SỎI VÀ CUỘI.
Lâu lắm rồi từ ngày ông anh rời trái đất lên sống trên cung trăng, thằng Sỏi thương nhớ người anh trai côi cút đang sống “độc cô cầu cạnh” cùng chị Hằng trên ấy, còn Thằng Cuội cũng vậy, nó thèm được một lần về lại trái đất, nơi chôn nhau cắt rốn để thăm người em ruột của mình...nhưng trình độ khoa học của người mặt trăng còn hạn chế, nên với Cuội, giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ thôi! Nhưng rồi một ngày lại đến, nhờ khoa học phát triển như vũ bão nên người trái đất đã bước ra ngoài vũ trụ, và thế là người em có điều kiện làm chuyến du hành lên trển thăm anh.
Mấy ngàn năm mới gặp nhau, anh em nhà Cuội mừng mừng tủi tủi, ôm nhau khóc còn hơn kinh doanh thuốc ung thư giả ra toà, nghe khóc lóc thảm thiết, chị Hằng xuất hiện, thằng Sỏi lần đầu tiên trong đời trông thấy Hằng Nga, nàng đẹp trời long đất lở, hắn im bặt không khóc nữa, lấy khăn tay lau nước... miếng, lộn lộn... nước mắt! hắn nhìn nàng đăm đăm, sau khi chào hỏi xã giao và ôm hôn thắm thiết, hắn quay sang Cuội:
- Nhờ nói dối mà anh bây giờ sở hữu cả mặt trăng, còn làm chủ cả một nhan sắc giai nhân tuyệt thế, ôi diễm phúc vô ngần... nói dối muôn năm, muôn năm, muôn năm!
- Tau đã nói với chú mày rồi, chúng ta lấy sự dối trá làm kim chỉ nam cho hành động, phải biết hùng dũng mà nói dối, hiên ngang mà nói dối, nói dối không e thẹn, sợ sệt... nói dối cho đến khi nào mà “nói thật” trở nên “chuyện lạ”, còn nói dối là “ bình thường” , lúc đó mới thành “chánh quả”! Phải nói dối để tồn tại, hiểu chưa?
- Dạ, em cũng biết trình độ nói dối trời gầm của anh rồi, của thiên hạ mà anh vơ hết vào nói của mình mà cũng nói được không biết...dị, độn rơm vô bụng trâu mà bảo với chủ trâu ăn cỏ non no cành bụng cũng không biết dị!
- Nhờ vậy, anh mày mới có ngày hôm nay, có ai lấy tiên làm vợ, có ai có “sổ đỏ” cả mặt trăng như anh mày không? thế mày học tập anh mày được những gì?
- Anh là Cuội, còn em là Sỏi, em cũng đâu có thua gì, học tập anh, em cũng nói dối lem lẻm, nói dối không biết ngượng mồm ấy chứ! Ví dụ như đi buôn chổi chà, đi kéo thuê xe bò ban đêm xây biệt phủ, biệt điện còn dư tiền gửi ngân hàng nước ngoài, làm ăn thì lỗ sặc gạch mà lúc nào báo cáo cũng thành công tốt đẹp, cũng lời to... làm đường cái quan thì rút tới rỗng ruột, khánh thành xong là nát như tương bần thì đổ lỗi tại ông Trời, tăng xăng dầu điện nước, tăng đủ thứ thuế, phí thì bảo không ảnh hưởng đến người nghèo, và mọi người đều hưởng lợi, bán trà đá, vé số thì siêu lợi nhuận, ra “lệnh” sai thì tại thằng đánh máy, vân vân và dạ dạ...
- Dối như vậy làm sao hơn được anh mày, mà nãy giờ quên hỏi... mày lên đây bằng gì?
- Dạ, em đi nhờ “chuyên cơ”!
- Ối trời! Thiệt hay giỡn rứa mi?
- Thiệt, không những đi nhờ một mình tui, mà đi nhờ lên đây gần... chục đứa!
- Đi nhờ chuyên cơ! Trời đất thánh thần ơi, Sỏi ơi lại ngồi đây cho anh Cuội mày vái trăm cái rồi tôn làm sư phụ, rứa mà tao cứ tưởng mày nói dối thua tao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét