Cuộc đời học sinh, kỷ niệm sân trường mãi mãi nằm trong ký ức và theo ta suốt năm tháng của cuộc đời.
Sân trường Đông Giang ghi bao dấu chân e ngại của buổi đầu ngày tựu trường sau khi các học sinh vừa thi đỗ, là nơi những hạt cát vàng theo mùa gió Bấc bay vào tập vở, bay vào lớp học, những hạt cát bay vào mắt thầy, mắt trò đỏ hoe khi chứng kiến cảnh đổ nát của ngôi trường mà cơn bão Hester vừa đi qua ...
Cái nắng ban trưa đổ xuống mặt cát sân trường nóng ran, hơi nóng hừng hực bốc lên mà nhìn xa xa long lanh như bóng ma trơi, hàng cây bạc hà được học sinh các lớp vun trồng lớn lên từng ngày cũng không đủ sức tỏa bóng mát cho sân trường...
Sân trường là chứng nhân của các bước chân đi nhịp đều theo tiếng trống của buổi tập diễu hành mà thầy và trò đã khổ luyện để mang về bao chiến thắng cho trường. Sân trường cũng là chứng nhân bao khuôn mặt của ai đó đỏ gay khi trao vội lá thư tình đơn phương cho cô bạn gái cùng lớp ...
Sân trường in dấu khi cả lớp bị phạt ngồi dưới trụ cờ hàng giờ trong nghi án đốt xe Gobel thầy Nguyễn Vân và chỉ có sân trường mới biết được cái bí mật mà đề thi kỳ thi học kỳ (đệ nhất lục cá nguyệt) của lớp bị lộ qua tờ carbon mà thầy dùng để đánh máy đã vứt trong sọt rác trước cửa văn phòng ...
Sân trường chứng kiến bao nỗi buồn kể cả những giọt nước mắt trong những buổi chia tay thầy chia tay bạn, chia tay trường mà bao năm gắn bó ...
Sân trường mới thấu hiểu từng bước chân lặng lẽ của bao cựu học sinh phương xa nay về thăm trường mà lòng bồi hồi nhớ về thầy cô bạn bè bây chừ ở nơi đâu...
Đêm đã khuya, vừa nhắm mắt bỗng thoáng nghe ca khúc:
"Sân trường còn lại hai đứa, cầm tay nhau nói nhiều cũng buồn..."
(Thương ca mùa hạ)
Tăng Nhường - K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét