Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

CHIỀU U UẨN GIANG ĐẦU


Chiều trầm mặc núi nghiêng sầu vạn cổ
Động lay hờ bằng lặng lá buông rơi
Âm giai rã chuông chùa hồi triêu mộ
Con nước nào chở nhớ nhịp đầy vơi
Chiều u uẩn giang đầu hồn xa vắng
Trơ núi đồi hoang phế gió lao xao
Con hoẳng nhỏ bơ thờ im câm lặng
Núi rừng xa bước mỏi lạc Vì Sao
Chiều cô tịch vẩn vơ con nước cạn
Sỏi đá chừ huyển hóa chốn tình thơ
Ôi mông quạnh cô thôn hồn khô hạn
Nghe liêu trai trầm tích thuở ngày mơ
Chiều tháp nhớ sắc tim màu tím lịm
Cánh rong chìm lơ lững tiếng bi ai
Cầu thệ thủy chập chờn vùi cõi mộng
Gót về đâu đâu hỡi hỡi ngày mai
Thạch Thảo viên, Sunday, August 28, 2016
Vũ Đan Huyền
___o0o___
*/ Họa thơ Nguyễn Tấn Lực
Ai ?
Ai giăng sợi tơ buồn lên tháp cổ
Cho buổi chiều rã rích tiếng mưa rơi
Cho sỏi đá tưởng nằm yên xứ mộ
Chợt xô về đau nỗi nhớ chơi vơi
Ai lay động núi rừng sâu hoang vắng
Cho cây cành bỗng trở giấc xôn xao
Cho dã thú ẩn mình trong yên lặng
Chợt mơ màng bên suối ngắm trăng sao
Ai khơi dậy suối nguồn xưa khô cạn
Cho tuôn trào thác lũ hóa thành thơ
Cho hoa lá nở trong mùa nắng hạn
Cho bướm vàng ngơ ngẩn giữa trời mơ
Ai cúi mặt cho hoàng hôn chết lịm
Cho đêm dài hiu hắt nhớ nhung ai
Cho khúc nhạc lạc loài cơn huyễn mộng
Chợt mơ hồ một tia nắng ban mai…
Nguyễn Tấn Lực
 
Trong hình ảnh có thể có: văn bản và nước

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét