Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015
KHÔNG ĐỀ 7
Dùng dằng rồi cũng sẽ qua
Cơn ghen bóng gió như là… không ghen
Đời anh chỉ có mình em
Yêu và thương cứ đan xen từng ngày
Tình như muối mặn gừng cay
Nồng nàn đắm đuối dâng đầy cho nhau
Như là lội khúc sông sâu
Rồi băng đỉnh núi ngang đầu mây trôi
Đời ta từng trải em ơi
Ngàn cay vạn đắng rối bời từng qua
Dù chưa chạn đỉnh vinh hoa
Hương đời cũng đã hoan ca bên mình.
Mai Mộng Tưởng K6
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN
CHỮ ĐỒNG BẠC VÀ NÀNG TIÊN HUYỀN.
Tiên Huyền ( Hậu duệ của nàng Tiên Dung ) khác với tổ mẫu của mình ngày xưa, thích tắm…nuy ở ven sông (có lẽ do giăng màn tốn công ). Tiên Huyền ngày nay cũng thích tắm… nuy, nhưng mà nuy ở quán…Karaoke vừa tiện lợi (khỏi giăng màn), vừa vui, vì có khách hát hò múa may loạn xị….
Lại nói về Chữ Đồng Bạc ( cháu nhiều đời của Chữ Đồng Tử ), ngày nay tiền bạc rủng rẻng, lúc nào cũng vênh mặt đọc 2 câu thơ tự mình sáng tác rằng :
Vai mang bị bạc lè kè,
Nói quấy, nói quá người nghe …ầm ầm !
Chứ không phải như cụ tổ ngày xưa nghèo rớt dậu… mồng tơi, phải chịu cảnh “cuổng trời” đi kiếm ăn ngoài sông…
Như định mệnh, một ngày tình cờ, Chữ Đồng Bạc gặp nàng Tiên Huyền tại một quán Kara có…ô-kê ! Chỉ khác ở chỗ ngày xưa Tiên Dung dội nước tắm thì lòi…Chữ Đồng Tử ra, còn ngày nay tại quán Karaoke, Chữ Đồng Bạc muốn “tháo nước ra” thì cần phải có nàng Tiên Huyền ! thế là họ …kết nhau !
Thời buổi kinh tế thị trường, hội nhập, mở cửa, đất đai có giá quá xá, nàng Tiên Huyền luôn nuối tiếc về ngày xưa…tổ phụ, tổ mẫu tự nhiên qua một đêm, sáng ra có cả một bãi Tự Nhiên rộng mênh mông, lại thêm một cái đầm Nhất Dạ bao la đẹp mê hồn ! Phải chi bây giờ mà có được như thế thì tha hồ làm dự án mà hốt…tiền….
Thế là …bằng khả năng của mình, cộng với thế lực, ô dù và…ba tấc lưỡi, Chữ Đồng Bạc cố gắng làm đẹp lòng người đẹp Tiên Huyền, không biết Chữ Đồng Bạc vai mang bị bạc, miệng nói quấy quá thế nào mà chỉ sau một đêm, í lộn…sau một thời gian ngắn hắn có trong tay giấy phép của cơ quan có thẩm quyền, cho phép hắn lấp…sông !
Không như tổ phụ, tổ mẫu, ngày xưa tạo nên bãi Tự Nhiên và đầm Nhất Dạ, để lại một cảnh quan thiên nhiên nên thơ và một môi trường trong lành cho hậu thế, con cháu của họ ngày nay, mà cụ thể là Chữ Đồng Bạc và nàng Tiên Huyền đã nhẫn tâm tàn phá dòng chảy của một con sông quan trọng, bằng cách huy động một lượng lớn máy ủi, máy xúc quyết tâm lấp một đoạn của dòng sông để làm “dự ớn”, í lộn…dự án, mà có lẽ là lấn sông để khai thác quỹ…đất kiếm tiền !
Với một môi trường tự nhiên bị tàn phá, hủy hoại nằng nề, bị bàn tay con người can thiệp một cách…thô bạo, không biết họ sẽ để lại gì cho thế hệ mai sau ?
THƯỜNG ĐOÀN K.9
Một Sớm Mai
Một sớm mai thức dậy
Nắng vàng rụng bên hiên
Ngày trôi qua chầm chậm
Trong ta nhuốm ưu phiền
Nắng vàng rụng bên hiên
Ngày trôi qua chầm chậm
Trong ta nhuốm ưu phiền
Một sớm mai thức dậy
Loài chim vẫn hát ca
Đời vẫn như giấc mộng
Như nắng vàng phôi pha
Loài chim vẫn hát ca
Đời vẫn như giấc mộng
Như nắng vàng phôi pha
Một sớm mai thức dậy
Một mình ta đơn côi
Hoa sầu hoa héo rũ
Ngày vui qua mất rồi !
Một mình ta đơn côi
Hoa sầu hoa héo rũ
Ngày vui qua mất rồi !
Một sớm mai thức dậy
Nghe hồn bỗng hoang vu
Trăng buồn treo tháp cổ
Trời đất cũng sương mù...
Nghe hồn bỗng hoang vu
Trăng buồn treo tháp cổ
Trời đất cũng sương mù...
Nguyễn Tấn Lực K6
Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015
EM
Anh biết là em sẽ đến mà
Như sương khói
Như sương khói
Anh đã giấu đi những vỉ thuốc vàng thuốc xanh
thuốc đỏ
Cố giấu những cơn ho xé toang lồng ngưc
Làm sao giấu đươc em trắng toát chỗ anh nằm
Hai mươi lăm năm
Chưa bao giờ mình nhìn sâu vào mắt nhau như thế
Anh cố cười vui bảo em ngồi lại gần anh thêm tí chút
Cớ sao em quay đi lau vội khóe mi buồn
Cố giấu những cơn ho xé toang lồng ngưc
Làm sao giấu đươc em trắng toát chỗ anh nằm
Hai mươi lăm năm
Chưa bao giờ mình nhìn sâu vào mắt nhau như thế
Anh cố cười vui bảo em ngồi lại gần anh thêm tí chút
Cớ sao em quay đi lau vội khóe mi buồn
Ngày xưa khi ta đến nhau
Em đã có lý và anh không hề vô lý
Tình yêu anh mách bảo điều gì
Suốt cuộc đời nầy vẫn thế
Tươi nguyên như nụ hôn đêm làng quê yên ả
Ngày ta xa nhauEm đã có lý và anh không hề vô lý
Tình yêu anh mách bảo điều gì
Suốt cuộc đời nầy vẫn thế
Tươi nguyên như nụ hôn đêm làng quê yên ả
Anh đã có lý và em không hề vô lý
Thì cơn cớ gì anh còn đau mãi phải không em
Anh nhận ra trong sự chăm chút thoáng chốc
Không phải vì thương hại
Không phải vì sẻ chia
Mà cả một quãng đời gừng cay muối mặn
Cả giân hờn và ân ái thiêng
Anh mừng vì không thể cùng em đi trọn con đường
Anh vui vì em hồi sinh tươi trẻ
Điều bí ẩn ấy
Chỉ có con cái chúng mình mới thấu rõ
Kéo dài hơi thở anh
Và chưa bao giờ anh thấy đời nầy đẹp như thế
Kéo dài hơi thở anh
Và chưa bao giờ anh thấy đời nầy đẹp như thế
Em
Hãy quên đi mảnh giấy vô hồn
Chì có hiện hữu con người với nhau rất thật
Rất sáng trong và đích thực vì nhau
Vì nhau nên có nhau
Và vì nhau nên chia xa mãi mãi
Giữ lấy những gì tin yêu trong nhau
Hãy quên đi mảnh giấy vô hồn
Chì có hiện hữu con người với nhau rất thật
Rất sáng trong và đích thực vì nhau
Vì nhau nên có nhau
Và vì nhau nên chia xa mãi mãi
Giữ lấy những gì tin yêu trong nhau
Em
Sao em không đưa người ấy vào đây một lát
Để cho anh có dịp đôi lời
Đươc bắt tay và mời nhau ly trà ấm
Nắng Sài Gòn mùa đông thắm lắm kia mà
Sao em không đưa người ấy vào đây một lát
Để cho anh có dịp đôi lời
Đươc bắt tay và mời nhau ly trà ấm
Nắng Sài Gòn mùa đông thắm lắm kia mà
Em
Hãy vui lên và về đi em nhé
Đừng để người ấy phải quá lâu chờ đợi
Anh thực lòng sốt ruột tiễn em
Hãy vui lên và về đi em nhé
Đừng để người ấy phải quá lâu chờ đợi
Anh thực lòng sốt ruột tiễn em
Khoảng trống căn phòng bệnh viện
Có dáng em có hơi thở có làn hương em
Anh lấy gì khỏa lấp
Ơi người đàn bà mẹ của các con anh!
Nguyễn Đại BườngCó dáng em có hơi thở có làn hương em
Anh lấy gì khỏa lấp
Ơi người đàn bà mẹ của các con anh!
( Nguyễn Quốc Huấn K10)
Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015
ĐÁNG TIẾC
Yêu bao nhiêu cũng đuổi chạy lòng vòng
Nên đáng tiếc tình anh thành công cốc
Đã an nhàn lại dính vào khổ nhọc
Trái tim hiền trúng phải độc tương tư
Tránh làm sao khỏi tiếng xấu thân hư
Khi sinh ra vốn nòi tình thơ thẩn
Chỉ biết vì yêu hơn là được nhận
Là cho đi những thương nhớ ngọt ngào
Treo nụ cười em lơ lửng trên cao
Trong ánh mắt ẩn bao lời tình tứ
Lãng đãng cơn say đắm chìm mộng dữ
Anh mỗi ngày thêm lậm khói phù dung
Gió thổi tình anh phát tán hà phương
Yểu mệnh câu thơ lạc đường tơ rối
Ai có mắng… cũng cam lòng chịu tội
Dám coi thường kiếm sắc dưới tay Em.
Nguyễn Hữu Thụy K3
NÉN HƯƠNG CHO BÁC ĐIỂM
Vừa qua chị Thu Nhi chs K9 và chị Hiền Thục chs K8 có gửi về 50 USD trong đó 30 USD nhờ chúng tôi chuyển đến gia đình dành thắp hương cho bác Điểm ( bác Cai trường ngày xưa) và 20 USD gửi làm quà cho chị Thúy bị bịnh tâm thần (con của bác Điểm)
Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015
VỀ VƯỜN
Bỏ rơi viên phấn nửa chừng
Ta về nằm ngủ giữa rừng chiêm bao
Bảng đen
Phấn trắng
Ngậm ngùi ...
Sân trường
Đã vắng bóng người năm xưa .
Ta về nằm ngủ giữa rừng chiêm bao
Bảng đen
Phấn trắng
Ngậm ngùi ...
Sân trường
Đã vắng bóng người năm xưa .
Nguyễn Văn Gia
Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015
TRAO SỔ TIẾT KIỆM CHO EM NGUYỄN ÁI PHƯƠNG
Em Nguyễn Ái
Phương mất cha từ nhỏ, người mẹ ngày đêm tảo tần làm thuê, làm
mướn nuôi em ăn học, khi em thi đỗ vào
lớp 10 trường Hoàng Hoa Thám ( Đông Giang cũ) cũng là lúc mẹ em qua đời, em
không có bà con ruột thịt để nương tựa, hàng xóm láng giềng giúp em 3 bữa cơm
để có điều kiện ăn học, hoàn cảnh đáng thương của em chúng tôi có đăng trên trang ĐG-HHT, sau đó được anh Đặng Hoàng Hiền chs Đông Giang K1 hiện định cư ở Đức đã gửi giúp em số tiền 400 EURO tương đương 10.800.000 DVN, chị Thanh Xuân chs trường Buôn Mê Thuột hiện định cư ở Mỹ đã gửi giúp em 4.000.000 DVN, lúc nầy em Ái Phương còn nhỏ nên Quỹ Khuyến Học của CHS
đã gửi tiết kiệm cho em để khi học xong cấp 3 Quỹ KH sẽ trao cho em toàn quyền
sử dụng.
Anh Đặng Hoàng Hiền K1
Chị Thanh Xuân ( chs trường Buôn Mê Thuột )
Số tiền tính đến ngày 8/8/2015 là 17,464,000 đ.
( Mười bảy triệu bốn trăm sáu mươi bốn đồng
VN )
Hôm nay 26.5. 2015 nhân dịp trường Hoàng Hoa Thám ( Đông Giang cũ) làm lễ bế giảng,
cũng là năm em Ái Phương học xong cấp 3 , thay mặt Quỹ KH của thầy cô và CHS ,
anh Phạm Dũng chs K3 trực tiếp trao sổ tiết kiệm nầy cho em Ái Phương.
Chúng tôi hy vọng với số tiền tiết kiệm nầy sẽ
là nguồn động viên giúp em thêm tinh thần để đạt kết quả tốt trong kỳ thi Đại học năm 2015 và hy vọng sẽ giúp em một phần trang trải chi phí ăn học trước khi bước vào đời.
KÝ ỨC ĐÒ NGANG SÔNG HÀN
Năm 2000 anh Hồ Trung Tú CHS ĐG-HHT thực hiện đoạn phim về những chuyến đò ngang sông Hàn cuối cùng trước khi cầu quay sông Hàn chuẩn bị hoàn thành.
Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015
giấc mơ học trò
em lơ ngơ trên dòng sông dỹ vãng
lỡ trượt chân trôi về tuổi mười lăm
tay sách vở nhởn nhơ vào lớp học
dáng xinh xinh óng mượt tựa trăng rằm
ơi cái tuổi học trò quá tuyệt
tưởng mất luôn bất chợt lại quay về
mắt nai biếc - biếc xanh xanh màu biếc
tay mút dài - dài thêm nắng ban mai
áo lụa trắng sân trường như mây trắng
phượng hồng lên đôi má phấn thêm hồng
trường lớp đó như thiên đường tuổi mộng
thoáng vào hồn những xao xuyến buâng khuâng
em duyên dáng cho mây đùa gió cợt
cho sân trường sỏi đá cũng thành thơ
màu mực tím pha lên màu con gái
tuổi vào yêu nào ai dễ hững hờ
em rón rén bước chân vào lớp học
bỗng giật mình giấc mơ vụt bay đi
về trường cũ nâng niu từng kỷ niệm
vén chiều xưa tìm lại dáng xuân thì...
nguyễn tấn lực K6
Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015
Phác Họa Trần Huiền Ân - Luân Hoán
bạn đọc không
xa lạ
tên tuổi Trần
Huiền Ân
tôi, đương nhiên
quen quá
đủ có thể
gọi thân
oái ăm là
chưa gặp
mặt nhau lấy
nột lần
ông cao hay tầm thước ?
thon gọn hay béo phì ?
nhìn qua vài ảnh chụp
mừng ông rất
phương phi
quen tên nhau
từ thuở
Tuổi Xanh – Da
Bà Dầu (1)
những sợi thơ
trong suốt
buộc chân tình
vào nhau
ông tên Trần
Sĩ Huệ
bút danh Trần
Huiền Ân
ghép hai chữ
Ân Huệ:
“kẻ
sĩ nhớ ơn
đời”
tôi chôn chân
Đà Nẵng
ông bén rễ
Phú Yên
lớn hơn tôi
bốn tuổi
dư sức làm
anh hiền
vào thời loạn
tiếng súng
khoảng cách nới
thêm xa
viếng nhau gởi
con chữ
bưu điện tha
tà tà
thư ông tôi
còn giữ
vài ba tờ pơ luya (pelure)
đọc lại vẫn
thấy thú
như mới ngày
hôm kia
bỗng nhiên chợt
thấy được
Năm Năm Dòng Sông Thơ
biến thành mây
ông cỡi
ghé thăm tôi
bất ngờ
đọc qua nhiều bài viết
biết ông mê
uống trà
thích bánh in bột nếp
thơm ngọt vị
mật hoa
thật tiếc tôi
không có
món đượm hương
quê nhà
đỏ mặt mời
ông ngó
coca và pizza
ông bày ra
trên ghế
những quà quí,
tặng tôi:
bốn tác phẩm
nghiên cứu
cùng thơ, truyện
để đời:
(Rừng Cao, Lời Trên Lá,
truyện Tiếng Hát Nhân Ngư
truyện Ngọn Cờ Quân Thứ)
thoang thoảng hương
tình người
thế mới biết
thời thế
không giữ nổi
tài hoa
ông nhà thơ
dạy học
có tuổi không
có già
đưa tay đỡ
tặng phẩm
xúc động ngã
bất ngờ
vấp ánh nắng
chiều dọi
mới hay mình vừa mơ
tôi, ông chừ
vời vợi
mà nhấc phôn
nghe liền
tay gõ gõ
nụ chữ
tán dốc chuyện
huyên thuyên
tôi quen xài
thơ thẩn
lâu nay cứ giỡn
hoài
đã mừng ông
tuổi thọ
đã thử đưa
quan tài
bây giờ phác
họa nữa
bạn đọc hẳn
quá nhàm
riêng tôi vẫn
thấy thiếu
thân tình ai
không tham !
tôi không care, ông ngại ?
có ai mắng
không nào ?
độc giả giàu
rộng lượng
ai hơi đâu
trách thơ !
Luân Hoán
1. (1) tên một
tuần san, tên một con đường trước
1975 tại Sài Gòn
2. (2) chữ nghiêng:
tên tác phẩm
của Trần Huiền Ân
HỎI QUẢNG
chùm phượng đỏ đến bây giờ còn đỏ
ngày chia tay khi vừa đỗ tú tài
em ngồi khóc mà ta rơi nước mắt
lòng chợt mềm bên hiên nắng dần phai
tiếng ve khản đến bây giờ còn khản
lời tiễn đưa sùi sụt giọt từ ly
em cúi mặt dáng hiền như cọng liễu
ta lịm người dợm mãi bước không đi
vầng trăng ngượng đến bây giờ còn ngượng
đêm trao nhau lính quính nụ hôn đầu
em cố giữ chân người không thể giữ
nước sông Trà mùa hạn bất ngờ sâu
ly kem buốt đến bây giờ còn buốt
cái mùa thi khâm liệm cái mùa yêu
em ở lại buồn vui năm đệ nhất
ta tung bờm xích thố ngược truông đèo
thành phố rực đến bây giờ còn rực
những mùa hè hoa gạo hối hoa vông
em thui thủi đi về trên lối nhớ
địu cuộc tình chưa hết bỏng sau lưng…
nguyễn đăng trình
Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015
Tuổi già
Vừa lên bảy mươi, già rồi chứ ?
Tai nghe gió thoảng tưởng lời ca
Mắt mờ do đục thủy tinh thể
Trăng sao nhìn thấy một thành ba…
Khơi khơi nhẩm lại dòng kí ức
Ôi một thời “rải rác biên cương”
“Áo bào thay chiếu” -“hề ly cách”
“Ðêm dài gác trọ rũ phong sương”
“Tửu thiên bôi thiểu phùng tri kỉ”
“Tự viễn phương lai bất diệc hồ?”*
Non xanh thác trắng reo đầu núi
Bãi vàng duềnh nước chảy quanh co…
Ừ xa…thuở ấy từng năm tháng
Là tháng năm ta với cuộc đời
Cuộc đời ơi hỡi thương nhau lắm
Mà sống như là để giỡn chơi!
Bây giờ chẳng lẽ “ta già nhỉ?”*
Sấp bàn tay lốm đốm da mồi
Vết hằn dâu biển nhăn vầng trán
Mái đầu sắp bạc cả gương soi!
Thoáng buồn chợt nhớ đêm hôm ấy
Tiệc rượu tình cờ gặp cố nhân
Hồng nhan vẫn nét hồng nhan cũ
Môi cười mắt ngó vẫn thanh tân
“Cái thuở ban đầu ai đã dễ”*
Cầm cho con sáo chẳng sang sông
Chiêm bao thức giấc trên bờ cỏ
Vệt nắng phù hoa quét ruộng đồng
Bây giờ có lẽ ta già thật!
“Bần tiện chi giao” * mấy kẻ còn?
Riêng một mình ta trong hẻm vắng
Mơ hồ tiếng vượn hú đầu non
Bây giờ có lẽ ta già thật!
Thắp đuốc tầm xuân giữa chợ ma
Ðồng tiền thả nổi trong thau nước
Không đủ mời nhau cạn tách trà!
Bây giờ… đúng vậy, ta già thật.
Ðốt sách mà hơ ấm cõi lòng
Ðốt sách xông tìm hương khói cũ
Giữa chiều hun hút lạnh vào đông…
* Mượn thơ các thi sĩ tiền bối
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN
VÌ
SAO CƠ THỂ ĐÀN ÔNG AI CŨNG NỔI GÂN GUỐC ?
Lúc còn là những cậu bé con, đã phải gồng
mình hái hoa, bắt bướm cho các cô bé chơi, gồng mình cõng các cô bé trên lưng
chạy trong các trò chơi dân gian như giật cờ, ấp ổ gà...lớn chút nữa đi học thì
gồng mình xách cặp cho các nàng, gồng mình đạp xe ( chưa được phép chạy xe máy)
chở các nàng đi học, có khi còn gồng mình chịu...đánh để bảo vệ các nàng, khi
đã biết yêu thì mức độ gồng mình tăng theo cấp số nhân, nào là gồng mình chen
lấn xô đẩy để mua được vé (thời bao cấp) đưa nàng vào rạp xem phim, gồng mình
đạp xe chở nàng vi vu trên từng con phố (lúc còn nghèo chưa có tiền tậu xế nổ),
gồng mình đi làm kiếm tiền để trang trải "tình phí", kiếm chút vốn
lận lưng cưới vợ...
Khi đã lập gia đình,
lại tiếp tục gồng mình với biết bao nhiêu công việc không tên...giặt giũ, lau
chùi, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, tắm cho con...đó là chưa kể phải gồng mình
trèo cổng trường để nộp hồ sơ cho con vào lớp 1, gồng mình thanh toán những hóa
đơn từ shop thời trang, mỹ phẩm, spa, siêu thị...của vợ.
Đến già cũng chưa hết gồng mình, nào
là gồng mình nghe vợ cằn nhăn cử nhử sau cuộc nhậu với các chiến hữu trở về,
gồng mình đi tìm những thứ do vợ đảng trí bỏ quên, có cả phần đảng trí của ta
nữa, gồng mình tập thể dục, chơi thể thao để thể hiện bản lỉnh...do lo sợ trở thành
cậu học trò già học...dốt, chẳng bao giờ...thuộc bài !
Tóm lại, do cứ phải gồng mình suốt cuộc đời nên cơ thể đàn ông ai cũng
nổi gân guốc, trong khi phụ nữ thì không ./.
THƯỜNG ĐOÀN K.9
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)