Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019
CÁI LU
Tự nhiên ngồi nhớ cái lu
Mùa đông hứng nước, mùa thu đựng đường
Mùa xuân để mẹ ủ tương
Mùa hạ để chị giú buồng chuối xanh
Kể ra công việc tành tành
Xê qua xít lại từ sân đến hè
Phận mình là cục đất quê
Tay người nhào nặn vỗ về thành tên
Em về gội tóc bên thềm
Múc trong veo ánh trăng mềm mượt thơm
Cái lu dường cũng dỗi hờn
Thấy dòng trăng chảy nhẹ tơn thu mùa
Những ngày sáng nắng chiều mưa
Những đêm rét mướt, những trưa oi nồng
Cái lu thầm lặng đo đong
Giọt tranh gieo nặng long tong cõi đời
Cái lu như thể phận người
Rỗng rang lòng chứa đầy vơi, bộn bề
Mảnh sành quăng ở bụi tre
Có khi lượm lại vào kê chân bàn.
Nguyễn Đại Bường - K10
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét