Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Những Bước Nhỏ Không Hồn



Ngày trở lại mái trường xưa thương nhớ
Mình chợt buồn trong hoang lạnh bơ vơ
Nhớ ngày tháng vui đùa trên lớp học
Giờ lặng im trong màu nắng hoen mờ

Ngày mắt xanh tuổi hồng em mơ mộng
Như hoa đào đùa trong nắng ban mai
Tà áo trắng bay bay trong trời rộng
Gót chân son nhí nhãnh tóc mây dài

Vòng tay ngọc cặp ôm choàng trước ngực
Mùa thu sang bối rối sắc quên vàng
Dáng tha thướt trên sân trường bước nhỏ
Những ánh nhìn tha thiết cứ theo sang

Cành phượng vỹ ngỡ ngàng loang sắc úa
Rơi ngậm ngùi trong ngắt lạnh hoàng hôn
Rưng rức nhớ thuở huy hoàng xa vắng
Từng cơn đau trên bước nhỏ không hồn ...

Nguyễn Tấn Lực  K6


Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016

THIÊN DI



(Thương tặng anh TN và các bạn xa xứ...)


Những bầy chim thiên di
Những bầy chim thiên di
mang mùa thu đi
mang mùa thu đi…

Cánh chim thiên di
Cánh chim thiên di
Tiếng sáo thầm thì
Tiếng sáo thầm thì…

Quê hương còn lại những gì,
mịt mờ sương khói biên thùy mù tăm,
Thôi đành góc bể xa xăm
Thiên di đứt ruột âm thầm khóc quê,
Bao giờ chim cũ bay về?

vugia K7

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

NHỚ QUÊ


Có gì ngờ ngợ trong tôi
Ở quê mà cứ đứng ngồi nhớ quê
Vẫn bờ cỏ, vẫn triền đê
Mà như hồn phách trôi về đâu đâu
Vôi buồn loang trắng ngọn cau
Mẹ không còn để dây trầu lên xanh
Cha không còn giọi mái tranh
Khói lam chiều đã hóa thành cổ thi
Dây bìm vắng tiếng chim ri
Hình như mắt lá có gì cay cay
Vốc từng bụm thóc trên tay
Nhớ ơi thậm thịch tiếng chày giữa khuya
Sảy sàng xoay cái vành nia
Trăng non nhớ tiếng gàu khua giếng làng
Đã đành thế cuộc sang trang
Cớ sao tôi vẫn bàng hoàng nhớ tôi
Nhớ đôi guốc chỗ chị ngồi
Tiếng ru đưa bốn tao nôi ngập ngừng
Bây giờ mùa đã sang xuân
Tôi ngồi vuốt lại nếp buồn sáu mươi
Chưa đi đã méo nụ cười
Ở quê mà giống như người ly hương

Huỳnh Văn Mười - K7

Thơ LÝ HOÀNG


Ngược đường gió bụi chiều nay
Hương bay theo gió bao ngày thu đi
Yêu thương một nửa đau vì
Tình trên sỏi đá thu đi đông về
Sáng nay ngồi uống cafe
Phố xưa Đà nẵng đường về cố hương
Ân tình sao mãi vấn vương
Tìm trong ký ức nhớ thương vô cùng
Ước gì tình mãi thủy chung
Để con chim sáo thẹn thùng bước qua
Duyên tình tuy vẫn còn xa
Chữ duyên, chữ nợ khéo là ghét nhau
Sáng nay lòng thấy nao nao
Hai thương, một nhớ ẩn sâu trong lòng
Đường về bao những cầu mong
Thu đi đông đến xuân trong vỡ òa .

Lý Hoàng - K8

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

NHỚ CHỢ SA ĐÉC ..


chia tay em, em về Sa đéc
cũng mười năm ta không đợi chờ nhau
ghé Mỹ Tho, qua đò Mỹ Chánh
bến Hàm Luông mình nới vòng tay
chia tay em, em về Sa Đéc
lá mười năm rũ úa bên đồi
Tống Phước Hòa còn ai em nhỉ ...(*)
chừ trở về ..em tím cả bờ môi
chia tay thôi ..không còn "duyên" ngày cũ
bên chợ chiều Sa Đéc cũng buồn thôi ..
tình cũng hết bên bờ Mỹ Chánh
xa mất người ..mình ôm mãi đơn côi ...

Phan MinhTa - K8

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016

NUỐI…



Cô Tô lửa cháy mờ cung gấm
Lầu vàng bỗng chốc hóa tro than
Phù Sai đâu tiếc kinh thành cũ
Ngàn đời vương mãi bóng Tây thi.

Mỵ Nương nhớ quá sáo Trương Chi
Dằng dặc lệ rơi những đêm dài
Xót khối tình si mang xuống mộ
Còn nuối bóng nàng chẳng chịu tan.

Huyền Tông về lại đất Trường An
Khắc khoải năm canh khúc đoạn trường
Đau đớn phù dung xưa sớm rụng
Đâu khúc nghê thường… hỡi quý phi!?

Thương ai nuối mãi một người đi
Để bóng trăng soi tháng năm dài
Thu nhạt, đông tàn, rồi mai rụng
Người cũ chưa về - hương sắc phai…

PHAN MẠNH THU - 28/01/2012

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

Thơ LÝ HOÀNG


Em đi rồi biển bỗng hóa hoang liêu
Dấu chân em đâu còn in trên cát
Sóng vỗ bờ ôm biển khát vào đêm
Trăng đêm nay trên đầu ngọn liễu mềm
Như réo gọi lòng đêm vào quá khứ
Anh đã về đây nhớ người xa xứ
Biền biệt nơi nao nghìn dặm muôn trùng
Nỗi buồn đêm nay như muốn vỡ tung
Biển gào thét từ nghìn trùng xa lắm
Một thuở yêu em tình yêu còn thắm
Bỗng hương tình nghe hóa dại đêm nay
Nhớ về em, tình yêu bỗng hóa say
Ru em giấc ngủ bao ngày chờ mong
Ước trông ai về, sau những đêm hồng
Uyên ương vỗ cánh, tình trông đợi chờ
Nhớ em anh viết bài thơ.......!

LÝ HOÀNG - K8

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

MẸ NHƯ ĐÓA TRĂNG RẰM


Con lớn lên giữa trời đất gọi mời
Mẹ đã chắp vào vai con đôi cánh
Đường muôn hướng gánh mây trời lành lạnh
Và đôi chân là sông nước cuộc đời.
Vườn sơ sinh tiếng chim khóc à ơi!
Mẹ chắp vào vai con cánh én
Rồi lớn lên vời vợi quá đường trăng
Theo sông nước chảy trôi ngoài vạn bến.
Ngày tuổi nhỏ con lên chùa cung kỉnh
Đứng chắp tay quỳ bên mẹ trang nghiêm
Mẹ hiền từ trong bóng Phật an nhiên!
Đã soi xuống cả đời con ánh sáng.
Tiếng chuông ngân hí hửng tuổi hoa đèn
Đã thôi thúc trống lòng con Bát Nhã
Từ nát nhàu ảo mộng dưới chân đi
Cả mưa nắng rối bời trên mái tóc.
Như chú chim non chuyền qua cành hớn hở
Cây lá gầy hao từng ngón xuân nồng
Chừ khô héo giữa mênh mang trời đất
Gió mười phương mẹ ôm ấp đôi tay.
Ngọn tùng cao sừng sững đó ô hay!
Che bóng mát đời con xanh cỏ dại
Con quỳ gối dưới đêm nay độc thoại
Nghe suối ngầm từ đỉnh núi chuông ngân.
Chút hình sương bóng khói đời con
Xin cảm tạ cả trần gian hương sắc
Cả mặt đất hân hoan lẫn gừng cay muối mặn
Cho đêm nay vằng vằng ánh sao băng.
Giữa mùa thu lòng thơ ngây hoa cúc
Mẹ bao la nôi ru là vầng trăng.

Phạm Thư Cưu - K4

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

NỢ XƯA...



tôi nợ em ..một chiều thu xa lắc
một chiều xuân em bỗng quay về ..
hương nhan sắc, không còn nguyên sơ ấy
một chiều xuân ..em bỏ dép xa quê
tôi nợ em …giấc mơ hồng đêm nọ ..
trời cao nguyên đậm rét sương mù
cái nợ tình xưa bám đời ta đó …
khổ hạnh nhiều ..vời vợi mấy thu qua ..

PHAN MINH TA – K8

Thương Quá Miền Trung


Con ở Miền Nam xa xôi
Nghe quê mẹ Miền Trung ngập chìm mưa bão
Cơn lũ lớn bạo tàn cuồng nộ
Xé nát thôn làng , đau xót tang thương
Mây xám đầy trời phủ kín quê hương
Biển nước mênh mông,một màu tang trắng
Gió rét lạnh căm, mắt mẹ buồn xa vắng
Tay guộc gầy sao ngăn nỗi bão giông
Nước vẫn dâng tràn, trắng xóa mênh mông
Của mất, nhà trôi, đâu còn gì nữa

Anh phương Nam lòng như đốt lửa
Thương quá quê nhà,những đứa em thơ
Bão lũ tơi bời trường lớp xác xơ
Sách vở mất rồi chỉ còn là nước mắt
Chiếc cầu em qua lũ về trôi mất
Làm sao đến trường, ngày đi học thật xa…

Xin gửi quê hương chút nắng hiền hòa
Tấm lòng đồng hương ngọt bùi chia sớt
Thiên tai qua đi, rồi bình yên sẽ đến
Ta lại vươn lên từ những hoang tàn

Xin gửi quê hương chút nghĩa cũ càng
Đời cơm áo cũng qua rồi bão lũ
Mà tình quê vẫn sôi mùa giông tố
Một trời Nam chan nước mắt như mưa…

Nguyễn Tấn Lực & Nguyễn Đại Bường


Rét mướt lời mặc khải


Lối về Thạch Thảo viên trang
Vô biên nỗi nhớ mang mang góc trời
Vô tình nhặt chiếc lá rơi 
Mắt nhòa nhân thế bời bời hư sinh
___o0o___
Thạch Thảo viên ơi đá cỏ sầu
Gió núi mây ngàn thổi về đâu
Gượm gót chân hoang hồn phiêu bạt
Ráng chiều biến ảo bóng chìm sâu
Màu thương tím ngắt thoáng mơ màng
Lá thôi tình tự giấc mơ tàn
Nhớ đựng rừng xưa tràn hư ảo
Ma trơi tiềm thức bủa giăng ngang
Men đắng cuồng say mắt nồng cay
Vòng tay điếng lặng vờn cỏ may
Khơi trêu rét mướt lời mặc khải
Mai này tóc úa rụng đầy tay
Biên bờ xa ngái ngất mù khơi
Hụt hẫng môi mềm mộng tàn phơi
Lặng im khô khốc nhành thạch thảo
Biển mặn người ơi sóng ngợp trời
Thạch Thảo viên, Monday, October 10, 2016
Vũ Đan Huyền
Lời bạt
1_ Khơi trêu [Khẩy trêu]
“Gió chiều như giục cơn sầu
Vi lô hiu hắt như màu khơi trêu”
(Kiều)
.
2_ Cảm tác
Về thôi!...:
Hư sinh người viết thành trang
Mềm môi mặc khải ai mang về trời
Thạch Thảo ngồi đếm lá rơi
Chân hoang trở bước rối bời nhân sinh...
11 / 10 / 2016
Tri Nguyen
___o0o___
_ Họa vần cảm tác
Vẵng chuông cổ mộ
Dấu sương vệt cỏ thảo trang
Hồn u tịch với mênh mang đất trời
Vòng đời nhẹ bóng chiều rơi
Vẵng chuông cổ mộ bời bời triêu sinh...
Thạch Thảo viên, Sunday, October 16, 2016
Vũ Đan Huyền
Không có văn bản thay thế tự động nào.

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

CẢM XÚC THÁNG CHẠP


Khẽ khàng rây mưa tháng Chạp
Trạng nguyên đỏ sắc mặt trời
Hiên xưa biếc màu rêu cũ
Lộc vừng một thoáng rơi rơi

Nôn nao dậy thì hoa cúc
Rắc vàng lên nụ heo may
Cánh chim cuối mùa di trú
Về thương một nhánh sông gầy

Cây nêu lặn vào cổ tích
Cùng câu đối đỏ, dưa hành
Xa rồi mái tranh, khói bếp
Mẹ ngồi đếm lại ngày xanh

Tiếng gà vắt ngang sương sớm
Dường như có chút bồi hồi
Tinh mơ em về nhà Thánh
Rộn ràng áo trắng tinh khôi

Cuối năm dọn mình sám lễ
Đất Trời mở lượng bao dung
Hồn say trong men ân tứ
Con tim đập nhịp vô cùng

Huỳnh Văn Mười – K7

Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

XƯA, NAY VÀ MAI NÀY


Bầy kền kền rỉa rói những câu thơ
ngơ ngác thoi thóp thở,
chiếc
lá thu cuối cùng
bơ vơ…

Đất nước âm thầm dấu đi giọt nước mắt,
Cánh bướm mùa xuân khoe sắc giữa ngục tù,
Núi âm u mà biển cũng âm u,
Người công chính đi tìm lương tâm giữa rừng thù lang sói…

Bầy kền kền rỉa rói
thịt xương chính mình,
điêu linh…

Vugia K7

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

MẸ...


Đọa đày thân xác gầy khô
Gánh đời nặng oằn lưng mẹ
Lê từng bước khi vầng dương chưa hé
Gánh rau còm kiếm miếng sống cầm hơi

Áo quần là ... những miếng vá tả tơi
Đông rét lạnh căm - hè trưa nắng cháy
Những khốn khổ như trêu đùa tạo hóa
Sinh chi con người đau đớn thế đấng thiêng liêng ?

Đường dài dáng mẹ nghiêng nghiêng
Cuộc đời đảo điên - kiếp thương đày đọa
Rồi những lúc vô tình mưa tơi tả
Thân guộc gầy ... lấy đâu áo che thân ?

Con cái mẹ đâu ? Họ ở xa gần ?
Sao để xót đau phủ lên đời mẹ
Tôi ao ước một vầng dương chợt hé
Cho cuộc đời buồn vơi bớt thương đau ...

Nguyễn Tấn Lực K6
Ảnh : internet

Thích
Bình luận

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

THÀ NHƯ



Thà như đá sỏi lặng câm
Để thôi luyến khúc phù trầm nhân gian
Vẫy tay biệt phố lên ngàn
Chiều buông khe khẽ tiếng tràng hạt reo
Quê xưa khuất núi, khuất đèo
Muốn về thì tự chống chèo qua sông
Quẩn quanh chi đám bụi hồng
Đến như đá cũng chảy ròng mồ hôi
Thà như cỏ dại ven đồi
Đêm nghe tiếng dế hát lời vô tư
Vói tay hái quả đại từ
Vo tròn một mảnh phù hư trả người
Thà chưa biết khóc, biết cười
Biết trăm năm ấy phận người giả, chơn
Thắp yêu thương, xóa giận hờn
Một mai nằm xuống nhẹ tơn nỗi người

Huỳnh Văn Mười K7

(Hai câu cuối nguyên của mình là:
" Biết yêu thương, biết giận hờn
Để mai nhắm mắt sạch trơn nỗi người"
Còn 2 câu trong bài nầy là theo ý của Mùa Lặng)

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

TRI ÂM MÙA THU


Hôm nay có phải là thu
Mây năm xưa cũ phiêu du bước về
(Thơ Đinh Hùng – Đường vào tình sử)
1.
Nắng chiều bước qua sông
Lá thu dừng bên cửa
Trăng hay là ai vậy?
Cốc rượu đầy gương xưa
2.
Bếp chiều sợi khói nhớ ai?
Lá thu chạm khẽ bờ vai mây trời
Tóc bay khói sóng trùng khơi
Trăm mùa chim én phong phơi nụ cười 

NHẬT UYỂN – THƯ CƯU - K4
ĐN – SG. 8/2016 .

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016

Thơ LÝ HOÀNG



Bỏ lại sau lưng những tháng năm buồn đau nhức nhối
Bỏ lại sau lưng đường chung, lối ngõ đi về
Có những chiều buồn dài lê thê
Còn ai chung bước, lối về trên xóm vắng
Ngã rẽ cuộc đời, giờ đây dần xa trong yên ắng
Bỏ lại sau lưng, những đêm quạnh vắng mong chờ
Nỗi buồn rồi sẽ hóa thành thơ
Như mây trời bay về nơi vô tận
Những năm tháng dài, có biết bao điều lận đận
Chuyện yêu đương theo mây tận phương nào
Gió chiều lạnh, trở giấc chiêm bao
Hằn lên vết cắt sắc như dao, một thời để nhớ
Đã yêu nhau rồi bởi chữ thương và nhớ
Nó bồng bềnh, bảng lảng giữa trời thơ
Đêm nay sương khuya ướt sũng trăng mờ
Tan theo ảo ảnh mong chờ vào đêm ...!

Lý Hoàng - K8

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2016

VỊ NGỌT PHÙ SA

  
Rồi con nước cũng xuôi về phía biển
Còn lắng trên vết bùn vị ngọt phù sa


Còn trên cọng rơm vàng giọt nắng tháng ba
Và cơn mưa cuối chiều lang thang đi tìm bến đỗ
Mưa với nắng gặp nhau thành duyên nợ
Để hóa thân trong hạt gạo no tròn


Đất hiến mình trong biếc hạt ngô non
Trên vệt muối mồ hôi vai áo mẹ
Vệt mồ hôi vẽ nên hình sông bể
Con giong buồm bơi suốt cả trăm năm


Lá dâu nuôi khát vọng một thân tằm
Nên sắc lụa pha nắng vàng óng ánh
Nên chiu chắt từng sợi tơ mỏng mảnh
Nối ân tình buổi trước với nghìn sau


Bông bưởi thơm trong thau nước gội đầu
Nên chẳng trách mùa xuân dài đến thế
Nên hơi thở mùa thu lay thật khẽ
Mắt ai sâu thăm thẳm đến vô cùng


Đêm chong đèn thao thức với dòng sông
Thân cửa biển mà phách hồn ở đó
Nghe âm vọng tiền nhân trên vạn cỏ
Nơi vết bùn lắng ngọt vị phù sa

HUỲNH VĂN MƯỜI - K8