người ơi

Đỗ Khương Bình – K16

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2019

ẢI HỒNG ĐÀO


Em về ngắt lá húng răm
Ướp vần thơ mẹ thưở còn nằm nôi
Tóc thơm hương ổi bãi bồi
Thu Bồn* con nước đầy vơi mắt huyền

Thuyền say Ái Nghĩa* chợ Đường*
Sương chùa Cầu* đợi bốn miền giao thoa
Tô mì hương đậm phù sa
Bắp non quê vụ Cẩm Hà* gốm nâu

Người đi nhớ bến Vân ly*
Nhớ câu chòi cổ xuân thì Bảo An*
Đò chiều lữ khách miên man
Tiếng chim sáo vỗ gọi bầy sang sông

Trăng hồng má thắm Hàn Giang*
Ai về gởi nắng mây vàng Hải Vân*
Khoai chà lót dạ ngày đông
Hồng Đào rượu ải cay nồng tiết xuân

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


(Chuyện liêu trai chí dị... hợm)

TRUYỀN THUYẾT ĐƯỜNG CAO TỐC

Ngày xưa, tại nước Đại Lỗ, (sở dĩ có tên Đại Lỗ vì làm thứ gì cũng bị lỗ to, kể cả đào lên bán, hút lên bán!) có một quái nhân họ Đường, tên Tốc, lót chữ Cao, tên cúng cơm là Đường Cao Tốc, từ nhỏ ông nổi tiếng là người có biệt tài ăn nhiều, càng lớn ông càng phàm ăn, ông ăn dữ lắm, ăn hầu như không biết no, ăn liên tu bất tận, ăn tất tần tật... tiền, vàng, xe cộ, đất đai, xi- măng, sắt thép, nhựa đường, sách vở, thiết bị y-tế...nói tóm lại là ĂN KHÔNG CHỪA THỨ GÌ! còn giới bình dân thì bảo: ăn không chừa đầu, chừa nọng, ăn chận, ăn bẩn, ăn bớt, ăn trên đầu trên cổ, ăn luôn cả tới cái lai quần thiên hạ!
Do ông ăn nhiều quá nên cha mẹ ông lo không xuể, gia đình ngày càng khánh kiệt, đi xuống, trong khi các gia đình bên cạnh làm ăn khấm khá, kinh tế đi lên vù vù, bỏ gia đình ông tụt hậu lại phía sau.
Không biết do ăn nhiều quá bị bội thực, hay do bị người ta rủa xả quá mà ông chết bất đắt kỳ tử, hồn xuống địa ngục gặp Diêm Vương, Diêm Vương mắng cho một trận rồi bắt đầu thai lại với điều kiện: kiếp trước ăn bạo, bây giờ trở lại làm người phải chịu hình phạt... suốt đời không bao giờ được mặc y phục lành lặn, mà phải ăn mặc rách rưới toàn thân.
Vì vậy cho nên ngày nay, ở đâu có ông Đường Cao Tốc, dù ra đời mới rợi đi chăng nữa, thì trên thân thể của ổng cũng vá chằng vá đụp hàng trăm ngàn mảnh như thể... ổ gà, ổ voi, sống trâu, mu rùa... vậy!

Thường Đoàn - K9 (SẦU ĐÓI ... 14/9/19)


Thứ Tư, 11 tháng 9, 2019

LỜI RU


Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chầy thức đủ vưa năm
(Dân ca Quảng Nam)

Lần theo câu hát ầu ơi
Con tìm về với quãng đời mẹ ru

Mẹ ngồi dựa gió mùa thu
Tao nôi sương phụ chín muồi năm canh
Đưa người vào lửa chiến chinh
Lời yêu còn thắm trầu têm cánh ngài

Ngày thêm ngắn, đêm thêm dài
Bờ tre quê ngoại ngõ sau tím mờ
Tóc loang sương muối ơ hờ
Cành mềm lắc lẻo bên bờ ao sâu

Dòng sữa mẹ vẫn ngọt ngào
Băng qua đất cỗi ngấm vào đời con

Cha nằm lại với núi rừng
Từng đêm cong ngọn tàn hương vọng về
Từng đêm heo hút chái quê
Lời ru càng mỏn càng thê thiết lòng

Bao nhiêu năm một gánh gồng
Hai dòng nước mắt chạy vòng về tim

Áo cơm con trải trăm miền
Níu lời ru cũ mà yên với đời
Cho con chín bỏ làm mười
Cho con vấp ngã mỉm cười đứng lên.

Lời ru không tuổi không tên
Đã thành sợi tóc bồng bềnh trắng mây

Bây giờ giữa phố tường xây
Bà đưa cháu ngủ, ươm đầy gió thu.

Nguyễn Đại Bường - K10

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


XÂY GÌ KHÓ?

Có người thợ xây, xây cho vua Tề cái biệt phủ hoành tráng, vua Tề hỏi:
- Xây gì khó?
- Dạ, xây nhà tạm, nhà cấp 4 khó!
- Xậy gì dễ?
- Dạ, xây nhà cao tầng, biệt thự, biệt phủ... dễ!
- Sao vậy?
- Dạ, xây nhà tạm, nhà cấp 4 xin giấy phép xây dựng rất vất vả, khó khăn, mà xây không có giấy phép, là bị cưỡng chế ngay, thậm chí chỉ cần đổ xuống xe bò gạch là cán bộ mẫn cán có mặt liền, nhưng...xây nhà cao tầng, biệt điện, biệt phủ hoàng tráng đôi lúc không có giấy phép vẫn xây vô tư!
Vua Tề lắc đầu:
- Thế thì ta ...thua!

Thường Đoàn - K9



Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2019

TIN KHUYẾN HỌC


Sáng ngày 5/9, đại diện Quỹ khuyến học CHS Đông Giang - Hoàng Hoa Thám đã đến dự Lễ khai giảng năm học 2019-2020 trường THPT Hoàng Hoa Thám theo lời mời của Ban giám hiệu.
Trong dịp này, anh Đặng Hoàng Hiền CHS khóa 1, là một mạnh thường quân rất nhiệt tâm của phong trào khuyến học ĐG-HHT, vừa từ Đức về, đã trao phần quà 20 triệu đồng cho em Nguyễn Thị Hoài Thanh, học sinh lớp 12/11 niên khóa 2018-2019, đã vượt khó vươn lên, đỗ đại học ngoại ngữ trong kỳ thi vừa qua. Được biết em Thanh mất cả cha lẫn mẹ từ năm lên 4 tuổi, ở với bà nội cho đến nay. Mong em cố gắng hơn nữa trên con đường học vấn, đồng thời ghi nhận tấm lòng của anh Đặng Hoàng Hiền đối với ngôi trường thân yêu của chúng ta.
Ban đại diện CHS cùng Ban giám hiệu trường HHT đã mời anh Hiền và gia định dự bữa cơm trưa sau Lễ khai giảng, ấm cúng và thân mật.



Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2019

VƯỜN CẢI XANH XƯA


Vườn xanh rau cải xanh ngày tháng
Luống cà giàn mướp mẹ vun trồng
Đôi tay lam lũ bao mưa nắng
Mà tóc đời con xanh viễn phương.

Vườn xanh rau cải xanh tóc mẹ
Xanh tuổi đời con dáng mẹ mỏi mòn
Bếp lửa trưa chiều đỏ hoe đôi mắt
Sợi khói nhòa theo hình bóng héo hon.

Ngọn gió bay lên từ bàn tay mẹ
Chiếc quạt mo cau đậu xuống vườn trời.
Chiếc quạt trăng soi vai gầy cánh hạc.
Vườn cải xanh chừ mây trắng trùng khơi.

Thao thức biển khuya lời sóng vỗ
Chênh vênh bút mực đọng u hoài.
Sông Ngân đăm đắm chong mờ tỏ
Thắp giữa lòng con ơi núi non.

Ơn mẹ một đời làm sao nói hết!
Giọt nước trôi sông nhớ biển nhớ trời.

Nhật Uyển - Phạm Thư Cưu - K4



NHỚ MÙA HOA PHƯỢNG


Gót phiêu lãng bước về thăm lối cũ
Tôi theo mùa hoa phượng nhớ chơi vơi
Màu áo trắng một thời còn hiển hiện
Dù mù sương tóc rối xuống ven đời

Ném kỷ niệm trên dòng sông dỹ vãng
Nghe lao xao sóng dội những âm tàn
Gom chút nắng sưởi cho lòng ấm lại
Sao ngọn buồn hiu hắt cứ miên man

Thềm rêu cũ bàn chân người ngà ngọc
Nhớ một thời xa ngái áo em bay
Là kỷ niệm đọng hoài trong tiếc nuối
Nhắc làm chi ngày ấy tóc xanh màu

Trang sách ngủ trên dòng sông hoang lạnh
Bụi phủ mờ lên mấy nhánh rêu phong
Thắp ngọn nến soi miền xưa quá khứ
Tìm đâu ra để cứ xót xa lòng

Anh về lại nhánh sông thời tuổi nhỏ
Mượn ánh trăng soi sáng bước em về
Gom hoa bướm trả em ngày tuổi mộng
Đường me dài tà áo trắng ... vân vê .

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2019

TIN BUỒN



TÌNH ĐẤT NỞ HOA


Bảo An - Gò Nổi chốn quê hương
Một sớm dừng chân ngắm Bến Đường
Đất mới bãi bồi nay chuyển hướng
Sông xưa nước mát quyện mù sương
Thu Bồn róc rách xuôi dòng chảy
Giang Hải nông trang rợp Hướng Dương
Rực sắc hoa vàng lưu luyến khách
Hân hoan đất nở đóa vô thường

Trần Ngọc Anh - K10


Thứ Ba, 3 tháng 9, 2019

THU ĐÓ SAO!!!


Phải thu đã về rồi đó sao
Mà như vàng nhuộm cả trời cao
Nhuộm cả hồn chiều trong nắng nhạt
Lặng lẽ gợi tình gió xôn xao

Lá vàng theo gió nhẹ nhàng rơi
Lãng đãng đi tìm cuộc tình trôi
Một thời giăng kín trời nhung nhớ
Dấu vết ân tình còn trên môi

Bóng dáng chiều xưa cứ hiện về
Mang theo nỗi nhớ trong cơn mê
Hoà vào khúc nhạc thu thuở ấy
Quyện lấy sương buồn giọt lê thê

Cố níu ân tình thêm phút giây
Mà sao mây cứ vội qua đây
Mang theo sợi nắng vàng hiu hắt
Phủ lối hoàng hôn bóng nhạt dần.

Nguyễn Sỹ Tâm - K8