Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018
TỪ ĐÓ
chuông tan trường anh ra khỏi lớp
mấy năm sau không nghe tiếng reo vào
là anh đã bỏ trường đi mãi
chỉ về trường trong những giấc chiêm bao
trường anh quay lưng về phía biển
anh tìm ra biển, biển quay lưng
bạn anh thân xác vùi sóng nước
phút sau cùng không kịp gọi cố hương
còn anh vác thân mình lên núi
lá vàng rơi không đếm đủ niềm riêng
cả khu rừng chỉ còn con tu hú
không kêu mà hú một ngôi trường
sách vở khép nghĩa là mình đang khép
đưa cuốc lên rạch một không gian
thả cuốc xuống găm đời qua đất
có đất trời mới hiểu nỗi anh mang
anh muốn quên anh lúc bỏ trường
tay chân thành những nhánh cây khô
thời của sắn khoai lên đầu bảng
củi mục đành trôi với sông hồ
năm năm trước anh về hỏi hàng cây trước lớp
trường và anh ai thương nhớ trong lòng
trường vẫn muôn đời đứng im như thế
còn anh lay động phía bên trong
và anh cũng bỏ luôn thơ
ba lăm năm sau ngủ dậy bất giờ
ở cuối đường hầm xa tít đó
có chút gì le lói như thơ
em có thấy cánh chim về nơi ấy
thả tiếng kêu xuống dọc sân trường
tình anh với ngôn từ chưa trọn
đành hóa chim hót những yêu thương.
SG 28.12.2017
Phan Thanh Cương - K8
(Đặc san 55 năm)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét