Xuân đến, xuân đi, xuân có tận?!
Mà sao xuân vẫn mãi thanh tân.
Hoa vẫn nở vàng nơi đầu ngỏ,
Nắng còn rơi trắng phía trong sân
Đời mãi trở trăn điều chính, ngụy
Lòng hoài thao thức lẽ giả, chân
Dinh thự, lâu đài, ồ huyển mộng,
Mà sao lắm kẻ tưởng là XUÂN…
Vũ Đông Thám K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét