Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN




                          NGỌC HOÀNG BÓ TAY...

   Đang vui vầy cùng bầy tiên nữ nhảy múa bốc lửa trước điện rồng, chuẩn bị ôm thơm vào má cô "tiên nữ hoa hậu" thì Ngọc Hoàng giật nẩy mình khi một hồi trống kêu oan vang lên...
   -Mất cả hứng...bây đâu ? Cho vào bệ kiến !
-Tuân chỉ !
     Một lão già chừng trên dưới bảy mươi, trông tiều tụy, được dẫn vào trước bệ rồng...
-Quỳ xuống ! Ngươi có điều chi oan ức ?
-Dạ bẩm ngọc Hoàng , con tên là......ở....
-Thôi miễn dài dòng, đi ngay vào vấn đề cần quan tâm, ta...đang bận !
-Dạ bẩm Ngài, vừa rồi con có mua một tờ vé số...
-Trúng 1,5 tỷ chứ gì ? rồi sao nữa...
-Dạ ! mừng...húm ! Cả nhà con dò đi dò lại, như không tin vào mắt mình nữa, con nhờ cả hàng xóm dò dùm...
-Kết quả ra sao ?
-Dạ, các số đúng với kết quả xổ số ạ !
-Thế thì ta có lời chúc mừng, nhận giải thưởng đi rồi tha hồ xài, già rồi...
-Thế thì tôi tìm Ngài làm cái quái gì...Tôi bán cái vé đó lại cho đại lý !
-Cũng tốt thôi, đỡ rắc rối...
-Họ cho người đến kiểm tra thật kỹ, đồng ý giao tiền mua, tôi và con tôi có ký vào phía sau tờ vé số...thế mà mấy ngày sau, họ đến trả trả lạ tờ vé số, buộc tôi trả lại tiền vì vé số không...trúng !
-Làm gì có chuyện đó ? À mà có đấy ...cái dụ này giống dụ chai nước ngọt có con ruồi hôm kia đây ! thế ngươi tìm ta để phân xử phải không ?
-Dạ, Đèn Trời soi xét ạ !
-Nhầm, đèn Trời sao bằng đèn...cao áp ! Ta nói thiệt nhé...
-Dạ, Ngài cứ phán...
- Thời đại văn minh này không có thứ gì người ta không làm giả được, người còn giả được nữa là...chữ ký, cái dụ hôm trước, con ruồi có trước khi mở nắp hay mở nắp có trước con ruồi ? hay cái dụ này...chữ ký thật vào tờ vé số trúng, và chữ ký giả vào tờ vé số trật, cái nào có trước ? sao mà giống chuyện con gà với cái trứng quá, ta cũng...botay.com luôn ! Ta chỉ có lời khuyên thôi !
-Chỉ khuyên thôi ư ?
-Còn làm gì hơn ? Lần sau mà có trúng giải đặc biệt, ta khuyên các ngươi chớ dại mà bán lại cho các đại lý hay đến nhận tiền tại công ty xổ số, có nhiều nơi mua lại với giá cao hơn nhiều, thậm chí gấp đôi gấp ba họ cũng rất vui và sẳn sàng mua ngay, lại an toàn tuyệt đối nữa...
-Ngài đùa dai quá , ở đâu vậy ?
-Đầy ! Những người cần để "rửa", à quên để..."hợp thức hóa" các khối tái sản khổng lồ mà các "đầy tớ" làm ra từ "mấy ngàn năm lương" đó !
À, à...sao mình dại thế không biết ! thôi Ngài cho con về, để con còn có cơ hội trúng giải đặc biệt mà đem đến bán cho họ...
-Muộn rồi con ! Đã đến đây rồi làm gì có đường về ? Hẹn kiếp sau đi...

                                                                                    THƯỜNG ĐOÀN  K.9

Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

XUÂN


Xuân đến, xuân đi, xuân có tận?!
Mà sao xuân vẫn mãi thanh tân.
Hoa vẫn nở vàng nơi đầu ngỏ,
Nắng còn rơi trắng phía trong sân
Đời mãi trở trăn điều chính, ngụy
Lòng hoài thao thức lẽ giả, chân
Dinh thự, lâu đài, ồ huyển mộng,
Mà sao lắm kẻ tưởng là XUÂN…


Vũ Đông Thám K7

CHS ĐÔNG GIANG VIẾNG ĐÁM TANG BÁC NGUYỄN ĐIỂM

Chiều ngày 27.2 anh chị CHS Đông Giang tổ chức đi viếng đám tang bác Nguyễn Điểm ( bác cai trường ngày xưa), nhân dịp nầy thầy Hiệu trưởng cũ Lâm Sĩ Hồng và quí Thầy Cô anh chị CHS Đông Giang - Hoàng Hoa Thám tại hải ngoại, anh chị CHS Đông Giang - Hoàng Hoa Thám tại Sài gòn gửi vòng hoa và phúng điếu đến viếng.
 Chúng tôi nhận được email thầy Hiệu trưởng Lâm Sĩ Hồng thật xúc động: "Tết nầy Thầy quá bận rộn quên gửi quà tết cho bác Điểm, nay nghe tin bác mất Thầy rất ân hận, Thầy nhờ các em nói hộ là Thầy xin chia buồn cùng gia đình, cầu mong linh hồn bác Điểm sớm tiêu diêu miền cực lạc"






Từ trái sang phải: anh Mai Cư K1, anh Nguyễn Hữu Cầu K3
 Từ trái sang phải: Chị Kim Hoa K4, anh mai Cư K1, anh Nguyễn Hữu Cầu K3



Anh Phạm Dũng K3

DÒNG SÔNG, ANH VÀ EM

Mỗi dòng sông chứng nhân bao hò hẹn
Sóng thì thầm hòa nhịp những con tim
Anh và em liền cánh ghép đôi chim
Đã hẹn nhau để kiếp này gặp gỡ


Những dòng sông chở chuyên nhiều luyến nhớ
Cho đôi bờ kết nối những thương yêu
Lúc xa nhau da diết nhớ thật nhiều
Khi hiểu rằng nửa kia không thể thiếu


Nhưng một chiều sóng và thuyền lạc điệu
Sóng dạt dào mà thuyền lại chông chênh
Anh một mình bên nỗi nhớ mông mênh
Nghe đớn đau khi tình xa diệu vợi


Nhớ mỗi lần em trách hờn giận dỗi
Sóng vỗ về cho hẹp những cách ngăn
Cảm nhận rằng xa biệt để rồi gần
Nay kỷ niệm đã thuộc về dĩ vãng


Dòng sông xưa vẫn trôi cùng năm tháng
Với anh còn vị đắng đọng bờ môi
Em ra đi biền biệt một phương trời
Có nhớ về chuyện tình đầy thơ mộng?


Nguyễn Quyền K6

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

TIN BUỒN: BÁC CAI TRƯỜNG NĂM XƯA QUA ĐỜI




Bác Nguyễn Điểm - bác cai trường năm xưa - qua đời lúc 12:20' ngày 25 tháng 2 ( nhằm ngày Mồng 7 tháng Giêng năm Ất Mùi) tại nhà riêng số 27 đường Lê Hữu Trác, phường An Hải Đông, quận Sơn Trà, thành phố Đà Nẵng, thọ 91 tuổi
Lễ nhập quan 5:30 ngày 26 tháng 2 năm 2015
Lễ viếng 7:30 ngày 26 tháng 2
Lễ động quan lúc 6:00 ngày 1 tháng 3 năm 2015
An táng cùng ngày tai nghĩa trang gia tộc, phường Hòa Quý, quân Ngũ hành Sơn, thành phố Đà Nẵng
Thầy Cô và cựu học sinh Đông Giang xin chia buồn cùng gia đình, cầu nguyện hương linh bác sớm siêu thoát.

 Xin mời xem thêm:
* Ủng hộ giúp bác Nguyễn Điểm ngày 10.8.2014
* Thầy Hiệu trưởng giúp bác Nguyễn Điểm
 và con gái bác bị bênh tâm thần
* Đại diện anh chị CHS đến thăm và chuyển quà đến bác Điểm  
* Đặc san ĐG & tặng quà bác Điểm 

Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

TRÁCH CHI LÒNG XAO ĐỘNG

Ta trở về thế giới của riêng ta
Rồi quanh quẩn với một miền độc thoại
Dẫu trong mơ rối bời điều muốn hỏi
Đang làm ta day dứt đến vô hồn
Một đời người mấy khi dại khi khôn
Nhạy cảm cả những điều như đơn giản
Đã lâu rồi ta với thơ là bạn
Giải bày sẻ chia tâm trạng vui buồn
Em hãy về miền độc thoại mênh mông
Biết đâu gặp người yêu trong mộng?
Cuộc đời ơi trách chi lòng xao động
Hai trái tim yêu đập nhịp bồi hồi
Em hãy về miền độc thoại chút thôi
Để biểu cảm ngập tràn trong đáy mắt
Mai xa vời cho lòng vơi quay quắt
Cho anh vui với độc thoại thơ tình

Mai Mộng Tưởng K6

Cô gái Việt gây choáng khi vẽ 12 con giáp trên chảo

Thầy Nguyễn Bang giới thiệu đến anh chị Video clip: Chỉ với dụng cụ đơn giản gồm một chiếc chảo chống dính, một cái bếp điện từ và một lọ đựng bột mì (đã nhào với nước), cô gái Việt trong clip đã tạo ra những chiếc bánh với hình thù của 12 con giáp khiến dân mạng thích thú.



Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015

Chuyện Người Bán Nước



Dưới gốc cây đa già
Cô gái ngồi bán nước
Lòng lặng thầm mơ ước
Ngày chồng sẽ trở về
Chiều đứng ngóng ven đê
Người đi không trở lại
Lòng cô buồn tê tái
Ngồi bán nước nuôi con
Nhiều năm tháng mõi mòn
Chờ mong con khôn lớn
Rồi xót xa đau đớn
Ngậm ngùi tiễn con đi
Trên vai áo có ghi
Chàng trai quân giải phóng
Bà ngày đêm trông ngóng
Bán nước đợi con về
Lại ra đứng ven đê
Con đi rồi vĩnh biệt
Bà khóc kêu thảm thiết
Trách đất lại than trời
Nhưng thân phận đơn côi
Trời cao đâu hiểu thấu
Đành bán nước nuôi cháu
Vừa đến tuổi hoa niên
Theo lệnh tổng động viên
Cháu vào quân bộ đội
Nhiều năm dài chờ đợi
Cháu cũng chẳng trở về
Chiều chiều đứng ven đê
Trong bóng mờ nhân ảnh
Giữa trời đông giá lạnh
Chồng, con, cháu: ba người
Chẳng nói cũng chẳng cười
Chỉ ngậm ngùi rơi lệ
Nhà ba người liệt sĩ
Phong bà mẹ anh hùng
Bà cảm động rưng rưng
Ngồi một mình bán nước
Sáu mươi năm về trước
Đã bán nước nuôi chồng
Bán sáu mươi năm ròng
Không nuôi tròn mộng ước
Có những người bán nước
Xây biệt thự dinh cơ!!!

MỘT CHS ĐÔNG GIANG

THƠ PHAN MINH TA

lãnh tụ thì phải thật giàu
chứ ra ngoại quốc mi tau thế nào ??
lãnh đạo mà nghèo coi sao ??
mất hết thể diện cờ 'sào " quốc gia .!!

lãnh tụ thì phải đại gia
đại gia, "đa dại" ta sai Bác Tần ...
nói xa cho tới nói gần
ai ai cũng rứa, mới mần là quan !!!

dân thì cái phận lầm than ...
quan giàu, nước yểu mới sang, mới hùng ...
dân đen chớ nói lung tung ...
dân thì như rứa: nằm mùng ..chiếu manh !!!


Phan Minh Ta K8




Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

CHỢT THẤY HỒ XUÂN HƯƠNG VÀ LÊ CHIÊU THỐNG

Tết năm nay nghỉ nhiều hơn mọi năm. Vui thật, nhưng cũng có chút bâng khuâng. Khi đánh vi tính cho bài viết này, tôi nghĩ lại những ngày giáp Tết. Đối với tôi, thời gian ấy, công việc quả là bận rộn. Nào là lo nốt những chuyện chưa xong trong năm, nào là dọn dẹp lại nhà cửa, quét dọn rác rưởi cả năm... để đón xuân. Thế nhưng, vẫn có chuyện chưa xong. Lòng tự nhủ lòng thôi thì để rồi sẽ tính.
Được nhất, thú vị nhất là giờ phút giao thừa. Ngày thường, vì chuyện này chuyện nọ, dù là người mình yêu thương nhất, đôi lúc cũng có tiếng qua tiếng lại, vẫn có những ý kiến trái ngược nhau, đôi lúc bực mình, tức tối. Nhưng đến phút Giao thừa, các thành viên trong gia đình tôi, không ai bảo ai, tự răn mình, đối đãi tử tế, tình cảm, và tôn trọng nhau. Sau khi cúng Giao thừa xong, các thành viên trong gia đình tôi ngồi quanh bàn uống trà, ăn bánh, mứt... Rồi lì xì mừng tuổi, chúc nhau những lời tốt đẹp cho cả năm.
Sau đó, tôi chở vợ, cùng con đi chùa. Vài năm gần đây, chiều theo ý vợ, tôi cũng thành tâm khi đến chùa. Giờ phút đầu năm quả là tuyệt diệu. Cảnh chùa khói hương nghi ngút. Đông người thật. Nhưng không ai chen lấn ai. Trước sân chùa, có một cây cảnh vừa tầm, trên mình nó mang những lời chúc Tết, cầu may được ghi sẵn, gọi là “lộc xuân”. Rất nhiều, đủ để mọi người đi chùa lễ Phật có thể “hái lộc” đầu năm.
Rất nhiều “lộc”. Không biết có phải đó là “lộc” bằng giấy, nên chẳng có ai tranh giành, cướp giựt? Chỉ có sự nhường nhau, rất lịch sự, tử tế. Chỉ có lời chúc nhau, cùng những cái gật đầu, bắt tay dù người đối diện chẳng mấy thân quen. Lòng tôi dâng lên niềm vui. Ước gì cả năm mọi người lịch sự, tử tế với nhau!
Rồi những ngày Tết cũng sắp hết. Sáng nay, gỡ tờ lịch. Đúng ngày mùng 5. Nhớ lại trước đây, khi còn đi học, ngày này được nghỉ lễ. Không phải là lễ Tết mà là lễ Chiến thắng Đống Đa. Nhưng năm nay tôi chẳng thấy ghi. Trước mắt tôi, tờ lịch nhòe đi, hiện lên hình ảnh Lê Chiêu Thống đang cười mỉa tôi, đang nhạo báng, thách thức tôi. Tôi giương to mắt nhìn. Xem mình có nhầm không. Trong đầu tôi hiện ý của ai đó nói là thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Nhưng thời gian dễ gì xóa nhòa lịch sử. Không lẽ thời gian lại hiện lên gương mặt kẻ rước voi về giày mã tổ trên tờ lịch, trên thời gian. Tôi buồn. Đâu rồi hình ảnh Quang Trung đại phá quân Thanh? Đâu rồi tiếng hò reo thắng lợi giữa Thăng Long? Đâu rồi? Đâu rồi?...
Sáng nay, ăn nốt những lát bánh tét cuối cùng. Nhai lát bánh chiên, tôi thoáng thấy hình ảnh quân Tây Sơn hành binh ra Tam Điệp, rồi thoáng thấy bữa ăn vội của họ trước trận đánh Ngọc Hồi - Đống Đa. Tôi cũng thoáng thấy hình ảnh các chiến sĩ Hoàng Sa năm nào chưa kịp ăn miếng bánh tét, lại phải đổ máu hy sinh vì nước, vì non. Và trước mắt tôi hình ảnh những người chiến sĩ Trường Sa ăn bánh tét, canh giữ biển trời nước Việt. Ngàn lần biết ơn các anh. Tôi phải gọi thế dù đầu tôi đã bạc! Tôi xin các anh có một chút yên bình để nhâm nhi chút trà, chút mứt... Xin các anh đừng ăn vội bánh tét ngày xuân. Xin các anh cứ thư thả hưởng hương vị quê nhà qua từng thời khắc...
Có tiếng điện thoại reo vừa lúc tôi ăn sáng xong. Tôi vội nghe. Thằng bạn thân gọi tôi đi uống cà phê sáng. Rửa miệng, rửa tay xong, tôi đến chỗ hẹn.
Vẫn còn không khí xuân. Ngồi uống cà phê, nhìn trai gái du xuân, tôi mừng cho những buổi sáng yên bình. Không biết có còn ai không được hưởng vẹn cái tết bên người thân? Không biết có còn ai không được vui xuân trọn vẹn?
Trong tôi rộn lên âm thanh mùa xuân. Trước mắt tôi hiện lên sắc màu xuân của dáng vẻ trai gái du xuân. Đặc biệt các cô gái. Các cô đang tinh nghịch, đang chỉ trỏ ai đó. Tôi như thấy bóng dáng Hồ Xuân Hương cùng các cô gái du xuân. Tôi thấy rất rõ các cô tủm tỉm cười, ánh mắt tinh nghịch, đang chỉ trỏ... Và tiếng thơ Hồ Xuân Hương bỡn cợt: Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo – Kìa đền Thái thú đứng cheo leo... Và rồi điệp khúc đứng cheo leo lại vang lên. Các cô vừa nắm tay nhau vừa hát đứng cheo leo liên tục, đến nỗi tượng Sầm Nghi Đống phải đổ quỵ. Có lẽ Thái thú họ Sầm xấu hổ! Ai đời nam nhi lại bị nữ nhi chọc ghẹo là thứ đứng cheo leo? Có đòn nào làm bẻ mặt anh hùng hơn thế? Tôi phục ngàn lần Hồ Xuân Hương và các cô gái!
Rồi hình ảnh Hồ Xuân Hương cùng các cô gái biến mất trước mắt tôi. Tôi trở về thực tại.
Hôm nay ngày mùng 5 Tết âm lịch. Chiến thắng Đống Đa đâu rồi? Không lẽ Lê Chiêu Thống cùng bọn quân Thanh có phép xóa nhòa lịch sử?

Phan Trang Hy K5

HOÀI MONG



Xuân đã về rồi ai có hay  
Hương hoa tỏa ngát đón xuân nay
Mai vàng từng cánh thêu nhung nhớ
Là gởi tình này theo gió bay.

Ta mượn Quỳnh hương rót chén đào
Tiễn ngày đông giá, tiễn hư hao
Mới hay hờ hững vùi thương nhớ
Bướm lạc đường hoa, có lẽ nào?


Sao người không về trong xuân nay
Để cùng ta nhấp rượu nồng say
Cho ta tìm lại hương ngày cũ
Một tiếng ai thôi cũng đủ đầy.


Xuân này xuân nữa biết bao xuân
Sao mãi mình ta với ngõ thuông
Buồn vui đem trải mua rồi bán
Vui kia đà hết chỉ dư buồn!


Hoa Xuân K6

Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

NHỚ ƠN THẦY CÔ

Người Việt nhớ câu thành ngữ “Mồng một Tết cha, mồng hai Tết mẹ, mồng ba Tết thầy”. Câu thành ngữ phản ánh sự kính trọng, một nếp sống văn hóa của người Việt ở thời điểm tống cựu nghênh tân của dịp Xuân về. Nhân ngày mồng ba Tết thầy, chúng tôi xin giới thiệu bài thơ Nhớ Ơn Thầy Cô của bạn Nguyễn Quyền CHS K6, bài thơ như một lời tri ân đối với Thầy Cô dưới mái trường Đông Giang xưa: 
.


Bao năm rồi sống cuộc đời phiêu bạt
Nhớ lại thời đi học những năm xưa
Lòng biết ơn con biết nói sao vừa
Thầy Cô kính yêu nay còn hay mất
Xin tỏ bày những ngôn từ rất thật
Tận đáy lòng dù địa lý cách ngăn
Nhớ biết bao những giờ học môn VĂN
Thầy Cô đã ươm mầm hồn thơ Việt
Bài LỊCH SỬ với giọng trầm tha thiết
Đưa con về một quá khứ hùng anh
Nước Việt Nam bờ cõi đã phân ranh
Giờ ĐỊA LÝ thầy giúp con hiểu rõ
Học CÔNG DÂN chúng con càng sáng tỏ
Tình mẹ cha làng nước nghĩa cô trò
Nhiều đêm về TOÁN khó rất âu lo
Sáng hôm sau Thầy gợi ra cách giải
Bài tập LÝ khiến lòng con e ngại
Chỉ đôi lời Thầy giảng giải ra ngay
Làm sao quên những giờ HÓA rất hay
Thầy chỉ con cách cân bằng phản ứng
Môn ANH VĂN Thầy dạy con nắm vững
Để đi vào nền văn hóa phương Tây
Giờ NHẠC nghe những bài hát thật hay
Lớp ngân vang từng lời ca êm dịu
Cơ thể Thầy Cô đôi khi khó chịu
Vẫn nhiệt tình giảng giải thật chi li
Dù ốm đau người vẫn chẳng nói gì
Nhưng con hiểu khi nhìn qua ánh mắt
Đời lưu lạc khắp cùng Trung Nam Bắc
Hình ảnh Thầy Cô ghi mãi trong tim
Bốn phương trời con biết ở đâu tìm
Xin NGƯỜI nhận lòng tri ân sâu sắc.

Nguyễn Quyền K6

CHUYỆN DÊ

Đầu năm DÊ anh Đỗ Xuân Quang sưu tầm và giới thiệu đến anh chị chuyện DÊ (còn gọi là DƯƠNG)




Dê to lớn có quốc tịch Pháp gọi là Đại tây dương
Dê không thích đánh nhau gọi là Thái bình dương
Dê số nghèo không may mắn gọi là Dương cực
Lịch khoả thân gọi là Dương lịch
Hai con dê cao hứng gọi là Dương Dương tự đắc
Oai phong của dê gọi là Dương oai
Dê đi nước ngoài gọi là Xuất Dương
Cuộc đời của dê gọi là Dương thế 
Dê không mặc áo gọi là Dương trần
Bạn của dê đực gọi là Dê cái
Dê cao niên gọi là Dê già
Dê già thích gái trẻ gọi là Già Dê
Đàn dê gọi là Dương cầm
Tiếng của dê gọi là Âm dương
Dê không ngay thẳng gọi là Dương gian
Dê hay nghĩ ngơi gọi là Dương suy
Dê không đàng hoàng gọi là Dương bậy
Dê nói năng tùm lum gọi là Dương sảng
Dê manh khoẻ gọi là Cường dương 
Dê ngồi xe lăn gọi là Liệt dương
Dê biển gọi là Hải dương
Dê núi gọi là Sơn dương
Dê ở đồng bằng gọi là Bình dương
Dê rừng gọi là Dương lâm
Dê kéo xe gọi là Dương vận hạm
Dê chạy dzòng quanh mấy nàng dê cái gọi là Tuần dương hạm
Ăn thịt dê gọi là Hưởng dương
Dê đực là Nam dương
Dê mắc bịnh giang mai gọi là Dương liểu
Dê ...vất vả là Dương cực
Cơm của dê gọi là Dương châu
Dê có cha làm lớn gọi là Dương gia tướng
Dê có mắt nhỏ híu gọi là Dương hí
Dê hay đi chơi xa gọi là Du Dương
Dê chỉ có một móng ở chân gọi là Nhất Dương chỉ
Dê đánh thuê gọi là LÊ  Dương

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

XUÂN

Em về cầm tháng giêng mơ
Rót hồn Xuân tươi thắm mãi
Trên nhánh thời gian mềm mại
Nở bung lộc biếc Xuân thì


Em về cầm nắng trong ngần
Vỗ xanh trên từng nõn lá
Mắt em tươi đồng trổ mạ
Cười vui trong ánh Xuân sang

Em về cầm tiếng thời gian
Soi trong lòng đời dâu bể
Đời người đa đoan sự thế
Xuân chưa đến, sợ Xuân già

Gấm hoa một dải Sơn Hà
Xuân về bồng bềnh khắp chốn
Ươm trong lòng Xuân mơn mởn
Em cầm một nụ tình hoa

Em cầm cả nắng bao la
Trải khắp đồng quê về phố
Nghe Xuân reo vang từ độ
Mai vàng một đoá giêng mơ.

Em mang về cả nguồn thơ
Gửi trong tiếng lòng đất Mẹ
Én mang cánh Xuân vừa hé
Nghe lòng phơi phới tình Xuân.

  Xuân Ất Mùi
Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa)

Lời Chúc Đầu Xuân


Ấm áp nắng vàng hanh
Lộc biếc trổ đầy cành
Ngàn hoa khoe sắc thắm
Mùa xuân về ngát xanh


Mơn mởn cánh mai vàng
Từng đàn bướm bay sang
Én reo chào xuân tới
Mừng nắng mới huy hoàng


Đầu xuân chúc gì đây
Hạnh phúc ta đắp xây
Người người vui no ấm
Yêu thương mãi dâng đầy


Mừng xuân chúc mọi người
Vui trong màu nắng tươi
Bên nhau lòng thương mến
Đời tràn ngập tiếng cười 


Nguyễn Tấn Lực K6


Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

Mùa xuân dễ thương



1
ta vẫy tay. Chào mùa xuân
chào cánh hoa dại bên đường. Ban mai
mừng em. Còn mái tóc dài
em đi hái lộc. Tìm ai vội vàng ?
2
sáng nay. Ta thèm lang thang
thói quen cố cựu bên làng . Quê xưa
ta đi. Bước chậm chân vừa
nghe chút ấm lạnh mùa mưa. Quê người
3
ta chào em. Chào bình minh
tội nghiệp trái đất một mình. Quạnh hiu
ừ sao. Ta đã về chiều
gặp em lòng bỗng hiu hiu. Lạ thường ?
4
hay là. Mùa xuân dễ thương
trái tim ta cũng vô thường. Em ơi !

Cali - NGUYỄN ĐÔNG GIANG
( Thầy Nguyễn Văn Ngọc )



 


GIỜ PHÚT GIAO THỪA NĂM GIÁP NGỌ SANG ẤT MÙI


CÂU ĐỐI TẾT

Thầy Nguyễn Hữu Sâm gửi đến trang Đông Giang - Hoàng Hoa Thám câu đối Tết 

Ba mươi Giáp Ngọ, đóng cổng càn khôn, 
đuổi ĐÔC TÀI dông tuốt.
Mồng một Ất Mùi, mở cửa nhà nhà,
rước DÂN CHỦ vào ngay.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI


Giao Mùa



Nắng ấm hương bay giao mùa
Xuân về trên từng góc phố
Cành mai thắm vàng nở rộ
Rợp trời chim én bay cao
Tay ngà mút dài đan nắng
Môi hồng tô thắm sắc xuân
Nhẹ nhàng em qua ngõ vắng
Xôn xao màu nắng giao mùa
Bất chợt gió lùa tóc rối
Hương bay thơm ngát cho đời
Long lanh sao trời trong mắt
Ta nghe sóng vỗ trùng khơi
Gót hồng nhẹ nhàng tha thướt
Áo dài lộng gió kiêu sa
Nụ hoa thắm còn e ấp
Ru em tròn tuổi ngọc ngà

Nguyễn Tấn Lực K6
 

Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

NGÀY 17.2

Hôm nay 17.2
Cả nước
Có bao nhiêu đám giỗ?!
Bao nhiêu người
Mất vợ
Mất con
Mất mẹ
Mất cha
Mất cả tương lai trước mặt
Ba mươi sáu năm về trước
Sáng sớm ngày này
Giặc hung hãn
Tràn qua biên giới
Dạy cho ta bài học
Về tình đồng chí anh em
Những bài học không thể nào quên
Những bài học được trả bằng xương máu.

Những Gạc Ma, Lũng Cú, Hà Giang
Những giàn khoan Hải Dương 981
Những bãi bùn bô xit
Những trại giam
Những ngư dân bị cướp
...
Không thể nào kể hết
Tội ác của bọn vô lương
Nhân danh cách mạng
Chà đạp cả phẩm giá con người
Bán mua bạn bè đồng chí
(chỉ là những lời trên đầu môi chót lưỡi
.


( chưa xong)

Lương Thanh Liêm


KHI CÁC ANH NGÃ XUỐNG



Tưởng nhớ  những người con của đất nước đã nằm xuống
trong cuộc chiến tranh biên giới năm Kỷ Mùi 17/02/1979
KHI CÁC ANH NGÃ XUỐNG

Khi các anh ngã xuống,
Các anh nào có biết,
Sẽ có ngày…   Ải Nam Quan nằm tận bên Tàu!
Để cho câu truyền ngôn lịch sử:
“Đất nước ta liền một dải,
Từ Ải Nam Quan đến Mủi Cà Mau…”
Phải lùi vào dĩ vãng!

                     ***
Khi các anh ngã xuống,
Các anh đâu có hay,
Những tấm bia tưởng niệm,
Đổi bằng máu của các anh,
Bị phá đi loang lỗ,
Để những tên xâm lược,
Thành những gã bạn vàng!

                     ***
Khi các anh ngã xuống,
Cho đất nước đứng lên,
Bao câu hỏi,
theo các anh về nơi chín suối
Bao câu hỏi,
theo đất nước đến mãi bây giờ,
Các anh, những anh hùng chưa được gọi đúng tên,
Những hào kiệt chưa kịp đặt lên bàn thờ lịch sử,
Hãy nghỉ yên, những đứa con của Mẹ,
Hãy nghỉ yên, những hào kiệt phương Nam…

Vũ Đông Thám K7

Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

EM SẼ LÀ RẤT THẬT, CHẲNG CHIÊM BAO...



Trên dốc thời gian, hòn đá tuột
Lăn dài khinh động cả hư vô...
(trích "Hề, Ta Trở Lại Gian Nhà Cỏ" -
Tô Thùy Yên)

***


EM SẼ LÀ RẤT THẬT, CHẲNG CHIÊM BAO...


Ngày lắng nhặt giọt đen rơi đáy cốc
Nghe thanh âm vang vọng tiếng thời gian
Từng hạt nhỏ trộn nỗi sầu chung lại
Khuấy cả tình-đời hương quyện vỡ mênh mang

Tình như đã, cơ hồ... tựa như đã
Một chút gì xưa rót lại cháy lòng nhau
Đời như đã, cơ hồ... tựa như đã
Lục lạc thời gian rêu xám mộng xanh đầu

Chân bước vội trên tháng ngày thần gió
Vọng tiếng em cười gói giọt lệ ăn năn
Tiếng rệu rã dòng thời gian cuồng vội
Quay nhặt lại mình bên kỷ niệm lên rêu

Em thấy không giọt nắng khuya vừa tắt
Là bình minh nứt vỏ gọi ngày lên
Tiếp nối vòng đời trầm luân được-mất
Trách chi tình, cứ mãi khúc chênh vênh?

Em có biết ngay đây lòng anh nghĩ
Dẫu thời gian xô lệch ở phương nào
Hằn sâu trong trái tim yêu vốn dĩ
Em sẽ là rất thật, chẳng chiêm bao...

Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa)