Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Thơ PHAN MINH TA


Goodbye em, mùa thu rụng lá
trăng cao nguyên rớt lại bên thềm
em cứ đi, một mình tôi ở lại
nghe cái buồn rao mãi chốn khuya đêm ..
Goodbye em, những chiều sai hẹn
Thư Viện buồn không thấy áo dài bay
chiều Gia Long em về mẹ "mắng"
chớ "dùng dằng" một kẻ trắng tay ...
xa thôi em, một mùa xuân xa vắng ..
New south Wales buồn.
mơ mộng với tương tư ...

******************
vậy là nàng cứ đi ..
ta trở lại ..
như đi qua mùa cổ tích
cái thời xưa ...
khu vườn cây rừng nhỏ
em trồng lang (*)
tôi cuốc đất như đùa ...
người ta chống "đế quốc"
tôi tà tà chống nạnh
ngắm bầu trời
ngắm áo ẻm rách hai vai
áo của mẹ
you mặc vào cũng good !!
gái thị thành cũng được gái quê ..
nàng cứ đi, mười năm mộng mị
soi bóng trăng, soi cả tim mình
ai cũng sợ ..cho lần lỗi hẹn ..
ai cũng mơ hồ ..khi "tim đập rung rinh"..
cứ đi thôi..., ngày xưa quá cũ
tình như non cao,
như bóng nguyệt giăng đầy
em huyền diệu
như một lần trơ trọi
dáng hao gầy ..
như những sợi màu mây.


PHAN MINH TA – K8
(*)khoai lang ..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét