Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Ra Khơi




Mắt mẹ đăm đăm buổi chiều chớp biển
Tóc bỗng bạc màu chờ cha chuyến về xa
Mùa giông bão hải âu nằm sợ gió
Cha vẫn ra khơi trong giá lạnh buốt người
Cơn gió dữ xô trùng dương dậy sóng
Tàu mệt nhoài nghiêng ngả giữa phong ba
Da rám nắng cha chưa hề biết sợ
Vẫn giữ con tàu như giữ niềm tin
Biển vẫn biếc xanh như tình yêu cha đó
Một đời lao đao cơm áo chẳng vừa
Biển với đời vẫn như là định mệnh
Định mệnh nào sao cứ mãi nắng mưa
Biển vẫn nồng nàn như tình người đi biển
Sóng vẫn dâng trào như khúc tình ca
Lưới đầy cá con tàu về bến cũ
Mẹ đón nụ cười thương sao quá làn da
Mẹ lại vội vàng xóm chợ bôn ba
Đời còn nghèo mẹ sẻ chia vất vả 
Chắt chiu từng đồng nuôi bầy con khôn lớn
Sóng vẫn rì rào trong lòng mẹ của tôi …

Nguyễn Tấn Lực K6 
 

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Theo Dòng




Mai em về cố quận ?
Hiu hắt bờ sông xa
Lòng thuyền vương sợi tóc
Một người đã đi qua
Mắt nai ngày xa mẹ
Lạc giữa rừng hoang vu
Bão đời xô mấy nỗi
Gót chân mòn lãng du
Rừng mấy mùa trút lá
Gió mấy mùa bão giăng
Nai về bên suối cũ
Bóng ngã dài đêm trăng
Bàn tay chia mấy ngón
Sông chia mấy nhánh đời
Thuyền trôi về một hướng
Ta xuôi về một nơi
Huỳnh Văn Mười K7

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

THÔI ĐÀNH


Tặng P.T.C K8 ( tác giả 2 bài thơ RU EM & CÕNG EM)


Sao trời lại bắt ta yêu  
Để giờ nắng sớm mưa chiều buồn tênh  
Lẽ ra… thì phải bắt đền 
Ông Tơ bà Nguyệt chẳng nên sự gì. 
Bày se tơ hồng làm chi  
Nửa chừng tơ đứt… phân ly đôi đường  
Người về bên ấy vấn vương  
Ta bên này cũng sầu thương một đời.
Đoạn trường chi hở ông trời  
Ngẩn ngơ kẻ đứng người ngồi không yên  
Con tim lỡ vướng lụy phiền  
Làm sao tìm lại vẹn nguyên những ngày.  
Ru Em rồi… Cõng Em này  
Sao ông chẳng xót còn bày đa đoan!
Trách mưa, hay trách nắng vàng
Trách trời nổi gió, hay ngàn mây trôi?
Trách ai ? – chuyện cũng đã rồi
Đành đeo mang đến hết đời cho xong.

PHAN MẠNH THU K9

SẮC KHÔNG




Bây giờ tôi cúi lạy em
Sắc không rụng vỡ  ngó xem vô thường
Khi không bỏ phố xa phường
Bỏ tôi ở lại  nửa đường bơ vơ
Mắt buồn như những dòng thơ
Như đêm trăng lạnh ngõ mơ vắng người
Mai em ngủ giấc xa vời
Tóc xanh phủ kín một trời thiên thu
Đường về mấy nẻo âm u
Lắng tâm nghe lại tiếng ru DI ĐÀ
Từ nay thôi hết Ta Bà
Hết duyên hết nợ, hết ngà ngà say.

 Lê Hùng ( người bạn đời của Nguyễn Thị Ly Lan k8)


(Nguyễn Thị Ly Lan K8 mất năm 2012)

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


Nhân dịp cuối tuần, anh Đoàn Thường K9 thư giãn với câu chuyện : 



              GIAO LƯU CÙNG…CHÚA CHỔM.

     

     -         Xin chào Ngài…Chúa Chổm !

-         Không dám, vua chúa gì ta…

-         Thế gọi Ngài là gì cho phải đạo ạ ?

-         Gọi là Con…Nợ, đơn giãn vậy thôi !

-         Vậy xin chào Ngài…Con Nợ, Ngài nghĩ sao khi có thông tin rằng…mấy năm gần đây, nợ đến hạn của Ngài quá lớn nhưng không thanh toán được ?

-         Lo con bò trắng răng ! Làm ăn mà không nợ mới lạ, giàu có cỡ như anh Mẽo cũng nợ đó thôi, nợ càng nhiều chứng tỏ ta làm ăn càng …ngon lành! Quan điểm của tui cứ tiếp tục vay, tiếp tục phát hành trái phiếu, rồi đảo nợ…

-         Nghĩa là…

-         Nghĩa là lấy tiền vay sau trả nợ vay trước đó, còn dôi ta xài, cứ thế, cứ thế…

-         Thế thì “liều” quá, đến một lúc nào đó Ngài không sợ “bể bạc” sao ?

-         Bể làm sao được, bí quá ta phải “sáng tác” ra nhiều kiểu “tận thu” để trang trải chứ ?

-         Nhưng dân ta còn nghèo, họ kêu ca thì sao ?

-         Ai biểu nghèo ? Nghèo là cái tội, phải …không được nghèo, rõ chưa ?

-         Nhưng thực tế “lực bất tòng tâm”, khả năng có hạn thì sao ?

-         Thì…bây giờ không trả được, mai sau con cháu trả…

-         À, câu này nghe quen quen…giống câu hôm trước…bây giờ ta không đòi đất, đòi đảo được, mai sau con cháu ta …đòi !

-         Đúng thế, cứ để con cháu có…trách nhiệm !

-         Ngộ nhỡ các cặp vợ chồng không chịu sinh con, họ sợ con cháu họ sau này cõng nợ khòm lưng thì sao nhỉ ?

-         Thế thì công tác “dân số kế hoạch hóa gia đình” thắng lợi, hoàn thành tốt kế hoạch đề ra…

-         Xin hỏi Ngài thêm một câu hơi…trật bản lề chút…Nếu bây giờ Ngài đã là Chúa Chổm, thì con cháu ngài sau này là gì nhỉ ?

-         Vua Chổm ! Thế cũng hỏi, lãng nhách…

-         Vâng, Xin cám ơn… Con Nợ, hẹn không bao giờ gặp lại….Chúa ! Xin cám ơn…Chổm .

                                                                      THƯỜNG ĐOÀN K.9

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

ĐẠI HỘI LIÊN TRƯỜNG QUẢNG ĐÀ - 2016 P.O.( tiếp theo THÔNG BÁO ngày 20.9)


ĐẠI HỘI LIÊN TRƯỜNG QUẢNG ĐÀ - 2016 P.O. 

Box 151, Walnut, CA 91788-0151 
 Tel: (909) 957-8765 – (714) 356-9252 – (408) 823-8854 
Email : dhltqd2016@yahoo.com 

 THÔNG BÁO
 Tham Dự Đại Hội Liên Trường Quảng Đà 2016 
Tiếp theo Thông Báo đề ngày 20.9.2015 & tinh thần buổi họp ngày 8.11.2015 của BTC 

    Kính thưa:
 - Quý Thầy Cô, Quý Ban Chấp Hành các trường Trung Học Quảng Nam Đà Nẵng 
- Quý Anh Chị Em Cựu Học Sinh Liên Trường Quảng Đà cùng gia đình và thân hữu 
    Nhằm tiếp nối sự sinh hoạt của Cựu Học Sinh Liên Trường Quảng Đà tại hải ngoại đã diễn ra hằng năm, không ngoài mục đích là tạo cơ hội để Anh Chị Em gặp gỡ, hàn huyên, ôn lại những kỷ niệm thuở học trò, cũng như được thăm hỏi Quý Thầy Cô sau nhiều năm xa trường, xa xứ, Đại Hội Liên Trường Quảng Đà năm 2016 sẽ được tổ chức qua hai ngày 28 & 29 tháng 5 năm 2016 vào dịp lễ Memorial Day tại miền Nam California. Ban Tổ Chức xin trân trọng thông báo và kính mời Quý Thầy Cô, Quý Anh Chị Em Cựu Học Sinh Liên Trường Quảng Đà cùng gia đình và thân hữu vui lòng hưởng ứng tham dự .

 *Thời gian: 
-Thứ 7, 28.5.2016: Từ 5pm-12am: Tiền Đại Hội tại Anacapa Room, 2nd Floor 
-Chủ Nhật, 29.5.2016:Từ 5pm - 12am : Tiệc Hội Ngộ tại Santa Rosa Ballroom 
                  * Văn nghệ chủ đề: “Hoài Niệm Sân Trường” Dạ vũ : Với các ca sĩ Don Hồ & Hà Thanh Xuân.        
                  *Hệ thống âm thanh & ban nhạc: Moonflower 
  *Địa điểm: Wyndham Hotel ( Crown Palaza Anaheim Resort trước đây ) 12021 Harbor Blvd, Garden Grove, CA 92840 - Tel. 1(800) 255-9925 
  * Vé tham dự : $ 65 ( Bao gồm Thứ 7 & Chủ Nhật ) 

      Để đại hội đạt được thành công tốt đẹp, Ban Tổ Chức ước mong được sự hưởng ứng tham dự đông đảo của Quý Thầy Cô, Quý Anh Chị Em cùng gia đình và thân hữu. 

      Sự hiện diện của Quý Vị không những là niềm khích lệ lớn lao đối với Ban Tổ Chức mà còn nói lên mối quan hệ mật thiết giữa tình nghĩa thầy trò, nối kết và thắt chặt tình thân hữu giữa cựu học sinh liên trường Quảng Đà trong hoàn cảnh lưu lạc xứ người. 

 California, ngày 25 tháng 11 năm 2015 
Trân trọng, TM. Ban Tổ Chức

                              Nguyễn Thị Kim Anh...............................................   Tôn Nữ Phượng Cát 
    Muốn biết thêm chi tiết xin vui lòng liên lạc Ban Tổ Chức :
 - Nguyễn Thị Kim Anh ( 909) 957-8765........... - Tôn Nữ Phượng Cát (408) 823-8854 
- Lê Văn Sâm (714) 356-9252.............................- Nguyễn Đức Chương (909) 967-1212 
- Lê Văn Đức (408) 551-9723 ............................- Đàm Bích Hồng (714) 468-9690 
- Nguyễn Bích Liên (408) 876-0459 ..................- Lê Minh Mộng (706) 561-1047 
- Lữ Kim Liên (408)518-2257 

 ***Vé tham dự sẽ được phát hành kể từ tháng 1 năm 2016 – Xin vui lòng liên lạc Ban Tổ Chức hoặc các thành viên đặc trách liên lạc các trường. 
***Các nhóm, các trường muốn đóng góp hình ảnh sinh hoạt để làm Slideshows trong đêm Đại Hội 2016. Xin gởi về Email: dhltqd2016@yahoo.com trước ngày 22.4.2016. 
***Sau Đại Hội 2016 đêm Chủ Nhật, ngày Thứ 2 sẽ có chuyến du thuyền (Cruise) 4 đêm 5 ngày khởi hành từ LongBeach và trở về lại Long Beach chiều Thứ 6. ACE nào muốn tham dự xin vui lòng liên lạc Nguyễn Đức Chương (909) 967-1212 để biết thêm chi tiết.


Mấy câu sạ tình




* Tặng ai đó … có ngày tuổi dại.

Hồi xưa mấy gã lãng du
Lên non ngắm suối hát ru tháng ngày
Bận lòng chi buổi trắng tay
Bút nghiên ảo vọng vụt bay nhạt mờ

Đồi sim chín trái nào ngờ
Gót đi gót ở tình cờ chốn đây
Vết loang tím đỏ cỏ cây
Thẩm dòng nước mát trời mây chạnh sầu

Tím sim tuổi mộng hằn sâu
Dấu lưu chứng tích mấy câu sạ tình

Thạch Thảo viên, Thursday, November 19, 2015
Vũ Đan Huyền K7

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Tạ ơn đời, tạ ơn nhau


Thầy Nguyễn Bang xin giới thiệu đến Thầy Cô, anh chi entry Tạ ơn đời, tạ ơn nhau của Bích Huyền :
 


Người ta có thể hiểu lầm nhau ở nhiều điều, nhưng người ta không thể hiểu lầm nhau ở tấm lòng biết ơn.

Biết ơn là một ngôn ngữ chung của của nhân loại, là tiếng nói thiết tha của tâm hồn…
Bây giờ là tháng 11. Chiều chưa đến mà trời đã tối thật là nhanh. Cái lạnh ở đâu ùa về, giá rét. Mùa này nhiều nơi còn bão rớt trên quê hương chúng ta. Tại Hoa Kỳ, lễ Thanks Giving đã đến, mang đến một chút gì một niềm vui ấm áp, một chút gì bâng khuâng xao xuyến vì ngày lễ đáng yêu này.
Từ hàng trăm năm nay, người dân Hoa Kỳ có một đời sống tiện nghi nhất, kỹ thuật nhất, an cư nhất trên tòan thế giới. Cho dù nền kinh tế vẫn còn khủng hoảng, nhưng đời sống người dân không đến nỗi xáo trộn. Hàng năm, cả nước đều đón mừng lễ Tạ Ơn. Trường học, học sinh được nghỉ. Những ngôi giáo đường vang khúc nhạc Tạ Ơn. Mối liên hệ giữa lễ Tạ Ơn truyền thống với sự cân bằng đời sống xã hội, với sự phồn thịnh về văn hóa…. đã đóng góp rất nhiều trong mối tương quan giữa Tạo hóa và vạn vật, và giữa muôn loài nữa. Tinh thần ấy hướng dẫn sự phát triển thuận chiều của đất trời.
Có phải chăng tâm tình Tạ ơn tạo nên một chuỗi phản ứng, biến hóa những gì chung quanh ta, biến hóa nhân loại thăng tiến, như phép mầu nhiệm của chiếc đũa thần… Người ta có thể hiểu lầm nhau ở nhiều điều, nhưng người ta không thể hiểu lầm nhau ở tấm lòng biết ơn. Biết ơn là một ngôn ngữ chung của nhân loại, là tiếng nói thiết tha của tâm hồn. Lễ Tạ Ơn là một trong những ngày lễ được mọi người hân hoan chào đón. Là những ngày đoàn tụ gia đình. Dù ở nơi xa, ai cũng mong ước và thu xếp trở về mái ấm gia đình, hưởng những giờ phút đầm ấm yêu thương. Đây cũng là dịp người ta tạ ơn đời, tạ ơn nhau. Lễ Tạ Ơn là dịp mà hơn lúc nào hết, chúng ta bày tỏ sự yêu thương, chia sẻ, gần gũi bên nhau.  
Chúng ta cùng đọc bài thơ của Đặng Lệ Khánh, một người phụ nữ gốc Huế rất tài hoa:
Tạ ơn ta còn dài mái tóc
Đêm đêm nằm phủ mặt giữ hương
Tạ ơn ta còn xanh đôi mắt
Nhìn cuộc đời qua rất dễ thương
Tạ ơn ta còn nghe tiếng gió
Gõ đùa chơi qua chiếc phong linh
Nghe như nhạc Thánh ca đâu đó
Tạ ơn ta tình yêu đầy ắp
Chảy trên từng dòng chữ đam mê
Bơi trong mộng khói sương ngây ngất
Quấn quýt theo một dáng ai về
Tạ ơn ta đôi mi chợt ướt
Một sáng nào thức giấc nhìn trời
Bên kia núi có ai thổn thức
Mà mưa hồng gợi nhớ không thôi
 
Sống trên đời, chẳng ai tồn tại được một mình, cho nên, mang ơn, tự nó là một tình cảm cao quý. Cuộc chiến tranh trên đất nước chúng ta kéo dài từ 1/3 thế kỷ, chấm dứt bằng biến cố 1975. Rồi sau đó là những năm tháng tù đày, những chuyến băng rừng, vượt biển. Có thể nói phân nửa dân tộc chúng ta còn sống đến hôm nay như những kẻ may mắn sống sót. Nhưng cũng phải trải qua bao nhiêu tóc tang tủi nhục. May mắn thay, có không biết bao nhiêu những bàn tay cứu giúp cưu mang đã chìa ra cho chúng ta nắm lấy, khắp bốn phương trời phiêu bạt.
Đất nước hòa bình rồi. Thế nhưng…  
Có bao nhiêu người vợ, hai mươi, ba mươi tuổi vào năm 1975 đã trở thành góa phụ? Bao nhiêu những đứa trẻ đã trở thành những đứa con côi ngay từ lúc sơ sinh? Bao nhiêu người nay đã là cha, là mẹ, nhưng lại không hề biết hay không còn nhớ nổi gương mặt cha hay gương mặt mẹ của mình? Ôi, có thể nào lại có một đất nước mà mọi người đều sợ hãi bỏ chạy như đất nước chúng ta? Một đất nước mà ai trốn thoát ra khỏi đều coi như điều may mắn? Một quốc gia mà “nửa này đã cố giết một nửa kia để lập chiến công” như một câu thơ mà người ta đã đọc được trên vách một nhà tù? Một đất nước mà người ta ở không được, đi không được. Như vậy thì phải làm sao đây?
Hãy nghe tâm sự của nhà thơ Nguyễn Đình Toàn:
“Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi
Bằng sức người vô hạn
Bằng sức người đầu đội trăm tấn bom
Tim mang nghìn dấu đạn
Tôi đã đổ mồ hôi, đổ máu tươi để mong ở lại đây.
Nhưng… Đất đã đỏ vì bị nung bằng những lời dối trá
Người bám vào, lửa đã đốt cháy tay
Lửa hơn căm, lửa hiểm thâm
Lửa khốn cùng cay đắng
Người lừa nhau
Trời đất còn bưng mặt thảm thương.”
 
Vâng, 100 năm nô lệ. Rồi trận đói năm Ất Dậu. Và lụt lội không năm nào buông tha. Rồi chiến tranh, chiến tranh… kéo dài không ngừng, dân tộc ta có lúc tưởng chừng như kiệt sức. Trong hoàn cảnh đau thương, nghiệt ngã như thế, nhưng chúng ta vẫn phải mang ơn. Mang ơn đời. Mang ơn người. Chúng ta bị xua đuổi, phải chạy trốn, nên phải mang ơn những người đã cưu mang chúng ta. Bên cạnh những người chết, chúng ta mang ơn Thượng Đế, vì chúng ta còn. Vâng, chúng ta còn, nên vẫn còn hy vọng. Hy vọng một ngày quê hương chúng ta sẽ thoát khỏi cơn mê muội. Hy vọng rồi sẽ có lúc “người nhìn ra người” và biết thương yêu nhau với tất cả tấm lòng…
Trong niềm hy vọng ấy, chúng ta dâng một lời cầu nguyện:
“Nơi đầu ngửng cao không sợ hãi
Nơi hiểu biết được tự do phát triển
Nơi đời sống không bị phân chia bởi những thành kiến cổ hủ, hẹp hòi Nơi tiếng nói xuất phát từ sự thật, sâu xa
Nơi mọi nỗ lực không ngừng vươn tìm tuyệt đối
Nơi suối lý trí trong suốt tuôn chảy không bị lạc vào sa mạc hoang vu của tập quán khô cằn
Trong thiên đường tự do ấy
Thượng Đế hỡi
Xin hãy cho quê hương chúng tôi thức tỉnh” (Khuyết danh)
Trong cuộc sống bận rộn ở Hoa Kỳ, ai cũng phải tất bật hối hả lao vào cái vòng quay rất nhanh và rất mạnh của đời sống vật chất. Đến nỗi có nhiều khi người ta quên đi đời sống tinh thần.
Cho nên nhân mùa lễ Thanks Giving, ước mong rằng mỗi người trong chúng ta hãy dành một khoảng thời gian, ngồi một mình, nhìn lại quãng đời đã qua. Chúng ta đã cho đi và nhận lại những gì? Hãy nói với nhau những lời yêu thương, hãy trao cho nhau những ánh mắt thiện cảm. Hãy dành cho nhau một chút thời gian để cảm nhận được cái sự may mắn nhất mà chúng ta có được trong cuộc sống hôm nay. Nhỏ bé thôi nhưng thật gần gũi, ấm áp.
Và cũng nhớ dành vài phút hít thở không khí trong lành buổi sớm mai, ngắm ánh nắng vàng lấp lánh trên những ngọn cỏ còn ướt đẫm sương mai hay ngắm một nụ hoa vừa hé nở nơi góc vườn hay cùng nghe lại một khúc tình ca trong kỷ niệm.
Thanksgiving xôn xao niềm tin cùng niềm vui mới. Mỗi người chung một niềm vui, một lời chúc tụng… Chúng ta gửi đến nhau trong tình thương yêu chia sẻ, chẳng hạn cho một người thương yêu nhất dù không gian có cách xa nhưng lúc nào cũng nhớ nhau từng phút lại từng giây…
 
Xin cảm ơn mái ấm gia đình, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn tiếng cười trong trẻo, giọng nói líu lo của những đứa con yêu. Cảm ơn những giờ phút vui tươi bằng hữu, cảm ơn những thương yêu săn sóc, an ủi và ngay cả những đồng cảm nhớ nhung của một người dành cho một người. Xin cảm ơn đời, cảm ơn người yêu dấu đã cho ta tình yêu thương ngọt ngào, êm dịu ngát hương…
“Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá, sóng và em gần quá
Anh còn lời để tỏ một tình yêu”
Đâu cứ phải là đôi lứa yêu nhau mới cám ơn nhau?
Biết ơn là một ngôn ngữ toàn cầu, là điệu nhạc, ý thơ, là sự rung động của tâm hồn. Lời thơ và điệu nhạc biết ơn ấy tuyệt diệu lắm vì nó có thể xuyên qua mọi thứ cản trở của trần thế, bay lên cao tràn ngập khắp không gian.   
Chúc các bạn mùa lễ Tạ Ơn hạnh phúc!
 
Bính Huyền

KÍNH NHỚ ANH HAI.


(Bài thơ của đứa em gái viết cho anh trai - Nguyễn Ngọc Thành K7 - khi tình cờ nhìn thấy anh mình trên tấm ẢNH TRƯỜNG XƯA của Đông Giang)

Bốn mươi năm dài âm dương cách biệt.
Gặp lại anh trên tấm ảnh đã ố vàng.
Em khóc nhiều lòng em như se thắt.
Bốn mươi năm dài đăng đẵng nỗi tang thương.
Mùa xuân ấy đất nước hoà mình niềm vui giải phóng.
Gia đình mình vật vã nỗi tang thương.
Mẹ gào khóc vùi mình trong cát bụi.
Ba đốt nhà tan nát cả tâm can.
Em 10 tuổi lặng người trong tiếng khóc.
Bà nội lưng còng khóc cháu tuổi còn xanh.
40 năm bao sao dời vật đổi
Ba mẹ vẫn khóc anh, em vẫn nhớ anh.
Anh đã sống hiền lành và hiếu thuận.
Cõi niết bàn Phật sẽ độ hồn anh.
Em - em gái thưở xưa còn bé bỏng.
Nén hương lòng em thành kính gởi đến Anh.


Ngoc Lai Nguyen




Anh Nguyễn Ngọc Thành người thứ 2 từ phải sang trái (người đội mũ scout)