Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

THÀ NHƯ



Thà như đá sỏi lặng câm
Để thôi luyến khúc phù trầm nhân gian
Vẫy tay biệt phố lên ngàn
Chiều buông khe khẽ tiếng tràng hạt reo
Quê xưa khuất núi, khuất đèo
Muốn về thì tự chống chèo qua sông
Quẩn quanh chi đám bụi hồng
Đến như đá cũng chảy ròng mồ hôi
Thà như cỏ dại ven đồi
Đêm nghe tiếng dế hát lời vô tư
Vói tay hái quả đại từ
Vo tròn một mảnh phù hư trả người
Thà chưa biết khóc, biết cười
Biết trăm năm ấy phận người giả, chơn
Thắp yêu thương, xóa giận hờn
Một mai nằm xuống nhẹ tơn nỗi người

Huỳnh Văn Mười K7

(Hai câu cuối nguyên của mình là:
" Biết yêu thương, biết giận hờn
Để mai nhắm mắt sạch trơn nỗi người"
Còn 2 câu trong bài nầy là theo ý của Mùa Lặng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét