Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

ĐÔNG GIANG: MỘT THỜI ĐÈN SÁCH – AI HỒ DỄ QUÊN.


Cùng các anh chị em đồng môn ĐÔNG GIANG của tôi.

Nào, chúng ta cùng quay lại với mái trường xưa nằm đơn độc kiêu hãnh trên bãi cát vàng của bờ Đông giòng sông Hàn bằng đôi chân của ký ức. Bằng đôi cánh của hoài niệm. Và bằng sức trẻ của giọt máu học trò ngày nào hãy còn đâu đó trong huyết quản của mình.

Những dấu chân trên sân trường của chúng mình vẫn còn lạo xạo trên cát. Âm vang của giọng nói, tiếng cười bè bạn vẫn còn vang vang trong gió thổi về từ hướng biển. Giọng giảng bài của thầy cô vẫn còn trầm ấm bồng bềnh trong không gian riêng một thuở. Và biết đâu, mỗi người đều có riêng tư một nỗi niềm...

Nào, chúng mình cùng về lại mái trường thân yêu, sân trường thân thiết bằng những bài văn, bằng những lời thơ, bằng những bài ca, những bức tranh vẽ, những hình ảnh còn lưu giữ, bằng những cảm nghĩ của riêng mình.

Xin hãy ghé Đông Giang

BIẾT KHÔNG THÁNG CHÍN?


Tháng chín ngây thơ có còn ngắt lá đứng chờ
Trên vai khoác hờ mảnh tình xanh bỡ ngỡ?
…Có cánh chim thời gian bay về đậu trên nỗi nhớ,
Nghe tháng chín ơ hờ hát khúc hẹn hò của tuổi nhớ nhung nhau…

Bóng câu mang mối tình đầu đi đâu
Nhật nguyệt thả mối tình đầu nơi nao
Để dấu chân chẳng bao giờ dừng lại
Cứ âm thầm lạo xạo cát vàng xưa…

Tháng chín tóc trần tan học dưới mưa
Vẫn em áo trắng dáng xưa đường làng
Vẫn tôi theo gió lang thang…
Biết không, đời vẫn mang mang một đời!
Biết không hỡi tháng chín ơi…


Vugia K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét