Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN

.
LÒI…ĐUÔI  CÁO!

   *Ngày nảy ngày nay, ở một khu rừng nọ, Cáo không có đuôi, khác với những con vật khác…có đuôi, có lẽ vì thế mà Cáo được chúa sơn lâm cho cái chức cai quản môi trường, nhiệm vụ của hắn là…đi và đi kiểm tra định kỳ, lúc hứng khởi thì kiểm tra đột xuất, xem thằng Heo, thằng Gà, thằng Khỉ, thằng Dê, thằng Chó… thằng nào cà chớn, không thực hiện đúng các qui định nghiêm ngặt về môi trường, hoặc xả thải ra môi trường vô tội vạ thì phạt thẳng cẳng cho chừa, hoặc rút giấy phép không cho hoạt động. Mà Cáo biết thừa, tất cả các thằng trong khu rừng nầy có thằng nào mà xả thải đúng qui trình, qui định, là Cáo đi đầu xuống đất… như thằng Khỉ thì ăn trên cây, luôn tiện đứng trên đấy xả luôn, thằng như Heo, Gà thì bạ đâu xả đó, thằng kỹ tính như Mèo thì cũng có giấu diếm bằng cách đào đất chôn, chẳng qua là chuyện bí mật xả thải…ngầm mà thôi ! Nói tóm lại tất tần tật những thằng trong khu rừng được Cáo quản lý môi trường này đều có …sai phạm, thật tình mà nói, thằng nào cũng muốn “tiện”, muốn tiết kiệm ngân…sức, nên xả tùm lum chứ có chịu khó đi vào toilet đâu. Cho nên bọn này xác định rồi, hể mà thằng Cáo đến kiểm tra thì đường nào cũng “dính lỗi” có mà chạy đường trời, chi bằng “lo” cho mấy anh đến nơi đến chốn, tới bờ tới bến, từ A đến Z, xong rồi “kính biếu” bằng phong bì dày cộm cho các ảnh “cưỡi ngựa xem hoa” cho có , rồi  “biến” cho nhanh để còn có thời gian đi kiếm ăn. Còn về phía Cáo, hắn biết thừa chuyện mấy thằng trong khu rừng hắn quản lý phải “biết điều” như thế nào, nên mỗi lần đi làm nhiệm vụ là hắn “vào mùa thu hoạch” đố thằng nào dám không…chung chi?
   *Chuyện “thu hoạch” của Cáo là đương nhiên, điều đó ai cũng biết chỉ “cấp trên” nó là không biết! có điều đợt đi thu hoạch này Cáo gặp xui, có lẽ đi không coi ngày giờ tốt xuất hành nên trúng ngày hắc ám, bị sao quả tạ chiếu mệnh nên gặp rắc rối mới bị lòi đuôi, chứ loài cáo xưa nay không phải không có đuôi, nó chỉ giấu kín cái đuôi mà thôi.
   *Chuyện là vầy, Cáo có kế hoạch đi kiểm tra gần chục thằng trong khu rừng này, nhưng mới thực hiện được một nữa thì gặp “rắc rối kỹ thuật”, mọi
chuyện đều do cái thằng “đạo chích” cô hồn các đảng nào đó gây ra…Số ngân lượng thu hoạch mới được một nửa, mới gần bốn trăm lạng bạc chứ nhiêu đâu, đang chờ “thu đủ” mới tiến hành chia chác được thì đã bị nó khoắng sạch. Thật tồi tệ, phải chi chỉ có một mình Cáo đi thì ta giấu biến, với Cáo, chừng đó chẳng nhằm nhò gì so với bao nhiêu năm đi “hù” chủ yếu kiếm “thu nhập”, nói ra thì bị dị nghị, xì xầm, nghi ngờ này nọ…nhưng không nói ra thì anh em nhà Cáo trong đoàn kiểm tra lại nghi mình “nuốt trộng” cũng gay! Thôi thì phải nói ra cho phải lẽ, những…tiền ở đâu ra để mọi dư luận khỏi nghi ngờ? à mà có rồi…tiền này do vợ ta gửi cho bà con, tiện thể ta mang theo, do sơ hở nên bị mất cắp vậy, thế là ổn…
   *Nghe đồn, một trong số mấy thằng bị Cáo kiểm tra đợt này do vì tức năm nào cũng bị chiếu tướng, bị “tự nguyện” kính biếu nhiều quá nên chơi khăm, nên cứ vui vẻ chung chi rồi thuê bọn đầu trộm đuôi cướp theo dõi , tìm cách đột nhập lấy lại “những gì đã mất”, nếu thật chơi như vậy thì chó quá, mà nghe đâu…hình như thằng Chó làm chuyện này, chứ không phải Gà, Dê hoặc Heo, một mất mười ngờ, nên câu chuyện đồn hy vọng cũng chỉ là…đồn mà thôi, hé!
   *Chuyện đơn giản vậy thôi, có chi đâu mà thiện hạ râm ran…nào là thời đại tiên tiến không chuyển khoản, dùng thẻ…cho tiện, lại mang tiền đi cả ngàn cây số bên người cho khổ? lại còn số tiền mặt tương đối lớn của mình  ai lại mang theo đoàn đi kiểm  tra rất chi là “nhạy cảm cúm” không sợ anh em dị nghị à?
   *Không biết câu chuyện  hồi kết sẽ ra sao, nhưng mọi người chúng ta biết thêm một điều lý thú…con Cáo có đuôi kể từ sau câu chuyện này…

THƯỜNG ĐOÀN- K.9.

TIN BUỒN

.
Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

RỨA ĐÓ...


Đông Giang là rứa đó...
Mỗi khi được gặp nhau
Chẳng kể học lớp nào
Cứ vui mừng hớn hở.

Những nụ cười rạng rỡ
Thêm bạn kết tình thân
Mi - tao... rứa mà gần
Đong đầy bao kỷ niệm.

Về miền Trung yêu mến
Nhớ cái thuở học trò
Bây chừ còn mộng mơ
Xuôi về miền quá khứ.

Đông Giang là rứa đó...
Các bạn thân thương ơi!!!
Hãy giữ trọn nụ cười
Mừng vui ngày hội ngộ.

Ngọc Yến - K8

Ngày 25/9/2017

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng, giày, cây và ngoài trời
Trong hình ảnh có thể có: 5 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồi

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

NGÀN NĂM MÂY TRẮNG


Ngàn Năm Mây Trắng
Cánh hạc xa tít mù
la đà chao nghiêng cánh mỏi
loáng thoáng địa đàng lô nhô thánh giá trầm mặc u hoài
trơ trọi cánh vô ưu thôi phô sắc màu
lặng im nghe ngóng chờ phút giờ phục sinh
Ám khói hiện hình hài nguyên thủy
nhe nanh vuốt dạ xoa trắng dã
cong vòi bạch tuộc trần truồng
đú đởn đong đưa
âm thanh cuồng nộ lên ngôi
Giun dế râm ran chúc tụng hả hê
lời tung hô vạn tuế dài loằng ngoằng cơn mê trường dạ
ra rã sáo mòn củn cởn đường về ngã cụt
mấy bận ngậm ngùi
Tắc kè hoa mê say vùi mình tắm nắng
cung bậc gỗ mục biến hình
huyền hoặc liêu trai
lừng lựng hoa đốm lượn tầng không
lần trang kim cương lăng nghiêm
dấu nhớ lặng trú ẩn hình hoang mạc
Bọt bèo trôi
bình bồng dòng trôi trôi mãi
xác thân căng chướng hoại tử dã dượi trôi
xú uế nồng nặc
thời gian nhược sắc ố màu
Ngu ngơ bướm lượn chòng chành
lếch thếch trườn mình vô vọng vùi giấc cô miên
vùng tri thức ngủ yên bên gành đá cheo leo
chứng nhân khờ khạo thời mê dại
mê cung tình ái dài hun hút nồng men cay
Ngàn năm mây trắng vờn bay
Địa đàng cố xứ vòng tay guộc gầy
Về đây lá trút rụng đầy
Dạo em ngày ấy má hây ngây hồng
Thạch Thảo viên, Tuesday, June 6, 2017.

Vũ Đan Huyền - K7

Trong hình ảnh có thể có: ngoài trời, thiên nhiên, nước và văn bản

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

Thơ LÝ HOÀNG


Chỉ một chút thôi
Cũng đủ để đời thêm trăn trở
Chỉ một chút thôi
Tình lỡ cũng đủ để ngậm ngùi
Được bao lần
Qua những cuộc vui
Để giờ hóa bọt
Biển chiều vỡ tan
Ta đi giữa buổi chiều hoang
Qua bao nhiêu chặng
Trái ngang trong đời
Chông chênh
Nỗi nhớ đầy vơi
Nhìn trời mưa đổ
Bên đời quạnh hiu
Lắt lay cơn gió nửa chiều
Nhìn hoa tím rụng lòng hiu hiu buồn
Nhà thờ vang vọng tiếng chuông
Lời kinh khấn nguyện
tình buồn qua đi ..

LÝ HOÀNG – K8

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

Đấu đá đi, KHÓC DẦN ĐI


Lão nông ngồi thẩn thờ
nhìn ruộng đồng cha ông mình bị cướp,
Bao giờ tìm lại được
Màu mạ non xanh mướt, mát làng quê?
Ngay tại đó, ngày mai
vài cháu gái tất tả đi về,
để làm cỏ cho cỏ đất sân gôn ngoài nước …
Lũ cháu trai sau một lần say khướt,
gõ cuốc hát bài vĩnh biệt quê hương
Họ lặng lẽ lên đường
tha phương cầu thực…
…Đám ngư dân buồn buông tay bất lực,
vùi mặt vào bờ cát vàng
thảng thốt khóc rưng rưng,
đâu rồi thuyền cá chập chùng
đâu rồi chút lộc nồng của biển vàng trang trải?
rồi mai này một vài cháu gái
gãy gập lưng còm,
khép nép bưng bê cá tôm dâng mời phường xôi thịt…
Những chàng trai trong một chiều biển giông mù mịt
núp dưới thúng chài
gõ nhịp hát bài ca
Kính lạy ông, lạy cha
cho cháu con đập mái chèo đi làm ma đất khách…

Đất mất dần từ phương Bắc,
Biển hẹp dần từ phía Đông,
Vua quan tranh làm giặc
Khóc dần đi, giống Lạc Hồng !!!

Vugia Vnl K7

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


NHỮNG TÊN CƯỚP CẠN THẾ KỶ 21 (tập tt)

    *Riêng tập phim này, cấm những người xem như đã thông báo ở tập 1, còn cấm thêm những người bị bệnh hiểm nghèo không được xem, bởi lẽ nếu để họ xem họ sẽ mắc thêm căn bệnh tức nữa mà die sớm…
    *Diễn viên Ê- Một- Tý, đươc sắm vai như một anh hùng chuyên cứu nhân độ thế, chị tả xung hữu đột, xả thân vì sự nghiệp chăm sóc sức khỏe cho mọi người, đến nỗi phải nằm gai nếm mật rình bắt từng con bọ gậy không cho nó kịp nở thành con muỗi chích người gây bệnh. Thành tích chị Ê- Một- Tý vanh lừng bốn bể năm châu, đánh nam dẹp bắc, không cho bọn vi trùng, vi khuẩn ngóc đầu lên nổi để gây bệnh cho bá tánh, nói vậy thôi, chứ vừa rồi bọn vi khuẩn “sùi mào gà” không sợ uy của chị, nó ngang nhiên gây bệnh cho hàng loạt trẻ em vô tội, gây đau thương cho các bậc làm cha làm mẹ có con trẻ mắc phải, điều này phải thông cảm cho chị, tại cái bọn vi khuẩn kia cứng đầu, chứ không phải tại chị buông lỏng gì đâu, ai suy nghĩ vậy là tội cho chị Ê- Một- Tý đó.
    *Nhiệm vụ của chị Ê Một Tý ở tầm vĩ mô, còn ba cái chuyện lẻ tẻ như bác sĩ thẩm mỹ cho bệnh nhân du lịch đường thủy, chích ngừa trẻ em lộn thuốc, làm khống bệnh án để rút tiền BHYT…thì nhằm nhò gì, cho nên phải hiểu cho chị. Như chuyện vừa rồi, công ty KHÔNG PHẢI NGƯỜI THÂN chuyên mua bán thuốc chữa bệnh đã làm ăn gian dối, nghe đâu nhập thuốc điều trị ung thư giả, không rõ nguồn gốc về điều trị cho bệnh nhân ung thư, có người độc miệng bảo rằng: mấy ông KHÔNG PHẢI NGƯỜI THÂN này làm ăn thất đức, làm giàu trên xương máu của đồng loại “bình thường” đã tàn nhẫn rồi, huống hồ chi ở đây mấy ổng làm giàu trên xương máu của bệnh nhân ung thư ! Ai nói vậy là chỉ biết một mà hổng biết hai, bệnh này trước sau gì cũng chết, nếu dùng thuốc thật cũng chỉ kéo dài sự sống mà thôi, mà kéo dài sự sống đồng nghĩa với kéo dài sự đau đớn thể xác, cho nên liệu pháp dùng thuốc giả để rút ngắn thời gian đau đớn, giải thoát sớm cho bệnh nhân là biện pháp hết sức nhân đạo, vậy phải hiểu cho chị, thông cảm cho chị Ê Một Tý nha.
    *Đến đây lại lòi ra rắc rối nè, cho rằng dùng thuốc giả là biện pháp nhân đạo đối với bệnh nhân ung thư đi, nhưng…tiền thu được ở viên thuốc giả bằng hoặc thậm chí cao hơn viên thuốc thật thì sao đây? dụ ni không thể nói là nhân đạo được rồi…Lại phải thông cảm cho chị Ê Một Tý lần nữa, không lẽ bán thuốc giả cho bệnh nhân với mục đích trong sáng (giúp bệnh nhân sớm siêu thoát) mà thu thiền rẻ mạt là bệnh nhân biết thuốc dỏm ngay, phải thu tiền thật đắt để bệnh nhân yên tâm tưởng rằng mình dùng thuốc xịn, như thế mới đúng!
    *Vấn đề này, chị Ê Một Tý không có liên quan à nghe, chuyện công ty KHÔNG PHẢI NGƯỜI THÂN mới thành lập mà tưng bừng trúng thầu phân phối thuốc hầu hết các bệnh viện trong thôn xóm là do năng lực của họ, họ giỏi, chứ không có ai bảo kê cho họ đâu, còn chuyện họ làm ăn gian dối thì đã có pháp luật lo, cái gì ra cái nấy, lỗi đến đâu thì xử đến đó, lỗi do thuốc giả thì xử…thuốc giả, thế thôi !
    *Cuối phim, diễn viên Ê Một Tý khẳng định như đinh đóng xốp rằng: tui không hề có người thân làm ở công ty KHÔNG CÓ NGƯỜI THÂN! Còn chuyện đồn đại công ty này tặng diễn viên chính cái biệt thự trị giá năm sáu chục tỉ chi đó là bịa đặt, nói tầm bậy, mà dẫu cho có nói “tầm phải” đi chăng nữa thì cái biệt thự đó là do chị mua bằng tiền lương chân chính của mình, chứ không phải tiền cát-xê do chị đóng phim những tên cướp cạn thế kỷ 21 mà có đâu nha…
Hết tập 2.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

MẸ BUÔNG TAY


(Trong niềm chia sẻ nỗi đau mất Mẹ,
thân tặng em Đoàn Diễm Thi và gia đình)



Mẹ đã đi rồi cánh hạc bay
Ngoài kia mưa nắng con chẳng hay
Buông tay mẹ hẳn không còn níu
Đi về một cõi trắng bàn tay

Mẹ ơi đâu nữa hương hơi Mẹ
Đã một lần đi Mẹ chẳng về
Bây giờ khung cửa vắng bóng Mẹ
Chim kia thôi hót cá buồn se

Mẹ đến rồi đi con dẫu biết
Mà sao hoa trắng lệ đẫm đìa
Chim bay về cội Mẹ về đâu
Mẹ ơi con nguyện tiếng kinh cầu

Con ơi kiếp người như áo thay
Chốn trần gian ấy Mẹ buông tay
Thong dong Mẹ bước đi là đến
Mẹ ở phương này con có hay

Mẹ ơi tóc trắng Mẹ còn bay
Trong con Mẹ vẫn có mỗi ngày
Vâng lời Mẹ dạy con buông bỏ
Trần cấu tâm thành con nguyện thay

Elk Grove, 3 tháng 3, 2009

Nguyễn Thị Yến
trang uyên nguyên
art2all.net

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

KÝ ỨC SÂN TRƯỜNG


   Cuộc đời học sinh, kỷ niệm sân trường mãi mãi nằm trong ký ức và theo ta suốt năm tháng của cuộc đời.
   Sân trường Đông Giang ghi bao dấu chân e ngại của buổi đầu ngày tựu trường sau khi các học sinh vừa thi đỗ, là nơi những hạt cát vàng theo mùa gió Bấc bay vào tập vở, bay vào lớp học, những hạt cát bay vào mắt thầy, mắt trò đỏ hoe khi chứng kiến cảnh đổ nát của ngôi trường mà cơn bão Hester vừa đi qua ...
   Cái nắng ban trưa đổ xuống mặt cát sân trường nóng ran, hơi nóng hừng hực bốc lên mà nhìn xa xa long lanh như bóng ma trơi, hàng cây bạc hà được học sinh các lớp vun trồng lớn lên từng ngày cũng không đủ sức tỏa bóng mát cho sân trường...
   Sân trường là chứng nhân của các bước chân đi nhịp đều theo tiếng trống của buổi tập diễu hành mà thầy và trò đã khổ luyện để mang về bao chiến thắng cho trường. Sân trường cũng là chứng nhân bao khuôn mặt của ai đó đỏ gay khi trao vội lá thư tình đơn phương cho cô bạn gái cùng lớp ...
   Sân trường in dấu khi cả lớp bị phạt ngồi dưới trụ cờ hàng giờ trong nghi án đốt xe Gobel thầy Nguyễn Vân và chỉ có sân trường mới biết được cái bí mật mà đề thi kỳ thi học kỳ (đệ nhất lục cá nguyệt) của lớp bị lộ qua tờ carbon mà thầy dùng để đánh máy đã vứt trong sọt rác trước cửa văn phòng ...
   Sân trường chứng kiến bao nỗi buồn kể cả những giọt nước mắt trong những buổi chia tay thầy chia tay bạn, chia tay trường mà bao năm gắn bó ...
   Sân trường mới thấu hiểu từng bước chân lặng lẽ của bao cựu học sinh phương xa nay về thăm trường mà lòng bồi hồi nhớ về thầy cô bạn bè bây chừ ở nơi đâu...
   Đêm đã khuya, vừa nhắm mắt bỗng thoáng nghe ca khúc:
"Sân trường còn lại hai đứa, cầm tay nhau nói nhiều cũng buồn..." 
(Thương ca mùa hạ)

Tăng Nhường - K6

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

ĐÔNG GIANG: MỘT THỜI ĐÈN SÁCH – AI HỒ DỄ QUÊN.


Cùng các anh chị em đồng môn ĐÔNG GIANG của tôi.

Nào, chúng ta cùng quay lại với mái trường xưa nằm đơn độc kiêu hãnh trên bãi cát vàng của bờ Đông giòng sông Hàn bằng đôi chân của ký ức. Bằng đôi cánh của hoài niệm. Và bằng sức trẻ của giọt máu học trò ngày nào hãy còn đâu đó trong huyết quản của mình.

Những dấu chân trên sân trường của chúng mình vẫn còn lạo xạo trên cát. Âm vang của giọng nói, tiếng cười bè bạn vẫn còn vang vang trong gió thổi về từ hướng biển. Giọng giảng bài của thầy cô vẫn còn trầm ấm bồng bềnh trong không gian riêng một thuở. Và biết đâu, mỗi người đều có riêng tư một nỗi niềm...

Nào, chúng mình cùng về lại mái trường thân yêu, sân trường thân thiết bằng những bài văn, bằng những lời thơ, bằng những bài ca, những bức tranh vẽ, những hình ảnh còn lưu giữ, bằng những cảm nghĩ của riêng mình.

Xin hãy ghé Đông Giang

BIẾT KHÔNG THÁNG CHÍN?


Tháng chín ngây thơ có còn ngắt lá đứng chờ
Trên vai khoác hờ mảnh tình xanh bỡ ngỡ?
…Có cánh chim thời gian bay về đậu trên nỗi nhớ,
Nghe tháng chín ơ hờ hát khúc hẹn hò của tuổi nhớ nhung nhau…

Bóng câu mang mối tình đầu đi đâu
Nhật nguyệt thả mối tình đầu nơi nao
Để dấu chân chẳng bao giờ dừng lại
Cứ âm thầm lạo xạo cát vàng xưa…

Tháng chín tóc trần tan học dưới mưa
Vẫn em áo trắng dáng xưa đường làng
Vẫn tôi theo gió lang thang…
Biết không, đời vẫn mang mang một đời!
Biết không hỡi tháng chín ơi…


Vugia K7

DANH SÁCH ỦNG HỘ NGUYỄN NGỌC NAM - K8


Tồng số tiền ủng hộ anh Nguyễn Ngọc Nam là: 22.400.000 VND và 1370 USD


Trong hình ảnh có thể có: 5 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng

Danh sách ủng hộ Anh Bùi Đình Tá K6



Tồng số tiền ủng hộ anh Bùi Đình Tá là: 21.700.000 VND và 680 USDBDTA1
BDT2

Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

THƠ, NHỚ VỀ ĐÀ NẴNG


đi, mang theo, Đà nẵng sông Hàn 
nên hồn mình, nước chảy mang mang! 
cám ơn Đà nẵng, nuôi ta lớn 
đã đến nỗi nầy, ta phải đi

ai hiểu ta chừ, bỏ bến sông 
Đà nẵng ơi! chết điếng trong lòng 
nước ra biển lớn, ta xuôi mái 
nước về đại dương, ta lưu vong

thế rồi, ta ở bên trời biệt 
trông vầng mây trắng, nhớ Tiên sa
nhớ em khuya khoắc, rao bánh ú 
còn ta, mưa lạnh cóng qua phà

Đà nẵng thời trung học của ta 
bên ni sông qua phố học mà 
nữ sinh thấy tội, hay han hỏi 
ta thụt thà, nên chẳng được chi

ta từ An hải qua thành học 
bạn bè chọc quê ta, ê mầy 
“mầy bên kia sông , ăn cá sống” 
ta buồn cho đến mãi hôm nay!

nhớ ngày ta qua sông đi học 
gánh dùm em gánh cá lên phà 
em cám ơn, cười giòn …mát bụng 
ta mát lòng, mấy chục năm qua!

thành phố buồn vui bên dòng sông
ta đi sầu tê tái bên lòng 
ta đi lúc trời cùng đất tuyệt 
bao mùa lá rụng, tưởng là xong!

nghĩ tới, lòng buồn không ngủ được 
tha hương quay quắt, buổi chưa về 
nghe Đà nẵng, dầm dề lũ lụt 
bên nầy ta, bao nỗi thương quê!

NGUYỄN ĐÔNG GIANG
NGUỒN NEWVIETART.COM

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


NHỮNG TÊN CƯỚP CẠN THẾ KỶ 21


         Phim kinh dị, chiếu vào dịp cuối tuần, cấm trẻ em dưới 1 tuổi xem, vì trẻ dưới 1 tuổi có xem cũng không hiểu gì, tuy nhiên trẻ em từ dưới 3 tuổi đến 1 tuổi xem thì rất nguy hại, bởi vì sau này lớn lên nó sẽ bắt chước và đương nhiên nó cũng trở thành những tên cướp cạn, tiếp bước truyền thống cha anh, phim cũng cấm những người nóng tính, bốc đồng vì dễ đập vỡ ti-vi nếu xem màn ảnh nhỏ, và đập vỡ máy chiếu phim nếu xem ở rạp, trước khi xem phim khán giả phải được kiểm tra huyết áp, tiểu đường, mở máu, thần kinh…ai mắc phải các bệnh trên cũng cấm xem, để tránh các trường hợp đáng tiếc như đột quỵ, tai biến và…nổi điên.
         Diễn viên Cổ Văn Ngắn đang cưỡi con ngựa vi vu trên đường, qua một khúc cong, bỗng có tiếng còi vang lên hết hồn và cây gậy chỉ thẳng lên trời, thì ra ông Ngắn chộ phải mấy ông Giao Tiền Là Thông đang lập chốt ngay chỗ khúc cong, nơi dễ ra tay mần thịt con mồi:
- Anh phạm lỗi không bật xi- nhan khi qua đường cong, nộp phạt!
- Vô lý! Tui không qua đường, phía trước không có ngã ba, ngã tư để tui rẽ trái hoặc rẽ phải, thì đường cong cũng như đường thẳng , mắc mớ chi tui phải bật xi- nhan?
- Không nói nhiều, muốn đi phải nộp phạt, không muốn nộp phạt cũng đi được nhưng phải đến gặp ông đồng nghiệp tôi ngồi chỗ xe kia làm “thủ tục đầu tiên”, rồi lại đây nhận lại cà- vẹt ngựa. 
      Cổ Văn Ngắn ngơ ngác nhìn quanh, thấy nhiều người khác cũng bị như mình, được hướng dẫn chạy lại chỗ chiếc xe lập chốt kia móc ví, ló cạnh, xong trở lại nhận giấy tờ rồi ung dung dắt ngựa chạy liền. Ông Ngắn định cự cãi, nhưng bỗng ở đâu xuất hiện lù lù một tay có vẻ mặt giống thiên lôi, mặt mày bặm trợn, xăm trổ đầy mình nhìn ông hất hàm:
- Chấp hành đi, ngoan ngoãn vào, có muốn nghĩ dưỡng ở khách sạn “bệnh viện” 3 sao không?
      Ông Ngắn có biết ông này, ổng là bạn chí thân của mấy ông Giao Tiền Là Thông, hể ở đâu có mấy ông Giao Tiền Là Thông làm nhiệm vụ là có ổng bên cạnh để hỗ trợ, có lần ổng “hỗ trợ” nhiệt tình quá làm chết thẳng cẳng ông Cứng Văn Đầu, sợ quá nên ông Ngắn líu ríu đến làm thủ tục đầu tiên, xong trở lại gặp ông tuýt còi, chỉ gậy, nhận lại cà- vẹt ngựa rồi dông thẳng…
      Diễn viên Bot Văn Hốt đầu tư làm con đường tránh qua thị trấn, nhằm giảm tải và rút ngắn được một đoạn đường, nhờ đó mà không còn cảnh “tắc ngựa” khi di chuyển trên con đường quốc lộ qua thị trấn. Đương nhiên ông Hốt bỏ tiền ra đầu tư thì phải thu hồi cả vốn lấn lãi là đúng rồi, không cần gì phải bàn cãi, cánh lái ngựa cũng vui vẻ móc túi trả tiền khi chạy vào con đường của ông làm, vừa đẹp vừa rộng rãi, thoáng mát. Nhưng do di truyền bởi gen “láu cá”, ông cho lập cái trạm thu tiền ở ngay trên quốc lộ trước khi dẫn vào con đường tránh của ông, điều này có nghĩa rằng thì là…ngựa chạy vào đường tránh, mua vé, mà không chạy vào đường tránh, đi thẳng quốc lộ không hề qua đường tránh cũng…mua vé? cánh lái ngựa bực tức gọi ông Hốt là ăn gian “đỉnh cao trí tuệ”, lấy tiền trong túi người ta một cách bất nhẫn, cánh lái ngựa phản ứng bằng cách đổi tiền lẻ trả phí qua trạm, làm cho thu ngân viên tại trạm đếm tiền đến đổ bệnh “rối loạn tiền đình”, xỉu hết, thế là ông Bot Văn Hốt đành xả trạm. 
       Xem phim đến đây mong cánh lái ngựa đừng nổi điên, khán giả đừng cao huyết áp, phải thông cảm cho ông Hốt, không phải do ổng muốn hốt nhiều, thu hồi vốn nhanh, giàu gấp, mới tính bài ăn gian, mà đây chính là ý đồ của đạo diễn nhằm tạo nên một tình tiết hấp dẫn trong kịch bản, có vậy ta mới có phim NHỮNG TÊN CƯỚP CẠN THẾ KỶ 21 để mà xem, chứ nếu không, ta chỉ biết có phim NHỮNG TÊN CƯỚP BIỂN THẾ KỶ 20 mà thôi, đúng không nào…
        Hết tập 1, mời xem tiếp tập 2 vào cuối tuần sau…

THƯỜNG ĐOÀN- K.9.

Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

TÌM...


Tìm... quán Sài Gòn Xưa và Nay
Chiều mưa giăng kín, nước vương đầy
Bạn bè tuy chỉ dăm ba "đứa"
Vui buổi tương phùng tay nắm tay.

Rạng rỡ trên môi nở nụ cười
Những câu chuyện nhỏ, thế mà vui
Mấy chục năm thân thương tình bạn
Ngồi bên nhau, kể chuyện cuộc đời.

Hỏi thăm sức khỏe đến gia đình
Công việc, cháu con... chuyện linh tinh
Nhớ lại cái thời còn đi học
Bỏ lại sau lưng những mối tình.

Bây giờ tóc đã bạc màu sương
Đời ta đi quá nửa chặng đường,
Còn gặp nhau bao nhiêu lần nhỉ...
Hãy tìm về... kết nối yêu thương.

Ngọc Yến - K8 (14/9/2017)




Trong hình ảnh có thể có: 6 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng và ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: 5 người, mọi người đang cười, mọi người đang ngồi, bàn và trong nhà

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

VỀ THĂM PHỐ CỔ

.
.
Quê hương tôi có sông Hoài – phố Hội
Ai về đây ắt phải một lần qua
Để đến thăm làng gốm Thanh Hà
Nghe thỏ thẻ, ấm êm lời mời khách
Bên kia sông Duy xuyên, Bàn Thạch
Đã bao đời trồng cói dệt chiếu hoa
Lo cho mình và cho cả mọi nhà
Được êm ấm khi đông về giá rét,..
Người quê tôi yêu hoa văn đường nét
Từ chiếu đay đến lọ gốm, bình hoa
Cảnh đồng quê trong bóng xế chiều tà
Bao mục tử thả hồn theo sáo trúc,..
Ai có biết Kim Bồng đây làng mộc
Đã bao đời nối nghiệp kẽo kẹt cưa
Những ngôi nhà Rường từ thuở xa xưa
Nào Rồng Phượng đong đưa bên kèo cột
Về đây ai ơi thăm nơi thời tiểu học
Trường Ông Voi đường Lê Lợi năm nào
Bọn chúng mình thời niên thiếu vui sao
Chơi hơn học nên chẳng tài nào giỏi.
Đến Hội an ăn Cao lầu ai cũng hỏi
Cọng rau thơm được trồng ở nơi đâu
Đất và người tô đậm những sắc màu
Làng Trà Quế vườn rau xanh phố Hội.
Dịp cuối tuần trống bài Chòi vang dội
Đưa ta về xứ làm Trống Lâm Yên
Bảy đời tộc Phan nhất nghệ cổ truyền
Quê Đại Lộc, khắp miền đều biết thợ.
Du khách xa về ai cũng liền thăm chợ
Có chùa Ông nằm ở phía kia đường
Tiếng chuông ngân nghe thánh thót du dương
Đưa bao khách tìm đường thăm làng đúc
Phước Kiều, Điện Phương bao đời sung túc
Làm cồng chiêng lễ hội tận Tây nguyên
Bao nghệ nhân vẫn giữ một lời nguyền
Cho con cháu lưu truyền nghề nay hiếm.
Những đêm trăng rằm ánh đèn lồng tô điểm
Khắp Hội an muôn màu sắc tung tăng
Nào lồng cầu, lục giác, hoa sen,..
Nhà nhà cứ giăng giăng quên trời sáng
Thăm phố cổ qua chùa Cầu xưa toàn ván
Bắc ngang sông Hoài bao điển tích nơi đây
Ai đi xa cũng mong được một ngày
Về thăm lại nơi này bao hoài cổ.
Vẳng xa đưa tiếng rì rào con sóng vỗ
Cửa Đại xanh xanh bến đổ ngư thuyền
Phút dừng chân bên bờ cát hàn huyên
Đất Quảng – Hội An – Sông Hoài, ôi xao xuyến!

TRẦN NGỌC ANH – K10

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

Thơ PHAN MINH TA


tuổi giờ tiếc nuối tuổi xưa
tuổi học trung học ..tui vừa " nhú yêu.."
nhìn nàng,mắt lé.. rất kiêu
rứa mà ta cũng cứ liều theo chân
hài xanh ..em cứ xa dần
còn tui một chỗ ..xoay vần trái tim
ngày xanh.. tháng nóng lặng im
cái tình rực lửa.. chết chìm dưới sông
chỉ mơ.. nhìn chút môi hồng
của em xóm chợ ..bên hông xóm cồn ..
tui về... ôm bóng hoàng hôn
tưởng hình bóng cũ .."càn khôn" rối bời ...

PHAN MINH TA - K8

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017

MẸ ƠI!

.
.
Chín tháng cưu mang, bao năm dạy dỗ
Tám đứa con nên vóc nên hình,
Thuở cơ hàn Mẹ như một chiến binh
Xông pha trên đường đời muôn vạn dặm
Gánh bún trên vai, thúng xôi trĩu nặng
Mẹ gồng mình đi khắp ngõ phố kia
Củi Sơn trà, Thông non nước Mẹ cũng qua
Đâu phải dễ, sữa đậu nành, xôi đậu bắp
Làm ngành Y thuật ngữ là BÂT ĐẮT
DĨ cũng làm dù công chẵn ra chi
Mẹ cũng cười với công việc tỉ ti
Chút thu nhập cầm trên tay ít ỏi
Có những lần thức đêm vì mệt mỏi
Tối mặt mày khi gánh bún rời Nhà
Chân loàng quàng Mẹ bỗng ngã lăn ra
Và ngồi khóc thế hôm nay là hết
Các con chạy ra ôm Mẹ Bê bết
Lấm lem cát đường bụi bẩn người qua
Ôm Mẹ vào lòng với lời lẽ thiết tha
Mẹ đừng buồn vì ngày mai Trời lại sáng
Có những ngày chúng con bên thềm vắng
Đón Mẹ về với "nhúm" gạo trên tay
Lòng mừng vui vì buổi tối hôm nay
Gạo sẽ "độn" khoai để no lòng con trẻ
Những lúc ốm đau Mẹ thẩn thờ như kẻ
Mất hồn vì thấy đứa con yêu!
Sốt ho, nóng lạnh, cảm đủ điều
Đêm thao thức Mẹ ngồi bên giường bệnh
Tay đắp chăn trong đêm dài giá lạnh
Tay rờ đầu khăn ấm Mẹ chườm lên
Mẹ yêu ơi! Với bao nỗi bao niềm
Tám chúng con thương Mẹ làm sao kể
Giấy bút nào để nói hết công ơn
Ngày hôm nay đã có lúc vinh quang
Mẹ thọ hưởng được tuổi già êm ấm
Bên các con yêu hiếu đạo nên người
Hà cớ gì Mẹ mãi mãi đi thôi
Để lại chúng con với bao thương tiếc!
Thế giới bên kia Mẹ ơi có biết?
Tám đứa con ngã quỵ trước HUNG TIN
Dẫu biết rằng sinh tử , hiển vinh
Một kiếp người đâu có ai tránh khỏi
Nhưng Mẹ ơi trong lòng con khắc khoải
Thương Mẹ hiền chỉ có NƯỚC MĂT RƠI !!
Nơi suối vàng Mẹ thanh tịnh nghĩ ngơi
Và Cửa PHẬT đón Mẹ về tu niệm .!!!


Con gái Trần thị Ngọc Bích
Kính dâng Mẹ
Đà Nẵng ngày 5/9/2017



THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


(Tuần ni bận quá, không viết được gì, sáng nay đọc báo thấy tin: thêm một trạm thu phí BOT bị “thất thủ”, nên tức cảnh làm bài thơ CON CÓC, mời chư huynh đệ thư giãn tạm vậy, xin chân thành cáo lỗi)


THƠ CON CÓC VỀ BOT

Ở Cai Lậy – Tiền Giang,
Làm đường tránh gian nan,
Nên được quan cho phép,
Ép tài xế lấy tiền,
Thu hồi vốn liền liền,
Thu càng nhanh càng tốt,
Nên cho xây cái BOT,
Giống như một cái chốt,
Ở vị trí thật tốt,
Ngay trên quốc lộ một,
Tài xế luôn bị…”cột”,
Chận đường thu tiền nốt,
Oan ức thấu trời xanh,
Nếu xe qua đường tránh,
Bị “xẻo túi” cũng đành,
Đằng này xe bon nhanh,
Thẳng quốc lộ thông hành,
Không hề qua đường tránh?
Cũng bị quánh “hội đồng”!
Hỏi thử có tức không?
Nên tài xế bất đồng,
Liền tính bài “giở quẻ”,
Dùng độc chiêu tiền lẻ,
Để phản đối bất công,
Thế là BOT chổng mông ./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

THƠ TA


THƠ TA một thuở ru hồn
THƠ TA gợi nhớ bồn chồn thiết tha
THƠ TA như ngọc như ngà
Lúc thời lãng mạn diết da nhân tình
THƠ TA lắm lúc bất bình
THƠ TA lên tiếng rẻ khinh thói đời
THƠ TA chưa phải “sáng ngời”
THƠ TA góp tiếng, góp lời nhân gian
THƠ TA phê phán THAM QUAN
Hành dân hại nước ngược ngang lắm điều,..
THƠ TA thiếu tiếng Sáo, Tiêu
THƠ TA giận dữ BẮC TRIỀU xâm lăng
THƠ TA muốn thấy công bằng
THƠ TA mong ước BẠCH ĐẰNG sóng xô
THƠ TA căm ghét TÀU Ô
THƠ TA ray rứt TIỀN ĐỒ giang san

TRẦN NGỌC ANH - K10

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

THÔI NHỚ THƯƠNG



Về dưới hoàng hôn, lặng lẽ buồn
Chạnh lòng... cô quạnh... ánh chiều buông
Nhìn thu rực rỡ màu hoa cúc
Để hồn rớt vực... nhớ với thương

Ngày ấy... đường Yêu... mỗi hoàng hôn
Ai đón đưa về buổi tan trường
Chân Tình cùng bước, sao lỗi nhịp?
Trượt mãi thời gian .... cứ nhớ thương

Hai lần 20 năm... nỗi đoạn trường
Tình đà đi lạc, sao vấn vương?
Ngày trước hẹn nhau... Còn? Kiếp khác
Về dưới hoàng hôn, cùng vui buồn

Thôi thì Tình đã thả tay buông!
Luyến lưu chi thêm xót xa hồn
Cùng chôn NỖI NIỀM cùng một Nấm
Cùng để tang TÌNH... thôi nhớ thương.


Phạm Nguyễn K9

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

TIN BUỒN


Được tin cụ Bà HÀ THỊ TRÀ pháp danh DIỆU HOA (thân mẫu anh Trần Phú Dũng K8, chị Trần Ngọc Bích K8, anh Trần Thanh Liêm K11, chị Trần Cẩm Khuê K14) vừa qua đời hồi 19g58' ngày 3 tháng 9 năm 2017 tại San Diego, Cali. Hưởng thọ 81 tuổi.
Thầy cô, anh chị cựu học sinh ĐG-HHT xin chia buồn cùng các anh Phú Dũng, chị Ngọc Bích, anh Thanh Liêm, chị Cẩm Khuê ... và gia đình. Cầu mong hương linh cụ Bà sớm về cõi Phật.

Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


ĐƠN VỊ XUẤT SẮC

Hôm nay, Diêm Đình đang họp bàn xét khen thưởng cuối năm, hội trường im phăng phắc nghe chủ tọa Diêm Vương phát biểu chỉ đạo:
- Theo lệ thường, cứ mỗi cuối năm ta mời các vị về đây để họp bàn, cho nhận xét thấu đáo, khách quan, để bầu chọn ra tập thể và cá nhân có thành tích hoàn thành xuất sắc chỉ tiêu, nhiệm vụ trên giao. Mã Diện, ngươi báo cáo tóm tắt tình hình cho ta rõ:
- Tâu Diêm chúa, tình hình năm nay có khác mọi năm, từ trước đến nay trên lĩnh vực “bắt hồn”, thần “tai nạn giao thông” luôn dẫn đầu, không những đạt mà còn vượt chỉ tiêu trên giao, nên năm nào thần cũng được tặng bằng khen… Năm nay,“ thần lũ quét” cạnh tranh với thần “tai nạn giao thông”, cũng hoàn thành suất sắc chỉ tiêu trên giao, về đích sớm và vượt kế hoạch đến 30%. Tuy nhiên, năm nay một nhân vật hoàn toàn mới, nhưng rất hăng hái, xông xáo trên lĩnh vưc “bắt hồn”, họ vượt kế hoạch đến 300%, nhờ họ mà dấn số ở Âm Phủ tăng lên đột biến.
- Ai vậy ? (Diêm Vương hồ hởi hỏi)
- Dạ bẩm Diêm chúa, đó là “ thần Y-tế” !
- Ồ… thế thì tuyệt, nhưng ta muốn biết làm cách nào mà họ vượt kế hoạch một cách quá xuất sắc như vậy ?
- Dạ bẩm, họ có được “thành tích” cao đó là nhờ “sáng kiến” nhập thuốc ung thư giả về bán cho bệnh nhân ung thư.
- Ồ…tuyệt vời, Ngưu Ma Vương đâu, in ngay bằng khen để ta tặng thần Y-tế, kèm tiền thưởng cho đơn vị hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ “bắt hồn” 1.000.000 (một triệu) đô-la tiền …âm phủ !./.

THƯỜNG ĐOÀN- K.9