Nhân dịp cuối tuần, anh Đoàn Thường thư giãn với câu chuyện:
QUÁI VẬT
THỜI…HẬU SỬ !
Đang nhâm nhi hoa quả, hai tên “khỉ
vệ” vào báo cáo:
-
Bẩm Hầu Vương Đại
Ca, có sứ giả của Long Vương Đông Hải xin yết kiến.
-
Cho vào….
-
Đại thánh vạn
tuế, vạn vạn tuế !
-
Có thật là sứ giả
của Long Vương Đông Hải đó không ? Nhìn tụi bây sao giống mấy tên tiểu yêu quá,
nghi lắm, thời buổi này thứ gì cũng giả được hết, kể cả…người !
Chạm tự ái, sứ giả của Long Vương trình
quốc thư có dấu triện đỏ chót của Long Vương Đông Hải, xong vặn
vẹo:
-
Đúng! Cẩn thận
không thừa, ngay cả Đại Thánh cũng bị giả nữa là…
-
Ta là Tề Thiên
Đại Thánh từng đại náo thiên cung mà giả ư ?
-
Không giả sao đại
vương còn có tên…Tôn Hành Giả ?
-
Á đù đưa ! Mấy thằng
này khá, thôi được, đưa quốc thư đây !
Sau khi liếc qua quốc thư, Tôn Ngộ Không có
vẻ suy tư, rồi nhanh chóng quyết định luôn:
-
Ta sẽ đi gặp lão
ấy ngay bây giờ !
………………………
-
Chào Đại Thánh, đến
thủy cung sao không báo để bổn đệ đưa mấy em chân dài ra cổng đón tiếp mà vào
thẳng đây chi vậy ?
-
Thôi khỏi ! Thấy đại ca có thư mời khẩn cấp ta
đến luôn, bỏ hết mấy thứ thủ tục rườm rà đó để tiết kiệm ngân sách.
-
Thế thì ta vào đề
ngay luôn, sở dĩ ta cho mời Đại thánh đến đây, là vì Đông Hải ta đang gặp hiểm
họa, chỉ có Đại thánh mới may ra giúp ta được mà thôi.
-
Thẳng vấn đề,
không dài dòng như… báo cáo, tốn thời gian người đọc, người nghe, tốn giấy mực…
-
Số là mới đây
thần dân ta ở ven bờ phía tây cá chết nhiều quá, thổ địa nơi đó báo cáo rằng có
nhìn thấy xác trắng bờ cả mấy trăm cây số, vùng nước ấy bây giờ hầu như vùng
biển chết, ta đồ rằng ở đó có yêu quái xuất hiện, ta tức tốc lệnh cho các quan
võ nghệ cao cường, biến hóa cao siêu, đi xác minh, lập biên bản truy tìm nguyên
nhân về báo cáo, nhưng…quần thần của ta đã có đi mà chẳng thấy có.. về, có lẽ
tất cả họ đã bị yêu quái ăn thịt cả rồi…( vừa nói Long Vương vừa…quệt nước
mắt).
-
Sao đại ca không
đi xem thử con yêu nào lộng hành mà cho nó biết lễ độ ?
-
Tôi mà đi được
thì nhờ Đại Thánh làm quái gì ? Tui sợ mình tài hèn sức mọn không làm nên cơm
cháo gì, có khi lại “da cá bọc thây” thì hết đường về…chỉ
có Đại Thánh từng đại náo thiên cung, mình đồng da sắt, 72 phép thần thông biến
hóa thì may ra mới trị nổi con yêu quái này thôi.
Chạm vào dây…tự mãn, Đại Thánh rút gậy
như ý giắt trên mép tai múa một vòng tròn, làm cho mặt nước trên biển đông xoáy
thành một vòi rồng có đường kính cả trăm ki-lô-mét, tạo ra cơn bão gió giật cấp
17-18, và một trận động đất lên đến 9,1 độ richter. Chờ cho mọi thứ lắng xuống,
Đại Thánh tuyên bố…ta sẽ giúp đệ, tiêu diệt con yêu quái này chỉ trong vòng 3
nốt nhạc, đệ chờ đấy, vài phút sau xong việc trở về ta sẽ cùng đệ uống Hennessy
mừng chiến thắng. Lập tức Ngộ Không cân đẩu vân biến mất trong nháy mắt, nửa
giờ sau Đại Thánh mới quay về, dáng vẻ buồn buồn chứ không khí phách như lúc ra
đi, thấy lạ, Long Vương e dè hỏi thăm:
-
Đại Thánh đã diệt
xong con yêu quái rồi chứ ?
-
Diệt quái gì
được, nó không phải yêu quái, nó là một con quái vật khổng lồ, từ trên cao nhìn xuống ta thấy đầu nó rất to
nằm trên bờ, thân và đuôi nằm dưới biển, ta ước tính nó dài khoảng hơn…1400m.
Nó ăn gì mà nhai ầm ầm suốt ngày đêm, thở ra khí độc ngút trời, cây
cối chung quanh nó sống không nổi nói gì đến con người, những thứ nó không tiêu
hóa được ngày đêm nó thải ra biển ở phần đuôi, nơi có tới 3 cái…hậu môn, quan
sát chung quanh cái đuôi nó, ta đâu thấy có bóng dáng thần dân nào của ngươi
sống sót trên diện rộng hằng trăm ki-lô-mét, thật là kinh hải ! Ta biết ngay là
các quan cận thần tài giỏi của đệ chết là do nhiễm độc từ 3 cái hậu môn này
của quái vật, chứ chẳng bị yêu quái nào ăn thịt đâu, vung thiết bản định cho
nó một gậy thì từ trên cao có tiếng
Ngọc Hoàng vọng xuống…
-
Này Đại Thánh,
không được manh động, thần dân của Long Vương Đông Hải
chết là do Thủy triều đỏ, chứ không phải nó đâu, coi chừng oan cho người ta…
-
Ta thu ngay gậy
như ý lại, lượn thêm vài vòng quan sát thật kỹ, thấy conquái
vật này có vẻ gian tà, nếu để nó tồn tại, nó có thể hủy diệt tất cả, ta quyết
định không nghe lời Ngọc Hoàng, mà cho nó một gậy…lúc thiết bản vừa giáng
xuống, bất ngờ nó tung ra bửu bối chống đỡ!
-
Nó có bửu bối gì
mà lợi hại thế đại ca ? Đông Hải Long Vương hồi họp.
-
Bửu bối của nó là
ĐÁNH KẺ CHẠY ĐI, CHỨ KHÔNG AI ĐÁNH NGƯỜI
CHẠY
LẠI !
-
Thế đại ca phải
làm gì ?
-
Ta…bó tay.com
luôn chứ biết làm gì được nữa ! Thôi, ta không giúp gì được cho
đệ nữa rồi, bye đệ nhé, thông cảm cho Đại Thánh ta, thần thông biến hóa cũng bó
phép trước con QUÁI VẬT THỜI…HẬU SỬ này, ta đi đây, về với Hoa quả sơn, lo
chuẩn bị đối phó sự cố bùn đỏ là vừa…Đệ đợi 70 năm nữa, í lộn…700 năm nữa xem
thử có gì thay đổi không nhé, chào đệ.
Nói xong, Đại Thánh đằng vân biến mất,
mặc cho Long Vương Đông Hải ngửa mặt lên trời khóc 3 tiếng, úp mặt xuống đất khóc
3 tiếng, kêu la thảm thiết, than rằng:
-
Với con “quái vật
thời…hậu sử” này, ngay cả Tề Thiên Đại Thánh mà cũng
bó
tay thì Long Vương Đông Hải này bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hu
hu..
THƯỜNG
ĐOÀN K.9