Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016

NHỚ NHÀ



Tôi muốn về nhà chiều 30 tết,
Thắp nén nhang lạy cha mẹ yêu thương.
Tôi muốn về nhà chiều 30 tết,
Nhấp chén rượu nồng trên mảnh đất quê hương.
Tôi muốn về nhà chiều 30 tết,
Nhìn chồng, con thử chiếc áo tôi mua.
Mâm cỗ giao thừa đầy đủ cả,
Chỉ thiếu tôi vào thời khắc giao mùa.
Tôi muốn về nhà chiều 30 tết,
Ngắm giàn hoa nở rộ trước hiên nhà,
Nghe tiếng gió thì thầm trong nắng ấm,
Giọt nắng vàng còn sót lại cuối năm.
Tôi muốn về nhà chiều 30 tết,
Ôn chuỗi ngày dài rong ruỗi đã qua.
Quê hương ơi! Có biết chăng là:
Trong trái tim những người con xa xứ,
Vẫn hoài mong chiều 30 tết đươc về nhà!!!

 Huỳnh Thị Thùy K10

Gởi Nắng Cho Quê Hương


Đà Nẵng bây giờ lạnh lắm không em ?
Anh gởi chút nắng Saigòn về em sưởi ấm
Gió phương Nam thổi cong chùng nhánh nhớ
Nước sông Hàn có gợn sóng xôn xao ?
Nhớ quá Mỹ Khê sóng biển dâng trào
Ngày mình bên nhau xây lâu đài trên cát
Sơn Trà vút cao bài tình ca em hát
Chiều áo dài tha thướt nắng Tiên Sa
Ngày anh đi hạt nắng nhạt nhòa
Thương quá dòng sông một thời thơ ấu
Mẹ lặng yên cố ngăn giòng lệ dấu
Con trai xa rồi lòng mẹ có bình yên ?
Phương Nam xa xôi nắng ấm dịu hiền
Đêm từng đêm vọng lời ru của mẹ
Nắng tháng chạp hôn nụ mai vừa hé
Vẫn cứ mơ màng mùa xuân ấm quê ta
Bao nhiêu năm rồi phương trời ấy thật xa
Lòng vẫn khôn nguôi hướng về đất mẹ
Chút nắng miền Nam ấm lòng xin chia sẻ
Đừng trách chi người, thương nhớ lắm quê hương !
Nguyễn Tấn Lực K6

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

THÔNG BÁO " ĐẠI HỘI LIÊN TRƯỜNG QUẢNG ĐÀ - 2016"


MỘT HÔM LÊN NÚI




Một hôm lên núi ngồi ngắm mây
Phù vân sao bạc trắng chân mày?
Nghe hơi đá thở mòn sương khói
Phả xuống trần gian bay bay bay
Một hôm lên núi ngồi ngắm trăng
Ô hay! Vết lẹm nhíu khuôn Hằng
Ngân hà sao sớm đi đâu vội
Bỏ mặc sương mờ giăng giăng giăng
Một hôm lên núi ngồi ngắm tôi
Tìm trong râu tóc vệt luân hồi
Bỗng nghe trong đó lời ai gọi
Vay trả từ đây thôi thôi thôi
Một hôm lên núi, người có hay
Từng bước nhân gian xỉu mặt mày
Giang hồ giữa dốc xin quay lại
Níu bóng thiền môn say say say
Tháng 01/2016
Huỳnh Văn Mười K7

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN





                   TRÒ CHUYỆN VỚI BÌNH CỨU HỎA.

-         Chào Anh Bình, lần đầu gặp anh !
-         Vâng, xin chào, gọi đầy đủ vào: Bình cứu hỏa, mà phải công nhận anh nhạy thật, tôi mới vừa gây Scandal là anh xuất hiện liền…
-         Anh muốn nổi tiếng à ?
-         Người ta muốn nổi tiếng chỉ có 2 cách, một là tài năng thật sự, hai là tạo scandal bằng tai tiếng kiểu như các người của công chúng hay làm.
-         Anh đã nổi tiếng bằng cách nào vậy ?
-         Cách thứ 2, mà không phải tui, tui chỉ là công cụ cho người đẻ ra tui muốn nổi tiếng.
-         Nghĩa là…
-         Tui đang yên bình, người ta ra thông tư qui định bắt buộc tui phải có mặt ở chỗ mà tui không muốn ở đó !
-         Sao không muốn ?
-         Vì ở đó nóng lắm, trong ô-tô từ 4 đến 9 chỗ ngồi ấy, mà bản thân tui gặp nóng thì dễ… bùm !
-         Nhưng phải công nhận rằng anh có tác dụng dập lửa, có mặt anh ở đó vẫn tốt hơn chứ ?
-         Điều đó đúng ở mọi nơi mọi chỗ, ví dụ ở các cơ sở kinh doanh chẳng hạn, nhưng riêng chỗ này tui…dị ứng ! Nếu tui mà ở đó có nghĩa là thiếu tính khoa học, thứ nhất là cả thế giới này chỉ một vài nước có qui định này, thứ hai là nước nhiều ô-tô nhất thế giới cũng không có qui định đó, thứ ba là các hãng sản xuất xe đều không thiết kế chỗ tui nằm, thứ tư là…
-         Xin lỗi ngắt lời anh, nếu bắt buộc anh phải ở đó, anh có khuyên mọi người điều gì không ?
-         Khuyên gì à ? làm ơn đặt tui ở gần nơi có máy lạnh trên xe một chút, nếu đang lưu thông trên đường mà xe có cháy, chỉ xin mọi người đừng nhớ đến tui, mà bằng mọi cách rời khỏi xe nhanh nhất có thể, chớ dại mà dùng tui để thực hiện các thao tác chửa cháy, e rằng bà Hỏa nhanh tay hơn, hoặc tui bùm cùng bà Hỏa thì tiêu !
-         À, một lời khuyên hết sức thực tế khách quan, nhưng dù sao anh cũng đã nổi tiếng !
 -   Mô Phật, tai tiếng thì có…trước áp lực của người đẻ ra tui, người dân đã vội vã mua tôi cho bằng được, dẫn tới hệ quả là nhiều loại bình kém chất lượng ồ ạt ra đời, giá cả bị đẩy lên cao gấp nhiều lần, lại xuất hiện nhiều vụ buôn lậu bình cứu hỏa…tóm lại là: một sự trang bị không cần thiết, vừa thiếu an toàn vừa tốn kém vô ích !
-         Vâng, chính Bình nói đấy nhé, xin cám ơn Bình về cuộc phỏng vấn này
-         Lại quên, Bình Cứu Hỏa, nhớ chưa ? à mà anh đến đây bằng phương tiện gì vậy ?
-         Xe máy !
-         Thế thì chúc mừng anh ! hãy chuẩn bị tinh thần đi , mai mốt sẽ có thông tư qui định xe máy cũng có bình cứu hỏa nữa đó ! trước mắt về nhờ thợ gắn sẵn cái giá vào xe để mai mốt còn có chỗ đặt tui vào, còn bây giờ nhớ bật đèn pha để lưu thông ban ngày trên đường đấy !
-         Cám ơn anh, hy vọng chẳng bao giờ phỏng vấn anh nữa, chào anh !

                  THƯỜNG ĐOÀN   K9                                                                 

BẢNG LẢNG NHƯ HOA MÙA XUÂN


Truyện ngắn của Phan Trang Hy 



Như lệ thường, gần đến Tết, tôi chạy xe vòng quanh phố. Mọi thứ như đang vươn sức xuân. Mảng tường nhà ai đang được sơn lại. Con phố nhỏ ấm và sáng hơn. Cờ hoa rợp phố như thể đất nước được mùa.
Nhìn người ta mua sắm Tết cũng là điều thú vị với tôi. Tưởng chừng như tôi đang sắm Tết. Nào là kẹo mứt; nào là bánh chưng, bánh tét; nào là chả giò; nào là mọi thứ… Hàng hóa như theo người về nhà vui Tết. Một chút rượu làm hân hoan mọi nỗi lòng trong năm mới; một chút hạt dưa làm hồng môi ngọt của ai; và cả một chút tờ báo xuấn trải lòng người cùng Tết …
Tôi gửi xe và vào chợ hoa xuân. Đầy hoa! Hoa ngợp trước mắt tôi. Ngày thường dễ gì thấy hoa như thế! Ước gì trên những con đường lớn Đà Nẵng cũng có hoa đẹp quanh năm! Chỉ toàn là cái đẹp, toàn sự tốt lành đang ẩn hiện trên mỗi loài hoa, ai mà chẳng thích? 
Tết đến mà có một chậu mai chưng thiệt là tuyệt! Và tôi cố tìm cho được một chậu vừa ý mà lại vừa túi tiền. Có mai, căn nhà như sáng thêm lên, như mùa xuân ngập cả nhà. Vợ chồng con cái gắn chặt nhau hơn trong những lần mai nở. Và bè bạn nói những điều tốt đẹp cho nhau khi Tết đến xuân về. Dại gì ta nói xấu nhau! Sao ta không nói tốt về nhau, nếu được? 
Đang chú mục vào môt chậu mai, đang thưởng thức để tìm thêm cái đẹp, cái tốt trong mai để đem về còn khoe với vợ con, bằng hữu. Bỗng nhiên, có cái vỗ vai của ai đó làm tôi giật mình. Quay lại nhìn, tôi ngờ ngợ thấy gương mặt quen quen. Ấp úng, tôi hỏi: “Ông … Ông là ..?”. Người đàn ông giờ đối diện với tôi cũng ấp úng: “Xin lỗi có phải … Ông là ...”. Tôi thấy quen quá, nên nói luôn: “Tôi là An”. Người đàn ông nói: “Tôi là Thanh, bạn cũ của ông đây!”. Hai chúng tôi mừng nhau không thể tả.
Chúng tôi tìm một quán nước gần đó để trò chuyện. Tôi được biết Thanh từ thành phố Hồ Chí Minh về quê ăn tết. Hắn ta – tôi phải gọi như thế để nhớ lại cái thuở còn thanh niên – về quê lần này tiện thể vừa để tìm người yêu cũ. Gần 20 năm mà hắn vẫn không quên cô ấy dù đã cả hai đã có gia đình. Hắn chỉ cười buồn và trải lòng cho tôi nghe.
… Kể từ dạo ấy, cái thuở hai đứa hắn cảm lòng nhau. Lòng của hắn như có kiến đốt. Hắn ăn cũng không ngon, hắn cười cũng chưa hết cở. Nói tương tư thì không đúng lắm, hắn chưa đến nỗi phải nằm liệt gường bởi yêu. Vả lại, yêu mà bị bệnh thì ai dám yêu. Yêu như thế quả là khổ sở. Mỗi lần ra đường, đầu óc hắn vẩn vẩn vơ vơ. Ngó thấy ai có cái dáng dấp của cô ấy thì hắn mừng, tưởng như là gặp cô ấy. Nhiều khi buồn, hắn bâng quơ lấy xe chạy vòng vòng khắp phố, không biết là chạy đi đâu. Hắn chạy xe qua nhà cô ấy bao nhiêu lần, hắn cũng không nhớ hết. Mỗi lần như thế, hắn đều ước ao gặp cô ấy. Điều ước ấy có lúc xảy ra nhưng là những lúc tình cờ. Tình cờ mà gặp nhau, còn cố tình cũng chưa thể gặp nhau, âu đó cũng là cơ duyên, hắn nghĩ vậy. Và chuyện của hắn, ban đầu cũng là sự tình cờ của những lời bông đùa, như ngọn gió bỡn cợt trên cành hoa xuân, như ngọn nắng đùa trên cỏ, như cánh diều bâng khuâng treo gió trên nắng mùa xuân và như sự bông đùa của gái trai muôn thuở. Nhưng rồi, như sự ngẫu nhiên của trái tim, của sự chân thành, chúng đã yêu nhau. Yêu nhau thôi, yêu nhau tha thiết, yêu bằng cả ngôn ngữ của tình yêu, yêu bằng mắt bằng lời, bằng cả nỗi lòng thơ ca của chúng. Kể cũng lạ, bình thường hắn ít viết, viết không nổi một câu thơ, thế mà khi chúng yêu nhau thì không biết cớ sao, hắn lại làm thơ, làm rất nhiều thơ, mà bài nào cũng được. Lần đầu tiên cô ấy đọc thơ hắn, cô ấy chỉ cười, nụ cười bây giờ hắn vẫn còn có cảm giác ngọt lịm. Còn gì đẹp bằng khi có kẻ tri âm, tri kỷ. Và mặc nhiên chúng coi nhau là tri kỷ, tri âm. 
Không biết sao hắn biết cả tên cha, tên mẹ, tên em trai, em gái của cô ấy, biết cả số nhà, số điện thoại. Và cô ấy biết hắn thích gì. Kể cả chuyện riêng tư, cô ấy cũng kể hắn nghe. 
Thế nhưng!
Đời mà! Biết bao sự “thế nhưng” trong cuộc đời này. Chúng yêu nhau, quả là vậy! Thế nhưng chúng vẫn không thể sống cùng nhau. Yêu nhau mà sống đuợc với nhau thì quả là tuyệt rồi! Thế nhưng, đâu có phải yêu nhau là phải sống với nhau. Nhiều lúc hắn tự an ủi cho riêng mình, như là một sự ru lòng mình yên tĩnh.
Đã 20 năm xa cô ấy. Hắn đếm ngón tay là đã 20 năm; hắn tặc luỡi là đã 20 năm. Nơi cô ấy ở trước đây giờ đã khác. Người cũng khác, toàn là người lạ. Hắn cảm thấy buồn buồn. Dễ gì gặp cô ấy để khen cô ấy có cái áo đẹp; dễ gì gặp cô ấy để cả ngày hắn trọn niềm vui. Như một định mệnh, lẽ hợp tan là thường tình của trời đất. Hắn biết cái quy luật ấy, cố nín lặng chịu đựng nỗi nhớ của riêng mình.
Đặt ly cà phê xuống bàn, tôi hỏi hắn:
- Thế ông không yêu vợ ông sao? 
Hắn trố mắt nhìn tôi, chửng hửng: 
- Sao không yêu? Không yêu vợ con thì yêu ai?
Tôi gặng hỏi:
-Thế sao ông còn nhớ cô ấy?
Giọng hắn như lạc vào cổ tích 
- Kỉ niệm, ai mà không nhớ! Vả lại, cái tôi của thằng đàn ông đầy tham lam lắm ông ạ! Nhất là trong tình yêu! Có vợ có con rồi mà vẫn muốn có người yêu như là sự khẳng định mình với trần gian này, không biết tôi nói như thế có quá không?
Im lặng…
Và tôi. Tôi không thể giấu lòng mình. Tôi cũng có vợ có con rồi; tôi cũng muốn quên “cô ấy của tôi”, nhưng đâu dễ gì quên. Chỉ có kẻ vô tình mới không để ý đến nhau, mới dễ quên nhau. Và chỉ có kẻ dửng dưng, đâu cần ai để nhớ!
Tôi nhớ như in, hầu như ngày nào tôi cũng ghé quán cà phê cô ấy. Nắng cũng như mưa, thời tiết dẫu thay đổi nhưng tôi cứ như là đúng hẹn cùng cô ấy. Chỉ có thế thôi mà tôi đã cảm lòng bởi sự chân thành của cô ấy. Rồi, Đà Nẵng chỉnh trang đô thị. Nơi cô ấy bán được giải tỏa để mở rộng đường. Cô ấy không còn bán cà phê, cô ấy chuyển sang làm nghề khác. Tôi không còn cớ để gặp cô ấy. Chỉ còn nỗi nhớ xốn xang. Nhiều lúc đi trên đường, bất chợt, tôi thấy một số xe của ai đó, nếu chỉ cần có một con số hoặc chỉ cần màu xe gần giống xe cô ấy là tôi lại nghĩ đến cô ấy, hoặc nhiều lúc tôi làm thơ, thơ đâu chẳng thấy, chỉ thấy trên giấy tòan là tên cô ấy.
Tôi vẩn vơ nghĩ về cô ấy, nghĩ về tình yêu. Tình yêu cũng như hoa kia. Bạn có thể thích hoa, nhưng đâu có thể đem về nhà tất cả hoa mình thích. 
Chỉ cần một cành hoa, nhà bạn cũng Tết rồi!
Tôi bắt tay chào Thanh. Tôi vào chợ hoa xuân. Trên đường về nhà, trên xe, một chậu mai vàng cùng tôi chào đón mùa xuân.
Tháng Giêng - 2009 
Phan Trang Hy

( Phan Thanh Bình K5)

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Khe Thẻ ơi nhớ khôn nguôi




* Về Nguyên Trinh
Bởi xưa cớ buổi vờn mơ
Về non chết lặng ôi bờ nước xuôi
Khe Thẻ ơi nhớ khôn nguôi
Dáng ai bến đó ngậm ngùi trong mơ
Bóng mờ lạc lối rừng thơ
Chiều sao không đợi không chờ trăng lên
Lũng đơn côi tháp nghiêng chênh
Dòng trôi lững thững suối nghềnh sầu ai
Ơ kìa ngày tháng đâu phai
Mây rừng khói đá hẹn mai mốt tề.
Động Thiên Thu bủa hoang mê
Đồi sim tím trái nẻo về tịch dương
Hoa Vàng mấy độ tơ vương
Biệt tăm cá lội dặm trường người ơi
Thạch Thảo viên, Wednesday, January 27, 2016
Vũ Đan Huyền K7

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

Ta về giũ áo phù sa


* Tặng Phan Văn Bình đại ca và bạn Võ Quang Khiêm
 
Loi choi bạc má cá mương
Mơ mồi nước cạn rặt phường bù chao
Há mồm há mỏ lao nhao
Còm lưng rỉa rói chẳng bao giờ từ
Mặc kệ đù mặc kệ bư
Lạ quen giăng lưới khù khừ căn nguyên
Ba chân bảo ấy rằng kiềng
Sá chi sóng dợn một miền phiêu du
Xưa từng cơn cớ vào thu
Bởi mùa nước nổi nỗi ngu lại khờ
Cội khô khốc lá trơ vơ
Trăm năm còn đó ngóng chờ lại qua
Ta về giũ áo phù sa
Gội cơn phiền muộn gội ba bốn lần
Bâng quơ rồi lại bâng nhân
Vén quầng hư ảo ngó vầng trăng trơi
Thạch Thảo viên. Monday, January 25, 2016.
Vũ Đan Huyền K7

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

GIÚP HOÀN CẢNH ANH HUỲNH TẤN HÓA CHS HOÀNG HOA THÁM TRONG DỊP XUÂN VỀ


     Theo thông tin từ chị Nhan Phan chs Đông Giang K4, chúng tôi tìm đến địa chỉ 03/21 đường Trần Huy Liệu, phường Khuê Trung, quận Cẩm Lệ, ĐN để tìm gặp anh Huỳnh Tấn Hóa, thực ra địa chỉ nhà của anh là H12/02 K 21 Trần Huy Liệu tức vào Kiệt rồi tiếp rẽ hẻm.
     Chúng tôi không gặp được anh Hóa vì anh đi bán vé số Kiến Thiết từ sáng sớm đến chiều tối mới về, theo chị Bảy -vợ anh-, anh Hóa sinh năm 1968 lúc nhỏ học trường Phan Bội Châu ở An Cư 4, sau vào Hoàng Hoa Thám ( trường Đông Giang cũ), anh bị điếc và nhiều bịnh tật khác do đó việc học cũng không được đến nơi đến chốn, sau nầy anh bị điếc hẵn phải ra dấu mới hiểu, chị may vá trong nhà, vắt sổ và may gia công phần phụ để thợ may họ ráp thành áo..Gia đình có 2 cháu, 1 cháu lớn Huỳnh Nguyễn Ái Vy sinh năm 2002 bị bại liệt bẩm sinh và cháu An 12 tuổi.
     Hàng ngày trên đường đi bán vé số anh Hóa đưa cháu Ái Vy đến trường Chuyên Biệt Tư Thục Thanh Tâm thuộc Tu viện Phao lô ở quân Ngũ Hành Sơn để được chăm sóc, giáo dục và phục hồi những khả năng còn lại, tạo cho các em có cơ hội hòa nhập vào cuộc sống (trường nhận những dạng tật: Khiếm thính, thiểu năng vận động, tự kỷ và thiểu năng trí tuệ trong độ tuổi từ 2 đến 16 tuổi) như vậy với cháu Ái Vy, 2 năm nữa là sẽ rời khỏi trường. Hiện nay học phí của cháu 2,200,000 đ/tháng nhưng nhờ 1 phần là sự hỗ trợ hàng tháng của trường Thanh Tâm (vì gia đình thuộc diện hộ nghèo) và sự hỗ trợ của Nhà Nước Luxembourg, thông qua Hội CSI, gia đình còn phải chịu một ít học phí là 600,000 đ/ tháng.
     Với cuộc sống mưu sinh của anh Hóa bằng việc bán vé số, của chị Bảy với việc phụ may gia công để nuôi sống gia đình, nuôi cháu bịnh tật ăn học là hết sức khó khăn, nhất là những ngày mưa gió vé không bán được anh Hóa phải hoàn lại Đại lý vé số.
     Là một chs ĐG-HHT hiện gia đình anh Huỳnh Tấn Hóa gặp nhiều khó khăn, bệnh tật, chúng tôi xin các anh chị chs gom góp mỗi người một chút giúp cho gia đình bạn đồng môn của mình nhất là dịp Xuân về Tết đến.
     Mọi đóng góp xin chuyển về 
- Anh Thông( Thong Nguyen) chị Thiệp ( Thiep Huynh): 
+ Email: thongthiep@yahoo.com. Phone 0909.440.044 & 0903.832.292
+ Địa chỉ : 305/8 đường Lê Văn Sỹ, phường 1, quận Tân Bình Tp HCM
+ Tài khoản anh Nguyễn Đức Thông: 1390101154080001 NH Thương mại Cổ phần Saigon SCB Tân Bình, Tp HCM
- Chị Thật( ThiThat Huynh) : Chị Huỳnh Thị Thật, Tài Khoản số 0103893395 tại Ngân hàng Đông Á Đà Nẵng. Phone: 0913.401.152
     Chúng tôi xin phép được công khai mọi sự đóng góp cũng như việc trao tận tay đến gia đình anh Huỳnh Tấn Hóa trước Tết Bính Thân.
( cháu Ái Vy đi học, chúng tôi chụp lại mấy tấm hình ở nhà, hình anh Tấn Hóa lấy từ fb chi Nhan Phan và fb chị Nguyễn Bích Vân )





Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

BÀI HỌA CỦA BÀI THƠ VỊNH TÀO LAO


VỊNH TÀO LAO

Nghìn năm đứt ruột cái chữ danh 
Vó ngựa ghìm cương mấy ai đành? 
Láo liên trắng dã bao tròng mắt, 
Miệt mài bạc hếu bốn cặp nanh 
Đất nước nhục vinh -tùy cha nó 
Núi đồi còn mất -mặc lũ ranh 
Dõi xem trò diễn buồn đứt ruột, 
Chẳng biết mai này biển còn xanh?

Vugia K7


(Bài họa)

Phàm rằng lắm kẻ hám chữ danh
Đã gặp thời cơ bỏ sao đành?
Dựng trò đóng kịch hòng che mắt
Đủ chiêu lắm chước giấu cặp nanh
Quốc sự diễn tuồng rồi cũng nó
Giang san sau trước bởi lũ ranh
Kẽ sĩ đời nay buồn đứt ruột
Biển bạc rừng vàng,… đâu nữa xanh ?

Trần Ngọc Anh - K10

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

MỘNG


Tham vọng hay chán chường
Đời này là cõi tạm
Thế mà ai cũng muốn
Cuộc sống phải dài thêm.
Tháng năm đêm ngắn lắm
Chỉ giấc mộng dài thôi
Thình lình khi thức giấc
Tôi lại cầm tay tôi.
Hối hả mưa tháng mười
Chưa kịp cười… lại tối
Bàng hoàng cơn ác mộng
Tôi không tìm thấy tôi.
Dậy thì mơ tương lai
Già nua tìm kỷ niệm
Ước mong khi thức dậy
Tôi lại tìm thấy tôi.
Đau khổ thường là người
đêm đêm hay khóc mớ
Và khổ đau nhất là
chưa bao giờ chiêm bao!
Phan Thanh Minh K9

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

Cũng vừa hỗn mang




Âm ba chết tiệt lào khào 
Khật khừ huyễn mộng hồng bào lên ngôi 
Bảo rằng đừng bảo rằng thôi 
Dế giun run rẩy nước trôi theo dòng 
 
***
Mưa chờ lúa trổ lên đòng 
Đầu truông gió hú thong dong cánh chuồn 
Héo khô đôi giọt lệ tuôn 
Mỏi mòn mong ngóng canh buồn lặng đưa 
 
***
Đông tàn sao chẳng cơn mưa
Mù sa xứ lạ cũng vừa hỗn mang 
Thạch Thảo viên, Friday, January 22, 2016
Vũ Đan Huyền K7

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


  Nhân dip cuối tuần anh Đoàn Thường thư giãn với câu chuyện:



                               OAN…THỊ MẦU



   Một linh hồn vừa bay lên Trời. Gặp Ngọc Hoàng, hắn bù lu bù loa:

-         Bẩm Ngọc Hoàng, oan cho con quá, oan cho con quá !

   Ngọc Hoàng dịu dàng hỏi:

-         Oan thế nào ? ngươi trình bày cho ta rỏ:

   Linh hồn thưa:

-         Bẩm Ngài, chiều thứ bảy, thèm thịt chó quá, con xuống phố, ghé quán “cờ tây”, làm đĩa rựa mận, khúc dồi…thêm một chai Wall Street ! Vừa rời quán là con ôm bụng kêu Trời, vội vàng chạy vào một phòng khám gần đó, vị bác sỹ “đóng” cho con một liều thuốc, chẳng hiểu sao con bất tỉnh luôn. Vị bác sỹ vội kêu xe ôm đưa con đi viện cấp cứu. Do không làm chủ được tay lái, đến một ngã tư, tay xe ôm lao thẳng vào “hun” xe tải, chỉ nghe “rầm” một cái là con lên thẳng đây luôn !

-         Rồi sao nữa ? Ngọc Hoàng hỏi giọng buồn buồn…

    Linh hồn kể tiếp:

-         Trong lúc “đi mây về gió”, con mới biết ở dưới kia, cảnh sát hình sự đang tiến hành điều tra, mới làm rỏ…nguyên nhân. Số là con ăn phải “chân lợn giả cầy” bằng các hoá chất độc hại chứ không phải thịt chó, lại uống nhầm “Wall Street giả”, nên bị Tào Tháo rượt ! Khi đến phòng khám kia, bác sỹ cho uống thuốc, cũng bị nhầm “thuốc giả” cho nên con bất tỉnh ! Nhân cơ hội này, cảnh sát còn điều tra ông bác sỹ, thì lòi ra “cái bằng bác sỹ giả” mà ông ta dùng để mở phòng mạch. Tay tài xế xe ôm cũng được thẩm vấn thì hắn khai…cái “bằng lái xe của hắn cũng là bằng dỏm” mà hắn đã mua hết… 400.000 đồng !

-         Sao cái gì cũng “giả” hết trơn vậy ta ? Ngọc Hoàng kinh ngạc…

-         Dạ bẩm…oan cho con quá, vì cái sự GIẢ mà con mới thế này ! Xin Ngọc Hoàng thương tình, cho con sống lại mau mau, kẻo dưới kia họ chôn xác con rồi thì…khốn nạn lắm !

Ngọc Hoàng  gật gù hỏi:

-         Thế dưới kia ngươi làm gì ?

-         Dạ bẩm…con là Tiến sỹ !

Ngọc Hoàng sai Bắc Đẩu đi xác minh…nếu hắn đúng là tiến sỹ, thì cũng nên cho nó sống lại, vì dù sao nó cũng là một…nhân tài !

Một giờ sau, Bắc Đẩu về báo cáo:

-  Bẩm Ngọc Hoàng, Tôi đã điều tra rất kỹ, cho nên phát hiện được cái bằng tiến sỹ của nó chính hiệu là… “bằng giả” ạ !

Ngọc Hoàng nộ khí xung thiên:

-         Tên kia, thế mà ngươi dám kêu oan hả ? đòi được sống lại hả ? Còn…lâu ! Bây giờ ta sẽ cho ngươi chết luôn, rồi nhanh chóng đầu thai trở lại làm con…lợn ! để cho người ta tiếp tục lấy chân giò của ngươi mà làm món…”giả cầy”.



                                                        THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

THÌ XIN LÀM BÔNG CỎ




Không là sắc mùa Xuân
Không là hương mùa Hạ
Chỉ là bụi của trần
Chỉ là rêu của đá
Thì xin làm chót lá
Từng chút xanh muộn mằn
Đêm cúi mình làm gậy
Dìu bước hạt sương lăn
Thì xin làm bông cỏ
Che hòn cuội giữa trời
Trộn vào nhau một sắc
Nghìn năm mưa nắng phơi
Huỳnh Văn Mười K7 
 

CẢNH XUÂN





Rực rỡ xuân về bóng nắng xa
Sắc xuân tô điểm rộn lời ca
Xôn xao sắm tết bao hàng xén
Nhộn nhịp trang hoàng phố đường hoa
Rộn rã người về vui đón tết
Hân hoan tiễn khách trở lại nhà
Làng quê vọng tiếng Lân rền nhã
Phố xá muôn màu chen sắc hoa !

Trần Ngọc Anh - K10 (Trần Ai)


THẮP NÉN NHANG TIỄN BIỆT THẦY



Chiều nay 21/1 một số CHS các khóa K6, K7, K8, K9 đã đến viếng thắp nhang tiễn biệt thầy Nguyễn Ba. Đại diện Thầy Cô, anh chị chs Đông Giang ở hải ngoại, chs ĐG-HHT tại Saigon cũng đã gửi vòng hoa đến phúng điếu và chia buồn cùng tang quyến. 
(Sáng nay anh Trình trong chuyến về thăm quê cũng đã đến thắp nhang Thầy)





   

Mời xem thêm hình theo đường link dưới đây
https://picasaweb.google.com/1086049141969925…/January212016