Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

Ừ mà em vẫn là em

.

Một mai giũ áo bụi đường
Lững đi quên thở miên trường giấc say
Chân về tay trắng đôi tay
Cánh chim tiền sử sũng bay ướt nhèm

Ừ mà em vẫn là em
Cớ chi ngày cũ kiêng khem có còn
Con đường nhỏ vệt cỏ mòn
Tự tình ru nhớ héo hon ít nhiều

Dòng trôi bến vắng cô liêu
Mang mang gọi nhớ rong rêu vỗ về
Ngày chiều tàn tạ hoang khê
Đeo mang chi mãi tái tê em à

Một mai em có ghé qua
Lau giọt sương mỏng nhạt nhòa mộ bia

Thạch Thảo viên, Thursday, September 08, 2016
Vũ Đan Huyền - K8

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

MỘT ĐÊM XA XÔI ...



Em không về trong mùa hạ
em không về trong mùa xuân
chiếc nón nghiêng nghiêng
áo dài tim tím ...
một vừng hồng và mùa xuân mênh mông ..
một mùa hương trinh mới
áo dài tim tím
ru tình liêu trai ...
e ấp no tròn
cái ngực
khoe duyên màu nắng
chiều vàng
cái sợi nắng vàng hoàng hôn
một cuối ngày mùa hạ
tiếng gọi bên kia rào tre
sau cây tràm bông vàng iểu điệu
dấu son môi trên vừng tóc thơ ngây
ta có lụy tình bởi em ..
một ngày thú tội !!
vầng trăng khuya
em và ta ..
một đêm xa xôi nuối tiếc ...

PHAN MINH TA - K8

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

Thơ LÝ HOÀNG


Ta về phố biển chiều nay
Chiều hoang biển lặng, tháng ngày đã qua
Tình buồn tình mãi còn xa
Đêm nay gió lộng, đường xa ngút ngàn
Thu đi bỏ lại lá vàng
Xác xơ cành lá, quan san nẻo về
Chiều tắt dần, nửa cơn mê
Lắng nghe hương gió, bay về rất xa
Nửa hồn vương, giữa lòng ta
Nhìn theo mây gió, tịch tà vào đêm.

Lý Hoàng K8

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

THÁNG CHÍN NGƯỜI VỀ...



Người về tìm lại bóng
Tháng chín ngậm ngùi mưa
Cuối trời trăng khuyết nửa
Dáng nghiêng gầy bơ vơ.

Người về ngang cõi nhớ
Xao xác thu vừa sang
Mùa xưa chừng đã vãn
Nào đâu còn ai chờ!…

Người về qua trường cũ
Phượng cuối mùa buồn rơi
Dấu hài xưa vời vợi
Tìm đâu? – cát bụi mờ.

Người về nghe tiếng sóng
Mịt mờ bóng hải âu
Thuyền về đâu mất dấu?
Buồn như chưa bao giờ!

PHAN MẠNH THU – K9



(Ảnh trên internet)

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

XA CÁI DÒNG SÔNG


Xa Sài Gòn bỏ lại dòng sông
nhớ cầu Tân cảng(*) hương nồng hương em ..
bứt gié lúa ..tay chạm môi mềm
hồng hoang phố thị êm đếm ngắm mây
ruộng xa lộ ..lúa chín đầy
vàng bông lúa mọng vai gầy em cong
nắng vàng một sợi tóc hong ..
em là nhan sắc mấy vòng trói ta ..
xa Sài Gòn một thuở phù hoa
em đi gom hết đèn màu lung linh ..
để ta làm kẻ thất tình
chạy lên chạy xuống bùng binh Bến Thành ...
xa Sài Gòn thuở nọ tóc xanh
có dòng Bến Nghé, lá xanh bờ kè
thương người hun chút sau hè
rứa mà mộng mị.."se se" nhớ hoài ...

PHAN MINH TA - K8
(*) cầu Sài Gòn

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

HÌNH NHƯ...


Hình như trong cơn mưa
có vài giọt nước mắt
nên chi ta vuốt mặt
thấy vị mặn thiên đàng…

Có trong lộng gió ngàn
tiếng thở dài đứt quảng
nên hoàng hôn đời cạn,
lại thấy lòng lao xao…

Vugia Vnl - K7

Thơ LÝ HOÀNG


Bao năm xa cách quê nhà
Giờ đây trở lại, đường xa mịt mờ
Nhớ khi lúc tuổi còn thơ
Đi theo chân mẹ, ậm ờ khóc kêu
Mẹ bồng, mẹ ẳm nuông chiều
Giờ con khôn lớn, nhớ nhiều mẹ ơi
Đường về lòng những đầy vơi
Giờ thương nhớ mẹ ầu ơi thuở nào
Đêm nằm, những lúc chiêm bao
Mẹ không còn nữa, lòng bao ưu phiền
Đường về chiếc nón nghiêng nghiêng
Chiều hoang gió lạnh, ưu phiền con mang
Đường quê đón bước chân chàng
Trở về quê mẹ, con mang một đời
Giờ đây nước mắt con rơi
Rớt trên đám cỏ, chơi vơi giữa chiều
Con về lòng thấy buồn thiu
Hoàng hôn tắt lịm , liêu xiêu nỗi niềm....!

LÝ HOÀNG - K8

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

SÔNG QUÊ


Ngày xưa trên khúc sông quê
Thu Bồn uốn lượn chảy vào quê em 
Lục tìm ký ức mà xem
Dòng sông thơ mộng ngoài rèm rơi mưa
Hạ về nhớ lũy tre trưa
Thu sang nhớ khói bếp vừa bay ngang
Ven sông mấy đoạn đường làng
Chông chênh bãi đá nhô ngang bên triền
Tuổi thơ ngày tháng đẹp duyên
Ra sông tắm mát ở miền quê xinh
Trăng quê đẹp lắm bao tình!
Khi tròn lúc khuyết lung linh trên cành
Trong vườn cây cối tươi xanh
Ngoài sông cánh bướm lượn quanh chập chờn
Tuổi thơ hay thích phần hơn
Vui chơi mà cũng giận hờn đó nha!
Sông quê những buổi chiều tà
Thướt tha êm ả thật là vấn vương!
Ngày về thăm lại quê hương
Cho ta về với chung đường thêm vui...
Hồ Tiến Triển K7

CÁCH XA


Thơ em nhả khúc nhạc buồn
Mang theo sông suối khe truông lặng sầu
Chiều vàng héo hắt nương dâu
Mênh mang gối rặng trâm bầu bóng mây
Đường xưa hun hút xanh cây
Lời chim ríu rít gọi bầy sang thu
Trời xanh thấu nhánh mù u
Cánh diều no gió mịt mù tuổi thơ...

Đời em canh vắng đợi chờ
Đời anh khuất lấp bụi mờ sương phai
Nghe chừng như một tiếng ai
Ai thương ai nhớ-năm dài cách xa!!!

Đỗ Xuân Khẩn K6

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

MÙA THU CŨ


Nhớ lại mùa Thu cũ
Một mình đi lang thang
Trong công viên lạnh giá.
Nhìn lá Thu bay bay
Nai vàng ngơ ngác nhìn
Chợt nghe tiếng động nhẹ
Nai chạy vào hư vô
Ta đứng ngẩn ngơ nhìn
Lá trên cành vẫn rơi
Mây trôi về cố quận
Ta thì vẫn một đời
Kẻ lãng du rong chơi
Xuôi ngược giữa trần gian
Ngẩn ngơ nhìn cố quận
Một thoáng buồn thiên thu …
Võ Văn Chương K7

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

BA TÔI: NGƯỜI CHIẾN SĨ VÔ DANH và KẺ LỮ HÀNH CÔ ĐƠN


(Mến gởi anh Hai và các Em của tôi)

Thuở sinh tiền Ba thường kể cho tôi nghe về cuộc đời của Ba trên mọi lãnh vực cũng như chỉ bảo cho tôi những kinh nghiệm về cuộc đời.
Duy chỉ có cuộc đời chiến binh của Bà mới làm cho tôi suy nghĩ nhiều. Sau lần nội tôi bị người Pháp sát hại, Ba tức giận vì mối thù riêng của gia đình cũng như mối thù chung của tổ quốc, ba gia nhập vào hàng ngũ Vệ Quốc quân. Ba là một chiến sĩ can trường. Có lần Ba bị bắt, quân đội Pháp đưa Ba ngang qua sông Trường Giang thì Ba nhảy xuống sông trốn thoát dù biết rằng những viên đạn từ trên thuyền nhả xuống dòng sông yên lặng vào đêm khuya tối trời như đêm khuya của đất nước thời đó thì khó mà thoát chết.
Ba thường kể về chiến lợi phẩm mà Bà lấy được từ quân đội Pháp là khẩu súng lục. Một vũ khí rất quí và hiếm thời đó.

Lần đưa tiễn Ba về nơi an nghỉ cuối cùng, Bác họ tôi cho xe tang ngừng ở bên lề đường của đoạn đường từ Hà Lam xuống chợ Được để làm lễ truy điệu cho Ba. Bác kể đó là chỗ Ba nằm trong lúc hai bên đụng độ nhau.
Là một chiến sĩ can trường, lập nhiều chiến công, là một học sinh xuất sắc. Ba đã từng là học sinh của trường trung học Lê Khiết ở Quảng Ngãi nhưng rồi Ba cũng "Giã Từ Vũ Khí" để trở lại đời thường. 
…..

Sau năm 1975, nhiều người quen từ chiến khu trở về thăm Ba. Nhiều người có chức vụ khá lớn. Tôi tiếc rẻ nên có lần hỏi Ba nếu Ba còn ở lại chiến khu thì chắc giờ này ba lên đến (tôi ngừng lại chốc lát để thăm dò ý Ba), bất chợt Ba nói lên tới bàn thờ.
Ba có người em tham gia chiến trường Tây Nguyên và hy sinh ở đó. Sau nầy đất nước hết chiến tranh một mình lặng lội lên Tây Nguyên để tìm xác em mình nhưng không thành nhưng cũng nói lên được tấm lòng của người anh đối với em. Có lần đáp đò máy qua phố uống café với bạn, tình cờ tôi thấy họ dẫn độ Ba từ phía càng sâu đến cảng Bạch Đằng. Vài ngày sau mới biết các tàu vận tải của Ba đã được nhà nước mượn để xử dụng.

Ba lấy tựa đề cuốn truyện “Đời Mưa Gió” trong Tự Lực Văn Đoàn để đặc bút hiệu cho mình. Ba là người chém sóng lặn gió để mang lại niềm vui cho gia đình. Ba đúng là người sống đời mưa gió. Tôi nhớ có lần một chuyến hành trình tự Phan Rang về Đà Nẵng, Ba và tôi bị tai nạn ngoài khơi biển Nha Trang xém chết. Những ngày cuối thánh Chạp, nước biển rất lạnh. Tôi nhảy xuống biển là vội leo lên tàu mà Ba tôi đã ở dưới đó hàng giờ để sửa lỗ thủng của tàu và về đến nhà bình an.
Một buổi chiều năm đó, lúc tan lớp trở về ký túc xá, vừa ra đến cổng trường đã thấy Ba chơ vơ đợi tôi ở đó. Tôi muốn khóc lên vì thương Ba đã bỏ một quãng đời tạo nên sự nghiệp phút chốc đã biến thành mây khói. Ngồi lên xe, Ba chở tôi đến một tiệm ăn và giới thiệu người chủ tiệm ăn là bạn của Ba. Ba bảo tôi cứ ra đó ăn và ký chịu, Ba sẽ trả sau (Thời buổi đó Ba làm gì ra tiền nên con đâu đám ký chịu).
…..

Mẹ qua đời, mười năm sau Ba bước theo bước chân của mẹ và mười năm đó, con “lang thang theo bóng chim gầy.”
Viết lại vội vàng mấy dòng nầy nhân ngày lễ Farther's Day để nhớ lại những tháng ngày bên Ba.

Dù con không viết hết ý nhưng Ba thật sự là Người Chiến Sĩ Vô Danh và Kẻ Lữ Hành Cô Đơn.
Lawrenceville, GA
Võ Văn Chương K7 Jun 21, 2016

MẸ TÔI


Tôi yêu mẹ tôi
tháng năm qua đời...vất vả ngược xuôi
mẹ vẫn đi _về một lối, nuôi con
Mẹ tôi
bước thời gian, mỏi mòn... đôi mắt đợi... ngày tôi lớn khôn,
chắp hạnh phúc từ những áng mây buồn, mẹ dấu...
dòng sữa thấm lòng đâu dễ con quên
Mẹ tôi
một nắng, hai sương
mênh mông đời bận rộn tai ương
vẫn kiên cường cất khổ, nuôi con
Mẹ tôi
Ngày lại, ngày qua, bóng dài bên bến đợi
mắt dõi theo con, tím cả nhớ thương...
Con vẫn biết... tình mẹ tỏa ngát hương
mềm gót tha phương... ra đi cầu thực
rồi con sẽ về bên mẹ, mẹ yêu!
Mẹ ơi
Con hạnh phúc bên đời có mẹ
ngọn gió đầu hè, que lửa đêm đông
Là Mẹ... tình biển rộng mênh mông
Con cầu xin Trời...
mẹ sống lâu trăm tuổi
Và cảm ơn Trời, đời vui có mẹ.

Phạm Nguyễn ( Nguyễn Thị Đào K9)
(Kính tặng các mẹ nhân ngày báo hiếu)

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Thơ PHAN MINH TA


Goodbye em, mùa thu rụng lá
trăng cao nguyên rớt lại bên thềm
em cứ đi, một mình tôi ở lại
nghe cái buồn rao mãi chốn khuya đêm ..
Goodbye em, những chiều sai hẹn
Thư Viện buồn không thấy áo dài bay
chiều Gia Long em về mẹ "mắng"
chớ "dùng dằng" một kẻ trắng tay ...
xa thôi em, một mùa xuân xa vắng ..
New south Wales buồn.
mơ mộng với tương tư ...

******************
vậy là nàng cứ đi ..
ta trở lại ..
như đi qua mùa cổ tích
cái thời xưa ...
khu vườn cây rừng nhỏ
em trồng lang (*)
tôi cuốc đất như đùa ...
người ta chống "đế quốc"
tôi tà tà chống nạnh
ngắm bầu trời
ngắm áo ẻm rách hai vai
áo của mẹ
you mặc vào cũng good !!
gái thị thành cũng được gái quê ..
nàng cứ đi, mười năm mộng mị
soi bóng trăng, soi cả tim mình
ai cũng sợ ..cho lần lỗi hẹn ..
ai cũng mơ hồ ..khi "tim đập rung rinh"..
cứ đi thôi..., ngày xưa quá cũ
tình như non cao,
như bóng nguyệt giăng đầy
em huyền diệu
như một lần trơ trọi
dáng hao gầy ..
như những sợi màu mây.


PHAN MINH TA – K8
(*)khoai lang ..

Ánh mắt nai



lỡ hồn
chạm
ánh mắt nai

mùa thu
bối rối
vàng
phai sắc vàng

ngồi
đan cọng nhớ
miên man

đôi
bờ mi động
mấy
hàng cây nghiêng

long lanh
màu
mắt nhung huyền

giáng tiên
ngọc nữ
còn
nguyên dáng người

thanh tao
ngọc nói
hoa cười

đường tu
ta vụng
gọi người tiếng yêu ….

nguyễn tấn lực K6



Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

Vớt nhánh rong chìm


Hong bờ tóc rối
Triền tình trôi xuôi
Vắng tiếng thở dài
Xa mãi ngàn năm

Bóng nhỏ bặt tăm
Dặm dài lững thững
Vết quầng xa xăm
Môi rưng nhịp thở

Tiếng chim sáo sậu
Về đậu trong tim
Vớt nhánh rong chìm
Khô màu tím lịm

Quán vắng nay đâu
Góc thầm nương náu
Phai nhạt úa nhàu
Cung trầm đau đáu

Chỉ ngần ấy thôi
Buốt vành môi câm
Ôm chầm trái cấm
Hoang phế địa đàng

Phố xá thênh thang
Chân tê điếng mỏi
Lúng liếng tơ vàng
Tình hờ hững gọi

Chốn lặng quay lưng
Buông chùng ngày lại
Hương cũ ê hề
Mê man tình ái

Thạch Thảo viên, Monday, September 05, 2016
Vũ Đan Huyền
Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và văn bản

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Dòng Sông Cô Đơn


Về lại dòng sông nắng vàng thương nhớ
Sóng dâng trào biêng biếc tuổi hai mươi
Chiều chợt thoáng ngày vui nào cúi mặt
Còn đâu em dáng mộng tuổi yêu người
Nhặt chút nắng khơi mùa xuân trở lại
Giọt hao gầy dần héo hắt trên cao
Nắng tan vỡ lên sắc chiều hoang dại
Con tim đau nỗi nhớ cứ dâng trào
Từng giọt nắng úa vàng trên phiến lá
Bờ cát xưa ôm mặt khóc dòng sông
Cánh chim mỏi trong vùng trời xa lạ
Bay về đâu ngày tháng đã phai hồng
Trầm đáy sông vớt nắng vàng tàn tạ
Làm sao hong nỗi buốt giá con tim
Lá thu vàng gió về rơi tơi tả
Bóng chiều xưa nỗi nhớ vẫn im lìm.
Nguyễn Tấn Lực

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

Cánh mây mong mỏng góc trời nghêu ngao


Biển đời quán vắng chiều rơi
Cánh mây mong mỏng góc trời nghêu ngao
Điệp trùng bóng nước lao xao
Vèo bay cõi mộng tình bao la tình
Ơ hờ bến ghé lặng thinh
Suối trơ sỏi đá gập ghình chênh chông
Cớ chi tiếng hót trời không
Nghe ra xa vắng đồng mông quạnh tề
Đường tim lạnh tái lạnh tê
Sương mù giăng tỏa nẻo về chốn đâu
Bần thần lần bước chân cầu
Hoa rơi bến đợi nhạt màu nước xuôi
Núi rừng đựng nhớ khôn nguôi
Oằn nghiêng bóng tháp ngậm ngùi trơ vơ
Bơ thờ vắt kiệt hồn thơ
Cơ hồ mông muội ngóng hờ chiêm bao
Thạch Thảo viên, Friday, September 02, 2016
Vũ Đan Huyền

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.



                  CHUYỆN MẤY TÊN TRỜI ĐÁNH TRẬT BÚA.

                                       
     Ngọc Hoàng lệnh cho Thiên Lôi vác búa đi tìm mấy tên “Trời đánh” để nện chúng một búa cho bỏ ghét. Thiên Lôi vác búa tà tà lên đường…
      Tại một địa điểm hết sức bí mật, bộ tam “Trời đánh” đang tổ chức ăn uống nhậu nhẹt tưng bừng mừng công . Đến lúc ngà ngà say, chúng thi nhau “nói ra sự thật”, nhưng nếu ai đó là người ngoài cuộc vô tình nghe được, chắc chắn  nghĩ là tui nó đang khoác lác...
      Đầu tiên, tên…"ĐÚNG QUI TRÌNH”, thường trú tại…cửa miệng các quan nhân, lên tiếng trước:
- Thành tích của tui nhiều lắm, nói tới mai cũng chưa hết, vậy tui xin báo cáo điển hình một số thành tích tiêu biểu thôi, để các huynh nghe chơi này… tại cơ quan X, việc bổ nhiệm  toàn người nhà, bà con cháu chắt bên chồng bên vợ vào đầy cơ quan, trở thành cơ quan của gia đình trị. Tại tỉnh thành Y, việc cấp phép cho một dự án nước ngoài vượt thẩm quyền, dẫn đến ô nhiễm biển gây thiệt hại vô cùng lớn. Tại tỉnh Z, một ông lớn sắp về hưu đã bổ nhiệm con mình tuổi đời còn trẻ măng…non, vào vị trí lãnh đạo quan trọng, chủ chốt. Tại thành phố W, một ông lớn điều hành một công ty lớn làm ăn thua lỗ sơ sơ vài ngàn tỷ, được điều chuyển đi làm lãnh đạo của một tỉnh, vv và vv. Thế nhưng khi đổ bể, được dư luận, báo chí phanh phui, người ta chỉ cần gọi đúng tên tui, thế là mọi chuyện…êm như cái nhíp ! giỏi lắm cũng chỉ phê bình kiểm điểm sơ sơ cho có lệ rồi chìm xuồng.
        Tiếp đến, tên…  “BÀI HỌC RÚT RA” trú cùng thôn với ông “ ĐÚNG QUI TRÌNH” đằng hắng mấy cái lấy giọng, rồi oang oang cái mồm:
- Như thế cũng chẳng ăn thua gì so với tui, nhiều vụ việc động trời vở lở tuầy huầy, ví dụ như…bổ nhiệm sai, rước của nợ của nước ngoài về gây ô nhiễm môi trường, mua sắt vụn về hô giá kim cương, cầu đường ngàn tỷ làm trước hỏng sau…vậy mà chẳng ai làm sao cả, đó là nhờ họ biết cách  gọi đúng tên tui.
        Nãy giờ, tên “RÚT KINH NGHIỆM” chẳng nói gì, hắn chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười…nhếch mép làm rung mấy sợi râu con kiến, chờ đến lúc hai tên kia nói xong, đến lượt hắn thủng thỉnh:
- Mấy anh nói làm tui…mắc cười quá, thành tích của mấy anh có bỏ bèn gì so với tui, chỉ là con tép riu, đây nói cho mà biết nhé, nhiều sai phạm nghiêm trọng, tưởng như lên đoạn đầu đài rồi, thế mà người ta gọi đến tên tôi là … xong ngay, coi như không có vấn đề gì xảy ra, ghê ghớm chưa? bởi vì sao các anh biết không ? bởi vì bản thân  tui là “một sợi dây” chỉ có một đầu, không có đầu còn lại, nên chi người ta cứ rút, rút mãi, rút mãi đến tết Công-gô cũng chưa xong. Rút xong mới xử lý, mà rút mãi không xong thì làm sao mà xử lý cho được?
         Tay “RÚT KINH NGHIỆM” vừa dứt lời, đột nhiên cánh cửa bật tung, Thiên Lôi lừng lững tiến vào, bộ tam chưa kịp phản ứng đã bị Thiên Lôi nện cho một búa, một tiếng nổ long trời lở đất, kèm theo một tia chớp kinh hoàng, cát bụi tung mù mịt, đến khi tan mây khói, tưởng đâu  bộ tam “Trời đánh” chết đen thui bởi nhát búa của Thiên Lôi, ai dè trong lúc…vội vã, Thiên Lôi chỉnh búa trật…mục tiêu, dẫn đến sai vị trí, chỉ tạo ra một cái hố sâu, còn bộ tam vẫn sống nhăn răng. Buồn bực, Thiên Lội quay về chịu tội trước Ngọc Hoàng:
- Báo cáo Ngọc Hoàng, thần không hoàn thành nhiệm vụ được giao, xin nhận tội.
- Hà cớ làm sao? nói ta rõ coi?
- Dạ bẩm, lúc thần tìm ra ba tên kia, do luống cuống nên thần đánh trật búa!
- Đánh trật sao không đánh lại cho nó chết?
- Dạ, Ngài bảo là nện chúng một búa, nên thần chỉ dám đánh …một búa, lỡ trật thì thôi, thần phải quay về lại xin ý kiến tiếp, thần làm…"đúng qui trình" mà...
- Lại…"ĐÚNG QUI TRÌNH”, ta nghe cái tên này quen quen! Thôi được, đánh trật búa lần này, ngươi nhớ "BÀI HOC RÚT RA” đấy nhé!
- Dạ, cám ơn Ngọc Hoàng, thần sẽ RÚT KINH NGHIỆM cho lần sau ạ.
        Sự việc chỉ có vậy, thế mà người đời sau cứ bàn tán xôn xao…
- Ước chi mà lúc đó Thiên Lôi đừng vội vã, bình tĩnh chỉnh đúng mục tiêu mà xáng búa, thì ngày nay bá tánh được sung sướng rồi….

                                                                                            THƯỜNG ĐOÀN. K.9

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016

RỒI MỘT NGÀY ...


Rồi mai kia ta về với đất
bỏ lại sau lưng ..
những chuyện tình khổ đau ...
bỏ lại con đường quê rất cũ
bỏ lại người thân
lạc lõng tháng ngày
ta sầu khổ "linh hồn không ngủ"
trong ngàn xa
nhìn mãi xuống trần gian
thấy em đứng
bên tường vôi xám
trên tay em .
những thương xót điêu tàn
Rồi một ngày ta về với đất
không chiêm bao ..
không thấy hạt mưa chiều
không thấy nắng hạ
và mùa xuân hương sắc
không hoa hồng..
lá rụng hoang liêu ..
Rồi một ngày ta lên trên nớ
"nước thiên đường" khép chặt ...
mãi nghìn năm ...
ta cứ mãi quanh co bên hố thẳm
nằm nhìn mây
và mộng ánh trăng rằm ..


Phan Minh Ta K8