Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

NHỚ QUÊ


Có gì ngờ ngợ trong tôi
Ở quê mà cứ đứng ngồi nhớ quê
Vẫn bờ cỏ, vẫn triền đê
Mà như hồn phách trôi về đâu đâu
Vôi buồn loang trắng ngọn cau
Mẹ không còn để dây trầu lên xanh
Cha không còn giọi mái tranh
Khói lam chiều đã hóa thành cổ thi
Dây bìm vắng tiếng chim ri
Hình như mắt lá có gì cay cay
Vốc từng bụm thóc trên tay
Nhớ ơi thậm thịch tiếng chày giữa khuya
Sảy sàng xoay cái vành nia
Trăng non nhớ tiếng gàu khua giếng làng
Đã đành thế cuộc sang trang
Cớ sao tôi vẫn bàng hoàng nhớ tôi
Nhớ đôi guốc chỗ chị ngồi
Tiếng ru đưa bốn tao nôi ngập ngừng
Bây giờ mùa đã sang xuân
Tôi ngồi vuốt lại nếp buồn sáu mươi
Chưa đi đã méo nụ cười
Ở quê mà giống như người ly hương

Huỳnh Văn Mười - K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét