Cánh hồng trắng khép mình bên tán lá,
Vu-lan về
nhớ quá mẹ tôi ơi!
Người đã xa
mờ mịt cuối chân trời,
Gói theo
trọn cả cuộc đời…khốn khó!
Con thèm lắm
một hoa hồng màu đỏ,
Như những
ngày con còn nhỏ, mẹ ơi.
Tay cài hoa
mà sóng mắt rạng ngời…
Hãnh diện
lắm, vì cuộc đời còn mẹ !
Tuổi năm mươi vẫn cứ là…con trẻ,
Mỗi khi về ngồi cạnh
mẹ đó thôi !
Bỏ đàn con, mẹ lặng lẽ
đi rồi…
Về nơi ấy, chốn xa xôi, hoang
lạnh…
Hay mẹ lo, cha một
mình… cô quạnh ?
Mẹ vội về nằm bên cạnh, với cha !
Có khó gì đâu khi cài
một bông hoa ?
Mà mãi mãi cũng chỉ là
màu trắng ?
Ai từng trãi, qua trăm nghìn cay đắng !
Mới hiểu lòng, mẹ lo
lắng vì con...
Mới nhận ra, vì sao mẹ
mỏi mòn ?
Biết vì sao, mẹ héo hon thân xác ?
Mẹ xa rồi là nổi đau, mất mát,
Đỏ một cánh hồng, thèm
khát, có được đâu ?
Ai còn mẹ, hãy nhìn
vào mắt mẹ, thật sâu !
Đến bên mẹ, ôm thật lâu…tha thiết,
“Báu vật” đó, kẻo ngàn
sau nuối tiếc./.
Tháng 8/2015
THƯỜNG ĐOÀN .K.9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét